nàng thơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta đã quên rồi chăng? Quên mất đi ngày hạ úa, quên mất những đêm hè đượm nỗi đơn côi. Ôi em ta ơi, có lẽ nào ta đã quên đi em. Quên mất nàng thơ của ta. Em của những ngày hạ úa mùa và em của cái chênh vênh hoàng hôn chấp choáng. Em của ta, nàng thơ của ta, linh hồn đời ta.

Tóc em buông xõa. Em luôn thích mái tóc phủ lên vai, chờn vờn nơi gò má. Em có biết chăng, ta yêu mái tóc em, yêu cái suối nguồn tươi trẻ ấy. Cái suối nguồn chộn rộn nơi tim ra, vuốt ve khóe mắt ta. Ta yêu nó lắm, yêu đến độ muốn giữ cho riêng mình. Nhưng em nào đâu có cho phép ta, vì em còn sống vì nhiều thứ khác. Ta có là gì đâu, em nhỉ?

Em còn nhớ không em? Những năm tháng.

Những năm tháng ngón tay ta ngập ngừng muốn chạm vào tóc em. Ngập ngừng thế thôi mà chẳng dám vươn đến. Em ơi, em là nữ thần, là người trên cao ta không với tới. Đã bao giờ là ta chưa hỡi em? Hay em cứ thế để ta chơi vơi trong ngút ngàn?

Em ơi ta lại nhớ mùi hương em. Cái mùi của mùa hạ chín vàng vương trên tóc em. Cái mùi của gần mà xa, xa tít tắp tận góc bể chân trời. Cái mùi hương ta khát khao ngay cả trong cơn mộng mị. Em có biết chăng nỗi nhớ em trở thành cơn khắc khoải trong ta. Và mỗi cái chạm lướt qua làn da, mái tóc em giải thoát ta khỏi cơn bĩ cực dâng trào.

Ôi, giá mà, giá mà ta có thể chạm vào em, lâu hơn một thoáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro