Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4

Lâm Duẫn Nhi đang ngồi ở trong góc vắng vẻ bên cửa sổ, hai chân thon dài đang gác trên cái bàn tựa lưng vào ghế ngồi ăn điểm tâm cùng thưởng thức âm nhạc, bộ mặt rất là hưởng thụ, vất vả bao nhiêu ngày cuối cùng cũng được nghĩ ngơi, tửu lâu mới khai trương không bao lâu cũng đã có rất nhiều người đến ủng hộ, tửu lâu của nàng thật ra thì không khác gì thanh lâu cho lắm, thanh lâu thì ngươi có thể vừa uống rượu vừa ngắm mỹ nữ, nhưng nơi đó chỉ có nam nhân mới có thể vào, nữ nhân thì miễng bàn, bù lại ở đây già trẻ lớn bé bất cứ ai cũng có thể vào, đương nhiên tiền kiếm được cũng nhiều hơn.

“Ca ca ngươi xem ta mang ai đến”

Lâm Duẫn Nhi nghe vậy quay đầu lại nhìn thì thấy “muội muội” của mình cười rạng ngời như ánh mặt trời đi về phía nàng, phía sau còn có hai nữ nhân, một ăn mặc đơn giản xem ra là nha hoàn người còn lại chắc là tiểu thư, một thân y phục màu đỏ lửa da thịt trắng nõn đường cong trên thân thể như ẩn như hiện bước chân nhẹ nhàng đi đến trước mặt của nàng, nàng không khỏi ở trong lòng kêu lên: Oh my god! Đại mỹ nữ a, dung nhan phải nói là vô cùng xinh đẹp không biết nên dung từ gì để có thể diễn tả,… (¯¬¯) … chảy nước miếng…thật là làm cho người ta không muốn rời đi ánh mắt của mình.

“…Ngươi là…”

Lâm Duẫn Nhi lúc này ngu người, thật sự không biết vị đại mỹ nữ này là ai, liếc nhìn Lâm Tú Trinh đang đứng bên cạnh.

“Hắc hắc, ca ca ta dẫn tẩu tẩu đến cho ngươi, ngươi định báo đáp ta thế nào đây?”

Lâm Tú Trinh mặt nghịch ngợm cười đến như cái ánh mặt trời.

Lâm Duẫn Nhi nghe vậy không khỏi giật mình, ai là tẩu tẩu của ngươi? Còn nói trắng trợn như vậy, cho dù ta không ngại cô nương nhà người ta bị nói như vậy cũng sẽ không vui, thật là khiến cho ta quá mất mặt, hận không có cái lỗ nào để chui vào cho bớt xấu hổ, trừng mắt Lâm Tú Trinh một cái ý nói “tiểu nha đầu, ngươi muốn chết có phải hay không?”

“Dương tiểu thư mời ngồi” Lâm Duẫn Nhi mặt xin lỗi vừa nói vừa kéo ghế ra cho Dương Vĩnh Nghi ngồi.

“Lâm công tử không cần đa lễ, gọi ta là Vĩnh Nghi được rồi: Dương Vĩnh Nghi mỉm cười ôn nhu nhìn nàng.

“Đã như vậy ngươi gọi ta là Duẫn Nhi đi, thật xin lỗi vì muội muội của ta ăn nói lung tung ngươi đừng trách nàng”…càng không nên trách ta, ta cũng không có cái ý nghĩ xấu xa này.

Lâm Tú Trinh bộ mặt khinh bỉ nhìn nàng, rõ rang nhìn Dương tỷ tỷ đến sắp chảy nước miếng đến nơi còn giả bộ cái gì nha. Thấy ngươi gần đây buồn phiền nhất định là vì nghĩ đến nàng, ta vất vả lắm mới mời được nàng đến đây, một chút cám ơn cũng không có còn hung dữ như vậy, thật là không có lương tâm.

“Nghe Trinh nhi nói ngươi bị mất trí nhớ, ta cũng là biết một chút y thuật, có lẽ sẽ giúp được ngươi” mặt của nàng rất nghiêm túc nhìn Lâm Duẫn Nhi, lần này lại hắn để cho nàng cảm giác hoàn toàn khác trước kia, nhưng lại không biết khác như thế nào.

“Không nghĩ đến ngươi tài sắc vẹn toàn, ngay cả y thuật cũng biết thật là bội phục, bất quá bệnh của ta cũng hồi phục rất nhiều rồi ngươi không cần lo lắng”

“Ân, vậy thì ta an tâm”

Mới đầu còn nói chuyện khách khí với nhau chỉ lát sau ba người trò chuyện từ trái đất xuyên qua đến hành tinh khác, mới biết được năm mười một tuổi cha mẹ của Dương Vĩnh Nghi bị người hãm hại mà chết, còn nàng thì bị bán vào thanh lâu đến nay cũng đã sáu năm. Thật sự là quá khổ sở, thân là nữ nhi yếu đuối từ nhỏ đã phải chịu đựng cảnh mất đi người thân cố gắng sinh tồn đã không dễ, còn bị một đám nam nhân nhìn chằm chằm như sói đói rình mồi tùy thời có thể nuốt chuẩn, thử hỏi ta tình làm sao chịu nổi đây? Không thể chấp nhận được, xem ra phải giúp nàng, ai biểu trời sinh ta ra đã là người tốt đây? Lâm Duẫn Nhi mặt đầy nghĩa khí đi đến bên cạnh Dương Vĩnh Nghi nắm tay của nàng nói.

“Vĩnh Nghi ngươi yên tâm đi, ta nhất định sẽ giải thoát cho ngươi”

“Ngươi…” Dương Vĩnh Nghi còn không có biết chuyện gì xảy ra đã bị nắm tay lôi đi.

“Tiểu nha đầu ở nhà chuẩn bị rượu thịt ăn mừng, chờ ca ca của ngươi trở về nga” nói xong dung tốc độ của ánh sang đi nhanh đến Thiên Phượng Lâu, vào đến cửa Lý mama nhìn đến hai người nắm tay “ân ái” đi vào không khỏi haha cười to đi đến trước mặt của bọn họ.

“Vị công tử này ngươi là muốn …” Lý mama nói chuyện úp mở nhìn Lâm Duẫn Nhi.

“Đúng vậy, ta là muốn, còn là muốn ngay bây giờ, ngươi cho cái giá đi”

Đối với loại người tiếp tay cho kẻ xấu, nàng Lâm Duẫn Nhi mới không cần nói chuyện khách khí, Lâm Duẫn Nhi lôi kéo Dương Vĩnh Nghi ngồi xuống gật đầu chấn an nàng, ý bảo “ngươi cứ yên tâm, để ta giải quyết là được” sau đó mặt lạnh quay đầu lại nhìn Lý mama.

“Ai nha, công tử ngươi thật là không đứng đắn, cần gì phải gấp như vậy đây, ta còn phải hỏi ý kiến cùa Nghi nhi xem người ta có đồng ý hay không đây, hơn nữa…” Lý mama còn chưa nói xong Lâm Duẫn Nhi đã mở miệng nói.

“Bây giờ không gấp còn đợi đến khi nào nha? Còn có cho dù bây giờ nàng không đồng ý ta cũng phải để cho nàng đồng ý, ngươi là đang sợ ta không có tiền sao?”

Hơn nữa không lẽ đợi đến ngươi kiếm đủ tiền từ trên người của nàng, đợi đến mấy tên sắc lang vùi hoa dập liễu xong ta mới tới cứu nàng hay sao? Xem ra là muốn làm khó treo giá cao, bất quá không sao ta bây giờ có thể mua đức cái Thiên Phượng Lâu của ngươi cũng được sau đó bắt ngươi đi tiếp khách xem cảm giác của ngươi thế nào.

“Ai nha, ta làm sao sẽ dám xem thường công tử đây, nhưng là ở đâu cũng có quy định của nó cho nên ta bây giờ sẽ đi mở cuộc thi ai trả giá cao đêm đầu tiên của Nghi nhi sẽ là của hắn”

Lâm Duẫn Nhi đang uống trà nghe đến đây bị sặc đến nước xông lên lỗ mũi, che miệng của mình ho khan mấy cái, lúc này nàng thật sự nổi điên, nói nãy giờ miệng khô lưỡi cũng khô cư nhiên bị hiểu lầm thành như vậy không điên mới là lạ, Dương Vĩnh Nghi thấy bộ dáng của nàng như vậy vội lấy khăn tay muốn giúp nàng lau, nàng quơ tay ý bảo không sao mặt buồn bực đi đến trước mặt của Lý mama nói.

“Đại tỷ, ta không phải là muốn…ta là muốn chuộc thân cho nàng a, ngươi hiểu sai ý của ta rồi”

“Trời ạ, ngươi không nói sớm thì ra là muốn chuộc thân cho nàng”

Ngươi có hỏi ta sao? Ta làm sao biết ngươi thông minh như vậy, cư nhiên hiểu sai ý của ta.

“Đại tỷ mau ra giá đi a, ngươi còn suy nghĩ cái gì đây?”…không cần hỏi cũng biết nhất định là đang tính toán cả vốn lẫn lời tham tiền không có sai , nhưng ham tiền mà hại người khác thì thật không thể chấp nhận được, đang suy nghĩ lại bị Dương Vĩnh Nghi kéo ống tay áo của nàng ánh mắt đỏ ửng còn có một chút hơi nước mỉm cười nhìn nàng.

“Duẫn Nhi, ngươi có lòng ta đã rất cảm kích ngưoi không cần phải như vậy”

Nàng đã rất nhiều lần nhìn đến một đám nam nhân muốn chuộc thân cho nàng, nhưng nàng biết bọn họ cũng chỉ là bởi vì dung mạo của nàng chứ không có một ai thật lòng muốn giúp nàng cho nên nàng cam tâm tình nguyện ở lại nơi này cũng không muốn đi theo bọn họ, nàng tâm như chỉ thủy nhưng người trước mắt lại làm giao động mặt hồ không chút gợn song trong lòng của nàng, nhìn vào ánh mắt của hắn nàng không tìm ra được một chút nào là tà tâm, nàng biết hắn là thật lòng muốn giúp nàng, một người tốt như vậy nếu nàng nói không cảm động chính là giả, nàng bất quá cũng chỉ là một nữ nhi mà nữ nhi ai lại sẽ không mong muốn có một người bảo vệ cùng che chở cho mình đây?

Lâm Duẫn Nhi thầm nghĩ nhất định là bởi vì nàng lo lắng cuộc sống sau này…không biết nên đi như thế nào cho nên mới không dám rời đi nơi này, thử hỏi có ai muốn mình ở lại nơi này không thể sống thật với bản thân mình, trên mặt lúc nào cũng phải đeo nụ cười để làm vui lòng người đến người đi nhưng trong lòng vô cùng thống khổ chỉ có thể đợi đến đêm khuya tịch mịch ôm chăn mà âm thầm rơi lệ, nghĩ đến đây Lâm Duẫn Nhi không khỏi đau lòng vì nàng, vỗ vỗ bả vai của nàng cười nói

“Ha ha ngươi yên tâm, ta sẽ nuôi ngươi”

Giải quyết xong Lý mama, Lâm Duẫn Nhi mang Dương Vĩnh Nghi trở về trên đường đụng phải một thân ành quen thuộc khiến nàng bị dọa cho sợ đến toát mồ hôi lạnh sắc mặt tái nhợt, còn có thể là ai chính là “biến thái Thái tử”, miệng lẫm bẩm

“Xong rồi, lần này xong rồi”

Lôi kéo Dương Vĩnh Nghi đi vòng vo mấy con hẻm, nhưng luôn cảm thấy có người đi theo mình. Thầm nghĩ ta true ai ghẹo ai, đời trước ta giết cả nhà của ngươi có phải hay không? Thật sự là âm hồn không tiêu tán, không phải hắn nên ở trong cung sao? Chạy ra đây làm cái gì? Chạy vào đến trong phủ la lên

“Người đâu, mau đóng cửa…đóng cửa thả chó a”

“Ngươi làm sao vậy?” Dương Vĩnh Nghi từ nãy đến giờ thấy nàng có hành động quái lạ cho nên quan tâm hỏi lại thấy trên trán của nàng toát đầy mồ hôi, lấy khăn tay ra ôn nhu giúp nàng lau đi.

“Ta không sao, chúng ta vào nhà đi”

Chuyển ống kính máy quay đến ngoài cửa, Quyền Du Lợi mỉm cười thầm nghĩ ta còn có rất nhiều cơ hội gặp ngươi, cho nên không cần gấp gáp, sau đó quay đầu tiêu sái bước đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro