Chương 9 + 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bù cho mn đây!!! Tận hai chương lận, thấy mình yêu mn ghê chưa? :))

Chương 9

Sáng sớm Lâm Duẫn Nhi tỉnh dậy cảm thấy tứ chi nhức mỏi, nằm sấp thật là khiến người ta không thoải mái, từ lúc hôn mê cho đến bây giờ đã hai ngày nàng vẫn giữ cái tư thế này, bây giờ nàng thật muốn đi ra ngoài hít thở không khí, cho nên lê thân thể ra mép giường cố gắn không động đến vết thương, đúng là phí không ít sức lực nàng mới đứng dậy được, lúc này lại cảm giác được một cổ hàn khí lạnh như băng  ở sau lưng của mình, không khỏi rung mình ớn lạnh quay đầu lại nhìn.

“Uy…ngươi là quỷ a, đi không nghe thấy tiếng bước chân” chỉ thấy người kia không biết vào đây từ lúc nào đang thư thái ngồi trên ghế dùng ánh mắt lãnh đạm liếc nhìn nàng một cái.

“Ta là đến thăm ngươi” Quyền Du Lợi phun ra một câu không có nhiệt độ, sau đó dung ngón tay thon dài trắng như tuyết của mình cầm lên ly trà, nhàn nhã đặt lên miệng uống một ngụm.

“Đa tạ Công chúa quan tâm, ta không có sao” Lâm Duẫn Nhi cuối đầu nói xong lê cái thân già của mình đi ra cửa, nàng thầm nghĩ thì ra là đến thăm ta a, ta còn tưởng ngươi ở trong Hoàng cung không có trà để uống cho nên mới tìm đến nhà của ta.

“Cái này cho ngươi, dược cao dùng để thoa lên vết thương” mặt vô biểu tình lấy từ trong tay áo lấy ra cái bình nhỏ màu trắng đưa cho Lâm Duẫn Nhi.

“Đa tạ ‘Công chúa’”

Lâm Duẫn Nhi kéo dài hai chữ Công chúa sau đó nhận lấy cái bình bỏ vào túi áo của mình. Lâm Duẫn Nhi sẽ không vì một cái bình dược cao mà cảm thấy Quyền Du Lợi tốt bụng, Hoàng tộc từ xưa đến nay làm việc gì cũng có mục đích của mình, càng không làm việc khiến mình bị thiệt thòi, cho nên Quyền Du Lợi nhất định là có việc muốn nhờ cậy nàng mới đến đây, nếu không ngươi nói nàng sẽ không rãnh đến nỗi lặn lội đường xa đến đây đưa cho ta bình dược cao đi? Lâm Duẫn Nhi tuy là biết vậy nhưng còn là giả bộ ngu coi như không có biết gì, dù sao cũng là ngươi nhờ cậy ta, ngươi không gấp thì thôi ta cần gì phải gấp đây?

“Ta đến đây thứ nhất là muốn thăm ngươi, thứ hai là muốn nhờ ngươi giúp một việc”

Lâm Duẫn Nhi trong lòng cười thầm, lúc không nhờ cậy ta thì tự xưng bổn cung cái này, bổn cung cái kia, bây giờ có việc thì hạ giọng ăn nói nhỏ nhẹ.

“Chỉ cần là việc ta có thể làm ta tuyệt đối sẽ không chối từ”

“Mẫu hậu của ta ngã bệnh đã nữa năm nay, Thái y cũng đã vô phương cứu chữa, cho nên ta muốn ngươi giúp ta mời Dương tiểu thư vào cung xem bệnh tình cho nàng”

Theo những gì Quyền Duẫn Hạo điều tra được thì, thần y Mạc Doanh khi còn sống hắn cũng chỉ thu duy nhất một đồ đệ, mà người này chính là hậu duệ đời thứ 19 của Tà Ảnh cung, con của Dương Hạo Quân và Lâm Thi Nhã, nói cách khác Dương Vĩnh Nghi chính là cung chủ đời thứ 19 của Tà Ảnh cung, nghe đến cái tên cũng đủ biết được đây là một môn phái rất thần bí, nghe nói  quanh năm suốt tháng tuyết bao phủ khắp mọi nơi, nhưng là người trong gian hồ truy lung tung tích của Tà Ảnh cung đã có gần một trăm năm vẫn không tìm được, sáu năm trước trên giang hồ nổi lên một trận tranh phong huyết vũ cũng là bởi vì bọn họ đã tìm được tung tích của Tà Ảnh cung, Dương Hạo Quân cũng là bởi vì không muốn Tịch Thiên Ảnh bí kíp rơi vảo tay kẻ xấu cho nên mới dẫn đến Tà Ảnh cung bị diệt môn, đồng thời cao thủ võ lâm cũng bị chết hơn phân nữa trong tay của hắn nhưg vẫn không đoạt được Tịch Thiên Ảnh bí kíp, thật đúng là trộm gà không được còn mất nắm gạo.

Tịch Thiên Ành là một loại tà công có uy lực rất lớn, muốn luyện thành loại tà công này cần có hai người, mà thể chất phải là hàn âm, luyện tới tầng thứ tám thì phải hấp thụ chân khí của đối phương mới có thể luyện thành tầng thứ chín, đồng nghĩa với việc người bị hút hết chân khí sẽ chỉ còn lại bộ xương khô, nhưng đã đạt đến cảnh giới cùa tầng thứ chín rồi thì thiên hạ không có đối thủ. Nói thiên hạ không có đối thủ cũng không đúng, nếu ngươi giao đấu đơn lẻ thì thiên hạ không có đối thủ thật nhưng mặt khác cho dù ngươi có là thần tiên mà bị người đông thế mạnh ngày đêm đuổi giết thì cũng khó bảo tòan tính mạng, huống chi Dương Hạo Quân còn phải mang theo vợ con đây?

Lâm Duẫn Nhi nghe đến đây trên trán không khỏi đổ vài giọt mồ hôi lạnh, thật sự là khó có thể tiếp thu hết những điều này, Dương Vĩnh Nghi là đệ tử của thần y cũng không có gì đáng nói, điều đáng nói chính là nàng lại là cung chủ của Tà Ảnh cung, nhìn cái bộ dáng của nàng cũng không giống cái gì gọi là hút hết chân khí của ngươi, để cho ngươi chỉ còn lại bộ xương khô a, hơn nữa nếu nàng có võ công lợi hại như vậy tại sao lúc ở trên thuyền gặp tình thế nguy cấp như vậy còn muốn che giấu đây? Có lẽ không muốn bại lộ thân phận của mình cho nên mới làm như vậy đi.

“Ta cũng không dám chắc nàng có đồng ý hay không, nhưng ta sẽ cố gắng giúp ngươi”

“Ân, vậy bổn cung chờ tin tốt của ngươi” Quyền Du Lợi khôi phục lại vẻ mặt lạnh lung, uy nghiêm còn nhanh hơn là lật sách.

Nhìn thấy bong lưng của nàng đã đi khỏi, Lâm Duẫn Nhi chậm rãi đi đến phòng Dương Vĩnh Nghi gõ cửa mấy cái không thấy ai trả lời, cửa cũng không có khóa cho nên nàng bước đi vào, bên trong có một làn khói trắng mơ hồ không thấy rõ cho lắm, Lâm Duẫn Nhi nhíu mày nhìn xung quanh tại sao trong phòng lại nhiều khói như vậy đây? Không lẽ…Dương Vĩnh Nghi đang luyện tà công? Không được, còn là nhanh chóng ra khỏi đây nếu không bị nàng phát hiện mình biết thân phận của nàng nhất định là hậu quả rất đáng sợ, Lâm Duẫn Nhi nghĩ vậy cho nên nhanh chóng quay đầu lại đi ra ngoài, lại nghe âm thanh truyền đến.

“Văn nhi” này còn là âm thanh của Dương Vĩnh Nghi, Lâm Duẫn Nhi nghe vậy quay đầu lại nhìn không thấy ai còn đang muốn quay đầu bỏ đi thì lại nghe đến âm thanh của tiếng nước, sau đó một thân ảnh quen thuộc  bước ra từ phía sau tấm bình phong, tay cầm cái khăn trắng cuối đầu lau khô tóc của mình, da thịt trắng như tuyết, đường cong hòan mỹ trên thân thể bại lộ ở trong không khí, hai con tiểu bạch thỏ đang kiêu ngạo ngẩng cao đầu lại không ngừng giao động bởi động tác của chủ nhân nó, nhìn đến một màn này Lâm Duẫn Nhi thật sự hít thở không thong, như có một ma lực hấp dẫn khiến nàng không thể dời đi ánh mắt của mình.

“Aaaa….” Dương Vĩnh Nghi lau tóc xong ngẩng đầu lên thấy Lâm Duẫn Nhi đang nhìn chằm chằm vào thân thể của mình, hốt hoảng thét chói tai nhanh tay lấy khăn che đi vùng nhạy cảm trên thân thể mình lại.

“Ta … ta … cái gì … cũng không thấy … thật xin lỗi … thật xin lỗi … “ có điên mới tin ngươi cái gì cũng không thấy, cái gì cũng không thấy tại sao xin lỗi a? Cư nhiên nhìn cô nương nhà người ta đến chảy máu mũi còn trợn mắt nói láo. Lâm Duẫn Nhi lấy tay che mũi của mình lại, hoảng hốt quay đầu đi ra ngoài.

 “Binh” một tiếng vang lên, Lâm Duẫn Nhi đụng trúng cánh cửa ôm đầu lão đão đi ra ngoài, lúc này thì giữa ban ngày nàng cũng có thể nhìn thấy ngôi sao. Lần này thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch tội danh của mình, Lâm Duẫn Nhi ngồi ở trong phòng xoa đầu bứt tóc của mình, hận mình tại sao ngu ngốc như vậy đây? Hận mình tại sao nhìn thấy cảnh này lại đứng yên như khúc gỗ đây? Hận mình tại sao định lực yếu như vậy đây? Hận mình tại sao lại bỉ ổi, hạ lưu, đê tiện thừa dịp người gặp nguy mà lợi dụng đây? Bây giờ thì xong rồi, thật không biết nên như thế nào đối diện với Dương Vĩnh Nghi. Con người ai không có dục vọng đây? Nhìn đến một màn hương diễm như vậy ai có thể kháng cư được, Lâm Duẫn Nhi cũng chỉ là phàm nhân hơn nữa nàng còn là thích nữ nhân, cho nên càng trở nên vô lực khàng cự trước tình cảnh này.

Ngồi không biết bao lâu lại nghe có tiếng gõ cửa, nàng thở dài một cái đứng lên đi mở cửa.

“Ách…” nuốt một ngụm nước miếng, trên trán đổ vài giọt mồ hôi nhìn người trước mắt, chân của nàng cũng mau không đứng vững được nữa.

“Không muốn để cho ta vào sao? Dương Vĩnh Nghi bị nàng đứng ở trước cửa chặn đường không thể vào phòng được, nhíu mày nhìn nàng.

“Nga, không phải, không phải” nói xong Lâm Duẫn Nhi mở cửa phòng ra, sau đó quay đầu đi đến bên bàn ngồi xuống, thầm nghĩ lần này thì xong rồi, chết không thể nghi ngờ, nhất định là nàng đến tìm ta vì chuyện lúc nãy.

“Cỡi y phục ra, leo lên giường nằm xuống”

“Cái gì?...”

-------------------------------------------------

Chương 10

Lâm Duẫn Nhi nghe vậy sợ hết hồn, lấy tay che ngực của mình lui về phía sau hai bước, mặt cảnh giác nhìn Dương Vĩnh Nghi, không lẽ vì lúc nãy ta “vô tình” nhìn nàng cho nên bây giờ nàng muốn nhìn lại? Dù sao gì thì cũng là lỗi của mình, nhìn liền nhìn đi, coi như ta chịu thiệt thòi một chút cũng không sao, chỉ cần nàng không trách tội là được, dù sao nàng cũng là “cung chủ” nếu là ta kháng cự có thể liền chết trong tay của nàng, chờ mộ chút ta bây giờ thân phận là nam nhân a< không lẽ nàng không biết nam nữ thụ thụ bất thân, nàng làm sao có thể như vậy đây? Nếu không kêu ta cởi y phục làm cái gì a? Lâm Duẫn Nhi càng suy nghĩ thì trong đầu càng có nhiều dấu chấm hỏi, lúc này Dương Vĩnh Nghi đã tiến đến bên cạnh của nàng, nói nhỏ bên tai của nàng.

“Ngươi là đang suy nghĩ bậy bạ cái gì đó, không cởi y phục ta làm sao giúp ngươi thoa thuốc đây”

“Là như vậy a, ha ha không cần, ta tự mình thoa là được” xem ra nàng suy nghĩ quá nhiều.

“Nếu ngươi thấy không tiện vậy ta đi mời Diệp quản gia đến giúp ngươi” nàng cũng cảm thấy không được tiện cho lắm, dù sao gì thì nam nữ thụ thụ bất thân, nàng còn là biết đạo lý này cho nên quay đầu định đi tìm Diệp quản gia đến giúp Lâm Duẫn Nhi lại bị Lâm Duẫn Nhi kéo trở lại,

“Không ần, còn là ngươi tương đối tốt hơn”

Diệp quản gia không phải nam nhân sao? Ngươi kêu ta thế nào lột cái mông ra cho một nam nhân giúp ta thoa thuốc đây? Còn không bằng để cho ngươi tới giúp ta đi, dù sao thì cũng đều là nữ nhân không có gì quan trọng cho lắm, nói thì nòi như vậy nhưng trong lòng nàng lại có nhiều không muốn. Lâm Duẫn Nhi đi đến bên giường nằm xuống kéo kéo cái chăn đắp lên người của mình, sau đó mới cởi y phục của mình ra, lại kéo xuống cái chăn lộ ra một phần nhỏ da thịt trắng nõn lại có mấy phần đỏ ửng của vết thương. Dương Vĩnh Nghi đi tới bên mép giường ngồi xuống, từ trong tay áo lấy ra một lọ thuốc nhẹ nhàng giúp Lâm Duẫn Nhi thoa lên vế thương, lại thấy Lâm Duẫn Nhi cả người run lên, mặt quan tâm nhìn Lâm Duẫn Nhi hỏi.

“Có đau không?”

“Không có, nhưng là không cần nhẹ tay như vậy…ta thật sự là nhột a” nàng từ nhỏ sợ nhất là bị đau, kế tiếp là nhột, mà lần này bị thương nàng đã hưởng thụ được hết hai cái loại cảm giác này, dược liệu thoa lên da tản mát ra cảm giác mát lạnh khiến cho nàng cảm thấy thoải mái, còn là đang nhắm mắt hưởng thụ sự ôn nhu của Dương Vĩnh Nghi dành cho cái mông nhỏ của mình.

“Đợi dược khô rồi hãy mặt y phục, ngươi nghĩ ngơi đi ta đi giúp ngươi lấy thuốc”

Dương Vĩnh Nghi thật sự là cái hiền thê lương mẫu a, Lâm Duẫn Nhi thật không dám tin tưởng nàng sẽ có thể giết người không chớp mắt, nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, nàng cũng đã mất đi thân nhân của mình, còn nhỏ như vậy đã phải làm cung chủ, lại phải khôi phục cùng gánh vác cả một Tà Ảnh cung có đến mấy ngàn người, thật không phải là chuyện dễ dàng, nàng cũng không thể bỏ mặt Tà Ảnh cung mà không lo, nếu không nàng thật sự sẽ cảm thấy có lỗi với cha mẹ quá cố của mình, còn là làm người bình thường tương đối tốt không phải lo nghĩ quá nhiều, Lâm Duẫn Nhi trong lòng có chút buồn bực, trước đây xem ra mình quá ngây thơ cứ tưởng nàng là phong trần nữ tử muốn đi giúp đỡ nàng thì ra là cái Thiên Phượng Lâu là dùng để che mắt thiên hạ, mục đích chính của nó là nơi dung để hội hợp của các đệ tử trong Tà Ảnh cung, nói cách khác Dương Vĩnh Nghi là “lão bản” của Thiên Phượng Lâu, nghĩ đến đây Lâm Duẫn Nhi cảm giác mình đang bị lừa gạt, tuy  là nàng không có hãm hại mình nhưng là tại sao lại đồng ý rời khỏi Thiên Phượng Lâu để đi theo mình đây? Mục đích thật sự của nàng là gì? Không biết qua bao lâu Dương Vĩnh Nghi đã đẩy cửa đi vào.

“Duẫn Nhi mau ngồi dậy uống thuốc, thuốc nguội sẽ không có tác dụng”

Lân Duẫn Nhi nghe vậy kéo quần của mình lên mặt vô biểu tình đi đến bên bàn ngồi xuống, nhìn Dương Vĩnh Nghi một cái sau đó nín thở uống hết chén thuốc.

“Cho ngươi”

Dương Vĩnh Nghi mỉm cười ôn nhu nhìn nàng. Lâm Dữan Nhi nhìn đến trong tay nàng đang cầm đĩa điểm tâm không khỏi cười khổ, ngươi là cho rằng ta ngu ngốc cho nên vẫn lừa gạt ta có phải hay không, mặt dù ta không biết ngươi có mục đích gì tiếp cận ta nhưng là dù sao thì ta cũng vẫn coi ngươi là bằng hữu của ta, cho nên ta còn là mong cuộc sống sau này của ngươi sẽ tốt hơn bây giờ.

“Quyền Du Lợi nhờ ta giúp nàng hỏi ngươi có thể hsy không vào cung giúp mẫu thân của nàng xem bệnh”

“Vậy ngươi có muốn ta đi hay không? Nếu ngươi không muốn ta cũng sẽ không đi”

Lâm Duẫn Nhi còn không biết phải nói như thế nào, dù sao ngươi cũng là “cung chủ” ngươi nói không muốn cho dù là Hoàng đế cũng không có thể ép buộc ngươi, vừa định nói ngươi cứ làm theo ý mình là được lại bị Dương Vĩnh Nghi nói trước.

“Vậy thì để ta thử một lần”

Đâu cũng là lần đầu tiên Lâm Duẫn Nhi nhờ cậy nàng, trước đây mọi việc đều là nàng muốn giúp hắn, hắn chưa bao giờ muốn nàng giúp hắn làm bất cứ việc gì, xem ra hắn cũng là vì tình thế ép buộc cho nên mới mở miệng, dù sao đi nữa hắn cũng sắp trở thành “con rễ” của Hoàng hậu, cho nên giúp Hoàng hậu cũng là lẽ đương nhiên.

Hai ngày sau Quyền Du Lợi đích thân đến đón Dương Vĩnh Nghi vào cung, Lâm Duẫn Nhi cũng là phải đi theo, bởi vì Hoàng hậu cũng rất nóng lòng muốn nhìn thấy nàng, cho nên ba người ngồi ở trên xe ngựa trầm mặt đi vào Hoàng cung, đây là lần đầu tiên nàng vào cung, thật ra thì Hoàng cung cũng không khác gì ở hiện đại mà nàng từng thấy cho lắm, cũng là kiến trúc này, nhưng bây giờ còn là có sự tồn tại của con người ở đây, cho nên nó càng trở nên uy nghiêm hơn, càng không được tùy tiện đi lung tung khắp nơi, còn phải thận trong trước khi nói chuyện, một câu nói có thể để cho ngươi chuốc lấy họa sát thân, ở đây thật sự là còn thê thảm hơn ở trong nhà tù, Lâm Duẫn Nhi chính vì như vậy mà không muốn vào cung, Hoàng hậu tuy là cao cao tại thượng mẫu nghi thiên hạ, quản lý cả Hậu cung nhưng trước đây nàng cũng từng là thường dân, cho nên nàng hiểu được điều đó, lúc đầu còn là không nở xa nữ nhi của mình, muốn Quyền Du Lợi ở trong cung sống, nhưng là dù sao thì xuất giá tồng phu, Lâm Duẫn Nhi đã không muốn nàng cũng không muốn ép buộc, dù sao thì Thừa tướng là người phò trợ Quyền Long đang cơ, có công lớn như vậy thì làm sao có thể bạc đãi con của hắn đây, đi không biết bao lâu cuối cùng cũng tới nơi. Lâm Duẫn Nhi thầm nghĩ xây lớn như vậy làm cái gì không biết, hại ta đi đến chân cũng muốn rã ra, xem ra cần phải điều chỉnh lại cái thân già này mới được, Lâm Duẫn Nhi đầu đầy mồ hôi cuối đầu xuống hành lễ.

“Tham kiến Hoàng hậu nương nương” hai miệng đồng thanh hô.

“Nhi thần tham kiến mẫu hậu” tản băng phát ra âm thanh

Cũng may là Hoàng hậu là một người tốt không câu nệ tiểu tiết cho nên không cần phải quỳ xuống, nếu không Lâm Duẫn Nhi nhất định sẽ mang tội khi quân phạm thượng, lôi ra ngoài đánh năm mươi gậy cảnh cáo, bởi vì nàng cũng không có ý định muốn quỳ.

“Miễn lễ, các ngươi ngồi đi”

Hoàng hậu tuy là da trắng nõn nhưng là bởi vì ngã bệnh cho nên có phần tái nhợt, tuy là đã qua cái tuồi ba mươi nhưng dung mạo vẫn rất xinh đẹp, Hậu cung có ba ngàn nhưng Quyền Long còn là độc sủng một mình nàng, ngươi nói khi còn trẻ nàng có bao nhiêu xinh đẹp đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro