Kẻ đi lạc số 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yêu đau hơn, hay không yêu đau hơn? Tôi không biết, em không biết, không một ai biết. Bởi vốn dĩ, yêu chính là hận, không yêu chính là đau.

Trong tình yêu, không kẻ nào là ngoại lệ, từ bậc đế vương đến người hành khất, đều ngốc như nhau. Tôi cũng ngốc, em cũng ngốc, nên ta mới lạc nhau.

Em thích tôi, cả thế giới đều biết, chỉ có tôi, u mê không tỉnh. Tôi biết em, rất lâu, biết tình cảm của em, rất nặng, chỉ không biết tình cảm của bản thân. Em không phải mẫu người của tôi, em không xinh đẹp. Nhưng em ấm áp, và dịu dàng, chỉ dịu dàng với tôi. Em có một đôi mắt biết cười, và những nụ cười ngập nắng. Tôi đã không nhận ra điều đó, cho đến khi tôi mất em.

Em thích tôi, ồn ào như một đứa con trai, dũng cảm như một người lính, dai dẳng như một cơn mưa rào mùa hạ, và ngọt như một thỏi Alpen. Tôi không thể ngừng suy nghĩ, vì sao qua bấy nhiêu thương tổn, những lời châm chọc nặng nề, những lần cướp giấu đồ nhiều như cơm bữa, những cái đánh tát chẳng nặng chẳng nhẹ, em vẫn vững vàng như vậy mà thích tôi? Tôi vẫn không thể tự mình trả lời được, cho đến khi tôi mất em.

Em thích tôi, bất chấp những cô gái bên cạnh tôi. Ai cũng thật xinh đẹp, nhưng dường như, tôi chỉ thấy họ xinh đẹp. Họ không viết chữ đẹp như em, không vẽ được như em, không hát múa giỏi như em, không thông minh giỏi giang như em, và không thích tôi như em. Em thích tôi, nhưng chưa từng đòi hỏi tôi đáp lại. Em thích tôi, nhưng lại nhẫn nhịn cẩn thận làm quà cho tôi tặng bản gái. Tôi có trả tiền, em vẫn cầm, chỉ là không đủ để chữa vết thương cho em, vết thương hằn trên trái tim ngày này qua tháng nọ chẳng thể lành. Day dẳng, nhứt nhối. Tôi đã không chịu cảm giác này, cho đến khi tôi mất em.

Em thích tôi, qua những tin nhắn mỗi ngày. Thật ngắn, vậy mà tôi vẫn kêu phiền, chẳng thèm trả lời cho em. Em vẫn như vậy, chỉ trách móc bông đùa, chứ chưa bao giờ giận tôi quá một ngày, dù tôi có ác ý thế nào, cũng vẫn như vậy. Em từng nói có những người vĩnh viễn em không thể giận được, chẳng hạn như tôi. Vì sao nhỉ? À, vì em yêu tôi. Có lần tôi chơi cầu, mồ hôi ướt đầm áo, em bảo lần sau hãy đem áo thay, như vầy sẽ bệnh. Tôi hét lên không cần em lo, đừng quan tâm tôi nữa được không. Em thực sự không quan tâm tới tôi nữa, nhưng tôi không lo. Vì ánh mắt em, vẫn đặt nơi tôi. Vì khi tôi cần em, em luôn ở đó, chậm rãi mỉm cười. Tôi đã quá ỷ lại, cho đến khi tôi mất em.

Tôi như một con thuyền ham du ngoạn, ham biển lớn, rong ruổi bốn phương. Em vẫn cứ đừng đó, nơi tôi xuất phát, giữ lấy một sợi dây thừng nối với tôi, giữ nó, để tôi không trôi dạt, để tôi biết nơi nào là nhà mình. Nhưng tôi lại mãi chạy theo những vì sao lấp lánh, đuổi theo mặt trời lúc rạng đông, cho đến khi vết thừng hằn trên bàn tay em, cứa lên những lằn đỏ chói mắt. Em mệt mỏi. Em đau đớn. Em buông tay, sau 7 năm, em buông tay. Tôi chợt thấy chông chênh, giữa những con sóng đang ập tới. Tôi thất bại, tôi trở về, nhưng lại không tìm được bến cảng nơi tôi xuất phát. Cứ như vậy, vô định, lạc lõng. Tôi phát hiện, có một người, đã rời đi. Và tôi nhìn thấy em trên một con thuyền khác, nụ cười như nắng, riêng lòng bàn tay vẫn nhỏ những giọt đỏ tươi xuống biển, để đại dương nuốt chửng. Tôi đuổi theo, nhưng vô vọng, em đi xa, thật xa, rời khỏi tôi. Em không quan tâm đến tôi nữa, nhưng lần này trái tim tôi đau thắt, trống trải. Tôi không thể thích bất cứ cô gái nào nữa, vì không ai thích tôi như cách của em. Nhưng tôi không thể quay lại, không thể nữa. 

Em yêu tôi cả thế giới đều biết, tôi yêu em tôi lại không biết, em không biết, chẳng ai biết. Chỉ có tôi cố chấp níu giữ, nhưng tôi mất em rồi. Là tôi để mất em.

Yêu đau hơn hay không yêu đau hơn. Tôi không biết, em không biết, không ai biết.

Tôi không phải bậc đế vương, em chẳng phải người hành khất. Nhưng cả hai đều ngốc.

Tôi lạc em. Không phải vì Trái Đất này quá rộng, mà là vì tình yêu này, quá đau...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro