Chap 1. Mở đầu- từ biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Hàn ca ca! Huynh mau trở về, muội nhất định sẽ đợi huynh.

Nàng là công chúa đương triều- Trần Như Nguyệt. Từ nhỏ nàng đã được sống trong nhung lụa, được mọi người yêu mến, kính trọng.
Chàng là Hàn Lâm- Hàn tướng quân. Hôm nay chàng nhận lệnh vua đi chinh phạt quân phương Bắc. Chàng hứa khi nào trở về nhất định sẽ cưới nàng.

- Nguyệt nhi, muội yên tâm, ta sẽ nhanh chóng trở về.

Nói rồi chàng nhảy lên lưng ngựa, thúc ngựa phi thẳng một mạch, không ngoái đầu nhìn lại. Có lẽ chàng sợ nếu quay đầu lại sẽ nhìn thấy ánh mắt ấy, ánh mắt của nàng nhìn chàng bằng tất cả tình yêu, sự chờ đợi. Chàng sợ khi nhìn nàng, nhìn ánh mắt chờ mong của nàng, rồi chàng lại không nỡ rời đi.
Nhìn theo bóng chàng khuất dần, nàng đứng đó hồi lâu vẫn chưa chịu quay về.
Hôm nay từ biệt, biết khi nào gặp lại.
Nàng vẫn luôn chờ đợi nhưng mãi vẫn không có tin tức gì.

Cùng lúc đó, ở phía Nam, quân Từ Khanh - một người thuộc hạ cũ của nhà vua cũng tức là anh trai nàng nổi dậy làm loạn, chiếm vùng đất phía Nam rồi xưng vương. Loạn quân ngày càng hung hăng, chúng cướp bóc dân lành, giết người cướp của, không điều gì không dám làm. Quân của hắn càng ngày càng mạnh lên trong khi quân giặc phía Bắc vẫn chưa chịu khuất phục.

Trước tình hình đó, các đại thần trong triều đã đưa ra rất nhiều kế sách nhưng vẫn không có tác dụng. Không còn cách nào khác nhà vua đành đưa công chúa duy nhất của mình cũng tức là nàng sang phía Nam để cầu hoà. Nàng nghe tin liền lập tức đứng ngồi không yên, nàng nhất quyết phải đi hỏi cho rõ.

- Hoàng huynh, chuyện này tuyệt đối không thể.

Chưa thấy người mà đã thấy tiếng công chúa từ ngoài chạy vào đại điện. Hoàng thượng nghe thấy thì đã biết hoàng muội của mình nói về việc gì.

- Nguyệt nhi! Ta xin lỗi. Đây coi như là việc đầu tiên và cũng là việc cuối cùng ta cầu xin muội.

- Nhưng...

- Không nhưng nhị gì hết, ta đã quyết.

Lúc này nàng chỉ đành nghe lời số phận đã an bài, bởi nàng biết tính anh nàng một khi đã quyết định chuyện gì thì sẽ không thể thay đổi được, nếu có trách thì trách số phận nàng sinh ra đã là như vậy. Ngay cả việc lựa chọn ở bên cạnh người mình yêu cũng không được. Nàng chỉ đành phụ chàng.

[...]

Nàng đi cầu hoà đã được một thời gian. Còn về cuộc sống của nàng thì phải nói sao đây...

Từ Khanh nổi tiếng là một người không những tàn bạo mà còn đào hoa háo sắc. Nàng gả cho hắn thì làm sao có thể có cuộc sống tốt đẹp đây. Còn hắn, xung quanh hắn có biết bao mĩ nhân, thay phụ nữ như thay áo. Hắn chỉ coi nàng như một món đồ chơi, chơi chán thì bỏ chứ đâu có là gì trong cuộc đời hắn.

Còn về chàng, sau khi đẩy lùi loạn binh phía Bắc, nghe tin nàng bị ép gả cho Từ Khanh thì không khỏi tức giận, liền dẫn binh đến cứu nàng. Chàng giết Từ Khanh, quân của hắn cũng đành đầu hàng.

Điều mà nàng mong ước cuối cùng cũng đến, nàng được giải cứu khỏi cái nơi quỷ quái ấy... nhưng trước vết nhơ này nàng làm sao có thể đối mặt được với chàng đây. Hơn nữa nàng đã mang thai, tuy đây là con của hắn ta nhưng nó cũng là con của nàng, nàng không thể bỏ nó, nàng nhất định phải giữ lại nó, bảo vệ nó.

Nàng về cung sống với thân phận công chúa trước kia và sinh được một đứa con trai, đặt tên là Anh Kiệt. Đứa con là động lực duy nhất để nàng sống tiếp.

Chàng cũng không vì vậy mà từ bỏ, vẫn nhất quyết theo đuổi nàng đến cùng, ở bên nàng, quan tâm chăm sóc nàng, coi con nàng như chính con ruột của mình. Con trai nàng thấy vậy đã nhiều lần nói giúp cho chàng bởi nàng vẫn còn trẻ, nó cũng chỉ muốn nàng tìm được hạnh phúc cho mình, không cần vì nó mà huỷ hoại hạnh phúc cả đời nhưng vẫn không làm nàng đổi ý. Thấy chàng như vậy nàng thật thấy có lỗi.

Chàng cứ như vậy không từ bỏ, đến cuối cùng nàng đành chấp nhận cùng chàng về một nhà. Con trai nàng cũng mừng cho nàng, nó không về sống cùng hai vợ chồng nàng mà ở lại trong cung.

Thời gian qua đi, con trai nàng bây giờ đã bảy tuổi, thấy nàng đã có cuộc sống hạnh phúc, nó cũng thấy yên tâm mà quyết theo thái tử đi học võ, sau này lớn bảo vệ Tổ Quốc, bù đắp những việc sai trái cha nó đã làm trước kia.

Thấy con trai tuổi nhỏ mà đã biết suy nghĩ chín chắn vậy nàng cũng không cản nó.

[...]

Ngày chia tay:

- Kiệt nhi, con đi cẩn thận, nhớ giữ sức khỏe, thường xuyên về thăm ta - nàng rơm rớm nước mắt nói.

- Mẫu thân, người đừng buồn, con chỉ là đi học võ thôi mà - rồi quay sang chàng đang đứng bên cạnh: Hàn tướng quân, người nhớ chăm sóc mẫu thân ta cho tốt, nếu không ta sẽ không tha cho người đâu.

- Ta sẽ chăm sóc tốt cho mẫu thân con. Nhớ bảo trọng.

Đứa con nghe vậy cũng cảm thấy an tâm.
Nó liền tạm biệt mẹ rồi nhanh chóng rời đi.

Cuộc đời nàng tưởng chừng đã viên mãn, hạnh phúc. Vậy mà không bao lâu sau, chàng lại phải lên đường ra chiến trường.
_______________________

Huhu mình không giỏi viết thể loại cổ trang cho lắm, rất mong nhận được những lời góp ý chân thành của các bạn❤, gạch đá xin nhẹ tay😘😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro