Kẻ đi lạc đầu tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Chia tay nha.

- Cho tớ một lý do được không?

- Tớ muốn học. Tớ không thể trượt Đại Học được. Tớ đã thất bại 1 lần, làm ơn, tớ không thể nữa.

- Được mà. Bất cứ gì mà bạn Chương muốn.

Cô gái nhỏ nở nụ cười, đôi mắt cong lên tựa như vầng trăng khuyết. Nụ cười đó, là thứ duy nhất trên Thế gian này làm cậu cảm thấy an yên đến vô tận, nhưng cũng khiến cậu trầm luân mãi không dứt. Cậu quay đi, để ngăn trái tim mình khỏi đau, nhưng chẳng thể ngăn những nỗi thương đang trào dâng không ngừng. Hai giọt lệ lăn dài trên hai gương mặt, lăn mãi lăn mãi, vẽ nên hai sợi dây vô tình quấn rối vào nhau, sợi dây của định mệnh, rối rắm...

................................................................................................................................................................

- Cậu vào Bách Khoa rồi nhỉ? Chúc mừng nha!

- Cảm ơn.

- Cậu à, tớ...vẫn còn...thương cậu...

- Tớ bây giờ chỉ muốn học, không thể để bố mẹ thất vọng được. Chờ tớ, được không?

- Được mà. Bất cứ gì mà bạn Chương muốn.

Cô gái nhỏ nở nụ cười. Lại là nụ cười trăng khuyết ấy. Chẳng có gì thay đổi, tình cảm của cô cũng không hề thay đổi. Anh quay đi, để trái tim mình khỏi đau, vì anh nhận ra, thứ gọi là thương trong anh, vẫn như vậy, âm ỉ và nhức nhối. Sợi dây định mệnh vẫn quấn rối... 

................................................................................................................................................................

- Anh à, chúng ta có thể...

- Đừng hỏi nữa! Tôi vẫn còn 2 năm mà! Cô ghiền tôi tới vậy sao?

- Nhưng...

- Không nhưng nhị gì hết. Chờ được thì chờ, không thì bỏ!

- Được mà. Bất cứ gì mà bạn Chương muốn.  

Cô gái nhỏ nở nụ cười, xoáy thẳng vào tim anh. Anh quay đi, để cố xóa nhòa cái cảm giác tội lỗi đang chiếm cứ từng tất tế bào trên cơ thể. Anh luôn miệng bắt cô chờ trong khi bản thân lại cảm nắng cô gái khác. Nhưng anh không có cách nào bảo cô dừng chờ. Vì một khi cô buông tay, anh sẽ như chiếc xuồng nhỏ lênh đênh giữa đại dương mênh mông, để rồi bị nhấn chìm bởi một cơn sóng dữ cao quá đầu. Anh không biết, xuồng vốn dĩ không thuộc về biển cả, nó thuộc về hồ trong vắt thanh bình. Sợi dây định mệnh tiếp tục quấn rối, nhưng lần này, một trong hai sắp đứt rồi...

................................................................................................................................................................

Hôm nay là 1 ngày đặc biệt, ngày nhận bằng tốt nghiệp. Anh để bản thân đắm chìm trong những dòng chảy ký ức đang ùa về, những ký ức anh chưa khi nào dám quên.

  ....................................  

- Bạn Chương ơi bạn Chương à. Bạn Chương có thương tớ không?

- Hên xui.

- Ah~. Thật quá đáng mà. Nhưng bạn Chương hên xui gì cũng được, để tớ thương cậu là được rồi.

Anh vuốt gọn những sợi tóc loà xoà trên trán, nở nụ cười nhạt, nhạt như màu nắng rơi trên ngọn cỏ xanh mướt.

- Liệu em có còn thương tôi vô điều kiện như vậy không, Yên?

....................................

- Hôm nay thi nhỉ? Cố gắng lên nhé. Tớ vẫn luôn đứng ở đây, để bất cứ khi cậu quay lưng lại, cậu sẽ luôn nhìn thấy tớ ở phía sau.

- Liệu em có còn đứng chờ tôi không, Yên?

Anh nhẹ giọng hỏi. Nhưng, là hỏi cô, hay hỏi chính bản thân mình?

  ....................................  

- Anh à! Chỉ còn 1 năm nữa thôi. Em thật sự rất hy vng 1 năm qua nhanh, bởi vì em thực sự sắp không chờ được nữa rồi. Em vẫn không hiểu, vì sao mọi người lại quá lo cho tương lai như vậy? Sống cho hiện tại không phải tốt hơn sao? Anh biết sao không? Vì tương lai mơ hồ lắm, có người còn chẳng thể có được tương lai...

- Liệu em có tương lai không, Yên?

Anh đau đớn quỳ sụp xuống, nước mắt giàn giụa trên gương mặt chỉ còn nuối tiếc và ân hận. Trái tim đau thắt, đau đến không thở nỗi.

- Yên à...

- Yên à. Đừng cười như vậy nữa! 

- Yên à. Em nói em sẽ chờ tôi mà...

- Yên à. Tôi tốt nghiệp rồi này, loại xuất sắc nha~. Hoa này dành cho em. Em có thích không? Sao em không trả lời tôi? Yên à...

- Yên à... Trở về với tôi đi, em đừng giận tôi nữa. Yên à!!!!

Anh gào lên, giọng nói tựa hồ vì nỗi đau chất đầy mà trở nên khản đặc, đau đớn như có hàng vạn nhát dao trí mạng. Anh nhớ cô, nhớ nụ cười ngọt ngào bình yên của cô. Cô gái trước mặt anh vẫn nở nụ cười, vĩnh cửu. Nhưng cô đã không thể trả lời anh được nữa, trả lời rằng kể cả khi cô không có tương lai, kể cả khi cô trở về với bầu trời xanh thăm thẳm kia, cô vẫn thương anh vô điều kiện, vẫn luôn ở phía sau chờ anh...

- Yên à... Anh yêu em...

Anh chưa từng nói thương cô. Hẹn hò lâu như vậy, một tiếng thương cô anh cũng chưa từng nói. Bây giờ nói ra thì đã còn ý nghĩa gì nữa. Lời mà cô ao ước nhất một đời, anh chỉ gửi được vào gió.

Anh khóc, khóc thật to như một đứa trẻ. Tương lai mà anh luôn tính toán, anh đạt được nó rồi, dùng cả tình yêu ra đánh đổi. Bây giờ tương lai đó thật hoàn hảo, cuộc sống, sự nghiệp, chỉ là, nó đã không còn có người anh thương nhất kiếp này.

Một ngọn gió vội vã ùa tới, ôm lấy anh từ phía sau, ấm áp và dịu dàng...

Hình như, gió đang khóc...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro