đơn côi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

        Ta tự hỏi, phải chăng mỗi con người đều sợ hãi cái nỗi cô đơn ẩn tàng, thơ ngây và rồ dại đang đáu đáu trong từng thớ thịt, khảm lên từng tấc da và xé toạc từng mạch đập? Nỗi cô độc chảy tràn của máu tươi. Phải chăng là bởi vì sợ hãi nên bất chấp đau đớn, bất chấp sai lầm như kim châm bòn rút từng nhịp thở, lóc đi từng lớp da? Đau đớn so với cô độc thì có là gì? Thà đau còn hơn kẻ tình quằn quại dưới ánh trăng ngục tù. Xá chi từng nhịp thở khi người thương bóp nghẹt trong tay quả tim đỏ hồng túa máu. Xá chi đâu bởi yêu là khờ dại. Xá chi đâu khi ôm nàng trong vòng tay. Xá chi đâu dẫu cho lồng ngực nàng chẳng con phập phồng hơi thở. Xá chi đâu dẫu cho da thịt nàng tanh tưởi máu. Xá chi đâu khi trái tim nàng chẳng còn đập vì ai. Đừng lo nàng ạ mai này đôi mình bên kia thế giới sẽ chẳng còn sợ hãi nỗi cô đơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro