Chúng ta trong lúc đó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tớ thích cậu, không thể chỉ là bạn.

     Lạc Hoa sợ hãi trong lòng mình như thế nào lại trào ra cảm giác vui sướng, nhưng lại cố đàn áp cảm giác sợ hãi kia mà đối diện.

     "Chính là, " Lạc Hoa khống chế không được chính mình, nàng theo tia sợ hãi mà lẩm bẩm nói, "Chúng ta là bạn bè, không phải sao?"

      Trong mắt Liễu Thủy có điểm chờ mong giống như  nước thủy chiều tản đi: "Tớ. . . . . ." Nàng nhìn đến làn khói bốc lên từ chiếc bếp nướng trước mặt có điểm không biết làm sao. Đây là Liễu Thủy lần đầu tiên chủ động hướng người mình thích tỏ tình, lại tưởng rằng Lạc Hoa cũng có cảm giác cùng  nàng giống nhau, không biết cũng tự mình đa tình . Lạc Hoa nhìn trong mắt Liễu Thủy có chút phiếm hồng, trong lòng có chút co rút đau đớn, nàng vươn tay đặt trên cổ tay đối phương, lại đụng tới một mảnh lạnh lẻo: "Thủy. . . . . . Chúng ta. . . . . ." .

     "Chúng ta cái đó. . . . . ." Liễu thủy bắt buộc chính mình cùng Lạc Hoa bốn mắt nhìn nhau, "Chúng ta cái đó có phải hay không. . . . . . Không có khả năng?"

     "Thủy. . . . . ." Lạc Hoa nhớ tới  câu nói của Không Vừa "Cậu chính là bị mê muội mà thôi" , dường như không thể chống đỡ nổi bức tường ngăn cách kia, nàng nhẫn tâm đưa ra quyết định đầy sợ hãi, đáp: "Thực xin lỗi, thủy, tớ. . . . . ." .

      Liễu Thủy nhìn thấy ánh mắt của Lạc Hoa chứa bối rối và khó xử, nàng có điểm luống cuồng cầm lấy khăn tay lau lau nước mắt chảy trên khóe mắt, cúi đầu cười nói: "Nói cái gì vậy, cậu như thế nào lại  xin lỗi tớ." Lại sao có thể đem chính mình tự đa tình mà trách tội đến đối phương thật không phải. .

      Lạc Hoa không biết vì sao còn nói câu: "Thủy, chúng ta là vĩnh viễn  là bạn tốt, đúng hay không?" Nàng cầm cổ tay Liễu Thủy kéo kéo không chịu buông ra. .

     Liễu thủy cảm thấy được chính mình càng ngày càng chán ghét"Bạn tốt"  hai chữ này, nàng không để ý đến Lạc Hoa, còn run giọng dời đi đề tài: "Gần đây thức ăn cho mèo trong đều mau bị yên lặng kia đầu heo cấp ăn sạch, lát nữa trên đường về cậu nhớ rõ nhắc nhở tớ.”

     Ngay sau đó, Liễu Thủy còn nói "Yên lặng so với heo còn tham ăn hơn" kết thúc câu nói mặt mũi tối sầm lại

     "Thủy, cậu về đến nhà chưa?" Lạc hoa vừa mới về đến cửa nhà  liền nhịn không được gọi điện thoại cho Liễu Thủy, trên đường trở về, vẻ mặt của Liễu Thụy ẩn hiện nỗi cô đơn  làm cho nàng đau lòng không thôi, rồi lại không biết nên như thế nào cho phải.

     "Ân." Liễu Thủy dựa lưng vào tường, nhìn thấy trước mắt giá vẽ  hôm qua mới hoàn thành  bức họa mất một đêm, tất cả những gì tốt đẹp nhất bộng chốc trở thành nỗi đau khiến nước mắt muốn tràn ra. Nàng thực chán ghét chính mình như thế nào thật ngớ ngẩn, lúc nào cũng vậy chỉ cần có chút chuyện nhỏ là lại khóc, như thế  thật yếu ớt, yếu đuối như thế làm sao có thể cho Lạc Hoa dựa vào? .

    Điện thoại trên đầu đột nhiên vang lên khiến Lạc Hoa có điểm hoảng hốt, giống như sắp sửa mất đi vật quý giá gì đó, vì thế nàng cố chấp địa nhắc tới cái vấn đề kia "Thủy, chúng ta vẫn là bạn tốt, đúng hay không?"

     Liễu Thủy cắn môi, sau một lúc lâu mới đáp: "Này khống giống. . . . . ." Chính mình đã muốn đối với đối phương có tình, còn có thể làm đơn thuần là bạn sao? Đáp án phải chăng quá cứng nhắc. .

      "Có cái gì không giống?" Lạc hoa càng ngày càng sốt ruột, nàng bắt đầu nghẹn ngào, "Thủy, không cần như vậy. . . . . ."

     Vừa nghe thấy đối phương  khóc nức nở, Liễu  Thủy liền lập nộp vũ khí đầu hàng: "Là, chúng ta là bạn tốt." Không thể làm tình nhân, chẳng lẽ phải làm cừu nhân? Buông tha chính mình, cũng buông tha Lạc Hoa, khiến cho các nàng tiếp tục làm bạn bè tốt giống như trước đây.

     Lạc hoa lại vui vẻ ngồi bất động, trong lòng càng ngày càng chua xót, cuối cùng nhưng lại khóc lên tiếng.

    "Hoa nhi?" Lần này đến phiên liễu thủy luống cuống, nàng cũng không hy vọng chính mình quá lỗ mãng sẽ làm cho Lạc Hoa thống khổ, "Thực xin lỗi, Hoa nhi, cậu đừng khóc, chúng ta vĩnh viễn đều là bạn tốt, cậu đừng sợ hãi."

     Lạc hoa không biết chính mình vì sao lại đau lòng, được Liễu Thủy hống, Lạc Hoa khóc càng  lợi hại, cuối cùng nhưng lại nhịn không được làm càn nhẹ reo lên: ". . . . . . Chán ghét!" .

      Liễu thủy bất đắc dĩ cười cười: "Ân, tớ chán ghét, cậu đừng khóc , ngày mai còn phải đi làm, nếu mang hai cái lòng đỏ trứng mắt đến công ty nhìn sẽ thực xấu" .

      "Cậu mới lòng đỏ trứng mắt." Lạc hoa tâm tình dần trở lại bình thường .

      "Tắm rửa sớm một chút rồi đi ngủ đi, " Liễu Thủy không muốn cùng nàng cãi nhau, "Buổi tối đắp hảo chăn, đừng giống lần trước như vậy lại bị cảm, thân thể chính là của mình .

      Lạc Hoa rút khăn tay lau nước mũi: "Ân." .

     "Đúng rồi, buổi tối trời sẽ mưa to, nhớ rõ ra ban công thu quần áo." Liễu thủy lại nhắc nhở nàng.

      "Đã biết." Cho dù không trực tiếp nhìn thấy Liễu Thủy, nhưng Lạc Hoa như cũ nghe lời đối tới mà gật đầu, may mắn được nhắc nhở, bằng không thật đúng là không nghĩ tới đêm nay trời sẽ mưa. .

      Liễu thủy hít sâu một hơi: "Ngũ ngon." .

      "Ân, ngày mai gặp." .

     Lạc hoa cùng Liễu Thủy, hai người lần lượt bị phản bội trong tình yêu, cùng thống khổ buồn phiền mà an ủi lấy nhau, cuối cùng, trở thành cái gọi là bạn tốt

      Các nàng như cũ, giống như trước đây, mỗi ngày giữa trưa cùng nhau ăn cơm, thường thường đến nhà đối phương, cùng đối phương mang mèo đi bệnh viện, cuối tuần lại ngồi xem phim cùng nhau. . . . . . Làm hết thảy những việc mà hai người bạn tốt thường làm. Tình yêu chính là thật xa vời, có thể có được như vậy cũng tốt, không có được cũng không sao —— Liễu Thủy luôn như vậy an ủi chính mình, nhưng nàng càng ngày càng không vui, nàng bắt đầu mất ngủ. Trái lại, Lạc Hoa cảm thấy được có Liễu Thủy làm bạn mỗi ngày quá thật sự vui vẻ, nàng quyến luyến Liễu Thủy đối chính mình là tri kỷ, nàng cũng hưởng thụ ôn nhu của Liễu Thủy dành cho mình khi ở chung một chỗ, có đôi khi, nàng thậm chí nghĩ muốn yêu Liễu Thủy sau đó sẽ cùng ở chung nhà với nhau —— Lạc Hoa cho rằng tốt nhất bạn bè nên ở cùng một chỗ, không bao giờ xa nhau, đặc biệt là chính mình cùng Liễu Thủy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro