hồng trần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ổn...Em đã từng nghĩ đã ổn hơn rồi, thay đổi đến ngay cả mình, em cũng chẳng nghĩ sẽ có ngày như vậy nhưng rồi nó lại trở lại. Ghét! Căm ghét đến lìa đời.

Thật sự là quá nghĩ suy rồi, em chỉ muốn yêu thôi, và cũng chỉ muốn làm điều em thích. Nó cũng đơn giản và nhẹ nhàng mà? Sao lại nỡ? Nỡ cấm cản sự vui vẻ của em!? Em phải nghe theo sự sắp đặt đến bao giờ đây? Muốn tốt cho em sao? Đúng cách chứ!? Không tổn thương đến em??? Bằng cách nào? Hay buông lơi cho em đi...?

Hàng ngàn câu hỏi em tự hỏi, nhưng không một câu trả lời...Em mệt, gồng cả từng ấy tháng ngày nhưng lại thua thiệt vào hôm nay, thời điểm này

em muốn chết lặng đi

Nếu không cho em điều em muốn thì xin đừng để tâm đến, xin người,..

Chính mình lại là chính mình, em đã sống theo mình vì mình, nó như là một hệ tư tưởng cho riêng em. Một châm ngôn hoặc hơn hết là, đấng tối cao của riêng em. Tuy nhiên, giờ đây, khắc này, sụp đổ rồi, không còn lại gì đâu ngoài đống đổ nát.

em đổ?

ừ là em

Dừng lại dòng chảy suy nghĩ, đầu em đau quá, thể xác cũng không thể tránh nói chi đến tinh thần của em..? Một cơ thể nhức mỏi, em mong có được một tinh thần như xưa cũ, em lại mong được cứu sống nhưng lạ thay, không như trước nữa, gục ngã hết rồi người ơi

em chịu không nổi nữa, giả vờ như thời gian qua là quá đủ, em sợ quá, sợ rất sợ. Em không yêu nổi bản thân em nữa,  không ưu tiên sự vui vẻ nổi nữa. Em sợ, ai đó cứu với,...Lần này em không đủ mạnh mẽ, người ơi,

người có nghe em thỉnh cầu? Hãy cứu vớt em...

sợ quá, rất sợ làm ơn, hèn mọn xin chúng sanh hãy buông tha cho em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro