Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5

Mặt trời đã lên cao ba can mà Lâm Duẫn Nhi vẫn chưa thức, Dương Vĩnh Nghi đứng ngoài cửa nhưng lại không dám đánh thức Lâm Duẫn Nhi càng không dám tự tiện xông vào dù sao nàng cũng là nữ nhi xông vào phòng một tên “nam nhân” còn ra thể thống gì, chờ một hồi cũng nóng lòng nàng chậm rãi tiến đến định gõ cửa lại thấy cửa không khóa cho nên đẩy cửa đi vào, bên trong tối đen khó có thể nhìn thấy được gì, nàng dựa vào ánh sang của cửa phòng đi đến bên cửa sổ đẩy cửa ra để cho ánh sang đi vào.

“Đùng “ môt tiếng cái thùng nước rơi xuống đất, Văn nhi miệng lắp bắp nói “…tiểu…tiểu thư” nàng nghe tiếng động quay đầu lại nhìn thấy Văn nhi sắc mặt rất là khó coi, lo lắng tiến lên hỏi.

“Ngươi làm sao vậy?”

“Ngô…thật là ồn ào…để yên cho ta ngủ a” lại nghe đến Lâm Duẫn Nhi miệng lẫm bẫm nói, theo âm thanh nàng nhìn về phía người đang ngủ trên giường, một thân y phục màu trắng quần soọc ngắn lộ ra hai chân thon dài mà trắng nõn, áo thun T-shirt bị chủ nhân của nó lăn lộn khiến cho lộ ra nữa cái bụng…hình ảnh này khiến cho người ta đỏ mặt ngượng ngùng.

“Ách…tiểu thư, phi lễ chớ nhìn” bị hình ảnh trước mặt làm cho hoảng sợ còn chưa kịp định hình lại đã bị Văn nhi che đi ánh mắt của mình.

Lâm Duẫn Nhi lúc nãy đã bị âm thanh của thùng nước rơi xuống làm cho tỉnh ngủ nhưng lại luyến tiếc không muốn thức bây giờ quá ồn ào không thể ngủ được nửa, buồn bực ở trên giường bò dậy lắc lắc cái eo hai cái còn không biết chuyện gì xảy ra hìn đến sàn nhà tòan là nước bộ mặt khó hiểu nhìn hai người.

“Các ngươi tại sao lại ở trong phòng của ta?”

“Ta…ta…” Dương Vĩnh Nghi mặt đỏ tới mang tai, cuối đầu xuống tat a nữa ngày nói không ra lời, người cổ đại làm sao có thể giống với người của hiện đại đây? Ở đây ngoài cái đầu cùng hai bàn tay lộ ra ở bên ngoài những phần khác đều bị y phục che kín lần đầu tiên nhìn đến cảnh này không xấu hổ ngượng ngùng mới là lạ.

“Lâm công tử…ngươi…tại sao có thể…ăn mặc thành như vậy a, thật là…” Văn nhi thấy tiểu thư nhà mình bị như vậy bất mãn nhìn Lâm Duẫn Nhi nói.

Lâm Duẫn Nhi nhíu mày quan sát y phục của mình, có cái gì không đúnơc sao? Áo thun là lúc xuyên không đến đã mặc trên người, quần còn là tự tay thiết kế nhờ người may giúp, tuy là không có cầu kỳ như ở hiện đại nhưng cũng không đến nổi khó coi đi? Lúc này mới giật mình phát hiện bây giờ mình đang ở cổ đại…

“Ách, ta bây giờ cần phải thay y phục các ngươi ra ngoài trước có được hay không?”

Đổ mồ hôi, cũng may có mặt áo buộc ngực nếu không nhất định sẽ bị phát hiện không thể nghi ngờ, sau này càng phải cẩn thận hơn. Đợi hai người đi ra ngoài, nàng nhanh chóng thay xong y phục đi ra ngoài mở cửa lúc này đã thấy Văn nhi đem theo một thùng nước khác bước vào, Lâm Duẫn Nhi thấy vậy vội nhận lấy thùng nước để xuống nói.

“Văn nhi ngươi sau này không cần phải làm việc này, ta tự làm là được”

“Không có sao, Lâm công tử ngươi đừng khách khí ngươi là ân nhân của tiểu thư cũng coi như là ân nhân của ta a” Lâm Duẫn Nhi rửa mặt xong mỉm cười cưng chiều xoa xoa đầu của nàng nói

“Nga, sau này cũng đừng gọi ta công tử công tử, ta không có thói quen…ngươi gọi ta là ca ca đi giống nha đầu Tú Trinh gọi là được”

“Làm sao có thể đây, Văn nhi cũng chỉ là một nha hòan”

“Trong mắt ta mọi người đều bình đẳng hơn nữa nếu ta có một muội muội khả ái như ngươi ta vui vẻ không kịp nữa là, Văn nhi ngoan gọi một tiếng ca ca cho ta nghe” dụ dỗ trẻ em vị thành niên thật là quá ghê tởm.

Lâm Duẫn Nhi thầm nghĩ dù sao ngươi cũng bằng tuổi tiểu nha đầu kia lại hiền hơn nàng ta rất nhiều a ta làm sao không thể nhận ngươi làm muội muội đây.

“Lâm…Duẫn Nhi…ca ca: Văn nhi vốn định gọi Lâm công tử lại bị Lâm Duẫn Nhi trừng mắt đành miễn cưỡng gọi một tiếng. Nàng biết Lâm Duẫn Nhi là một người tốt nhưng nàng không dám trèo cao dù sao cũng rất vui khi có một ca ca dung mạo xuất chúng lại tốt bụng như vậy.

“Hắc hắc Văn nhi ngoan” Lâm Duẫn Nhi rất là đắc ý cười đến trong lòng cũng mau nở hoa, lúc này thì Dương Vĩnh Nghi cũng đã cầm một đĩa điểm tâm đi vào sau lưng còn đi theo một cái đuôi là Lâm Tú Trinh.

“Thơm quá nga” Lâm DUẫm Nhi hít một hơi nhìn đĩa thức ăn them đến sắp chảy nước miếng.

“Ngươi mau đến ăn kẻo nguội” Dương Vĩnh Nghi đặt đĩa thức ăn xuống mỉm cười nhìn nàng, Lâm Duẫn Nhi đặt mông ngồi xuống cầm lên một miếng bỏ vào miệng ăn rất là thỏa mãn, ăn thật ngon a nhưng lại không biết nó làm từ cái gì, nàng từ khi đến cổ đại đến nay đây là món ngon nhất nàng từng ăn qua.

“Hắc Dương tỷ tỷ ngươi thật là hiền thê gương mẫu a” Lâm Tú Trinh nghịch ngợm cười nhìn Dương Vĩnh Nghi, Dương Vĩnh Nghi nghe vậy cắn cắn môi dưới không biết nên nói gì cho phải…

“Tiểu nha đầu ngươi nói bậy bạ cái gì đó”

Lâm Duẫn Nhi nhìn thấy Dương Vĩnh Nghi như vậy cũng có chút khó sử trừng mắt Lâm Tú Trinh môt cái ai ngờ nàng còn không có sợ quay đầu lại làm mặt quỷ chọc tức khiến cho Lâm Duẫn Nhi tức muốn ói máu, kéo tay áo lên làm bộ muốn đánh người, thầm nghĩ nha đầu chết bầm này ta bây giờ nếu không trừg trị ngươi ta sẽ không mang họ LÂm lại bị Dương Vĩnh Nghi mở miệng nói.

“Duẫn Nhi, ta giúp ngươi chải tóc đi”

Lâm Duẫn Nhi vừa quơ tay vừa nói “Không cần ta tự làm là được”

Lâm Duẫn Nhi thầm nghĩ, ta làm sao có thể để cho một vị đại mỹ nữ chài tóc giúp mình đây? Tuy là ta giúp nàng nhưng mà cũng không cần thiết phải để người ta hầu hạ cho mình đi, như vậy có phần hơi quá đáng. Lâm Duẫn Nhi bây giờ còn không biết mình đang ở trong phúc mà không biết hưởng phúc, nếu mấy tên nam nhân hoa si Dương Vĩnh Nghi biết nhất định là thiên hạ đại loạn a, hận chết Lâm Duẫn Nhi, hận không thể bâm nàng ra từng mãnh quăng cho chó ăn.

“Mau đến đây a” nhìn đến bộ mặt khó sử của nàng như vậy khiến cho Dương Vĩnh Nghi cảm thấy rất buồn cười.

“Ách…ừ…” nàng thật sự là không có thói quen này, từ nhỏ đến lớn cái gì cũng tự tay làm, quét nhà-nấu cơm nàng cũng là học không bỏ sót một thứ.

Dương Vĩnh Nghi đứng ở sau lưng của nàng, cử chỉ ôn nhu dịu dàng chải tóc cho nàng, Lâm Duẫn Nhi nhìn người trong gương không khỏi có mấy phần si mê cùng thỏa mãn, thật là xinh đẹp a lại ôn nhu như vậy làm sao không khiến người thích đây? Thât là ghen tỵ chết người nào có thể cưới được nàng, sau đó lại giật mình ta tại sao lại có loại suy nghĩ xấu xa này đây? Lắc lắc đầu mấy cái muốn xua tan đi cái ý nghĩ này. Dương Vĩnh Nghi từ trong tay áo lấy ra cây tram bằng bạc điêu khắc rất tinh xảo cài lên đỉnh đầu của nàng sau đó mỉm cười nhìn tác phẩm của mình.

“Cảm ơn ngươi…kia cây tram bao nhiêu tiền a, ta trả cho ngươi”

Lâm Duẫn Nhi nhìn đến cây tram đẹp như vậy nhất định là không rẻ, nàng làm sao có thể nhận vật quý giá này đây? Nhưng đồng thời nàng thật sự là một đầu gỗ không hiểu cái gì gọi là phong tình, cô nương nhà người ta tặng quà cho ngươi nhưng lại không biết làm thế nào để đưa cho ngươi cho nên mới làm như vậy, ngươi cư nhiên hỏi bao nhiêu tiền đòi trả?

“Không cần…xem như ta tặng cho ngươi đi”

Tuy đây không phải lần đầu tiên có người tặng quà cho mình nhưng nàng cũng rất cảm động, xém chút nữa lệ rơi đầy mặt, nàng mặt đầy cảm động nhìn Dương Vĩnh Nghi.

“Cám ơn ngươi, ta rất thích” một người vui vẻ nói cám ơn

“Ngươi thích là được, không cần khách khí” một người nghe đến hắn nói “ta rất thích” trên mặt không khỏi ửng hồng cuối đầu.

“Ai nha, hai người các ngươi đừng khách khí như vậy có được hay không dù sao chúng ta cũng là người một nhà” một người chen vào phá đám.

Lâm Duẫn Nhi nghe Lâm Tú Trinh nói vây liếc nàng một cái, ai là người một nhà với ngươi nha? Cho dù ngươi muốn ta cũng không tình nguyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro