CHƯƠNG 81 ĐẾN CHƯƠNG 100

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 81: SƠN TRANG MA ÁM.
Qua mấy ngày đấu giá hội cũng chính thức bắt đầu. Đúng là đại đấu giá, ở đây Lạc Kỳ gặp đủ loại tông phái, nhưng có một điểm chung là tông môn nào cũng có Nguyên Anh đại năng dẫn đội a.
Trong thời gian diễn ra buổi đấu giá, rất nhiều vật phẩm muôn hình muôn dạng đã được người đấu giá mang đi. Có cả Địa cấp công pháp, Trung cấp Pháp khí nữa, những thứ này cũng đem ra đấu giá đúng là làm Lạc Kỳ mở rộng tầm mắt a.
Cuối cùng Lạc Kỳ đã đấu giá hai quyển Mộc hệ Huyền cấp hạ phẩm công pháp và pháp thuật, hai thứ này cũng lấy đi gần hết tài sản của Lạc Kỳ rồi.
"Ầm...rầm..." đột nhiên một tiếng "ầm.." vang vọng cả thành.
"Chẳng lẽ có bảo vật xuất thế" mọi người xôn xao bàn tán.
Không chịu lạc hậu, đoàn người của Thủy Tinh Cung cũng đi đến nơi phát ra tiếng động lớn lúc nãy.
Đến nơi, bên ngoài nơi này đã bị phủ một tầng kết giới xám, không thể nhìn thấy cái gì bên trong hết.
"Đây chắc hẳn là Bạch gia trang mấy trăm năm trước đột nhiên biến mất a" một vị trưởng lão của Vân Mộng Cốc mở miệng. Đứng nghe những người xung quanh bàn luận, Lạc Kỳ cũng biết sơ sơ về nơi này.
Bạch gia trang là một gia tộc cực lớn của Vân Mộng Thành, trong gia tộc có một vị lão tổ là Thái thượng trưởng lão của Vân Mộng Cốc. Nhưng không biết vì sao mấy trăm năm trước gia trang đột nhiên biến mất như chưa từng tồn tại, lão tổ của Bạch gia cũng đã đến xem xét nhiều lần nhưng không có kết quả.
Không lâu sau đám người có mặt ở đây đã kéo lũ lượt đi vào trong. Nhưng mà chỉ có Trúc cơ kỳ tu sĩ mới vào được, còn những người có tu vi cao hơn sẽ bị chặn lại ở ngoài kết giới làm cách nào cũng không vào được.
Ở bên này Thủy Tinh Cung cũng đang thảo luận xem ai đi vào đó, sau một hồi đưa ra quyết định chỉ cho phép đệ tử Trúc cơ hậu kỳ mới được đi vào trong. Dù sao tòa sơn trang này mới xuất thế không ai biết có nguy hiểm gì bên trong hay không.
Vừa xuyên qua kết giới đập ngay vào mắt Lạc Kỳ là một khung cảnh hoang tàn đến đáng sợ, những tòa nhà bị sụp đổ loang lổ vết tích thời gian. Bao chùm lấy sơn trang là một màu xám khói huyền bí, từng cơn gió rít qua nghe như tiếng ai đang khóc than vậy.
"Ngươi có thấy tiểu thiếu gia không?" Đột nhiên có một giọng nói từ phía sau Lạc Kỳ truyền lại.
Lạc Kỳ hết hồn quay lại chưởng một cái về người đó, chỉ thấy thân thể của hắn ta vốn đã bị đánh vở ra từ từ được tụ lại.
"Ngươi có thấy tiểu thiếu gia không?" Hắn lại hỏi câu đó. Bây giờ Lạc Kỳ mới nhìn kỷ, người này hai mắt vô hồn, thân thể bị một vòng ám khí quay quanh.
Đảo mắt nhìn lại đằng xa Lạc Kỳ thấy có nhiều người cũng giống như tên này, đi lửng thửng miệng thì cứ nói một cậu: "đi tìm tiểu thiếu gia, đi tìm tiểu thiếu gia".
"Ngươi có thấy tiểu thiếu gia không?" Tên đứng trước mặt Lạc Kỳ lại hỏi.
Thấy Lạc Kỳ lắc đầu tên này mới bỏ đi về hướng có người khác, miệng lại lầm bầm: "đi tìm tiểu thiếu gia, đi tìm tiểu thiếu gia".


CHƯƠNG 82: NHANH CHÓNG TRẢ THÙ.
Đi vào bên trong Lạc Kỳ nghe có tiếng người hét lên, sau đó là tiếng đánh nhau. Chạy tới nhìn thì thấy một đám người đanh vây công một gốc Ma thụ, từng phiến lá rể cây của Ma Thụ thỉnh thoảng lại đâm chết một người.
Xa xa đằng kia Lạc Kỳ lại thấy một đám người bị vây khốn bởi một vườn Ma Hoa. "Không lẽ nơi này đã bị ma hóa hết rồi sao" Lạc Kỳ thầm nghĩ.
Vượt qua khuôn viên bên ngoài, Lạc Kỳ đi vào khu nhà chính. Cảnh tượng nơi này cũng hoang tàn không kém, những nhân loại bị ma hóa cũng đông hơn. Bọn chúng đi khắp nơi tìm kiếm "Tiểu thiếu gia" gì đó, thỉnh thoảng có vài tên thấy Lạc Kỳ nên đến hỏi.
"Hay lắm, ông trời có mắt lại cho ta gặp được ngươi" khi Lạc Kỳ đi vào một hẻm nhỏ thì bổng phía sau có tiếng người ngạo nghễ nói vọng tới.
"Ngươi đi chết đi" thì ra là tên thanh y tên An An mấy hôm trước đã sỉ nhục Lạc Kỳ. Lần này như sợ Lạc Kỳ chạy trốn, vừa gặp mặt hắn đã tung ra sát chiêu muốn giết Lạc Kỳ liền.
"Phốt..." không hề nói một lời, thanh kiếm của Lạc Kỳ đã đâm xuyên tim tên An An.
Hắn mở to mắt không dám tin tưởng.
"Ngươi...không trúng... độc"
Lắc lắc vòng tay San Hô Tím, Lạc Kỳ bồi thêm một kiếm tiễn hắn về địa ngục trong trạng thái uất ức.
"Không..." lại là một tiếng hét đau đớn vang lên.
Lần này lại là tên Vạn Kỳ Nhân, hắn nhanh chân chạy lại ôm xác tên An An vừa mới chết vào lòng mình.
"Ngươi lấy oán trả ơn, lần trước ta đã giúp các ngươi, bây giờ ngươi lại giết An An của ta" hắn hét vào mặt Lạc Kỳ trong phẩn nộ.
"Giúp, ngươi không xứng để nói chữ này. Hai người bọn ngươi lấy chúng ta ra làm chuột bạch thí nghiệm còn dám tự cho là đúng" Lạc Kỳ lạnh lùng nói.
"Đáng lẻ ra hôm đó ta phải để An An giết hết bọn ngươi đi. Bọn ngươi là lũ súc sinh, ngươi đi chết đi" Vạn Kỳ Nhân bắt đầu nổi điên, hai tay hắn kết thành chưởng ấn đánh tới.
"Phốt..." một kiếm đâm thẳng tới Lạc Kỳ lần thứ hai miểu sát một người nữa trong tích tắc.
"Nếu ngươi yêu hắn như vậy thì ta giúp ngươi đi tìm hắn".
Bỏ lại hai các xác Lạc Kỳ tiếp tục đi về phía trước. Trả thù xong tâm trạng của Lạc Kỳ tốt hơn chút ít, nhưng cậu vẫn chưa thỏa mãn, cậu tự hứa với lòng sẽ đưa Thủy Tinh Cung trở thành một đại phái để sẽ không bị người ăn hiếp nữa.
Đi hồi lâu Lạc Kỳ vào một căn phòng nhỏ, căn phòng này không lớn nhưng lại ít hư hao nhất trong các phòng còn lại.
Trong phòng có một chiếc giường đỏ như giường tân hôn, Lạc Kỳ đi đến thấy trên đó có một viên tinh thạch. Vừa chạm tay vào những hình ảnh như một cuốn phim bắt đầu chạy trong não bộ của Lạc Kỳ.
"Là Lưu Ảnh Tinh Thạch" chỉ nhớ được như vậy, não bộ của Lạc Kỳ đã bị chím trọn bởi các hình ảnh khác.

CHƯƠNG 83: NGUYỀN RỦA VÀ THÂN PHẬN CỦA LA TÚ KHIÊM.
Cuốn phim bắt đầu từ một tình yêu đẹp, cô gái là tiểu thư của Bạch gia trang này, cao quý vô cùng người người mơ ước. Còn chàng trai đó chỉ là một tên gia nô thấp kém, không quyền không phú.
Hai người bọn họ lén lút yêu đương nhưng rất hạnh phúc, cho đến khi gia chủ Bạch gia ép gã cô gái cho một người quyền quý khác. Không chịu số mạng ép buộc hai người đã bỏ trốn.
Rồi hình ảnh bị lướt qua cho đến cảnh cô gái bị áp giải trở về trên tay còn ôm một đứa bé. Thì ra chàng trai ấy đã bị người của Bạch gia giết chết khi vừa tìm gặp, đứa bé chính là kết tinh cho tình yêu của họ nên cô gái nhất quyết không chịu giao nó ra.
Nhưng một cô gái làm sao có thể chống trội được với một bày lang sói, đứa bé đã được mang đi theo lời của một tên trong số đó là "mang đi giết".
Cuối cùng, Cô gái bị nhốt trong một căn phòng nhỏ chờ đên ngày gã đi. Trong căn phòng này đau đớn, phẩn nộ, tuyệt vọng đã thiêu đốt sinh mạng của cô. Trước khi chết cô nguyền rủa cả tòa Bạch gia trang này sống không được, chết không xong phải tìm lại được đứa con trai đáng thương của mình.
Rồi từ bầu trời một vầng sáng đen chiếu gọi tái tạo lại sinh mạng cho cô gái, tu vi cô ta tăng vọt. Sau đó cô ấy hét lên một tiếng cả tòa Bạch gia trang rộng lớn này đã bị bao phủ bởi hắc khí, hắc khí chui vào linh thứ của tất cả mọi người và phá hủy nó.
Đến đây cuốn phim cũng dừng lại, Lạc Kỳ trở về với hiện thực.
"Ngươi đã gặp con trai của ta" đột ngột có tiếng người từ phía sau.
Lạc Kỳ nhanh tay chưởng về phía sau một cái nhưng chưởng lực đã bị cô gái phía sau dể dàng phá giải.
"Ta nhận ra khí tức của con trai ta, ngươi đã từng gặp nó rồi sao" tuy cô gái sau lưng cũng bị hắc khí bao phủ nhưng tâm trí lại không tổn hại gì
Nhớ đến đoạn hình ảnh mình nhìn thấy Lạc Kỳ biết người này chính là cô gái ấy.
"Thưa tiền bối, vãn bối không biết tiểu nhi là ai" Lạc Kỳ lễ phép nói.
Nhưng một hình ảnh lóe lên trong đầu Lạc Kỳ, cậu lây mãnh ngọc bội có chữ Khiêm mà ngày trước cha của Bảo Nhi cho mình ra, đưa đến trước mặt cô gái.
"Có phải đây là của tiểu nhi?"
"Đúng vậy, mãnh ngọc bội này của phu quân, phu quân họ Khiêm, nó đã được đeo lên người của con ta khi vừa trào đời, đúng đúng chính là nó" cô gái hạnh phúc ứa nước mắt vuốt ve mãnh ngọc bội.
Rồi cô ấy dùng hắc khí đánh vào mãnh ngọc bội, một nhân ảnh mờ ảo hiện ra.
"Con trai ta vẫn còn sống, nó đã lớn như vậy rồi, ông trời có mắt a".
Nhìn nhân ảnh mờ ảo đó Lạc Kỳ bắt ngờ nhận ra đó là La Tú Khiêm, Ma tu đã chết nhiều năm trước.
"Ngươi gặp con trai ta rồi, vậy bây giờ nó sống tốt không" tay cô gái nhẹ nhàng vuốt ve mặt La Tú Khiêm, miệng thì hỏi.
Lạc Kỳ không thể nào nói cho cô ta biết La Tú Khiêm vì yêu thành hận nhập ma đạo, rồi bị chính người mình yêu giết chết được. Như vậy rất tàn nhẫn với một người mẹ đã chờ con mình suốt mấy trăm năm.
"Ông ấy sống tốt lắm, được một gia tộc nhận nuôi đặt tên là La Tú Khiêm. Bây giờ ông ta đã là lão tổ của La gia và con cháu đầy đàng rồi" Lạc Kỳ cố kìm nén xúc động nói dối.

CHƯƠNG 84: TÂM MA.
Qua hồi lâu, cho đến khi nhân ảnh của La Tú Khiêm tan ra thì cô gái ấy mới phục hồi lại tinh thần.
"Những thứ ở đây bây giờ đã bị ma hóa hết rồi, chỉ còn chiếc đèn lồng này ngươi lấy đi đi" cô gái dường như biết được ý định của Lạc Kỳ khi đến đây.
Nhìn chiếc đèn lồng bị vứt trong một gốc, tuy Lạc Kỳ không biết nó là cái gì nhưng vẫn thấy được sự bất phàm. Giữa một khômg gian đầy ma khí như thế này dường như nó một sức mạnh vô hình nào đó luôn bài xích ma khí ra xa.
"Ngày đó ta nhất niệm thành ma chỉ để tìm kiếm cho trai mình, nhưng pháp tắc của khối đại lục này quá mạnh luôn bài xích Thiên Ma Nhân như ta. Vì vậy ta chỉ còn cách tạo kết giới này để bảo vệ mà thôi"
Thiên Ma Nhân khác với Ma tu ở chổ, bọn họ được tạo ra bởi sự ưu uất, phẩn nộ và thù hận. Chúng có những việc còn dang dở muốn hoàn thành nên khi chết linh hồn sẽ câu thông với ma giới tạo ra sinh mạng mới, đây được gọi là "Nhất niệm thành ma".
"Bây giờ ta đã biết con trai ta vẫn sống bình yên, hạnh phúc ta đã mãn nguyện rồi. Ta không còn lý do gì phải tồn tại nữa" cô gái nói chuyện mà khóe môi vẫn cười.
"Còn đây là Tâm Ma, nó và Kết giới bên ngoài duy trì lẫn nhau. Ngươi chỉ cần đem nó ra khỏi kết giới thì không bao lâu sau Thiên Kiếp sẽ phát hiện vàphá hủy nơi này đi" cô gái đưa cho Lạc Kỳ một vật như trái tim, nó phát ra ma khí nồng đậm đến mức Lạc Kỳ không dám cầm vào.
"Tiền bối nói pháp tắc bài xích Ma Nhân, vậy Ma Tâm này nếu tiểu bối đem ra ngoài thì cũng sẽ gặp Thiên Kiếp thôi" Lạc Kỳ e ngại, cậu vẫn chưa muốn chết dưới Thiên Kiếp a.
"Ngươi chỉ cần bỏ nó vào chiếc đèn lồng là được. Nhưng mà ta phải nhắc nhở ngươi một khi Ma Tâm xuất thế Ma đạo sẽ phát hiện ngay, bọn chúng sẽ đến tranh đoạt nó liền. Cũng may Ma Tâm này đã bị bào mòn còn lại không có bao nhiêu Ma Khí nên chỉ phát tán trong một phạm vi nhỏ".
Chắn chắn mọi việc Lạc Kỳ mới để Tâm Ma vào chiếc đèn lồng, thật sự chiếc đèn lồng này trấn áp được ma khí a. Trước khi đi ra Lạc Kỳ đã truyền tin cho mấy đồng môn còn lại, rồi cùng nhau đi ra ngoài.
"Hừ bên trong chẳng có gì chỉ toàn Ma Thụ, Ma Hoa thật tốn công" các vị đồng môn càu nhàu.
Thấy bọn Lạc Kỳ đã ra mấy vị Trưởng lão cũng không còn lý do ở lại nữa, nên đã nhanh chóng lái phi thuyền trở về.
Đi được một đoạn Lạc Kỳ nghe thấy âm thanh nổ tung "ầm...bùm...." từ phía xa. Cậu thở dài khẻ lắc đầu, buồn cho số phận của hai mẹ con.
Cuối cùng cũng trở về Thủy Tinh Cung, chưa kịp vui mừng đập vào mắt của Lạc Kỳ là một bãi hoan tàn đổ nát. Xác người nằm la liệt, đại trận sụp đổ, mặt hồ một màu đỏ do máu đổ lóng lánh giữa ánh nắng.


CHƯƠNG 85: TRẢ GIÁ.
Đoàn người Lạc Kỳ đứng yên không tin vào mắt mình, hai vị Thái thượng trưởng lão cấp tốc bay vào trong gặp Cung chủ.
Lúc này Lạc Kỳ mới phục hồi lại tâm trí, cậu nhanh chân bay đi gặp Mai trưởng lão. Đến nơi thì thấy Mai trưởng lão một thân đầy máu, đang ngồi vận công chửa thương.
Còn ở bên phía Cung chủ lúc này, một tay bà đã bị chém đứt đoạn, mấy vị Thái thượng trưởng lão khác cũng thương tích đầy mình.
Đợi Mai trưởng lão thương thế ổn hơn một chút Lạc Kỳ mới tiến tới gặp bà hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Thì ra mấy hôm trước một đám Thái Thượng trưởng lão của Huyền Thiên tông không biết đã làm gì mà chọc điên một Hóa Thần cảnh Ma tu. Bọn chúng dụ tên Ma tu ấy đi vào lãnh địa của Thủy Tinh Cung, tên Ma tu ấy nổi điên đã phá hủy, giết chóc khắp nơi.
Cuối cùng Đệ Nhất Thái Thượng Trưởng lão phải thiêu đốt thọ nguyên mới đánh đuổi tên Ma tu này được.
Tuy vậy cái giá mà Thủy Tinh Cung phải trả vô cùng đắc. Ngoại môn đệ tử chết gần ba phần, nội tông đệ tử chết mấy ngàn, Kết Đan trưởng lão giữ Hộ cung trận chết mấy chục vị, mấy vị Thái thượng trưởng lão đều bị trọng thương.
Nhưng rồi đám người của Huyền Thiên tông đứng đó xem còn cười hả hê, bọn chúng còn mĩa mai "đa tạ Thủy Tinh Cung đã hy sinh cứu giúp" rồi bỏ đi.
Mắt của Lạc Kỳ bắt đầu đỏ lên "là các ngươi ép ta". Cậu không hề muốn sát sinh nhưng hôm nay cậu phải khiến bọn Huyền Thiên tông phải trả cái giá thật đắc.
Nhờ Mai trưởng lão dẫn mình đi gặp Cung chủ. Ở đây Lạc Kỳ lấy chiếc đèn lồng có Tâm Ma bêm trong ra, kể cho Cung chủ và mấy vị Thái Thượng trưởng lão ở đây được rỏ.
Nghe Lạc Kỳ kể mắt mấy vị ở đây đột nhiên sáng lên.
"Tốt, chuyện này để ta xử lý" đệ nhất Thái thượng trưởng lão lấy chiếc đèn lồng rồi biến mắt.
Còn lại mọi người vừa dọn dẹp, vừa chờ đợi tin tốt. Hơn một ngày sau phía Huyền Thiên tông truyền đến tin cầu cứu, bọn họ bị một đám ma tu tiến đánh.
Nếu Thủy Tinh Cung có thảm trạng như thế này chỉ bởi một tên Hóa Thần Ma tu gây ra, thì ở Huyền Thiên tông bọn Ma tu lại có thêm một đán Nguyên Anh, Kết đan không biết chuyện gì sẻ xảy ra. Lạc Kỳ rất mong chờ à.
Cũng may những người Lạc kỳ quen biết đều không có mất mạng, chẳng qua cha của Hoàng Tiểu Thúy bị thương cực nặng phải điều dưởng dài hạn, làm Hoàng Tiểu Thúy khóc quá trời.
Lúc này ở Huyền Thiên tông.
"Tông chủ, bọn chúng đông quá chúng ta sắp không giữ được rồi" một tên Trưởng lão đang giữ hộ tông trận hét lớn.
"Ầm..." hộ tông đại trận của Huyền Thiêb tông đã bị phá. Một quân đoàn Ma tu kéo vào, bọn chúng đi đến đâu là máu đổ thành sông đến đó.
Trên bầu trời Hóa Thần lão tổ của Huyền Thiên tông đang ác đấu với tên Hóa Thần Ma tu. Ông ta thắng ở chổ đã Hóa Thần lâu năm nhưng khí huyết ông ta đã giảm, nếu trận này không may mắn ông ta sẽ chết trước khi thọ nguyên hết.
Không chỉ vậy một đám Nguyên Anh Kỳ cũng bu vào nhau chiến đấu kịch liệt.
"Các ngươi tại sao lại tiến đánh chúng ta" một tên Nguyên Anh hét lên.
"Đưa Tâm Ma ra đây" tên Ma tu mặc áo bào đen ồn ồn giọng nói.
"Ta không biết ngươi nói cái gì"
"Vậy thì chết đi" vừa dứt lời hắn hút hai tên Kết Đan đằng xa lại, biến hai tên đó thành huyết vụ rồi đánh thẳng về phía trước.
"Phốc..." Một tên Nguyên Anh Kỳ của Huyền Thiên tông bị Huyết vụ xuyên ngang người.
"Định hồn thuật" một vòng khí đen bao phủ lấy Nguyên Anh vừa xuất ra, "bùm..." Nguyên Anh nổ tung vậy là một tên Nguyên Anh Kỳ của Huyền Thiên tông đã vĩnh viển chết.
Nguyên Anh Kỳ cũng như tên gọi linh hồn chuyển thành Nguyên Anh, chỉ cần Nguyên Anh chưa diệt thì vẫn không thể chết.

CHƯƠNG 86: THẢM KHỐC.
Trận chiến vẫn diễn ra hết sức ác liệt, đã có mấy tông môn đến nhưng không một ai dám bước vào cuộc chiến này.
Bây giờ phía ngoài của Huyền Thiên tông là một mãnh hỗn độn giữa xác người, máu và những tàn tích cuộc chiến.
"Phốc..." Huyền Thiên tông lão tổ bị đánh văng ra ngoài.
"Giao ra Tâm ma" tên Hóa Thần ma tu lạnh giọng quát lên.
"Đi chết đi" một đạo kiếm quang chém tới tên Hóa Thần ma tu lấy đi một cánh tay của hắn đồng thời giải nguy cho Huyền Thiên tông lão tổ.
"Ngươi súc sinh" bị chém đứt cánh tay tên Ma tu đã nổi điên. Xung quanh hắn bây giờ Hắc khí và Huyết vụ xen lẫn vào nhau tạo thành một chú ấn cực kỳ quỷ dị.
"Huyết Ma chú - độc bá thiên hạ" kèm với tiếng hét hắn đã đánh Huyết Ma chú về hướng tên mới chém đứt cánh tay của mình.
"Hừ" tên cầm kiếm cũng không phải dể đối phó, tay hắn huy ra một đạo kiếm đánh tan Huyết Ma chú.
Nhưng chưa hết đắt ý thì phía sau tên cầm kiếm đã xuất hiện một giọng cười "Khặc...khặc..." quái dị.
"Đó chỉ là món khai vị, đây mới là móm chính" một bàn tay của tên Ma tu đã hoàn toàn hóa thành xương cốt. Hắn lấy năm ngóm tay xương trắng của bấm vào đầu của tên cầm kiếm, máu từ đỉnh đầu phọt ra bao nhiêu thì bị năm ngón tay hút lấy hết.
"Không thiếu tổ" đám người Huyền Thiên tông đồng loạt hét lớn. Thì ra tên cầm kiếm chính là Thiếu tổ của Huyền Thiên tông, người có khả năng Hóa Thần nhất trong tông.
"Tên khốn khiếp trả mạng lại đây" thấy đệ tử của mình bị chết oan ức lão tổ Huyền Thiên tông đã bay đến tung ra sát chiêu. Nhưng ông ta chưa kịp đến thì đã bị đánh văng ra ngoài.
Đột nhiên lúc này trên bầu trời mây đen giằng giũ, từng tia sét đánh thẳng xuống Huyền Thiên tông. Lúc này khối Tâm Ma bay lên giữa không trung phát ra luồng ma khí khổng lồ.
Thấy Tâm Ma xuất hiện những tên Ma tu ở đây như hóa điên, họn chúng bay vào cướp lấy nó mà không hề sợ Thiên Kiếp.
Đám ma tu vì muốn có được Tâm Ma mà đã không ngằn ngại giết lẫn nhau cho đến khi trên bầu cửu cửu tám mươi mốt đạo Lôi kiếp đồng loạt đánh xuống.
"Bùm....rầm...." thiên địa như đổ sập, không còn ai thấy được gì bên trong nữa.
Mây đen tan đi, mọi vật cũng từ từ được hiện ra. Nếu lúc trước ở đây còn là một bãi hỗn loạn thì bây giờ chỉ còn lại một bãi đất trống không bị lúng xuống thật sâu.
Tất cả những người có mặt ở đây đều hít một ngụm khí lạnh. Không ai có thể ngờ trận Thiên Kiêp này lại khinh khủng đến như vậy. Đúng là Ma tu đã chết hết nhưng Huyền Thiên tông bên này cũng không khá hơn là bao.
Huyền Thiên tông có mười bốn đỉnh núi bây giờ chỉ còn lại bảy đỉnh, Hộ tông đại trận bị đánh tan nát không còn một mãnh, những kiến trúc hầu như đều hoan tàn.
Những người còn sống của Huyền Thiên tông lúc này khóc không ra nước mắt a. Đến cả Tông chủ Huyền Thiên tông bây giờ cũng phải ngồi sụp xuống không biết có khóc hay không. Nhưng còn may mắn là Huyền Thiên tông lão tổ vẫn sống sót nếu không lần này Huyền Thiên tông sẽ khó sống đây.
Mấy tháng sau Thủy Tinh Cung một lần nữa đã được xây dựng lại. Đối với những người không biết thì nói trận hạo kiếp của Huyền Thiên tông là gieo gió gặp bão, còn đối với riêng Lạc Kỳ thì thật sự hả lòng hả dạ.


CHƯƠNG 87: NGOẠI TỘC KHÔNG THÂN.
Sau khi Thủy Tinh Cung được sửa chửa xong Lạc Kỳ đã về Viễn Phong Thành một chuyến để gặp mẫu thân của mình. Ngoài dự liệu lần này Lạc Kỳ còn gặp cả ông ngoại của mình và hai người anh họ.
Lúc nhỏ Lạc Kỳ cũng gặp ông ta mấy lần nhưng đã qua lâu lắm rồi, hôm nay nếu không có mẫu thân giới thiệu thì Lạc Kỳ cũng chẳng nhận ra. Còn hai người anh họ của mình đây là lần đầu tiên Lạc Kỳ được gặp.
Lúc nhỏ thấy ông ngoại thì có cảm giác cao thâm khó lường, bây giờ nhìn lại mới thấy ông ta chỉ có tu vi Trúc cơ sơ kỳ a. Còn hai người anh họ có tu vi Luyện Khí tầng 10, một người tên là Lục Chính Quân, một người tên là Lục Chính Hào đều là đệ tử Bạch Vân tông.
Nói ba hoa hồi lâu ông ta cũng lộ ra ý định lần này đến đây.
"Kỳ nhi à, ngươi cũng thấy đó Lục gia nhỏ như vậy khó khăn lắm mới bồi dưỡng được ra hai vị ca ca của ngươi. Nhưng mà tụi nó năm nay đã gần bốn mươi rồi vẫn chưa Trúc cơ, ông ngoại đây có chết làm sao nhắm mắt cho an"vừa nghe là biết ý định liền nhưng dù sao ông ta cũng là ông ngoại vã lại còn có mẫu thân ở đây nên Lạc Kỳ cũng không tính toán với bọn họ.
"Đây là hai viên Trúc Cơ đan coi như làm quà lần đầu gặp mặt hai vị ca ca" Lạc Kỳ mặt vẫn tỉnh bơ đưa ra hai viên đan dược.
"Quân nhi, Hào nhi không phải hai đứa có chuyện muốn nói với Kỳ nhi sao. Bây giờ thì nói đi" đột nhiên ông ngoại của Lạc Kỳ chỉa mũi nhìn hai người anh họ.
Ngập ngừng hồi lâu một người mới mở miệng:
"Kỳ đệ, trước khi chúng ta trở về tình cờ có nghe mấy vị sư huynh nói ở Kim Dương sơn mạch xuất hiện một con Kết Đan linh thú" dù chỉ nghe có vậy Lạc Kỳ cũng hiểu rỏ ý sau của toàn câu truyện.
Kim Dương sơn mạch là một vùng núi nhỏ ở gần Bạch Vân tông, các linh thú nơi này đa phần đều ở Luyện Khí kỳ, thỉnh thoảng mới xuất hiện mấy con Trúc cơ sơ kỳ. Nhưng bây giờ lại xuất hiện Kết Đan linh thú, vì vậy bọn họ nghi ngờ ở đây chắc có thiên tài địa bảo gì đó nên con linh thú này mới Kết Đan được.
Thấy Lạc Kỳ khá hứng thú với việc này, ông cháu ba người bọn họ liếc nhìn nhau thở phào.
Lạc Kỳ cũng không bạc đãi bọn họ lấy ra 30 viên hạ phẩm linh thạch đưa cho bọn họ coi như trả công. Ai cũng được lợi nên mọi người đều thuận mặt rời đi.
Đến Kim Dương sơn mạch, Lạc Kỳ dạo một vòng cũng không thấy có cái gì ngoài trừ mấy con linh thú thấp cấp và người của Bạch Vân tông.
Mấy người của Bạch Vân tông thấy Lạc Kỳ chỉ nhìn nhìn vài cái rồi thôi, dù sao nơi này thỉnh thoảng đều sẽ có người của tômg phái khác đến làm nhiệm vụ gì đó.

CHƯƠNG 88: CÔ GÁI ĐỀN TỪ MINH GIỚI.
Đêm đến, Lạc Kỳ vốn định hết đêm nay sẽ đi ra không tìm kiếm nữa thì nó lại xuất hiện.
Trong đêm tối một vầng sáng xanh chói lóa như ngọn đèn chậm chạp đi tới. Trên thân cây cổ thụ lúc này Lạc Kỳ ngồi bật dậy, bên dưới là một con mãng xà với đôi mắt xanh biết đang nhìn cậu.
Con mãng xà này đưa mắt nhìn Lạc Kỳ rồi gẩy đầu như muốn cậu theo nó. Lúc này Lạc Kỳ rất phân vân lở như nó dụ cầu rồi bắt ngờ tấn công thì phải làm sao.
Nhưng Lạc Kỳ ngay lập tức phủ nhận suy nghĩ này liền. Linh thú chỉ hành động theo quán tính nếu nó thấy cậu mà không tấn công thì chỉ còn một đáp án là nó có chủ nhân.
Lấy hết can đảm Lạc Kỳ bắt đầu đi theo con mãng xà, đi một chút Lạc Kỳ mới nhận ra mình đang được dẫn xuống lòng đất a. Con mãng xà này đi tới đâu mặt đất cứ tách ra đến đó, tạo thành một thông lộ thẳng xuống bên dưới.
Lúc này trong nhẫn trữ vật chiếc đèn lồng cũng bắt đầu không an phận, nó tự phát sáng lên ánh sáng như màu mắt của con mãng xà.
Lạc Kỳ lấy chiếc đèn lồng ra khỏi nhẫn trữ vật, càng đi sâu thì nó càng sáng. Theo hai bên đường lúc này Lạc Kỳ đã nhìn thấy được những bức bích họa khắc vào đá núi, Lạc Kỳ thấy có hình ảnh rất nhiều oan hồn đang quỳ bái một cô gái.
Đột nhiên con mãng xà quay đầu lại nhìn, Lạc Kỳ đã thủ sẳn tâm lý chiến đấu thì nó từ từ hiển hóa thành một cành cây.
"Cuối cùng ngươi cũng đến" một âm thanh nữ tính vang lên. Trên bức tường cuối cùng khắc họa một bụi hoa từ từ hiện ra chân thật.
"Ngươi là ai" lấy hết dũng khí Lạc Kỳ mới mở miệng được.
"Đã 10 vạn năm rồi ta chờ đợi ngươi, cuối cùng ngươi cũng xuất hiện" không trả lời câu hỏi của Lạc Kỳ, đóa hoa đó cứ lây lây những chiếc cành của mình nhẹ nhàng nói.
"Ta không hiểu ngươi nói gì hết, sao ngươi lại chờ ta 10 vạn năm" Lạc Kỳ nhíu mày nói.
"Xem ra chuyển thế làm ngươi quên hết mọi chuyện rồi" bụi hoa lúc này biến thành một người con gái. Lạc Kỳ nhận ra cô gái ấy chính là người đã được khắc họa trên những bức bích họa mà đám oan hồn kia quỳ bái.
"Thôi, với thực lực bây giờ của ngươi biết quá nhiều cũng không phải chuyện tốt, chỉ làm đạo tâm thêm rối loạn mà thôi. Ngươi chỉ cần biết trong tương lai còn có một địch nhân rất cường đại mà ngươi cần phải đối mặt"
Càng nghe Lạc Kỳ càng rối loạn, cái gì mà chuyển thế, cái gì mà cường địch. Lúc này Lạc Kỳ chỉ muốn rời khỏi nơi này mà thôi, đầu cậu đang rất đau.
"Chiếc đèn trong tay ngươi có tên là Âm Dương Minh Đăng, có thể mở ra thông đạo đến Minh giới, chỉ là với đạo hạnh bây giờ của ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ đến"
Nói rồi cô gái đi lại lấy chiếc đèn lồng trong tay Lạc Kỳ, đánh một đạo pháp thuật vào nó. Chiếc đèn lồng lúc này bắt đầu xoay vòng tròn, phát ra ánh sáng mãnh liệt.
Từ nơi ánh sáng chiếu đến từ từ hiện lên một cánh cửa đá chạm trổ tinh xảo. Cánh cửa dần mở ra một luồng âm khí từ từ thổi tới.
"Nhớ kỷ ta là Mạn Đà La, chúa tể Minh giới" nói rồi cô ta quăng trả chiếc đèn lồng lại cho Lạc Kỳ rồi biến mất sau cánh cửa tối tăm đó.

CHƯƠNG 89: CHUẨN BỊ KẾT ĐAN.
Đứng lặn người nhìn Mạn Đà La cùng cánh cửa nối liền với Minh giới biến mắt, Lạc Kỳ mới hít một hơi thật sâu nhặt lên chiếc đèn lồng.
Lúc Lạc Kỳ đang loay hoay tìm lối ra thì cậu nhìn thấy cành hoa mà Mạn Đà La đã bỏ lại.
"Nếu Mạn Đà La là chúa tể Minh giới, vậy một nhánh hoa từ cơ thể cô ta tách ra này cũng sẽ không tầm thường a". Lạc Kỳ suy nghĩ.
Hồi lâu sau Lạc Kỳ mới thoát ra được bằng cách đưa linh lực của mình vào nhánh hoa để nó mở đường giống như lúc đầu đến đây.
Về đến Thủy Tinh Cung, việc đầu tiên Lạc Kỳ làm đó là trồng nhánh hoa Màn Đà La này xuống. Thỉnh thoảng cậu cũng lấy nước bên trong cấm địa ra tưới cho nó, với những cống hiến mà Lạc Kỳ đã làm thì điều này không hề khó khăn.
Nhưng mà kể từ khi trở về Lạc Kỳ thường xuyên nằm mộng, chỉ cùng một giấc mơ duy nhất. Trong mộng Lạc Kỳ thấy mình bị trói buộc trong vòng tay của một người đàn ông xa lạ, cậu có thể cảm nhận được chân thật bản tính chiếm hữu rất nặng của người đàn ông đó.
Mấy năm nữa trôi qua, kể từ ngày trồng thành công nhánh hoa Mạn Đà La, Lạc Kỳ thường xuyên ngồi bên gốc hoa tu luyện.
Bởi vì linh khí nơi này nồng đậm hơn rất nhiều đã không thua kém bên trong cấm địa rồi.
"Đã đến lúc phục dụng nó rồi" Lạc Kỳ lấy một chiếc bình ngọc ra bên trong có một viên đan dược.
Nhật nguyệt luân phiên Lạc Kỳ vẫn ngồi nơi đó tu luyện. Chỉ là linh khí bắt đầu xoay quanh người cậu, Khí Hãi bên trong sôi sục lên như muốn bạo phát vậy.
"Đúng là Lục phẩm đan dươc Vong Ngã đan. Phục dụng có một viên vậy mà giúp ta lĩnh hội được Kết Đan cảnh giới rồi". Lạc Kỳ vui mừng.
Viên Vong Ngã Đan này chính là năm đó cha của Bảo Nhi cho Lạc Kỳ. Lúc đầu cậu không biết nó là loại đan dược này, cũng chưa từng nghĩ trong tay mình sẽ có Lục phẩm đan dược, dù sao cả Thủy Tinh cung cũng chỉ có hai vị Tứ phẩm đan sư thôi.
Vong Ngã đan là loại đan dược phụ trợ giúp tu sĩ rơi vào trạng thái vô ngã, dể dàng câu thông với thiên địa từ đây lĩnh hội mọi thứ đều nhanh hơn rất nhiều.
"Đã đến lúc Kết Đan rồi" Lạc Kỳ lại lấy ra một khối Thạch Nhũ trong suốt nắm trong bàn tay bắt đầu hấp thu lấy linh khí bên trong.
Khối Thạch Nhũ này đã có ngàn năm là Mai trưởng lão đã cho Lạc Kỳ, linh khí bên trong có thể nhanh chóng giúp cậu phá tan bình cảnh hơn rất nhiều.
Lúc này bên trong Khí Hãi của Lạc Kỳ linh khí đang bắt đầu cô động lại. Linh khí xoay tròn ngưng tụ càng lúc càng nhanh.
"Ngưng cho ta" hét lớn một tiếng Khí Hãi của Lạc Kỳ "bùm..." nổ tung, một viên Lam Đan hiện ra trong đan điền của Lạc Kỳ.
Bởi vì Lạc Kỳ là thủy hệ tu sĩ nên Kết Đan sẽ màu lam. Nhưng vẫn chưa xong, chỉ khi vượt qua Thiên Kiếp thì Lạc Kỳ mới chính thức Kết Đan nếu không chỉ là phế đan.


CHƯƠNG 90: KẾT ĐAN.
Cũng giống như lần Trúc cơ trước, nhưng lần này Thiên Kiếp lại mạnh hơn rất nhiều. Nơi Lạc Kỳ độ chẳng mấy chóc đã bị đánh thành một màu đen ngờm, hoang tàn xơ xác.
"Lại có người Kết Đan. Thủy Tinh Cung của chúng ta những năm gần đây lượng người Kết Đan rất nhiều a" có đệ tử cảm thán.
"Hình như đó là Lạc sư huynh. Ta nhớ hắn còn nhỏ hơn ta mấy chục tuổi đi" Ở thế giới này thực lực quyết định tất cả. Trừ những sư huynh sư tỷ Lạc Kỳ quen thân thiết ra thì các đệ tử còn lại đều kêu Lạc Kỳ là sư huynh.
Trên không trung Lạc Kỳ đang tận lực đối chiến với lôi kiếp. Tuy nhiên lại thong dong hơn lần Trúc cơ trước rất nhiều a.
Cuối cùng lôi kiếp cũng tan, Lạc Kỳ bây giờ mới chính thức Kết Đan và thoát khỏi hàng ngũ đệ tử trở thành một vị trưởng lão.
Lạc Kỳ Kết Đan gấp gáp như vậy cũng bởi vì Tân Tinh chiến sắp tới, nếu lở lần này cậu phải đợi 20 năm sau mới có thể tham gia tiếp.
Tân Tinh chiến là cuộc thi đấu của toàn Cữu Minh Phủ, đứng ra tổ chức cũng không phải là Cữu Minh tông mà là một tông môn cấp hai tên là Băng Thiền môn. Điều kiện tham giai giải đấu này phải là Kết Đan tu vi và dưới 80 tuổi.
Nếu những tông môn lớn thì không nói, đối với những tông môn nhỏ như Thủy Tinh Cung thì đào tạo ra một đệ tử đủ điều kiện tham gia là đều rất khó. Nhưng lần này đã khác vì Thủy Tinh Cung có Kết Đan đan, nên số lượng đệ tử đủ điều kiện tăng lên đáng kể.
Ba năm nữa trôi qua, trong thời gian này Lạc Kỳ hầu hết đều luyện kiếm. Cậu đã học xong hai bộ Huyền Cấp cao giai và một bộ Đỉnh giai kiếm pháp rồi.
"Các đệ tử tham gia đã đến đông đủ chúng ta cũng xuất phát thôi" Đồng sư tổ lên tiếng.
Đúng vậy thời gian thi đấu sắp tới, lần này Thủy Tinh Cung vậy mà có sáu người tham gia, viễn siêu dĩ vãng rất nhiều. Trong đó Lạc Kỳ là người nhỏ tuổi nhất, cũng được đặt nhiều kỳ vọng nhất.
Cũng như những lần trước, địa điểm tổ chức thi đấu nằm ở Cữu Minh Thành. Đây là một đại thành trì a, bình thường nó đã đông đúc tấp nập, những ngày này còn nhộn nhịp hơn.
Đến nơi đoàn người của Thủy Tinh Cung được sắp xếp ở trong một khu viện khá thoải mái, bất ngờ là Lạc Kỳ lại thấy người của Huyền Thiên tông, Tinh Túc phái và Xích Quỷ tông cũng ở đây.
Hỏi ra mới biết người của một Cảnh sẽ được sắp xếp cùng một chổ. Cảnh nào thực lực mạnh sẽ ở nơi lớn hơn, thực lực của Hòa Anh Cảnh chỉ tầm trung nên khu viện này cũng không quá lớn.
Ba tông khác nhìn thấy Thủy Tinh Cung vậy mà có tới 6 người tham gia vẻ mặt đều bất ngờ, nhất là Huyền Thiên tông vẻ mặt họ đắng chát. Qua trận hạo kiếp đó thực lực của họ giảm xuống rỏ rệt, khó khăn lắm mới có hai đệ tử tham gia được, nhưng cũng không khả quan lắm.
Rồi ngày thi đấu cũng đến, trên bầu trời xuất hiện một tòa cung điện cực lớn đáp xuống. Bên trong đi ra ba người mà Đồng sư tổ bên này đều phải cúi đầu.


CHƯƠNG 91: VÒNG MỘT BẮT ĐẦU.
Thấy ba người đi ra, một đám người nhao nhao đi lên chào hỏi.
"Chỉ có Hóa Thần kỳ tu sĩ mới có tư cách này a" Đồng sư tổ lắc đầu.
Qua một hồi, thi đấu cũng chính thức bắt đầu.
"Được rồi, vòng một các ngươi phải leo trăm bậc thang trời này" người đàn ông đứng giữa chỉ một đường cầu thang bên dưới chân mình nói.
"Vòng này chỉ lấy 16 người đi vào vòng song đấu sau, nên các ngươi phải cố gắng a. Còn giải thưởng năm nay như sau".
Năm nay giải thưởng theo Đồng sư tổ đánh giá là ít hơn một chút.
Hạng 11 đến 16 sẽ được một món Đỉnh giai Linh Bảo, năm viên Kết Đan đan, ba giọt Hóa Nguyên linh dịch và một số thứ khác.
Hạng 5 đến 10 phần thưởng là một món Hạ phẩm Pháp khí, một viên Hóa Nguyên Đan, bảy giọt Hóa Nguyên linh dịch, 10 viên Kết Đan đan,...
Hạng 3, 4 các phần thưởng được tăng thêm một chút, có cả Trung giai Pháp khí.
Hạng 2 bây giờ đã không có Pháp khí mà đổi thành một quyển Hạ phẩm Địa giai pháp thuật a.
Hạng nhất còn đặt biệt hơn có Hạ phẩm Địa giai công pháp, còn được vào Linh Trì tu luyện một tuần nữa.
Lạc Kỳ thật sự bội phục cách làm của Băng Thiền môn, những thứ họ bỏ ra đối với các tông phái nhỏ la vô giá nhưng đối với họ chỉ là mấy sợi lông trâu. Bỏ ra không có bao nhiêu mà họ đã thành công thu mua được nhân tâm của các tông phái nhỏ này, đừng thấy các tông phái nhỏ thực lực yếu nhưng nếu tập hợp lại cũng là một tổ hợp khổng lồ a.
Lần này Lạc Kỳ rất quyết tâm, năm đó sư phụ cậu Mai trưởng lão đã tiến vào top 16, cậu không thể làm bà mất mặt được. Đa phần top 16 đều là các đệ tử của tứ phẩm, ngũ phẩm tông môn chiếm hết, lâu lâu mới có một đệ tử của tiểu tông phái vào được. Ở Hòa An Cảnh cũng không có mấy người làm được như Mai trưởng lão.
Thi đấu bắt đầu Lạc Kỳ bước từng bước lên các bật thang. Lên càng cao áp lực càng lớn, bây giờ phía trên Lạc Kỳ có hơn 20 người.
"Không thể như vậy được" Lạc Kỳ cắn răng vận chuyển Lăng Ba tâm kinh cực hạn, chịu áp lực bước lên trên.
"Người đó cũng không tệ, nhìn phục sức hình như là tiểu tông môn" đã có người để ý đến Lạc Kỳ rồi, lúc này cậu đang đứng ở vị trí thứ 13.
"Không thể để cho tên nhà quê đó dẫn trước chúng ta được" mấy tên đệ tử đại tông phái không cam lòng bị Lạc Kỳ vượt mặt.
Một lần nữa Lạc Kỳ bị đẩy khỏi top 16, đang chậc vật bước lên thì Lạc Kỳ thấy một bóng lưng quen thuộc đang vững bước chân đi lên.
"Là Hoài Lân, ta không thể dừng tại đây được. Ta không muốn sau này kéo chân Hoài Lân" Tiêu Hoài Lân như một liều thuốc mạnh kích thích Lạc Kỳ vậy, bỏ qua hết mọi đau đớn mà thân thể đang gánh chịu Lạc Kỳ bước lên đi theo bóng lưng của Tiêu Hoài Lân.
"A hắn cắn thuốc sao mà lại đi nhanh như vậy" các đối thủ bị Lạc Kỳ vượt qua đều trợn tròn mắt nhìn.
"Boong..." đã có 16 thí sinh vượt qua vòng một. Các thí sinh còn lại dừng lại tại đây,
Đây là tên các thí sinh lọt vào vòng 2"
Một bên trọng tài tuyên bố kết quả, một tên đám người trong đó có Lạc Kỳ đang ngồi thở dốc.
Vòng một kết thúc, ngày mai sẽ tiếp tục vòng hai.
Lạc Kỳ nhìn thấy Tiêu Hoài Lân bỏ đi cậu liền chạy theo gọi. Tiêu Hoài Lần quay lại thấy Lạc Kỳ cũng sửng sờ ngạc nhiên, vẻ mặt không được tự nhiên lắm, điều này làm cho Lạc Kỳ rất nghi vấn.

CHƯƠNG 92: TÌNH YÊU ĐẦU TAN VỠ.
Nếu là lúc trước Lạc Kỳ chắc chắn Tiêu Hoài Lân sẽ chạy đến ôm cậu, nhưng bây giờ bốn mắt nhìn nhau Lạc Kỳ thật sự thấy hụt hẳng.
"Hoài Lân, ngươi đã Kết Đan rồi sao không đến thăm ta" nói ra câu này hai má của Lạc Kỳ đỏ lên vì ngại ngùng. Cậu muốn nhắc lại chuyện Hoài Lân hứa sẽ đến đón mình kết duyên đạo lữ, nhưng cậu không thể nói được a.
"Lạc Kỳ, ta..." Tiêu Hoài Lân ấp úng định nói thì bên cạnh một cô gái đã xuất hiện ôm chằm lấy cánh tay của hắn.
Thấy cảnh này Lạc Kỳ cảm thấy bầu trời như sụp đổ vậy.
"Lân ca, hắn là ai vậy" cô gái nủng nịu lắc lắc cánh tay của Tiêu Hoài Lân thân thiết.
Ánh mắt Tiêu Hoài Lân nhìn Lạc Kỳ đầy ái ngại, nhưng khi nhìn xuống cô gái đó thì bổng trở nên kiên định.
"Đây chỉ là một người bạn của ta lúc nhỏ thôi"
Mỗi chữ như mỗi thanh kiếm bén nhọn đâm vào tim Lạc Kỳ, chẳng lẽ sau tất cả bọn họ chỉ có thể là bạn bè không hơn không kém thôi sao.
"Lân ca, cha kêu huynh đến gặp kìa, huynh đi mau đi" cô gái làm ra vẻ như mới nhớ đến. Không hề nhìn đến Lạc Kỳ một chút nào nữa Tiêu Hoài Lân vô tình quay đi.
Khi nhân ảnh Tiêu Hoài Lân vừa khuất, cô gái ở đây đã ngây lập tức rủ bỏ vẻ mặt ngây thơ, trở nên cực kỳ đanh đá.
"Đừng tưởng ta không biết ngươi là ai. Ta cảnh cáo ngươi đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Lân ca nữa nếu không đừng trách ta độc ác" cô ả trợn mắt đe dọa.
"Hừ, ngươi chỉ là một món đồ chơi tạo cảm giác lạ cho Lân ca mà thôi. Ngươi cũng thấy Lân ca thử một lần đã chán rồi đó thôi, đừng làn mình ti tiện hơn nữa" cô ta cười khẩy mỉa mai.
Đứng giữa dòng người qua lại Lạc Kỳ nhưng tâm trí của Lạc Kỳ bây giờ chỉ quanh quẳn mấy câu nói của cô ta. Cho đến khi có người của Thủy Tinh Cung đến gọi cậu, thì cậu mới bừng tỉnh.
Cả đêm hôm đó Lạc Kỳ không hề ngủ cũng như tu luyện, cậu ngồi đó mà gặm nhắm nổi đau của mình. Chưa bao giờ cậu nghĩ mình sẽ bị Tiêu Hoài Lân đối xử như vậy, đúng là thời gian sẽ làm thay đổi tất cả.
Sáng hôm sau, vòng hai diễn ra. Ở vòng này 16 thí sinh sẽ thi đấu vòng tròn để xếp hạng. Trong 16 thí sinh còn có cả ba người Kết Đan trung kỳ, đây cũng là ba kẻ có khả năng đoạt quán quân nhất.
"Lượt một, trận thứ sáu Vương Nhã Kỳ của Cữu Minh tông đối chiến với Lạc Kỳ của Thủy Tinh Cung. Cả hai mau lên lôi đài"
Không ngờ trận đấu đầu tiên của Lạc Kỳ lại cô ả hôm qua.
"Hừ tại vì ngươi mà đêm qua Lân ca mới tránh mặt ta. Ngươi đáng chết" Vương Nhã Kỳ vừa lên đài đã muốn lấy mạng Lạc Kỳ.
Mối hận hôm trước cộng thêm mối thù hôm nay Lạc Kỳ ra tay không hề nhân nhượng.
"Phốc..." ba kiếm, chỉ xuất ba kiếm Lạc Kỳ đã đánh cho Vương Nhã Kỳ thổ huyết văng khỏi lôi đài, trọng thương cực nặng.
Đám người đứng xem bên dưới đều hít khí lạnh. Thứ nhất là bởi vì thực lực của Lạc Kỳ, thứ hai là bởi vì Vương Nhã Kỳ là đệ tử Cữu Minh tông. Đâu ai ngờ một kẻ xuất thân từ tiểu tông môn như Lạc Kỳ lại dám đánh Vương Nhã Kỳ không kịp trở tay như vậy.


CHƯƠNG 93: XUẤT THÂN, THỰC LỰC VÀ THAM VỌNG.
Lúc này bên dưới một đám người đã tụ tập lại chổ Vương Nhã Kỳ.
"Tiểu súc sinh, ngươi đáng chết" đừng nhìn Lạc Kỳ chỉ xuất ba kiếm nhưng ba kiếm này là toàn bộ lực lượng của Lạc Kỳ, đánh cho kinh mạch của Vương Nhã Kỳ rách nát hết, dù có trị liệu cũng phải mấy tháng sau mới hồi phục.
"Trên lôi đài sống chết do trời, các ngươi đang hù dọa ai đó, định làm trái với quy định à" một thanh niên đứng bên trái trong ba người của Băng Thiềm môn lên tiếng.
"Hôm nay ta nể mặt Ngọc Thiền thượng nhân không so đo với ngươi" tên Hóa Thần mới lọ sát khí với Lạc Kỳ bây giờ đã nhượng bộ. Ông ta không ngờ Băng Thiền thượng nhân, một Hóa Thần hậu kỳ lại đứng ra bảo vệ Lạc Kỳ.
Kỳ thật ở các tông phái nhỏ Hóa Thần kỳ đã được xưng là lão tổ, nhưng không phải vậy theo đại lục quy định Kết Đan xưng là chân nhân, Nguyên Anh là chân quân, Hóa Thần là thượng nhân, Xuât Khiếu là thượng quân, đến Vấn Đỉnh kỳ mới được gọi là lão tổ.
"Các ngươi nếu gặp được hắn giết chết không tha" tuy ngoài mặt tỏ vẻ hiểu chuyện nhưng ông ta lại truyền âm cho các đệ tử Cữu Minh tông. Dù sao lần Cữu Minh tông còn tám người thi đấu, ông không tin giết không được Lạc Kỳ.
Mọi chuyện lắng xuống, các trận đấu sau lại tiếp tục. Ba lần chiến đấu sau Lạc Kỳ đều xuất thủ nhanh gọn làm tất cả mọi người không còn dám khinh thường cậu nữa.
Ngày hôm nay đã thi đấu xong, ra về Đồng lão tổ cũng không trách phạt Lạc Kỳ câu nào hết. Tuy Thủy Tinh Cung nhỏ bé nhưng bất cứ giá nào cũng phải bảo vệ đệ tử của mình, Vương Nhã Kỳ hạ sát thủ trước nên bị Lạc Kỳ đánh như vậy cũng đáng đời.
Đêm khuya khi đang ngồi tịnh tâm bỗng Lạc Kỳ nhận ra một khí tức quen thuộc.
"Lạc Kỳ, ta biết ngươi hận ta nhưng Kỳ Nhi không có lổi gì cả, sao ngươi lại ra tay độc ác như vậy" Tiêu Hoài Lân dùng ánh mắt lạnh băng nhìn Lạc Kỳ.
"Ha ha, Kỳ Nhi, ngày xưa ngươi gọi ta bây giờ nhưng gọi người khác" tim Lạc Kỳ đau đớn, nước mắt cậu sắp ứa ra rồi.
"Lần này ta đến đây khuyên ngươi mau đi xin lỗi Nhã Kỳ đi, gia gia cô ấy chính là Hóa Thần lão tổ, ông ta đã kêu người hạ sát thủ với ngươi trên lôi đài rồi" nếu bình tỉnh hơn Lạc Kỳ đã nhận ra sự thay đổi trong câu nói của Tiêu Hoài Lân, đã không còn gọi Vương Nhã Kỳ là Kỳ nhi nữa.
"Không đời nào, Tiêu Hoài Lân ngươi vì gia gia của cô ta là Hóa Thần lão tổ nên ngươi mới phụ ta phải không" Lạc Mù nạt ngang.
Nhìn hai hàng nước mắt chảy ra từ đôi mắt u buồn phẩn hận của Lạc Kỳ, Tiêu Hoài Lân hai tay nắm chặc cắn răng nói:
"Đúng vậy, ở thế giới này nếu không có thực lực sẽ không làm được gì hết. Vương Nhã Kỳ sẽ cho ta những thứ ta cần còn ngươi thì không"
"Thì ra ta thua ở xuất thân sao, không là hắn đã quá tham vọng, tham vọng đã làm hắn biến chất rồi" Lạc Kỳ đau đớn nhận ra sự thật phủ phàng này.
"Ngươi đi đi, đời này ta và ngươi coi như không quen biết" sót lại chút lý trí cuối cùng Lạc Kỳ ném thẳng thanh Hoài Lân kiếm vào khối đá trước mặt. Có lẽ lực đạo quá mạnh nên thanh kiếm đã gẫy ra thành hai như Lạc kỳ và Tiêu Hoài Lân lúc này vậy.

CHƯƠNG 94: TRẢ HẾT.
Đợi Tiêu Hoài Lân biến mất trong màn đêm Lạc Kỳ mới suy sụp ngồi xuống ôm mặt khóc nức nở. Đã mấy mươi năm nay Lạc Kỳ chưa biết rơi một giọt nước mắt nào, vậy mà hôm nay Tiêu Hoài Lân lại làm cho cậu khóc nhiều như vậy.
Sáng hôm sau, những trận đấu lại tiếp tục diễn ra. Trong tâm trạng không ổn định Lạc Kỳ đã bị đánh bại, cũng may người đánh bại cậu không phải đệ tử Cữu Minh tông, nếu không chuyện gì xảy ra còn chưa biết được.
"Lạc Kỳ à, ta không biết chuyện gì đã xảy ra với con nhưng con nên nhớ kiếm khách tùy tâm. Tâm con đọng là kiếm sẽ đọng, mà một khi kiếm đã đọng thì con mãi mãi không thể trở thành kiếm khách được" Đồng sư tổ vổ vai Lạc Kỳ dạy bảo.
Ngày thứ ba, đối thủ của Lạc Kỳ lại là Tiêu Hoài Lân. Đứng nhìn người đã từng yêu mình bây giờ đã là đối thủ trái tim Lạc Kỳ như rách ra vậy.
"Lạc Kỳ, Vương lão tổ đã ra lệnh cho ta phải giết chết ngươi, ngươi mau chóng nhận thua đi" trên lôi đài cả hai đã bắt đầu xuất thủ, nhưng Tiêu Hoài Lân vẫn truyền âm nói cho Lạc Kỳ.
"Không phải ngươi muốn lấy lòng hắn ta sao, bây giờ nếu ngươi giết ta thì ngươi sẽ trở thành đại công thần rồi" đao kiếm chạm vào nhau nảy lửa nhưng không ai biết hai người đang nói chuyện với nhau.
"Lạc Kỳ, dù gì chúng ta cũng từng có khoảng thời gian là của nhau, xin ngươi đừng mỉa mai ta như vậy"
"Haha, ngươi chưa bao giờ là của ta cả, ngươi đã chọn đi con đường này thì còn quan tâm những lời ta nói làm gì" Lạc Kỳ vẫn tiếp tục mỉa mai.
"Ta cầu thực lực, cầu chổ dựa thì có gì là sai. Lạc Kỳ là ta phụ ngươi nếu ngày sau ta đỉnh thiên lập địa, ta sẽ bù đấp cho ngươi"
"Ta không cần" đột nhiên Lạc Kỳ thực lực tăng mạnh, một kiếm ảnh xuất ra áp chế cả đại đao của Tiêu Hoài Lân.
"Là Kiếm Cương, không ngờ tiểu tông phái cũng có thể xuất ra loại thiên tài này" Ngọc Thiền thượng nhân gặc gù tán thưởng Lạc Kỳ.
"Xem ra đệ tử Cữu Minh tông sắp không trụ được rồi"
Trên lôi đài Tiêu Hoài Lân bị áp chế toàn diện, đao chiêu ngày càng lộ ra nhiều sơ hở.
"Lạc Kỳ sao ngươi lại ép ta đến như vậy, lần thi đấu này rất quan trọng đối với ta" Tiêu Hoài Lân hơi lo lắng nói.
"Vậy là ngươi muốn ta nhường ngươi" Lạc Kỳ cười nhếc môi.
"Ta, chỉ là...."
Không đợi Tiêu Hoài Lân nói xong câu Lạc Kỳ đã cắt ngang.
"Tốt, ta trả lại hết cho ngươi" ngày xưa Tiêu Hoài Lân giúp đở cậu rất nhiều, nên lần này cậu quyết định trả hết cho xong rồi không ai nợ nần gì nhau.
"Phốc..." một đạo đao ảnh chém tới, đánh bay Lạc Kỳ ra khỏi lôi đài. Một đường máu chảy ra từ lồng ngực của cậu. Lạc Kỳ không hề né một chiêu này, cậu muốn nhận vết thương này để bình ổn đạo tâm của mình.
"Ta đã trả cho ngươi" lần này Lạc Kỳ không truyền âm mà là nhép miệng nói.
Tất cả mọi người đều không chuyện gì xảy ra. Ai cũng dự đoán Lạc Kỳ sẽ thắng nhưng không ngờ lại bại một cách dể dàng vậy a.
"Đúng là tiểu tông phái vẫn còn chênh lệch với đại tông phái a" có người cảm thán.
Nhưng trên khán đài Ngọc Thiền thượng nhân lại nở một nụ cười khó hiểu.


CHƯƠNG 95: MỜI CHÀO.
Trở lại chổ đứng của Thủy Tinh Cung, Lạc Kỳ không hề nói câu nào, mọi người dù tiếc nuối nhưng cũng không ai mở miệng.
Những trận đấu sau đó đều diễn ra suông sẽ, cho dù có thắng có thua nhưng ai cũng nhận ra tâm lý của Lạc Kỳ đã ổn định hơn rất nhiều.
Kết thúc thi đấu Lạc Kỳ được hạng bảy, Tiêu Hoài Lân được Lạc Kỳ nhường một trận nên xếp hạng sáu.
"Kẻ đó sẽ còn tiến xa a" một mỹ phụ trong ba người của Băng Thiềm môn chỉ Lạc Kỳ cười cười nói.
Dù thi đấu kết thúc nhưng đoàn người của Thủy Tinh Cung vẫn ở lại một đêm để ăn mừng chiến tích của Lạc Kỳ. Dù có tiếc nuối nhưng kết quả này đã vượt qua dự liệu rất nhiều rồi, với lại Lạc Kỳ vẫn còn có thể tham gia lần sau, khi đó mới là thời khắc huy hoàng của Thủy Tinh Cung.
Màn đêm phủ xuống, sẳn có men rượu trong người nên đêm nay Lạc Kỳ ra hoa viên để luyện kiếm.
"Bốp...bốp... bốp, kiếm pháp đẹp lắm" bổng có tiếng vổ tay vang lên. Lạc Kỳ xoay lại thì hết sức bất ngờ người đó lại là Ngọc Thiền thượng nhân.
"Lạc Kỳ, ta thấy ngươi rất có tiềm lực ngươi có muốn theo ta trở về Băng Thiềm môn tu luyện không" mang theo ý cười Ngọc Thiền thượng nhân hỏi.
"Đa tạ thượng nhân ưu ái, Lạc Kỳ sống là người của Thủy Tinh Cung chết cũng là người của Thủy Tinh cung" ở thế giới này thay môn đổi phái là đều cấm kỵ nhất. Không có tông môn nào chấp nhận đệ tử của mình phản bội, thấy trăng quên đèn cả.
"Ngươi không muốn trả thù hắn sao, nếu ngươi theo ta thì xuất thân của ngươi sẽ cao hơn cô gái đó rồi" dù không nói tên nhưng Lạc Kỳ hiểu ông ta đang nhắc đến Tiêu Hoài Lân và Vương Nhã Kỳ. Lúc đầu Lạc Kỳ hơi bất ngờ vì Ngọc Thiền thượng nhân biết hết chuyện của mình nhưng nghĩ đến tu vi của ông, cậu thấy điều đó cũng bình thường chỉ là không biết một thượng nhân như ông tại sao lại quan tâm chuyện của cậu.
"Nếu ta theo thượng nhân thì ta có khác gì hắn" Lạc Kỳ cương quyết trả lời.
"Tốt lắm, ngươi không làm ta thất vọng. Đây ta tặng ngươi một vật nó sẽ có ích với ngươi" Ngọc Thiền thượng nhân cho Lạc Kỳ một viên băng ngọc nhỏ, không biết là gì nhưng Lạc Kỳ vẫn nhận.
"Thật thú vị, kẻ này tương lai hư ảo đến ta còn nhìn không ra. Thật làm ta chờ mong a"
Nhận lấy viên băng ngọc xong Lạc Kỳ trở về chổ của mình nên không hề biết nơi này xuất hiện một con Băng Thiềm lớn.
"Đại nhân, nếu người đã chọn hắn thì ta sẽ tìm cách thu hắn vào Băng Thiềm môn" con băng thiềm nói.
"Không cần đâu, cưỡng ép sẽ không có kết quả tốt, nói không chừng còn ảnh hưởng đến kế hoạch của ta. Nếu là ngọc sẽ có lúc phát sáng"
Nói rồi một người, một cóc biến mắt khỏi hoa viên mà không một ai phát hiện.


CHƯƠNG 96: THỦY TINH CUNG LÃO TỔ.
Cùng lúc này đây ở hai nơi khác nhau có hai nhóm người đang bàn tính âm mưu.
"Lão tổ, đêm nay là thời hạn cuối cùng rồi chúng ta có nên ra tay trả thù cho sư muội không" một tên hỏi.
"Ta cũng muốn nhưng Ngọc Thiền thượng nhân đã lên tiếng chúng ta không thể manh động được" tên Hóa Thần lão tổ lắc đầu.
"Chúng ta lén ra tay cho dù Ngọc Thiền thượng nhân biết thì có làm sao, không lẽ ông ta vì tên nhải ranh đó đối phó chúng ta" một tên ra vẻ hậm hực.
"Ngu ngốc, bên trên Ngọc Thiền thượng nhân chính là chân chính Vấn Đỉnh lão tổ, nếu hắn thật sự giết hết chúng ta cũng không ai dám nói gì"
Cuộc thảo luận của nhóm thứ nhất lâm vào bế tắc.
Còn trong một biệt viện khác đám người của Huyền Thiên tông cũng đang âm mưu.
"Ngày mai lão tổ sẽ đích thân xuất thủ, chúng ta chỉ cần cầm chân bọn chúng một chút thời gian là được" một tên Nguyên Anh Kỳ mở miệng.
"Thủy Tinh Cung quặt khởi quá nhanh, không thể để cho tên Lạc Kỳ này lớn thêm nữa"
Sáng sớm, đoàn người của Thủy Tinh Cung hí hửng lên phi thuyền trở về. Ra khỏi Cữu Minh Thành không bao xa thì bổng một chiếc phi thuyền khác vượt mặt chặn đầu.
"Haha, Huyền Thiên tông lần này đến chúc mừng Lạc đạo hữu, nhờ có Lạc đạo hữu mà Hòa An cảnh chúng ta được nở mày nở mặt" một tên Kết Đan hậu kỳ cười hì hì nói.
Không còn lựa chọn khác Đồng sư tổ phải cho phi thuyền đáp xuống cùng bọn người Huyền Thiên tông chào hỏi.
Thật lâu sao, khi chuyện trên trời dưới đất đều đã nói thì bên phía Huyền Thiên tông càng căng thẳng.
Đột nhiên lúc này một chiếc phi thuyền khác cũng tới.
"Các ngươi đừng đợi nữa, Huyền Thiên lão tổ đang cùng lão tổ của chúng ta đàm đạo rồi" tiếng một người phụ nữ châm chọc.
"Phương sư muội đã đến hà hà" người đến chính là một vị Thái thượng trưởng lão của Thủy Tinh Cung.
Lời Phương Thái thượng trưởng lão nói ra nghe qua rất bình thường, nhưng loạt vào tai của hai tên Nguyên Anh bên phía Huyền Thiên tông lại khác.
"Đi thôi" bọn chúng xanh mặt bỏ đi.
"Sẳn đây mời các vị Huyền Thiên tông đạo hữu tháng sau đến Thủy Tinh Cung ăn lễ mừng" Phương Thái thượng cười nhéc môi kêu lên.
"Sư muội, ý ngươi nói Minh Thái thượng đã đã Hóa Thần thành công rồi sao" Đồng lão tổ muốn chắc chắn a.
"Đúng vậy sư tỷ" Phương Thái thượng cười ha hả nói.
"Ô... bốp... bốp" thật sự là một tin vui a đám người nhảy lên vổ tay hoan hô, vậy là từ đây Thủy Tinh Cung chính thức vượt mặt Huyền Thiên tông rồi.
Mang theo tâm trạng vui mừng trở về, sự kiện Minh lão tổ Hóa Thần còn chưa nguôi thì việc Lạc Kỳ đoạt được hạng bảy trong Tân Tinh chiến một lần nữa oanh động cả Hòa An cảnh. Lịch sử ghi lại người có thứ hạng cao nhất chỉ là hạng 11 cũng chính là Mai trưởng lão, thì bây giờ đệ tử của bà Lạc Kỳ lại làm ra chuyện không tưởng a.
Trở về đã gần một tháng, Lạc Kỳ cũng như tất cả mọi người đều bận rộn chuẩn bị cho buổi lễ chúc mừng Minh lão tổ Hóa Thần và Thủy Tinh Cung thăng lên thất phẩm tông môn.
Còn về số phần thưởng Lạc Kỳ đạt được, nói thẳng ra đó là của riêng Lạc Kỳ nhưng cậu chỉ giữ lại bảy giọt Hóa Nguyên linh dịch và 5 viên Kết Đan đan còn lại đều đưa lại cho cung. Việc này làm cho Mai trưởng lão hết sức tán thưởng.

CHƯƠNG 97: THIẾU CUNG CHỦ.
Kể từ ngày Thủy Tinh Cung có Hóa Thần lão tổ, linh khí ở nơi này lại nồng đậm hơn một chút. Bởi vậy Lạc Kỳ biết vì sao đệ tử của những đại tông môn tu hành lại dể dàng như vậy.
"Kỳ nhi, đi theo ta đến gặp lão tổ" đột nhiên Mai trưởng lão đến nói.
Cũng như mọi lần, Lạc Kỳ được dẫn đến tòa cung điện ở giữa Thủy Tinh Cung. Khi đến nơi đã thấy Cung chủ, các vị Thái thượng trưởng lão và lão tổ đã có mặt đông đủ.
"Được rồi đã đến đông đủ, lần này ta muốn bàn chuyện lập Lạc Kỳ là thiếu cung chủ mọi người có ý kiến gì không" Lão tổ ngồi trên mở miệng.
Bất ngờ a, Lạc Kỳ chưa bao giờ nghĩ mình sẽ là Cung chủ tương lai. Cao tầng của Thủy Tinh Cung đều là nữ nên Lạc Kỳ nghĩ chức vị này sẽ để cho nữ nắm luôn chứ.
"Tuy Lạc Kỳ làm ra rất nhiều cống hiến nhưng ta lo sợ thân nam nhi sẽ khó chưởng quản nhiều phụ nữ như vậy à" một vị Thái thượng trưởng lão cười cười liếc nhìn Lạc Kỳ nói.
"Đều này không đáng lo Thủy tổ cũng là nam đó thôi" Cung chủ mở miệng, vậy là ý bà đã chọn Lạc Kỳ là người kế nhiệm.
"Cung chủ, ta thấy Chu Tịnh quan môn đồ đệ của người cũng không tệ" có người nhắc nhở Cung chủ, nhưng đúng là nếu không có Lạc Kỳ thì Chu Tịnh là ngôi sao sáng nhất Thủy Tinh Cung rồi.
"Tịnh nhi thiên phú có, nổ lực có nhưng chịu quá nhiều ảnh hưởng từ gia tộc đều này trong tương lai sẽ làm ảnh hưởng đến cung" Cung chủ lắc đầu.
Vậy là Lạc Kỳ được chọn làm Thiếu Cung chủ trong sự ngở ngàng của cậu, cậu chưa chuẩn bị tâm lý a. Lễ sắc phong cũng sẽ được diễn ra vào mấy ngày tới.
Rồi ngày tổ chức lễ mừng cũng tới, chưa bao giờ Thủy Tinh Cung nhộn nhịp như vậy. Không chỉ Sáu tông môn đến mà một số gia tộc có Nguyên Anh Kỳ tọa chắn cũng được mời tới.
Đối với các gia tộc còn đở vì Thủy Tinh Cung quặt khởi thì con em họ sẽ được nhiều lợi ích hơn, nhưng các tông môn khác thì mỗi người mỗi vẻ.
Lễ mừng diễn ra được hai phần ba thời gian thì Cung chủ bắt đầu tuyên bố lập ra Thiếu Cung chủ.
Lạc Kỳ hôm nay phá lệ đầu đội kim quan, mặc một bộ Lam y Thanh liên bước lên chính điện.
Khi bước ngang Huyền Thiên tông Lạc Kỳ cảm nhận được sát khí nhàn nhạt, đảo mắt nhìn thì ra đó là Huyền Thiên lão tổ. Cậu cũng không để chuyện đó trong lòng, nếu ông ta không muốn giết cậu mới là chuyện đáng ngờ.
"Thủy Tinh Cung xuất hiện một Mai Nhược Hoa đã khó đối phó, bây giờ còn ra thêm một Lạc Kỳ. Hờ có để cho người ta sống không đó" có nhiều tông môn cảm thán trách ông trời.

CHƯƠNG 98: LẠC GIA BIẾN CỐ.
Qua ngày hôm đó cái tên Lạc Kỳ một lần nữa gây rúng động cả Hòa An cảnh, không chỉ vậy các Cảnh ngoài cũng biết đến Lạc Kỳ.
Sau đó, liên tục có những bằng hữu từ phương xa đến chúc mừng Lạc Kỳ, nhưng không hề thấy bóng dáng của bất cứ người nào trong Lạc gia. Cho đến một ngày Lạc Kỳ đang tu luyện thì Khôi Nhất vào báo có người xưng là phụ thân của Lạc Kỳ xin cầu kiến.
Cho người đó vào thì thật sự là Lạc Thiệu Phong, nhưng nhìn ông ta bây giờ rất mệt mỏi, quần áo xộc xệt, vẻ mặt thì đầy lo lắng.
"Kỳ nhi, con mau đi cứu gia tộc đi" vừa thấy Lạc Kỳ đi ra Lạc Thiệu Phong nhanh chân chạy lại nắm lấy tay Lạc Kỳ cầu cứu.
Nhìn Lạc Thiệu Phong nắm tay mình thân thiết như vậy nhưng Lạc Kỳ vẫn không có tý cảm xúc nào.
"Được rồi, phụ thân ngồi xuống đó nói rỏ ràng lại xem nào"
"Không còn thời gian nữa đâu, con theo ta về đi rồi ta sẽ từ từ kể lại" Lạc Kỳ cũng không vui khi ông ta kéo tay mình đi như vậy, nhưng thấy ông ta gắp gáp như vậy Lạc Kỳ cũng thấy chạnh lòng.
Trên đường từ Thủy Tinh Cung trở về Lạc gia, nghe Lạc Thiệu Phong kể lại Lạc Kỳ cũng hiểu sơ sơ câu chuyện. Đầu tiên là Lạc Hoàn ám sát Kết Đan trưởng lão đang đột phá Nguyên Anh kỳ, thứ hai là Lạc Thiếu Du ăn cắp công pháp, thứ ba là Lạc Dạ Nhiên - con trai Lạc Kiền Phong vi phạm môn quy, hãm hại đồng môn gì đó. Bây giờ Huyền Thiên tông đã phái người áp giải bọn họ về Lạc gia rồi, yêu cầu Lạc Kỳ ra mặt giải quyết.
Bạch Hạc Tiểu Vân vừa đáp xuống sân, cả đám Lạc gia mặt mài hớt hải chạy ra, có một phụ nhân còn khóc lóc thảm thương.
"A, Lạc Thiếu cung chủ đã đến rồi" Lạc Kỳ cùng Lạc Thiệu Phong bước vào sảnh đường thì hai tên Kết Đan mở miệng. Một bên Lạc Hoàn, Lạc Thiếu Du, Lạc Dạ Nhiên bị trói nằm dưới mặt đất.
Hai tên Kết Đan ngồi ghế giữa, tay nằm ly trà, hắt mặt nhìn Lạc Kỳ kiểu như bọn chúng là người bề trên vậy.
"Lạc Thiếu Cung chủ, ba tên đệ tử của Lạc gia này vi phạm tông quy đáng ra phải chết, nhưng nể tình Lạc Thiếu cung chủ nên áp giải về đây. Không biết Lạc Thiếu cung chủ thấy giải quyết việc này như thế nào" một tên vừa nói vừa cười hì hì.
"Bọn chúng là người của Huyền Thiên tông, vi phạm tông quy của các ngươi thì các ngươi muốn chém muốn giết tùy ý, không liên quan đến ta" Lạc Kỳ lạnh mặt trả lời, tưởng dùng bọn chúng đến áp chế Lạc Kỳ à, mơ tiếp đi.
Nghe Lạc Kỳ trả lời không chỉ hai tên Kết Đan mà cả Lạc gia đều xanh mặt, không ai ngờ Lạc Kỳ lại vô tình như vậy.
"Kỳ nhi, đó là đại ca và muội muội của con a" Lạc Thiệu Phong kéo tay Lạc Kỳ nói nhỏ.
"Lạc Thiếu Cung chủ nói như vậy không sợ người đời chê trách sao"
"Ta chưa bao giờ quan tâm người khác nghĩ gì về mình. Nếu không ta đã theo chân bọn chúng đến Huyền Thiên tông, chứ đâu có chọn Thủy Tinh Cung" Lạc Kỳ là muốn nhắc nhở bọn chúng, cậu bây giờ là người của Thủy Tinh Cung không phải của Lạc gia.
"Được rồi, chỉ cần Lạc Thiếu Cung chủ chịu đưa ra phân nữa phần thưởng của Tân Tinh Chiến lần này thì chuyện này đến đây chấm dứt" thấy không lung lây được Lạc Kỳ nên bọn chúng đã ngã bài luôn.
"Hơ, các ngươi nghĩ mạng ba người bọn chúng có giá vậy sao" chưa nói những cái khác chỉ riêng số linh dược, đan dược trong phần thưởng đã rất nhiều rồi.
"Vậy Lạc Thiếu Cung chủ muốn như thế nào" tên Kết Đan nãy giờ không nói bây giờ mới lên tiếng
"Phần thưởng ta nộp lên hết rồi chỉ giữ ba viên Kết Đan đan thôi, nếu các ngươi đồng ý thì trao đổi không thì thôi" ba tên Trúc cơ đổi ba viên Kết Đan đan bọn chúng quá lời rồi, chẳng qua Lạc Kỳ muốn kết thúc nhanh trở về mà thôi.

CHƯƠNG 99: LẠI TRAO ĐỔI.
Thấy Lạc Kỳ cương quyết như vậy hai tên Kết Đan của Huyền Thiên tông cũng chấp nhận. Lần này bọn họ được lệnh áp giải những tên này về chủ yếu là bán cho Lạc Kỳ một nhân tình, chuyện đồi trao đổi là chủ ý riêng của hai người bọn họ cũng không dám cho tông môn biết a.
"Vậy còn quyển công pháp hắn ăn cắp về con Lạc gia tu luyện thì tính như thế nào đây" một tên chỉ Lạc Thiếu Du nói.
"Thì các ngươi cứ lấy lại, còn không xem kẻ nào tu luyện thì cứ giết" định hốt tiếp không có cửa đâu.
Thấy không thể môi gì thêm hai người bọn chúng lấy quyển công pháp rồi ra về.
Nhìn ba tên bị trói rô nằm dưới đất Lạc Kỳ phất tay một cái phá giải Cấm Thân thuật trên người bọn chúng rồi định ra về. Chuyện tốt chưa bao giờ có cậu, chuyện không may thì mới nhớ đến, cái Lạc gia này nếu không có mẫu thân thì cậu cũng chả thèm quan tâm.
"Kỳ nhi, con chưa gặp mẫu thân sao lại ra về rồi" Lạc Thiệu Phong thấy Lạc Kỳ định bỏ đi thì nhanh chân nắm cậu lại. Không phải là Lạc Kỳ không muốn gặp mẫu thân mà là gặp ở ngoài Lạc gia thôi.
Lúc này trong ba người bị trói Lạc Hoàn đột nhiên khóc rống lên. Một phụ nhân thì đang cởi trói cho Lạc Dạ Nhiên.
"Nghiệp chướng các ngươi có biết mình đã làm gì không hả, các ngươi muốn cái Lạc gia này hủy diệt hả" nghe tiếng khóc Lạc Thiệu Phong mới nổi cơn lên quay qua xán cho Lạc Hoàn một bạt tay.
"Thôi, ba tên các ngươi kể lại mọi chuyện xem như thế nào, sao lại làm chuyện tầy trời đó hả" bây giờ Lạc gia lão tổ vốn ngồi một gốc thì hiên ngang đi ra ngồi giữa.
Thấy vậy Lạc Kỳ tặng cho ông ta một cái biểu môi ngay trước mặt, làm cho khuôn mặt già nua ấy đỏ ửng lên vì thẹn.
Trong tiếng khóc nức Lạc Hoàn kể lại, thì ra sau khi thua ở Hoàng Liên Sơn địa vị của cô ta ở Huyền Thiên tông không còn được như trước nữa. Đang lo sợ chuyện đó thì một tên Kết Đan trưởng lão đến muốn song tu với cô ta, nghe việc song tu giúp nhanh chóng đề thăng tu vi nên cô ta không suy nghĩ mà chấp nhận. Thời gian trôi qua tu vi không tăng được là bao, chỉ thấy cơ thể ngày càng hao mòn nên cô ta đã nghi ngờ. Mấy năm trước cô ta mới phát hiện tên Kết Đan đó hút chân nguyên của mình để tu luyện, nhưng với thực lực ngày đó cô ta chỉ có thể nhịn xuống. Mấy ngày trước tên Kết Đan đó chuẩn bị đột phá thì cô ta đã ra tay đánh lén thành công.
Nghe Lạc Hoàn kể người thì khóc vì thương, người thì lắc đầu than tiếc riêng Lạc Kỳ chả thấy xúc động gì.
Sau đó đến lượt Lạc Thiếu Du kể lại, chuyện là quyển Huyền giai công pháp của Lạc gia mới bị đem đi là do sư phụ của hắn cho. Nhưng sư phụ của hắn đã chết vào trận hạo kiếp Ma tu tấn công Huyền Thiên tông rồi nên không biết lý do gì mà tông môn lại nói hắn ăn cắp rồi bắt lại.
À thì ra là lúc Lạc Kỳ muốn mang Lạc Hoàn, Lạc Mỹ đi thì Lạc gia lão tổ không cho để hai bọn chúng đến Huyền Thiên tông để đổi lấy Huyền giai công pháp. Bây giờ chắc ông ta đau đứt ruột rồi.
Còn chuyện của Lạc Dạ Nhiên cũng không có gì chỉ là giành gái đánh nhau, lở tay giết đối thủ nên bị bắt chung.
"Kỳ nhi à, con xem quyển Huyền giai công pháp bị lấy đi rồi Lạc gia phải làm như thế nào đây" Lạc Thiệu Phong đột nhiên quay lại hỏi Lạc Kỳ đang đứng một gốc nghe kể chuyện hài a.
"Sao ta biết, không có thì thôi".
"Kỳ nhi à, Mỹ nhi ngày đó vốn muốn đi Thủy Tinh Cung nhưng vì nghe lời tiểu nha đầu Lạc Hoàn này mới đổi ý. Con xem bây giờ dẫn em nó vào Thủy Tinh Cung tu luyện được không, ta thấy em nó vẫn còn cơ hội Kết Đan a" ông lại lại xài chiêu củ, giờ muốn đem Lạc Mỹ ra đổi Huyền giai công pháp tiếp.
"Nó hả" Lạc Kỳ nhìn nhìn Lạc Mỹ một chút "với tâm tính đó đừng mơ Kết Đan được" Lạc Kỳ không nhân nhượng hắt một gáo nước lạnh.

CHƯƠNG 100: TRUY QUÉT MA ĐẠO TRONG HÒA AN BÍ CẢNH.
Mọi chuyện đã giải quyết xong, Lạc Kỳ gặp mẫu thân mình một chút, dù rất muốn nhưng Lạc Kỳ không thể cho bà quá nhiều đan dược được. Đan là bảy phần dược, ba phần độc mà nếu bà sử dụng quá nhiều Lạc Kỳ lo sợ bà không Kết Đan được.
Trước khi trở về Lạc Kỳ còn nhờ mẫu thân đưa cho phụ thân của mình một viên Kết Đan đan. Lạc Kỳ quang năm ở xa cũng chỉ có phụ thân là bảo vệ mẫu thân mà thôi.
Từ khi Kết Đan, Lạc Kỳ nhận ra bóng người luyện kiếm phía sau biệt viện của mình dường như đang muốn truyền lại một bộ kiếm pháp gì đó. Mấy năm nay dù rất cố gắng nhưng Lạc Kỳ chỉ có thể lĩnh ngộ được vài hư chiêu không thể hoàn chỉnh được.
Bảy giọt Hóa Nguyên linh dịch Lạc Kỳ đã phục dụng xong, phải công nhận đó là đồ tốt nếu có nhiều hơn thì Lạc Kỳ chắn chắn mình sẽ Kết Anh sớm thôi.
Mấy năm trôi qua, Lạc Kỳ đã gửi hai bản Huyền giai công pháp và pháp thuật về Lạc gia rồi. Tuy nói cậu không ưa gì Lạc gia nhưng cũng không thể quá đoạn tuyệt được.
"Lạc Kỳ đến phòng nghị sự gấp" đang tu luyện thì âm thanh vang lên.
Từ khi trở thành Thiếu Cung chủ Lạc Kỳ đã được phép thảo luận cùng các vị Thái thượng trưởng lão.
Đến nơi Lạc Kỳ thấy mọi người đã đông đủ, trong đó có cả Mai trưởng lão.
"Sư phụ, chúc mừng người Kết Anh thành công" thấy Mai trưởng lão Lạc Kỳ rất vui mừng. Mấy năm nay bà bế quan trùng kích Nguyên Anh Kỳ hôm nay đã thành công.
"Dạo gần đây trong Hòa An bí cảnh xuất hiện Ma khí, xem ra năm đó Lạc kỳ nói đã thành sự thật" Cung chủ là người nói trước.
"Cữu Minh tông truyền lệnh xuống các tông phái đều phải tham gia đợt truy quét này. Tu vi tối thiểu phải Kết Đan trở lên"
"Chẳng lẽ sắp xảy ra đại nạn" một vị Thái thượng trưởng lão lo lắng.
"Nếu năm đó bọn họ tin chúng ta thì bây giờ đã không như vậy. Từ nguồn tin ta thu thập được bên trong đó đã xuất hiện Hóa Thần Ma thú rồi" Lão tổ lắc đầu nói.
Bởi vì Thủy Tinh cung đã là thất phẩm tông môn nên lần xuất thủ này phải bỏ ra hai mươi Kết Đan kỳ và ba Nguyên Anh kỳ. Nếu không may xảy ra chuyện gì thì Thủy Tinh Cung tổn thất rất lớn a. Dù biết như vậy nhưng Thủy Tinh cung đều phải chọn ra những người ưu tú nhất, vì đó là danh dự tông môn và còn để kiếm nhiều điểm tích lũy nữa.
Đúng vậy Cữu Minh tông ra lệnh lần truy quét này sẽ có thưởng, được tính theo dang điểm tích lũy khi giết ma thú, ma tu.
Không bao lâu sau, đoàn người của Thủy Tinh cung đã lên đường đến Hòa An bí cảnh, đúng là càng gần Ma khí càng nồng đậm. Tin tức mới nhất từ Cữu Minh tông bên trong có Xuất Khiếu Kỳ ma tu a.
"Không biết lần này còn bao nhiêu người sống sót đây" Lạc Kỳ suy nghĩ mênh mang.
Đến nơi Lạc Kỳ thấy đã có rất nhiều tông phái đến rồi, các tông môn ở Cảnh khác cũng được phải tham gia có thể thấy lần này nguy hiểm như thế nào.
Qua mấy ngày, cuối cùng đoàn người Cữu Minh tông cũng đến. Đúng là cây cao bóng cả, bọn họ xuất ra lực lượng là nhiều nhất, đến cả Xuất Khiếu kỳ cũng đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro