Chap 2. Tiểu tam xuất hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiến trận tàn khốc, nàng làm sao mà có thể an tâm được. Trong lòng nàng có một cảm giác bất an khó tả.

Điều này làm nàng nhớ đến lần từ biệt của nhiều năm trước. Lần trước nàng phải gả đi, không biết lần này còn xảy ra chuyện gì.

Biết vậy nhưng nàng vẫn dặn lòng mình không được suy nghĩ nhiều mà vui vẻ tiễn chàng đi xa.

Không ngờ đúng như điều nàng lo sợ. Chàng đi chưa đầy tuần thì có tin báo về rằng chàng bị thương nặng, không rõ tung tích cũng không biết sống chết ra sao.

Khi nhận được tin ngày nào nàng cũng thấp thỏm lo âu. Nàng sợ chàng sẽ có chuyện. Chàng mà có mệnh hệ gì thì nàng biết sống sao đây.
Từ đó hôm nào nàng cũng ra cửa ngóng chờ chồng. Chỉ cần chàng bình an trở về thì dù bắt nàng làm gì cũng được. Người ở nơi phương xa, sao Người mãi chưa trở về.

-Phu nhân! Ngoài trời trở lạnh, Người mau vào trong nghỉ ngơi đi, như vậy sẽ không tốt cho đứa bé.

Nàng đang hồi tưởng lại những hồi ức tốt đẹp khi ở bên chàng thì câu nói của Nhu nhi - nô tì thân cận của nàng- kéo nàng nhanh chóng trở về thực tại. Mà nghĩ lại, nàng vẫn còn đứa bé. Từ sau khi chàng đi thì nàng phát hiện mình mang thai.
Không được, nàng phải chăm sóc con nàng thật tốt để đợi ngày chàng trở về.

- Ta biết rồi! Nhu nhi, khi nào có tin gì của chàng ngươi nhớ báo ngay cho ta!

Nàng quay lại căn dặn Nhu nhi rồi trở về phòng.
Nhìn theo bóng lưng nàng, Nhu nhi cũng chỉ biết lắc đầu thở dài.

Dù nói vậy nhưng nàng không về phòng mà đi đến một nơi, nơi mà lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Ngoài trời ngày một lạnh, từng đợt gió thổi mạnh mang theo những bông tuyết rơi tí tách, rải rác khắp nơi. Nàng đứng dưới tuyết mà lòng không ngừng nghĩ đến chàng.
Không biết giờ chàng đang ở đâu? chàng có khỏe không, có lạnh không?

[...]

2 tháng sau

Tại phủ Tướng quân~

Nhu nhi hớt hải chạy vào:

- Phu nhân...tướng... tướng quân đã về...

Chưa kịp để Nhu nhi nói hết câu, nàng đã chạy như bay ra đón chàng. Nhìn thấy chàng vẫn bình an nàng vui mừng biết bao:

- Phu quân, cuối cùng người đã về, người có biết thiếp lo lắng cho chàng lắm không - rồi nàng quay sang người bên cạnh - còn vị đây là...

Người trước mặt là một cô gái mới tầm tuổi cập kê, tướng mạo tuy không xinh đẹp bằng nàng nhưng nàng ta trẻ tuổi hơn nàng, tràn đầy sức xuân hơn nàng.
Nhìn kĩ thì có thể thấy nàng ta có nét gì đó giống nàng.

- Phu nhân, đây là Ngạn nhi, khi ta bị thương là nàng ấy cứu ta, nàng ấy không người thân, không nơi nương tựa nên ta đưa về chăm sóc cũng như trả ơn. Sau này nàng ấy sẽ là nhị phu nhân ở đây.

Nghe thấy chữ "nhị phu nhân ", tim nàng bất giác nhói lên từng hồi. Sao chứ, chàng đưa một người phụ nữ lạ về đây và nói đó là vợ chàng, còn nàng thì sao? Phụ nữ thì thường ích kỷ, có ai mà muốn chung chồng bao giờ. Nhưng biết làm sao đây, nàng ta là người cứu chàng, là người ở bên chăm sóc lúc chàng bị thương.
Dù đau đớn nhưng nàng vẫn dặn lòng phải nhẫn nhịn. Chỉ cần chàng có thể bình an trở về là được, nàng không cần gì nữa.

Nàng ta nghiêng người chào nàng:

- Phu nhân, sau này nhờ người giúp đỡ rồi.

- Chúng ta mau vào nhà thôi, ngoài này lạnh lắm - chàng quay sang nói với nàng ta mà không thèm nhìn nàng lấy một cái.

Mới có một thời gian xa nhau mà cách chàng đối xử với nàng đã thay đổi một trời một vực. Rốt cuộc nàng ta đã bỏ bùa mê thuốc lũ gì cho chàng mà khiến cho chàng giống như biến thành người khác chứ không còn là chàng nữa. Chàng đã không còn quan tâm đến nàng, đôi mắt ấy nhìn nàng như người xa lạ.
Chàng không nhận ra đôi mắt nàng đã ngân ngấn nước, dưới mắt đã có nhiều cuồng thâm vì lo cho chàng, người cũng gầy đi nhiều.

Chàng làm sao mà nhận ra được vì chàng căn bản đâu có để mắt tới nàng, bây giờ trong lòng chàng chỉ có mình nàng ta thôi.
Đúng là cuộc tình nào khi có tiểu tam xuất hiện đều không trọn vẹn.

Khi biết chuyện, anh trai nàng cũng muốn làm điều gì đó giúp nàng nhưng bị nàng cản lại. Nàng nói nam nhân tam thê bảy thiếp là chuyện bình thường, nói không cho phép ai được động tới chàng.

[...]

- Phu nhân, hôm nay bệ hạ mời ta đi săn cùng, có lẽ mấy ngày nữa mới về, mà Ngạn nhi đang mang thai, nàng hãy thay ta chăm sóc nàng ấy trong lúc ta không có nhà.

Có thai, lời chàng nói như sét đánh ngang tai, nàng ta có thai ư? Nàng đau lắm, đau không nói nên lời, chỉ khẽ gật đầu.

Mấy hôm nay chàng về nhưng rất ít khi ở bên nàng, nàng vẫn chưa kịp nói cho người biết trong bụng nàng cũng đang có con của người. Vậy mà hôm nay, chàng lại nói nàng ta mang thai, kêu nàng chăm sóc. Sao chàng có thể tàn nhẫn đến vậy? Làm nàng buồn đến mức quên mất nói cho người biết nàng cũng có thai. Nàng chăm sóc cho nàng ta vậy ai sẽ chăm sóc nàng?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro