phiên ngoại 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tần Bảo chưa kịp nói cho ba cậu là Vinh Tiển đã chuyển trường đến học trong lớp cậu gần một tháng. Ngay từ đầu cậu không nhận ra người đến, dù sao cũng đã ba bốn năm không gặp, vẻn vẹn vào năm đó cũng chỉ gặp mặt có một lần, dựa vào đôi mắt cậu, cậu còn nhận thức không ra bất luận kẻ nào.

Nhưng Vinh Tiển chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra Tần Bảo. Khi cậu ta biết được sẽ chuyển đến học trường này, cậu ta liền cố ý đi hỏi thăm về lớp Tần Bảo, không chỉ đơn giản vì Tần Bảo là con trai độc nhất của Tần Nham mà vì trận phong ba năm đó của Tần Bảo khiến cho mẹ cậu ta mắc chứng loạn thần kinh giác quan, cả ngày u buồn, nghiêm trọng hơn còn có khuynh hướng tự sát, cuộc sống mấy năm nay của cậu ta cùng Vinh Thế Văn trải qua vô cùng áp lực.

Vinh Tiển được an bài ngồi ở phía sau Tần Bảo, cậu ta hướng Tần Bảo mượn tạm sách giáo khoa, điều này mở ra chủ đề mới. Tần Bảo hoàn toàn không phòng bị, trái ngược lại cậu thật cao hứng, bởi vì nguyên nhân bản thân cậu nên bạn bè rất ít, giống như Vinh Tiển vậy,vừa ôn nhu lại vừa quan tâm, tự nhiên lập tức thu mua được trái tim cậu. Bọn họ trở thành bạn tốt, sau khi tan học hoặc nghỉ ngơi đều ở chung một chỗ.

Tiếp theo,Vinh Tiển đúng lúc nói với Tần Bảo, cậu ta là thiếu gia Vinh gia, Tần Nham sẽ không cho phép bọn họ làm bạn bè.

Tần Bảo nói: "Sẽ không, ba tớ vốn là rất người cởi mở."

Vinh Tiển nói: "Ba cậu càng lo lắng cho an toàn của cậu hơn, ông ấy sẽ hoài nghi tớ đến gần cậu là có lí do khác."

Tần Bảo nói: " Cậu là người như vậy sao?"

Vinh Tiển nói: "Đương nhiên không phải!"

Tần Bảo nói: "Vậy là tốt rồi, nếu như ba phản đối, tớ sẽ cùng ba nói chuyện, ba tớ là người dễ nói chuyện lắm, mọi người hiểu lầm ba rồi."

Vinh Tiển trong lòng cười lạnh.Tần Nham lãnh khốc vô tình mọi người đều biết, dễ nói chuyện chỉ sợ mỗi Tần Bảo mới có đãi ngộ đó.

Vinh Tiển nói: " Cậu chỉ là nói một chút mà thôi, kỳ thật cậu căn bản không dám chống lại ba cậu, cậu không có cuộc sống của chính mình, cuộc sống của cậu là vốn là ba của cậu."

Tần Bảo lớn tiếng phản bác: "Không đúng!"

Vinh Tiển nhìn cậu, bộ dáng chẳng muốn phản bác lại.

"Uy, thứ bảy tới là sinh nhật tớ, cậu tới chứ."Tần Bảo rất nhiệt tình mời: "Cậu tới đi."

Vinh Tiển nói: "Được rồi."

Nhưng sinh nhật ngày đó, lúc sắp tan học, Vinh Tiển đột nhiên bị đau bụng , Tần Bảo giúp đỡ cậu ta đi bệnh viện.

Vinh Tiển nói: "Cậu trở về đi, ba cậu mà biết cậu theo tớ cùng một chỗ, sẽ tức giận."

Tần Bảo nghĩ một chút, gọi điện thoại cho quản gia, nói cô giáo muốn dạy thêm, để cho tài xế tối nay tới đón. Quản gia cũng không hỏi nhiều, vì Tần Bảo chưa bao giờ nói dối.

Vốn ngày đó là một buổi sinh nhật tiệc rượu xa hoa nhưng Tần Bảo không thích khung cảnh náo nhiệt cho nên Tần Nham an bài rồi sau đó lại hủy bỏ. Chỉ cho người làm chuẩn bị thức ăn mà Tần Bảo thích nhất, mua một chiếc bánh ngọt thật lớn cố gắng kết thúc sớm công việc, về nhà đợi tiểu thọ tinh.

Kết quả quản gia nói, trường học thiếu gia dạy thêm giờ, thời gian về nhà sẽ trễ một chút.

Tần Nham sau đó đích thân lái xe đến đón. Vừa lúc ở cửa trường học chứng kiến Vinh Tiển cùng Tần Bảo vừa cười vừa nói đi ra, trong tay Tần Bảo xách một cái lồng sắt nhỏ, hình như muốn đi chỗ nào đó.

Tần Nham cách bọn họ mấy chục mét, xa xa dừng xe, gọi vào điện thoại di động Tần Bảo.

Tần Bảo nghe điện thoại: "Ba."

Tần Nham nói: "Con ở nơi nào?"

Tần Bảo nói: "Con còn ở trên lớp học."

Tần Nham nói: "Xoay người lại đây."

Tần Bảo không rõ vì sao, nghe lời xoay người, liền nhìn thấy xe Tần Nham. Cậu lại càng hoảng sợ.

Tần Nham nói: "Lại đây."

Tần Bảo rất rất ngượng ngùng đối với Vinh Tiển nói: "Tớ không thể cùng đi với cậu rồi..."

Vinh Tiển hiểu rõ, nói: "Đừng lo, tớ sẽ cho tài xế tới đón tớ, cậu đi đi, sinh nhật vui vẻ."

Tần Bảo giơ con mèo trong tay lên, cười nói: "Cám ơn quà của cậu."

Ngồi trên xe, Tần Nham không nói lời nào.

Tần Bảo đại khái cũng biết ba cậu rất tức giận, nói: "Vinh Tiển là người ở chung rất tốt."

Tần Nham không nói chuyện, tay lái đảo quanh, rẽ ngoặt về nhà.

"Đây là quà, cậu ấy tặng cho con."

"..."

"Ba, cậu ấy thật sự là người rất tốt."

"Thật sự." Tần Nham nói: "Trước kia biết nó, con chưa từng nói dối. Hay là con đã nói dối nhưng ba không biết?"

Tần Bảo nói: "Không có."

Tần Nham hừ một tiếng, nói: "Bảo bối không nên ở gần cùng nó."

Tần Bảo nói: "Tại sao?"

Tần Nham nói: " Nó là người Vinh gia, đến gần con chắc chắn có mục đích khác."

Tần Bảo nói: "Không. Cậu ấy là người rất tốt, là bạn tốt của con."

Tần Nham nói: "Không được."

Tần Bảo không có mấy người bạn, Tần Nham biết rất rõ. Xem ra tiểu tử Vinh gia kia đã đánh chủ ý lên con mình không chỉ một hai ngày.

Tần Bảo kháng nghị: "Ba, ân oán là của người lớn các người, đối với chúng con không có vấn đề gì hết, ba không thể bởi vì nó mà can thiệp vào xã giao của con."

Tần Nham bất ngờ thấy Tần Bảo kiên trì, bực mình nói: "Ba chỉ muốn tốt cho con, nghe lời ba đi."

Tần Bảo nói: " Ba đừng lấy cớ này, nắm trong tay cuộc đời của con."

Tần Nham kìm nén, nhíu mày, những lời này, chính Tần Bảo cũng không nghĩ ra được để nói, nhất định là có người nói qua với nó.Vừa vặn, con mèo chết tiệt kia đột nhiên meo meo một tiếng, Tần Nham mở cửa sổ xe, giơ lồng sắt lên quăng ra ngoài.

"Ba!" Tần Bảo quả thực không thể tin được ba cậu bá đạo không nói lý : "Mau dừng xe lại!"

Tần Nham nghiêng người gắn dây an toàn cho cậu, dồn sức nhấn ga, như một trận gió mạnh bay về nhà.

Tần Nham xuống xe, mang theo Tần Bảo giãy dụa không thôi, đem cái chìa khóa ném cho tài xế.

"Buông con ra!" Tần Bảo nổi giận đùng đùng đạp Tần Nham một cước.

Trước cửa một đám người nhìn nhau, không biết thiếu gia luôn luôn nghe lời sao lại tức giận lớn như vậy, cùng với ba cậu mà cậuvẫn luôn ngưỡng mộ.

Quản gia nhìn hai người biến mất trên chỗ rẽ bậc thang lầu hai, bình tĩnh phân phó đối với người phía dưới: "Tất cả toàn bộ thức ăn đổ đi rồi làm lại bữa ăn tối cho đến khi có thông báo mới."

Tần Bảo bị ném lên giường lớn trong phòng ngủ của ba cậu, cậu quả thực đã giận không kềm được, cho nên mới không nhận thấy được nguy hiểm.

"Ba muốn làm cái gì?!"

Tần Nham thoát áo khoác, cởi cúc áo chỗ tay áo, nói: "Tặng quà trước thời hạn cho con."

"Con không cần quà của ba!"Tần Bảo định xuống giường, hướng cửa chạy trốn.

Tần Nham một phen ôm lấy thắt lưng cậu, một lần nữa vứt lại trên giường, chính mình bao phủ lên: "Không muốn cũng phải muốn."

Tần Bảo muốn phản bác, lời nói bị lấp kín, ba cậu đặc biệt có mùi thuốc lá tràn ngập khoang miệng cậu, hôn càng lúc càng mạnh mẽ.

Không phải lần đầu tiên cùng ba cậu thân mật hôn lưỡi, nhưng lần này, tựa hồ đặc biệt kịch liệt, Tần Bảo chỉ chốc lát sau thì có chút thở không thông, dùng sức đẩy ra, hai tay lập tức bị nắm chặt, cố định trên đỉnh đầu.

Tần Nham nhả ra, chống đỡ đứng dậy nhìn cậu, tình dục trong mắt trộn lẫn với một chút tức giận.

Tần Bảo há mồm thở dốc, tranh cãi cùng thiếu dưỡng khí khiến cho hai má cậu nóng bừng, nhìn ảnh ngược chính mình trong đôi mắt ba cậu, cậu đột nhiên có cảm giác sẽ bị nam nhân này vây ở trong mắt cả đời.

Tần Nham khàn khàn mở miệng: "Bảo bối, bảo bối, ba rất yêu con."

Tần Bảo nói: "Ba là chế độ độc tài! Chính sách tàn bạo!"

Tần Nham cười, nói: "Cần phải cho con nhận thức một chút cái gì gọi là chế độ độc tài, con chỉ biết bình thường ba đối với con có bao nhiêu dung túng."

Tần Bảo còn chưa rõ ý tứ lời này là gì, Tần Nham đã xé áo sơmi cậu, cúc áo trong suốt rơi xuống tấm thảm, không tiếng động.

Tần Bảo còn chưa kịp hít thở, môi đã bị ngậm lấy, nụ hôn mãnh liệt một lần nữa trở lại, đầu lưỡi ba cậu không ngừng liếm hàm răng trên của cậu, cuốn lấy đầu lưỡi cậu cùng chơi đùa, Tần Bảo chưa từng thử qua nụ hôn nóng bỏng như vậy, thần trí trong chốc lát liền mất phương hướng.

Tần Nham hôn cậu, một tay lặng lẽ cởi quần đồng phục cậu, cởi quần dài cậu xong, bàn tay to lớn vuốt ve đùi trong trắng mịn của cậu, lòng bàn tay cầm một bên háng, dùng chút lực xoa bóp nó, mũi Tần Bảo liền phát ra âm thanh hừ rất nhỏ.

Màn hôn môi tạm dừng, Tần Bảo há to miệng cố gắng hít thở "ha ha", cũng không rảnh để bận tâm nụ hôn của Tần Nham đã xuống đến cổ rồi xoay quanh hầu kết, hơi thở nóng như lửa lướt qua gáy, vành tai bị ngậm vào, rồi lại khẽ cắn một cái... hơi hơi đau đớn khiến cho Tần Bảo muốn bảo vệ, nâng lên bả vai nghiêng đầu kẹp lấy nó, Tần Nham mỉm cười, chuyển sang chiến đấu với lỗ tai phía bên kia, ngay cả màng nhĩ cũng liếm hôn, bị đầu lưỡi tập kích quấn lấy, truyền âm thanh vào tai. Tần Bảo umh một tiếng, lông tóc dựng đứng.

Tần Nham một lần nữa đứng dậy nhìn cậu, thân hình đơn bạc,tỏa ra sức hấp dẫn không cách nào chống cự, Tần Nham nhẫn nại khổ cực lắm mới đợi tới sinh nhật mười sáu tuổi của cậu, tặng một món quà đặc biệt cho cậu để cho cậu trưởng thành.

Tần Bảo vô thức, nỉ non: "Ba..."

Tần Nham vùi đầu hôn xương quai xanh cậu: "Uh?" Đầu lưỡi ướt át đi xuống, quanh quẩn bên cạnh nhũ tiêm, ngậm lấy đầu vú, đầu lưỡi liếm lộng khiêu khích, khiến vật nhỏ chậm rãi có phản ứng. Một tay nhu lộng phía bên kia.

Tần Bảo tinh tế, hút khí, ôm lấy đầu Tần Nham : "Ba..."

Tần Nham cắn một cái, Tần Bảo kêu một tiếng, thanh âm run rẩy, không chỉ... mà còn vì đau đớn. Vật cương cứng, kiêu ngạo ngẩng đầu giữa hai chân ba cậuchậm rãi cọ xát khiến cậu có cảm giác nguy hiểm, mặc dù cậu không biết sẽ phát sinh cái gì nhưng ba cậubiểu đạt đủ loại, làm cho cậu có ảo giác, hình như sẽ bị cướp đoạt, mất đi cái gì đó.

Tần Nham đối với chuyện này vô cùng thuần thục, khiến cho hắn có thể dễ dàng khơi mào dục vọng của Tần Bảo, nguyên lai không nghĩ sẽ thương tổn nhưng hắn đã đánh giá cao định lực của mình, cũng đánh giá thấp lực hấp dẫn của Tần Bảo. Tính nhẫn nại đã tiêu tan hầu như không còn, bàn tay to lớn của Tần Nham mơn trớn lưng Tần Bảo, ngón tay đảo quanh tại xương cụt sống lưng, bàn tay ấm áp hữu lực bao bọc toàn bộ đáy chậu (vùng giữa hậu môn và bộ phận sinh dục), nhẹ nhàng ma sát âm nang, môi lưỡi chạy xuống phía dưới bụng, đụng vào vật nhỏ bán cương của Tần Bảo, liền há mồm ngậm lấy, nuốt hết tới gốc.

Kích thích mãnh liệt khiến Tần Bảo nắm chặt tóc ba cậu, cái mông muốn trốn đi, lại bị bàn tay to cố định không trốn được, cậu mang theo âm thanh khóc lóc rên rỉ. Tần Nham càng ra sức, phun ra nuốt vào, tốc độ từ từ nhanh hơn, Tần Bảo non nớt hoàn toàn không chịu nổi khoái cảm thật lớn kia, khi Tần nham một lầnnữa ngậm sâu vào cổ họng thì liền bắn tinh.

Khóe mắt Tần Bảo ướt át, nhìn Tần nham nuốt tinh dịch của mình, một giọt chất lỏng màu trắng do chưa bị liếm hết đọng lại bên môi, ý tứ xâm phạm thẳng tắp nhắn nhủ đến trong lòng cậu,đây không phải là người ba ôn nhu trước sau như một của cậu, đó là một nam nhân mạnh mẽ, cậu muốn chạy trốn. Nhưng đến lúc cậu hiểu rõ thì đã quá muộn, Tần Nham nâng mông cậu lên, thân thể chen vào giữa hai chân cậu, một tay từ ngăn kéo đầu giường lấy dầu bôi trơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro