Ngõ cụt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Cuộc sống như thế giằng co hơn một tháng

     Một ngày, khi đang ăn cơm ở nhà Lạc Hoa đột nhiên đề nghị: "Thủy, cuối tháng này chúng ta cùng đi du lịch đi?"

     Liễu thủy suy nghĩ một lúc, cuối tháng chắc không có việc gì liền đồng ý . .

     Lạc hoa thật cao hứng, nàng còn tùy hứng như vậy, đem Liễu Thủy lưu lại qua đêm: "Ngày mai không cần đi làm, chúng ta đêm nay không ngủ đem bộ mĩ kịch hôm nọ mới nhìn đến một nửa xem cho hết, thế nào?" .

     Liễu thủy đang muốn đáp ứng, di động lại vang , sau khi nàng tiếp nhận điện thoại xong, bất đắc dĩ nói: "Người bạn lần trước của tớ hẹn sáng mai gặp mặt, kia bộ mĩ kịch, chúng ta lần sau lại xem đi." .

     "Nga, hảo." Lạc hoa có điểm mất mác, nàng nguyên bản đã lên kế hoạch cuối tuần cùng Liễu Thủy mà trôi qua, cùng đi rạp chiếu phim xem bộ phim mới, cùng đi dạp phố shoping , cùng nhau dùng cơm, hoặc là cùng nhau ở trong nhà nói chuyện phiếm cũng tốt, hiện tại chỉ có thể đem tất cả  kế hoạch đều hủy bỏ. Càng làm cho nàng để ý chính là, Liễu Thủy lần đầu tiên cự tuyệt yêu cầu của nàng. Lạc hoa cúi đầu, trong lòng một trận khó chịu.

     Hôm sau, tại một nhà hàng…

     "Mao tiên sinh thực yêu thích tác phẩm của cậu, nói muốn gặp cậu ngay lập tức " ngồi đối diện Liễu Thủy chính là Trần Thanh Đài nói, nàng và Liễu Thủy là bạn học cùng  đại học , "Ông ấy muốn nhận cậu làm học trò."

     Mao tiên sinh là một họa sĩ nổi danh ở trong và ngoài nước, Liễu Thủy đối với vị tiên sinh này có phần hâm mộ, vì thế thụ sủng nhược kinh  mở to mắt: “Ông ấy đã xem qua bức tranh của tớ?"

    "Ở đoạn hành lang nhà tớ có treo tranh của cậu, " Trần Thanh Đài gật gật đầu, "Thế nào, khi nào thì cậu có thể gặp được ông ấy?"

     "Này. . . . . . Quá đột nhiên." Liễu thủy có chút hoảng hốt.

     Trần thanh đài khó hiểu: "Lần trước cho cậu lại đây giúp tớ thiết kế vài bức tranh treo ở hành lang, hai, ba câu liền cự tuyệt tớ, lần này Mao tiên sinh muốn gặp cậu, cậu còn không nguyện ý?"

    "Tớ đương nhiên nguyện ý, " Liễu Thủy phủ nhận, "Chính là có chút khẩn trương."

    "Liễu thủy, không cần tiếp tục che dấu tài năng của bản thân , " Trần thanh đài nói, "Cơ hội không đợi người." .

     Đại khái câu kia"Tình trường thất ý, chức tràng đắc ý" nói đích chính là liễu thủy, những chuyện này Liễu Thủy cũng không có đem kể lại cho Lạc Hoa, vẫn như trước  mỗi ngày mất ngủ, ngày ngày hoảng hốt. Cuộc đời mỗi người có nhiều lối rẽ, nàng do dự , theo như lời Trần Thanh Đài nói, cơ hội không đợi người, Liễu Thủy có thể sẽ đạt được ước mơ bấy lâu nay, nhưng có lẽ cũng sẽ bởi vậy mà cuộc sống có Lạc Hoa sẽ mờ nhạt dần. Mỗi lần Liễu Thủy nghĩ đến đó lại tự giễu cười mình, cuộc sống có Lạc Hoa, nàng đối với Liễu Thủy cơ bản không phải là người trọng yếu, nhạt không ra nhạt, lại có gì quan trọng hơn đâu? Nhưng Liễu thủy vẫn là không bỏ xuống được, cho dù không phải là người trọng yếu, nàng cũng không cam lòng mà từ bỏ

     Mỗ mặt trời đã lên đến trưa, Liễu thủy ở trong Toilet của công ty cách gian phòng nghe được ngoài cửa có hai cái nữ đồng nghiệp đang nói chuyện thiên: "Nghe nói  Lạc hoa cùng bạn trai chia tay ?"

     "Gần đây nhất cũng không thấy anh ta đến đón nàng."

     "Cô nói, nàng cùng Liễu Thủy gần gũi với nhau như vậy, có thể hay không. . . . . ." .

      "Khó trách được, sự đời có nhiều chuyện chúng ta không nên tìm hiểu kỹ." .

      "Ngay cả Tiểu Trương cũng thích nàng? Kia chính là con rùa a. . . . . . Nàng bất quá chính là bộ dạng có chút xinh đẹp mà thôi. . . . . ."

Liễu thủy nhất thời xúc động, mạnh đẩy cửa gian phòng, đi ra ngoài nói: "Tôi cùng Lạc Hoa chính là bạn bè." .

      Hai cái nữ đồng nghiệp vẻ mặt xấu hổ, sững sờ đứng nhìn vẻ mặt tức giận của Liễu Thủy, cái gì cũng chưa nói bỏ chạy. Liễu Thủy rất nhanh trở lại bình tĩnh, nàng bất đắc dĩ rửa mặt, trong lòng một trận chua xót, hỗn loạn không nuốt trôi nổi. Không thể làm người yêu, chẳng lẽ lại trở thành một người “Bạn tốt” cản trở  chuyện tình yêu của Lạc Hoa?

       Đến trưa, kế toán Trần nam đồng sự chạy tới mời Lạc Hoa dùng cơm trưa. .

       "Không được, " Lạc Hoa kép Liễu Thùy kề sát, "Em cùng  Liễu Thủy đã hẹn nhau đi ăn." .

      Trần nam nghi hoặc nhìn  Lạc Hoa cùng Liễu Thủy, lập tức bất đắc dĩ xoay người rời đi. Nhìn thấy bóng dáng Trần Nam đã khuất, Liễu Thủy trong lòng đột nhiên xuất hiện  một nghi vấn: nếu chính mình là nam nhân, liệu Lạc Hoa có chấp nhận làm người yêu của mình hay không? Liễu thủy cảm thấy được thực buồn cười, nàng thế nhưng giả thiết  như vậy chuyện nhàm chán, thực tại là càng ngày càng không giống chính mình.

     "Đối diện có hàng thịt nướng mới mở, chúng ta cùng đi thử xem đi?" Lạc Hoa vẫn chưa cảm nhận được Liễu Thủy tràn đầy tâm sự, vẻ mặt hưng phấn mà đề nghị.

     Liễu thủy đương nhiên là sẽ không từ chối .

So sánh với liễu thủy, chuyện tình yêu , Lạc Hoa tựa hồ cũng giống như lâm vào một cái ngõ cụt. .

    Chuyện bạn trai cũ  phản bội cũng không có ảnh hưởng gì đối với Lạc Hoa, nếu không có Liễu Thủy làm bạn, nàng đại khái còn tránh ở trong nhà khóc nhè. Mà hiện tại, Lạc Hoa tạm thời không nghĩ cùng người khác phái từng có thời gian kết giao thân mật, nàng cho rằng hẳn là cấp chính mình một đoạn thời gian đẹp. Huống chi, sau này có Liễu Thủy, tình yêu tựa hồ có thể không có cũng không sao. Lạc hoa có thể cảm giác được rằng Liễu Thủy vẫn thích mình như trước, tuy rằng chính mình không thể đáp lại, nhưng Lạc Hoa lại không nỡ để mất đi cảm giác ấm áp này. Lạc hoa không suy nghĩ quá nhiều việc nàng cùng Liễu Thủy sẽ là  mối quan hệ gì, nàng thầm nghĩ liền như vậy mà cho qua, cho dù  không thể làm người yêu, cũng không nghĩ muốn mất đi người bạn này .

      Lạc hoa vô số lần tự hỏi, vì cái gì không thể như vậy ? Sau đó, lạc hoa lại vô số lần tự đáp: có thể, chỉ cần nàng nghĩ muốn, có thể đem Liễu Thủy vĩnh viễn ở lại bên cạnh mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro