Bằng Hữu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

            Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại chính mình, Lạc Hoa vẫn đứng ở cạnh cửa bối rối không biết phải làm sao,  khi nàng nhìn bóng dáng của Liễu thủy một mình rời đi làm cho chính mình cảm thấy rất đau lòng, nhưng điều nàng cảm thấy khó khăn hơn là lúc hai người đối mặt với nhau khi ở chung một chỗ, trong lòng ngẫu nhiên lại có chút xao động dâng lên. Nửa giờ sau, Lạc hoa cầm điện thoại gọi điện cho một người bạn thân đã vài tháng  bị bỏ lơ

            "Như thế nào đột nhiên nhớ tới tớ đây, còn tưởng rằng cậu đã bay ra khỏi trái đất đến hành tinh nào mất rồi." Ở quán cà phê, không vừa ngồi chế nhạo Lạc Hoa ngồi đối diện mình.

            Gần một năm, Lạc Hoa gần như đem tất cả thời gian rảnh rỗi của mình cùng Liễu Thủy quen biết, hiểu nhau, ở chung, ngay cả chính nàng cũng cảm thấy được rất kỳ lạ : "Không vừa, tớ cảm thấy được chính mình gần đây . . . . . Có điểm kỳ quái." .

           Không vừa thắc mắc nhẹ nhíu mày. .

          "Tớ cùng một đồng nghiệp mới tán gẫu cực kỳ ăn ý nhau, nàng. . . . ." .

         

          “Là nam hay nữ?" Không vừa bật người hiểu được vấn đề trọng điểm. .

          Lạc Hoa mấp máy mím môi nói: "Là nữ a….”

          Không vừa mất hứng hỏi: "Sau đó?" .

          "Tớ cảm thấy được, chính mình giống như đối nàng. . . . . . Rất có cảm tình. . . . . ." Nhìn  Lạc Hoa  ấp a ấp úng, không vừa ánh mắt mở ra càng lớn: "Cảm tình? Lạc tỷ tỷ, ngài thế,nhưng đừng nói cho ta biết, ngài thích  nữ đồng nghiệp của mình đi !"

          Lạc Hoa không biết làm sao cầm đến lọ tăm xoay xoay trong lòng bàn tay: "Tớ không biết." Cảm tình? Chắc chắn là có, Có. . . . . . Thích? Không biết nữa.”

         "Vậy người kia?" Không vừa tiếp tục hỏi, "Cô ấy  thích cậu sao?"

         "Không chán ghét đi?" Lạc hoa có điểm xấu hổ.

         Không vừa lại một lần nữa quay lại vấn đề chính: “Đồng nghiệp của cậu. . . . . . Thích nữ nhân?" .

          Lạc hoa do dự sau một lúc lâu, cuối cùng vẫn là gật gật đầu. .

           "Hoa nhi, " không vừa đột nhiên hiểu ra nói, "Đừng hoảng hốt, cậu chính là đang bị mê muội mà thôi”

          “Mê muội sao?”

           Không vừa tiếp tục nói: "Khi chúng ta còn đang đi học, hai chúng ta thực thân thiết đi, cậu yêu ai tại sao mình không biết cơ chứ? Hiện tại cũng giống nhau, cậu cùng đồng nghiệp kia chính là nói chuyện hợp nhau, hơn nữa nàng là người đồng tính, cho nên cậu liền nghĩ đến chính mình yêu nàng mà thôi."

          Lạc hoa có điểm sững sờ, nguyên lai chính là chính mình suy nghĩ nhiều sao? Cũng là, chính mình từ nhỏ đến lớn thích đều là nam sinh, như thế nào sẽ nói thay đổi liền thay đổi ngay được? Cảm giác bó buộc trong lòng tựa như nới lỏng ra không ít, nhưng nơi nào đó trong lòng cảm thấy đột nhiên trống rỗng, chính là có điểm không nỡ, cũng có điểm khó chịu.

          "Loại yêu đồng tính này chúng ta không kỳ thị, nhưng là không thể yêu họ, cậu đừng tiếp tục miên man suy nghĩ , " không vừa không buông tha nói, "Lâu như vậy cũng không gọi điện cho tớ gặp nhau, hiện tại vừa thấy mặt đã nói chính mình thích  một nữ nhân, cậu thế nhưng đừng làm tớ sợ, tớ còn chờ uống rượu mừng cưới của cậu đấy!" .

           Lạc hoa cười cười, cũng không trả lời, nhưng thản nhiên màn đem lòng mình đối với Liễu Thủy là một người "Bạn tốt".

           Lúc này, ngồi ở trong nhà mình Liễu Thủy hoàn toàn không biết Lạc Hoa đã phát sinh ra vấn đề gì, nàng còn đang suy nghĩ lần sau hai người đi rạp chiếu phim nên xem phim gì. Đối với Liễu Thủy mà nói, Lạc Hoa chính là ánh sáng ban mai rực rỡ, cùng Quỳnh chia tay là một đả kích không nhỏ, nhưng Lạc Hoa lại làm cho những mất mát kia đều tan biến. Liễu Thủy yêu Lạc Hoa, hơn nữa nàng cũng biết Lạc Hoa đối chính mình có tình cảm. Sau khi chốt được một bộ phim, Liễu Thủy trực tiếp đặt hai vé xem phim ở trên mạng, sau đó trong lòng tràn ngập cảm xúc  tiến vào phòng vẽ tranh, bên giá vẽ tiếp tục hoàn thành bức tranh kia, nàng muốn đem Lạc Hoa thật xinh đẹp lưu lại trên trang giấy vẽ này. .

          Rõ rang hai người đều có tình ý với nhau, rồi lại như thế tâm ý không thông. .

           Cuối tuần khác, Lạc Hoa cùng Liễu Thủy ngồi trong rạp chiếu phim tối như mực, hai người đều bị cốt truyện của bộ phim hấp dẫn xem đến mắt không rời khỏi màn hình. Không lâu sau, ở sau lưng Lạc Hoa chiếc điều hòa thổi gió thẳng tới phía nàng khiến  một thân nổi da gà, nàng không khỏi xoa nhẹ lấy bả vai mình. Liễu Thủy từ trong túi lấy ra một chiếc áo khoác đem phủ lên người Lạc Hoa. Hành động tỉ mỉ của Liễu Thủy lại khiến cho Lạc Hoa cảm động, nàng quay đầu nhìn về phía người ngồi bên cạnh, đối phương lại sớm quay đầu lại nhìn chằm chằm màn hình, tựa hồ hành động vừa rồi là lẽ hiển nhiên. Thân thể cùng cảm giác trong lòng Lạc hoa dần dần trở nên ấm áp.

             Kết thúc phim, hai người đi ăn tại một nhà hàng gần đó, một bên đảo thịt dê, một bên trò chuyện về tình tiết của bộ phim.

            "A, " Lạc Hoa đột nhiên nhớ tới chính mình còn mặc áo khoác của Liễu Thủy, "Trả lại áo cho cậu. . . . . ."

            "Trước mặc đi, " liễu thủy khoát tay, "Gần đây thời tiết thay đổi thất thường, cậu phải chú ý mặc quần áo, mặc ít áo như vậy coi chừng cảm lạnh" .

             Lạc hoa nhịn không được hỏi: "Cậu là cố ý mặc nhiều áo đi ra ngoài phải không?" .

               Liễu thủy gật gật đầu, nói đúng ra, nàng là cố ý mặc nhiều áo đi ra ngoài đều vì Lạc Hoa.

              Cố gắng áp chế cảm giác kỳ quái trong lòng, Lạc Hoa cười nói: "Thủy, cậu đối với tớ thật tốt." Ngay cả bạn trai cũ cũng chưa từng săn sóc nàng quá mức như vậy.

              Liễu thủy có chút xấu hổ cười cười, nàng cảm thấy được hiện tại không khí giữa hai người rất tốt, tốt đến mức làm cho nàng  nghĩ tới muốn đem hết tình cảm của mình xúc động mà nói ra.

       "Thủy, " lạc hoa có điểm xúc động nói, "Qua nhiều năm như vậy tớ mới gặp được cậu là một người rất hòa hợp ăn ý, cho nên. . . . . . Chúng ta vĩnh viễn sẽ là bạn tốt, phải không?" .

     Liễu thủy nở ra nụ cười cứng ngắc,  nàng chần chờ  không nói làm cho tim của Lạc Hoa chậm mất vài nhịp: "Thủy?"

     "Nếu. . . . . ." Liễu Thủy nhẹ giọng nói, "Nếu trên mức bạn tốt?" Chung quy là nhịn không được. .

     "Còn trên mức là . . . . . Bạn tốt?" Lạc hoa cảm thấy được trong ánh mắt Liễu Thủy thực ôn nhu làm cho chính mình cảm thấy vô cùng mê luyến, tựa hồ có  bí mật gì đó sắp sửa bị vạch trần, nàng nghĩ muốn ngăn cản, rồi lại không đành lòng ngăn cản. .

     "Lạc Hoa, " Liễu Thủy  cuối cùng lấy hết dũng khí của mình, nàng nhìn thẳng vào hai mắt của Lạc Hoa thốt ra, "Tớ thích cậu, vượt qua cả tình cảm bạn bè”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro