phiên ngoại 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vẻ mặt Tần Nham giữa làn khói thuốc nhìn không rõ: "Đừng khẩn trương. Lần đầu tiên nhìn thấy ông, tôi đã cảm giác nhìn rất quen, sáu năm trước, con ông ở trong câu lạc bộ đêm 'Thanh Diễm' hít thuốc phiện quá liều mà chết, chính mắt tôi cũng đi xem qua và nghĩ muốn làm cái gì đó để đền bù nhưng tìm không thấy người nhà của hắn. Sau đó nghe nói cha hắn là một thầy thuốc đông y. Từ trước đến giờ cũng chỉ biết nhiêu đó nhưng không nghĩ lại khớp đến vậy."

"Chúng ta sớm đã đoạn tuyệt quan hệ cha con. Ta cũng không vì vậy mà hại con của tiên sinh!" Sắc mặt lão đông y trắng bệch.

"Tôi tin ông." Tần Nham thở dài: "Tôi chỉ là muốn là ông có thể giúp tôi một lần."

"Ta cái gì cũng không biết."

"Ông nên biết nếu tôi không để ông ở lại Tần gia thì khi ông ở bên ngoài đã mất mạng rồi."

Thư phòng không mở điều hòa, ngồi không được bao lâu liền cảm giác quanh thân thể rét lạnh, lão đông y nhận thấy không có cách nào đoán được hành động tiếp theo của nam nhân tao nhã hữu lễ này. Cặp cha con này hoàn toàn không giống nhau, Tần Bảo lần đầu tiên đến phòng khám lão, nếu như không nói, lão cũng không hoàn toàn đoán được, một người ngốc như vậy nhưng sau lưng lại là cả "Thanh Diễm".

"... Tôi tình nguyện để mình chịu khổ cũng không muốn nó bị thương." Tần Nham tựa hồ lẩm bẩm lầu bầu.

"Ta biết nhưng cũng không nhiều lắm." Lão đông nói: "Lúc trước khi ta mất đi ý thức, ta ngửi thấy mùi hoa lài trong không khí."

Toàn bộ các cửa hàng bán hoa cùng chợ hoa trong thành phố đều bị lục soát. Hoa nở trái mùa vốn rất hiếm, có thể tìm được hoa lài cũng chỉ có mấy nhà, chủ cửa hàng thoạt nhìn đều là người thành thật mà cũng xác định sắp tới không có bán hoa lài ra ngoài.

Bên kia không tìm được đầu mối gì mới nhưng quản gia lại nhận được yêu sách. Nội dung đại khái nếu muốn người thì phải giết người trước. Kèm theo bản danh sách sắp xếp chỉnh tề thứ bậc mấy vị vốn là nhân vật quan trọng cùng với nguyên lão đã thoái ẩn giang hồ.

"Những người này xưa nay không hề lui tới, nếu nói đến kết oán trả thù thì mục tiêu cũng quá rộng. Bởi vậy đối phương hẳn là không có cừu oán với bọn họ.Với danh sách này thì chỉ cần tùy tiện giết một người trong số đó cũng sẽ chịu không ít nghị luận cùng phân tranh cho nên lí do đơn thuần chính đáng nhất là hướng về phía 'ThanhDiễm'."

Tần Nham đứng ở bên cửa sổ yên lặng hút thuốc lá, nghe quản gia những lời này, trong lòng rất rõ dụng ý đối phương ."Thanh Diễm" giống như một người chết đuối đã leo lên được bờ và bây giờ ai đó muốn kéo nó trở lại nước và làm cho nó vạn kiếp bất phục.

"Trong vòng 3 ngày phải giết chết một người, mới có thể bảo đảm an toàn thiếu gia. Tiên sinh, có muốn để cho bọn họ đi chuẩn bị một chút."

"Không cần."Tần Nham lắc đầu: "Đây là chuyện của ta, đừng để liên lụy bọn họ."

"Nhưng ..."

"Không phải còn có ba ngày sao trong vòng ba ngày nhất định phải tìm được người."

Vinh Tiển vẫn đang cân nhắc biện pháp gì có thể khiến mẹ cậu không tức giận như vậy. Chứng bệnh thần kinh giác quan của Vinh phu nhân hai năm trước phải nằm viện sau đó chuyển biến tốt đẹp, hiện giờ thì ở nhà chăm sóc Vinh Tiển bắt đầu cuộc sống hàng ngày, thời gian nhàn rỗi thì niệm kinh tụng phật nuôi cá trồng cây cỏ, chân chính trở về người mẹ ôn nhu hiền lành trước kia. Khiến cho nàng tức giận, Vinh Tiển rất hối hận.

Nữ hầu nói phu nhân hai ngày này luôn luôn tại nhà ấm trồng hoa, Vinh Tiển vì vậy mà cố ý đi chợ mua một gốc cây mai vàng, muốn mẹ cậu vui vẻ.

Nhà ấm trồng hoaVinh gia ở ngay tại hậu viện chỗ ở Vinh gia, khoảng mấy chục mét vuông nho nhỏ, toàn bộ khép kín, nhiệt độ ổn định hàng năm, có rất nhiều loại hoa cảnh quý giá, Vinh Tiển đi vào thấy Vinh phu nhân đang cẩn thận nâng một gốc cây hoa lan, dường như không thấy cậu.

Vinh Tiển cười: "Mẹ."

Vinh phu nhân nhìn cậu một cái, nói: "Rảnh rỗi thì đi xem sách một chút hoặc giúp đỡ Văn thúc con đi."

Vinh Tiển đem mai vàng đưa đến trước mắt nàng : "Đây, mẹ xem nó đi."

" Con cũng không chăm sóc, mua làm gì?"

"Không phải mẹ thích sao? Chủ quán nói bây giờ trồng loại này thì sang năm nó sẽ nở."

Vinh phu nhân cầm lấy gốc cây mai vàng, nhìn trái phải.

Vinh Tiển nhân cơ hội xin lỗi: "Mẹ, chuyện kia là ta sai rồi, kỳ thật ta cũng không phải vì muốn tiếp cận Tần Bảo mà đến gần cậu ấy. Con thật sự xem cậu ấy là bạn bè."

"Ai cho phép con cùng người Tần gia làm bạn bè!" Vinh phu nhân đột nhiên gầm lên: " Mối thù của cha con nhất định phải báo nhưng Vinh gia chúng ta cũng rất khinh thường dùng những thủ đoạn bẩn thỉu đó!"

Vinh Tiển bị quát thì sửng sốt, nhìn mẹ mình rời đi, không dám đuổi theo giải thích, ngốc lăng hồi lâu, ảo não đá luống hoa lài bên cạnh một chút, không ngờ đất bùn khá tươi xốp, liền đá bay mất một cái xẻng nhỏ, cũng không đứng vững, thiếu chút nữa té.

Vinh Tiển ngồi xổm xuống, phát giác bùn đất chung quanh tựa hồ mớibị đào xới qua, nguyên cả nhà ấm trồng hoa chỉ có màu sắc khối bùn đất chỗ này là đặc biệt thẫm màu.

Có phải đã chôn vật gì đó? Cậu nghĩ nghĩ. Lòng hiếu kỳ cũng nổi lên, cầm cái cuốc bắt đầu đào bới.

Đào rồi lại đào đại khái sâu khoảng 20, 30cm rốt cuộc đụng phải tấm ván gỗ nhưng vẫn chưa đến mép tấm ván. Vinh Tiển dứt khoát mở rộng phạm vi đào bới lớn một chút.

Tần Bảo mơ hồ nghe có tiếng vang rất xa ở phía trên đầu cậu nhưng không biết rốt cuộc có phải làảo giác hay không, cậu thật sự rất đói bụng, không có dư thừa khí lực.

Vinh Tiển rốt cục đào đến mép tấm ván gỗ, một nửa luống cây hoa lài bị phá hủy, cậu đem từng gốc cây cẩn thận đặt sang một bên, cẩn thận nghiên cứu tấm ván gỗ. Nó là hình vuông, đại khái cỡ vài mấy mét vuông, gõ lên liền biết rỗng ruột. Cậu dùng lực bắt đầu nâng nó lên.

Tần Bảo nghe được tiếng gõ sau đó đột nhiên có ánh sáng từ phía trên chiếu xuống. Đôi mắt chưa thể thích ứng ngay được, cậu a một tiếng.

Vinh Tiển lại càng hoảng sợ, đem tấm ván gỗ ném đi, dưới một cái hố rất sâu lại có người. Cậu nhoài người nhìn xuống. Người kia co rụt lại trong góc khiến cậu nhìn rất quen mắt.

"Tần Bảo?!"

Đôi mắt Tần Bảo không thể thích ứng ngay với ánh sáng, bị kích thích khiến nước mắt chảy ròng. Ngẩng đầu mơ hồ nhìn: "... Tiểu Tiển?"

"Cậu sao lại ở chỗ này?!" Vinh Tiển không ngờ có thể thấy được chút nước mắt ấy: " Cậu sao lại rơi vào nơi này hả?!"

Tần Bảo cố gắng lớn tiếng một chút: " Cậu có nước không? Tớ rất đói bụng."

Tim Vinh Tiển đập rất nhanh, nói: " Cậu chờ chút!" Sau đó chạy nhanh đến phòng bếp, tuỳ tiện từ tủ lạnh trong cầm chút sữa cùng bánh mì rồi lại chạy về, ném cho Tần Bảo.

Tần Bảo một hơi hút sạch sẽ hộp sữa, đứng lên, ngẩng đầu nhìn Vinh Tiển đối mặt: "Đây là nơi nào?"

Vinh Tiển nói: "Sân sau nhà tớ. Cậu sao lại ở chỗ này?"

Tần Bảo nói: "Tớ không biết, cậu có thể đem tớ đi ra không?"

Vinh Tiển đoán cái hố sâu này cũng khoảng sáu bảy mét, cái thang dài nhất cũng không tới, lắc đầu nói: "Cậu làm sao đi vào mới được hả?"

Tần Bảo nói: "Tớ không biết, tớ đang khám bệnh thì có người đem bác sĩ đánh bất tỉnh rồi đem tớ tới chỗ này."

"Cậu là nói..." Trong lòngVinh Tiển trầm xuống. Người "Thanh Diễm" cũng đang tìm cậu ta khắp nơi, đều nói rằng Tần Bảo đã bị bắt cóc. Nhưng bây giờ, cậu ta lại ở trong nhà cậu. Nói cách khác, có người bắt cóc rồi hắn giấu ở Vinh gia hoặc là người Vinh gia bắt cóc.

Cậu nhớ tới mẹ mình mới vừa rồi nói mối thù cha cậu nhất định phải báo nhưng không được dùng mấy cái thủ đoạn hạ lưu đó chẳng lẽ bắt cóc vơ vét tài sản vốn không phải là hạ lưu sao. Vẫn là, âm hiểm lớn hơn tư tưởng?

"Tiểu Tiển!" Tần Bảo cắn bánh mì hỏi: " Cậu có thể đem tớ ra ngoài được không?"

Vinh Tiển nhìn Tần Bảo chăm chú một lúc lâu rồi đứng lên, mang tấm ván gỗ ở bên cạnh một lần nữa đậy lên.

Tần Bảo ngây ngẩn nhìn ánh sáng trên đầu càng ngày càng ít, thẳng đến khi tối đen.

"Tiểu Tiển! Tiểu Tiển!" Cậu sợ hãi kêu to, hy vọng Vinh Tiển không bỏ cậu lại.

Xin lỗi. Vinh Tiểnmột bên phủ bùn đất một bên ở trong lòng nói, chờ tớ biết rõ ràng rồi tớ sẽ lại tới tìm cậu.

Tần Nham lại đi một chuyến tới phòng khám, ở trong phòng cố gắng lý giải chuyện hôm đó. Theo như lời quản gia, bảo bối lúc ấy ngay cả một tiếng thét kinh hãi cũng không có, có lẽ là trúng mê hương mà cũng có lẽ là trúng một cú đánh. Nghĩ đến phương án sau, Tần Nham không hề sợ. Kỳ thật đối phương nhất định cũng không cẩn thận như vậy, ngay cả mọi người cũng không cho hắn đi gặp một mình. Hắn sẽ không để cho bảo bối mạo hiểm phiêu lưu. Đó là người thân duy nhất của hắn, hắn đem tất cả cảm tình đặt ở trên người bảo bối, sao có thể tính toán lên người bảo bối.

"Xin lỗi."

Tần Nham nghe tiếng ngẩng đầu. Là công nhân đưa nước mang theo hai thùng nước đứng ở cửa.

"Tiên sinh không phải thầy thuốc, thầy thuốc đâu?"

Tần Nham nói: "Thầy thuốc có việc ra nước ngoài rồi."

"Thầy thuốc có phải là gặp chuyện gì đó không?"

"Sao?"

"Là như thế này. Hai ngày trước, tôi vội tới đưa nước cho ông ấy, nơi này của ông ấy có rất nhiều người, rất loạn, tôi không có dũng khí đem nước vào... Ông ấy đóng cửa vài ngày rồi."

Mi mắt Tần Nham rũ xuống một chút, nói: "Uh, một người của ông ấy bị người ta bắt cóc rồi."

"Bắt cóc?!" Công nhân đưa nước kinh ngạc cực kỳ, để bình nước xuống mặt đất, nói: " Vậy là người kia sao..."

"Người nào?"

"Ngày đó tôi đến đưa nước, chứng kiến hắn từ cửa sổ của phòng khám nhảy ra còn ôm theo một người nhỏ nhỏ rồi lái xe từ phía sau ngõ nhỏ đi khỏi."

Tần Nham tới gần hai bước: "Mong cậu có thể kể lại rõ chi tiết một chút!"

Vinh Tiển tìm Vinh Thế Văn khắp nơi, cậu chuẩn bị theo dõi. Cậu đã cẩn thận suy nghĩ coi như là chủ ý của mẹ mình nhưng nàng chưa chắc có năng lực làm việc này, chỉ có nhờ Vinh Thế Văn hỗ trợ.

Nếu là Vinh Thế Văn đem Tần Bảo giam ở nơi đó, cậu nhất định phải đi trông cậu ấy, sẽ không mặc cho cậu ấy chết đói, đến lúc đó cậu có thể nhảy ra chất vấn hắn tại sao dùng thủ đoạn hạ lưu như vậy.

Tài sản của Vinh gia rất nhiều, thế lực mặc dù không có nhưng kinh doanh xí nghiệp, bởi vì Vinh Thế Văn có cách quản lý nên vẫn phát triển tốt. Vinh Thế Văn ban ngày ở công ty làm việc, buổi tối nhất định sẽ ở Vinh gia. Nhưng Vinh Tiển đợi thật lâu, cũng không đợi được hắn, gọi điện thoại đến công ty thì được bảo tổng giám đốc đã rời khỏi rất sớm .Vinh Tiển càng cảm giác Vinh Thế Văn có chuyện.

Tới tám giờ, hai mẹ con quyết định ăn cơm trước, không đợi nữa. Nhưng thức ăn còn chưa mang lên đủ thì khách không mời đã vào đến cửa. Người của "Thanh diễm " vọt vào phòng khách.

Tần Nham bình tĩnh nói: "Quấy rầy rồi." Người theo phía sau làm cái thủ thế: "Đừng làm mọi thứ lộn xộn."Mười mấy người bắt đầu lục soát cả Vinh gia.

Vinh phu nhân đứng lên: "Ông muốn làm gì?!"

Tần Nham nói: "Xin bà thông cảm, có người chứng kiến người của Vinh gia mang con tôi đi."

Vinh Tiển hỏi: "Ông là nói Vinh Thế Văn sao? Chú ấy không có ở đây."

"Hắn đang ở 'Thanh Diễm' làm khách."Tần Nham cúi đầu hút thuốc: "Hôm nay sẽ không trở về, các người không cần chờ."

Vinh phu nhân nắm chén đĩa ở trên bàn ném qua, Tần nham nghiêng đầu tránh, nói: "Phu nhân, đừng lo lắng tôi chỉ tìm con tôi."

Tay Vinh Tiển ở dưới bàn cầm chặt tay mẹ mình đang run rẩy, liếc mắt một cái cũng không nháy mắt, nhìn chằm chằm Tần nham. Kỳ thật cậu rất khẩn trương sợ bí mật ở nhà ấm trồng hoa bị phát hiện nhưng chú Văn đã nói qua phải nhìn thẳng địch nhân, không thể bị hắn phát hiện nhược điểm.

Mười lăm phút sau, lục soát chấm dứt, cũng không phát hiện cái gì.

Tần Nham khách khí cáo từ. Vinh Tiển thở phào nhẹ nhõm, nhìn mẹ mình: "Mẹ mẹ..."

"Chú Văn làm việc luôn luôn quang minh lỗi lạc, sao có thể bắt cóc con Tần Nham được! Tần Nham chỉ bịa đặt mà thôi nhất định là hắn muốn vũ nhục Vinh Môn, chỉ cần hắn còn sống một ngày thì Vinh Môn vĩnh viễn không yên!" Vinh phu nhân tức giận đến sắc mặt trắng bệch.

Vinh Tiển định nói thì lại nuốt trở vào. Xem ra mẹ cậu cũng không biết Tần Bảo ở trong nhà cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro