Chương 9: Thích một người không nên thích.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có một người bạn thời cấp hai của tôi đã từng nói rằng, cảm giác thích một người đàn ông trưởng thành là cái loại mà những cô bé như chúng tôi không tài nào hiểu nổi. Nó giống như việc khi bạn với anh ta nằm với nhau, anh ta sẽ sổ ra một tràng những sự kiện lịch sử trong thế chiến thứ hai cho bạn nghe. Khi một nữ sinh yêu một người đàn ông trưởng thành, đại loại là sẽ phải chấp nhận những thứ chưa bao giờ được trải nghiệm.

Bạn sẽ luôn tự nhủ rằng bản thân và người đó quá khác nhau, phải chấp nhận việc tình cảm này có thể sẽ không có một kết thúc có hậu nhưng trái tim thì lại không thể ngoan ngoãn mà liên tục đập rộn ràng. Bạn sẽ gặp phải những mâu thuẫn với chính bản thân mình, đau khổ về những thứ mình không thể nào thay đổi và sửa chữa. Nó sẽ khiến bạn trở nên cẩn trọng hơn, lý trí hơn những mối tình bồng bột tuổi thanh xuân.

Hiện tại, tôi cũng nằm trong trường hợp như vậy, đơn giản vì tôi đã thích một người đàn ông không nên thích.

Lúc tôi bơ vơ trên một con đường xa lạ, người đàn ông đó đã xuất hiện nói đưa tôi về nhà, ngồi bên cạnh và an ủi tôi. Khoảnh khắc tôi bước chân đến đây, giữa những thứ xa lạ và mới mẻ, đó là người từng bước từng bước giúp tôi hoà nhập. Ngay cả khi bị tôi đâm một nhát, điều duy nhất người đó quan tâm là làm thế nào để tôi không bị đuổi học.

Thầy Dương tuy rất khó hiểu và nghiêm khắc nhưng tôi lại thích thầy đến phát điên. Thích đến mức không hiểu tại sao lại sẵn sàng chăm chỉ học môn văn vì người đó, thích đến độ mỗi sáng vật vã dậy sớm để chuẩn bị đồ ăn trưa với thầy. Thích đến cái giới hạn mà bản thân không hiểu tại sao lại thích đến như vậy.

Nhưng mọi chuyện đã quá rõ ràng, người đàn ông đó là người chắc chắn tôi không thể yêu.

Vì người đó là chủ nhiệm của tôi.

.

"Mệt không?" Bắc Phong chọc tôi một cái rồi lại vờ quay lên nhìn bảng.

Bây giờ đang là tiết hoá, mặc dù mọi khi đây sẽ là tiết tôi hứng thú nhất nhưng giờ ngay cả việc nhìn lên bảng thôi cũng là một gánh nặng. Hiện tại tôi chỉ muốn về nhà ngủ một giấc thật no nê để quên đi hết mọi chuyện.

"Hơi mệt." Tôi gục đầu xuống bàn, cố gắng cúi thấp nhất có thể để không ai phát hiện ra đôi mắt đã sưng đỏ nổi bần bật trên mặt.

Đúng là khóc toàn mấy chuyện không đâu. Những lúc như vậy, tôi chỉ mong có ai đó xuất hiện đấm một phát cho tỉnh táo lại, đạp thêm một phát cho đỡ suy nghĩ lung tung.

Công nhận là đối với tuổi mười bảy, chuyện thất tình đau đớn như trời sập vậy.

"Ngủ đi, tao canh cho." Bắc Phong nhẹ ấn đầu tôi xuống mặt bàn, lần đầu tiên trong suốt bốn tháng qua tôi không thấy cậu ta ngủ trong giờ học.

Nhưng cậu ta càng dịu dàng, tôi lại càng cảm thấy đau lòng. Mỗi khi tôi ở trong tình thế khó xử, cậu ta luôn xuất hiện và an ủi tôi, mặc kệ đúng sai thế nào mà luôn đứng về phía tôi. Vậy mà tất cả những gì tôi làm lại chỉ khiến người khác lo lắng.

"Mày biết chuyện rồi đúng không?"

"Chuyện gì?"

"Tao thích thầy."

"Biết, có mù cũng biết."

"..."

"Giờ mày định như thế nào? Có cần tao nói với ông ý không?"

"Không, điên à! Còn thế nào nữa, cũng nhờ hôm nay mà tao mới nhận ra là mình nên dừng lại. Mới nhìn có vậy thôi mà đã khóc như con dở rồi, về sau thầy lấy vợ chắc tao bị điên mất."

"Đại ca à, nếu mày bị điên, tao với con Vy cũng nhất định sắp xếp cho mày vào phòng bệnh với tên thần kinh đẹp trai nhất. Không sợ ế đâu nha!"

"Im đi!"

"Ngủ đi!"

Cả buổi hoá tôi ngủ đến mê mệt, lúc dậy thì đã chuẩn bị đến giờ ra về. Tôi ỉu xìu đứng dậy đi xuống bãi đỗ xe, dắt xe ra về, trong đầu là một mớ bòng bong lộn xộn hết cả lên. Thằng Phong với cái Vy thì bận họp với câu lạc bộ nên chuồn đi trước nên chẳng ai về với tôi cả, càng nghĩ lại càng chán đời. Giá mà bây giờ tự nhiên có một cục tiền rơi xuống bảo tôi tiêu đi thì tốt biết mấy... Ít ra khi người ta tiêu tiền sẽ không nghĩ đến những chuyện phiền muội.

Mải vừa đi vừa nghĩ thì đã ra đến cổng, không biết con Vy từ đâu nhảy ra chặn đứng xe tôi.

"Lam!"

"Cái gì? Giật hết cả mình! Mày đang đi với thằng Phong cơ mà?!"

"Đi giải sầu với tao!"

"Sao mà sầu?"

"Người tao thích hoá ra thích người khác thật rồi!" Nó đột nhiên nức nở trước mặt tôi, nước mắt nước mũi tèm lem nhìn đáng thương vô cùng.

Thì ra là vừa rồi nó đi tỏ tình à, thế thằng Phong đâu mà để nó một mình thế này? Đi cùng xong bỏ mặc con gái nhà người ta thế này... rõ quá đáng!

Mà cả con Vy nữa,

Cả quãng thời gian qua tôi đã không hề biết nó có người trong mộng. Từ trước đến nay ba đứa lúc nào cũng chơi với nhau, làm gì có thằng con trai nào cơ chứ? Mà kể cả có, con Vy nó vừa đẹp vừa giỏi, thằng đó được tỏ tình phải sướng điên lên chứ sao lại từ chối? Tự nhiên đùng phát nói thất tình làm tôi lúng túng không biết nên làm gì...

Con Vy nức nở làm tôi lại nghĩ đến chuyện của mình, trong một ngày thực sự có quá nhiều chuyện xảy ra.

"Còn tao thì thích một người không nên thích!" Nhìn nó khóc, tôi cũng buồn theo, nước mắt rơm rớm.

Bọn đàn ông đúng là thiểu năng hết cả rồi mới không nhận ra được tình yêu chân thành của chúng tôi!

"Đi uống rượu!"

"Hả?" Tôi kinh ngạc nhìn nó.

"Hả hiếc cái gì! Đi nhanh lên! Không đi bà đánh!" Nó nhảy lên xe, ôm chặt lấy bụng tôi rồi cúi đầu xuống mà khóc lấy khóc để như một đứa trẻ.

Thì ra cứ là phụ nữ thì trong tình yêu ai cũng sẽ giống nhau. Cái Vy bình thường can đảm, ranh ma, đứng trước người mình thích cũng chỉ có thể bất lực, yếu đuối.

Tôi thương nó, cũng thương cho chính bản thân mình.

Thì ra cái định nghĩa đi giải sầu của những đứa như cái Vy sẽ hoàn toàn khác với một con vừa cổ hủ vừa bảo thủ như tôi.

Nó chỉ tôi đến một quán ăn ven đường về nhà, chưa nói đến đồ ăn thế nào nhưng cái quán này chắc cũng phải ngang ngửa tuổi ông, tuổi bà tôi mất. Tại sao nó mò được đến cái nơi xập xệ trong ngõ ngách này cơ chứ?

"Bà chủ! Hai lon bia ra đây!"

"Này này... mày mới mười sáu tuổi thôi đấy!"

"Thì sao? Hôm nay tao khao! Mày còn lắm chuyện tao nghỉ chơi với mày đấy! Gì chứ tao với bà chủ ở đây có quen biết nhưng mà bà ý không biết tuổi thật của tao đâu! Ngoan ngoãn làm theo tao."

Mẹ nó chứ, con này đúng là ăn gan hùm rồi. Mặt non choẹt thế kia mà dám nói hai mươi tuổi? Bà chủ ở đây đúng là có mắt như mù.

Một lúc sau, trên bàn bày ra một đống đồ nhắm và vài lon bia, nhìn không khác gì mấy món tủ của bố tôi khi đi tiếp khách. Tôi cầm một sợi mực nướng lên ăn, quả thực mùi vị không tồi.

Hai đứa cứ thế ngồi buôn chuyện với nhau đến chín rưỡi tối, nó sụt sịt kể là đã thích một thằng từ khi còn học cấp hai nhưng thằng đó lại chẳng bao giờ để ý đến nó, lúc nào mặt cũng lạnh như tờ tiền. Đến hôm nay gặp nhau ở hành lang, nó không chịu được nữa mà nói ra tất cả, tất nhiên bị thằng đó từ chối một cách dứt khoát.

Tôi ngồi nghe nó nói thì chỉ biết thở dài. Ít ra nó còn có dũng khí đi tỏ tình người mình thích, sẽ không còn tiếc nuối hay hối hận nữa, còn tôi thì lại hèn nhát ngồi đây không dám nghĩ về tương lai.

"Tao nghe thằng Phong nói thầy Dương đi ôm bà dạy toán trước mặt mày hả?" Huyên thuyên một hồi, cuối cùng nó cũng dừng lại nhìn về phía tôi.

Tôi gật đầu, cầm lon bia nó mở sẵn lên uống một hơi. Đắng ngắt. Sao mọi người có thể uống cái thứ này như uống nước lã vậy?

"Hơ, đứng nhất khối để làm gì trong khi lại ngốc thế hả? Mày tính chôn vùi tình cảm giống mấy con bánh bèo ngôn tình hả? Hay là nhất quyết không gặp ông ý nữa để quên đi? Ông ý là chủ nhiệm mày thì làm sao? Một năm nữa thôi mày ra trường rồi còn gì? Cứ cho là ông ý đi ôm gái đi, nhưng mà họ chưa cưới nhau! Mày chẳng việc gì phải ngồi đây buồn bã với tao cả. Mạnh dạn lên!"

Nó mắng tôi một tràng xa xả vào mặt, vừa mắng vừa khóc nấc lên xong gục xuống bàn mà ngủ mất. Tôi nhìn nó li bì, lạc cả giọng vì say mà không biết phải làm gì, cầm lon bia lên uống tiếp một hơi.

Ha, lần đầu uống thì đắng, lần này uống thì lại thấy thích.

Cái Vy nói tôi phải mạnh dạn, nhưng làm thế nào để mạnh dạn? Nếu nó là tôi, nó sẽ làm gì?

Tôi đã luôn sống trong "vùng an toàn" suốt những năm tháng qua, bây giờ bảo vậy thì biết phải làm sao?

Thầy là một người có sự nghiệp, có gia thế, có nhan sắc và tài năng, còn tôi nhìn qua nhìn lại, nhìn tới nhìn lui thì cũng chỉ là một đứa học sinh cấp ba vắt mũi chưa sạch. Tôi nói cho thầy biết tình cảm của mình rồi sao? Chắc chắn cả hai đều sẽ phải nhận một kết cục không mấy tốt đẹp. Huống hồ ở cái Việt Nam này tình thầy trò vốn bị kì thị và hay bị đem ra làm trò tiêu khiển, tôi không muốn khiến thầy bị ảnh hưởng.

Mà thầy giáo gì chứ? Không phải cũng là con người sao? Tôi tốt như thế này tại sao không để mắt tới? Mẹ nó chứ, dạy văn mà không nhận ra được vẻ đẹp tiềm ẩn của tôi sao?

Đầu óc tôi bắt đầu quay cuồng, cả thân thể lâng lâng.

Ha, càng uống lại càng muốn uống nữa!

Thế là mặc kệ cái Vy ngủ như chết trôi, tôi tiếp tục ngồi một mình nốc hết chỗ bia còn lại.

Reng reng

Hử? Điện thoại? Thằng dở hơi nào lại gọi vào cái giờ này?

À, nói để các bạn chưa biết, vì mấy lần tôi bị lạc đến quên đường về nên bố đã sắm cho tôi hẳn một chiếc điện thoại đời mới nhất để tiện tìm kiếm.

Và số đầu tiên cũng như duy nhất tôi lưu vào máy chính là của người đó.

"A lô!" Giọng tôi lèo nhèo đáp, cái quạt treo xoay đúng một vòng tròn trước mắt.

"Em... giọng em bị làm sao đấy?"

"Àaa, thì ra là thầy!" Mà cũng lạ, rõ ràng tôi chưa đưa số của mình mà, sao thầy biết mà gọi nhỉ?

"Su Su? Em đang say?"

"Thầy giáo à, bây giờ thầy giáo muốn tôi phải làm sao? Rốt cuộc là thầy muốn cái gì hả!?"

"Em đang ở đâu?" Ngữ khí đối phương lạnh lùng hơn hẳn.

Hờ, tức hả? Tức thì tôi mặc xác!

"Đếch cần thầy quan tâm!"

"Hạ Thanh Lam!"

"Khò..."

Ngày hôm đó có lẽ là ngày đáng xấu hổ nhất cuộc đời tôi.

———

Hãy bình chọn để tác giả có thêm động lực nha. Cảm ơn rất nhiều ạ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro