Kẻ đi lạc số 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi vươn tay, lau khô em giọt nước mắt, 

Có thể hay không đừng khóc trước mặt tôi,

Trái tim tôi đau, dẫu vẫn còn lạnh ngắt,

Bởi một tình cảm mãi mãi chẳng thành hình. 

Xin lỗi em người con gái nhỏ tôi thương,

Nhưng dẫu có thương bao nhiêu thì cũng vậy,

Ông trời lấy đi khả năng để tôi thích,

Những người con gái xinh đẹp trước mặt mình.

Tôi thương em, thương một đôi mắt đầy nắng,

Tôi thương em, thương một nụ cười ấm dịu,

Tôi thương em, thương một dáng hình nhỏ nhắn,

Lặng lẽ nhìn, lặng lẽ bên, lặng lẽ cười...

Tôi thương em, thương một dáng vẻ ngập ngừng,

Tôi thương em, thương một gương mặt bối rối,

Tôi thương em, thương một đôi má đỏ bừng,

Lặng lẽ cúi, lặng lẽ, lặng lẽ chờ mong...

Đừng chờ, xin em, đừng chờ nữa em ơi,

Tôi chẳng thể làm gì khác được ngoài thương,

Chỉ có thương một tình cảm ngoài tầm với,

Chẳng thể đáp lời, cũng chẳng nỡ buông tay.

Một đời này tôi nợ em một tình cảm,

Ngây thơ trong sáng hiền lành chẳng vướng nhơ,

Tôi và em duyên chất chồng nợ chẳng có,

Một kiếp sau này liệu có thể yêu em?

................................................................................................................................................................

Tôi viết cho em, cô gái của tôi. Một ngày nắng vàng lướt trên mặt sân xám tro, len lõi vào những kẽ lá rồi rơi xuống, chảy trên vai tôi, tôi gặp em. Em chạy nhanh quá, nhưng viên đá trên sân vẫn cứ thế mà ngáng chân. Sấp đề cương của em rơi xuống, tung toé, như chẳng thương cho vết xước dài trên đầu gối đang rỉ máu. Tôi tự hỏi lúc đó tôi đã nghĩ gì, mà bước chân dần trở nên gấp gáp, làm những giọt nắng đang bám víu trượt xuống, vừa vặn trên những trang giấy trắng ngổn ngang. Nếu lúc đó tôi bước qua như những kẻ vô tâm khác, liệu em có đau như bây giờ không?

Tôi quen em từ dạo đó. Thực ra là em bắt chuyện với tôi, từ một lời cảm ơn muộn, đến những lời hỏi thăm nhỏ xíu mỗi ngày. Sau đó là những câu chuyện vụn vặt, vụn vặt thôi, mà tôi thấy niềm vui đang dâng lên trên nụ cười của em, cả sự ấm áp đang dâng lên trong trái tim tôi. Nếu lúc đó tôi làm ngơ với lời chào của em, liệu em có buồn như bây giờ không?

Tôi kể em rất nhiều, về niềm vui của tôi, về nỗi buồn của tôi. Nhưng tôi vẫn chưa nói với em một bí mật... Hoàng hôn dần buông xuống những mái ngói xếp lớp phía xa, bầu trời trở nên lộng lẫy với bộ váy mới màu cam ngọt như một que kẹo, nhưng lại buồn đến đau lòng. Em cúi đầu, chờ câu trả lời cho lời tỏ tình còn vươn trên đôi môi chúm chím đáng yêu. Tôi đau lắm. Tôi không thể, vốn dĩ không thể. Tôi chưa bao giờ căm hận cái giới tính nửa vời của bản thân như lúc này, bởi vì tôi thương em. Nhưng chỉ có thương, chẳng thể thích, chẳng thể hơn được. Nếu tôi nói cho em bí mật lớn nhất đời tôi sớm hơn, liệu em có khóc như bây giờ không?

Tôi vươn tay lau khô em giọt nước mắt, nhưng chẳng thể cản được một trái tim đang tan vỡ. Tôi thương em nhiều đến mức nào, em sẽ chẳng nhận ra. Nhưng tình cảm của tôi, chính là chân thật, chính là điều chân thật duy nhất trong một kiếp người đầy những che giấu. Ánh trăng khuyết trôi khỏi đám mây ẩn trong cái màu đen đặc sệch. Nguyệt lão chắc nhìn thấy tôi và em rồi, nhìn hai kẻ duyên chất chồng, lại chẳng hề có nợ. Nhưng tình yêu con người vốn đều bắt đầu từ những kiếp dở dang nhỉ? Kiếp này tôi đã nợ em rồi, liệu một kiếp sau này, tôi có thể yêu em không, lão Nguyệt?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro