phiên ngoại 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tình cảnh Vinh Thế Văn bây giờ rất thê thảm. Dù là "Thanh diễm" hay là "Long Hổ" thì đều có một hội quán rất lớn, hội quán có tầng hầm ngầm, vốn là phòng thẩm vấn. Khi Tần Nham kế vị thì liền huỷ bỏ không cần, hắn thích tốc chiến tốc thắng, hoặc phục tòng hoặc biến mất.

*hội quán (nơi họp của những người đồng hương, đồng nghiệp)

Hơn nữa, hắn không thích chứng kiến tình cảnh quá mức máu tanh sẽ ảnh hưởng đến tâm tình hắn.

Nhưng vì Vinh Thế Văn mà cái phòng thẩm vấn này không thể làm gì khác hơn là một lần nữa khai trương.

Tần Nham từ Vinh gia trở về, cố ý không ăn cơm, đi xem Vinh Thế Văn.

Quản gia vốn là người tra hỏi rất lão luyện, ông thay cha Tần Nham làm việc này, rơi vào tay hắn nhất định không thể không mở miệng. Bởi vậy, Tần Nham đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn bị những vệt máu loang lổ, đống đồ vật bừa bãi của người trên tường bị hù dọa.

Tần Nham nhíu mày: "Hắn còn tỉnh táo chứ?"

Quản gia nói: "Tỉnh táo. Thể lực lão nô chống đỡ hết nổi, cần nghỉ ngơi một chút."

Tần Nham nói: "Ông cũng đừng giết chết hắn."

Quản gia nói: "Vâng, thưa tiên sinh."

Người ở trên tường trên đột nhiên khẽ cười, ngẩng đầu nhìn Tần Nham, giọng nói khô khốc: "Tần Nham, coi như là người của tao chuẩn bị đi. Tao cũng không nói cho mày biết nó ở nơi đâu. Đã bốn ngày rồi, không ăn không uống, Tần thiếu gia có thể kiên trì bao lâu? Ha ha."

Tần Nham xoay người, đối với quản gia nói: "Hỏi cho ra rồi giết chết hắn."

Quản gia cúi đầu: "Vâng, thưa tiên sinh."

Vinh Tiển chờ mọi người ngủ, mới len lén đi tới nhà ấm trồng hoa, cầm một đèn pin, một lần nữa đào đất lên, xốc tấm ván gỗ lên.

Tần Bảo bây giờ không có khái niệm về thời gian, đêm tối cùng ban ngày đối với cậu mà nói cũng không khác gì mấy.Vinh Tiển đẩy tấm ván gỗ ra, Tần Bảo liền ngẩng đầu nhìn chút ánh sáng yếu ớt ở phía trên.

"Tần Bảo."

"Tiểu Tiển." Tần Bảo cao hứng: "Cậu tới cứu tớ sao?"

"Ba mày đem chú Văn bắt đi rồi." Vinh Tiển nhoài người sang bên cạnh, oán khí mười phần.

"Hả..." Tần Bảo nghĩ không ra: "Tại sao?"

"Mày vì sao lại là một đứa ngu ngốc hả." Nói nhảm, cậu ta cũng đâu muốn là một kẻ ngu ngốc. Vinh Tiển đem bùn đất ném Tần Bảo, Tần Bảo hét thảm một tiếng, có một chút bùn rơi trúng mắt.

"Rốt cuộc là ai đem mày bỏ ở nơi này?" Vinh Tiển không kiên nhẫn.

"Tớ không biết." Tần Bảo tủi thân muốn chết: "Lúc tớ tỉnh lại thì đã ở chỗ này rồi."

"Ba mày nghi ngờ chú Văn bắt cóc mày."

"Bắt cóc?Tại sao?"

"Mày hỏi tao, tao biết hỏi ai!"

Tần Bảo nói: "Vậy cậu đem ba tớ đến đây, tớ sẽ nói với ông ấy. Ba tớ cái gì cũng nghe tớ."

Vinh Tiển nói: "Mày thông minh đấy, mày coi tao là thằng ngu chắc! Đem cha mày đến đây cứu mày ra rồi sau đó đem toàn bộ tụi tao bắn chết hả?"

"Tiểu Tiển..."

"Đừng gọi tao!"

Vì thế mà cái hố lại không phát ra thanh âm nào.

Vinh Tiển rốt cục không tình nguyện hỏi: "Này, có muốn ăngì không?"

Đợi hồi lâu, mới nghe được thanh âm nho nhỏ dưới hố đáp lại: "Có thể cho tớ một ít khăn ướt không, uh, tớ muốn đi nhà xí..."

Vinh Tiển đứng lên, chuẩn bị trở về trong phòng lấy đồ, quay người lại, sợ đến thiếu chút nữa thét chói tai.

Vinh phu nhân đứng ở phía sau cậu, mặc áo ngủ màu trắng giống như quỷ.

"... Mẹ."

Vinh phu nhân đoạt lấy đèn pin trong tay cậu, chiếu thẳng xuống cái hố nhìn Tần Bảo đang dụi mắt, đôi môi cong lên một nụ cười quỷ dị: "Tốt, tốt lắm..."

Vinh Tiển chẳng biết tại sao lại rùng mình một cái.

Quản gia ăn khuya là do Tần Nham tự mình bưng tới. Hắn là tới hỏi tiến triển. Vừa nghĩ đến Tần Bảo, hắn quả thực ngay cả đau răng từ trong bụng mẹ cho tới đau thần kinh đều tái phát.

Vinh Thế Văn vốn đi theo Vinh Tĩnh An vào sinh ra tử, tính cách kiên cường. Quản gia hỏi rất lâu, hắn cũng chỉ nói thẳng một câu: Không sai, người là tao bắt nhưng mày vĩnh viễn cũng đừng thấy nó!

Lời này ngàn vạn lần đừng để Tần Nham nghe được, quản gia suy nghĩ đó là lúc giẫm lên cái đuôi hắn rồi. Tần Nham thoạt nhìn nhã nhặn, biểu hiện như một học sĩ khiêm tốn nhưng đừng tưởng rằng hắn vốn là người như vậy, đầu tàu của "Thanh Diễm", đâu thể là một chỗ ngồi dành cho người tốt.

Tần Nham mang ghế đến, ngồi trước mặt Vinh Thế Văn, cầm lấy bàn ủi đã lạnh ở bên cạnh, nắm lấy cằm hắn, nói: "Tao rất ngạc nhiên. Tần Bảo ra vào Vinh gia cũng không phải một hai lần sao đến bây giờ mày mới chịu động thủ?"

Vinh Thế Văn không lên tiếng.

Tần Nham cười, ấn ấn cái răng đau phía bên mặt kia, nói: "Bởi vì nó bắn súng? Mày liền xác định nó là của con ruột của tao? Hay là nó bắn súng, mày cảm thấy nó sẽ thay tao duy trì uy hiếp  'Vinh Môn'?"

Vinh Thế Văn vẫnnhư cũ không phản ứng.

Tần Nham tiến sát lại một chút: "Thế Văn, coi như tao cầu xin mày, nói cho tao biết, nó ở đâu? Mày nói cho tao biết thì ân oán hai nhà sẽ xóa bỏ, tao nói được thì làm được."

Vinh Thế Văn rốt cuộc mở miệng, tiếng nói đã hoàn toàn khàn giọng, cơ hồ nghe không rõ ràng lắm: "Vậy Tĩnh ca của tao thì sao, mày muốn xóa bỏ như thế nào, mày tính lấy cái chết để tạ tội chắc? Nợ cha con trả, lấy mạng đền mạng rất công bằng, mày muốn con mày có thể sống lại sao. Ha, ha."

Tần Nham mím chặt môi, bóp nát chiếc chén sứ màu xanh trên tay.

Bên ngoài có người tiến vào thông báo: "Tiên sinh, Vinh phu nhân mang theo thiếu gia tới!"

Vinh Thế Văn cả người chấn động, ngẩng đầu nhìn cửa.

Tần Nham kéo cái ghế, xoay người đi ra.

Quản gia cũng đứng lên, đi tới cửa nhưng sau đó lại lui về sau.

Vinh phu nhân đi tới, trên tay nàng có súng, họng súng đặt trên huyệt Thái Dương của Tần Bảo.

Tần Nham thả lỏng một chút, rốt cục thì cũng nhìn thấy người, hoàn hảo không tổn hao gì: "Bảo bối?"

Tần Bảo dính đầy bụi đất, thấy ba cậu thì tâm tình trải qua vài ngày vốn rất hoảng sợ rốt cục cũng yên ổn, nước mắt ủy khuất càng muốn rơi xuống.

"Bảo bối? Không có việc gì, không có việc gì. Ba ở chỗ này."

Tần Nham tiến lên trước một bước. Bị Vinh phu nhân quát: "Đừng tới đây! Đi tới bước nữa, tôi sẽ bắn."

Tần Nham lập tức giơ tay lên, trấn an: "Phu nhân, đừng xúc động, bà muốn thế nào cũng có thể, bà rất an toàn."

Vinh phu nhân nhìn thoáng qua Vinh Thế Văn, nói: "Ông trước thả hắn."

Tần Nham gật đầu một cái, lập tức có người đi qua tháo xiềng xích trên người Vinh Thế Văn.

"Phu nhân, chuyện gì cũng từ từ, thả đứa nhỏ ra. "Tần Nham nhìn mặt Tần Bảo, đôi mắt sưng đỏ lên hình như đã khóc thật lâu. Hắn rất đau lòng.

Vinh phu nhân chậm rãi đi qua chỗVinh Thế Văn, hỏi: "Thế Văn, chú không sao chứ?"

"Không có việc gì." Vinh Thế Văn thở phì phò, cười nghiêng ngả đắc ý: "Ha ha ha, Tần Nham, mày muốn xóa bỏ ân oán sao? Chỉ cần đứa nhỏ này chết, hai nhà chúng ta liền xóa bỏ hoặc sẽ là mày chết?"

Tần Nham khẩn trương được che dấu rất khá, hắn ra hiệu ánh mắt đối với quản gia, quản gia nhận được liền quay đầu phân phó người phía dưới.

Vinh phu nhân nhìn trong mắt, nói: "Đừng uổng phí tâm cơ nữa, ông không tìm thấy tiểu Tiển đâu. Tôi không có ngốc như vậy."

Tần Nham nói: "Không, ta chưa từng cho phu nhân là người như vậy."

"Phu nhân, đừng nhiều lời với hắn nữa." Vinh Thế Văn nhắc nhở: "Chúng ta chơi đùa thế này bất quá cũng chỉ là kế sách của hắn mà thôi."

Họng súng càng dùng sức, làm đau Tần Bảo khiến cho cậu uhm một tiếng.

Tần Nham bình tĩnh vươn tay phải về phía quản gia.

"Tiên sinh?" Quản gia kinh ngạc.

"Cho ta." Giọng nói Tần Nham chân thật đáng tin.

Quản gia đem súng của mình giao cho hắn. Tần Nham giơ súng lên, nhắm ngay huyệt Thái Dương của mình, nói: "Một mạng đền một mạng, cứ để tôi đi cùng Vinh Tĩnh An tính xong món nợ này, thả đứa nhỏ ra."

Vinh Thế Văn cùng Vinh phu nhân nhìn nhau suy nghĩ, nhất thời không chắc ý kiến của Tần Nham là thật hay giả.

Mấy chục anh em "Thanh Diễm" trong phòng thẩm vấn có chút xôn xao, Tần Nham đảo mắt qua một cái liền yên lặng trong nháy mắt.

"Quản gia." Hắn nói: "Nghe di chúc của tôi cho tốt. Sau khi tôi chết, Tần Bảo sẽ kế thừa vị trí của tôi, cố gắng giúp đỡ nó mặc dù sẽ khiến ông tốn rất nhiều tâm tư. Mặt khác, giải tán 'Thanh Diễm', sắp xếp tốt cho mỗi một anh em. Nghe rõ rồi chứ?"

Quản gia hơi hơi cúi đầu: "Vâng, thưa tiên sinh."

"Đây là ân oán cá nhân của tôi cùng Vinh Môn, bất luận kẻ nào cũng không được nhúng tay vào cứ để cho bọn họ rời đi. Đừng đi quấy rầy bọn họ."

Cả phòng yên lặng.

Tần Nham nhìn thẳng Vinh Thế Văn : "Nếu như tin tưởng tao, mày thả đứa nhỏ ra trước đã."

"Tao sẽ thả nhưng chờ khi mày chết đã." Vinh Thế Văn đem Vinh phu nhân cùng Tần Bảo che chắn ở phía sau.

Tần Nham cười ôn hòa nhìn Tần Bảo dịu dàng như nước: "Bảo bối, nhớ kỹ, ba ba yêu con."

Không! Tần Bảo hiểu được nhưng cậu không biểu đạt được, chưa từng có sợ hãi cùng đau đớn nào quấn chặt trái tim cậu: không, ba ba không được –!

Tần Nham mỉm cười nhắm hai mắt lại.

"Ba!"

"Bịch — "

"Bịch — "

( tác giả chen vào: Mọi âm thanh đều yên lặng chỉ duy nhất mình ta viết chữ. Yên lặng thật tốt, cảm giác rất chân thực.

Kết cục lập tức sẽ có, khẩn trương ghê nha ( kỳ quái, ta khẩn trương cái gì = =+)...

Viết xong phiên ngoại《 lạc đường 》này, coi như là chính thức kết thúc, sau này cũng không có phiên ngoại khác. Bởi vì vốn liếng về văn ngụy hắc bang không phải sở trường của ta, may là phụ tử có tình yêu nên mới kiên trì đến cuối cùng.

Nguyện vọng cuối cùng: bộ này là đoản văn vĩnh viễn thuộc về ta, vĩnh viễn là của ta. )

Đêm trừ tịch – đêm 30 (đêm giao thừa), quản gia một mình bận rộn ở phòng bếp, bọn người làm đều về nhà sum họp, chỉ có ông không có nhà, Tần gia chính là nhà của ông.

Tất cả thức ăn đều do đầu bếp giữa trưa trước khi đi chuẩn bị tốt, đơn giản đảo qua một chút hoặc bỏ vô lò vi sóng xoay một vòng là có thể ăn cơm. Ông cởi bỏ tạp dề, đi lên lầu.

Tần Bảo ở trong thư phòng lớn, xem các loại bảng báo cáo của công ty trong mấy năm qua, chỉ xem nhiêu đó hai mắt cậu đã choáng váng. May số học là điểm mạnh duy nhất của cậu nếu không cậu căn bản cũng không hiểu mấy thứ này là cái gì. Ngồi rồi lại ngồi, cái mông đã ê ẩm lắm rồi, cậu đứng lên đi tới cửa thư phòng nhìn quanh, tốt lắm, quản gia không có ở đây, cậu đóng cửa thư phòng lại rón ra rón rén rời đi. Chưa được hai bước, thanh âm bình tĩnh sau lưng vang lên: "Thiếu gia."

Tần Bảo trong lòng kêu rên một chút, xoay người lại cười mỉa: "Tôi đi phòng vệ sinh..."

"Phòng vệ sinh ở bên cạnh." Quản gia tránh ra một chút.

Tần Bảo chậm chạp đi vềphía trước, một bụng không vui, thầm thì: "Ba khẳng định sẽ không giống như ông..."

"Rất xin lỗi." Quản gia tất cung tất kính: "Lão nô chỉ tuân theo chỉ thị của tiên sinh, xin thiếu gia hợp tác."

Điện thoại vang lên, Tần Bảo chạy cong nhanh hơn so với con thỏ: "Tôi đi tiếp điện thoại!"

Quản gia ở phía sau thổi râu mép trừng mắt.

"Này? Tiểu Tiển hả, chuyện gì cơ? A, cậu làm xong bài tập rồi hả, thật tốt quá, ngày mai tớ cho người ta tới lấy, cám ơn cậu."

Vui vẻ cúp điện thoại, bài tập nghỉ đông rốt cục có thể hoàn thành toàn bộ rồi, cậu rất cao hứng.

Ông chủ thật sự ở phía sau cánh cửa kia chậm rãi mở ra, Tần Nham dựa vào cánh cửa đi ra. Quản gia vội vàng đi đỡ: "Tiên sinh, sao lại đứng dậy."

"Tần Bảo đâu? Lại không nghe lời?"

"Thiếu gia cùng Vinh thiếu gia trao đổi bài tập."

"Sao chép là sao chép, tật xấu của thúc luôn cố làm ra vẻ, đời này cũng không đổi được."

Tần Bảo thấy quản gia dìu phụ thân, lại càng hoảng sợ, chạy đến đỡ ngồi lên trên ghế sa lon, sờ băng vải màu trắng trên đầu Tần nham: "Đau không?"

"Chỉ rách chút da, không cần lo lắng." Tần nham kéo lấy thắt lưng cậu, ôm vào trong ngực, cười thỏa mãn.

Vinh Thế Văn nghe Vinh Tiển kể xong chuyện điện thoại, hiểu rõ cậu cùng Tần Bảo xây dựng lại mối quan hệ bạn bè, trong lòng cũng thả lỏng một chút. Buổi tối ngày đó, Tần Bảo đoạt lấy súng trong tay Vinh phu nhân bắn một phát, trúng ngay tay Tần Nham đang cầm súng khiến cho súng Tần Nham lúc bắn ra, đạn đi lệch khỏi quỹ đạo,không có xuyên qua huyệt Thái Dương mà chỉ xẹt qua da đầu.

Nhưng lúc Tần nham bắn phát súng ấy thì hắn đã chết qua một lần rồi. Từ nay về sau Tần Vinh hai nhà ân oán hai rõ ràng.

Ngoài cửa sổ pháo hoa sặc sỡ. Lễ mừng năm mới đến rồi, vạn nhà đoàn viên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro