Chap1: Cuộc hành trình bắt đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi là Tojido Fukuchi. Tôi hay có một giấc mơ kỳ lạ.
   Tôi nghe thấy tiếng ve sầu mùa hạ. Một hình ảnh tôi trẻ hơn đang đuổi theo một con bướm dưới bầu trời đang chuyển sang màu đỏ ối do mặt trời lặn
Đây là một giấc mơ. Một giấc mơ tôi  Hay mơ thấy trong mùa hè. Khi còn nhỏ tôi ko thể bắt đc bướm bướm, vì chúng luôn bay lượn trong không khí
( Cô gái, này cô gái )
Fukuchi:
   ''Hửm?Cái gì đấy?''
  ( Bạn ko nên đi theo một con bướm vào lúc hoàng hôn.)
Fukuchi:
   ''Hả?Tại sao?Chỉ cần thêm một chút nữa là tôi bắt đc nó rồi.''
   ( Bạn có thể bị thoát hồn đi.)
Fukuchi:
   '' Thoát...hồn...đi?''
  ( Có nghĩa là bạn sẽ đc đứa đến một thế giới khác, không phải nơi này, cô gái trẻ à )
Fukuchi:
   '' Ơ.Tôi ko hiểu! Ông là ai, thưa ông?!Ông làm lũ bướm sợ bay đi mất rồi!''
   ( Haha, xin lỗi về điều đó. Nhưng bướm bướm bay giữa ranh giới hai thế giới, do đó, rất nguy hiểm khi đi theo chúng vào lúc hoàng hôn.)
Fukuchi:
   '' Tôi ko hiểu điều ông đang nói!''
   ( Tôi hiểu. Đó là một vấn đề. Vậy, tôi sẽ tặng kẹo cho bạn xem như một lời xin lỗi. Bạn sẽ tha thứ cho tôi chứ, cô gái)
Giấc mơ luôn két thúc ở đây. Tôi ko thể nhớ làm thế nào để nó vẫn tiếp tục. Tại sao tôi lại có giấc mơ này khi mùa hè đến? Tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông đag nói chuyện với tôi. Màu sắc của mặt trời đag lặn quá chói sáng.
Fukuchi:
    ''!''
   Tôi đã sốc khi tỉnh dậy và nhận ra tôi đã ngủ quên.
    Lớp học vắng tanh sau khi tan trường.
    Rõ ràng, tôi đã ngủ gật trong loé học trống. Mặt trời lặn nhuộm lớp học thành một màu cam hoen gỉ.
Fukuchi:
     '' Ôi ... Mình đã ngủ quên''
Tôi ở lại sau giờ học để học thêm, tôi đã rất lo sợ cho những bài kiểm tra sắp tới. Ngủ quên đã hoàn toàn phá hỏng ý nghĩa của việc đó. Tôi kéo căng cơ thể cứng nhắc và ngáp.
Fukuchi:
     ''... Đoán là mình sẽ về nhà''
Tôi hoàn toàn sẽ không học ở nhà, và thư viện thì ở quá xa, vì vậy tôi đã nên kế hoạch ở lại và học tiếp sau giờ học, và điều đã trở thành vô nghĩa khi tôi ngủ thiếp đi.
( Nếu tôi không nghiêm túc và làm gì đó về việc này thì chắc chắn tôi sẽ bị ba mẹ nắng )
Tôi đã cố gắng thoát khỏi sự lờ đờ của mình từ lúc thức dậy và dọn dẹp bàn học của tôi, để có thể nhanh chóng về nhà. Sau đó tôi cố gắng dọn cho sạch.
Fukuchi:
     '' Hử?''
  Không có gì trên bàn của tôi
  Những ghi chép và bảng tính của tôi đã trải ra để học bài của mình đã biến mất. Thêm vào đó, balo của tôi, tôi đã theo trên bàn cũng biến mất. Tôi nhìn xung quanh phòng học với một cảm giác bất an.
   Lớp học - nên là một nơi quen thuộc với tôi, bằng cách nào đó đã gợi cho tôi cảm giác lạnh lẽo và vô hồn.
  ( Tôi không thích điều này, có chuyện gì với tôi vậy )
Đồ dùng của tôi không nên biến mất. Tôi thấy bạn bè của tôi rời khỏi khi họ quyết định về nhà trước tiên, và sau dó họ nhiệt tình đặt tất cả dụng cụ của của tôi lên bàn. Tôi cảm thấy một giọt mồ hôi khó chịu trước xuống lưng.
Trái tim tôi bắt đầu đập thình thích một cách kỳ lạ, kể từ khi tôi tỉnh dậy. Tôi nên làm gì để át dai linh cảm khó chịu này đây? Tôi quyết định rời khỏi lớp học ngay.
  Một cơn gió mạnh đột ngột thổi vào lớp lúc tôi mở cửa
Fukuchi:
    '' Cái gì?''
Tôi lập tức che mặt bằng cả hai tay
    ( Cái gì thế này?! Tại sao lại có gió?! )
Một vòi nước khổng lồ thổi qua cách cửa, trong khi tôi vẫn đang cố gắng vượt qua cơn gió đột ngột
Fukuch:
     '' _ _ _!''
Tôi bị nuốt chửng bởi dòng nước trước khi tôi thậm trí có thể thở hồn hẳn
    * Các bạn đây là tác phẩm đầu tay của mình có gì sai sót mong các bạn bỏ qua cho. Trân thành cảm ơn *

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro