Kẻ đi lạc số 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Con phố chật kín người. Những chiếc đèn lồng rực rỡ nối đuôi nhau giăng dài trên phố, từ đây mà nhìn thấy cả những đốm vàng lập loè phía xa. Trên cây bằng lăng xanh um dưới ánh đèn vàng ấm đang tràn ra khắp mọi ngóc ngách, đèn mắc tím như những bông hoa bằng lăng nở muộn cuối hạ. Những ngôi nhà mang đầy nét cổ kính mà hoa lệ của một thời hoàng kim đọng lại hai bờ sông Hoài. Quán cà phê không tên dưới giàn hoa giấy trổ đầy lan can tầng thượng mở mấy bản nhạc tình cũ kỹ, bên cạnh là tiệm tranh vắng khách, nhưng chẳng bao giờ vắng đi cái đẹp ẩn bên dưới những lớp sơn dầu mộc mạc. Mấy cửa hàng nườm nượp đón khách, đèn lồng treo trước cửa, sạp bày đầy những món hàng thủ công lạ lẫm và bắt mắt. Sông Hoài thắp đèn. Hoa đăng trôi lững lờ giữa muôn vàn lời ước của những con người đang dõi mắt nhìn theo, như nước sông cuộn chảy, mãnh liệt mà chậm rãi. Họ đã ước gì, chỉ có dòng sông mới biết. Liệu họ có ước gặp lại một người đã từng yêu? Liệu họ có ước yêu lại một người đã từng xa? 

Hoa đăng sáng cả sông Hoài. 

Hoài đau. Hoài xót...

................................................................................................................................................................

Yên lọt thỏm giữa dòng người náo nhiệt. Bộ đầm hồng ngọt ngào cùng mái tóc mềm như lụa xoã tung trên những cơn gió mùa thu dịu mát khiến những ánh mắt si mê dừng lại. Nhưng ánh mắt của cô, lại cứ liên tục tìm kiếm giữa những gương mặt xa lạ. Dẫu biết, chuyện cậu có mặt trong sự nhộn nhịp kéo dài suốt phố này là không bao giờ, nhưng tại sao vẫn cứ tìm? Vì Trái Đất này tròn, nên con người ta vẫn luôn muốn tìm người mình thương giữa sự náo nhiệt ồn ào, để trái tim tìm thấy chút bình yên sót lại? 

- Bạn Chương biết tớ đang ở đâu không nè? Tớ đang ở Hội An nhá. Đẹp miễn chê luôn. Khi về tớ sẽ cho bạn Chương xem ảnh. Vừa mới thả hoa đăng, ước nhiều lắm.

- Có tớ trong đó không?

- Không có đâu. Ảo tưởng~.

Đã 3 năm rồi. 3 vốn không phải là một con số lớn, có lẽ vì vậy mà yêu thương vẫn chưa nhoà được. Nhưng đằng sau số 3 vẫn còn quá nhiều số, nên yêu thương vẫn chưa khi nào bớt chất chồng. Sống mũi Yên chợt cay. Nước mắt cứ thế trào ra chẳng cần báo trước. Là cậu buông tay, tớ không có tư cách níu lại. Nhưng tớ đau như nào, liệu cậu có biết không? Đến bây giờ vẫn đau. Đến bây giờ vẫn còn khóc. Có phải do sông Hoài không?

................................................................................................................................................................

Chương lướt đi giữa dòng người ngược xuôi hối hả giữa những ngôi nhà cổ kính đằng sau ánh đèn, đằng sau sự sầm uất vội vã. Ánh mắt anh vẫn chưa khi nào dừng lại, bởi anh còn phải tìm kiếm một người. Dẫu biết, chuyện cô ở đây, căn bản chính là không thể. Anh đảo mắt, nhìn nơi mà cô yêu nhất, cũng là nơi đầu tiên mà anh nghĩ đến khi có ý định du lịch. Không biết vì sao? Vì con người luôn có thói quen giữ những thứ mà người mình yêu thương thích trong trái tim, như cách mà họ giữ tình yêu của họ?

"Hôm nay tôi bảo rằng tôi thả hoa đăng. Cậu ấy hỏi tôi, rằng, điều ước của tôi có cậu hay không? Cậu hỏi như vậy, liệu cậu có thích tôi không nhỉ? Cậu biết không, những điều ước của tôi luôn có một điều dành cho cậu..."

Đã 3 năm rồi. Liệu 3 năm có là trễ hay không? 3 vốn là một con số nhỏ, có lẽ vì vậy nên vẫn chưa quá trễ. Nhưng đằng sau số 3 vẫn còn quá nhiều số, nên yêu thương chưa khi nào ngừng phủ kín tương lai. Dòng nhật ký năm đó, in hằn trong đầu anh một nỗi đau quá lớn, ngày ngày gặm nhấm, đến bây giờ mới bắt đầu kiệt quệ. Mắt anh chợt nhoè đi. Là ánh đèn quá rực rỡ, hay nỗi đau đang dâng lên đáy mắt? Là tôi buông tay em, tôi không có tư cách để mong em trở lại. Nhưng nỗi đau của em, nặng đến bao nhiêu hôm nay tôi cũng đã gánh thử rồi. Đến hôm nay mới đau. Đến hôm nay mới khiến tôi rơi nước mắt. Là do sông Hoài sao?

................................................................................................................................................................

Có lẽ, tất cả đều do sông Hoài. Hoài trông. Hoài đợi. Những điều ước trôi trên sông Hoài, chỉ sông Hoài biết. Có một người ước gặp lại một người đã từng yêu. Có một người ước yêu lại một người đã từng xa. Rốt cục mối lương duyên này là như thế nào, mà trên Chùa Cầu gỗ mộc một sự đơn giản, bền chặt, một cô gái va vào một chàng trai, chiếc máy ảnh trên tay vừa ghi lại cảnh bắn pháo bông giòn giã, rực rỡ. Một nụ cười. Một giọt nước mắt. Một lời xin lỗi. Rốt cục mối lương duyên này là như thế nào, mà hai điều ước kia lại cùng một lúc thành sự thật.
Hai chiếc hoa đăng xô vào nhau, rồi cùng nhau sóng bước. Cùng nhau sáng. Cùng nhau chìm vào lòng sông Hoài...

Sông Hoài sáng ánh hoa đăng. 

Hoài yêu. Hoài nhớ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro