CHƯƠNG 101 ĐẾN CHƯƠNG 130

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 101: ĐÁNH THỨC MA ĐẦU.
Khi Cữu Minh tông đến Lạc Kỳ cũng cảm nhận được vài luồng sát khí, quay lại nhìn thì thấy Vương Nhã Kỳ và cả Tiêu Hoài Lân. Lạc Kỳ chỉ liếc nhìn Tiêu Hoài Lân một cái rồi thôi, coi như người này không tồn tại.
Bởi vì đã bị Ma đạo chiếm giữ nên cấm chế của Hòa An bí cảnh đã bị đánh vở. Các tông phái lần lượt đi vào, lần này Thủy Tinh cung hành động cùng nhau cho nên 23 người không ai tách ra riêng.
Mấy mươi năm mới trở lại đây, bây giờ Hòa An bí cảnh đã tràn ngập Ma khí. Chỉ với bước vào đầu thôi mà Ma trùng đã tấn công bọn họ dồn dập.
Tuy bọn Ma trùng này tu vi không cao nhưng chúng đi theo bầy đàn rất khó đối phó. Sâu vào bên trong mặt đất đã dần chuyển sang màu đỏ của máu.
"Cẩn thận có Ma thú đến" vị Nguyên Anh trung kỳ dẫn đội quát lớn.
Sau đó là một bầy Ma sói xuất hiện, mắt chúng màu đỏ tươi hàm răng nhọn hoắc, thân thể bóc ra mùi hôi thối rất khó ngửi. Trong đó còn có cả một con sói chúa Nguyên Anh tu vi.
Không nhiều lời, cả đoàn người đều xuất thủ. Đang chiến đấu thì Lạc Kỳ nghe có trận chiến cũng gần đó, rồi từ từ âm thanh chiến đấu vang lên khắp nơi.
Chỉ mới một ngày trôi qua mà Hòa An bí cảnh này khắp nơi toàn là máu và xương cốt. Không biết từ đâu ra mà giết hết đàn Ma thú này thì đàn Ma thú khác sẽ xuất hiện. Thủy Tinh cung đã tổn thất hết năm người rồi.
"Có lệnh tập hợp đến khu trung tâm" vị Thái thượng dẫn đội nhíu mày nói. Vốn Thủy Tinh Cung ra kế hoạch chỉ đi vòng ngoài, nhưng bây giờ Cữu Minh tông kêu đến khu trung tâm, không biết sẽ có bao nhiêu người chết nữa đây.
Nghĩ ngơi không bao lâu đoàn người Thủy Tinh Cung tiếp tục lên đường đến khu trung tâm. Đó chính là tòa cung điện mà Lạc Kỳ phát hiện Ma vật mấy chục năm trước.
"Tất cả đều vào trong đi" tên Xuất Khiếu kỳ của Cữu Minh tông ra lệnh. Nghe vậy Lạc Kỳ thấy không hề ổn, nhìn đến người Cữu Minh tông đến đây đều không nhút nhít cậu đã hiểu rồi.
"Nhanh đi, còn lề mề gì đó" tên Xuất Khiếu quát lên. Thì ra bọn chúng muốn các tông phái nhỏ đi vào dò đường.
Lạc Kỳ xiếc chặc nắm đấm không tự nguyện nhưng vẫn phải đi vào trong.
Bên trong đây, những vườn linh dược bây giờ đều đã bị Ma hóa. Bọn chúng thấy người đến đều sẽ tự động tấn công.
"Nếu cứ như vậy chúng ta sẽ chết hết" mọi người đều không cam lòng.
"Có chết thì chết hết, đừng hòng đứng ngoài hưởng lợi" Lạc Kỳ căm tức. Sau đó cậu nhanh chân chạy đến cái hồ nước mình phát hiện Ma vật, dùng toàn lực chưởng một chưởng xuống đáy hồ.
"Chạy mau" Lạc Kỳ hét lớn chạy ra ngoài, đoàn người Thủy Tinh Cung không biết chuyện gì cũng chạy theo.
Lúc này mặt hộ vốn xanh thẳm bổng chóc biến thành một màu đỏ máu.
"Là ai đã đánh thức ta, khặc khặc" một cái đầu lâu dính theo một đùm ruột bổng mở miệng cười nói quái dị.
"Máu, đã lâu rồi ta chưa uống máu" nó le lưởi liếm liếm vành môi.
Lúc này đám người Lạc Kỳ đã chạy ra khỏi cung điện. Thấy Lạc Kỳ vẫn sống sót Vương Kỳ Nhi nghiến răng khó chịu.
"Các ngươi sao dám đi ra, lũ hèn nhát cải lệnh ta, các ngươi muốn chết" tên Xuất Khiếu Kỳ phẩn nộ hét lên. Linh lực chấn động làm cả đám người hộc máu.
"Bên trong có Xuất Khiếu Kỳ ma tu" Lạc Kỳ cắn răng nói đại.
Nghe như vậy tên Xuất Khiếu Kỳ đột nhiên khựng lại, cả đám Cữu Minh tông xanh mặt dáo dát tìm kiếm xung quanh.
"Hừ, nói bậy bạ lão tổ ở đây không nhận ra, một tên Kết Đan như ngươi chẳng lẻ lại hơn lão tổ" Vương Nhã Kỳ không bỏ qua cơ hội đâm sau lưng Lạc Kỳ.
Nghe vậy tên Xuất Khiếu kỳ lạnh mặt xuống.
"Phốc..." ông ta ra tay đánh Lạc Kỳ văng ra xa.
"Hừ dám lừa gạt bổn tọa" nếu là người khác thì ông ta đã không nhân từ mà giết luôn rồi. Nhưng Lạc Kỳ được Ngọc Thiền thượng nhân bảo hộ, ông ta cũng không muốn đăc tội người này a.
Vương Nhã Kỳ đang trong lúc dạt dào vui sướng thì bổng bên trong vang lên những tiếng hét đau đớn.


CHƯƠNG 102: VỤNG VỠ.
Từ trong cung điện một đoàn huyết vụ bay thẳng ra, xung quang huyết vụ đó là những đầu người đang mở to đôi mắt sợ hãi tột độ.
"Chạy mau" dùng sức lực còn lại Lạc Kỳ hét lớn thức tỉnh mọi người.
Cũng may đoàn người của Thủy Tinh Cung đứng xa nên chạy kịp, đám người Cữu Minh tông còn chưa biết chuyện gì đã bị giết hơn phân nữa.
"Ma vật đáng chết" tên Xuất Khiếu kỳ nổi điên lên xuất thủ định trấn áp đoàn huyết vụ đó. Nhưng pháp thuật của ông ta chưa đến đã bị huyết vụ phân giải ra.
Lúc bây giờ từ bên trong đoàn huyết vụ lộ ra một cái đầu lâu tóc đỏ cười khặc khặc.
"Hừ đáng chết" thấy pháp thuật của mình bị phá giải dể dàng tên Xuất Khiếu kỳ càng tức giận. "Minh Ngục cấm thuật" theo lời quát lên là một cái lao ngục hiện ra, bốn cột trụ khắc hình bốn con linh thú hung mãnh.
"Khặc khặc" nhìn Minh Ngục hiện lên, cái đầu lâu không hề sợ hãi mà vẫn cười ghê gợn. Nó há miệng ra từ bên trong hắc khí phun ra bao trùm cả Minh Ngục.
"Rắc rắc... bùm..." cả tòa Minh Ngục to lớn đã bị phá hủy trong tích tắc, tên Xuất Khiếu kỳ hộc máu tại chổ.
"Nó không phải Xuất Khiếu kỳ mà là Vấn Đỉnh" tên Xuất Khiếu kỳ hét lên. Bây giờ hắn thật hận không tin lời Lạc Kỳ a, nếu tin một chút thì hắn đã không ỷ y như vậy rồi. Hắn là một trong hai lão tổ của Cữu Minh tông hắn không muốn chết à.
Cứ tưởng phải chết hết thì lúc này từ đằng xa hai luồng pháp thuật bay đến khóa đầu lâu Ma vật lại.
"Cữu Minh tông làm việc thất trách, việc này sẽ tính sổ sau" một âm thanh vang lên.
Cùng lúc đó là một người nam nhân mặc kim bào và một con băng cóc đi tới.
"Tham kiến Băng Thiềm tông tông chủ và Băng Thiềm thủy tổ" tên Xuất Khiếu kỳ quỳ một chân xuống hành lể. Phải biết cả hai đều là Vấn Đỉnh lão tổ, nhất là con Băng Thiềm này chính là Thủy tổ lập ra Băng Thiềm tông thực lực sâu không lường được.
Nếu lần trước gặp được thì bây giờ Lạc Kỳ đã nhận ra con băng thiềm trước mắt này rất giống con lần trước đi theo Ngọc Thiền thượng nhân.
Nghe tên Xuất Khiếu kỳ lên tiếng, những ngươi ở đây đều hành lể giống vậy ngoài trừ Lạc Kỳ đang nằm thôi thớp.
Không thèm để ý ai hết một người một cóc dã tấn công cái đầu lâu. Đại chiến nổ ra thật kinh khủng, chỉ là những tia linh lực bức ra thôi đã đủ giết chết một người rồi.
Lạc Kỳ lúc này đã được mấy người trong Thủy Tinh Cung dìu đi tránh xa cuộc chiến.
"Không tốt, mãnh không gian của khu vực này đã bị đánh nứt ra rồi, mọi người cẩn thận" Thái thượng trưởng lão la lớn. Không ngờ Vấn Đỉnh chi chiến lại đáng sợ như vậy có thể đánh nứt cả không gian.
Đột nhiên Lạc Kỳ cảm nhận được một luồng sát khí, vô thức cậu đã xuất ra một chưởng, không ngờ chạm vào một người khác làm cả hai bị văng ra.
"Không..." đoàn người Thủy Tinh Cung đều la lớn, Lạc Kỳ đã bị văng vào mãnh không gian nứt. Nhưng lúc này một bàn tay đang nắm lấy tay của cậu, cố sức kéo cậu ra ngoài.
Cố mở đôi mắt ra thì Lạc Kỳ nhận ra đó là Tiêu Hoài Lân. "Hắn vẫn còn yêu ta sao, sao lại cứu ta" trong thời khắc sinh tử có người vì mình mà sẳn sàng chịu nguy hiểm Lạc Kỳ thật sự hạnh phúc.
Nhưng lúc này ở chổ khác tiếng Vương Nhã Kỳ lại vang lên thất thanh:
"Lân ca ca cứu muội" thì ra người đánh lén Lạc Kỳ chính là ả và ả cũng "may mắn" như Lạc Kỳ bị đánh văng vào khe nứt không gian.
"Lân ca ca huynh cứu ta gia gia sẽ nhận huynh là đệ tử thân truyền, còn gả ta cho huynh nữa" cô ta không ngừng dụ hoặc Tiêu Hoài Lân.
Tiêu Hoài Lân nhìn Lạc Kỳ rồi lại nhìn Vương Nhã Kỳ, sau đó hắn quay lại nhìn Lạc Kỳ với đôi mắt đầy xin lỗi.
"Kỳ nhi, tha thứ cho ta, ta còn mối thù phải trả" rồi hắn buông tay, Lạc Kỳ rơi vào khoảng không thâm thẩm.

CHƯƠNG 103: LƯU LẠC TRUNG VỰC.
Rơi vào vết nứt không gian, Lạc Kỳ thấy cả người mình như bị xé toạt ra. Lạnh lẽo, đau đớn tràn ngập linh hồn và thể xác.
"Ta phải chết sao" một ý niệm lóe lên Lạc Kỳ từ từ nhắm chậc đôi mắt.
Nhưng lúc này từ bên trong người của Lạc Kỳ bay ra một viên Băng Châu nhỏ, khí tức thần thánh bao phủ lấy cậu ngăn chặn những vòng xoáy không gian ra bên ngoài.
"Đau, đau quá..." Lạc Kỳ rên nhẹ, cố mở to đôi mắt nhìn xung quanh. Đập vào mắt cậu là một căn phòng nhỏ, nhưng rất tiện nghi và sạch sẽ.
"Ngươi đã tỉnh rồi à" đột nhiên một giọng nói trầm ấm vang lên, một nam nhân thân mặc Hắc y bước vào.
"Ta chưa chết sao" đó là ý nghĩ đầu tiên của Lạc Kỳ.
"Ngươi vẫn còn sống, là ta cứu được ngươi tại bìa rừng" Hắc y nam nhân như đọc được suy nghĩ của Lạc Kỳ.
"Nơi này là đâu" Lạc Kỳ cố gắng nói rỏ từng chữ mặc dù cổ họng cậu rất đau.
"Đây là Trung Vực, Thanh Dương quốc. Thôi ngươi nghĩ ngơi đi, có gì sau này hẳng nói" nam nhân đi đến bên giường dìu Lạc Kỳ nằm xuống.
Mấy ngày sau, thương thế của Lạc Kỳ đã bình phục được một ít, cậu đã có thể xuống giường đi lại được rồi.
Bây giờ Lạc Kỳ có thể xác định ngày đó mình đã bị không gian phong bạo đưa đến Trung Vực. Trung Vực là khu vực trung tâm của đại lục, nơi này lớn hơn các vực khác một chút, tu sĩ cũng nhiều hơn các vực khác.
Nơi Lạc Kỳ đang ở có tên là Thanh Dương quốc, chỉ một quốc gia bình thường. Trung Vực giống với Bắc Vực cũng có Châu, Phủ nhưng không hề có Cảnh. Ở đây Cảnh được thay thế bằng các quốc gia lớn nhỏ khác nhau. Có những quốc gia lớn không thua kém bắt kỳ đại phái nào, cũng có những quốc gia nhỏ phải dựa vào tông môn để sinh tồn.
Như Thanh Dương quốc cũng chỉ là một quốc gia khá nhỏ ở Trung vực, nội cảnh có ba thất phẩm tông môn, vương tộc của Thanh Dương quốc thì là lục phẩm gia tộc.
Đang ngồi suy nghĩ miên mang thì hắc y nam nhân đi vào, ở chung mấy ngày hôm nay Lạc Kỳ cũng biết người này tên là Dương Tiễn Lâm.
"Có phải ngươi đã dùng Phùng Xuân đan để cữu ta" Lạc Kỳ ngước lên hỏi. Cậu biết với thương thế của mình nếu không có loại đan dược cao cấp như Phùng Xuân thì sẽ không mau phục hồi như vậy.
"Đúng vậy, chỉ là sơ cấp Phùng Xuân đan mà thôi" giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên. Nói nghe nhẹ nhàng vậy chứ so cấp Phùng Xuân đan cũng là đan dược cấp 5, cả Thủy Tinh Cung muốn kiếm một viên chửa trị cho sư bá của Lạc Kỳ mà tới giờ vẫn không được.
"Đa tạ ngươi, nếu có cơ hội sau này ta sẽ trả ơn này" Lạc Kỳ không muốn mắc nợ ai cả.
"Nếu vậy, ngươi làm tùy tùng cho ta mười năm đi" đột nhiên Dương Tiễn Lâm nói lên một câu mà Lạc Kỳ chưa bao giờ nghĩ tới.
Nhìn vào đôi mắt Dương Tiễn Lâm thấy trong đó sự cương quyết, không phải là nói chơi Lạc Kỳ suy nghĩ vài giây rồi đã gật đầu đồng ý. Thứ nhất cậu không muốn thiếu nợ người khác, thứ hai cậu vẫn chưa biết đi đâu thôi thì theo Dương Tiễn Lâm, coi như một công đôi chuyện.

CHƯƠNG 104: SỐ PHU THÊ.
Một tháng sau, thương thế của Lạc Kỳ mới bình phục hẳng. Tuy nói bây giờ Lạc Kỳ là tùy tùng của Dương Tiễn Lâm nhưng trong thời gian qua chỉ toàn là hắn chăm sóc cậu.
"Thiếu gia, bây giờ chúng ta đi đâu" Lạc Kỳ muốn làm một tùy tùng hợp cách à.
"Ta cũng không biết, bây giờ cũng chưa có dự tính" Dương Tiễn Lâm dùng ánh mắt say đắm nhìn Lạc Kỳ, làm cậu đỏ cả mặt.
Không biết bị cái gì mà mấy ngày nay Dương Tiễn Lâm luôn dùng ánh mắt đó nhìn Lạc Kỳ, như say mê, như sợ cậu chạy trốn vậy. Thỉnh thoảng nữa đêm hắn còn hắt hải chạy vào phòng cậu, thấy cậu vẫn còn thì hắn mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm. Thật là làm Lạc Kỳ khó hiểu.
"Đoán thiên cải mệnh đây, nhìn trước tương lai, gặp dữ hóa lành đây" khi Lạc Kỳ theo Dương Tiễn Lâm ra khỏi phòng thì một tiếng rao truyền vào tai.
Ở Vô Biên đại lục cũng có người tu luyện Thiên Cơ đại đạo nhưng mà rất ít người tu luyện đến nơi đến chốn. Một khi tu luyện ra hỏa hầu thì bọn họ đều có danh tiếng nhất định không ai thèm đi xem dạo như vậy.
"Hai vị công tử này, xem tương lai số mệnh không. Hay là tình duyên gia đạo cái gì ta cũng xem được" vừa bước xuống tới cửa thì có một tên mập mập tròn tròn, cười hì hì chạy lại chổ hai người.
Lạc Kỳ vốn cũng không tin tưởng lắm mấy tên thần côn này, nhưng nhìn thấy Dương Tiễn Lâm khá hứng thú nên cậu cũng nán lại.
"Hai vị công tử, ta xem hai người số mệnh liên thông, có số phu thê a" tên thần côn nói ra một tràn.
"Ngươi nói bậy gì đó, hừ" Lạc Kỳ là nóng giận thật, cậu đã quyết cắt bỏ phàm duyên chuyên tâm tu luyện, vậy mà mới chưa bao lâu thì tên thần côn này nói cậu có số phu thê với Dương Tiễn Lâm chẳng khác nào đạp đổ ý trí của cậu.
Thấy Lạc Kỳ tức giận bỏ đi Dương Tiễn Lâm cũng nhanh chân chạy theo nhưng không quên quăn lại cho tên thần côn một viên Trung phẩm linh thạch. Xem nét mặt dường như hắn đang rất vui a.
"Hì, vậy là sắp hoàn thành nhiệm vụ sư môn rồi, ta phải cố gắng tiếp a" thấy hai vị khách một người chạy, một người đuổi theo tên thần côn mập trắng cười hì hì.
"Lạc Kỳ, ta không có tin lời hắn nói đâu, ngươi đừng suy nghĩ nhiều" Dương Tiễn Lâm mặt không đổi sắc nói dối. Thật ra hắn còn muốn nghe nhiều hơn nữa.
Không biết tại sao kể từ ngày gặp Lạc Kỳ trọng thương nằm bên bìa rừng, Dương Tiễn Lâm đã xuất hiện ý nghĩ phải bảo vệ cậu, sẽ không bao giờ cho cậu bị tổn thương nữa. Rồi qua những ngày sống chung Dương Tiễn Lâm lại càng muốn ở bên Lạc Kỳ.
Hắn sống mấy trăm năm, nhưng chưa bao giờ có cảm giác muốn ở bên cạnh ai đến như vậy. Mấy ngày nay hắn mơ một giấc mơ lạ, trong mơ Lạc Kỳ luôn tìm cách bỏ hắn ra đi, một lần, hai lần,...rồi Lạc Kỳ đã trốn đi mãi mãi. Điều này làm Dương Tiễn Lâm rất bất an, nhưng hôm nay nghe tên thần côn đó nói có duyên phu thê với Lạc Kỳ, hắn như bắt được một cái phao khi đang bị rơi xuống nước vậy. Cho dù người khác không tin nhưng Dương Tiễn Lâm tin, lời tên thần côn nói như tiếp thêm sức mạnh cho hắn vậy.

CHƯƠNG 105: MAI DIỆP SƠN TRANG.
Thời gian tiếp theo Lạc Kỳ đã được Dương Tiễn Lâm dẫn đi tham quan rất nhiều nơi, trong cuộc đời của cậu chưa bao giờ sống nhàn nhã như vậy.
"Các ngươi nghe nói gì chưa, Thi Mộ tông sắp tiến đánh Mai Diệp sơn trang, lần này có chuyện kinh thiên xảy ra rồi" trong một tữu quán, Lạc Kỳ nghe được một tin tức kinh động như vậy. Ở Bắc Vực nghiêm cấm việc diệt tông, diệt môn, chưa bao giờ cậu nghe hai tông ra mặt đánh nhau như vậy cả.
"Nghe nói Diệp trang chủ của Mai Diệp sơn trang đã chết, chuyện này chính là do Diệp gia công bố a. Không ngờ Diệp gia lại bán đứng Mai Diệp sơn trang như vậy, nhớ ngày đó bọn chúng còn quỳ bái vang xin Diệp trang chủ cứu bọn họ" có người biết chuyện lắc đầu cảm thán nói.
Mai Diệp sơn trang và Thi Mộ tông đều là tam phẩm tông môn, nhưng Mai Diệp sơn trang chủ tu luyện đan còn Thi Mộ tông lại chủ tu luyện quỷ thi.
Mấy mươi năm trước Thi Mộ tông đã đánh cắp thi thể của Nhị, Lục hai vị đồ đệ tử Diệp trang chủ về luyện thành quỷ thi, điều này khiến cho Diệp trang chủ nổi điên lên tiến đánh thẳng vào Thi Mộ tông.
Với một vị Vấn Đỉnh lão tổ lại là đan sư thì việc hiệu triệu người giúp đở là một chuyện vô cùng dể dàng. Ngày đó cả Thi Mộ tông đều phải quỳ xin tha thứ mới thoát khỏi cảnh diệt tông.
Bây giờ Diệp trang chủ đã chết, người có tu vi cao nhất ở Mai Diệp sơn trang là Ngũ đồ đệ của ông chỉ mới là Xuất Khiếu trung kỳ, vì vậy Thi Mộ tông đã không nhân nhượng trả mối thù năm xưa.
"Xem ra Bắc Vực vẫn là an ổn nhất" đó là suy nghĩ của Lạc Kỳ sau khi nghe câu truyện này.
Mấy ngày sau hai người Lạc Kỳ đã vào đến Mai Diệp thành, nằm trong Kim Nhật quốc. Theo Dương Tiễn Lâm kể, lão tổ kiến quốc của Kim Nhật quốc cũng chính là tứ đồ đệ của Diệp trang chủ.
Ngày xưa Diệp trang chủ bị Diệp gia đuổi ra khỏi nhà, một thân một mình đi đến nơi này lập ra một cái Mai Diệp sơn trang nho nhỏ, thu nhận chín đứa trẻ mồ côi trở thành đệ tử của mình. Cũng không ai dám nghĩ đến một cái sơn trang nho nhỏ ngày nào bây giờ đã trở thành tam phẩm tông môn.
Không hổ là có tam phẩm tông môn ngự tại đây, Mai Diệp thành còn phồn hoa hơn cả Kim Nhật thủ thành. Bước vào thành đã ngửi được mùi linh dược, nếu không đến đây Lạc Kỳ không bao giờ nghĩ Đan dược lại dể tìm như vậy. Tuy không thấy Đan dược cao cấp, nhưng bốn năm phẩm đam dược vẫn có bán khắp mọi nơi trong thành.


CHƯƠNG 106: ĐỨNG XEM TÌNH ĐỜI ẤM LẠNH.
Nhìn thấy khung cảnh nơi này Lạc Kỳ rất khâm phục Diệp trang chủ, "sẽ có một ngày ta cũng biến Bích Thủy Thành phồn hoa như vậy" Lạc Kỳ quyết tâm.
Mấy ngày sau đang trong động phủ tu luyện thì bổng Lạc Kỳ nghe bên ngoài một mãnh ồn ào hẳn lên. Cùng Dương Tiễn Lâm đi ra ngoài xem thì trước cửa Mai Diệp sơn trang lúc này đã tụ tập rất đông người.
Trong đó có một đám mặc y phục màu xám trùm kín mặt chính là Thi Mộ tông, còn một đám khác lại mặc hoa lệ không ai khác là Diệp gia.
"Diệp Châu Long, ngươi quy hàng hay là muốn chúng ta giết sạch các ngươi" tên dẫn đầu Thi Mộ tông nói.
"Mộ Huyệt lão tổ cứ giết hết bọn chúng để ngừa hậu hoạn về sau" tên dẫn đầu bên phía Diệp gia khúm núm chen vào.
"Diệp Ngạn, ngươi là tên súc sinh. Nếu sư phụ ta không nghĩ tình củ thì Diệp gia các ngươi đã bị diệt, hôm nay ngươi lại bắt tay với bọn chúng bán đứng chúng ta" bên phía Mai Diệp sơn trang, mỹ phụ tên Diệp Châu Long ánh mắt đầy sát khí nhìn chằm chằm kẻ tên Diệp Ngạn. Nghe xung quanh nói bà ta chính là Ngũ đệ tử của Diệp trang chủ, có lời đồn Diệp trang chủ đã giao hết quyền hành cho bà rồi.
"Hừ, đó là việc hắn phải làm để trả ơn Diệp gia. Ngươi nên nhớ năm đó Diệp Tinh Hà đã bị trục xuất khỏi Diệp gia, bây giờ chúng ta và hắn không còn quan hệ gì nữa" Diệp Ngạn cãi bướng lại mặt không hề đỏ.
Nghe Diệp Ngạn nói Lạc Kỳ chỉ biết lắc đầu, hắn chưa bao giờ thấy kẻ nào vô sỉ như vậy.
"Diệp Châu Long ngươi suy nghĩ cho kỷ, hôm nay Thi Mộ tông xuất toàn lực đến đây, các ngươi đã không còn đường lui nữa rồi" Mộ Huyệt lão tổ khàn khàn giọng uy hiếp.
"Ha ha, chẳng qua các ngươi thèm muốn tài nguyên của Mai Diệp sơn trang, sợ chúng ta hủy nó mà thôi. Đám súc sinh các ngươi đừng mơ mà chiếm được" một tên đàn ông mặc chiến bào đi ra không hề sợ hãi.
"Đó là Kim Nhật lão tổ, không ngờ ông ta vẫn còn sống" xung quanh lại xôn xao lên.
"Tốt, xuất thủ" Mộ Huyệt lão tổ gầm lên.
Lúc này Thi Mộ tông và Diệp gia đều xuất thủ đánh vào Mai Diệp sơn trang. Còn về phía sơn trang nhờ có phòng ngự đại trận nên cũng cầm cự được mấy phần.
Phía Thi Mộ tông lúc này ba tên Vấn Đỉnh lão tổ đều xuất thủ, đây là lần thứ hai Lạc Kỳ nhìn thấy Vấn Đỉnh kỳ đại năng xuất thủ. Cũng may bên trong động phủ mà Dương Tiễn Lâm thuê này có phủ một lớp cao cấp trận pháp nếu không Lạc Kỳ cũng không dám thảnh thơi đứng xem như vậy.
"Rầm,..." đại trận của Mai Diệp sơn trang làm sao có thể chịu nổi ba Vấn đỉnh lão tổ công kích được, không được bao lâu nó đã nổ tung.
"Giết..." người la lớn nhất lần này lại là tên Diệp Ngạn. Lạc Kỳ không hiểu nỗi tại sao hắn lại hận Mai Diệp sơn trang như vậy.
Cả đám người Diệp gia và Thi Mộ tông đã đánh vào bên trong sơn trang, khi tất cả đều vào trong thì lúc này đột nhiên trên bầu trời từng cánh hoa Mai bay lả chả xuống. Mỗi cánh hoa Mai nhìn như vô hại nhưng lại lấy đi tính mạng bắt cứ ai khi chúng chạm vào.
"Đó là Mai lão, chúng ta được cứu rồi" đệ tử Mai Diệp sơn trang vui mừng la lớn.
CHƯƠNG 107: ĐOẠT XÁC KHÔNG THÀNH.
Lúc này theo từng cánh hoa rơi, một thanh niên từ từ bay xuống. Người đó có khuôn mặt xinh như hoa, mỗi cứ động đều dạt dào ý xuân.
"Mai lão, ngươi nghĩ một mình ngươi có thể chống lại ba người chúng ta sao" Mộ Huyệt trầm giọng. Tuy cùng là Vấn Đỉnh tu vi nhưng bản thể của Mai lão là một gốc hoa Mai, muốn mở ra linh trí không biết đã sống bao nhiêu tuế nguyệt rồi. Mộ Huyệt kêu ông ta một tiếng Mai lão cũng không thiệt.
"Vậy nếu có thêm ta thì như thế nào" trong khi Mai lão vẫn giữ nụ cười trên môi thì một thanh niên nữa lại bước ra.
"A, là Diệp trang chủ, không phải nói ông ta chết rồi sao" mọi người đứng xem đều trợn mắt há mồm ngạc nhiên.
Nhất là đám người Diệp gia thấy Diệp trang chủ xuất hiện, mặt bọn chúng sợ đến không còn giọt máu.
"Phốc..." không khí còn chưa lắng xuống Diệp trang chủ đã lấy mạng một tên Vấn Đĩnh lão tổ của Thi Mộ tông.
"Không, Mộ Linh" không ai có thể nhờ Diệp trang chủ ra tay nhanh như vậy. Chỉ một cái nhắc tay một tên Vấn Đĩnh sơ kỳ đã ngã xuống.
"Ngươi hạ độc chúng ta, có chết ta cũng kéo theo các ngươi đệm lưng" Mộ Huyệt lão tổ bây giờ đã nổi điên. Ông ta biết lần này chắc chắn phải chết hết.
"Không ổn lui lại hắn định tự bạo" Diệp trang chủ nhận ra ý đồ của Mộ Huyệt, ngay lập tức cùng Mai lão lập kết giới bảo vệ.
Người của Mai Diệp sơn trang không sao nhưng đám người đứng xem lại dính nạn a, cả tòa động phủ của Lạc Kỳ dưới linh lực bạo nộ thì trận pháp đã rung lên, có dấu hiệu sụp đổ.
"Không ổn rồi" Dương Tiễn Lâm nhanh tay kéo Lạc Kỳ bay ra ngoài trước khi nó sụp đổ. Phía Lạc Kỳ còn đở dù gì cũng là cao cấp trận pháp, còn những tòa động phủ nhỏ hơn đều trực tiếp nổ tung. Không biết có ai chết hay không.
Ra khỏi thành một khoảng xa, trái tim của Lạc Kỳ còn đập thình thịnh muốn rớt ra ngoài. Quá nguy hiểm a, đứng xem mà xíu nữa đã mất luôn cái mạng nhỏ rồi.
Đột nhiên cánh tay Dương Tiễn Lâm nắm Lạc Kỳ cứng lại, cả người đổ mồ hôi đầm đìa.
"Không lẽ hắn bị thương" Lạc Kỳ lo lắng nghĩ.
Nhưng lúc này bên trong nhẫn trữ vật của Dương Tiễn Lâm bay ra một viên hắc châu, nó lơ lửng trên đỉnh đầu của Dương Tiễn Lâm từ từ hút ra một linh hồn.
Linh hồn đó vừa bị viên hắc châu rút ra khỏi người của Dương Tiễn Lâm, hắn liền ngã quỵ xuống ngắt xĩu.
Cả đêm không ngủ Lạc Kỳ chỉ biết ngồi lo lắng, cầu nguyện nhìn Dương Tiễn Lâm, cậu không biết phải làm gì lúc này đây.
Cũng may hai ngày sau Dương Tiễn Lâm đã tĩnh lại, Lạc Kỳ thở phào nhẹ nhõm a.
Việc đầu tiên Dương Tiễn Lâm tĩnh lại là lấy viên hắc châu chứa linh hồn ra.
"Nói, sao ngươi lại đoạt xá ta"
"Hừ, muốn giết cứ giết, không ngờ bản tọa đừng đừng là Thi Mộ tông tông chủ lại bại trong tay một tên Hóa Thần như ngươi.
Nghe linh hồn đó nói Lạc Kỳ cũng bất ngờ, nhìn Dương Tiễn Lâm lúc nào cũng dể dãi vậy lại là Hóa Thần tu sĩ, nhưng không biết tại sao Lạc Kỳ lại thấy không vui, có cảm giác như bị lừa dối vậy.
"Tốt, vậy ngươi chết đi" Dương Tiễn Lâm bắt đầu niệm chú ngữ.
"A, ngừng lại, ngừng lại" nghe tiếng hét đau đớn của linh hồn Lạc Kỳ cũng phát sợ. Linh hồn là nơi yếu ớt nhất của con người, chỉ cần chịu tác động một chút cũng đau đến chết đi sống lại.
"Ta quên nói với ngươi, nó là Đoạt hồn châu, không bao lâu nữa linh hồn của ngươi sẽ trở thành chất dinh dưỡng cho nó thôi" Dương Tiễn Lâm nhếc miệng nói.
"Không, ta không muốn chết, ta khó khắn lắm mới có ngày hôm nay, ta không muốn chết a" linh hồn sợ hãi la lên.
Nói cũng phải, linh hồn là một trong ba tên Vấn Đỉnh kỳ của Thi Mộ tông, hai người kia đều chết hết rồi vậy mà hắn không hề có ý định trả thù cho đồng bọn lại bỏ trốn, có thể thấy hắn sợ chết đến mức nào.


CHƯƠNG 108: THU PHỤC KHÍ LINH.
Sống càng lâu người ta càng sợ chết, câu này thật sự ứng nghiệm cho trường hợp bây giờ à. Đường đường Vấn Đỉnh lão tổ vì sợ chết mà phải thỏa hiệp với một tên Hóa Thần kỳ.
"Ngươi muốn sống cũng được, nhưng phải làm khí linh cho Đoạt Hồn Châu của ta" Dương Tiễn Lâm ra điều kiện.
"Không được, ta đường đường...a, ta chấp nhận, ta chấp nhận" Linh hồn chưa kịp tự kiêu đã bị Dương Tiễn Lâm dập tắt ngay lập tức.
Nghe linh hồn đã đồng ý, lúc bây giờ Dương Tiễn Lâm mới hỏi rỏ hắn vì sao muốn đoạt xá mình. Thì ra linh hồn tên Mộ Trần, chính là tông chủ của Thi Mộ tông, tông môm của bọn chúng nếu ai đột phá Vấn Đỉnh kỳ đều ban chữ Mộ đầu tên. Tuy là tông chủ nhưng hắn ở tông môn sống cũng không phải quá tốt, luôn bị Mộ Huyệt đè áp. Lần này nhân lúc Mộ Huyệt tự bạo, hắn cũng tự bạo thân xác theo dùng linh hồn để trốn ra ngoài.
Cùng lúc đó hắn thấy Dương Tiễn Lâm kéo Lạc Kỳ bay đi nên quyết định đoạt xá Dương Tiễn Lâm để sống lại lần nữa, nhưng không ngờ kế hoạch lại bị phá hủy như vậy.
Quá trình dung hợp khí linh cũng diễn ra nhanh chóng. Vốn dĩ Đoạt Hồn Châu là sơ giai Pháp Bảo nhưng vì khí linh bị chết nên nó tuột xuống thành trung giai Pháp Khí. Bây giờ chỉ cần Mộ Trần thôn phệ khí linh cũ là có thể trở thành khí linh của Đoạt Hồn Châu rồi.
Mấy giờ sau Đoạt Hồn Châu một lần nữa phát sáng rực rở, nhưng bởi vì linh hồn của Mộ Trần đã bị tổn thương nên cấp bậc của Đoạt Hồn Châu bây giờ chỉ là đỉnh cấp Pháp Khí.
Chợt từ bên trong Đoạt Hồn Châu một chiếc nhẫn trử vật văng ra. Mộ Trần lúc này cũng hiện ra với vẻ mặt đắng chát. Trong chiếc nhẫn đó là tích góp cả đời hắn và một phần của Thi Mộ tông, xem ra bây giờ phải rơi vào tay Dương Tiễn Lâm rồi.
"Lạc Kỳ, bây giờ chúng ta đi nơi khác" Dương Tiễn Lâm thu nhẫn trử vật bà Đoạt Hồn Châu lại, nắm tay Lạc Kỳ nói.
"Ta muốn tìm nơi yên tĩnh tu luyện" mấy ngày nay Lạc Kỳ suy nghĩ rất nhiều. Chỉ trong một thời gian ngắn mà cậu đã hụt chết mấy lần, bây giờ cậu mới hiểu rỏ bản thân mình nhỏ bé đến nhường nào.
Nhìn đôi mắt mang nhiều nổi niềm của Lạc Kỳ, cuối cùng Dương Tiễn Lâm cũng đồng ý. Lạc Kỳ cứ nghĩ Dương Tiễn Lâm chỉ là hứng thú nhất thời, nhưng không ngờ người này lại ở bên cậu tận mười năm. Đó là chuyện sau này, còn lúc này cả hai đang tìm chổ dừng chân.
Đến nhiều nơi, cuối cùng cả hai chọn một thôn trang nhỏ tên Thanh Hà thôn để sinh sống. Về việc chọn nơi này là bởi vì khi hai người đi ngang qua thôn, thôn bị một con giao long tập kích, đang ngàn cân treo sợi tóc.
Cả thôn tu vi cao nhất chỉ là Trúc cơ kỳ, làm sao có thể địch lại Xuất Khiếu kỳ giao long. Nhưng mà làm Lạc Kỳ ngạc nhiên nhất vẫn là Dương Tiễn Lâm dùng Hóa Thần hậu kỳ tu vi giết chết giao long. Kiếm pháp của Dương Tiễn Lâm làm Lạc Kỳ mê mẫn thật sự.

CHƯƠNG 109: THÂY ĐỔI MỐI QUAN HỆ.
với việc Lạc Kỳ và Dương Tiễm Lâm ở lại, cả thôn vui mừng còn không kịp. Nhưng bởi vì thích thanh tịnh nên nơi ở của hai người có rất ít người lui tới.
Bây giờ công việc hằng ngày của Lạc Kỳ chỉ là tu luyện và luyện kiếm, thỉnh thoãng mới chỉ dạy vài đứa trẻ trong thôn.
Vấn đề nâng cao tu vi Lạc Kỳ biết không thể nóng vội được, nên đa phần cậu dùng thời gian của mình để luyện kiếm. Nhờ Dương Tiễn Lâm dạy dổ mà kiếm thuật của Lạc Kỳ tiến bộ rỏ rệt, dạo gần đây Dương Tiễn Lâm có dạy cho cậu một bộ Địa cấp cao giai Lưỡng Nghi - Âm kiếm pháp. Bộ kiếm pháp này gồm Âm kiếm và Dương kiếm, nếu chia ra thì là Địa cấp cao giai nhưng nếu gọp lại lại là Thiên cấp kiếm pháp.
Lúc đầu nghe mình có thể học Âm kiếm Lạc Kỳ vui mừng tột độ, nhưng thời gian trôi qua cậu mới biết khổ là như thế nào. Bình thường Dương Tiễn Lâm rất dể nhưng mà mỗi lần luyện kiếm cứ như biến thành con người khác khó khăn và cực kỳ "biến thái".
Tuy vậy nhưng cuộc sống của Lạc Kỳ những năm này khá thú vị. Đầu tiên phải kể đến Mộ Trần luôn tìm cách chia rẻ cậu và Dương Tiễn Lâm, nhưng không một lần thành công. Ở chung lâu ngày cậu mới biết tên Mộ Trần này suy nghĩ và hành động cứ như một thằng ngốc. Bên ngoài thì cứ giả trang đạo mạo thông thái, nhưng trong hành động và lời nói thì thôi rồi, không hề liên quan gì đến nhau. Không biết hắn làm cách nào lại leo được tông chủ của Thi Mộ tông.
Việc thứ hai là con Thi quỷ Long Tượng của Mộ Trần, từ thời khắc Mộ Trần trở thành khí linh thì kế ước linh hồn với con thi quỷ của hắn đã vô hiệu lực. Nhưng mà con thi quỷ Long Tượng này lại không chịu bỏ đi, nó suốt ngày nằm bên Đoạt Hồn Châu cho Mộ Trần vuốt ve. Lạc Kỳ không biết nó trung thành hay quá ngốc giống chủ nhân của nó nữa.
Có lần Lạc Kỳ nói với Dương Tiễn Lâm nghi ngờ mối quan hệ giữa Mộ Trần và Long Tượng, thì hắn lại nhìn Lạc Kỳ nói: "ngươi có muốn mối quan hệ của chúng ta giống vậy không" làm Lạc Kỳ ngượng đỏ hết cả mặt.
Vậy là thời hạn mười năm nhanh chóng trôi qua, gần đến ngày rời đi tâm trạng của Lạc Kỳ lại ngổn ngang khó tả. Cậu nữa muốn đi, nữa muốn không.
"Lạc Kỳ, ngươi ở lại được không?" Ngày Lạc Kỳ quyết định rời đi Dương Tiễn Lâm lại dùng ánh mắt trìu mến níu chân cậu lại.
"Cho ta một lý do ở lại" Lạc Kỳ trả lời lại bằng giọng điệu không rỏ vui hay buồn.
"Bởi vì, ta... ta yêu ngươi" mấy trăm năm sống trên đời Dương Tiễn Lâm mới biết yêu một người là như thế nào. Hắn không thể mất Lạc Kỳ được.
"Yêu ta, ngoài cái tên ngươi tự nói còn lại ngươi có cho ta biết gì về ngươi không" đây cũng là rào cản lớn nhất giữa hai người. Cậu biết Dương Tiễn Lâm yêu mình chứ, nhưng cậu không hề biết gì về hắn cả, cậu có cảm giác bị giấu diếm, không được tin tưởng, nó rất khó chịu.
"Ta xin lỗi, là ta không nghĩ đến cảm nhận của ngươi. Ta biết ngươi còn gia đình, còn sư môn ở Bắc Vực, nhưng ngươi hãy cho ta hai mươi năm. Hai mươi năm sau ta chắc chắn đột phá Xuất Khiếu kỳ, khi đó ta sẽ theo ngươi đi Bắc Vực" Dương Tiễn Lâm nắm tay, nhìn vào mắt Lạc Kỳ kiên định nói.
"Mười năm, trong thời gian mười năm ta phải về. Ta còn có việc muốn làm" Lạc Kỳ nhìn xa xăm về hướng bắc.

CHƯƠNG 110: CHIA TAY.
Nhưng mà nào ai có ngờ đâu, mười năm chưa hết giông tố lại đến. Đó là một ngày hạ nắng đẹp, Lạc Kỳ và Dương Tiễn Lâm đang luyện kiếm cùng nhau.
"Sư huynh, ta cực khổ tìm huynh lâu như vậy, huynh lại trốn ở nơi thâm sơn cùng cốc này" một nữ tử áo đỏ bổng nhiên xuất hiện xuất hiện.
"Tố Thanh, ngươi về đi. Ta đã không phải là đệ tử của Thiên Âm môn nữa rồi" Dương Tiễn Lâm không vui nhìn nữ tử trước mặt.
"Thì ra là cô ta" Lạc Kỳ nhíu mày.
Thiên Âm môn là một nhị phẩm tông môn lớn ở Trung Vực, Dương Tiễn Lâm năm đó là đồ đệ của tông chủ Thiên Âm tông, cũng là đệ tử xuất sắc nhất của tông môn.
Mấy chục năm trước Dương Tiễn Lâm một lòng hướng đạo không tranh đua với đời, cứ nghĩ yên ổn tu luyện. Nhưng mà không ngờ như vậy đã làm cho Đại sư huynh ganh ghét vì tu vi tiến triển quá nhanh sẽ uy hiếp đến ngôi vin Thiếu tông chủ của hắn.
Trong một lần đi làm nhiệm vụ tên Đại sư huynh ấy cùng ả Tố Thanh này đã gài bãy Dương Tiễn Lâm, nói hắn cấu kết người ngoài hãm hại đồng môn.
Bởi vì hai người mưu tính đã lâu, chuẩn bị đầy đủ nên ai cũng tin lời bọn họ, kể cả sư phụ mình. Bởi vì còn niệm chút tình xưa nên Dương Tiễn Lâm không bị phế tu vi chỉ bị trục xuất ra khỏi tông môn.
Sau khi Dương Tiễn Lâm bị trục xuất ra khỏi sư môn, trở về nhà cũng bị khinh rẻ nên hắn quyết định bỏ đi ngao du thiên hạ.
"Sư huynh nói đùa, việc Đại sư huynh hãm hại ngươi đã bị sư phụ biết, người đã phế tu vi của hắn rồi. Năm đó tiểu muội ngu dốt bị Đại sư huynh lừa gạt, sư phụ biết chuyện tha thứ cho phép tiểu muội đi tìm kiếm sư huynh để tạ lỗi a" Tố Thanh nói chuyện mà ánh mắt nhìn Dương Tiễn Lâm đầy khiêu khích, ý như "ngươi không làm gì được ta".
"A, nãy giờ mới để ý, hắn là ai đó" Tố Thanh bắt đầu chỉa mũi về phía Lạc Kỳ.
"Đó là đạo lữ song tu của ta, ngươi có ý kiến" Lạc Kỳ cũng bất ngờ với câu trả lời này à.
"Hắn cũng xứng sao" Tố Thanh nhìn chòng chọc Lạc Kỳ như muốn ăn tươi nuốt sống vậy
"Tốt nhất ngươi nên thu hồi ánh mắt đó lại, đừng để ta phải lấy nó đi" Dương Tiễn Lâm đã động sát khí rồi. Dường như điều đó làm ả Tố Thanh kiên kị, ả không còn nhìn Lạc Kỷ nữa.
"Về hay không tùy huynh, nhưng mà ta nói cho huynh biết một tin: Vương vị của Dương gia không biết còn giữ được bao lâu, nếu huynh muốn Khải Định quốc đổi chủ thì cứ tiếp tục ở lại đây" nói rồi Tố Thanh cười ha hả bay đi.
Nhìn ánh mắt lo lắng của Dương Tiễn Lâm, Lạc Kỳ thờ dài một hơi. Hắn cũng như cậu, dù có hận có ghét như thế nào cũng không thể trơ mắt nhìn gia tộc gặp nạn được.
"Đi đi, huynh hãy về cứu bọn họ đi, ta sẽ về Bắc Vực" Lạc Kỳ nhẹ nhàng đặt tay lên vai Dương Tiễn Lâm.
"Như ta không muốn xa đệ, hay là đệ hãy đi với ta"
"Tố Thanh nói đúng, với thực lực bây giờ ta không xứng với huynh" Lạc Kỳ hạ mắt, đau buồn nói.
"Lạc Kỳ, đừng nói vậy, là ta không tốt, thực lực ta không đủ mạnh mới để bọn họ uy hiếp như vậy, ta xin lỗi đệ" Dương Tiễn Lâm ôm chậc lấy Lạc Kỳ luôn miệng nhận sai về mình.
Lạc Kỳ cũng từ từ đưa tay ôm lấy tấm lưng rộng của Dương Tiễn Lâm: "người đàn ông tốt như vậy, ta còn đòi hỏi thêm gì nữa"

CHƯƠNG 111: HOÀNG TƯỚC PHÍA SAU.
Không ở lại đây lâu hơn nữa, Dương Tiễn Lâm đã đưa Lạc Kỳ đến nơi có Truyền Tống Trận đi Bắc vực gần nhất. Mặc dù Lạc Kỳ nói không cần nhưng hắn vẫn quyết định đi, vì sợ Tố Thanh nữa đường ám sát Lạc Kỳ.
Từng cơn gió hơi se se lạnh thổi qua, "Bắc vực, ta đã trở về. Vương Nhã Kỳ ngươi đợi đó cho ta".
Vừa ra khỏi thành trì không xa Lạc Kỳ đã bị người chặn đầu.
"Gặp ta ở đây ngươi có bất ngờ không" Tố Thanh nhếc miệng lộ ra sát khí nhàn nhạt.
"Không hẳn, ta chỉ sợ ngươi không đến mà thôi" Lạc Kỳ cao ngạo ngẩng cao đầu nói.
Nghe Lạc Kỳ nói như thế Tố Thanh nhíu mày lại nhì xung quanh chỉ sợ Dương Tiễn Lâm theo đến.
"Hừ, rung cây dọa khỉ" kèm theo câu nói là một đạo pháp thuật đánh tới Lạc Kỳ. Tố Thanh tin chắc rằng với tu vi Hóa Thần sơ kỳ của mình chỉ cần một kích là lấy được mạng Lạc Kỳ rồi.
Nụ cười chiến thắng trên môi của Tố Thanh chưa dứt, thân ảnh Lạc Kỳ đã hiện ra sau lớp khói bóc lên.
"Không thể nào" Tố Thanh mở to mắt nhìn Lạc Kỳ vẫn bình an vô sự đứng đó.
Chưa hết hoang mang Tố Thanh đã cảm nhận một luồng sát khí phía sau ả. Tâm linh mách bảo kẻ phía sau rất kinh khủng nên Tố Thanh không còn nhìn lại mà bay thẳng về phía Lạc Kỳ.
Ả tuy nhanh nhưng làm sao nhanh bằng Thi Quỷ Long Tượng coa tu vi Xuất Khiếu Hậu kỳ đỉnh phong. Chiếc vòi lớn của Long Tượng chỉ đập xuống một kích đã làm Tố Thanh biến thành một đống thịt vụn, còn Nguyên Thần của ả thì bị Long Tượng nuốt trọn. Chỉ trong tích tắc Lạc Kỳ đã trả được mối thù cho Dương Tiễn Lâm rồi, lấy nhẫn trử vật của Tố Thanh xong, Lạc Kỳ quăng ra một đạo hỏa phù, đốt thân thể của Tố Thanh thành tro bụi.
Vốn dĩ Dương Tiễn Lâm đưa Lạc Kỳ đến Truyền tống trận xong hắn vẫn còn lo lắng. Vì vậy hắn đã đưa nhẫn trử vật của Mộ Trần có Đoạt Hồn Châu bên trong cho Lạc Kỳ, và tức nhiên Mộ Trần đi đâu Long Tượng sẽ theo đến đó.
Vừa vượt qua Truyền Tống trận Mộ Trần đã truyền âm cho Lạc Kỳ là Tố Thanh theo dõi cậu. Cầu còn không được nên Lạc Kỳ quyết định dụ ả ra ngoài để trả thù cho Dương Tiễn Lâm.
Lạc Kỳ đi khỏi đó không được bao xa thì có một nhóm ngươi đã chạy đến.
"Xem cảnh tượng nói này chắc mới xảy ra một cuộc chiến, trong đó một người tu Quỷ đạo còn một người tu âm thủy đạo". Ông lão dẫn đầu nói.
"Sư phụ có khi nào là Tụ Thủy tông và Man Quỷ tông không" người thanh niên đứng đầu nghi hoặc.
"Ta cũng không rỏ, nhưng mà từ bây giờ các ngươi phải hết sức cẩn thận. Vô Lệ Thành sắp mở kẻ muốn có lệnh bài không ít đâu"
Thật ra Lạc Kỳ cũng không biết chuyện gì xảy ra đâu, nếu không đến thành trì phụ cận.
Đêm đó Lạc Kỳ đang tu luyện thì bổng cảm nhận được linh lực ba động từ phòng kế bên. Rồi từ bên trong hai kẻ lạ mặt đánh ra bên ngoài, tiếp sau đó đã không còn đơn chiến mà biến thành đoàn chiến giữa hai phe phái là Quỳ Ngưu tộc và Thiên Sơn phái. Còn lý do Lạc Kỳ chỉ nghe loáng thoáng là Thiên Sơn phái đã cướp mấy cái lệnh bài Vô Lệ từ tay Quỳ Ngưu tộc nên bây giờ bọn chúng đến cướp lại.

CHƯƠNG 112: VÔ LỆ THÀNH.
Ở vùng đất giao giới giữa nhân tộc và yêu tộc này thì việc hai tộc đánh nhau cũng không phải là chuyện gì quá hiếm gặp. Vốn dĩ Bắc Vực cũng không phải chỉ có nhân tộc, nhân tộc đa phần chỉ làm chủ được phía đông của Bắc Vực mà thôi còn phía tây là lãnh địa của yêu tộc chiếm đa số.
Nghe bọn họ nói lệnh bài Vô Lệ gì đó Lạc Kỳ cũng thấy hứng thú, vì vậy cậu đã nán lại đây ít ngày để tìm hiểu về nó.
Nói đến Vô Lệ Thành ở vùng giao giới này ai cũng biết về nó. Theo truyền thuyết kể lại ngày xưa ở đây có một thành trì lớn đầy bí ẩn, muốn vào thành sinh sống phải là Đại Thừa kỳ đại năng mới được. Nhưng mà một ngày nọ có một Huyết Nhân đã xông thẳng vào thành giết chết tất cả mọi người. Tuy vậy cuối cùng trận pháp của thành trì kích hoạt chôn luôn tên Huyết Nhân ấy cùng với tòa thành này.
Bởi vì bên trong có quá nhiều cổ lão đại năng không muốn truyền thừa của mình bị đứt đoạn, nên trước khi tòa thành bị trôn vùi bọn họ đã cùng bầy một kết giới trăm năm thành trì sẽ xuất hiện một lần để tìm kiếm người thừa kế y bát của mình.
Mỗi lần tòa thành xuất thế thì trước một tháng sẽ xuất ra 99 cái lệnh bài phân tán khắp nơi ở vùng này, nên thời điểm này rất nguy hiểm, lơ là một chút sẽ mất mạng như chơi.
Còn về cái tên Vô Lệ là do người đời sau đặt cho nó, bởi vì khi vào thành nếu có ai khóc thì tên Huyết Nhân sẽ xuất hiện, lúc đó đừng mong có ai sống sót.
"Lệnh bài à, đi đâu để tìm nó đây" Lạc Kỳ ngồi tròn phòng trầm tư suy nghĩ. Nhận truyền thừa của một vị Đại Thừa kỳ là một hấp dẫn rất lớn, mà không ai có thể từ bỏ được.
"Không phải chỉ cần ngươi đi cướp của bọn chúng là được rồi sao, đơn giản như vậy cũng ngồi suy nghĩ" đột nhiên Mộ Trần xuất hiện bĩu môi nhìn Lạc Kỳ.
"Ta nói đúng không Long Long" bây giờ lại thêm Long Tượng.
Từ lâu Lạc Kỳ đã miễn nhiễm với cách xưng hô của Mộ Trần rồi, cậu cũng biết khi nào hắn xuất hiện thì cứ y như rằng Long Tượng cũng có mặt.
"Biết vậy, nhưng làm sao để biết người nào có lệnh bài" Lạc Kỳ thở dài.
"Vô Lệ Thành ta cũng có nghe nói, có lệnh bài chỉ là bước đầu tiên nếu nhận thấy ngươi không có tiềm lực thì dù có lệnh bài ngươi cũng không vào được" Mộ Trần vuốt đầu Long Tượng nói.
Mấy ngày kế tiếp Lạc Kỳ nhận thấy trong thành cũng không hề yên ổn, thường xuyên tìm thấy xác người hay yêu tu chết. Cậu biết cuộc săn lệnh bài đã bất đầu rồi.
"Mau bắt nó lại, nó có một cái lệnh bài" đêm nay Lạc Kỳ quyết định ra ngoài đi săn thì bổng nghe tiếng rượt đuổi.
Một đầu Bạch Hạc thương tích đầy người cố gắng bay, phía sau là mười mấy tên tu sĩ đuổi theo.
"Là Tiểu Vân, sao nó lại ở đây" nhận ra đó là Lưu Ly Bạch Hạc Tiểu Vân của mình Lạc Kỳ nhanh chóng tiến đến giải nguy cho nó.
Cũng may những tên này tu vi chỉ có Nguyên Anh sơ kỳ là cao nhất, chưa tới một khắc đã bị Long Tượng đánh cho bốc hơi khỏi nhân gian.

CHƯƠNG 113: VÀO THÀNH KINH KHỦNG.
Gom hết chiến lợi phẩm Lạc Kỳ mới thấy bên trong một cái lệnh bài nhỏ màu bạc, nó phát ra anh sáng chỉ về hướng của Tiểu Vân. Như vậy Lạc Kỳ đã hiểu rồi, những tấm lệnh bài này có thể cảm nhận nhau nên hèn gì bọn chúng cướp chuẩn xác như vậy.
Mang theo Tiểu Vân trở về phòng, bởi vì bọn họ đã có hai tấm lệnh bài nên Lạc Kỳ đã lấy ra một cái Kết Trận bảo vệ hai người.
Thương thế của Tiểu Vân cũng khá nặng phải tịnh dưỡng hơn nữa tháng mới khỏi. Điều làm Lạc Kỳ vui nhất là nó đã Kết Đan rồi, cho dù là chỉ mới Kết Đan mà thôi.
Thấy Lạc Kỳ còn sống Tiểu Vân đã khóc rất nhiều. Ngày đó hay tin Lạc Kỳ rơi vào khe nứt không gian cả Thủy Tinh Cung đều rơi vào một bầu không khí hết sức âm trầm. Nếu không có lão tổ ngăn cản thì Đồng sư tổ đã dẫn người đánh tới Cữu Minh tông rồi. Bây giờ trả thù không được, bọn họ chỉ còn cách dồn hết tâm lực vào tu luyện, chỉ mong có ngày trả mối thù này.
Riêng Tiểu Vân sau ngày đó nó đã tự mình đi tới tổ địa Tiên Hạc Sơn để học nghệ. Nhưng dù sao Tiểu Vân cũng từ bên ngoài đến, nên cuộc sống nơi đó cũng không tốt đẹp lắm. Mấy ngày trước nó hay tin Tiên Hạc Sơn đến đây cướp Vô Lệ Thành lệnh bài nên nó đã trốn theo, mong muốn nhận được một truyền thừa sau này trả thù cho Lạc Kỳ.
Nghe Tiểu Vân kể trong lòng Lạc Kỳ rất ấm áp, chỉ có Thủy Tinh Cung mới thật sự là nhà của cậu.
Thời gian sau đó, gần kề Vô Lệ Thành xuất thế việc cướp bóc lại tăng lên, ở trong phòng mà Lạc Kỳ ba lần bốn lượt đã bị công kích. Cũng may trận pháp đó lấy của Mộ Trần nếu không cậu cũng không dám ngồi ở đây chờ chết.
"Ầm..." đang nói chuyện với Tiểu Vân đột nhiên bên ngoài có động tĩnh lớn. Là Vô Lệ Thành xuất thế rồi, Lạc Kỳ lấy ra hai bộ áo choàng đưa cho Tiểu Vân một bộ, mình xài một bộ. Đây là áo choàng của Thi Mộ tông, giúp cho người ta ẩn đi nhân dáng và khuôn mặt.
Khi cả hai chạy tới nơi, lúc này bên ngoài đã tập trung rất nhiều người. Lạc Kỳ nhìn thấy đa phần là đại phái nhân loại và đại tộc yêu tu. Dù sao Đại Thừa truyền thừa quá hấp dẫn, các tiểu tông môn sao có thể nhúng tràm được.
Bây giờ, ai muốn vào trong đều phải cầm lệnh bài trong tay đi qua cổng thành.
"A, Nhược Thủy tiên tử thiên tư như vậy mà không qua được cổng. Nếu tính thêm Ngạn Thủy công tử vậy là Tụ Thủy Tông đã bỏ mất hai tấm lênh bài rồi" Lạc Kỳ nhìn cô gái đang đứng rung trước cổng mà thở dài. Nghe mọi người nói cô ta thiên tư rất cao vậy mà không qua được, không biết chính mình làm sao đây.
Lần lượt hai mươi người đi qua cổng, chỉ có năm người thành công. Những kẻ còn lại vẻ mặt đắng chát, bọn họ đều là thiên kiêu chi tử, nếu những người vào trong lấy được truyền thừa thì khoảng cách ngày càng lớn. Chẳng ai muốn điều đó cả.
Không đợi thêm nữa Lạc Kỳ xuất Long Tượng ra chắn nhiếp phần nào những người xung quanh, rồi nắm tay Tiểu Vân đi đến trước cổng.
Đứng trước cổng Lạc Kỳ cảm nhận như có một đôi mắt đang nhìn mình vậy. Nó như nhìn thấy mọi thứ từ sau trong linh hồn của Lạc Kỳ, làm cậu cũng khá lo lắng.
"Tít..." kết giới mở ra Lạc Kỳ cùng Tiểu Vân bước vào thành trong sự ngở ngàng của nhiều người
Bên trong thành khung cảnh đậm màu đỏ huyết, thỉnh thoảng một cơn gió thổi qua cũng mang theo sát khí giết chóc.
"Thật đáng sợ a" Tiểu Vân xiết chặt tay Lạc Kỳ.
Đột nhiên từ phía xa một đội quân bay lại hướng này, những người khác thấy vậy la toán lên.
"Là Sát Quỷ cùng Huyết Quỷ mau chạy thôi"

CHƯƠNG 114: BA ĐẠI TRUYỀN THỪA.
Sát Quỷ là do sát khí hóa thành, cũng như Huyết Quỷ là do máu tạo ra. Bọn chúng chính là một lực lượng đáng sợ trong Vô Lệ Thành, chỉ cần thấy sinh vật còn sống là bọn chúng sẽ giết ngay lập tức.
Lúc này Long Tượng đứng bên cạnh Lạc Kỳ đột nhiên hí hửng vui mừng. Nó dùng chiếc vòi to của nó hút tất cả Sát Quỷ và Huyêt Quỷ lại, nuốt hết bọn chúng vào miệng.
"Đại bổ à, tiếc là ít quá nếu có nhiều tu vi của ta lại tiến thêm một bước rồi" ăn hết tất cả hai quân đoàn mà nó vẫn bày ra vẻ nuối tiếc.
Vào thêm một chút nữa, khung cảnh dần dần mở ra. Bên một dòng suối nhỏ Lạc Kỳ nhìn thấy Dương Tiễn Lâm đang nằm thôi thớp ở đó giương đôi mắt đợm buồn nhìn cậu. Rồi tiếp đó là khung cảnh Thủy Tinh Cung máu chảy thành sông, thi thể đâu đâu cũng có. Không dừng lại Lạc Kỳ còn thấy cha mẹ mình bị người giết chết thi thể bị phanh thành từng mãnh nhỏ.
"Á, không..." những hình ảnh đáng sợ ùa vào tâm trí Lạc Kỳ, cậu không thể chịu thêm được nữa.
Lạc Kỳ ngồi úp xuống hai tay ôm lấy đầu mình, khi hai dòng lệ nóng sắp tuông ra thì giọng nói của Mộ Trần đã đánh thức cậu.
Nhận ra chỉ là ảo cảnh Lạc Kỳ nhanh chóng lây động Tiểu Vân đứng kế mình.
"Tiểu Vân không khóc, mọi chuyện chỉ là ảo giác, không phải sự thật đâu" Lạc Kỳ cố gắng chấn tỉnh Tiểu Vân. Nó mà khóc là cả hai chết chắc rồi. Cứ như vậy cả hai cùng ôm nhau mà cố kiềm nước mắt.
"Ta nghĩ nơi này từng có người tinh thông huyễn đạo chiến đấu. Đây chỉ là sót lại một ít huyễn đạo quy tắc mà thôi" Mộ Trần thì thào. Một chút đã đáng sợ như vậy, không biết trận chiến năm đó còn kinh khủng đến nhường nào.
Hai người vừa đi ra khỏi vùng huyễn cảnh đã thấy một cảnh tượng kinh khủng hơn nữa. Một tên Xuất Khiếu kỳ hai mắt đỏ lườm đang ăn thịt đồng bọn của mình.
"Phan Huy, sao ngươi lại giết Hỏa Nhi" tiếng vọng đến từ phía khác.
"Cô ta sắp khóc, nếu không giết cô ta trước khi cô ta khóc, thì chúng ta đừng mong sống sót" kẻ tên Phan Huy lạnh lùng nhìn xác cô gái trả lời.
Lạc Kỳ vẫn tiếp tục đi về phía trước, nhưng mà ngoài nguy hiểm cậu chẳng thấy truyền thừa ở đâu cả.
"Lạc Kỳ nguói xem đó là gì" Tiểu Vân chỉ về một cái cột đã lớn.
Xác định không có nguy hiểm Lạc Kỳ mới đi đến gần, một tay cậu nhẹ nhàng đặt lên cột đá. Bổng đầu óc cậu quay cuồng, khi hồi tỉnh lại cậu đã thấy mình ở trong một không gian xa lạ, phía trước là ba ngọn đèn loe loét.
"Phụt..." từ ba ngọn đèn hiện ra ba người hai nữ, một nam.
"Chúc mừng ngươi, đến được đây coi như là ngươi đã phù hợp điều kiện truyền thừa của chúng ta" Một mỹ phụ đứng giữa nhẹ nhàng nói.
"Nhưng mà ngươi nên nhớ, ngươi chỉ có thể nhận một truyền thừa mà thôi" Nam tử duy nhất vô cảm xúc nói.
Thì ra ba người trước mắt là Đại Thừa kỳ đại năng, nghe người ta nói được một người chọn đã rất tốt rồi, bây giờ có tới ba thật sự Lạc Kỳ không biết chọn ai a.
"Lạc Kỳ ra mắt bốn vị tiền bối. Tiểu bối may mắn loạt vào pháp nhãn của các vị, nhưng thật sự tiểu bối vẫn chưa biết mình thích hợp với truyền thừa của vị tiền bối nào nhất, mong các vị chỉ rỏ ạ" Lạc Kỳ khơm lưng lể phép nói.
"Haha, thông minh lắm không vì cái lợi mà mờ mắt" Mỹ phụ đứng đầu nhìn Lạc Kỳ tán thưởng.
"Ta là Nghê Thường, độc môn của ta là Nghê Thường vũ khúc. Có thể mê hoặc tâm trí và giết chết người trong mộng" bà ta nói đến đâu Lạc Kỳ nuốt nước bọt đến đó, quá đáng sợ a.
"Ta là Thừa Hạo, độc môn mạnh nhất của ta là Tịch Thiên Kiếm pháp, một kiếm có thể phân chia cả trời đất" Người nam nhân ngạo nghể nói. Nhìn ông ta Lạc Kỳ cũng biết năm xưa ông ta kinh khủng như thế nào.
"Còn ta là Bích Liên, người đợi gọi là Bích Liên tiên tử. Ta chủ tu kiếm pháp thủy hệ, bởi vì bản thể của ta là Thủy Liên nên truyền thừa của ta đều liên quan đến Thủy Liên" Mỹ phụ đứng giữa vẫn nhẹ nhàng như vậy. Nhưng đột nhiên bà nhìn Lạc Kỳ một cái rồi nói tiếp:
"Ta nhận ra trong máu của ngươi cũng có vài tia của Thủy Liên nhất tộc chúng ta, xem ra chỉ có truyền thừa của ta là hợp với ngươi nhất"
--------
P/s: Sr mọi người, thời gian trước mình gặp một chút chuyện buồn nên kết cấu câu truyện cũng lặn hụp theo tâm trạng của mình. Nhưng giờ đã hết rồi, mình sẽ cố gắng viết hay hơn, mong mọi người thông cảm. *~.~

CHƯƠNG 115: TRUYỀN THỪA VÀ TRÁCH NHIỆM.
Thủy Liên nhất tộc? Yêu tộc? Lạc Kỳ chưa từng nghĩ mình có mang dòng máu của yêu tộc trong người a. Nhưng mà chỉ có vài tia chắc cũng thời tần tổ truyền xuống rồi, Lạc Kỳ cũng không quan tâm nữa.
"Nam nhân phải dũng mãnh, ngạo thị thế nhân, đi nhận truyền thừa của nữ nhân còn ra thể thống gì nữa" Nam nhân không đồng ý.
"Trăm sông đổ về một mối, sao lại phân biệt nữ nam. Quan trong nhất vẫn là thích hợp" Bích Liên tiên tử lắc đầu.
Trong ba truyền thừa Lạc Kỳ đã từ bỏ Nghê Thường vũ khúc, chỉ còn lại hai. Thừa Hạo nói cũng đúng, nam nhân phải ngạo thị thiên hạ, nhưng mà ông ta cũng không phải chết ở đây đó sao.
Chỉ cần có lực thực nơi nào không phải là thiên hạ của riêng mình. Vì vậy Lạc Kỳ quyết định nhận truyền thừa của Bích Liên tiên tử.
"Tốt lắm, nhưng mà trước khi nhận truyền thừa của ta, ta muốn ngươi phải lấy đạo tâm ra thề: dù có chết cũng phải bảo vệ mãnh đại lục này" Lúc này giọng điệu của Bích Liên tiên tử đã trở nên sắt bén, cương quyết hơn.
Lạc Kỳ sinh ra ở mãnh đại lục này nên việc bảo vệ nó cũng là trách nhiệm của cậu. Không suy nghĩ nhiều Lạc Kỳ đã lấy đạo tâm của mình ra thề.
"Như vậy từ nay ngươi chính là quan môn đệ tử của ta. Ta cũng nên nói cho ngươi biết con đường gian nan phía trước mà ngươi phải đối mặt" Bích Liên tiên tử lăm vào trầm tư.
Thì ra Vô Biên đại lục nằm ở hạ giới, giống như nó có hằng hà vô số, không thể điếm được các đại lục khác. Bên trên mới là Tiên giới, chỉ có mấy ngàn đại lục mà thôi.
Mỗi một khoảng thời gian Tiên giới sẽ mở ra đại lục chiến để loại bỏ những đại lục yếu kém, từ đó chọn từ Hạ giới ra những đại lục thây thế vào.
Năm đó, Tiên giới đại lục chiến mở ra, tất cả các vị Đại Thừa kỳ mạnh nhất của Vô Biên đại lục thời đó đã tụ tập về đây để cùng công kích một mãnh Tiên giới đại lục. Cứ ngở chuyện sắp thành công thì không biết bên kia đã dùng thủ đoạn gì đưa xuống một tiên nhân giết hết tất cả bọn họ.
Đại Thừa và Tiên nhân chỉ cách một bước nhưng đó như khoảng cách giữa trời và đất vậy. Cho dù có một ngàn Đại Thừa cũng chưa chắc là đối thủ của một Tiên nhân. Vốn pháp tắc Hạ giới không cho phép Tiên nhân ở, nên khi tên Tiên nhân đó giết hết mọi người thì hắn cũng bị biến thành Lệ Quỷ mãi mãi bị giam cầm nơi này.
Theo giọng nói đượm buồn của Bích Liên tiên tử là một mãnh ngổn ngang trong lòng Lạc Kỳ. Cậu không biết tương lai mình có đủ dũng cảm như các vị tiền bối này không và tương lai mình sẽ làm gì đây.
Khi Bích Liên tiên tử nói xong, bà phất tay một cái một dòng tin tức truyền vào đầu Lạc Kỳ, đó là truyền thừa của bà trong đó có đủ Công Pháp, Pháp Thuật, Kiếm Pháp,.... đủ từ Hoàng cấp đến Thiên cấp.
"Lạc Kỳ, theo ta suy đoán Tiên giới chiến cũng sắp mở ra. Ngươi hãy thay ta thực hiện ướt nguyện dở dang này" Bích Liên tiên tử dùng ánh mắt chờ mong nhìn Lạc Kỳ.
"Đệ tử xin tuân pháp chỉ của sư phụ" Lạc Kỳ dập đầu trước Bích Liên tiên tử, người trước có thể hy sinh bản thân vì cái chung của toàn bộ đại lục thì cậu cũng có thể.
"Được rồi, ta đã có truyền nhân, ta đi trước một bước đây" và rồi ngọn đèn của Bích Liên tiên tử chụp tắt, bà cũng từ từ tan biến.
"Đừng buốn chúng ta chỉ là một tia ý niệm còn sót lại. Bây giờ không đi thì thời gian cũng sẽ làm chúng ta tan biến mà thôi" Nghê Thường tiên tử cười nói.
"Được rồi, ta sẽ đưa ngươi ra ngoài" Nam nhân phất tay đưa Lạc Kỳ ra khỏi không gian. Khi đó giọng nói của Nghê Thường tiên tử cũng truyền vào tai Lạc Kỳ: "Linh hồn của ngươi rất mạnh, nếu có thời gian hãy tìm hiểu thêm Huyễn đạo"

CHƯƠNG 116: TRỞ VỀ THỦY TINH CUNG.
Ra ngoài Lạc Kỳ đã thấy Tiểu Vân đứng đợi mình, vẻ mặt rất vui vẻ.
"Tiểu Vân, ngươi cũng đạt được truyền thừa phải không" Lạc Kỳ truyền âm cho nó.
"Ngươi đừng nhắc nữa, lão già ấy thật đáng ghét" Tiểu Vân miệng thì chửi nhưng Lạc Kỳ nhìn ra nó rất là vui vẻ, không hề giống chửi người ta một chút nào.
"Lão già ấy nói tại vì ý niệm của lão sắp tan biến, không còn lựa chọn nào khác mới chọn ta. Thật đáng ghét" nó ra vẻ hậm hực tức giận.
"Thôi đi, nhận được truyền thừa là tốt rồi" Lạc Kỳ vổ vai nó.
"Truyền thừa cũng không hoàn chỉnh, vì ý niệm của ông ta cũng không còn bao nhiêu" Tiểu Vân nuối tiếc nói.
"Không sao đâu, có gắng lên là được. Nhưng mà chuyện này đừng nói với ai hết" Lạc Kỳ nhắc nhở.
Vô Lệ Thành chỉ xuất thế ba ngày, nên khi đạt được truyền thừa Lạc Kỳ và Tiểu Vân đã nhanh chóng đi ra ngoài
"Có người ra rồi, lại là hai bọn họ" thấy hai người ra, mọi người bên ngoài xôn xao.
Không để ý bọn họ Lạc Kỳ và Tiểu Vân bay đi tránh xa chổ đó. Nhưng được một đoạn Lạc Kỳ cảm nhận được có người theo dõi mình.
"Ai đó, ra đi" sau tiếng của Lạc Kỳ là một nhóm người đi ra.
"Tại hạ Hà Ninh, thiếu tông chủ của Phong Tuyết tông gặp qua hai vị đạo hữu" người thanh niên đứng đầu cười lể độ chào hai người. Lạc Kỳ nhận ra tên này không vào được Vô Lệ Thành, bây giờ lại theo cậu nói không có ý xấu đánh chết cậu cũng không tin.
"Không biết các hạ dẫn người theo dõi bọn ta là có ý gì" Lạc Kỳ tỏ ra không vui mở lời.
"Chỉ là ta muốn làm quen với hai vị đạo hữu mà thôi, không có ý xấu" Hà Ninh vẻ mặt luôn tươi cười.
"Chúng ta đến từ Thi Mộ tông, ở bên trong thành Thi Quỷ của ta bị trọng thương phải trở về gấp, cáo biệt tại đây" Lạc Kỳ nói dối không chớp mắt. Bởi vì cậu đang mặc áo choàng của Thi Mộ tông, với lại việc nó bị tiêu diệt vẫn chưa truyền đến Bắc Vực.
"Thi Mộ tông, quỷ hệ tông môn khó đối phó rồi đây" bởi vì từng thấy Lạc Kỳ thả ra Long Tượng nên Hà Ninh cũng không nghi ngờ gì.
Đi một khoảng thật xa xác định không có ai theo mình nữa Lạc Kỳ và Tiểu Vân mới tháo áo choàng ra, tiến thẳng chở về Thủy Tinh Cung.
Mấy tháng sau, đôi cánh của Tiểu Vân cũng đã đáp xuống cừa Thủy Tinh Cung. Hay tin Lạc Kỳ còn sống trở về cả Cung đều sôi động hẳng lên. Lần đầu tiên Lạc Kỳ nhìn thấy Mai trưởng lão khóc, những giọt nước mắt của bà như dòng nước ấm xoa diệu con tim của Lạc Kỳ vậy.
Thủy Ting Cung vẫn không thây đổi gì hết, chỉ là đệ tử nhiều hơn một chút, nhân tài cũng nhiều hơn lúc trước.
Thây đổi lớn nhất phải nói đến Hoàng Tiểu Thúy, ngày Lạc Kỳ mất tích cô ta như điên như dại. Nếu không có rất nhiều người động viên chấn an, cô ấy đã đi trả thù cho Lạc Kỳ rồi. Chuyển thù hận thành động lực, mười mấy năm qua Hoàng Tiểu Thúy đều điên cuồng tu luyện. Bây giờ cô ấy đã Kết Đan và thời gian trước còn đánh thắng cả Chu Tịnh.
"Lạc Kỳ, ta nhớ ngươi lắm" Hoàng Tiểu Thúy ôm chậc lấy Lạc Kỳ, vùi mặt khóc.
"Tiểu Thúy à, sao cô phải khổ như vậy, cô biết ta với cô là không thể" Lạc Kỳ đứng đó nhắm chậc đôi mắt. Tiểu Thúy là cô gái tốt nên cậu không muốn cô ấy khổ vì kẻ như mình.
"Là ta tự nguyện, Lạc Kỳ à, ngươi cho ta một cơ hội được không?" Hoàng Tiểu Thúy ngước nhìn mong chờ.
Phải làm sao đây, Lạc Kỳ thật sự rất rối. Chỉ là bây giờ cậu không muốn làm cô ấy đau lòng thêm nữa. Nhưng nếu chuyện này kéo dài đều không tốt cho cả hai.
"Tiểu Thúy, cô bình tĩnh nghe ta nói được không?" Lạc Kỳ hít một hơi thật sâu.
"Ta không thích phụ nữ, bây giờ không và sau này cũng không. Mong cô hiểu cho ta"
Nghe Lạc Kỳ nói vòng tay của Hoàng Tiểu Thúy cứng lại, cô đứng ngơ ngác không tin vào tai của mình.
"Là bởi vì hắn, bởi vì cái tên Tiêu Hoài Lân?" đột nhiên Hoàng Tiểu Thúy nhắc lại cái tên mà Lạc Kỳ không bao giờ muốn nghe tới.

CHƯƠNG 117: NỔI NIỀM THẦM KÍN.
Không biết tại sao Hoàng Tiểu Thúy lại biết Tiêu Hoài Lân, nhưng lúc này đối với Lạc Kỳ đều đó không còn quan trọng nữa rồi.
"Không phải, không có hắn ta cũng như vậy thôi. Chắc đó đã là bản năng rồi" Lạc Kỳ nhìn Hoàng Tiểu Thúy, rồi nhìn bầu trời rơi vào hồi ức.
"Tiểu Thúy, ngươi biết không, cha ta không chung thủy như cha cô, ông ta có tới năm người vợ lận. Ông ta không hề yêu mẹ ta mà vẫn cưới bà, rồi ta được sinh ra trong một gia tộc chỉ biết có lợi ích và giá trị lợi dụng. Từ nhỏ ta luôn mong ướt cha sẽ yêu thương, che chở cho mình. Không biết từ lúc nào mong ướt đó đã biến thành một người đàn ông thật sự, người mà sẽ mang lại cho ta cảm giác an toàn và bình yên".
"Nhưng mà Lạc Kỳ à, tại sao ngươi không thử yêu một cô gái"
"Không phải đâu Tiểu Thúy, tình cảm là một thứ rất khó nói, nó không dùng để thử hay ép buộc được. Ngươi nhìn đi cả tòa Thủy Tinh Cung này có bao nhiêu phụ nữ, nếu được ta đã không giống bây giờ rồi"
Lâm vào trầm tư Hoàng Tiểu Thúy cứ đứng đó suy nghĩ mãi những lời của Lạc Kỳ nói.
"Ta không quan tâm nữa, ta chỉ biết bây giờ ta yêu ngươi. Còn chuyện tương lai hãy để thời gian trả lời đi" nói rồi Hoàng Tiểu Thúy bay đi.
Hoàng Tiểu Thúy đi rồi, Lạc Kỳ vẫn đứng đó nhìn bầu trời. "Hy vọng cô ấy sẽ tìm được người tốt".
Thời gian kế tiếp Lạc Kỳ trở về Viễn Phong Thành một chuyến, tin tức cậu còn sống đã oanh động khắp Hòa An cảnh rồi. Có người vui, kẻ buồn nhưng đa phần bọn họ đều đến chúc mừng cậu.
Mười mấy năm mới gặp lại mẫu thân, Lạc Kỳ thật sự rất hạnh phúc. Nhìn bà tiều tụy trông thấy Lạc Kỳ biết bà đã đau khổ như thế nào khi tưởng cậu đã chết.
Lần này ở lâu hơn, một phần là cậu muốn dành nhiều thời gian bên mẹ, mặt khác là giúp bà thây đổi công pháp mới.
Trong đám công pháp Mộ Trần cất giữ Lạc Kỳ tìm thấy một bộ Huyền cấp cao giai Mộc hệ công pháp thích hợp với bà. Không chỉ vậy Lạc Kỳ còn lựa ra ba bản Huyền cấp phòng ngự pháp thuật cho bà tu luyện. Lạc Kỳ đã suy nghĩ rất kỷ rồi, cậu đã có phương pháp giúp bà Kết Đan. Nhưng mà việc độ thiên kiếp lại phải tự trông cậy vào bà thôi, vì vậy phòng ngự pháp thuật là thứ tốt nhất để bà chống lại thiên khiếp.
Hay tin Lạc Kỳ trở về dòng họ nội, ngoài đều kéo đến chúc mừng. Nhưng thật lòng không có bao nhiêu, đến xin xỏ thì dư thừa. Biết Lạc Kỳ cho Lục phu nhân Huyền cấp Cao giai công pháp, pháp thuật Lạc gia cũng đến xin. Còn Lục gia thì đưa ra danh nghĩa "là nhà ngoại của Lạc Kỳ, không thể để cậu mất mặt được" mà xin đủ thứ.
Trở về Thủy Tinh Cung sau khoảng thời gian vật lộn với đánh người giả dối ấy, Lạc Kỳ quyết định bế quan dài hạn để tìm hiểu Thủy Liên truyền thừa và phá giải bí ẩn của bóng người luyện kiếm dưới hồ.
Còn thi quỷ Long Tượng cậu kêu nó ngụy trang tu vi còn Kết Đan kỳ để tránh mọi người nghi ngờ.

CHƯƠNG 118: LO LẮNG CỦA THỦY TỔ.
Thủy Liên truyền thừa là một truyền thừa hoàn chỉnh, vì vậy nó có rất nhiều thứ. Nhưng mà lựa ra bên trong đó, hiện tại Lạc Kỳ chỉ có thể tu luyện bốn loại.
Thứ nhất là Vô Thủy Tiên thể, đây là một thể thuật bao hàm Thủy nguyên tắc và Hư Vô nguyên tắc. Theo nó lý giải khi tu luyện đến trình độ nhất định thủy sẽ chuyển hóa thành hư vô, vô định, vô chất.
Thứ hai là bí thuật Tam Hoa Tụ Đỉnh, sẽ làm cho tu sĩ nâng cao tu vi trong một khoảng thời gian. Bí thuật là thứ đã gần như thất truyền, nhất là những loại tăng tu vi như vậy.
Thứ ba là ba quyển đầu của Thủy Liên kiếm pháp. Thật ra Thủy Liên kiếm quyết gồm 4 quyển theo tứ tự là Hoàng, Huyền, Địa, Thiên cao giai kiếm quyết. Lạc Kỳ bây giờ muốn tu luyện Thiên cấp kiếm pháp là chuyện không thể xảy ra.
Thứ tư là bộ Địa cấp hạ giai kinh thân thuật có tên Thủy Liên Đạp Không bộ. Bộ kinh thân thuật này yêu cầu người tu luyện phải có dòng máu Thủy Liên nhất tộc mới tu luyện được.
Vốn Lạc Kỳ cũng muốn đổi công pháp tu luyện, nhưng mà cũng như Thủy Liên kiếm quyết, Thủy Liên Công cũng có bốn quyển. Đối với Lạc Kỳ lúc này thây đổi công pháp là một lựa chọn không sáng suốt. Bởi vì Ba Lăng tâm kinh cậu còn có thể tu luyện đến Hóa Thần cảnh, đến lúc đó tu luyện Địa cấp công pháp khác sẽ dể dàng hơn rất nhiều.
Đêm trăng tròn, Lạc Kỳ đang ngồi nhìn bóng người luyện kiếm. Kể từ khi tu luyện Âm kiếm thành công, lĩnh ngộ kiếk pháp của cậu tăng lên rất nhiều.
"Thì ra là như vậy" hai mắt Lạc Kỳ sáng lên, cậu đã phá giải được bí mật đó rồi.
Bổng lúc này bóng người luyện kiếm từ từ ngưng tụ lại thành một nhân ảnh nam nhân chân thật đứng trước mặt Lạc Kỳ.
"Ngươi học thành công Lăng Tiêu kiếm pháp, vậy chứng tỏ thiên tư của ngươi rất tốt có thể dẫn Thủy Tinh Cung đi xa hơn" theo Lạc Kỳ nhận thấy nhân ảnh này hình như cũng không phải tàn hồn hay ý niệm. Nó chỉ là một hình ảnh được lưu trước lại.
"Ta là Thủy Vô Ngân, cung chủ đời thứ nhất của Thủy Tinh Cung. Ngày đó ta mất cũng không để Lăng Tiêu kiếm pháp lại bởi vì thực lực Thủy Tinh cung còn yếu, một bộ Địa cấp hạ giai kiếm pháp sẽ mang họa lại cho cung môn. Bây giờ nếu Thủy Tinh cung đã mạnh lên thì ngươi hãy giao nó lại cho cung môn, còn nếu không ngươi hãy tu luyện nó đến khi ngươi đủ sức bảo vệ cung môn hãy giao nó ra" đúng đây là hình ảnh được lưu lại từ trước a.
"Cuối cùng ta muốn ngươi lấy đạo tâm ra thề, dù có hy sinh tính mạng cũng phải bảo vệ Thủy Tinh Cung. Nếu không bây giờ ngươi sẽ chết" nhìn ông ta Lạc Kỳ thật sự thất khăm phục, đến chết vẫn còn lo nghĩ cho cung môn. Dù biết ông ta chỉ hù dọa, một đạo hình ảnh có thể giết được ai đây, nhưng cậu vẫn thề.
Một tháng sau, Lăng Tiêu kiếm pháp đã tu luyện nhất định Lạc Kỳ mới đưa nó cho Cung chủ. Kể lại tất cả mọi chuyện thủy tổ đã nói với mình; Cung chủ, lão tổ và các vị trưởng lão đều thổn thức.
"Sư tỷ của ngươi chắc sắp không xong rồi" ra ngoài Đồng sư tổ lắc đầu buồn rười rượi nói với Mai trưởng lão.
"Nếu có Phùng Xuân đan trị hết ám thương, với thiên tư của sư tỷ sẽ lập tức Kết Anh rồi" Mai trưởng lão cũng buồn buồn.
A, sao Lạc Kỳ lại quên chuyện này nhĩ, cậu vốn muốn khi trở về sẽ đưa cho sư bá một viên Phùng Xuân đan, nhưng có nhiều chuyện xảy ra làm cậu quên mất.
Thấy Lạc Kỳ lấy ra Phùng Xuân đan, cặp mắt già nua của Đồng sư tổ sáng rực rở hẳng lên, nhìn Lạc Kỳ đầy yêu thương chang chứa.
Hai tháng sau trên bầu trời Thủy Tinh Cung một mỹ phụ đang độ kiếp, tuy thân thể gầy gò nhưng vẻ mặt của bà rạng rở, hai mắt hữu thần đầy kiên định.


CHƯƠNG 119: MỘT KIẾM CHI UY, KẾT ĐAN BẢNG.
Rồi thời gian cũng nhanh chóng trôi qua, mới đó Tân Tinh chiến lại sắp mở ra lần nữa. Nhưng lần cũng không tổ chức ở Cữu Minh Thành nữa mà ở Cẩm Tú thành, một thành trì phụ thuộc ngũ phẩm tông môn Cẩm Tú sơn trang.
Bởi vì Cữu Minh tông không tin lời của Lạc Kỳ để Vấn Đỉnh ma vật xuất thế, hại chết biết bao người, nên Băng Thiềm tông đã trừng phạt rất nặng.
Có lời đồn Băng Thiềm tông sắp thây thế tông môn quản lý Cữu Minh phủ rồi. Các ngũ phẩm tông môn đang rất ráo riết chạy đua để giành lấy chức vị ấy.
Cẩm Tú Thành giống như tên gọi, nơi này luôn tràn đầy màu sắc rực rở. Nó mang đến cho người ta một không gian vui vẻ, tràn đầy sức sống.
Tân Tinh Chiến lần này đối thủ của Lạc Kỳ đa phần là người cùng thời với cậu. Thủy Tinh Cung mang ra đội hình mười hai người làm các môn phái khác đều tắc lưỡi không thôi.
Thi đấu cũng như lần trước, qua vòng loại không ngờ Thủy Tinh Cung ngoài Lạc Kỳ ra Hoàng Tiểu Thúy và Chu Tịnh cũng qua, chưa có một thất phẩm tông môn nào làm đươc như vậy a.
"Bọn chúng muốn quặc khởi thật rồi" có người đưa ra nhận định.
Bất ngờ hơn cả là Du Hiệp của Xích Quỷ tông cũng qua vòng này. Ấn tượng của Lạc Kỳ đối với Du Hiệp cũng không đến nổi nào, nhưng mà hắn qua được vòng một cậu cũng khá bất ngờ.
"Gần đây có lời đồn Xích Quỷ tông chiếm được một bảo tàng nên thực lực tăng rất mạnh, chắc là đúng vậy rồi" mấy tông môn trong Hòa An cảnh bắt đầu nghị luận sôi nổi.
Còn tầm mắt của Lạc Kỳ bây giờ đang dán chậc vào Vương Nhã Kỳ, cậu nhìn ả cười tà mị một cái.
"Lạc Kỳ, ta sẽ thây ngươi giết chết ả" đột nhiên Hoàng Tiểu Thúy đi đến bên người cậu nói nhỏ.
"Không cần, chuyện của ta ta sẽ giải quyết. Với lại nơi này cấm giết người, cô đừng manh động"
Sáng hôm sau, vòng thứ hai bắt đầu. Lần này ngôi vị quán quân mọi người đều tuyên đoán là cuộc cạnh tranh giữa Lạc Kỳ và Tiêu Hoài Lân. Dù sao bọn họ ở Tân Tinh Chiến lần trước có thứ hạng cao nhất.
Những đối thủ của Lạc Kỳ đều không có ai tiếp nổi ba kiếm của cậu. Vương Nhã Kỳ thông minh hơn Lạc Kỳ tưởng, khi gặp cậu ả đã nhận thua luôn trước khi lên lôi đài.
Nhưng mà không lâu sau đó, ả ta đã có một trận ác chiến với Hoàng Tiểu Thúy. Xét về thực lực Vương Nhã Kỳ vẫn hơn một bực, nhưng Hoàng Tiểu Thúy hơn ở chổ liều mạng. Cuối cùng Hoàng Tiểu Thúy thắng nhưng phải trả giá cực lớn đó là phải nghỉ thi đấu để dưỡng thương. Được kiên xuống lôi đài nhưng trên môi cô ta vẫn nở nụ cười mãn nguyện.
Rồi thời khắc quyết định cũng đến, trên lôi đài Tiêu Hoài Lân đang nhìn chòng chọc vào Lạc Kỳ:
"Lạc Kỳ, ta sẽ không thua đâu" tu vi Kết Đan trung kỳ bộc phát lên mãnh liệt. Tiêu Hoài Lân một đao chém tới Lạc Kỳ.
Nhìn Tiêu Hoài Lân ra tay không nhân nhượng Lạc Kỳ hai mắt sắt lại.
"Bùm... phốt..." một đạo kiếm quang sắt bén được đánh ra. Trên đường nó đi tất cả đều bị phá hủy.
Khói bụi tản ra thân thể Tiêu Hoài Lân như một con diều đứt dây bay thẳng ra lôi đài, hôn mê bất tỉnh.
"Là Địa cấp hạ giai kiếm pháp. Ông trời của ta ơi, sao hắn lại tu luyện thành công chứ" mọi người nhìn Lạc Kỳ như một quái vật vậy.
Bổng lúc này bầu trời hiện ra một bia đá thật to. Tên Lạc Kỳ đột nhiên được khắc trên đó với thứ tự 92.
"Đó không phải là Kết Đan bảng sao. Hắn vậy là loạt vào Kết Đan bảng, tu vi của hắn mới Kết Đan trung kỳ thôi mà" có người ganh tỵ khóc không ra nước mắt.
Kết Đan bảng là nơi liệt kê 100 Kết Đan tu sĩ mạnh nhất Băng Thiềm Châu. Nó sẽ tự động thu thập năng lực của tu sĩ rồi đưa vào bảng, tất nhiên cũng có thể thông qua khiêu chiến. Nếu khiêu chiến người trong Kết Đan bảng thành công sẽ thây thế vị trí người đó.
"Hạng 92 sao, ta vẫn hơn thế" Lạc Kỳ tin tưởng mình phải hơn hạng 92, bởi vì còn rất nhiều ác chủ bài cậu chưa dùng tới. Một kiếm đó cậu dùng Lăng Tiêu kiếm pháp, nếu đổi lại là Thủy Liên kiếm hay Âm kiếm thì Tiêu Hoài Lân phải chết rồi.
Trong khi Thủy Tinh Cung một mãnh vui mừng tột độ thì đâu đó bên phía Cữu Minh tông, một tên Hóa Thần cảnh đang lộ ra sát khí nhàn nhạt.
"Kẻ này không thể để tiếp tục sống được".

CHƯƠNG 120: GIẾT VƯƠNG LÃO TỔ.
Kết thúc thi đấu, Lạc Kỳ giành quán quân không có gì bất ngờ. Nhưng mà đối với các tứ, ngũ phẩm tông phái thì đây là một bước lùi cực lớn của họ,...họ tự cho là vậy.
Lần này Hoàng Tiểu Thùy vì không thi đấu hết tất cả các trận nên xếp hạng 14, Chu Tịnh hơn một chút hạng 12. Còn Du Hiệp không biết hắn lấy đâu ra một môn pháp thuật cực kỳ quỷ dị, miễn cưỡng vào được top 10.
Trao thưởng xong Lạc Kỳ được dẫn vào bên trong cung điện, ở giữa nơi đó có một linh trì nhỏ. Bây giờ đối với Lạc Kỳ linh trì cũng không phải thứ gì quá cần thiết. Trong bảy ngày ở đây cậu dùng nó để tẩy rửa linh khí và Thủy Đan của mình.
"Ở bên ngoài, chắc có kẻ muốn giết ngươi lắm đấy" Mộ Trần truyền âm tới với giọng điệu sắp có chuyện vui để xem rồi.
"Thì cứ làm theo kế hoạch cũ, chuyện này chúng ta cũng không phải chưa làm"
"À, dụ rắn ra khỏi hang, haha"
Bảy ngày nhanh chóng qua đi, bên ngoài đoàn người Thủy Tinh Cung đã đứng đợi cậu sẳn. Vốn mọi người muốn chở về báo tin sớm, nhưng Lạc Kỳ muốn ở lại đây một đêm để ăn mừng trước và cũng để thực hiện kế hoạch của mình.
Đêm khuya một mình Lạc Kỳ bay thẳng ra cánh rừng bên ngoài Cẩm Tú thành. Trên khóe môi của Lạc Kỳ lúc nào cũng treo một nụ cười mà đám người phía sau không hề hay biết.
"Vương lão cẩu còn chưa xuất hiện sao" đến nơi khá sâu Lạc Kỳ mới dừng lại.
"Tên tiểu súc sinh, lá gan của ngươi cũng lớn lắm" theo Vương lão tổ xuất hiện là bốn tên Nguyên Anh kỳ.
"Sư phụ, chỉ là một tên Kết Đan cần gì người đích thân ra tay" một tên Nguyên Anh cười lấy lòng lão nói.
"Ta muốn chính tay giết chết nên tiểu súc sinh này" lão hậm hực nghiến răng nói.
"Ai giết ai còn chưa biết được" Lạc Kỳ cười khẩy. Thật sự cậu đánh giá cao trí thông minh của lão già này rồi. Có tên Kết Đan nào không có chuẩn bị mà dám đứng bình tĩnh trước mặt một tên Hóa Thần không? Lão già này suy nghĩ gì không biết.
Nhưng mà như vậy cũng tốt, kết thúc nhanh còn về khỏi lo bị bại lộ.
Lúc này nụ cười nịnh bợ của tên Nguyên Anh đó đột nhiên vụt tắt, hắn nhìn xuống bụng mình thì nơi đó đã có một lổ thủng lớn. Hắn chết không nhắm mắt, cũng chưa biết ai là hung thủ luôn.
Thấy tên này đột nhiên ngã xuống mấy tên còn lại cũng cảm nhận được nguy cơ. Nhưng mà chỉ trong chớp mắt ba tên Nguyên Anh còn lại đều ngã xuống mất mạng.
Long Tượng liếc nhìn Vương lão tổ một cái, nó chỉ xuất ra Xuất Khiếu hậu kỳ khí tức thôi đã chấn áp lão nằm im trên mặt đất rồi.
"Lão cẩu không phải muốn giết ta sao" Lạc Kỳ từ từ đi lại chổ lão.
"Tiểu hữu tha mạng, tha mạng, lão không dám đối nghịch với người nữa" Vương lão tổ bây giờ một chút hình tượng lão tổ còn không có, lão như một tên tiểu nhân nhát gan sợ chết.
Không thèm để ý lão, một kiếm của Lạc Kỳ đâm xuyên tim lão. Nhưng thật ra lão vẫn chưa chết, Nguyên Thần của lão bay ra định trốn nhưng chưa gì đã bị Long Tượng nuốt mất.
Khi Lạc Kỳ biến mất, Ngọc Thiền thượng nhân và Băng Thiềm thủy lổ đã xuất hiện tại đây.
"Rất tốt, ra tay rất quyết đoán có thể làm đại sự" Ngọc Thiền thượng nhân đưa ra đánh giá.
"Đại nhân vậy có cần huấn luyện đặc biệt cho hắn không?" Băng Thiềm lão tổ nhìn Ngọc Thiền thượng nhân hỏi.
Nếu có ai thấy được chắc sẽ gây náo động lớn lắm đây. Đường đường Băng Thiềm thủy tổ lại gọi dạ, thưa vâng với một Hóa Thần cảnh như vậy.
"Không cần đâu, cứ để hắn phát triển tự nhiên, bây giờ còn quá sớm"

CHƯƠNG 121: XÍCH QUỶ TÔNG MỘT BƯỚC LÊN MÂY.
Trở về phòng, tâm trạng của Lạc Kỳ vẫn còn lăng lăng khó tả, hiện tại cậu có thể giết chết Vương Nhã Kỳ và Tiêu Hoài Lân ngay lập tức, nhưng cậu không làm như vậy. Lạc Kỳ muốn nhing xem khi không còn chổ dựa nữa bọn chúng sẽ sống như thế nào.
Kết cục của hai bọn chúng sau này sẽ rỏ, còn lúc này đây Lạc Kỳ bước từng bước trên con đường trở thành một cường giả thật thụ.
Bởi vì mấy tông môn của Hòa An cảnh đều về trước nên việc Lạc Kỳ loạt vào Kết Đan bảng đã sớm truyền ra. Lúc Lạc Kỳ về tới, Thủy Tinh Cung đã chuẩn bị đầy đủ mở tiệc ăn mừng. Chu Tịnh và Hoàng Tiểu Thúy cũng là nhân vật chính trong buổi tiệc, nhưng dưới vầng hào quang của Lạc Kỳ tất cả đều bị lu mờ.
Lần này Lạc gia đã có tiến bộ hơn lần trước, phụ thân của Lạc Kỳ là Lạc Thiệu Phong đích thân đến Thủy Tinh Cung chúc mừng cậu, cũng nhân tiện xin vài viên Trúc cơ đan luôn.
Những thứ nhận được từ Tân Tinh Chiến Lạc Kỳ đều đưa lại cho Thủy Tinh Cung, chỉ giữ lại có Hóa Nguyên linh dịch. Không chỉ vậy Lạc Kỳ đã lấy ra 20 giọt đưa cho Lạc Thiệu Phong để ông ta tu luyện.
Một tháng sau bất ngờ Thủy Tinh Cung nhận được thiếp mời từ Xích Quỷ Tông. Bọn họ muốn tấn thăng tông môn và chọn ra Thiếu tông chủ. Chọn Thiếu tông chủ giống như Lạc Kỳ suy đoán đó là Du Hiệp, còn tấn thăng tông môn lại là một việc đáng ngờ hơn nữa.
Ngày đó Lạc Kỳ cùng Minh lão tổ đến chúc mừng Xích Quỷ tông, không ngờ bất thình lình bọn họ lại có 5 vị Nguyên Anh trung kỳ. Còn chưa hết, thêm cả ba tên Hóa Thần cảnh, trong đó một tên hậu kỳ hai tên trung kỳ.
"Ơ, đây không phải đệ tử Thi Mộ tông sao" Mộ Trần truyền âm vào tai Lạc Kỳ.
"Các vị đây là ba vị lão tổ của tông môn ra ngoài lịch luyện đã lâu, bây giờ trở lại tông môn" Tông chủ Xích Quỷ tông cười nói, kèm theo đó là ba tên Hóa Thần cùng tỏa.ra khí thế ép các tông môn khác phải khiếp sợ không thôi.
"Lần này chúng ta trở về dự định lập lại Hòa An liên minh, do đích thân Xích Quỷ tông làm minh chủ để cùng đối kháng Ma tộc" một tên Hóa Thần nói ra cứ như việc trọng đại lắm. Ai chẳng biết đây là một cái cớ, Hòa An cảnh bây giờ làm gì còn Ma tộc mà lập liên minh, chẳng qua bọn chúng muốn gián tiếp nắm giữ Hòa An cảnh trong tay mà thôi.
"Nếu không thì sao" ngồi một bên Lạc Kỳ đột nhiên lên tiếng.
Liếc nhìn Lạc Kỳ một cái tên Hóa Thần lúc nãy cười lộ sát khí:
"Không thì chết" đe dọa a, đây là trực tiếp đe dọa a.
"Đây là Bắc Vực, không phải Trung Vực mà các ngươi muốn giết ai thì giết" Lạc Kỳ nhìn thẳng hắn, nói từng chử một.
Nghe Lạc Kỳ nói ba người bọn họ đều ngạc nhiên nhìn Lạc Kỳ thật sâu. Hắn không ngờ ở nơi hẻo lánh này lại có người nhận ra bọn họ. Vốn dĩ Xích Quỷ tông cũng không quen biết gì bọn chúng, chỉ là ngày đó diệt tông bọn chúng mới chạy nạn đến đây. Nhận ra Xích Quỷ tông hoàn cảnh tu luyện khá thích hợp, còn được tôn lên thành lão tổ nên bọn họ mới ở lại đây.
Thấy ba tên Hóa Thần nhìn Lạc Kỳ chằm chằm, Xích Quỷ tông tông chủ tiến đến nói nhỏ vào tai bọn họ gì đó.
"Thì ra là Thủy Tinh cung thiếu cung chủ, hậu sinh khả úy a. Chúng ta rời Bắc Vực lâu quá nên quên quy định, cũng may nhờ có ngươi nhắc nhở" đột nhiên bọn hắn thây đổi thái độ rỏ rệt. Lạc Kỳ biết bọn họ lưu vong nhưng không nói ra chứng tỏ cũng không có ý vạch trần bọn họ, thì bọn họ cũng không cần làm quá lên.
Lạc Kỳ cũng không quan tâm lắm, bởi vì cậu đang bàn bạc với Mộ Trần.
"Ngươi có cần ta ra mặt thu phục bọn chúng không, nếu vậy không phải Xích Quỷ tiểu tiểu tông môn này nằm trong tay ngươi rồi sao" Mộ Trần chuyên môn bày ra ý kiến xấu xa.


CHƯƠNG 122: TỤ THỦY TÔNG ĐẾN.
Nghe Mộ Trần nói Lạc Kỳ thoáng động tâm một chút nhưng cậu đã kịp bình tĩnh trở lại:
"Không cần đâu, bọn chúng cũng không giúp được gì cho ta" Lạc Kỳ công tư rất rỏ ràng, ân đền oán trả cậu chưa bao giờ muốn chiếm không của ai.
Qua ngày đó, đầu đường cuối hèm đều bàn tán chuyện của Xích Quỷ tông, từ một cữu phẩm tông môn một bước bay lên thành lục phẩm tông môn, thật là kỳ diệu a.
Nhưng chuyện này cũng không liên quan gì đến Lạc Kỳ, cậu bây giờ đang đọc Thiên Mệnh lục do Thiên Mệnh Các biên soạn, bên trong có một phần nhỏ viết về cậu.
Thiên Mệnh Các là một tổ chức tập hợp những tu sĩ tu luyện Thiên Cơ đại đạo, ở mỗi Châu bọn họ cũng đều đặt vài cái phân Các, trải rộng khắp đại lục. Còn Thiên Mệnh lục sẽ được biên soạn nữa năm một lần, ở mỗi Châu có một cái.
Phần giới thiệu Lạc Kỳ thật sự rất chính xác từ tên, tuổi, quê quán,... nhưng đều cậu lưu ý là mục đánh giá "Xuất thân từ tiểu tông môn nhưng lấy tu vi Kết Đan trung kỳ nhập Kết Đan bảng, vì vậy cũng được xem là một nhân tài", Lạc Kỳ không tự kiêu nhưng cậu biết mình hơn rất nhiều người trong Kết Đan bảng. Vậy mà bọn họ chỉ đánh giá cậu "cũng được xem là một nhân tài" điều này làm Lạc Kỳ phải tự nhìn nhận lại mình a. Xem ra cậu còn cần phải cố gắng nhiều a.
"Lạc Kỳ, lão tổ muốn gặp" đột nhiên Mai trưởng lão truyền âm cho Lạc Kỳ.
Đi đến phòng nghị sự, Lạc Kỳ thấy có một đội ngũ lạ mặt đang phách lối nhìn xung quanh tỏ vẻ khinh miệt.
Lạc Kỳ vừa đến Chu Tịnh và Hoàng Tiểu Thúy cũng đến cùng lúc.
"Các ngươi đến rồi, ra mắt các vị tiền bối Tụ Thủy tông đi" Cung chủ chỉ đám người ngồi phía trước nhưng giọng điệu không có vẻ gì là vui vẻ.
"Tụ Thủy tông đến là muốn luận bàn với các ngươi, các ngươi chuẩn bị đi mai tiến hành"
"Thủy Tinh Cung xuất thân từ Tụ Thủy tông, cũng coi như phân tông của Tụ Thủy Tông, không biết đệ tử có kẻ nào ra hồn không" một tên thanh niên bày ra vẻ mặt cao thượng nhìn ba người Lạc Kỳ.
Nghe hắn nói các vị cao tầng của Thủy Tinh Cung đều tối sầm mặt lại.
Đúng vậy thủy tổ của Thủy Tinh Cung ngày xưa là đệ tử của Tụ Thủy tông, nhưng mà ông đã bị trục xuất khỏi đó rồi. Tụ Thủy tông chẳng qua là một ngũ phẩm tông môn mà thôi, nhưng mà nhờ vào quan hệ cưới gả với các tông môn lớn mà địa vị cũng khá cao.
Nghe kể lại ngày xưa bởi vì người yêu của thủy tổ bị ép gả cho người khác, trong một phút nóng giận thủy tổ đã ra tay cướp hôn mà bị trục xuất ra khỏi tông môn. Vì vậy trong Cung quy của Thủy Ting cung luôn có một quy định đứng đầu là "nghiêm cấm tuyệt đối hành vi ép đệ tử gả cưới với các mục đích ngoại giao".
"Vậy ta cũng mong chờ sự thể hiện của vị đạo hữu Tụ Thủy Tông này. Còn quan hệ giữa Tụ Thủy tông và Thủy Tinh Cung ta nghĩ ngươi nên tìm hiểu cho kỷ trước khi mở miệng, đừng để đừng khác đánh giá bản thân mình không có kiến thức" Lạc Kỳ cũng không nhịn mà xỉa xói lại.
Mấy tên đệ tử của Tụ Thủy tông muốn phản bác lại nhưng nữ phụ dẫn đội là xua tay ra hiệu bọn chúng không lên tiếng.
"Đệ tử Thủy Vô Ngân miệng lưởi sắt bén lắm, nhưng không biết thực lực có đuổi kịp cái miệng ngươi không".
Lạc Kỳ liếc nhìn bà ta một cái, chấp tay xin phép cáo lui kéo cả Chu Tịnh và Hoàng Tiểu Thúy ra ngoài.


CHƯƠNG 123: DẠO ĐẦU QUYẾT ĐẤU, TIỂU VÂN RA TAY.
Lạc Kỳ có linh cảm bọn người Tụ Thủy tông đến đây không hề đơn giản chỉ là luận bàn như vậy. Kể từ Thủy Tinh Cung thành lập đến bây giờ đã mấy ngàn năm chưa bao giờ qua lại với Tụ Thủy tông cả.
Về biệt viện Lạc Kỳ cảm nhận được một khí tức Nguyên Anh tản ra nồng nặc. Từ chổ nhánh hoa Mạn Đà La mà Lạc Kỳ đã trồng lúc trước, bây giờ nó đã thành một bụi hoa nhỏ rồi.
"Nó đang đột phá, nhưng sao lại không có thiên kiếp" Mộ Trần muốn đi lại gần nhưng đã bị một lực lượng vô hình ngăn lại.
"Ta cảm nhận được khí tức tử vong, nó làm ta sợ hải" đột nhiên Long Tượng xuất hiện, hai mắt nghiêm trọng nhìn bụi hoa.
"Không lẽ bởi vì nó là một nhánh của Mạn Đà La nên không cần độ kiếp vẫn thăng cấp được" Lạc Kỳ thầm nghĩ.
Bên này động tĩnh đã làm nhiều người chú ý đến, vì vậy Lạc Kỳ đã sai Khôi Nhất, Khôi Nhị đóng trận pháp bảo vệ lại không để ai vào được.
Sáng sớm hôm sau, quảng trường chính đã tụ tập rất đông người. Trận đấu hôm nay mỗi bên sẽ phái ra mười đệ tử tham gia thi đấu, bên nào bị loại hết là thua.
"Để chúng ta đấu với bọn nhà quê này thật mất mặt a" một thiếu nữ đệ tử Tụ Thủy tông xì mũi khinh thường.
Người điều khiển trận đấu hôm nay chính là Mai trưởng lão, nhưng khi bà sắp tuyên bố trận thi đấu bắt đầu thì bên phía Tụ Thủy Tông lại đưa ra điều kiện.
"Đấu bình thường sẽ không thú vị, không bằng cá cược một chút làm thành ý các ngươi nghĩ sao"
"Không biết Tụ Thủy Tông muốn cá cược cái gì" Cung Chủ vẫn bình tỉnh hỏi.
"Nếu thắng hắn và khóm hoa của hắn đều thuộc về Tụ Thủy tông" khinh người quá đáng, Lạc Kỳ đã bắt đầu lộ sát khí rồi, lại dám lấy cậu ra cá cược.
"Thủy Tinh Cung không có truyền thống lấy đệ tử của mình ra cá cược hay trao đổi, ta thấy Tụ Thủy tông nên đổi cái khác đi" Cung chủ rất ít khi nói, nhưng đã nói là làm người khác phải cứng họng.
Bọn người Tụ Thủy tông cho dù có tức giận nhưng không thể trả lời được. Cuối cùng đồ cá cược được đổi lại thành năm viên Hóa Nguyên Đan. Cái này Thủy Tinh Cung vẫn bỏ ra được, nhưng chủ yếu hơn là vì mọi người đều tin tưởng Lạc Kỳ a.
Đệ tử chỉ giới hạn Kết Đan kỳ và cũng dưới 80 tuổi, nên mười người bên Thủy Tinh Cung chọn từ lần Tân Tinh Chiến này mà ra.
Kết quả bước đầu thật sự rất tệ, bên Thủy Tinh Cung bị loại hết sáu người mà bên kia mới bị loại một.
"Ta thấy chẳng thú vị gì, các ngươi tự nhận thua đi để khỏi ăn đau khổ" Tên đệ tử Tụ Thủy Tông đứng trên lôi đài khinh miệt nhìn xuống đám người Thủy Tinh Cung.
"Hừ, để ta thử coi năng lực của ngươi tới đâu mà mạnh miệng" từ xa một vệt sáng lung linh bay tới.
"Một con yêu tu mà cũng dám ở đây lên tiếng" kẻ trên lôi đài tức giận.
"Ngươi nên cẩn trọng lời nói, Lưu Ly Bạch Hạc cũng là đệ tử Thủy Tinh Cung nên nó vẫn có quyền quyết đấu" Mai trưởng lão biết quan hệ của Tiểu Vân và Lạc Kỳ nên bà giúp nó giải vậy. Dù sao lần thi đấu này cũng không trong cậy quá nhiều vào những người khác, nên đổi cho Tiểu Vân thi đấu cũng không sao.
Vừa lên lôi đài Tiểu Vân đã phát ra một đạo nước bắn thẳng đến tên đó. Khinh thường Tiểu Vân, hắn chỉ xuất ra một chưởng chống lại. Nhưng lúc này dòng nước đã tách đôi bao phủ lấy hắn.
"Kết Tinh" một chú ngữ vang lên. Dòng nước bắt đầu kết thành thủy tinh, giam cầm tên đó bên trong, làm hắn lâm vào tình trạng mất ý thức.

CHƯƠNG 124: KHUẤT PHỤC, HIỂN LỘ THỂ CHẤT ĐẶC THÙ.
"Ngươi đã dùng yêu thuật gì" cả đám Tụ Thủy Tông thấy tên đó bị hóa thành một tảng thủy tinh đều tức giận vô cùng.
"Ủa, ta chính là yêu mà các ngươi bị ngáo à" Tiểu Vân trả lời tỉnh bơ làm bọn chúng càng tức giận.
"Trận này Thủy Tinh Cung thắng, ngươi giải thuật thả hắn ra đi" nghe Mai trưởng lão lên tiếng Tiểu Vân cũng không làm khó dể bọn người Tụ Thủy tông nữa. Nó phất tay một cái, tản thủy tinh to hình người ngây lập tức hóa thành nước lại như ban đầu.
"Để ta dạy dổ tên yêu tu như ngươi biết thế nào là pháp tắt" cô gái lúc đầu khinh miệt Thủy Tinh Cung bay lên lôi đài. Lần này cô ta có chuẩn bị nên Tiểu Vân không dùng chiêu củ nữa.
Nó tạo chú ấn phóng thẳng lên không trung, tung ra thành những tia nước li ti. Cô gái ấy thấy không ổn liền tạo ra một lớp màng bảo vệ cũng bằng nước
Từng tia nước của Tiểu Vân tạo thành đều được màng bảo vệ hấp thu.
"Ngươi bị dụ rồi" Tiểu Vân haha cười lên.
"Nổ cho ta" theo tiếng quát vòng bảo vệ vốn của cô gái Tụ Thủy Tông liền phát nổ dữ dội. Cả cơ thể cô ta bên trong đều rách nát, nhuộm đỏ cả thân thể.
"Thủy Tinh Cung ra tay hơi quá rồi đó" mỹ phụ Tụ Thủy tông trầm giọng lên tiếng. Nhưng thật ra bà ta đang rất khiếp sợ, không ngờ ở cái tiểu tông môn này lại toát ra một con yêu tu kinh khủng như vậy.
Một lượt Tiểu Vân lại đánh bại thêm ba người nữa, lúc này Tiểu Vân cũng cạn kiệt linh lực trong cơ thể rồi.
"Tiểu Vân xuống đi, để ta" Lạc Kỳ bước lên lôi đài nhìn thẳng xuống cái tên ngày hôm qua thây cho một lời tuyên chiến.
"Tốt, nhơ kỷ người đánh bại ngươi tên là Giang Thiên Bình" tên đó cực kỳ tự tin.
"Thiên Bình, Thiên Binh gì ta không quan tâm" Lạc Kỳ xuất kiếm đánh tới. Không ngằn ngại sử dụng ra Kiếm Cương trung cấp và Lăng Tiêu kiếm pháp, Lạc Kỳ đã chiếm thế thượng phong.
"Hừ, Địa cấp kiếm quyết ta cũng có" không ngờ Giang Thiên Bình cũng là kiếm tu. Hai kiếm chạm vào nhau, không ai nhường ai.
"Kết Đan tu vi không thể sữ dụng Địa cấp kiếm pháp quá lâu, ta sợ trận này hòa rồi" có người nói nhỏ.
Mỹ phụ bên phía Tụ Thủy Tông nhíu mày nhìn Lạc Kỳ không biết suy nghĩ cái gì.
"Chết đi, haha" đột nhiên Giang Thiên Bình biến mất khỏi lôi sàn, xuất hiện phía sau Lạc Kỳ một kiếm đâm tới.
"Là Thuấn di phù, mau dừng tay" Mai trưởng lão định ra tay thì đã bị mỹ phụ Tụ Thủy tông cản lại.
Một kiếm Giang Thiên Bình đâm thẳng qua người của Lạc Kỳ.
Khi mọi người đang còn ngơ ngác không tin vào mắt mình, có một vài đệ tử đã ôm mặt khóc. Thì lúc này Lạc Kỳ lại cười nhếc môi, kiếm cậu chậm rãi đưa lên.
"Trảm... phốc..." Giang Thiên Bình bị chém đứt mọt cánh tay, bay thẳng ra bên ngoài.
"Ngươi lại không bị thương" thấy Lạc Kỳ rút thanh kiếm ra khỏi bụng mình mà chẳng để lại vết thương nào cả, tên Giang Thiên Bình tức giận đến mức hộc máu ngắt xĩu.
"Là Nhu Thủy thể chất, ngươi lại mang Nhu Thủy thể" mỹ phụ vừa nói vừa định bay lên bắt Lạc Kỳ. Nhưng lần này Minh lão tổ nhanh hơn đã chặn bà ta lại kịp.
"Ta không có ý gì, chỉ là muốn xác nhận lại thôi" thấy địch ý từ mắt Minh lão tổ, bà ta cũng khựng lại xin lổi.
Nhu Thủy thể chất là một trong những thể chất đặc thù của Thủy hệ. Thần thông của nó chính là có thể chuyển hóa cơ thể thành nước, miễn nhiễm mọi sát thương, tức nhiên là sát thương không quá mạnh đủ phá hủy nó.
Khác với người ta thể chất là đặc thù sinh ra đã có, Lạc Kỳ cũng có mà do tu luyện thành. Tầng thứ nhất của Vô Thủy tiên thể mà Lạc Kỳ tu luyện chính là Nhu Thủy thể.
Mỹ phụ manh động như vậy vì bà biết tác dụng của thể chất này, Tụ Thủy tông đã mấy ngàn năm rồi chưa xuất hiện Nhu Thủy thể chất a.

CHƯƠNG 125: Ý ĐỊNH CHÍNH.
Nếu như Huyền Âm thể của Dương Hiểu Hoa tác dụng chủ yếu ở song tu thì Nhu Thủy thể của Lạc Kỳ chính là điển hình cho chiến lực.
"Còn ai đấu nữa không" Lạc Kỳ nhìn xuống đám đệ tử Tụ Thủy tông.
"Không cần chúng ta nhận thua, bây giờ nên bàn chuyện chính rồi" xem ra sắp lộ ý định rồi.
Vào phòng nghi sự, lúc này đám người Tụ Thủy tông đã không còn vênh váo nữa rồi.
"Chúng ta lần này đến đây là có việc muốn nhờ..."
Thiết Huyết chiến trường cổ ở Tỏa Thiên Châu sắp mở ra, tất cả tông môn ở Châu này đều phải tham gia chém giết Huyết Hồn bên trong. Điều kiện tham gia phải là Kết Đan tu vi, nhưng mà trong đám đệ tử Kết Đan kỳ của Tụ Thủy tông lại không có ai xuất sắc loạt vào Kết Đan bảng để dẫn đội cả.
Hiện này đối thủ sống còn của Tụ Thủy tông là Man Quỷ tông lại có ba đệ tử nằm trong Kết Đan bảng, nếu lần này không tìm cách giải quyết thì Tụ Thủy tông sẽ tổn thất nặng nề.
Khi lâm vào tiền cảnh tiến thoái lưỡng nan thì bọn họ nhận được tin Lạc Kỳ vào Kết Đan bảng. Dù gì thủy tổ của Thủy Tinh Cung cũng xuất thân từ Tụ Thủy tông nên bọn họ đã đến đây nhờ vả. Còn chuyện tổ chức thi đấu chẳng qua là xác nhận lại thực lực của Lạc Kỳ mà thôi.
"Cho chúng ta một lý do tạo sao phải giúp các ngươi" Cung chủ nói không hề lộ ra bất kỳ cảm xúc nào.
"Dù sao chúng ta cũng có chung nguồn gốc, nếu Lạc Kỳ chịu giúp à không thêm của con Hạc yêu đó nữa thì chúng ta sẽ hậu tạ" từ khi đến đây chưa bao giờ thấy bọn người Tụ Thủy tông nhúng nhường như vậy a.
Vốn chỉ nhắm tới Lạc Kỳ nhưng khi thấy thực lực của Tiểu Vân bà cũng động tâm.
"Không cần, chuyện của các ngươi chúng ta không rãnh mà xen vào" Cung chủ bát ra ngay lập lức.
"Hài cốt của Lâm Tinh Nhi, chúng ta sẽ mang hài cốt của Lâm Tinh Nhi đến đây" mỹ phụ nhanh chóng chen vào.
"Lâm Tinh Nhi là người Thủy Vô Ngân yêu nhất, chúng ta sẽ để hai người bọn họ được chôn cùng nhau"
Nghe mỹ phụ nói vậy cao tầng của Thủy Tinh Cung nhìn nhau, lộ vẻ khó xử.
"Chúng ta sẽ bỏ ra thêm một phần Huyền Thủy Hóa Thần đồ, các ngươi thấy thế nào" mỹ phụ cắn răng nói.
Mọi người đều ngạc nhiên nhìn mỹ phụ, Huyền Thủy Hóa Thần đồ là trấn tông của Tụ Thủy tông dùng để cảm ngộ Hóa Thần, sao bọn họ đưa ra dể dàng như vậy.
"Ta thấy chuyện này không đơn giản chỉ là một đám tiểu bối đánh nhau như vậy chứ" Cung chủ nghi ngờ.
Mỹ phụ nhìn đám đệ tử Tụ Thủy tông thở dài một cái cũng nói thật.
Thì ra mấy năm trước bởi vì tranh giành một món bảo vật mà Tụ Thủy tông bị chết gần hết 4 phần đệ tử, tất cả đều là tinh anh của tông môn. Kể cả hai đệ tử kiệt xuất của bọn họ là Nhược Thủy tiên tử và Ngạn Thủy công tử đều vẫn lạc trong trận chiến đó.
Nếu lần này tiếp tục chết nữa thì Tụ Thủy tông phải đứt đoạn truyền thừa mất. Với lại Thiết Huyết chiến trường không cho phép nương nhờ ngoại nhân, lần này bọn họ đánh liều nhờ Thủy Tinh Cung vì dù sao cả hai cũng chung nguồn gốc, có bị trắc vấn cũng có đường chối cãi.
Trở về suy nghĩ hồi lâu, Lạc Kỳ và Tiểu Vân quyết định đồng ý. Cậu có Long Tượng bên cạnh nên sẽ không gặp nguy hiểm gì, chuyến này cứ coi như vận động tay chân kiếm ít lợi tức cho cung đi, với lại giúp thủy tổ thực hiện ý nguyện trong đời đi.
Nghe cả hai đồng ý, đám người Tụ Thủy tông vui mừng khôn xiếc còn Thủy Tinh Cung lại lo lắng vạn phần. Nhưng mà Lạc Kỳ đã quyết bọn họ chỉ còn cách tin tưởng cậu thôi.
Một năm sau Thiết Huyết chiến trường sẽ mở ra, bây giờ Lạc Kỳ phải tu luyện thật tốt chờ ngày đó.

CHƯƠNG 126: KHIÊU CHIẾN.
Vừa tiễn đám người Tụ Thủy tông đi thì đám người Cữu Minh tông lại đến. Lần này đến là để khiêu chiến Lạc Kỳ a.
"Ta đường đường là đệ tử Cữu Minh tông lại xếp dưới một tên nhà quê như vậy"
"Thanh Lan sư muội đừng khinh người, biết đâu lại mang nhục vào thân" vừa nghe cô gái tên Thanh Lan mở miệng thì một nữ nhân to béo đã chen vào.
"Vũ phì nương, sao ngươi cứ chống đối ta vậy, Phan Tuấn ca ca phải làm chủ cho ta a" Thanh Lan tức giận túm lấy tay một nam nhân bên cạnh làm nũng.
"Thanh Lan, ngươi kêu ai là phì nương, ngươi có tin ta cắt lưởi ngươi không"
"Thôi đi Vũ Khuynh Thành, ngươi đừng ăn hiếp Thanh Lan muội" kẻ tên Phan Tuấn thiên vị Thanh Lan rỏ rệt.
"Không hiểu sao cha mẹ ngươi dám đặt tên Khuynh Thành cho ngươi, mỗi lần kêu ta lại buồn nôn" Thanh Lan vẫn tiếp tục công kích.
"Phốc...bùm..." Vũ Khuynh Thành trong tay đã cầm một đại đao chém tới Thanh Lan. Cũng may Phan Tuấn đứng ra chặn lại một đao đó, nếu không cái đầu của Thanh Lan đã nằm dưới đất rồi.
"Vũ Khuynh Thành ngươi làm gì đó, hôm nay Thanh Lan muội khiêu chiến người ta nếu bị thương ai chịu trách nhiệm" Phan Tuấn hét lớn, thật ra hắn cũng không muốn đối địch Vũ Khuynh Thành, người đàn bà điên này một khi động sát khí rất đáng sợ.
Đứng từ xa nhìn trò hề của đám người Cữu Minh Tông, thấy hết chuyện vui lúc này Lạc Kỳ mới xuất hiện.
"Các ngươi đến khiêu chiến thì lên lôi đài, ở đây không phải nơi công cộng các ngươi muốn làm gì thì làm"
"Hừ tên nhà quê, ngươi lên mặt gì chứ. Thanh Lan ta sẽ khiêu chiến ngươi"
Khồn nói nhiều Lạc Kỳ bước lên lôi đài, Thủy Tinh Cung rung chuông ba tiếng các đệ tử đều đến đây xem chiến đấu.
"Đừng tưởng lấy đông áp chế tinh thần của ta" Thanh Lan niệm chú một đám Thanh Đằng bắt đầu xuất hiện tấn công Lạc Kỳ.
"Cho ngươi né Thanh Quỷ Đằng của ta, haha" thấy Lạc Kỳ né từng đường roi Thanh Đằng đánh tới, cô ta ngạo nghễ cười haha.
"Sao ta phải né" âm thanh lạnh lẽo của Lạc Kỳ bất ngờ xuất hiện phía sau Thanh Lan.
"Phốc..." một chưởng đánh tới Thanh Lan bay ra khỏi lôi đài. Vốn Lạc Kỳ cũng muốn giữ lại ít mặt mũi cho cô ta nhưng nhìn sẽ mặt đáng ghét của cô ta Lạc Kỳ đã thây đổi quyết định.
"Ngươi có phải nam nhân không, lại không chút nương tay như vậy" nằm dưới lôi đài Thanh Lan bắt đầu chửi tán loạn lên.
"Ta nói rồi, thứ người được nhường mới lên được Kết Đan bảng như ngươi cũng dám đi khiêu chiến người khác, thật mất mặt" Vũ Khuynh Thành sao cố thể bỏ qua cơ hội tốt này.
"Ta muốn khiêu chiến ngươi" đột nhiên Phan Tuấn bay lên lôi đài, xuất kiếm chỉ về phía Lạc Kỳ.
"Ta đã được lĩnh giáo đệ tử Kết Đan bảng của Cữu Minh tông rồi, thật làm ta thất vọng" Lạc Kỳ cười mĩa mai.
"Thanh Lan chẳng qua xếp hạng 100, ta hạng 64 đủ tư cách rồi chứ"
Thật ra Lạc Kỳ cũng không biết thực lực chân chính của mình có thể xếp hạng bao nhiêu, nên lần này đấu với Phan Tuấn để kiểm nghiệm luôn.
Hai kiếm tu đấu với nhau lúc nào cũng kinh khủng huống chi là hai người đều nằm trong Kết Đan bảng. Kiếm của Lạc Kỳ nghiên về quỷ dị, nhanh, chuẩn sát còn Phan Tuấn lại nghiên về dùng lực.
"Lăng Tiêu kiếm pháp thức cuối cùng" một kiếm nhanh gọn đánh tới nhưng chỉ lấy đi một chùm tóc của Phan Tuấn.
"Ngươi còn non lắm" Phan Tuấn hét lớn một trảm đánh tới cuồng phong cuồn cuồn.
Toàn lực vận dụng Thủy Liên Đạp Không bộ Lạc Kỳ chen thẳng vào giữa cuồng phong, "ngươi định tự sát à, haha" thấy hành động của Lạc Kỳ, Phan Tuấn ha hả cười to.
"Ngươi cười quá sớm rồi" lại là Lăng Tiêu kiếm pháp, lần này chuẩn sát đâm thẳng qua người của Phan Tuấn.
Bọn chúng đến đây mà không chịu tìm hiểu kỷ về Lạc Kỳ, nếu hắn biết Lạc Kỳ có Nhu Thủy thể thì đã không tự đại đến vậy rồi.

CHƯƠNG 127: KHỞI ĐẦU MÁU TANH.
Đánh bại Phan Tuấn, lúc này trên bầu trời Kết Đan bảng lại xuất hiện, cái tên Lạc Kỳ đã thây thế Phan Tuấn đứng ở vị trí 64. Thấy Cữu Minh tông đến đây ba người, nên bất giác Lạc Kỳ đưa mắt nhìn người còn lại.
"Ta không đến để khiêu chiến, ta đến để nhìn bọn chúng xấu mặt mà thôi" Vũ Khuynh Thành nhún nhún vai.
"Vũ phì..." Thanh Lan định chửi lên nhưng thấy ánh mắt đầy sát khí của Vũ Khuynh Thành cô ta từ từ nói nhỏ lại.
"Ngươi có phải là người Cữu Minh Tông không đó"
Không để ý Thanh Lan nữa Vũ Khuynh Thành đưa mắt qua nhìn Lạc Kỳ.
"Cữu Minh tông còn hai vị sư huynh xếp hạng 50 và 44, ngươi hãy cẩn thận"
"Tùy thời phụng bồi"
Ba người Cữu Minh tông được tiễn đi trong sự hò reo, vui mừng chiến thắng của đệ tử Thủy Tinh Cung. Cứ ngỡ hai người Vũ Khuynh Thành sẽ tới nhưng một năm trôi qua vẫn không thấy xuất hiện.
Một năm, cũng tới lúc Thiết Huyết chiến trường mở ra. Mấy ngày trước Tụ Thủy tông đã đến đưa Huyền Thủy Hóa Thần Đồ và hài cốt của Lâm Tinh Nhi và đón Lạc Kỳ cùng Tiểu Vân đi.
Tụ Thủy tông được xây dựng nằm bên một thác nước cực lớn, thác nước này cũng là nơi chứa linh khí nồng đậm nhất cả tông.
Khi hai người Lạc Kỳ đến, bọn đệ tử của Tụ Thủy tông cũng không có ý đón tiếp lắm. Cũng phải thôi đường đường là đệ tử Ngũ phẩm tông môn lại phải nhờ đến người của Thất phẩm tông môn bảo hộ, ai vui được chứ.
Ở lại đây mấy ngày, đội ngũ tập hợp đi đến Thiết Huyết chiến trường.
Thiết Huyết chiến trường là một cổ chiến trường nằm giữa Tỏa Thiên Châu của nhân tộc và Trường Không Châu của yêu tộc. Nên không chỉ có nhân loại mà cả yêu tu cũng sẽ tham gia. Đây là nơi đã diễn ra trận đánh cuối cùng chống Ma đạo ở một vạn năm trước.
"Lạc Kỳ là người chúng ta mời từ Thủy Tinh Cung đến, lần này hắn sẽ dẫn đội các ngươi đều phải nghe lời hắn, rỏ không" Một vị nữ phụ Hóa Thần kỳ lên tiếng, những người khác đều "dạ" với vẻ mặt cưỡng ép thật đau khổ.
Phi thuyền vừa đáp xuống, các tông môn đến trước đều quay lại nhìn đoàn người Tụ Thủy tông.
"Tụ Thủy tông các ngươi gan lắm dám nhờ người ngoài" một tên Hóa Thần quỷ khí đầy người khặc khặc cười nói.
"Thủy Tinh cung là phân tông của chúng ta thì có gì là sai" nữ phụ của Tụ Thủy tông nói mà mắt đưa về phía Lạc Kỳ, như cầu cậu đừng nói ra sự thật vậy.
"Tiểu nhi, vào đó phải chết cần gì bán mạng cho bọn chúng" bây giờ tên Hóa Thần đó nhìn Lạc Kỳ như khuyên dãi nhưng thật ra là đe dọa.
"Chết hay không phải thử mới biết" Lạc Kỳ trả lời tĩnh bơ.
"Đó là người của Man Quỷ tông, hai ngươi phải cẩn thận" thấy lão ta hậm hực rời đi, nữ phụ nói nhỏ vào tai Lạc Kỳ và Tiểu Vân.
Một thời gian sau tất cả tông môn đã tụ tập đông đủ, một ông lão Vấn Đỉnh Kỳ của Tỏa Thiên tông mới bắt đầu mở ra Thiết Huyết chiến trường.
Mấy trăm con người của Tụ Thủy Tông và tất cả các tông phái khác đều lũ lượt kéo vào. Cảm nhận đầu tiên của Lạc Kỳ về nơi này là tràn ngập oán khí và huyết khí. Thật đáng sợ không biết phải chết bao nhiêu người mới có khí tức như vậy.
Vào trong đoàn người Tụ Thủy tông cũng chia theo từng tóp nhỏ tách ra, nhưng không cách nhau quá xa.
"Là chúng, mau giết hết bọn chúng" một đám người núp một bên đang đợi đoàn người của Lạc Kỳ đi đến.
Liếc nhìn Tiểu Vân một cái nhếc miệng cười, Lạc Kỳ xuất ngờ xuất kiếm chém về nơi đó.
"Bùm...không tốt hắn đã phát hiện" bọn chúng định chạy nhưng một trận mưa từ trên trời đổ xuống đã thành công chặn đứng bọn họ.
"Phốc..." quỷ dị một kiếm Lạc Kỳ đã lấy được năm cái đầu lâu.
Nhìn Lạc Kỳ xuất thủ đám người của Tụ Thủy tông đều nuốt một ngụm nước bọt, đứng đơ đó nhìn.
"Các ngươi định đứng đó đến bao giờ" âm thanh lạnh lẽo của Lạc Kỳ truyền đến, đám người của Tụ Thủy tông mới phục hồi tinh thần, bắt đầu chém giết.

CHƯƠNG 128: NGẠ - SÚC SONG QUỶ.
Không mất nhiều thời gian đám người định đánh lén đã bị giết sạch sẽ.
"Lại là Man Quỷ tông, thật đáng ghét"
"Lần này cảm tạ Lạc đạo hữu và...Vân đạo hữu rồi" người nói tên là Vưu Khả Khả, người có thực lực cao nhất trong đám người đi chung với Lạc Kỳ.
Sau khi giết đám người Man Quỷ tông Lạc Kỳ chính thức nhận biết Huyết Hồn có bộ dạng ra sao. Nó không khác oán linh là mấy chỉ là toàn thân nhuộm một màu đỏ nhạt. Chém giết mấy quân đoàn Huyết Hồn, Lạc Kỳ không nghĩ lại đơn giản như vậy.
"Chỉ là mấy con Huyết Hồn Kết Đan sao không để vài Nguyên Anh tu sĩ vào giết hết đi"
"Chắc Lạc đạo hữu không biết rỏ, thật ra Thiết Huyết chiến trường này gồm năm tầng, chúng ta đang ở tầng thấp nhất tương đương với Kết Đan tu vi, đi lên trên theo thứ tự là Nguyên Anh, Hóa Thần, Xuất Khiếu, Vấn Đỉnh. Không có ai rảnh xuống đây giúp chúng ta đâu" Vưu Khả Khả nhẹ nhàng giải thích.
"Sao không để Đại Thừa kỳ đại năng ra tay" Tiểu Vân chen vào.
"Kết cấu không gian của đại lục đã yếu lắm rồi, nếu Đại Thừa kỳ ra tay sẽ phá nát mất" Lạc Kỳ giải thích, đây cũng là do Dương Tiễn Lâm nói cho cậu biết.
Thời gian trôi qua Huyết Hồn xuất hiện ngày càng nhiều, không nó từ đâu ra mà giết hoài không hết. Lúc đầu chỉ là Kết Đan sơ kỳ, bây giờ đã có Kết Đan hậu kỳ Huyết Hồn luôn rồi.
"Xoạt,...ầm..." Lạc Kỳ quỵ xuống tại chổ vì hao tổn linh khí quá độ. Cậu không biết mình đã chiến đấu bao nhiêu trận trong ngày hôm nay rồi.
"Các ngươi mau thu lấy Huyết Phách đi, rồi chúng ta tìm chổ trốn qua đêm nay" Lạc Kỳ sắp không chịu nổi nữa rồi.
Huyết Phách là giết Huyết Hồn sẽ bay ra một tia phách, những người ở đây cần thu thập nó để về luận công ban thưởng. Nhiệm vụ của Lạc Kỳ chỉ là bảo vệ không cho đệ tử Tụ Thủy tông chết hết thôi, còn lại cậu không quan tâm.
Nữa đêm trong một hang động nhỏ, đoàn người của Lạc Kỳ đang nghĩ ngơi điều hòa lại linh khí. Lúc đầu có hơn 30 người, giờ chỉ còn có hơn 10.
"Có người" đột nhiên Lạc Kỳ chém một kiếm về phía cửa động, mở đường cho mọi người chạy ra ngoài.
"Khà khà, không hổ là Băng Thiềm Châu hạng 64 Kết Đan bảng. Thực lực cũng không tệ" hai tên hắc y giống nhau như đút xuất hiện.
"Là Ngạ - Súc song quỷ của Man Quỷ tông, mọi người cẩn thận" Vưu Khả Khả sắc mặt ngưng trọng, hai bọn chúng là anh em sinh đôi cũng là hai trong ba tên Kết Đan bảng của Man Quỷ tông, hiện xếp hạng 55, 56 nhưng nếu hai người hợp lại thì có thể chiến thắng Kết Đan bảng hạng 40 không nói chơi a.
"Lạc đạo hữu, chúng ta phải làm sao đây" đám người Tụ Thủy tông lo lắng hỏi.
Chạy cũng không được chỉ có thể chiến mà thôi, nếu không ổn thì Lạc Kỳ sẽ thả Long Tượng ra. Nhưng đó là trường hợp xấu nhất, cậu không muốn lộ ác chủ bài của mình lúc này.
Thấy một mình Lạc Kỳ xuất kiếm đánh tới, hai tên Ngạ - Súc cúng thoáng ngạc nhiên một chút, rồi sau đó cười khà khà nghêng chiến.
Linh khí trong cơ thể của Lạc Kỳ vốn chưa phục hồi đủ, nên cậu quyết đánh nhanh thắng nhanh.
Tụ Thủy tông và Tiểu Vân chưa kịp xuất thủ giúp đở Lạc Kỳ thì mộy đám Man Quỷ tông đã chạy tới giữ chân bọn họ.
Hai tên kia cũng không dể đối phó, mỗi tên cầm trong tay hai thanh đoãn đao đều chập chờn chờ cơ hội đánh tới.
"Ngạ Quỷ Đoạt Mệnh đạo pháp" một đường đao đánh tới cổ Lạc Kỳ, nhanh chóng lấy kiếm chống đở một đao này thì sau lưng của Lạc Kỳ một đao đã đánh tới.
"Hương vị Súc Quỷ đao pháp của ta thế nào" hắn kéo đao lên theo thói quen liếm máu, nhưng chợt khựng lại,... không có máu.
"Lăng Tiêu kiếm pháp" lợi dụng sơ hở của Súc Quỷ, Lạc Kỳ đã đánh tới. Nhưng Ngạ Quỷ đã nhanh chóng đở đường kiếm đó thây cho Súc Quỷ.
Thấy Ngạ Quỷ đứng chặn trước Súc Quỷ môi của Lạc Lỳ chợt cong lên.
"Không ổn" Ngạ Quỷ nhận ra một tia nguy hiểm định kéo Súc Quỷ đi.

CHƯƠNG 129: PHẢN BỘI.
Phản xạ của Ngạ Quỷ nhanh nhưng kiếm của Lạc Kỳ còn nhanh hơn. Kiếm chiêu vừa động, không khí xung quanh hạ một cách đột ngột, mặt đất bắt đầu kết một tầng sương mõng.
"Âm Kiếm...phụt..." kiếm của Lạc Kỳ đã xuyên thẳng qua thân thể của cả hai tên.
Thể nội của Ngạ - Súc Song Quỷ lúc này từ từ kết tinh từng mãng sương li ti.
Ngạ Quỷ mở to mắt nhìn Lạc Kỳ, hắn không dám tin hắn lại chết tại chổ này.
"Giết hết tất cả bọn chúng đừng để một tên trốn thoát" vì sử dụng một chiêu Âm Kiếm mà Lạc Kỳ đã rơi vào trạng thái hư nhược, cậu quỵ xuống tại chổ.
Lạc Kỳ giết nhiều người của Man Quỷ tông như vậy, nếu rơi vào tai Man Quỷ tông chắc chắn sẽ rơi vào trả thù. Cậu không sợ nhưng cũng không muốn gặp bất lợi không cần thiết.
"Tiên Hạc Lộng Nhật" biết Lạc Kỳ đã hết sức vì vậy Tiểu Vân cắn răng toàn lực xuất ra pháp thuật cường đại nhất của mình.
Một hư ảnh tiên hạc lung linh xuất hiện, Tiểu Vân khống chế tiên hạc chém giết đám người Man Quỷ tông, như mà vẫn có kẻ loạt lưới.
Lúc này trên bầu trời Thủy Tinh Cung, cái tên Lạc Kỳ đã bay thẳng lên vị trí thứ 30 trên Kết Đan bảng, trở thành Cữu Minh phủ người xếp hạng cao nhất.
Qua trận chiến, Tiểu Vân dìu Lạc Kỳ rút khỏi nơi này. Một chút nữa thôi đánh hơi được mùi máu bọn Huyết Hồn sẽ đến.
Bây giờ đệ tử Tụ Thủy Tông chỉ còn 9 người, mặt mũi ai cũng tràn đầy mệt mỏi và suy tư.
Hai ngày dưỡng thương đám người của Lạc Kỳ không hề ra ngoài săn giết Huyết Hồn nữa. Trước đó bọn họ còn cứu được một đám người Tụ Thủy tông đang bị đuổi giết. Lúc này đoàn người đã có hơn 30 người và đang trốn trong một hang động nhỏ.
"Bên ngoài Huyết Hồn ngày càng cuồng bạo, trốn ở đây cũng không phải là cách tốt nhất" Vưu Khả Khả nhìn Lạc Kỳ đang ngồi đó tự chửa thương nói.
"Ngày mai ta bình phục rồi chúng ta ra ngoài" Lạc Kỳ vừa nói dứt lời, bên ngoài có một nam một nữ thân thể đầy máu chạy vào.
"Là Lương Ngọc Nhi sư muội và Cang sư huynh của Ngọc Hư đạo quán" nghe ồn ào Lạc Kỳ cũng ngước nhìn hai người bọn họ. Tuy chật vật nhưng cũng nhìn ra nam anh tuấn, nữ kiều diễm.
"Là các sư tỷ, sư muội đó à" nhận ra người quen lúc này Lương Ngọc Nhi mới thở phào một cái ngồi xuống khóc.
Thấy vậy người nam nhân họ Cang luống cuống tay chân phải nhờ đến đám người Tụ Thủy tông an ủi cô ta. Lạc Kỳ biết Ngọc Hư đạo quán đó là một tam phẩm tông môn, nhìn bọn họ chắc lại là đạo lữ rồi.
Lạc Kỳ và Tiểu Vân trở nên vô hình cho đến khi Vưu Khả Khả chợt nhớ ra phải giới thiệu hai người. Nghe bọn Lạc Kỳ đến từ thất phẩm tông môn cả hai vợ chồng họ Cang đều miễn cưỡng chào hỏi.
Lúc Lạc Kỳ bình phục thì Lương Ngọc Nhi phải chửa thương nên kế hoạch lại phải chờ trong động thêm mấy ngày nữa. Nhưng mà hang động này không bao lâu đã bị Huyết Hồn đánh tới.
Lạc Kỳ và tên họ Cang chính là hai người dẫn đầu mở đường máu ra bên ngoài. Lúc này bên ngoài đã rất thảm khốc, thi thể ở khắp nơi. Đám người của Lạc Kỳ lực lượng mõng mà Huyết Hồn ngày càng đông, không còn cách nào cậu phải nhờ đến Mộ Trần giúp cậu tìm đường tẩu thoát.
"Hướng bắc có một bức tường đá, nơi đó có một lực lượng ngăn chặn được Huyết Hồn" Mộ Trần nhanh chóng tìm ra nơi an toàn.
"Hướng bắc" - "hướng nam" khi Lạc Kỳ mở miệng thì tên họ Cang cũng nói.
"Về hướng bắc chúng ta sẽ an toàn" Lạc Kỳ miệng thì nói lớn, tay thì huy kiếm chém chết một Huyết Hồn sau lưng Vưu Khả Khả.
"Hướng nam có người Ngọc Hư đạo quán, đến đó chúng ta sẽ được tiếp viện" họ Cang nói hoàn toàn trái ngược với Lạc Kỳ.
Thấy hai người đưa ra ý kiến đối lập nhau đám người của Tụ Thủy tông đều phân vân không biết nghe theo ai.
"Ta theo Cang sư huynh, tập hợp với người của Ngọc Hư đạo quán dù sao vẫn an toàn hơn đi chung với hắn" có người đầu tiên mở lời thì lũ lượt có kẻ hùa theo.
Hừ đúng là đời Lạc Kỳ bỏ ra biết bao nhiêu công sức bảo vệ bọn chúng đến ngày hôm nay, vậy mà cả cái tên còn không được nhớ. Tiểu Vân sắp phát tác chửi ầm lên thì Lạc Kỳ kéo tay nó lắc đầu.
"Lạc đạo hữu, xin thứ lổi. Hay là hai người theo chúng ta luôn đi" Vưu Khả Khả ái ngại nhìn Lạc Kỳ.
"Vưu sư muội cũng biết Ngọc Hư đạo quán không thích tiếp súc với người lạ a" họ Cang ra vẻ nuối tiếc, nhưng khi nhìn Lạc Kỳ thì lộ ra ánh mắt kiểu như "ngươi không đấu lại ta".


CHƯƠNG 130: NGƯỜI ĐÀN ÔNG LẠ MẶT.
"Một nước không thể có hai vua" Lạc Kỳvẫn hiểu điều này, còn việc đám người Tụ Thủy tông chọn đi với ai Lạc Kỳ khôngngăn cản.
"Nếu vậy chúng ta cáo từ tại đây. Nhiệm vụbảo vệ các ngươi đến đây là kết thúc, các ngươi có gặp chuyện gì cũng khôngliên quan đến ta nữa"
Bỏ lại đám người đó Tiểu Vân hóa thành Bạch Hạcchở Lạc Kỳ bay về hướng bắc. Tốc độ nó khá nhanh, nhưng bởi vì sự cản chở củaHuyết Hồn mà phải đến sáng hôm sau hai người Lạc Kỳ mới tới nơi.
Đây là một nơi rất kính đáo, sương mù kèm huyễncảnh bao phủ bên ngoài. Bước vào trong là một nơi âm khí cực thịnh, xung quanhkhông hề có một mãnh sinh linh nào kể cả Huyết Hồn, nó như một phần tách biệt vậy.
"Nơi này còn đáng sợ hơn bên ngoài"linh tính của Tiểu Vân mách bảo nó.
"Đây là cái gì" kiểm tra bức tường thậtcao gần đó Lạc Kỳ thấy những vết tích rất lạ, nó thiếu cái gì đó.
"Nó giống như ổ khóa" Mộ Trần lúc nàyđã xuất hiện ra bên ngoài.
"Ta thấy rất giống cái Cung Điện ngươi bỏtrong nhẫn trử vật" Một lúc sau Mộ Trần đột nhiên mở miệng.
"Cung điện? Là bản sao Cao Xương MêCung?" Ngày đó Khôi Nhất, Khôi Nhị nói chỉ cần có 4 viên Ảo Ảnh Tinh Thạchlấp vào thì nó sẽ hoàn thành trở thành một kiện Linh Bảo. Nhưng mà không phải vậy,làm đủ mọi cách kể cả mang đến Luyện Khí Sư cũng không thể kích hoạt được, nênLạc Kỳ đã lâu rồi không đụng đến nó.
Lấy Cao Xương Mê Cung ra Lạc Kỳ ướm thử thật sựgiống a. Làm liều Lạc Kỳ đút mạnh nó vào bổng nhiên mặt đất rung lên, âm khíngày càng mãnh liệt.
Cao Xương Mê Cung bên trong bức tường nhanhchóng xoay tròn, một lực lượng vô hình mạnh mẻ kéo đám người của Lạc Kỳ vào mộtkhông gian xa lạ.
Phục hồi sau cơn địa chấn Lạc Kỳ mới nhận ra nơinày là một tế đàn cổ xưa.
"Có thứ gì đó làm ta sợ hải" Long Tượngxuất hiện nói làm ai cũng lo sợ nhìn quanh.
"Không có đường ra" Tiểu Vân khóckhông ai nước mắt a.
"Không có đường lui thì cứ đi về phía trước"Lạc Kỳ cắn răng đi trước.
Càng vào sâu Lạc Kỳ cảm nhận được một áp lực vôhình cực lớn, nó khá giống với lúc cậu gặp Mạn Đà La nhưng không kinh khủng nhưvậy.
Tiếp tục đi Lạc Kỳ nhìn thấy từng cột trụ thật lớnbên trên khắc những hoa vân trận pháp nào đó mà cậu không biết.
"Có người?" Ở giữa tế đàn một ngườiđàn ông đang nhắm mắt ngồi đó như ngủ vậy. Khác lạ là hắn ta có ba đường kimlôi trên trán, khuôn mặt rất tuấn tú lạnh lùng và tràn ngập đế khí. Dù ngườinày nhắm mắt nhưng Lạc Kỳ vẫn cảm nhận được một áp lực lớn, áp lực đó khiến cậumuốn quỳ bái.
Nhìn quanh đám người Tiểu Vân, Long Tượng kể cảMộ Trần đều đang rung gẫy quỳ rạp trên mặt đất. Áp lực đột ngột tăng mạnh, khihai chân của Lạc Kỳ sắp trụ không nổi nữa thì một vầng kim quang bao phủ lấy cậu,bảo vệ cậu khỏi uy áp đó.
Lúc này đột nhiên người đó mở mắt ra nhếc miệngnhìn Lạc Kỳ.mal;font-vp<_Q

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro