Chương 11 + 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mình up như đã hứa đây!!

HAPPY 6TH ANNIVERSARY GIRLS' GENERATION *tung bông tung hoa*

Chương 11

“Phò mã ‘ho khan’ ngươi đến đây”

Hoàng Y Đình lại ho khan mấy tiếng, tựa đầu vào cạnh giường, Lâm Duẫn Nhi chỉ chỉ vào lỗ mũi của mình ý hỏi ‘ngươi là đang kêu ta sao?’ nàng còn chưa phải phò mã a, lại thấy Hoàng Y Đình gật đầu nàng đi đến bên cạnh giường nhìn Hoàng Y Đình hỏi

“Xin hỏi Hoàng hậu gọi ta có việc gì”

“Bổn cung chỉ là muốn nhìn ngươi một chút ‘ho khan’ … thật sự là một nam tử tuấn mỹ a, xem ra Hoàng tôn (cháu ngoại) của ta sau này nhất định là sẽ rất xinh đẹp”

“….” Lâm Duẫn Nhi một đầu hắn tuyến, ta còn tưởng chuyện gì quan trọng, bệnh nặng đến thành như vậy không ngừng ho còn muốn ẵm cháu a, xem ra ta để cho ngươi thất vọng.

“Mẫu hậu…ngươi để cho Dương tiểu thư giúp ngươi bắt mạch trước đi, bệnh tình quan trọng hơn”

Quyền Du Lợi thật sự cũng cảm thấy mẫu hậu của mình ánh mắt có vấn đề, cư nhiên hài lòng tên công tử bột này, hắn suốt ngày chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt, khắp nơi lưu tình, chính xác là một tên hoa tâm nhân (người đa tình, không chung thủy), Trạch Diễn ca ca không tốt sao có thể văn có thể võ tài nghệ xuất chúng có cái gì thua kém hắn chứ ? Thật không biết tại sao lại đem nàng gả cho hắn đây. Lâm Duẫn Nhi rung mình ớn lạnh quay đầu lại thấy Quyền Du Lợi đang dung ánh mắt lạnh như băng nhìn mình, nữ nhân này thật sự là quá đáng sợ a, ngươi tại sao lại dung ánh mắt này nhìn ta? Ta cũng là không có muốn cưới ngươi, ta cũng là người bị hại a, Lâm Duẫn Nhi bị mang tiếng xấu thật là oan uổng cho nàng, nàng cũng không phải là “Lâm Duẫn Nhi” con trai của Thừa tướng a, nàng cũng chỉ là cùng tên, cùng dung mạo với hắn mà thôi, cũng đều là do tên khốn kiếp kia ban cho, Lâm Duẫn Nhi lôi tổ tong mười tám đời của hắn, nếu không nàng sẽ để cho hắn sống không bằng chết. Lúc này thì Dương Vĩnh Nghi đã bắt mạch xong, đi ra ngoài cậhm rãi nói.

“Bệnh tình của Hoàng hậu thật sự là không cầm cự được lâu, cần phải có thiên sơn tuyết lien mới có thể cứu được nàng nếu không ta thật sự cũng vô phương” cho dù y thuật cao minh đến đâu nhưng là không có thuốc để điều trị thì cũng như anh hung không có đất dụng võ.

“Thiên sơn tuyết lien? Có phải là ngàn năm mới nở một lần hay không?” Lâm Duẫn Nhi còn tưởng nó chỉ có trong truyện kiếm hiệp thì ra là có tồn tại a.

“Cho dù là cơ hội thấp đến đâu ta cũng muốn thử” nếu tìm được thiên sơn tuyết lien nhất định mẫu hậu của nàng sẽ được cứu, nàng làm sao có thể buông tha cho cơ hội này một cách dễ dàng như vậy được.

“Thiên sơn tuyết liên chỉ sinh trưởng ở những nơi có nhiệt độ thấp, đặt biệt là ở núi Côn Luân” trước đây Tà Ảnh cung ở Côn Luân nhưng nàng cũng là chưa từng thấy qua, hơn nữa thiên sơn tuyết lien nở cách đây cũng đã có gần ba mươi năm, thật sự muốn tìm không phải là chuyện dễ dàng.

“Tốt lắm, các ngươi cũng nên về nghỉ ngơi đi, ta đi chuẩn bị ngày mai lên đường, trước cáo từ”

Lâm Duẫn Nhi kinh ngạc há miệng nhìn Quyền Du Lợi thi triển khinh công bay đi, thật là giống thần tiên tỷ tỷ, bạch y phiêu lãng nhẹ nhàng lướt gió mà đi khiến cho nàng mê luyến không muốn rời đi ánh mắt, đến lúc thân ảnh kia biến mất vô ảnh vô tung nàng mới định thần lại, nhìn bên cạnh đã thấy Dương Vĩnh Nghi đi xa vội vàng chạy theo.

“Vĩnh Nghi, ngươi đi nhanh như vậy làm cái gì nha, chờ ta a”

Nữ nhân sẽ không vui khi nam nhân mình thích khen một nữ nhân khác xinh đẹp trước mặt mình, tuy là Lâm Duẫn Nhi không có khen Quyền Du Lợi nhưng là nàng nhìn người ta đến thất hồn lạc phách cho nên ngươi nói đi, Dương Vĩnh Nghi cho dù là có tu dưỡng đến đâu đi nữa cũng sẽ không đủ kiên nhẫn nhìn hắn ngắm nỹ nữ xong cùng hắn về nhà, cho nên nàng quyết định tự mình về.

“Uy, Vĩnh Nghi chờ một chút…đại mỹ nữ,ngươi làm ơn đi chậm một chút có được hay không, ta theo không kịp a”

Lâm Duẫn Nhi dung tốc độ nhanh nhất chạy đến kéo tay Dương Vĩnh Nghi lại, vừa thở gấp vừa nhìn nàng.

“Ngươi không phải là chưa có uống thuốc hay sao, ta bây giờ về nấu cho ngươi”

Nói xong nàng lại lần nữa lấy ra khăn tay giúp Lâm Duẫn Nhi lau mồ hôi trên trán Lâm Duẫn Nhi nhìn người trước mắt ôn nhu giúp mình lau mồ hôi không khỏi nhíu mày, Lâm Duẫn Nhi cũng đã sống hai mươi năm cho nên nàng biết rõ trên đời này không có cái gì là cho không, hơn nữa nàng cũng không có cái gì để cho Dương Vĩnh Nghi tốn công sức đến tiếp cận mình, nàng không phải cần cai quản Tà Ảnh cung hay sao? Tại sao vẫn luôn ở bên cạnh mình đây? Cuối cùng là vì cái gì a.

“Ngươi tại sao lại tốt với ta như vậy đây?”

“Ngươi thật sự muốn biết?” Dương Vĩnh Nghi đôi mắt đầy nhu tình ngẩng đầu lên nhìn nàng.

“Đúng vậy, còn là muốn nghe lời nói thật của ngươi”

“Bởi vì…ngươi là một tên ngốc tử, cho nên ta mới muốn tốt với ngươi một chút” Dương Vĩnh Nghi mỉm cười ngắt nhéo lỗ mũi của nàng một cái.

“Ngươi không muốn nói ta cũng sẽ không ép ngươi” thật ra thì từ lúc Lâm Duẫn Nhi kêu nàng vào cung xem bệnh cho Hoàng hậu nàng cũng biết thân phận của mình đã bị bại lộ, nhưng nàng cũng tin tưởng Quyền Du Lợi sẽ giữ bí mật giúp mình, bởi vì mạng sống của Hoàng hậu còn đang nằm trong tay nàng.

--------------------------------------------------------------------------------------

Chương 12

Trước lúc Quyền Du Lợi lên đường đi núi Côn Luân, Thừa tướng cũng là biết việc này, cho nên hắn ra lệnh cho Lâm Duẫn Nhi đi theo hộ tống nàng, bên ngoài nói là hộ tống bên trong là bởi vì hắn biết Ngọc Trạch Diễn cũng đi theo cho nên hắn muốn Lâm Duẫn Nhi đi theo để làm “kỳ đà cản mũi” không để cho hai bọn họ tiếp cận nhau, Lâm Duẫn Nhi vốn là muốn cưỡi ngựa nhưng Quyền Duẫn Hạo hết lần này tới lần khác bắt buộc nàng ngồi chung với hắn cùng Quyền Du Lợi, còn tên Ngọc Trạch Diễn kia thì cưỡi ngựa, dù sao hắn cũng là Tướng quân cho nên hắn phụ trách an tòan cho mọi người.

“Duẫn Nhi, bên ngoài tòan cỏ cây có gì để cho ngươi nhìn a”

“ … “

“Duẫn Nhi, ngươi có đói bụng hay không?”

“ … “

“Duẫn Nhi, ngươi đoán xem hai con thiên nga bên hồ kia con nào là đực, con nào là cái a, ta đoán hai người bọn họ đều là đực a”

“ … “

“Duẫn Nhi …”

“ … “

“Duẫn …”

“Mau dừng, ngươi tha cho ta có được hay không, ngươi nói nữa ta liền nhảy xuống xe ngựa a”

Nàng không thể nào nhịn được nữa rồi, cái tên khốn kiếp này từ lúc lên xe cho đến bây giờ không ngừng thôi mien nàng khiến cho nàng đầu óc muốn hôn mê, lại nhìn đến Quyền Du Lợi thần sắc lạnh lung đang nhắm mắt dưỡng thần không có chút gì gọi là buồn phiền, nàng thật sự là bội phục Quyền Du Lợi định lực quá siêu phàm đã đạt tới cảnh giới tối cao tu thành chánh quả đắc đạo thành tiên, nàng cũng không hiểu tại sao hai người này là huynh muội mà khác biệt lớn như vậy, một cái thì nói đến thiên hôn địa ám (không còn biết trời đất là cái gì nữa), một cái thì tích chữ như kim (tiếc kiệm lời nói như tiếc kiệm vàng) để cho một người có tâm sinh lý bình thường như nàng cũng mau điên.

“Ta chỉ là muốn nói với ngươi, xe ngựa đã dừng có thể xuống xe nghỉ ngơi a” Quyền Duẫn Hạo vẻ mặt ủy khuất nhìn nàng.

“Ách, vậy chúng ta xuống xe đi”

Nàng tuy là có phần cảm thấy hắn phiền toái, thật ra hắn cũng rất tốt bụng nhưng nàng cũng không phải nam nhân, nếu nàng thích nam nhân có lẻ nàng sẽ suy nghĩ đến việc thích hắn, nhưng đáng tiếc nàng thích còn là nữ nhân cho nên hắn tìm lầm đối tượng, nàng không phải chung trà của hắn mà hắn cũng không phải món ăn của nàng. Nàng thở dài âm thầm kết luận cho nên ngươi liền tha cho ta đi, chúng ta là không thể nào a, chúng ta chỉ có thể là tình đồng chí.

Đi xuống xe ngựa vào quán trọ đặt mông ngồi xuống cầm lên cái bánh bao, tưởng tượng là Thừa tướng đại nhân dung sức cắn xé còn không phải là do hắn ban cho? Nếu không bây giờ có lẽ nàng đang nằm ở nhà ngủ rất ngon, không cần phải ở đây bị dày xéo tinh thần lẫn thể chất như vậy, ăn xong nàng lại nhớ ra một việc chạy đi tìm Quyền Duẫn Hạo.

“Đúng rồi, Thái tử ngươi điều tra được gì về vụ thích khách chưa?”

“Hôm đó ta có bắt sống một tên nhưng là hắn cắn lưỡi tự sát ta cũng đang phái người điều tra”

Nàng cũng không nói gì quay đầu bỏ đi, đi đến phía sau viện gần phòng của mình thì thấy hai thân ảnh một trắng một đen đang đứng cùng với nhau, nam nhân kia dung ánh mắt đầy ôn nhu nhìn bạch y nữ nhân bên cạnh, nữ nhân tuy là cả người toát ra hàn khí lạnh như băng nhưng cũng không thể che dấu được ánh mắt đầy nhu tình mà nàng dành chon am nhân kia, Lâm Duẫn Nhi thật sự muốn biết Quyền Du Lợi có phải thật sự là một tảng băng không có cảm xúc hay không, cho nên nàng giả bộ ho khan hai cái, đi đến trước mặt bọn họ, Ngọc Trạch Diễn nhìn thấy nàng liền thu hồi ánh mắt của mình lại, hắn mỉm cười nhìn nàng.

“Chào Lâm công tử”

“Chào Ngọc công tử”

Nói xong Lâm Duẫn Nhi đặt tay lên eo nhỏ nhắn, mềm mại như không có của Quyền Du Lợi, ánh mắt đầy nhu tình mỉm cười nhìn nàng.

“Nương tử, tại sao ngươi không nghĩ ngơi sớm một chút, nếu là ngã bệnh ta sẽ rất đau lòng a”

“Ai là nương tử của ngươi, mau buông tay nếu không đừng trách bổn cung” Quyền Du Lợi mặt vô biểu tình giọng nói cũng rất lãnh đạm, nàng muốn tránh thoát khỏi Lâm Duẫn Nhi nhưng lại không được, chỉ đành dung ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn.

“Dù sao chúng ta cũng sắp kết hôn rồi, nương tử ngươi không cần phải xấu hổ” Lâm Duẫn Nhi dung ngón trỏ nâng lên cằm của nàng bày ra vẻ mặt lưu manh vô lại nhìn nàng.

“Đừng tưởng rằng ngươi là con của Thừa tướng thì bổn cung không dá làm gì ngươi” nói xong nàng giơ tay phải lên một chưởng đánh về phía Lâm Duẫn Nhi, cũng may nàng nhanh chóng tránh thoát được.

“Ngươi muốn mưu sát phu quân sao”

Lâm Duẫn Nhi cũng sợ hết hồn, xem ra đùa hơi quá đáng một chút nhưng là nữ nhân này cũng quá dã man đi, xém chút nữa mạng nhỏ khó bảo toàn. Quyền Du Lợi không nói gì quay đầu bỏ đi, Lâm Duẫn Nhi thấy vậy cũng không có them để ý sắc mặt của Ngọc Trạch Diễn xoay người trở về phòng của mình, Ngọc Trạch Diễn ánh mắt đầy sát khí, tay nắm chặt quả đấm nhìn bong lưng của Lâm Duẫn Nhi hắn không cam tâm để Quyền Du Lợi gả cho Lâm Duẫn Nhi, hắn khó khăn lắm mới có thể lấy được lòng của Quyền Du Lợi làm sao hắn có thể dễ dàng buông tha cho thứ mình sắp đạt được lại rơi vào trong tay kẻ khác một cách dễ dàng như vậy.

“Lâm Duẫn Nhi có một ngày ta sẽ để cho ngươi phải hối hận vì điều này”

Hôm sau mọi người cũng gấp rút tiếp tục lên đường, đi hết mấy ngày đường càng đế ngần Côn Luân thì khí trời càng trở nên ảm đạm rét lạnh hơn, lạnh đến nỗi Lâm Duẫn Nhi cả người run lên hàm răng không ngừng va chạm vào nhau, bây giờ mặt trời cũng đã lặn, mọi người dừng lại ở dưới chân núi nghĩ ngơi, lại nghe thôn dân ở đây nói trên núi có tà yêu, dân làng lên núi cũng không thấy trở về nữa, buổi tối cũng không ai dám đi ra ngoài nữa bước, cũng có không ít dân chúng lo sợ cho nên rời bỏ nơi đây đi tìm nơi khác sinh sống. Khuyên bọn họ đừng lên núi sợ rằng sẽ không còn mạng để về, nhưng là đã đến đây còn có thể trở về tay không sao.

Sáng sớm lên đến đỉnh núi gió tuyết thổi đến lạnh thấu xương, tuyết trắng bao phủ bốn mùa khiến cho không có vật gì có thể sinh tồn ở đây được, thật không biết làm sao thiên sơn tuyết lien có thể sinh trưởng ở nơi này, hơn nữa bây giờ cũng đã qua thời kỳ nở hoa thật sự là cơ hội quá mong manh sợ rằng còn chưa tìm được đã phải chết cóng ở nơi này rồi.

Mọi người chia ra làm hai nhóm đi tìm, Lâm Duẫn Nhi cùng Quyền Du Lợi còn có Ngọc Trạch Diễn là một nhóm, Quyền Duẫn Hạo cùng mấy tên thị vệ một nhóm. Còn là nên sớm một chút tìm cho ra thiên sơn tuyết lien để mau chóng về nhà, nàng thật sự là nhớ cái giường ấm áp của mình, tuyết phủ rất dày trên mặt đất, di chuyển rất khó khăn đi không biết bao lâu lại nghe tiếng thét chói tai chuyền đến làm người ta rợn cả tóc gáy, một đạo ánh sang xẹt qua trước mắt bọn họ rồi biến mất, Ngọc Trạch Diễn thi triển khinh công đuổi theo, Quyền Du Lợi cũng muốn đuổi theo lại bị Lâm Duẫn Nhi ngăn lại.

“Uy ngươi bỏ đi ai bảo vệ ta a”

“Nếu ngươi sợ chết thì ở lại đây chờ đi”

Nói xong Quyền Du Lợi không them nhìn nàng một cái, thi triển khinh công đuổi theo, Lâm Duẫn Nhi đứng trơ mắt nhìn hai người bọn họ biến mất mới chậm rãi tiếp tục đi về phía trước, các ngươi cũng thật là quá vô tình để cho một người tay không tất sắt như ta ở lại đây nếu là có cái gì quái thú xuất hiện thì làm sao bây giờ? Tuy là ta có đai đen không thủ đạo cùng nhu đạo nhưng không có nghĩa là ta chắc chắn mình sẽ toàn mạng ra khỏi nơi này a, ít ra cũng nên để lại cái gì cho ta phòng thân chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro