Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sr mn nha~~~ *cuối đầu tạ lễ ... ế wên tạ lỗi*

Bây giờ enjoy 

Chương 8

Bây giờ tình thế rất là hổn loạn, gà bay chó sủa, máu văng tung tóe, để cho lăn lộn nhiều năm trong gian hồ như Lâm Duẫn Nhi mà nói, nàng bây giờ thật sự muốn giúp một tay, nàng tiến lên phía trước quay 180 độ bay lên đá vào đầu tên hắc y nhân khiến cho hắn chở tay lkhông kiệp lảo đảo rơi xuống mặt nước. Lại có một tên khác cầm đao hướng nàng đâm tới, nàng nhanh chóngchụp lấy tay của hắn kéo về phía mình, nâng đầu gối lên đá vào bụng của hắn, cùi chỏ tay đập mạnh xuống xương sống lưng của hắn khiến cho hắn nằm lăn ra đất cả người vặn vẹo, bây giờ nàng không có thời gian suy nghĩ nhiều, nàng còn phải bảo vệ ba nữ nhân bên cạnh, một tên hắc y nhân khác thấy đồng bọn của mình bị như vậy xông về phía Lâm Duẫn Nhi chém loạn xạ, nàng liên tục tránh lui về phía sau mấy bước, sau đó nàng bắt đầu phản kích.

“Ta đánh bên phải của ngươi”

Tên hắc y nhân nghe nàng nói vậy lại né sang bên trái, cư nhiên bị nàng đá vào xương sườn bên trái của mình, lại nghe nàng nói ta đánh bên trái, ta đánh ở trên, ta đánh ở dưới con người luôn là có phản xạ tự nhiên cho nên hắn né thế nào cũng đều bị trúng chiêu của nàng, cuối cùng lăn trên mặt đất bất tĩnh nhân sự. Lâm Duẫn Nhi quay đầu lại thấy một tên hắc y nhân đang cầm cung tên chĩa về phía Dương Vĩnh Nghi, nàng không khỏi hoảng hốt

“Cẩn thận”

Nàng dùng tốc độ nhanh nhất có thể chạy đến kéo Dương Vĩnh Nghi sang một bên nhưng cũng là tránh không khỏi, Lâm Duẫn Nhi bị trúng tên, cả người không còn chút sức lực, xụi lơ ngã vào trên người của Dương Vĩnh Nghi, sắc mặt vô cùng khó coi, cắn răng nghiến lợi, âm thầm nguyền rủa tên khốn kiếp nào bắn ta a, thật là đủ đê tiện a, bắn trên lưng không tốt sao? Bắn trên đùi cũng có thể a, hoặc là bụng cũng không có sao, bắn ở đâu không bắn, hết lần này đến lần khác lại bắn ngay mông của ta? Đau cũng không phải vấn đề, nhưng là vừa đau vừa nhột cảm giác này khiến cho nàng vô cùng thống khổ, tại sao ai xuyên đến cổ đại cũng là nhà giàu có, phong lưu tiêu sái, bên trái ôm một mỹ nữ bên phải một mỹ nữ còn nàng tại sao lại thê thảm như vậy đây? Thật sự là mệnh khổ mà, khóc không ra nước mắt a.

“Duẫn Nhi, ngươi không sao chứ?” Dương Vĩnh Nghi nhìn thấy trên trán của nàng toát đầy mồ hôi lạnh, thầm nghĩ nhất định là bị trúng tên, lại không biết trúng ở đâu mặt quan tâm vừa hỏi vừa giúp nàng lau mồ hôi.

Lâm Duẫn Nhi đau đến nhe răng nhếch miệng lại cố gắng phun ra ba chữ “Ta ... không sao” ... liền ngất xĩu.

Lúc này thì Quyền Duẫn Hạo cùng Quyền Du Lợi cũng giải quyết xong mấy tên hắc y nhân kia, phát hiện Lâm Duẫn Nhi đang nằm trong lòng ngực cũa Dương Vĩnh Nghi hôn mê bất tĩnh, một thân bạch y phía dưới đều là máu, Quyền Duẫn Hạo đi đến điểm huyệt đạo giúp nàng cầm máu sau đó giơ lên thanh kiếm không một chút do dự chém vảo một nữa mũi tên xấu số kia.

“Má ơi...” Lâm Duẫn Nhi lúc nãy đau đến bất tĩnh bây giờ để cho nàng đau đến tĩnh lại, quay đầu dúng ánh mắt oán hận nhìn “hung thủ”

“Ngươi có cần phải thô bạo như vậy hay không?” đau chết nàng a, thật hòai nghi tên này có phải hay không là đang cố tình trả thù nàng, dụ dỗ nàng đi du thuyền sớm biết như vậy có chết nàng cũng không đi.

“Ngươi cố gắng chịu đau một chút, thuyền cập bến ta truyền Thái y giúp ngươi rút mũi tên ra”

Quyền Duẫn Hạo mặt quan tâm nói, lại giúp Dương Vĩnh Nghi đỡ lấy nàng.

“Không cần, ta biết y thuật để ta giúp hắn”

Dương Vĩnh Nghi là truyền nhân của thần y Mạc Doanh, nỗi danh khắp thiên hạ, ngươi nói xem mấy tên Thái y kia chẳng qua là biết một chút y thuật, làm việc ở trong cung thôi, có thể sánh bằng truyền nhân của thần y hay sao?

“Vậy liền nhờ Dương tiểu thư đến chiếu cố hắn”

Quyền Duẫn Hạo không khỏi hòai nghi thân phận của Dương Vĩnh Nghi, phong trần nữ tử tài nghệ xuất chúng không nói, ngay cả y thuật cũng biết thật là không đơn giản.

Lúc đi là tự mình, bây giờ về có người khinh, Lâm Duẫn Nhi nằm sấp trên tấm ván có bốn tên hộ vệ khinh vào trong phòng, nàng bây giờ đủ oai phong, Thái tử cùng Công chúa cũng là đi bộ còn không có được đãi ngộ này.

“Ách…ngươi muốn làm cái gì?”

Lâm Duẫn Nhi mặt hoảng hốt nhìn Dương Vĩnh Nghi, thấy nàng đang cầm cây kéo đi đến bên cạnh mình, không khỏi lo lắng nhìn nàng.

“Ta … nếu không cắt y phục … làm sao ta giúp ngươi rút mũi tên ra đây”

“Ngươi có thể hay không đừng cắt y phục của ta a ?” tuy là bây giờ trong phòng chỉ có Dương Vĩnh Nghi cùng Lâm Tú Trinh nhưng nàng cũng không muốn cái mông của mình bị bại lộ ra trong không khí hơn nữa nếu bây giờ cắt y phục nhất định sẽ bại lộ thân phận.

“Ca ca ngươi là một nam nhân, tại sao lại dài dòng như nữ nhân đây” Lâm Tú Trinh lúc này không thể nhịn được nữa rồi.

“Bất quá…liền khoét một cái lỗ trên y phục của ta đi, đừng có cắt a, còn có … sau đó liền đánh cho ta ngất xỉu đi rồi hãy rút mũi tên ra…”

Bị thương cũng là nàng, bệnh nhân có đòi hỏi các ngươi cũng phải nên đáp ứng cho nàng, càng phải hiểu cho tâm trạng bây giờ của nàng, tin tưởng ta bây giờ nàng rất là thống khổ.

“Phốc xích” Dương Vĩnh Nghi bây giờ không nhịn được nữa bật cười, lấy tay che miệng của nàng lại, tuy là Lâm Duẫn Nhi vì nàng mà bị thương, nàng cũng cảm thấy đau lòng nhưng tình cảnh trước mắt khiến nàng khó có thể nhịn.

“Tốt lắm, liền nghe theo ý của ngươi” nói xong nàng đi kiếm hung khí đưa cho Lâm Tú Trinh, nàng cò là không nỡ rat ay …

Lâm Duẫn Nhi biết ở cổ đại làm sao sẽ có thuốc giảm đau cho nên tốt nhất là ngất xĩu, liền không thấy đau nữa, tỉnh lại mọi việc sẽ ổn thôi, nàng tự an ủi mình sau đó nhắm mắt lại hàm răng cắn chặt cái gối, Lâm Tú Trinh cầm lên khúc gỗ đập vào đầu của nàng một cái.

“Ngơ…muội muội của ta, muốn đập người ngất xỉu phải đập ở sau ót chứ không phải trên đỉnh đầu a”

Bây giờ trên người của nàng lại có them một vết thương mới, đúng là tự mình quăng cục đá vấp phải chân của mình, vừa nói xong trước mắt liền tối sầm hôn mê bất tỉnh, xem ra Lâm Tú Trinh là một học trò thong minh chỉ cần dạy một lần là có thể hiểu.

Đến lúc Lâm Duẫn Nhi lần nữa mở mắt ra đã là buổi tối, cả người vô lực đang nằm sấp ở trên giường, cái mông lại truyền đến đau đớn, nhìn thấy Dương Vĩnh Nghi đang ngồi tựa đầu vào bên mép giường ngủ thiếp đi, khoảng cách gần trong gang tấc có thể ngửi thấy mùi hương trên thân thể của nàng, không khỏi hít một hơi, lại nhìn đến gương mặt của nàng trắng như tuyết, lông mi dài khẽ khép lại, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, nàng bây giờ mơ hồ có mấy lần giống với Đường Thư khiến cho Lâm Duẫn Nhi có loại xung động muốn lấy tay sờ lên đôi môi kia, nhưng đồng thời nàng cũng đang sờ lên nó, mềm mại và ướt át khiến cho người ta mê luyến không muốn rời đi, từ đôi môi chuyển lên ánh mắt lại thấy chủ nhân của ánh mắt kia đang nhìn nàng khiến cho nàng không khỏi giật mình.

“Ách … ta … xin lỗi … ta đánh thức ngươi sao?” biết còn cố hỏi …, trong lòng thầm kêu lên má ơi … làm ta sợ hết hồn, cảm giác của nàng bây giờ rất ngượng ngùng, cảm thấy giống như là đang bị người “bắt gian tại trận” hận không thể biến mất vô ảnh vô tung.

“Không có, ngươi có đói bụng hay không? Muốn ăn cái gì ta đi làm cho ngươi” Dương Vĩnh Nghi cắn cắn môi, gương mặt ửng hồng nhìn nàng, nếu Lâm Duẫn Nhi tinh mắt có thể thấy được, từ lúc nàng chạm tay vào môi của Dương Vĩnh Nghi, Dương Vĩnh Nghi đã tỉnh, trên mặt cũng đã xuất hiện ửng hồng, nhưng là bởi vì trời tối cho nên nàng không có phát hiện.

“Ta không có đói, cũng đã trễ ngươi đi nghĩ ngơi đi” Lâm Duẫn Nhi ngượng ngùng muốn đuổi khách, nàng cũng biết nhất định là Dương Vĩnh Nghi mệt mỏi cho nẹn mới  ngủ thiếp đi.

“Ta không mệt, ngươi hôn mê một ngày một đêm rồi, ta đi làm gì cho ngươi ăn”

Nói xong Dương Vĩnh Nghi không chút chú ý gì đến hình tượng thục nữ của mình chạy như bay ra ngoài, Lâm Duẫn Nhi thấy nàng như vậy không khỏi gõ đầu mình một cái, thật là không có tiền đồ làm cho cô nương nhà người ta sợ đến kiếm đường bỏ chạy.

Lát sau Dương Vĩnh Nghi màng đến một chén cháo, muốn uy cho nàng ăn nhưng lại bị nàng từ chối, nàng bị thương ở mông tay còn có thể tự bưng a.

“Để ta tự làm là được”

”Không được ngươi bây giờ đang bị thương mau há miệng”

“Ta…” thấy Dương Vĩnh Nghi nhíu mày nhìn nàng cho nên ngoan ngoãn há miệng. Ăn xong chén cháo Dương Vĩnh Nghi giúp nàng đắp chăn sau đó quay đầu bước đi.

“Vĩnh Nghi…cám ơn ngươi, ngủ ngon…” Lâm Duẫn Nhi nhắm mắt lại mở miệng nói, Dương Vĩnh Nghi nghe vậy quay đầu lại nhìn nàng mỉm cười.

 “Ngươi cũng vậy” sau đó bước ra khỏi phòng.

p/s: Bữa h up chap hok như đã hứa thành thật sr các bạn vậy ..... có ai mún chap nữa hok nào? ......... bh đủ 20 comt sẽ up chap mới lun ... còn hok đủ thì thôi a~~~ để 2 ngày nữa rùi up nha~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro