Chương 171 đến chương 180

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 171: MƯỢN ĐAO GIẾT NGƯỜI.
Từng bước đi xuống lôi đài, bây giờ đám người không ai còn dùng ánh mắt coi thường nhìn Lạc Kỳ nữa.
Đến lượt của Lạc Thuỷ lại làm mọi người thêm một phen kinh động. Chỉ với tu vi Chân Tiên trung kỳ nhưng dựa vào một thân pháp thuật nữa chính, nữa tà mà Lạc Thủy nắm toàn bộ tiết tấu của trận đấu trong tay.
"Trăm cánh hoa rơi" theo Lạc Thủy niệm chú, trên không trung xuất hiện một trăm cánh hoa bao phủ lấy đối thủ cuối cùng.
"Phá cho ta" đối thủ của Lạc Thủy là một con Hổ yêu cũng không chịu ngồi chờ chết. Nhưng khi sắp thoát ra khỏi "hoa trận", Lạc Thủy lại tiếp tục công kích tới.
"Ngưng hình" một trăm cánh hoa lập tức biến đổi thành một trăm loại hoa khác nhau, nó như có linh tính bắt đầu ngăn cản Hổ yêu.
"Hoa kiếm" ngay lập tức theo ngón tay thon dài của Lạc Thủy, một thanh kiếm tạo từ những cánh hoa xuất hiện.
"Phốc..." nó đánh xuyên lớp hộ thể của Hổ yêu, buộc nó phải tự nhận thua.
Qua mấy ngày chiến đấu vòng loại, trăm người chiến thắng cũng đã xác định. Chiếu Quang Kính lúc này bắt đầu hiện thông tin từng người lên.
"Thủy Tinh Tiên Cung Cung chủ, Lạc Kỳ"
"Thủy Tinh Tiên Cung Thái thượng trưởng lão, Lạc Thủy"
Khi tên Lạc Kỳ và Lạc Thủy hiện lên, xung quanh lại bàn tán một phen.
"Thì ra không phải tán tu, nhưng Thủy Tinh Tiên Cung sao ta chưa từng nghe"
"Hình như là nằm ở Vô Biên Đại Lục mới từ Hạ giới thăng lên a" có người biết chút ít nói ra.
"Hạ giới mới lên mà có hai thiên tài vậy sao"
Trong lúc đó Chu Khâm, Hồng Minh đang đứng một bên nhìn hai người Lạc Kỳ với ánh mắt phức tạp. Chu Khâm thì nuối tiếc còn Hồng Minh thì ganh ghét, một kẻ từ Hạ giới mới lên mà đã có tu vi Linh Tiên còn hắn tại sao chỉ mới Chân Tiên sơ kỳ. Hắn không cam tâm à, là do xuất thân, Thủy Tinh Tiên Cung chắc chắn có mấy vị tu vi cao giúp hắn cưỡng ép thăng ti vi, Hồng Minh tự cho là vậy.
Trở về khách điếm, khi Lạc Kỳ vừa mới đặt mông ngồi xuống bàn thì Chu Khâm và Hồng Minh đã chạy lại hì hì cười bắt chuyện.
"Lạc gia huynh muội, xin chúc mừng hai người a" Chu Khâm cứ tưởng Lạc Kỳ và Lạc Thủy là huynh muội.
Đến lượt Hồng Minh muốn hỏi cái gì đó thì đằng xa có mấy người đi lại chào hỏi Lạc Kỳ.
"Lạc Cung chủ xin chúc mừng a. Thủy Tinh Cung có hai người vào bách cường chắc Minh lão tổ vui lắm" mấy người đến chính là người của Thái Âm môn.
Khi lên Tiên giới này Thái Âm môn cũng có mấy vị lão tổ trở về, còn dẫn theo một ít thiên kiêu đệ tử nên lần này cũng có người đủ điều kiện tham gia.
"Đa tạ các vị, mời ngồi". dù sao luận bối phận hiện nay Minh lão tổ là người có thứ bậc cao nhất ở Thủy Tinh Cung.
Nghe nhắc đến Minh lão tổ, hai mắt Hồng Minh sáng lên: "đúng như ta suy đoán" hắn thầm nghĩ.
"Lần này Vô Biên Đại Lục của chúng ta có năm người vào bách cường thật là hãnh diện a" ông lão dẫn đầu đoàn người Thái Âm môn vuốt râu cười khà khà.
Đúng vậy lần này ngoài Lạc Kỳ và Lạc Thủy, còn có Cữu U Âm Ảnh của Âm Tước tộc, Liên Thành Phật tử và một Hải tộc thiên kiêu gọi là Giải Hoa.
Một đại lục có năm người vào bách cường, xem ra Vô Biên Đại Lục sắp nổi tiếng rồi.
Ngày hôm sau thi đấu tiếp tục diễn ra, vòng này là song đấu đến khi chọn ra 25 thí sinh vào vòng ba.
Lúc này trên đài là hai vị mỹ nữ, bọn họ đứng trên đó thôi đã cuốn hết bao ánh mắt nhìn về mình rồi.
"Xem ra sắp có trò hay để xem, Phong tộc và Tố Nữ Cung lại đụng nhau" có người cười haha đợi xem trò vui. Tuy rất nhiều người không hiểu câu nói này nhưng Lạc Kỳ nghe xong lại thấy thú vị.
"Diễm Cơ lại bắt đầu tuyên chiến với Phong Nhã rồi sao?" Phong Nhã cũng là một trong sáu vị Đế phi của Bắc Hàn và cô ta đến từ Phong tộc.
Trên lôi đài, đại diện của Phong tộc chính là Kiều Phong, không bây giờ nên gọi là Phong Kiều còn về phía Tố Nữ Cung là mỹ nữ tên Tần Tố Tâm.
Lợi dụng tốc độ của mình Phong Kiều luôn ép Tần Tố Tâm vào thế phòng ngự.
"Hừ, Xá Nữ Pháp Tướng ra" không chịu phòng thủ nữa Tần Tố Tâm đã xuất ra là bài tẩy của mình. Xá Nữ Pháp Tướng là một môn pháp thuật độc nhất vô nhị của Tố Nữ Cung, muốn tu luyện nó phải dung hợp một linh hồn nữ tử làm pháp tướng cho mình.
Pháp tướng của Tần Tố Tâm chính là một nữ tử có tám tay.
"Đây không phải là Bát Tý tộc tiểu công chúa sao, thì ra là bị Tần Tố Tâm giết chết a"
"Tố Nữ Cung, Bát Tý tộc sẽ không bỏ qua cho các ngươi" một tiếng róng giận truyền đến, người đó chính là Bát Tý tộc tộc trưởng.
Nghe tiếng người đàn ông róng giận, Phong Kiều hai mắt lóe sáng như hiểu ra chuyện gì.
"Trảm Hồn Đao" hai luồng phong nhận chém thẳng tới Tần Tố Tâm, tách Bát Tý Pháp Tướng ra khỏi người Tần Tố Tâm.
"Phong Linh Bí Thuật, Bế Hồn Tỏa" từ tay Phong Kiều một sợi roi bằng gió được hình thành. Phong Kiều dùng nó đánh về phía Tần Tố Tâm.
Pháp tướng bị tách ra Tần Tố Tâm nhanh chóng bị sợi roi gió trói lại. Từ từ sợi roi chui vào linh hồn cô ta và trói chặc nó lại.
Lúc này Phong Kiều đá một cước vào Tần Tố Tâm còn đang trong trạng thái ngu ngơ về phía Bát Tý tộc trưởng.
"Đến hay lắm, chết đi cho ta" tám chiếc tay hắn hiện ra tám thanh đao lớn chém tới Tần Tố Tâm.
"Dừng tay..." một tiếng quát vang lên nhưng không hề ngăn được Bát Tý tộc trưởng.
"Phốc..." thân thể Tần Tố Tâm bị chém ra thành từng mãnh nhỏ.

CHƯƠNG 172: DIỄM CƠ MỜI CHÀO.
Nhìn thấy Tần Tố Tâm bị chém thành từng mãnh nhỏ, xung quanh đều hít khí lạnh.
"Các ngươi...Bát Tý tộc...Phong tộc...đợi đó cho ta" Cung chủ Tố Nữ Cung tức giận nói không tròn câu.
"Diễm Tú, chuyện này còn không xong đâu" Bát Tý tộc trưởng vẫn còn chưa hết hận, hắn chỉ tay về phía Tố Nữ Cung Cung chủ rầm lên, sau đó chấp tay về phía Phong Kiều đa tạ.
Lúc này ở trong một cung điện xa hoa có bốn người hai nam, hai nữ đang ngồi nhìn diễn biến qua một tấm kính lớn.
"Bốp..." Diễm Cơ tức giận đập tay vào ghế đứng dậy.
"Tố Nữ Cung cũng ác độc thật, vị một Pháp Tướng mà giết người a" nữ nhân che miệng nói, tuy nhiên lại mang theo ý cười.
"Phong Nhã ngươi nói sai rồi, chỉ là một đệ tử phạm sai lầm sao có thể quy chụp cho cả Tố Nữ Cung" Diễm Cơ nhíu mày.
"Bây giờ là Bát Tý tộc, ai biết sau này có phải là Phong Tộc, Hồ tộc hay cả Hải tộc hay không?" Phong Nhã giương mắt nhìn Diễm Cơ.
"Ngươi nói quá lời, chúng ta đều là phi tử của Thiên Đế, là người một nhà a" Diễm Cơ tà mị cười nói.
"Đến em trai ngươi còn đuổi cùng giết tận được, hừ người một nhà ta không dám nhận a" lúc này một nam nhân mắt phượng mới mở miệng.
"Thôi xem tiếp đi" nam nhân tóc xanh còn lại ngăn lại cuộc khẩu chiến này.
Trở lại Bách Nhật thành, sự kiện Tần Tố Tâm chỉ là khúc nhạc dạo thoáng qua. Những trận chiến sau đó cũng hết sức căng thẳng, làm người ta quên luôn chuyện đó.
Như lúc này Lạc Kỳ đang ác chiến với một con yêu Tượng.
"Vạn Liên Khống Thiên Bí Thuật" đây là một bí thuật nằm trong truyền thừa của Bích Liên Tiên tử mà bây giờ Lạc Kỳ mới có cơ hội sử dụng.
Những đóa Thủy Liên nhanh chóng khống chế yêu Tượng lại.
"Bạo" theo tiếng Lạc Kỳ phát ra tất cả các đóa hoa đều phát nổ cùng một lúc.
"Ka ka, ta không thua" Yêu Tượng da dày thịch béo, tuy bị trọng thương nhưng vẫn cố gắng đánh ra đòn cuối cùng.
"Mãnh Tượng Độ Giang" một bóng Yêu Tượng lớn xuất hiện trong làn nước, nó lao nhanh về phía Lạc Kỳ.
"Phá" một kiếm mang theo cuồn cuộn Thủy Đạo pháp tắc chém xuyên qua thân thể Yêu Tượng.
"Bụp..rầm..." Yêu Tượng từ từ ngã xuống, nó chết không nhắm mắt.
"Đi liên lạc với hắn" ở sâu trong cung điện Diễm Cơ truyền tin cho thuộc hạ của mình.
Sau khi năm mươi cặp đấu đã diễn ra, năm mươi cái tên cũng chính thức được chọn ra bất ngờ là có cả Lạc Thủy.
Nhưng may mắn không đến quá lâu, ở trận kế tiếp cô ta phải chiến đấu với một Linh Tiên Trung kỳ. Chênh lệch thực lực quá lớn, chỉ sau vài chiêu Lạc Thủy đã bị đánh bại. Nhưng dường như tên này có ý với Lạc Thủy nên ra tay cũng không quá nặng.
Đến phiên Lạc Kỳ, đối thủ lại là Phong Kiều a. Dù là từng quen biết nhưng khi lên lôi đài Phong Kiều cũng không hề nương tay. Tuy nhiên như vậy cũng hợp ý với Lạc Kỳ.
"Thủy Thần bát thức - Thủy Long cuồng nộ" kiếm ảnh của Lạc Kỳ bắt hóa hình thành một con Thủy Long đánh tới.
"Bang..." Phong Kiều nhanh chóng đánh bạt Thủy Long ra nhưng lúc này một đạo kiếm lại hướng cô ta bay tới.
"Xuyên Tâm thức, phốc" Phong Kiều ôm ngực lui lại.
"Kiếm Tâm là Kiếm Tâm a, dùng tâm ngự kiếm đúng là thiên tài a" cố kiếm khách nhận ra liên tục tán thưởng.
"Ta thua" Phong Kiều vẻ mặt đắng chát bay xuống lôi đài. Tốc độ là thứ lớn nhất cô ta dựa vào, bây giờ nó đã bị phá đánh tiếp cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Hai bộ kiếm pháp này là của Lạc Kỳ có được kiếp trước, chỉ là Tiên Phẩm sơ giai. Ở kiếp trước cậu là pháp tu nên không có thu thập kiếm pháp nhiều, dù có cũng không tu luyện nên không sợ người khác nhìn ra sơ hở.
Tối đó, Lạc Kỳ đoán một vị khách không mời mà đến, Lưu Thi - nô tỳ thân cận của Diễm Cơ.
Cô ta truyền lời của Diễm Cơ đến để mời chào Lạc Kỳ về dưới chướng của ả.
"Diễm Cơ, ngươi đã mời thì ta cũng chấp nhận" Lạc Kỳ thầm nghĩ nhưng bề ngoài lại lộ ra vẻ vui mừng, ngạc nhiên để Lưu Thi thấy.

CHƯƠNG 173: GẶP LẠI BẮC HÀN.
Vốn Lạc Kỳ còn định nghĩ cách tiếp cận Diễm Cơ như thế nào, nhưng không ngờ ả lại tự tìm đến, xem ra hai người thật có duyên, tuy đó lại là nghiệt duyên a.
Hôm sau, còn lại 25 thí sinh bắt đầu thi đấu tiếp dưới dạng vòng tròn. Đến đây rồi Lạc Kỳ cũng không thèm giấu diếm nữa, tu vi Linh Tiên Hậu kỳ cũng đã lộ ra rồi, nhưng không chỉ có Lạc Kỳ mà còn thêm hai tên nữa cũng có tu vi Linh Tiên Hậu Kỳ đó là Bắc Tùy và Bắc Đường.
Nhưng điều đó không làm Lạc Kỳ phải kinh ngạc bằng ánh mắt của Liên Thành Phật tử khi chiến đấu với Bắc Tùy. Tuy hắn thua nhưng ánh mắt ấy vẫn ám ảnh Lạc Kỳ, đó là một ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ, nếu không phải là một kẻ cuồng sát thì không bao giờ có được ánh mắt ấy.
Trong suốt giải đấu này Lạc Kỳ chưa từng để thua, nhưng lúc này cậu đã phải thất bại trước Bắc Đường. Tu vi tương đương, kinh nghiệm Lạc Kỳ cũng không kém đối phương nhưng cậu thua bởi vì phẩm cấp Kiếm pháp.
Bắc Đường là người của gia tộc Thiên Đế Bắc Hàn, những thứ hắn học đều là chân phẩm của Bắc Thiên Đình này nên chỉ với hai bộ kiếm pháp Lạc Kỳ tu luyện được không thể nào chống đở nỗi. Thua Bắc Đường sau đó cậu lại tiếp tục để thua Bắc Tùy, vì vậy chung cuộc Lạc Kỳ chỉ xếp hạng ba.
Thi đấu xong, mười thứ hạng đầu sẽ được đến Thiên Cung tu luyện mười năm. Đối với người khác là một tạo hóa nhưng đối với Lạc Kỳ chỉ là một lần nữa trở về chốn cũ mà thôi.
Ngày đầu tiên Lạc Kỳ đến Thiên Cung, Diễm Cơ đã đến gặp cậu. Thiên tài mà xuất thân thấp kém như Lạc Kỳ không dể dàng gì có được, những người như vậy rất dể nắm trong tay không sợ bọn họ phản bội. Bây giờ ả còn đang tự hào vì giành được Lạc Kỳ trước những Đế phi khác.
Tuy vậy với tính cách của Diễm Cơ sẽ không thật sự tin ai, mấy năm ở lại Thiên Cung mỗi lần Lạc Kỳ ra ngoài là lại có người theo dõi cậu. Nhưng ả cũng rất chú trọng bồi dưỡng Lạc Kỳ, đến thứ quý hiếm như Thiên Thủy ả cũng cho Lạc Kỳ để tu luyện Thiên Thủy Thể.
Hôm nay khi Lạc Kỳ đang luyện kiếm thì cảm nhận được một ánh mắt đang chăm chú đang nhìn mình. Khi cậu quay lại thì không ngờ người đó lại là Bắc Hàn. Cố gắng ổn định tâm thần lại Lạc Kỳ từ từ quỳ một chân xuống:
"Bái kiến Thiên Đế"
"Sao ngươi biết ta là Thiên Đế" nghe Bắc Hàn nói Lạc Kỳ mới nhận ra mình đã phạm sai lầm lớn. Kiếp này hắn chưa gặp Bắc Hàn sao biết hắn là Thiên Đế.
"Dạ, ở Thiên Cung này người có thể tự do đi lại mà không bị phát hiện chỉ có một mình Thiên Đế ngài a" nhưng Lạc Kỳ đã nhanh chóng chửa cháy
"Thông minh lắm, nhìn bóng lưng của ngươi ta lại nhớ đến một người" Bắc Hàn định lấy tay vuốt mặt Lạc Kỳ thì bổng Diễm Cơ không biết từ đâu xuất hiện.
"Thiên Đế đến chổ thần thiếp sao không báo cho thần thiếp biết trước để nghênh đón a" Diễm Cơ mị hoặc ôm tay Bắc Hàn.
Vẫn quỳ một bên Lạc Kỳ cụp mắt xuống không muốn nhìn thấy cảnh này. Không phải vì ghen mà là nhìn hai con người này cậu sợ không kiềm chế được hận ý của mình.
Bỏ qua bộ ngực mềm mại đang chà xác vào tay mình Bắc Hàn kéo Lạc Kỳ đứng dậy.
"Ngươi có muốn làm thị thiếp của ta không".
Bắc Hàn nói một cậu làm Lạc Kỳ và Diễm Cơ đều ngẫn ra. Đúng vậy thị thiếp của Bắc Hàn có không ít nhưng có kẻ nào sống sót lâu trong Thiên Cung này đâu.
"Đa tạ Thiên Đế hậu ái, nhưng Lạc Kỳ đã có đạo lữ rồi ạ" Lạc Kỳ nhẹ nhàng nói, như sợ Bắc Hàn sẽ nổi giận vậy.
"Chẳng lẽ đạo lữ của ngươi sánh được với ta sao" Bắc Hàn kéo một lọn tóc của Lạc Kỳ đưa lên mũi ngửi.
"Thiên Đế sẽ chấp nhận người vì hư vinh mà từ bỏ đạo lữ của mình ư. Nếu bây giờ Lạc Kỳ từ bỏ đạo lữ của mình được thì Thiên Đế không sợ Lạc Kỳ vẫn có thể làm giống vậy với ngài ư"
Nghe Lạc Kỳ nói ánh mắt hứng thú của Bắc Hàn ngày càng đậm, sau đó hắn cười ha ha rồi bỏ đi. Khi Bắc Hàn đi Diễm Cơ cũng liếc xéo Lạc Kỳ một cái.
"Xem ra ta phải hành động nhanh thôi" Lạc Kỳ biết Diễm Cơ sắp loại trừ mình rồi. Nếu Lạc Kỳ không loạt vào mắt của Bắc Hàn thì thôi nếu ai tạo ra nguy hiểm trên con đường trở thành Đế Hậu của ả thì ả sẽ không tha cho bắt kỳ ai.
Trở về phòng nhanh chóng niệm chú liên lạc với Thiên Huyễn kêu ông ta đến Bách Nhật thành, Lạc Kỳ mới đứng dậy đến gặp Diễm Cơ.
"Tham kiến Đế Phi, thuộc hạ mới nghe được tin tức bên Hồ Phỉ Đế phi đang chuẩn bị hành động gì đó"
"Nói rỏ ràng cho ta" Diễm Cơ bực bội, nhìn thấy Lạc Kỳ là ả nhớ đến chuyện lúc nãy.
"Thuộc hạ chỉ nghe hình như có liên quan đến Bách Nhật Thành, còn chuyện gì thì không rỏ".
"Bách Nhật thành" nghe đến cái tên này hai mắt Diễm Cơ sáng lên, cho Lạc Kỳ lui ra nhanh chóng bay đi.
"Diễm Cơ, ta chúc ngươi được như ý nguyện a" Lạc Kỳ cười nhếc môi nhìn theo hướng ả bay đi.

CHƯƠNG 174: HỒ VƯƠNG.
Đúng như Lạc Kỳ dự đoán, hôm sau Diễm Cơ ra lệnh cho tất cả thuộc hạ của mình lên đường đi đến Bách Nhật Thành, trong đó có cả Lạc Kỳ. Cùng lúc này bên phía Hồ Phỉ cũng hành động, không những vậy Hồ tộc cũng lên đường đi đến Bách Nhật Thành.
"Diễm Cơ, ngươi lại muốn đối đầu với ta" gặp nhau giữa đường Hồ Phỉ giáp mặt với Diễm Cơ.
"Ta chỉ làm theo lệnh Thiên Đế, không như ngươi một phi tử mà lúc nào cũng thích làm trái lệnh" Diễm Cơ kênh kiệu đáp lại.
"Tốt, vậy để coi ta và ngươi ai sẽ thắng" để lại một câu Hồ Phỉ bỏ đi.
Đến Bách Nhật Thành, Lạc Kỳ lợi dụng lúc Diễm Cơ mưu đồ bí mật với các thuộc hạ trung thành đã lén đi gặp Thiên Huyễn.
"Lạc Kỳ, ngươi muốn làm gì" Thiên Huyễn vẫn không biết gì, cũng đúng dù sao đây là chuyện cơ mật mà.
"Ngươi cảm nhận được bên dưới lòng đất có một cổ đại trận đang vận hành chứ" Lạc Kỳ hỏi. Thấy Thiên Huyễn gật đầu Lạc Kỳ mới nói tiếp.
"Ta muốn ngươi đưa ta vào trong đó"
"Khó, đại trận này đến một Tiên Quân như ta cũng phải sợ hải" Thiên Huyễn lắc đầu.
"Với tạo nghệ Huyễn thuật và che lấp Thiên Cơ của ngươi ta tin ngươi sẽ làm được".
"Nhưng bên dưới là cái gì?" Thiên Huyễn ái ngại nhìn Lạc Kỳ.
"Đi theo ta ngươi sẽ biết"
Tiếp đó Thiên Huyễn dùng hết sức của mình mới đưa Lạc Kỳ xuyên vào lớp ngoài của cổ đại trận dưới lòng đất này. Đi theo Lạc Kỳ đi vào bên trong Thiên Huyễn nhìn thấy một con Hồ Ly chín đuôi đang bị nhốt ở giữa.
"Về nói với Bắc Hàn, đừng tưởng có thể giam cầm bổn Vương mãi" thấy hai người Lạc Kỳ, con Hồ Ly cứ tưởng họ là người của Bắc Hàn.
"Hồ Vương, nếu ra được thì hai vạn năm nay ông đâu phải chịu bị nhốt ở đây" Lạc Kỳ nói mĩa.
"Cút..." Hồ Vương phẩn nộ quát, dù là trong đại trận nhưng sóng âm vẫn làm Lạc Kỳ hộc máu.
"Nếu ta cứu được ông ra thì sao" Lạc Kỳ nhanh miệng nói, ai biết bị nhốt lâu quá hắn có điên hay không.
"Ngươi nói vậy là sao, một Linh Tiên cộng với một tên Tiên Quân Sơ kỳ mà đòi cứu ta ra, thật nực cười" Hồ Vương liếc xéo.
Thời gian gấp rút Lạc Kỳ cũng phiền tranh luận với ông ta.
"Nếu ta giúp được ngươi, ta muốn ngươi hứa với ta ba điều kiện"
Nhìn vẻ mặt kiên định của Lạc Kỳ bất giác Hồ Vương lại gật đầu.
"Tốt, sắp có người đến gia trì cho trận pháp này. Khi đại trận quay đến chu thiên thứ 36 ngươi hãy dùng toàn lực đánh vào cột trụ thứ ba từ trái sang, nó chính là mắt trận" Lạc Kỳ nói nhanh, nghe xong hai mắt Hồ Vương sáng rực lên nhìn Lạc Kỳ.
Đúng lúc này Lạc Kỳ nghe tiếng động từ bên ngoài nên ra hiệu cho Thiên Huyễn đi ra.
"Con Hồ Ly đó là ai, hắn rất mạnh" ra ngoài rồi Thiên Huyễn vẫn còn đổ mồ hôi.
"Nó là...."
Là Hồ Vương của Hồ tộc, cũng chính là lão tổ của Hồ Phỉ Đế phi. Năm đó hắn thiên tư trách tuyệt, có nhiều lời đồn thiên tư của hắn còn cao hơn cả Thiên Đế Bắc Hàn. Vì vậy khi chỉ mới là Chuẩn Tiên Đế, Hồ Vương đã khiêu chiến với Bắc Hàn. Trận chiến đó gần như phá hũy nữa cái Bắc Thiên Đình này, đến giờ vẫn còn được nhớ với cái tên "Yêu Hồ Loạn Thế".
Nhưng Bắc Hàn thông minh hơn Hồ Vương nhiều, hắn đã lợi dụng tính tự cao của Hồ Vương nên đã cá nếu Hồ Vương ra được đại trận do mình lập ra thì sẽ cam tâm nhận thua. Nhưng hai vạn năm nay cứ năm ngàn năm Bắc Hàn lại gia trì trận pháp một lần nên Hồ Vương vẫn cứ mãi bị giam cầm tại đây.
Tuy nhiên để tránh Hồ tộc tạo phản, Bắc Hàn đã cưới đại vưởng tử được Hồ Vương thương nhất là Hồ Phỉ để cầm chân Hồ tộc.
Còn việc tại sao Lạc Kỳ biết cách phá giải đại trận chính là năm đó Bắc Hàn đã chính miệng nói với cậu trong một lần lở lời.
Biết Diễm Cơ chắc chắn muốn gạt bỏ Hồ Phỉ và lấy lòng Bắc Hàn nên Lạc Kỳ đã lập ra kế hoạch này.

CHƯƠNG 175: BÍ MẬT.
Lúc này bên ngoài cửa vào đại trận đang diễn ra một cuộc hỗn chiến đầy máu tanh. Hồ tộc thì muốn công phá vào còn bên phía Diễm Cơ thì cố ngăn lại.
Hồ Phỉ cũng mới biết chuyện đại trận giam giữ Hồ Vương này năm ngàn năm phải gia trì một lần, ngày đó nếu không phải vì Hồ tộc hắn sẽ không bao giờ chấp nhận làm phi tử của một nam nhân khác. Nếu cứu ra được Hồ Vương thì hắn sẽ thoát khỏi khiếp sống như một nữ nhân này.
Bên trong Diễm Cơ đang cố gắng thúc giụt ấn pháp mà Bắc Hàn đưa cho mình để rót tiên khí vào đại trận.
"1, 2...35, 36...rầm..." khi đại trận quay được 36 chu thiên thì đột nhiên đại trận nổ tung.
"Hú...." một tiếng hú dài vang lên, một con Hồ Ly chín đuôi xuất hiện.
"Không ổn, chạy mau" Diễm Cơ hét lớn né tránh một chiếc đuôi đánh tới.
"Phụt..." tuy có tiên khí của Bắc Hàn gia trì nhưng cú đánh của Hồ Vương đã làm Diễm Cơ bị thương cực kỳ nghiêm trọng.
Đúng lúc này một luồng gió cuốn Diễm Cơ, để lại một đám thuộc hạ của ả chết tức tưởi.
"Bắc Hàn, ngươi nhanh tay lắm" Hồ Vương nhìn theo luồng gió.
"Vậy mà không chết" Thiên Huyễn từ xa nhìn Diễm Cơ được cứu đi trong lòng tiếc hận.
"Sống lâu chưa chắc đã tốt" bỏ lại một câu Lạc Kỳ biến mất trong màn đêm. Lần này sắp có chuyện vui để coi rồi.
Trở về Thiên Cung, Lạc Kỳ giả vờ như không biết chuyện gì xảy ra đi gặp Diễm Cơ.
"Lúc đó ngươi đã ở đâu" hai mắt phát hỏa Diễm Cơ nhìn Lạc Kỳ.
"Thuộc hạ thấy Đế phi đang bàn luân đại sự nên không dám làm phiền. Khi trở lại thì mọi chuyện đã xong rồi" Lạc Kỳ càng nói càng nhỏ như phải chịu sợ hãi vậy.
"Lui ra đi" Diễm Cơ phất tay, nhưng khi Lạc Kỳ quây lưng đi ả lại đằng đằng sát khí.
Lạc Kỳ biết qua việc này Diễm Cơ tổn thất rất nặng nề, nên dù muốn cũng sẽ chưa ra tay với cậu.
Mấy ngày sau, không ngờ Hồ Vương dẫn theo Hồ Phỉ đến đồi Bắc Hàn hủy hôn.
"Hồ Phỉ, ngươi nghĩ mình là ai. Ngươi sống là người của Bắc Hàn ta, chết cũng là người của ta" Bắc Hàn tức giận quát.
"Vậy thì chiến đi" Hồ Vương cũng không nhịn xuất thủ đánh tới. Nhưng lúc này một màng không ai ngờ tới, chỉ với một chiêu Bắc Hàn đã đánh bay Hồ Vương.
"Hồ Vương, hai vạn năm ngươi không hề có tiến bộ a" Bắc Hàn từ trên cao nhìn xuống cười nói.
"Ngươi..." Hồ Vương chịu thương thế đứng lên. Đúng vậy hai vạn năm bị giam cầm hắn chỉ nghĩ cách thoát ra ngoài mà không hề tu luyện.
Cuối cùng Hồ Phỉ vẫn phải ở lại Thiên Cung làm Đế phi, còn bị Bắc Hàn thị tẩm liên tiếp mấy tháng trời.
Chuyện này Lạc Kỹ cũng không quan tâm lắm, bước đầu đã thành công cậu đang tính bước tiếp theo. Đột nhiên lúc này Thiên Huyễn truyền tin đến kêu cậu về Thủy Tinh Cung một chuyến.
Thủy Tinh Cung chỉ qua mấy năm đã biến đổi rỏ rệt, bởi vì mộ danh Lạc Kỳ mà thiên tài khắp nơi đều kéo đến học nghệ. Không chỉ vậy, nhờ có phần thưởng thi đấu lúc trước Lạc Kỳ đưa cho Lạc Thủy đem về mà tu vi của mọi người tăng đáng kể.
Về tới, Lạc Kỳ đi thẳng vào biệt viện của mình trong tâm trạng thấp thởm không yên. Từ khi về tới cậu đã cảm nhận được một khí tức quen thuộc, đó là Bắc Hàn.
Mở cửa phòng ra, Lạc Kỳ suy sụp ngã về gốc tường. Dương Tiễn Lâm vội chạy đến định ôm cậu.
"Phốc..." một chưởng Lạc Kỳ đánh văng Dương Tiễn Lâm ra.
"Tại sao, tại sao ngươi lại là hắn, tại sao..." Lạc Kỳ hai hàng nước mắt trào ra, ôm lấy ngực mình quỵ xuống.
"Tiểu Kỳ, ta làm sai gì thì đệ cứ nói, đệ đừng khóc nữa, ta chịu không nổi" Dương Tiễn Lâm định đến gần.
"Tránh xa ta ra" Lạc Kỳ quát lớn rồi chạy ra ngoài. Trước khi đi Lạc Kỳ còn cấp cho Dương Tiễn Lâm một cái định thân thuật.
Trong lúc Lạc Kỳ tâm tình bất ổn chạy ra khỏi Thủy Tinh Cung thì lại có một giọng nói mĩa mai khó nghe truyền lại:
"Hừ, một ả Vấn Đỉnh mà cũng dám xưng lão tổ, Lạc Kỳ ngươi không sợ bị người cười cho thối mặt à"
"Liên quan gì đến ngươi không" Lạc Kỳ lạnh giọng, thì ra kẻ đến là Hồng Minh mà cậu từng biết.
"Giao ra bí mật của ngươi, ta sẽ tha cho các ngươi một con đường sống. Ngươi nên nhớ sư phụ của ta là một vị Kim Tiên, muốn giết hết các ngươi dể như trở bàn tay" Hồng Minh đe dọa. Cả tòa Thủy Tinh Cung này tu vi cao nhất chỉ là Linh Tiên Lạc Kỳ, sư phụ hắn của chỉ là một Xuất Khiếu con kiến. Không có danh sư mà Lạc Kỳ được hạng 3 còn hắn rớt vòng loại, hắn không cam tâm a.

CHƯƠNG 176: MỘT CỔ PHÂN THÂN.
Theo Hồng Minh suy nghĩ chắc chắn Lạc Kỳ đạt được thứ gì đó mới khiến tu vi cao như vậy, nếu hắn có được thì hắn cũng sẽ nổi danh khắp Bắc Thiên Đình này.
"Muốn lấy, xuống địa ngục mà lấy" Lạc Kỳ hai mắt đỏ ngầu, một kiếm đánh nổ Nguyên Thần của Hồng Minh, khiến hắn hồn bay phách lạc không thể vào cõi luân hồi được nữa.
Coi như là Hồng Minh xui xẻo, chọc điên Lạc Kỳ khi cậu đang không được bình tĩnh.
Giết Hồng Minh xong Lạc Kỳ cứ bay mãi, cho đến cạnh một dòng suối nhỏ cậu mới đáp xuống ngồi khóc. Sao cậu có thể chấp nhận được sự thật này, người mình yêu nhất lại là phân thân của người mình hận nhất.
"Bắc Hàn, sao ngươi không buông tha cho ta, sao ngươi cứ ám ta như vậy" Lạc Kỳ hét lớn.
"Lạc Kỳ, ta nghĩ Tiễn Lâm cũng không biết mình là phân thân của Thiên Đế đâu" chợt Thiên Huyễn xuất hiện sau lưng cậu.
"Từ khi nào" Lạc Kỳ hỏi một câu không đầu không đuôi.
"Là do...do Thiên Đế từng đến gặp qua Tiễn Lâm một lần" Thiên Huyễn ấp úng.
"Hắn đã làm gì" Lạc Kỳ trở nên ngưng trọng.
"Thiên Đế đã phá hủy huyết ấn trong người Tiễn Lâm, vì vậy khí tức của Thiên Đế mới không bị che giấu nữa"
Không thể đơn giản như vậy, Bắc Hàn muốn làm gì? Lạc Kỳ nhíu mày suy nghĩ.
"Không lẻ hắn muốn đem Tiễn Lâm thu hồi lại" Lạc Kỳ không dám tin.
Huyết ấn che lấp khí tức cũng che lấp luôn thiên tư của Bắc Hàn. Dù sao Tiễn Lâm là một cổ phân thân của hắn, không phải kẻ thường có thể sánh bằng.
Bây giờ huyết ấn bị hủy, Tiễn Lâm tu luyện sẽ nhanh như diều gặp gió. Đến một mức độ nhất định, Bắc Hàn sẽ thu hồi về trợ giúp hắn thăng tu vi.
"Không thể như vậy được. Nhưng tại sao hắn lại đưa một cổ phân thân vào luân hồi, hắn tìm gì?"
"Thiên Đế muốn tìm ngươi" Thiên Huyễn nhìn ra thắc mắc của Lạc Kỳ.
"Ngày đó ta không nói cho Thiên Đế biết nơi ngươi sẽ hạ lạc, nhưng hắn vẫn tách ra một cổ phân thân, như vậy chắc chắn là tim ngươi"
"Sao Bắc Hàn lại tìm ta, để giết ta ư hay là còn có ý định gì?" Chắn chắn Lạc Kỳ không bao giờ nghĩ Bắc Hàn tìm cậu là vì yêu mình hay đại loại như thế. Thấy Lạc Kỳ lâm vào trầm tư Thiên Huyễn lắc đầu bỏ đi, chuyện này hắn không thể giúp được rồi.
"Tiểu Kỳ, ta tìm được đệ rồi" khi Lạc Kỳ mãi suy tư thì Dương Tiễn Lâm đã ôm lấy cậu.
Cảm nhận vòng tay quen thuộc, tâm trạng của Lạc Kỳ lại càng rối bời.
"Tiểu Kỳ, nếu ta đã làm sai điều gì đệ cứ đánh ta vài cái nữa để hả giận đi" Dương Tiễn Lâm nói lời ngốc nghếch đến đáng thương.
"Tiễn Lâm, nếu có một ngày ta biến mất huynh sẽ làm gì?" Lạc Kỳ nhắm mắt cố ngăn dòng lệ tuông ra.
"Không Tiểu Kỳ, ta không thể mất đệ được" Dương Tiễn Lâm quay mặt Lạc Kỳ lại hôn sâu. Hắn ôm chậc cậu đến nổi cậu không thở được.
"Ta phải làm sao đây" Lạc Kỳ đẩy Dương Tiễn Lâm ra, quay mặt đi.
"Tiểu Kỳ, đệ không còn yêu ta nữa sao" Dương Tiễn Lâm hai mắt buồn bả nhìn Lạc Kỳ.
Nghe câu này trái tim của Lạc Kỳ nhói đau từng cơn. Sao không yêu chứ, không yêu cậu sẽ không đau đến vậy.
"Đúng vậy, người ta yêu là Tiễn Lâm không phải Bắc Hàn. Dương Tiễn Lâm cũng không phải Bắc Hàn" đột nhiên Lạc Kỳ minh mẫn hẳn ra.
"Đã lở nghịch thiên rồi, Bắc Hàn ta sẽ không để ngươi mang Tiễn Lâm đi đâu" Lạc Kỳ ôm lấy Dương Tiễn Lâm hai mắt lóe hàn quang.
Trở về Thủy Tinh Cung, Lạc Kỳ bắt đầu chăm sóc vết thương cho Dương Tiễn Lâm.
"Ta đánh huynh như vậy, huynh có giận ta không". Một chưởng đó Lạc Kỳ ra tay không hề nhẹ, vậy mà mấy ngày nay Dương Tiễn Lâm lại bỏ mặc không quan tâm chỉ đi tìm Lạc Kỳ.
"Không có, nêu đệ còn giận đánh ta mấy cái nữa cũng được" Dương Tiễn Lâm bày ra vẻ mặt ngốc nghếch.
Ở lại mấy tháng Lạc Kỳ đuổi Dương Tiễn Lâm về Thiên Huyễn Cung, bản thân cậu cũng đi Thiên Cung. Trước khi đi cậu còn nhờ Thiên Huyễn bảo hộ Thủy Tinh Cung giúp.
Bởi vì xảy ra vấn đề của Dương Tiễn Lâm nên kế hoạch của Lạc Kỳ phải thây đổi nữa rồi.
"Ô Lạc Kỳ, mấy tháng nay ngươi đi đâu Đế phi tìm ngươi mãi" vừa đến cửa Lạc Kỳ đã gặp Lưu Thi.
"Là Lưu tỷ đó à, tông môn có chút chuyện nên đệ phải về một chuyến" nói rồi Lạc Kỳ làm ra vẻ lén lút kéo tay Lưu Thi ra chổ vắng.
"Lưu tỷ, trên đường trở về đệ có nghe một chuyện"
"Chuyện gì ngươi nói đi, sao lại lén lút như vậy" Lưu Thi giựt tay lại.
"Chuyện này... là đệ nghe nói Thiên Đế sắp phong cho Hồ Phỉ Đế phi thành Đế Hậu rồi"
"Ngươi nghe ai nói" Lưu Thi mở mắt trừng trừng nhìn Lạc Kỳ.
"Thì đệ chỉ nghe vậy, nhưng tỷ nghĩ thử coi Hồ Phỉ Đế phi sau khi ép Thiên Đế hủy hôn không bị trách phạt mà ngược lại còn được sủng ái như vậy" Lạc Kỳ quan sát ánh mắt của Lưu Thi rồi nói tiếp.
"Diễm Cơ Đế phi làm bao nhiêu chuyện vì Thiên Đế, bây giờ còn nằm trên giường bệnh mà Thiên Đế không đến thăm một lần, chỉ ở cung của Hồ Phỉ Đế phi bên kia mà thôi"
"Chuyện này không được nói lung tung, coi chừng cái đầu của ngươi đó" tuy Lưu Thi trách mắng nhưng Lạc Kỳ biết thế nào cô ta cũng sẽ báo lại cho Diễm Cơ.

CHƯƠNG 177: TÁM VỊ THIÊN ĐẾ.
Đúng thật là đối với phụ nữ không có chuyện gì là bí mật cả. Chỉ trong một ngày mà cả Thiên Cung đã rúng động vì tin tức Hồ Phỉ sắp trở thành Đế Hậu.
Cùng lúc này bên phía Phong Nhã lại truyền ra tin tức cô ta mang thai. Đúng là ông trời cũng muốn giúp Lạc Kỳ mà.
Chỉ cần cả Thiên Cung này đấu đá lẫn nhau thì kế hoạch của Lạc Kỳ mới dể dàng thành công.
Tại sao Bắc Hàn lại không buông bỏ Hồ Phỉ? Bởi vì sau lưng hắn là một Hồ tộc mạnh mẽ nhưng hắn vẫn có thể khống chế được. Còn phía sau Bích Vân lại là Phật Đế, một biến số quá lớn mà Bắc Hàn không thể chắc chắn mình sẽ khống chế cục diện được.
Với việc hai tin tức lớn này được tung ra ai cũng xôn xao nhưng Bắc Hàn lại không nói lời nào.
"Bây giờ phải tìm cách kéo Khổng Tước tộc và Hải tộc vào cuộc chiến này nữa là thành công" Lạc Kỳ trầm tư.
Với thực lực hiện giờ Lạc Kỳ sẽ không chủ động liên hệ với Khổng Tước tộc, chỉ còn cách ra tay từ phía Hải Linh Đế phi mà thôi.
Trong lúc này Diễm Cơ cũng đang ngồi suy nghĩ đối sách. Việc Hồ Phỉ có trở thành Đế Hậu hay không chưa đáng quan tâm, lúc này Phong Nhã mới là đối thủ lớn nhất của ả.
"Ta mất một đứa con, các ngươi đừng hòng có được" Diễm Cơ bóp chậc chiếc gối.
Còn ba năm nữa Lạc Kỳ và chín người khác sẽ đi thi đấu với các Thiên Kiêu của bảy Thiên Đình khác, nên cậu tạm gác lại việc trả thù chờ tu vi cao hơn sẽ làm tiếp.
Diễm Cơ cũng coi như tận lực bồi dưỡng Lạc Kỳ, tuy cậu chưa thể đột phá đến Thiên Tiên nhưng nội kình lại tích lũy cực sâu.
Ba năm trôi qua, mấy người Lạc Kỳ được đưa đến Trung Tiên Đảo để tham gia thi đấu.
Trung Tiên Đảo có vị trí rất đặc thù, tuy nó khá nhỏ nhưng lại nằm ngay trung tâm của Tiên Giới.
Khi đến nơi thì đã có người của mấy Thiên Đình đến rồi. Đám thí sinh bắt đầu đánh giá lẫn nhau, Lạc Kỳ cũng vậy, trong số đó Lạc Kỳ có chú ý mấy tên đều xuất thân từ Đế tộc của các Thiên Đình.
Lúc này một tiếng hót vang vọng khắp trời đất truyền đến, một đám điểu tộc bay tới dẫn đầu là hai con Phượng Hoàng thật lớn, theo sau là chủ loại chim khác nhau.
"Nam Thiên Đình cũng đến rồi, sao Đông Thiên Đình chưa đến" ở cao trên bầu trời một nam nhân cao to không vui nói.
"Tôn Thiên Đế, ngươi cũng biết đám rùa già đó chậm đến thế nào mà, thôi đợi chút nữa đi" một mỹ phụ che miệng cười.
"Hoa Nhụy, ngươi nói ai rùa già" bắt ngờ mỹ phụ vừa nói xong, một con Huyền Quy thật lớn cũng xuất hiện.
Nghe Huyền Quy tức giận bảy người còn lại đều ha hả cười. Nếu có mặt ở đây Lạc Kỳ sẽ nhận ra tám kẻ này chính là Tám vị Thiên Đế. Ngoài Bắc Hàn, Phật Đế, Quy Đế, Phượng Hoàng còn có Tôn Thiên Đế ở Tây Bắc Thiên Đình bản thể là một con Thông Thiên Thạch Hầu. Hoa Nhụy Thiên Đế là chủ của Tây Nam Thiên Đình, còn lại là một nữ nhân mặc chiến bào chính là Đông Nam Thiên Đế Chiêu Thánh và Đông Nam - Bạch Trạch Thiên Đế.
"Đến đủ rồi cũng nên bắt đầu đi. Hy vọng là tìm ra được một lớp thiên tài mới" Bạch Trạch Thiên Đế ra lệnh bên dưới mấy vị Tiên Quân cũng cho thi đấu bắt đầu.
Kế tiếp đám người tham gia thi đấu được đưa đến một Mê Trận cực kỳ lớn, đây cũng là nơi diễn ra thi đấu.
"Xếp hạng được tính dựa theo thứ tự mà các ngươi đi ra khỏi Mê Trận này, mười người đầu tiên sẽ được vào vòng tiếp theo" một vị Tiên Quân nói rỏ ràng.
Bước vào trận, thí sinh sẽ được truyền tống ở một nơi nhất định và lúc này Lạc Kỳ đang ở một căn hầm thật tối.
Lạc Kỳ bước một bước trên vách tường lại có một ngọn đèn sáng lên, đến bước thứ 12 thì chợt 12 ngọn đèn đều vụt tắt. Lạc Kỳ nghe có tiếng mở cửa và sau đó là 12 con Oán Linh xuất hiện.
"Trảm Hồn Đọa Phách Kiếm Pháp" một môn kết hợp kiếm đạo và linh hồn thuật mà Lạc Kỳ mới học được.
Đánh ra ba kiếm Lạc Kỳ thành công đẩy lui được bày Oán Linh này. Không cam tâm chúng nó gào gú lên và tiếp tục xông tới. Bởi vì nơi này quá tối nên Lạc Kỳ chỉ có thể dựa vào cảm giác của bản thân mà chiến đấu, đến lúc này cậu bắt đầu hối hận vì để Mộ Trần lại cho Long Tượng rồi.
"Đúng rồi, chỉ cần sáng lên là được" một ý nghĩ lóe lên Lạc Kỳ đánh một tấm Hỏa Phù về phía một ngọn đèn. Nhưng khi Hỏa Phù vừa lóe cháy thì ngay lập tức đã bị tắt đi.
"Cấm phù sao, nhưng như vậy đã đủ".
Lúc này một tay Lạc Kỳ vừa đánh ra Hỏa Phù, một tay cầm kiếm dựa theo ánh sáng lóe lên tích tắc đó mà chiến đấu.
12 tấm Hỏa Phù, 12 đường kiếm cũng chính là 12 sinh mạng của Oán Linh nơi này. Sau khi Oán Linh chết hết thì nơi này bổng sáng lên như ban ngày vậy.
Tiếp tục đi về phía trước đến một đầm nước lớn, bắt ngờ Lạc Kỳ xuất thủ đánh vào đó.
"Sao ngươi nhận ra ta ở đây" một con Bạch Tuột ngôi lên mặt nước. Nó vốn định mai phục Lạc Kỳ nhưng không ngờ lại thất bại.

CHƯƠNG 178: LẠC HỒNG HUYẾT MẠCH.
Tám mươi người tham gia nhưng chỉ có mười người vào vòng kế, nên việc Bạch Tuột này mai phục Lạc Kỳ có thể hiểu được hiểu được, nhưng tha thứ thì không.
"Vạn Liên Khống Thiên Bí Thuật" trong môi trường đầy nước như thế này, thủy pháp thuật sát thương càng lớn.
"Hừ, Thủy tu sĩ mà đòi đấu với Hải tộc chúng ta" Chương Ngư hừ một tiếng, dùng những chiếc xúc tua của mình đánh tới.
Xuất kiếm Lạc Kỳ quỷ dị chen vào những chiếc xúc tua ấy định đánh vào thân thể hắn. Nhưng đột nhiên những chiếc xúc tua ấy lại biến đổi thành màu xanh đậm, và bắn ra những luồng khí độc.
"Thiên Thủy Thể" Lạc Kỳ ngay lập tức hòa tan những khí độc dính vào thân thể của mình.
"Không chết, Thâm Hải Hắc Độc ra" Chương Ngư xoay vòng tròn, những tia hắc độc như phi châm cuồng loạn bắn tới chổ Lạc Kỳ.
"Trảm Thiên Kiếm Pháp" Lạc Kỳ một kiếm chỉ tới.
"Bùm..." đầm nước nổ tung, Chương Ngư văng ra khỏi mặt nước, Lạc Kỳ lại bồi thêm một kiếm lấy mạng của nó.
Chương Ngư đã chết, Lạc Kỳ nhìn Thâm Hải Hắc Độc xung quanh quỷ dị cười nhẹ thu lấy nó.
Bất chợt Lạc Kỳ cảm nhận được hơi thở nóng hổi từ phía sau lưng mình. Biết có kẻ địch Lạc Kỳ đã xuất kiếm ra chóng đở.
Một bàn chân vuốt nhọn chụp với thanh kiếm của Lạc Kỳ, ngòn lừa từ trên cao đánh xuống.
"Là tàn ảnh" ngọn lửa tan ra một con Phượng Hoàng thật lớn đảo mắt nhìn quanh.
"Tuyệt Kiếm" Lạc Kỳ xuất thủ đánh tới, nhưng Phượng Hoàng đã phản ứng nhanh chóng lui lại phía sau.
"Ta chỉ nghĩ Bắc Thiên Đình được hai tên Bắc gia là xem vừa mắt, nhưng không ngờ lại có thêm ngươi" Phượng Hoàng cao ngạo nói, chợt một mãnh đùi của hắn máu từ từ chảy ra.
"Tốt lắm, Phường Hoàng Lộng Nhật" thấy chân mình bị Lạc Kỳ đánh chảy máu, tuy không nói ra nhưng Phượng Hoàng rất khó chịu, hắn có cảm giác bị sỉ nhục.
"Thiên Tiên" Lạc Kỳ nhíu mày vội tránh ra.
"Vạn Kiếm Quy Nguyên" hàng vạn kiếm ảnh bắt đầu ngưng tụ phía sau lưng Lạc Kỳ.
"Xuất" Lạc Kỳ khu động nó đánh tới Phượng Hoàng.
"Đến đây kết thúc, haha" không ngờ Phượng Hoàng lại né được tất cả, hắn xuất hiện trên đầu Lạc Kỳ. Nhưng lúc này:
"Phốc..." một mũi tên óng ánh bắn xuyên qua cánh Phượng Hoàng làm hắn chao đảo, lợi dụng lúc này Lạc Kỳ đã thoát ra.
Đi đến là một nam nhân mặc chiến bào một tay cầm thương, một tay cầm nỏ. Mũi tên đó cũng là do hắn bắn ra cứu Lạc Kỳ.
"Lại là Lạc Hồng huyết mạch, các ngươi đợi ta đó" thấy nam nhân đi tới Phượng Hoàng lộ vẻ e dè rồi chạy mất.
Lúc này bên ngoài nơi tám Thiên Đế đang đứng coi, họ có thể thấy những việc xảy ra nhưng lại không thể nghe thấy.
"Chiêu Thánh, các ngươi quá đáng" Phượng Hoàng nghiến răng căm tức nói.
"Sao, ngươi lại muốn chiến à" Chiêu Thánh Thiên Đế là một nữ cường nhân a.
"Thôi, chuyện của bọn trẻ để bọn họ giải quyết" Bạch Trạch Thiên Đế ngăn cản.
Phượng Hoàng không nói nữa nhưng cực kỳ không vui, ngày xưa Phượng tộc của bọn họ là chủ đầu tiên của mãnh Tiên Giới. Tuy tộc trưởng Phượng tộc mới là Phượng Hoàng nhưng mọi tộc đều tôn kính bọn họ vì vậy cái tên Phượng Hoàng tộc cũng xuất hiện, ý chỉ Hoàng tộc của nơi này. Thời thế thây đổi Hoàng tộc ngày nào giờ chỉ giữ lại được một mãnh Tiên Vực, còn nơi nơi bị người áp chế.
Trở lại bên trong Mê Trận, sau khi Phượng Hoàng chạy mất Lạc Kỳ mới thở ra một hơi chấp tay đa tạ nam nhân. Nếu cậu có tu vi Thiên Tiên sẽ không chậc vật như bây giờ.
"Không cần đa tạ, ta giúp ngươi là bởi vì ngươi có Lạc Hồng Huyết Mạch mà thôi".
Nghe nam nhân nói Lạc Kỳ cũng ngớ ra, cậu chưa từng biết a. Lạc Hồng Huyết Mạch là một trong những loại huyết thống cổ xưa nhất Tiên Giới. Người mang huyết mạch này rất giỏi trong việc bày bố chiến trận và bắn tên. Vì vậy nó còn có tên gọi là Chiến Thần tộc.
"Sao ta không biết" Lạc Kỳ hỏi lại.
"Đây chỉ là linh tính của ta, muốn chắc chắn phải kiểm nghiệm lại". Nếu nam nhân là Lạc Hồng huyết mạch thì Lạc Kỳ đã hiểu vì sao lại dám đối nghịch với Phượng Hoàng tộc rồi.
Có lời đồn chủng huyết mạch này là sự kết hợp hoàn mỹ nhất của Thủy Long nhất tộc và Nhân tộc. Không giống với Bán Long tộc biểu hiện ở hình thể, Lạc Hồng huyết mạch lại biểu hiện ở thiên phú.
Ngày trước khi Long Đế cuối cùng của Đông Thiên Đình tọa hóa, Phượng Hoàng tộc cùng Côn Bằng tộc đã mở ra một cuộc hạo kiếp săn giết Thủy Long nhất tộc nhằm đưa Côn Bằng tộc lên ngôi vị Thiên Đế. Cùng lúc này Chiêu Thánh Thiên Đế đã dẫn theo Lạc Hồng quân đoàn đến cứu giúp, đánh cho Phượng Hoàng phải chạy trốn về Nam Thiên Đình, Côn Bằng tộc phải trốn ngoài biển sâu.
Sau trận chiến đó bởi vì Thủy Long tộc đã sức cùng lực kiệt, tử thương vô số nên Huyền Quy tộc mới leo lên vị trí Thiên Đế này được. Cũng qua trận chiến này cái tên Lạc Hồng huyết mạch cũng vang vọng trở lại sau bao nhiêu năm tháng ngủ say.


CHƯƠNG 179: RA NGOÀI.
Kết đội với nam nhân, lúc này Lạc Kỳ mới biết tên của hắn gọi là Lê Long Đỉnh, xuất thân từ Lê gia, một trong bốn dòng tộc lớn nhất của Đông Nam Thiên Đình.
Vượt ra đằm nước hai người lại bị một bày Ma Thú tấn công, cũng ở đây Lạc Kỳ đã chứng kiến được tài năng điều khiển chiến trận của Lê Long Đỉnh. Tuy chỉ điều khiển mười con khôi lỗi thôi, nhưng hắn đã đánh tan một bày Ma Thú hung tàn gần trăm đầu, Lạc Kỳ mở rộng tầm mắt a.
Lúc này phía trước lại truyền tới tiếng đánh nhau, một đám đang chém giết lẫn nhau giành cơ hội đi qua cánh cửa nhỏ hẹp. Nhưng thứ để Lạc Kỳ chú ý lại là một tên nhóc đang chóng cầm, nhàm chán ngồi trên thềm đá coi đánh nhau.
"Ngươi không ngăn bọn họ lại sao" Lạc Kỳ đi đến bên cậu bé.
Ngước nhìn Lạc Kỳ một cái, hai mắt buồn buồn cậu bé thở dài: "Tu vi của ta không đủ, không làm bọn họ bình tĩnh được".
Nhưng mà đứa bé này cũng không phải ngồi chơi, khi thấy có một kẻ bị thương nặng thì nó lại tung ra một pháp thuật trị liệu. Cứ như vậy trận chiến cứ tiếp tục mãi.
"Bạch Trạch tộc thật là một đám ngu ngốc a" đột nhiên một cô gái đi tới.
"Đó là bởi vì họ quá lương thiện, nếu ai cũng như họ thì làm gì có giết chóc" nghe Lạc Kỳ phản bác cô gái hừ liếc ngang.
Bạch Trạch tộc là một chủng tộc yêu chuộng hòa bình nhất, họ giỏi bói toán và trị liệu, ngoài ra họ không thể học bất kỳ pháp thuật nào có tính gây sát thương cả. Nhưng nếu ép Bạch Trạch vào đường cùng thì họ sẽ dùng sinh mệnh của mình để nguyền rủa và lời nguyền ấy không một ai thoát được. Bởi vì như vậy Bạch Trạch rất ít tham gia vào các cuộc chiến, người khác cũng không coi họ là kẻ địch.
Cô gái mới đến liếc nhìn cuộc hỗn chiến, Lạc Kỳ thấy rỏ ràng từ trong tay cô ta thả ra một đám phấn hoa. Phấn hoa lang tỏa vào cuộc chiến, bất ngờ đám người đó càng trở nên hung tàn.
"Yêu Hoa nhà ngươi, thật quá đáng" đứa bé Bạch Trạch tức giận.
"Nếu không như vậy, bao giờ chúng ta qua cửa được. Nếu giỏi một chút ngươi cứ ở lại đây, đừng đi qua cửa" cô gái đanh đá đáp lại.
Liếc cô nàng một cái không để ý nữa, đứa bé bắt đầu niệm chú, từ trong cuộc hỗn chiến ba tên bay ra, đứng ngoài sau lưng nó. Họ không chỉ phải thi đấu còn có nhiệm vụ chính là bảo vệ an toàn cho đứa bé này.
Đúng thật, không lâu sau cuộc hỗn chiến đã chấm dứt tất cả đều chết hết. Bước qua cánh cửa, đập vào mắt Lạc Kỳ là một đại trận thật lớn.
"Phải phá trận này sao?"
Tuy Lạc Kỳ biết đôi chút về trận pháp nhưng đại trận này kết cấu quá vững chắc cậu không thể phá giải được.
"Ở đây ai tinh thông trận pháp" Lạc Kỳ lên tiếng hỏi.
"Ta, ta, ta" bắt ngờ là cả Lê Long Đỉnh, đứa bé và cô gái đều trả lời.
"Vậy thì mỗi người phá một chân trận, cứ phá từng lớp một đi"
Đại trận này là một tổ hợp do nhiều trận nhỏ tạo thành. Bây giờ Lạc Kỳ phá trận có tên là Hình Long Bát Quái Trận, trận này kết hợp âm dương trận đồ và mắt trận chính là một con rồng nắm giữ.
Ít lâu sau Lạc Kỳ đã vượt qua Bát Quái và chém chết con rồng, bây giờ một mãng lớn đại trận đã hoàn toàn sụp đổ. Sau Lạc Kỳ, những người khác cũng thành công trơ ra. Cứ như vậy mỗi người phá hết ba trận thì đã đến được hạch tâm của đại trận này.
"Khoang đã, chúng ta cực khổ phá trận không lẻ các ngươi định ăn không sao" cô gái Hoa Yêu nhìn ba tên đi theo đứa bé Bạch Trạch.
"Chúng ta sẽ bảo vệ an toàn cho các ngươi" một tên nói.
"Hừ, các ngươi nhìn thấy gì không" cô gái chỉ tay lên trên. Đó là năm mắt trận đang sáng lung linh.
"Chỉ có năm người qua được cổng này thôi, ba tên các ngươi định làm sao đây" cô gái nói như vậy nhưng đã thủ sẳn Tiên Khí chờ chiến đấu.
"Như vậy đi, ta sẽ mua một cửa này bằng ba mãnh Nguyên Thủy Đạo Thạch vậy" Bạch Trạch nói ra làm mắt của Yêu Hoa sáng rở lên. Tu tiên có ba ngàn đại đạo nhưng cuối cùng vẫn quy về một đạo vĩnh hằng, Nguyên Thủy Đạo Thạch ẩn chứa chính là đại đạo vĩnh hằng đó. Tuy chỉ là một mãnh vở nhỏ nhưng cũng đủ làm mọi người sống chết tranh giành rồi.
Thấy ánh mắt lấp lánh của Yêu Hoa, Lạc Kỳ không nhân nhượng mà tát một gáo nước lanh:
"Ba mãnh chia ba, ngươi cũng đâu chiếm hết được".
"Thì ta có nói lấy hết đâu" Yêu Hoa đỏ mặt và Lạc Kỳ cũng tặng cho cô nàng một cái nhìn khinh bỉ.
Yêu Hoa cũng không phải là hạng người lương thiện gì nhưng những người ở chổ này không ai thua kém cô ta cả, vì vậy dù muốn cô ta cũng không dám đánh cược cướp lấy ba mãnh Đạo Thạch này.
Trao đổi xong Lạc Kỳ lướt người bay về phía một mắt trận.
"Ầm..." mắt trận vụt tắt và Lạc Kỳ đã ở bên ngoài.
"Có người ra rồi" xung quanh mọi người đều kêu lên. Còn phía trên Bắc Hàn ha hả cười lớn, Lạc Kỳ ra đầu tiên cũng tranh thủ mặt mủi cho hắn a.
Tiếp sau Lạc Kỳ, Lê Long Đỉnh, Yêu Hoa, Bạch Trạch và một tên nam nhân nữa cũng đi ra. Lúc này đến lượt Bạch Trạch Thiên Đế cười to a, bọn họ có hai người vào top 10 ép các Thiên Đình khác một đầu rồi a.
Tuy bọn họ nhìn thấy bên trong diễn ra nhưng chỉ là vòng ngoài, đến gần cửa ra bọn họ lại không thấy gì cả.

CHƯƠNG 180: CỔ NGUYÊN ĐỘNG.
Sau năm người của Lạc Kỳ đi ra, ở một chổ gần đó lại lục đục có tiếp năm kẻ nữa đi ra, như vậy mười thí sinh đã được xác định xong.
Bởi vì đã có mười hạng đầu nên cửa ra không còn hạng chế nữa, các thí sinh còn lại trong một canh giờ nếu không đi ra sẽ bị cưỡng ép truyền tống ra.
Cuối cùng 80 thí sinh ban đầu trừ một số chết đi, một số không ra được thì chỉ có 36 người có mặt trên bảng xếp hạng. Và bảng này có tên là Tiên Giới Thiên Kiêu sẽ được công bố rộng rãi khắp cả Bát Thiên Đình.
Trong mười hạng đầu thì chỉ có Đông Bắc, Đông Nam hai Thiên Đình có hai người vào top, còn lại các Thiên Đình đều chỉ có một. Điều không ai nghĩ tới là một cái tên xa lạ như Lạc Kỳ lại xếp hạng nhất, còn xuất thân từ Đế tộc Bắc gia là Bắc Tùy, Bắc Đường chỉ xếp hạng 19 và 20. Nếu lần này Lạc Kỳ không hoành không xuất thế thì Bắc Thiên Đình sẽ "đẹp mặt rồi".
Sau khi ban thưởng cho 36 người theo xếp hạng, mười thứ hạng đầu được dẫn tới một cửa đá thật lớn. Lúc này tiếng của Bạch Trạch Thiên Đế lại từ trên vọng xuống:
"Chúc mừng các ngươi đã vượt qua thử thách, bây giờ các ngươi sẽ có thời gian một ngày vào trong Cổ Nguyên Động lĩnh ngộ. Tất cả phải dựa vào thiên tư của các ngươi rồi, chúc may mắn"
Bạch Trạch Thiên Đế nói xong ngay lập tức cùng với bảy vị Thiên Đế khác niệm chú truyền Tiên Lực của mình kéo cửa động nặng nề lên.
"Nên nhớ chúng ta chỉ giữ được một ngày, nếu nghe tiếng gọi phải ra nhanh nếu không sẽ chết bên trong" Chiêu Thánh Thiên Đế nhắc nhở.
Lạc Kỳ vừa bước vào trong liền bị một lực hút keoa vào một mãnh không gian, nơi đó chỉ có một tấm phù điêu thật lớn khắc những hình vẻ và chữ viết kỳ lạ.
"Tám Thiên Đế mà chỉ giữ được một ngày, xem ra Cổ Nguyên Động này không tầm thường a" Lạc Kỳ thầm nghĩ.
Mười người được truyền tống vào mười nơi khác nhau, thích hợp với họ nhưng nếu không lĩnh ngộ được thì cũng vô ích.
Lúc này Lạc Kỳ tập trung vào bức phù điêu trên vách tường, từng con chữ, từng hình vẻ bắt đầu nhảy múa. Sau nữa ngày Lạc Kỳ mở to hai mắt ra, lấp bấp kinh hải.
"Đây không phải là những thứ kiếp trước sư phụ đã truyền cho ta sao".
Kiếp trước Lạc Kỳ tình cờ gặp một ông lão, ông ta nói có duyên với cậu nên đã truyền lại cho cậu một môn công pháp và hai môn bí thuật. Sau khi truyền xong ông ta cũng biến mất không tìm ra tung tích, Phân Hồn Thuật chính là một môn trong số đó.
Nhưng trên tấm phù điêu này lại cao thâm hơn những gì sư phụ đã truyền cho Lạc Kỳ rất nhiều. Nhắm mắt dùng Thần Hồn của mình cảm nhận lần nữa, Lạc Kỳ như chìm đắm giữa một biễn nước vô biên.
"Vô Ngã Chiếu Thủy Kinh"
"Chiếu Thủy Huyền Quang Thuật"
"Tịch Hồn Thủ"
"Nghi Thủy Kiếm Quyết"...
Khi Lạc Kỳ đang chiềm đắm trong thế giới của mình thì một tiếng nói vang vọng trong đầu cậu: "Ra đi".
Nuối tiếc mở mắt ra Lạc Kỳ bay ra ngoài. Một chút nữa thôi là cậu đã cảm ngộ được một bộ kinh thân thuật rồi.
Có thể Lạc Kỳ may mắn hơn những kẻ khác vì ba môn pháp thuật đầu cậu đã tu luyện rồi, tuy chỉ là da lông nhưng cũng đủ giúp cậu lĩnh ngộ chọn vẹn. Còn môn "Nghi Thủy Kiếm Quyết" chính là cậu mới lĩnh ngộ ra.
"Chỉ mờ mờ ảo ảo, ta không lĩnh ngộ gì cả" một kẻ lắc đầu nói. Nhìn sắc mặt của đám người trừ Lê Long Đỉnh ra Lạc Kỳ đã biết không có thu hoạch gì rồi, vì vậy Lạc Kỳ cũng bắt chước làm theo để không ai chú ý.
Từ trong Cổ Nguyên Động ra thì thi đấu cũng chính thức kết thúc, mạnh ai về nhà náy.
Ngồi trên phi thuyền trở về Bắc Vực mà xung quanh đều nhìn Lạc Kỳ với ánh mắt đầy suy nghĩ.
"Bên trong Cổ Nguyên Động, ngươi lĩnh ngộ được những gì" Bắc Tùy dò hỏi.
"Chỉ là một số thứ không rỏ ràng, trở về sắp xếp lại chắc cũng được một môn pháp thuật" nếu nói không có gì thì chắc chắn hắn sẽ không tin.
"Sau này ngươi đưa nó cho ta" Bắc Tùy đã lộ mục đích. Hắn biết những thứ bên trong động đều là Vạn Cổ khó cầu.
"Đưa không?" Lạc Kỳ hỏi lại.
Suy nghĩ một chút Bắc Tùy mới nói: "ta sẽ đổi". Bây giờ Lạc Kỳ chắc chắn đã được Thiên Đế chú ý tới, hắn không thể cưỡng ép đoạt đồ được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro