Chap2: Cuộc gặp định mệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  ( Tôi sẽ chết!)
Dòng nước rất mạnh, tôi có thể cảm thấy bản thân mình bị nghiền nát bởi nó. Tôi vô tình mở miệng trong hoảng loạn .
  ( Đau quá ... )
  Tôi chìm trong cuộc chiến để hiểu những gì đang xảy ra. Tôi không thể tin rằng tôi sẽ chết trong tình huống khó tin này.
Đầu tiên, làm sao mà một cơn gió lại có thể thổi vào phòng lúc tui mở cửa ra. Ngay sau đó, có một trận mưa lớn bất ngờ cố đè bẹp tôi?
  ( Tôi không hiểu!)
Mỗi ngày của tôi trôi qua rất nhàm chán và bình thường cho đến ngay lúc này tôi còn thậm chí còn ngủ gật trong lớp, vậy tại sao lại có sự thay đổi này?
  ( Tại sao ...? )
Tôi đau đớn cố thở gấp tìm kiếm không khí vì bị ngạt thở. Chỉ đến khi tôi nghĩ là vô dụng, ai đó đã nắm lấy tay tôi. Cánh tay kéo tay tôi lên cao và cao hơn lên khỏi mặt nước không chút do dự. Ngay cả trong trạng thái choáng váng của mình, tôi có thể thấy tôi đã nhanh chóng tiến tới mặt nước.
Fukuchi:
    '' KHỤ!KHỤ!KHỤ! ''
Khi tôi thoát khỏi mặt nước, tôi tham lam hót vào một hơi không khí rồi cuối cùng biến thành một cơn ho.
Kuni:
     '' ... Ngay khi tôi nghĩ có cái gì đó hết sức lớn đổ vào, đó chính là cô. Cô có phải là con người?''
Tôi nghe thấy một giọng nói ngay cạnh bên tai mình. Rất ngạc nhiên tôi nhìn lên. Đây là người đầu tiên tôi nhìn thấy kể từ khi vào không gian kì lạ này. Tôi không thể không hạnh phúc.
Fukuchi:
     '' Ơ? A ... Anh là ai?''

         * Hình ảnh minh hoạ*
Tôi nhìn lên và thấy một người có mái tóc dài đổ xuống như thác nước và một khuôn mặt điển trai. Tóc anh có một màu sắc bí ẩn, như thể nó đc lm bằng nc. Chân tóc của anh là một màu xanh nhạt, nhưng phần đuôi tóc lại chuyển sang màu trắng và tôi ko thể phân biệt tóc anh ta vs nc. Thêm vào đó, đặc điểm khuôn mặt của anh ko giống phương Tây cx ko giống phương đông-tôi nhẩm nghĩ : anh ta là cái giống gì vậy xa lạ như thể là người trong cõi âm

Nhìn vào đôi mắt anh khiến tôi cảm thấy như mk bị hút vào đôi mắt màu xanh thảm ấy đến nỗi quên vê nỗi đau của tôi từ giây phút trước.

 Kuni:

'' Cô là ai? Đó là câu hỏi dành của tôi dành cho cô. Tự hỏi một con người đag lm gì ở đây?''

 Fukuchi:

'' Cái gì cơ ? Ý anh là sao tôi ko hỉu ? Một con người ? Đây là đâu?''

 Kuni:

'' Tôi ko bt lm thế nào cô có thể lẻn vào đây, nhưng tôi ko thể tin đc cô lại có gan lẻn vào lãnh thổ của tôi. Thật khó chịu"

Anh ta nói xong quay ra liếc nhìn tôi

Anh ta nói xong quay ra liếc nhìn tôi.

( Cái gì mà khó chịu chứ tui mới là người khó chịu này)-Tôi nghĩ

Tôi ko bt làm thế nào để phản ứng lại thái độ thù địch đột ngột của anh ta đối với tôi. Kho phải là vì tôi đến đây vì tôi muốn và thậm chí tôi còn ko bt đây là đâu ngay từ đầu, vì vậy anh ta ko cân tỏ vẻ ra tôi là kẻ xâm nhập vậy. Đáng lẽ tôi là người đc tức giận về tình huống này!

 Kuni:

'' Tôi có thể chỉ cần dìm chết cô trong hồ , nhưng mà nó cx sẽ lm hỏng tai tiếng cảu tôi ... Tôi đoán tôi sẽ giao cô cho tên Thằn Lằn Lửa đó.''

( Dìm chết?! Có phải anh ta vừa nói dìm chết mk ?! Và còn thằn lằn lửa gì gì đó nữa.'')

Anh ta đã cứu tôi và bây h anh ta định giao tôi cho một người khác hành hạ ! Anh đag đàu tôi đấy hả ! Tôi ko phải trò chơi!!

Tôi nắm lấy cánh tay anh ta trong hoẳng loạn.

Kuni:

''!!"

Fukuchi:

'' Tôi xin lỗi vì đã đến đây mà ko có sự cho phép! Nhưng tôi ko bt lm sao điều này thậm chí đã xảy ra! Tôi đag ở trong lớp của mk, nhưng tất cả moị thứ bỗng trở nên kì lạ, sau đó tôi đã bị cuốn vào một cơn lốc và sau đó ...''

Kuni :

'' Tôi hiểu rồi. Tôi hiểu, nên cứ thế đi"

Fukuchi:

''Ừm!"

'' Bỏ cuộc đi!Cô muốn đc chết đuối thế sao ?''

Fukuchi:

"Ko!"

Tôi cảm thấy cái nhìn sắc bén lên người mk, vì vậy tôi nhanh chóng buông tay anh ta ra.

Kuni:

" ... Tôi chưa bao h nghe nói về một con người lang thang vào Linh Giới trước đây""

Fukuchi:

" Linh Giới ..."

Cái từ siêu thực đó dường như phù hợp hoàn hảo vs tình huống của tôi bây h.

              ~~~~~~End Chap~~~~~~

Mk xl về sự muộn màng của về cái ra Chap mới

Mk hơi bí ý tưởng một thời gian dài . Mong mn tha cho huhu(-3-)

Mn ủng hộ truyện của mk nha cảm ơn

Arigato and Sayonara Mina-san

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro