phiên ngoại 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xúc cảm lạnh lẽo giữa mông khiến Tần Bảo phản xạ muốn kẹp chặt hai chân, Tần Nham đè thân thể hắn xuống, chóp mũi chạm chóp mũi, hôn môi trấn an: "Hư - Bảo bối đừng sợ, ba cái gì cũng không làm."

Nhưng động tác trên tay hoàn toàn trái ngược, ngón tay kìm nén đảo quanh hậu huyệt, không mạnh mẽ đâm vào mà chỉ một tấc lại một tấc hướng vào bên trong dò xét, bên trong vách tường ẩm ướt ấm áp lại mềm mại, chặt chẽ, Tần Nham hoàn toàn có thể tưởng tượng nó sẽ đem lại sự sung sướng cùng hưởng thụ cho hắn.

Tần Bảo bài xích khi Tần Nham đang để ngón tay thứ ba vào, cho dù là hậu môn đang ở trong trạng thái thả lỏng, ba ngón tay thô dài củaTần Nham tiến vào còn muốn làm khuếch trương, nhưng cũng quá khó khăn đi.

Tần Bảo bắt đầu lui về đầu giường, Tần Nham liền bức đi tới, đầu Tần Bảo rất nhanh đụng tới thành giường, Tần Nham khiêu khiêu mi cười: "Còn muốn trốn chỗ nào? Hử?"

Tần Bảo chưa từng nghĩ tới ba cậu lại có thể nguy hiểm như vậy, sau khi cậu mê muội bắn tinh thì ba cậu trở nên lợi hại hơn, khiến cậu không có khí lực đẩy ra, cậu lên tiếng cầu khẩn: "Không nên..."

"Không muốn cái gì?" Ba ngón tay Tần Nham vẫn hoạt động dù bị bao vây chặt chẽ, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên mí mắt Tần Bảo, cái trán mồ hôi ẩm ướt, cọ xát gương mặt Tần Bảo, hắn nhẫn nại được nhưng không thoải mái. Lúc này, Tần Bảo rên rỉ nghe vô cùng ngọt ngào, hắn rất muốn theo đuổi khoái hoạt của chính mình.

Tình trạng của Tần Bảo còn chưa mê loạn, chỉ là trêu chọc từ chỗ xương cụt truyền đến, giống như có cái gì đó quấy nhiễu ở giữa hậu huyệt, bị ngón tay thô ráp trừu sáp, tạo nên xúc cảm rõ ràng như vậy, ma sát tuyến tiền liệt mang đến cảm giác kỳ diệu làm cho cả người cậu run rẩy.

Tần Nham đã không thể nhịn được nữa, rút ra ngón tay, kéo tay Tần Bảo qua, đỡ vật cứng của mình, chậm rãi cắm vào.

Dị vật xâm lấn, hậu huyệt bị ép khuếch trương mang đến đau đớn làm cho Tần Bảo không dám mở to miệng hô hấp, trong tay cậu nắm vật cực lớn đang ở tiến vào thân thể cậu, nối liền chặt chẽ, giống như một khối thân thể thân thiết không thể phân ra. Tần Bảovô thức nắm chặt tay, Tần Nham cúi đầu gầm gừ, ngậm lấy miệng cậu, hạ thân kín đáo sử dụng lực, chỉnh sửa hướng đi vật cứng nhưng cũng không tiếp tục tiến vào.

Từ trong cổ họng Tần Bảo, bức ra tiếng thét chói tai nhưng lại bị bóp nghẹt trong miệng, Tần Nham không ngừng vuốt ve lưng cậu, không hề nhúc nhích. Giằng co vài giây, rời khỏi miệng Tần Bảo, thanh âm hắn vỡ vụn: "... Nó..nó là cái gì vậy?"

Mồ hôi Tần Nham rơi trên mặt cậu, thống khổ cùng cực lạc cùng tồn tại, hấp dẫn bao vây lấy hắn, Tần Nham đang đợi Tần Bảo thích ứng, nhưng không ngờ tinh thần tìm tòi củaTần Bảo tại giờ khắc này cư nhiên phát tác, đôi tay mềm mại, thử dò xét vuốt ve chỗ hai khối thân thể nối liền kia, không thể tránh khỏi ma sát trúng vật cứng cùng âm nang của Tần Nham.

"Bảo bối" Tần Nham bật cười, thanh âm đã hoàn toàn khàn khàn, mờ ám: "Con đang tìm chết...."

Bàn tay nâng lưng cậu dậy, khiến cho cậu tựa một nửa vào thành giường, Tần Nham ấn đầu của cậu xuống, cắn cắn lỗ tai cậu: "Hừ, nhìn cho rõ, là ai đang chiếm giữ lấy con."

Thong thả rút ngọc hành ra, lại dùng tốc độ chầm chầm cắm vào, Tần Nham không thích ngược đãi bản thân, nhưng nhìn ánh mắt Tần Bảo mê ly, cùng ngọc hành của cậu một lần nữa cương lên khiến cho Tần Nham cam tâm tình nguyện làm như vậy, đây là một sự tra tấn ngọt ngào.

Tần Bảo đáng thương, hết thảy cũng không phải là đối thủ, sao có thể chịu nổi kích thích trêu chọc như thế.Vài lần trừu sáp lên xuống, cậu đã khóc nức nở, gắt gao ôm chặt lấy cổ ba cậu, cậu muốn nhanh chóng chấm dứt nhưng lại càng muốn thoải mái hơn, cậu cũng không hiểu bản thân rốt cuộc muốn cái gì, chỉ có thể vô thức kêu lên: "Nhanh một chút, lại nhanh một chút!"

Tần Nham cầu còn không được, tận tình phóng túng.

Tần Bảo rên rỉ khóc la từ bên trong cánh cửa lọt ra bên ngoài, lúc cầu xin, lúc xin tha, lúc nghênh hợp, lúc lại từ chối, từ cao vút dần dần nhỏ giọng, đến cuối cùng không kêu được nữa.

Quản gia ở dưới lầu nghe thanh âm, nhìn lên phòng ngủ, đã qua hai giờ, vượt xa thời gian lúc Tần Nham thường lui tới tìm hoan, chỉ có thể nói Tần Bảo lần đầu tiên nếm thử chuyện yêu rất bất hạnh, Tần Nham nhẫn nại cũng đủ lâu, tích lũy quá nhiều cần phải phát tiết, tự nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua, chỉ sợ là chính hắn cũng không khống chế được mình.

Trên lầu rốt cục cũng yên lặng không tiếng động, cô người hầu đỏ mặt xin chỉ thị: "Thức ăn có thể mang lên được chưa ạ?"

Quản gia lắc đầu, nói: "Chờ một chút xem sao."

Đợi thêm nửa giờ nữa, mới nhận được điện thoại của chủ nhân, nghe thanh âm rất thoả mãn, quản gia thay thiếu gia mặc niệm, dặn dò kĩ càng, đưa ly sữa nóng lên lầu.

Gõ cửa, nghe được thanh âm đáp trả của chủ tử, mới đẩy cửa đi vào.

Cả phòng tràn ngập mùi tanh tinh dịch, trên giường một mảnh bừa bộn, Tần Nham xích lõa tựa vào đầu giường, Tần Bảo dựa vào thắt lưng hắn, cái chăn kéo rất cao, chỉ lộ ra một chút tóc.

Quản gia mặt không đổi sắc, đến gần, đem ly sữa nóng đặt ở đầu giường, liếc liếc mắt nhìn một bên khuôn mặt Tần Bảo lộ ra bên ngoài chăn, nước mắt còn vương trên khóe mắt rõ ràng, nhắm mắt lại tựa như ngủ thiếp đi.

Tần Nham từ khoang mũi, hừ nhẹ một tiếng, mỉm cười: "Cơm tối không ăn nữa, chuẩn bị ăn khuya đi."

Quản gia gật đầu rời khỏi phòng.

Tần Nham ôm lấy Tần Bảo cố định vào trong ngực, hôn trán cậu: "Có khỏe không bảo bối?"

Tần Bảo cau mày ưhm một tiếng, giống như tỉnh mà cũng không phải tỉnh.

Tần Nham ngậm một ngụm sữa nóng, cúi đầu đút vào miệng Tần Bảo, Tần Bảo thể lực tiêu hao quá lớn, ngay cả nuốt nuốt cũng cố sức, uống hơn được nửa ly thì không chịu uống nữa. Tần Nham vỗ nhẹ lưng cậu, cùng ngủ một chút.

Ăn khuya vào lúc mười giờ tối, đã được chuẩn bị tốt. Quản gia phỏng đoán chủ nhân sẽ xuống ăn hay không, đúng giờ Tần Nham vẫn ôm Tần Bảo đi xuống, Tần Bảo thoạt nhìn vừa mới tắm qua, tóc còn mang theo hơi nước, bộ dáng buồn ngủ mông lung vẫn như trước nhưng sắc mặt lại đỏ bừng.

Bánh ngọt đủ chia cho hai mươi người, Tần Bảo thích nhất phần chocolate trắng tinh xảo kia khiến người ta không nỡ phá hư nó. Bởi vậy, khi ngọn nến trong tay quản gia cách bánh ngọt vài cm thì bị Tần Bảo kêu ngừng.

"Không muốn cắm nến, cứ như vậy là được rồi."Yết hầu Tần Bảo có chút khàn.

Tần Nham ôn nhu nói: "Nhưng tất cả mọi người chờ hát bài hát sinh nhật vui vẻ mà?"

Tần Bảo không khỏe, nâng cái mông lên một chút, ma sát với nệm ghế mềm mại. Mặc dù ở trong phòng tắm, ba ba đã rửa sạch qua, nhưng cảm giác có dị vật thủy chung không biến mất, cậu đứng lên muốn sờ phía sau một chút, lại bởi vì chân bủn rủn mà ngã trở về.

Tần Nham cùng quản gia và các người hầu trong phòng ăn chờ cậu trả lời nhưng nhìn cậu đứng lên rồi lại ngồi xuống, giống như con chó nhỏ cắn không tới cái đuôi của mình. Cuối cùng, Tần Nham không thể làm gì khác hơn là nói: "Khụ, bảo bối, cắt bánh ngọt đi nào."

Tần Bảo vì vậy chăm chú kể số ngườiở đây rồi cắt bánh ngọt, hai tay dâng khối đầu tiên tặng cho ba ba cậu, khối thứ hai đưa cho quản gia, quản gia không tiếp: "Lão nô không dám nhận."

Tần Nham cười mắng: "Cho thúc thì thúc cứ nhận đi, còn ra vẻ giả bộ làm gì."

Khóe miệrng quản gia co rút, nhìn thoáng qua môi sưng đỏ của Tần Bảo, nghĩ thầm: cũng may tâm trí đứa nhỏ này không được đầy đủ, nếu không ông chủ làm sao mà sống dễ chịu như hôm nay. Khom lưng tiếp nhận bánh ngọt: "Thiếu gia hạnh phúc, bình yên, sống lâu trăm tuổi."

Mỗi người cũng nhận được một khối bánh ngọt, nói một tiếng sinh nhật vui vẻ, Tần Bảo rất vui vẻ. Ăn bánh ngọt, cùng ba ba tán dóc.

"Phía sau không thoải mái..."

"A, sau này sẽ làm tốt một chút."

"Sau này còn muốn làm sao?"

"Con không thích?"

"Uh, ba làm quá nhanh lại dùng sức nữa, vừa mệt lại vừa xót."

"Làm nhiều sẽ không mệt không xót."

Các người hầu xung quanh đang cầm bánh ngọt, yên lặng nghe hai người nói chuyện với nhau, mọi người đều vì cuộc sống âm u của thiếu gia mà mặc niệm.

Đột nhiên Tần Bảo nghĩ tới Vinh Tiển cùng con mèo con, ném thìa sang một bên: "Ngày mai con muốn xin mời Vinh Tiển đến, ba không thể phản đối, cậu ấy là bạn của con!"

Quản gia kinh ngạc, Vinh Tiển không phải thiếu gia Vinh gia sao, là đứa nhỏ quỷ quái kia, thiếu gia không phải là đối thủ của nó.

Tần Nham uống hết một chung tổ yến, nói: "Uh, ngày mai để cho cậu ta đến."

Vinh Tiển mới đầu có chút không yên với thái độ của Tần Nham nhưng Tần Nham vẫn trưng ra tư thái trưởng bối, hòa ái dễ gần, thậm chí hỏi thức ăn giữa trưa có hài lòng không. Càng như vậy, Vinh Tiển càng cảnh giác.

Tần Nham nói: "Bảo bối ở trường học không có bạn tốt, cần cháu chiếu cố nhiều đó."

Vinh Tiển nói: "Vâng."

Tần Nham nói: "Bệnh của mẹ cháu chung quy cũng không có khởi sắc, không bằng ở bệnh viện một thời gian ngắn để xem xét một chút, chú sẽ mời rồi chuyên chuyên gia chăm sóc, bác sĩ phụ trách bên khoa tâm thần vốn là bác sĩ tốt nhất, cháu..."

"Không không." Vinh Tiển thiếu chút nữa làm đổ ly trà: "Văn thúc cùng cháu, tự chúng cháu có thể chiếu cố được ạ."

Tần Nham nói: "Chú Văn của cháu ở bên kia, ta cũng đã nói rồi."Mặc dù mất chút sức lực.

Tần Bảo kỳ quái nhìn mặt Vinh Tiển tái xanh không còn chút máu: "Cậu làm sao vậy?"

Tần Nham mỉm cười: "Uh, trúng gió thôi mà, bảo bối, con dẫn khách vào nhà đi."

Quản gia theo ở phía sau dọn ghế, cũng không thèm liếc mắt nhìn đến thiếu gia Vinh gia một cái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro