Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sorry mn hwa mình bận nên hok up chap mới đc, bh up bù đây!!

Chương 6

Dương Vĩnh Nghi đang ngồi ở trong thư phòng dạy cho Lâm Duẫn Nhi viết chữ, nàng không nghĩ đến Lâm Duẫn Nhi lại không biết chữ bất quá nàng cũng rất nghiêm túc dạy cho Lâm Duẫn Nhi, lại thấy hắn cũng rất thong minh chỉ mới học một khoảng thời gian ngắn đã biết gần hết những gì nàng muốn dạy.

Hơn nữa còn có thể làm thơ thật khiến cho nàng mở rộng tầm mắt nhưng nàng đâu biết thơ của Lâm Duẫn Nhi bất quá là ăn cắp của Lý Bạch tiên sinh. Khoảng thời gian này Dương Vĩnh Nghi cũng giúp nàng xử lý sổ sách, Lâm Duẫn Nhi cũng bớt đi một gánh nặng tâm trạng cũng nhẹ nhõm không ít hơn nữa nàng bây giờ cũng không phải chỉ kinh doanh tửu lâu còn buôn bán cả lương thực, cửa hàng y phục cùng những trang sức đắt tiền do tự tay nàng thiết kế, dù sao ở hiện đại nàng học chính là thiết kế không dung đến thì thật là lãng phí, bây giờ ở Lạc Dương nàng đã là một đại thương gia xem ra nàng đến cổ đại cũng không phải là môt việc xấu.

“Thiếu gia…thiếu gia” tên gia đinh chạy vào mặt hốt hoảng kêu.

“Có chuyện gì mà khẩn trương như vậy đây?” Lâm Duẫn Nhi bỏ bút xuống quay đầu lại nhìn hắn.

“Thừa tướng…Thừa tướng đại nhân giá lâm”

“Cái gì? Hắn đến đây làm gì a?” Lâm Duẫn Nhi nhíu mày thầm nghĩ sớm như vậy đã phát hiện ra ta còn đến tận nơi thật không biết hắn muốn làm cái gì, nhất định là không phải việc tốt lành gì dù sao cũng phải đi xem một chút.

Nàng vừa định đi ra ngoài đã thấy một đại nam nhân ăn mặt hoa quý khoảng bốn mươi mấy tuổi sắc mặt như môt tên hung thần ác sát đang bước vào, sau lưng là một vị phu nhân tuy cũng đã ba mươi mấy nhưng dung mạo rất đẹp, khi còn trẻ nhất định là một vị mỹ nữ, đi theo sau là Lâm Tú Trinh vẻ mặt vô cùng khó coi. Lâm Tú Trinh thầm nghĩ ca ca ngươi cầu nhiều phúc đi cũng đừng trách ta không có nghĩa khí, thân ta bây giờ cũng không thể tự lo a.

“Nghịch tử, cư nhiên bị nữ nhân này câu dẫn (quyến rũ) còn vì nàng mà bỏ nhà ra đi, ngươi là muốn chọc cho ta tức chết có phải hay không?”

Lâm Mẫn Xương phẫn nộ vỗ bàn một cái, vẻ mặt bất khả tư nghị nhìn Lâm Duẫn Nhi.

“Ách…ngươi…phụ thân ngươi nghe ta nói mọi chuyện không phải như ngươi nghĩ”

Lâm Duẫn Nhi một đầu hắc tuyến nàng cũng không phải là con của hắn mắng nàng cũng liền thôi còn đụng chạm đến Dương Vĩnh Nghi, người ta vô tội a hơn nữa danh dự của một nữ nhi là quan trọng nhất làm sao có thể dễ dàng bị hủy đây.

“Lảo gia ngươi đừng nóng giận như vậy, Duẫn Nhi nhất định là có nổi khổ a” Lâm Nguyệt Anh thấy vậy cũng rất lo lắng, một người là phu quân của nàng một người là con của nàng, nàng thật sự không muốn hai người bọn họ trở mặt không nhận cha con

“Thật là gia môn bất hạnh mà, ngươi nói ta phải làm sao bây giờ a, ngươi tự mình xem đi”

Nói xong hắn từ trong tay áo móc ra môt cuộn thánh chỉ quăng xuống đất. Lâm Duẫn Nhi cuối người xuống nhặt lên cuộn thánh chỉ trong lòng lo sợ không lẽ tên biến thái Thái tử cư nhiên hèn hạ đến nổi dung chiêu này muốn nàng vào cung làm Thái giám cho hắn? Thật là đủ bỉ ổi hạ lưu, nhìn cuộn thánh chỉ trong tay thật làm khó cho nàng, có chữ hiểu chữ không nhưng mà không khỏi khiến sắc mặt của nàng lúc xanh lúc trắng, không biết nên vui hay nên buồn, không cần làm Thái giám nhưng phải cưới Công chúa, điều này cũng không có khác nhau cho lắm, tự do của mình bị người khác định đoạt nàng làm sao cam tâm tình nguyện đây.

“Ta không muốn vào cung, càng không muốn cưới Công chúa ngươi muốn lấy tự mình lấy đi”

Nàng quay đầu đi chỗ khác không them để ý đến Thừa tướng, cùng lắm thì nói ra thân phận của mình, dù sao thì nàng cũng không phải có lòng lừa gạt bọn họ, là tự bọn họ hiểu lầm nàng thành “Lâm Duẫn Nhi”, nhưng nàng cũng không nghĩ ra tên khốn kiếp kia chết ở đâu, tại sao đến bây giờ vẫn không xuất hiện để cho nàng chết thay hắn đây?

“Phốc” một tiếng Thừa tướng ôm ngực của mình, giận đến ói máu.

“Lão gia”

“Phụ thân”

Lâm Nguyệt Anh cùng Lâm Tú Trinh hoảng hốt hai miệng đồng thanh hô.

“Ngươi…ngươi…”

Thừa tướng tức tới nói không ra lời, lấy tay chỉ chỉ vào Lâm Duẫn Nhi, thật đúng là khiến cho hắn tức chết mà, trước giờ đứa nhỏ này được hắn nuông chiều cho nên mới không biết lớn nhỏ cư nhiên có thể nói ra những lời này, hơn nữa Hoàng thượng cũng đã hạ thánh chỉ nếu kháng chỉ thì chỉ có con đường chết, Lâm gia có bao nhiêu nhân mạng cũng sẽ bị chon theo, cho dù có chết hắn cũng sẽ không dám nhìn mặt liệt tổ liệt tong a.

“Chuyện này không đến phiên ngươi không đồng ý, người đâu trói hắn lại cho ta”

“Mau buông tay, ngươi là đang cậy thế hiếp người có phải hay không?”

Lâm Duẫn Nhi ra sức vùng vẩy, nhưng nàng cũng không thể tránh thoát được, lúc này thì Dương Vĩnh Nghi cũng rất lo lắng đi đến trước mặt của Lâm Nguyệt Anh cùng Lâm Mẫn Xương cuối đầu nói.

“Thừa tướng đại nhân, chuyện gì cũng có thể thương lượng xin ngài thả Duẫn Nhi ra trước có được hay không?”

“Lão gia, Dương tiểu thư nói rất có đạo lý, dù sao Duẫn Nhi cũng còn nhỏ không hiểu chuyện, ngươi cho ta một chút thời gian khuyên nhủ hắn đi”

Nàng là mẫu thân của hắn, mang thai hắn chín tháng mười ngày, làm sao không đau lòng con của mình đây? Dù sao nàng cũng biết hắn là muốn cưới Dương Vĩnh Nghi, cho nên hắn làm sao có thể cam tâm tình nguyện cưới Công chúa, nàng cũng thật sự không biết làm thế nào. Thừa tướng nhìn đến phu nhân của mình nói vậy cũng nên cho nàng một chút mặt mũi, gật đầu một cái quay đầu bỏ đi. Lâm Nguyệt Anh cùng Lâm Duẫn Nhi đi đến trong lòng của nàng sau đó vẻ mặt nghiêm túc nói.

“Duẫn Nhi ngươi thật là làm cho mẫu thân lo lắng a, ta là biết ngươi yêu Dương tiểu thư nhưng ngươi cũng không thể không cưới Công chúa nếu hông hậu quả…”

Còn chưa có nói xong, Lâm Duẫn Nhi nghe đến đây cũng giật mình vội vàng giải thích.

“Ngươi đừng hiểu lầm a, ta và Vĩnh Nghi chẳng qua là bằng hữu, hơn nữa ta thật sự không muốn cưới một người ta không yêu làm thê tử”

Dù sao nàng cũng nghĩ kiếp này nàng sẽ cô độc đến già, có lẽ sẽ không yêu them một người nào nữa, bởi vì nàng biết cổ đại rất phong kiến, làm sao có thể chấp nhận hai nữ nhân yêu nhau đây? Hơn nữa nếu biết nàng là nữ nhi còn ai dám chấp nhận yêu nàng? Trước đây nàng có bao nhiêu hy vọng vào người mình yêu, nàng một lòng một dạ đi theo người kia, yêu đến khắc cốt ghi tâm, nàng dung đủ mọi cách cũng chỉ mong người kia được hạnh phúc, đến cuối cùng người kia nói phải gả cho người ta, khiến cho lòng của nàng đau đến tê tâm liệt phế, cảm thấy mình thật vô dụng chỉ có thể bất lực đứng nhìn không thể làm gì khác, ngay cả tư cách để đau khổ cũng không có, lại nhớ đến lần cuối cùng nàng gặp Đường Thư…

“Duẫn Nhi ... chúng ta ... chúng ta kết thúc đi ... thật xin lỗi ... ta phải kết hôn với một nam nhân khác ... thật xin lỗi, hứa với ta ... sống thật tốt có được hay không?” nàng đôi mắt đẫm lệ ôm chặt lấy Lâm Duẫn Nhi, nàng muốn cảm nhận hết sự ấm áp cùng mùi hương trên thân thể của Lâm Duẫn Nhi, nàng muốn ghi nhớ thời khắc này, bởi vì nàng biết đây sẽ là lần cuối cùng.

Đường Thư tuy là yêu nàng nhưng lại không có đủ nghị lực cùng nàng đi tiếp, từ nhỏ Đường Thư đã là một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời cho dù nàng có bao nhiêu không muốn nàng cũng sẽ không làm trái lời của mẫu thân, từ nhỏ phụ thân của nàng đã đi theo nữ nhân khác, mẫu thân của nàng một mình vất vả lo cho nàng ăn học, nhìn mẫn thân mỗi ngày phải làm không biết bao nhiêu công việc, lại không cho nàng gánh vác giúp chỉ muốn nàng chuyên tâm học hành, càng ngày sức khỏe càng gầy yếu, sắc mặt tiều tụy nhưng vẫn luôn kiên trì không có một lời than trách, nàng làm sao có thể nhẫn tâm nhìn thấy mẫu thân của mình thương tâm đây? Cho nên chỉ đành phải cô phụ Lâm Duẫn Nhi, có lẽ hai người có duyên mà không phận, có những việc không phải chỉ cần cố gắng đi làm là có thể đạt được. Lâm Duẫn Nhi nghĩ, mình làm sao có thể trách nàng đây chỉ có thể tự trách bản thân không phải là một người giàu có càng hông phải là một nam nhân, bgay cả người mình yêu cũng không thể lo lắng được, nàng lấy tư cách gì đi yêu Đường Thư đây? Nghĩ đến đây đôi mắt đã đỏ ửng, cắn răng không để cho mình rơi lệ, Lâm Nguyệt Anh nhìn đến “con trai” của mình thống khổ như vậy khiến cho nàng thương tâm muốn chết, vỗ vỗ bả vai của nàng nói.

“Duẫn Nhi, ngươi yên tâm đi, mẫu thân sẽ không để cho ngươi chịu ủy khuất”

Lâm Duẫn Nhi thấy nàng như vậy ôn nhu an ủi mình, trong lòng rất cảm động, tuy Lâm Nguyệt Anh không phải mẫu thân của nàng nhưng đối với một người từ nhỏ đã không có cha mẹ như nàng cảm thấy rất ấm áp, có lẽ đây là cảm giác ấm áp của gia đình, bây giờ nàng thật sự mong muốn Lâm Nguyệt Anh là mẫu thân của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro