Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Isa

Lúc không có ai Thẩm Dục bày ra một bộ dạng hoàn toàn khác, thật sự hư chết đi được, ngược lại trước đây cũng chưa từng trêu chọc cô gái nào như vậy, đây chắc chắn là lần đầu tiên. Nào ai biết, cô nương này thực dễ dàng xấu hổ, một câu của anh liền đem người ta chọc giận.

Tôn Uyển Lệ cũng cảm thấy Thẩm Dục hơi quá đáng nhưng không dám nói gì, cô đem ly nước đưa cho Lâm Nhiễm, nhẹ nhàng nói: "Uống chút nước ấm đi, sẽ thoải mái hơn một chút"

Lâm Nhiễm nhận lấy, vặn tới hai ba lần mà vẫn chưa mở được nắp ra, bụng vốn dĩ đã không thoải mái, khiến cho cơ thể không có sức lực, cộng thêm lòng bàn tay có mồ hồi, trơn trượt.

Cô đem ly đặt lên bàn, đang tính cúi đầu lấy khăn giấy dưới ngăn bàn, bỗng nhiên cảm giác sau lưng có người đang tiến lại gần, cô ngẩng đầu, ly nước trên bàn đã bị lấy đi. Thẩm Dục tiến lại gần, đứng ở bên cạnh cô, hông tựa lên bàn học. Anh nhìn cô, khóe môi nhếch lên cười như không cười, tay nhẹ dùng sức, dễ dàng đem nắp mở ra.

Anh đem ly nước để lại trên bàn, hơi cúi người, đang muốn mở miệng nói gì, cô quay mặt qua hướng khác, âm thanh giận dỗi, "Không cần".

Thẩm Dục khẽ nhướng mày, cầm ly nước lên, nghiêng đầu nhẹ giọng gọi cô: "Lâm Nhiễm".

Cô không để ý, còn xê dịch người lưu vào bên trong góc, cố ý cùng anh giữ khoảng cách.

"Lâm Nhiễm"

Thẩm Dục mím môi, dáng vẻ chịu đựng lại kêu một tiếng. Cô vẫn không để ý đến. Sự kiên nhẫn vốn dĩ đã ít trong phút chốc liền đánh bay hết, ngược lại bây giờ bị đè xuống, hiếm khi tâm trạng tốt, anh một tay vừa chống đỡ trên bàn học vừa nghiêng đầu đánh giá cô.

Các bạn học bề ngoài như đang làm chuyện của mình, kỳ thật đều há to mồm nhìn chằm chằm bên này, ngược lại người ngồi trên bệ giảng thay thầy giáo duy trì lớp trật tự - Triệu Tư Nhân tức giận đến không được, lên tiếng hô: " A Dục, bây giờ là giờ tự học, cậu đang làm gì, quay về vị trí của mình đi."

Mọi người tất nhiên biết cô ta nổi nóng vì cái gì, mấy nam sinh nghịch ngợm lại không nhịn được đem chuyện này ra làm trò đùa.

"Lớp trưởng, bên ngoài kêu A Dục thì được, nhưng ngay trước mặt nhiều các bạn học gọi như thế quá mập mờ đấy."

"Đúng vậy, không thấy anh Dục của chúng ta đang bận à, đừng quấy rối chuyện tốt của hắn nha."

"Lớp trưởng, nếu không cậu tự mình đi xuống, đem người lôi trở về chỗ ngồi đi."

Cả lớp cười ầm lên, Triệu Tư Nhân giận đến nỗi sắc mặt đỏ bừng, vỗ bàn quát to: "Trật tự, không ai được phép cười!"

Âm thanh ồn ào vang lên đồng nhất, Thẩm Dụ mặc kệ không nghe, giọng trầm xuống, "Cậu có tin không, tôi có thể liên tục đứng ở đây kêu tên cậu."

Lông mi Lâm Nhiễm giật giật.

Nhìn cô chằm chằm hai giây, Thẩm Dục dứt khoát nửa tựa trên mặt bàn cô, cho là thật một lần lại một lần kêu lên, không cảm thấy chán ghét phiền phức, từng câu từng chữ, rõ ràng "Lâm Nhiễm, Lâm Nhiễm, Lâm Nhiễm, Lâm Nhiễm, Lâm Nhiễm..."

"Cậu thực sự rất phiền đấy!"

Cuối cùng, Lâm Nhiễm không thể chịu nổi, nhận lấy ly nước trong tay anh, thấy anh còn đứng ỏ đó liền đẩy một chút, "Cậu đi ra, không được chạm đến bàn tôi!"

Lời nói của cô có phần hơi lớn, nhưng vẫn cực kỳ êm ái giống như lông tơ vũ cào nhẹ vào tim, rất thoải mái.

Thẩm Dụ bị cô đẩy lùi về phía sau hai bước, lưng chống đỡ lên bàn học bên cạnh, anh hai tay ôm ngực, nhìn chằm chằm cô một hồi, đầu lưỡi khẽ miết răng, bỗng nhiên cúi đầu cười lên.

Triệu Tư Nhân nhìn thấy một màn này, muốn đem lửa giận phát tiết lên người Lâm Nhiễm nhưng không làm sao tìm được lý do, không thể làm gì khác hơn là kêu lên một tiếng: "A Dục, trở về chỗ mình ngồi đi!"

Thẩm Dục không lên tiếng, ánh mắt còn nhìn chằm chằm Lâm Nhiễm. Hiển nhiên hai người đã thành tiêu điểm chú ý của mọi người, Lâm Nhiễm nhất thời không thể thích ứng được cảm giác bị mọi người nhìn chằm chằm, mặt đã sớm đỏ lên, cô xoay qua, "Thẩm Dục."

"Hử?"

Thẩm Dục ngước mắt, rất có hứng thú nhìn chằm chằm cô.

"Cậu trở về chỗ đi."

"Vễ chỗ nào?"

Thanh âm lười nhác, cố ý hỏi như vậy.

Lâm Nhiễm nhỏ giọng nói: "Chính là chỗ ngồi của cậu."

Thẩm Dục cười một cái, hỏi cô: "Tại sao?"

"..."

Nhất định đây chính là một tên khốn nạn.

Lâm Nhiễm không muốn để ý anh, đem đầu quay đi, không nhìn anh. Thẩm Dục nhìn chằm chằm cô nhìn vài giây, cười nhạt một tiếng, tay đút túi quần không nhanh không chậm trở về chỗ của mình.

Kinh nguyệt của Lâm Nhiễm tới hai hôm đầu sẽ rất đau, uống nước ấm thực sự rất cần thiết , sau khi kết thúc giờ tự học, ly nước cũng đã uống hết, cô chuẩn bị lại đi lấy thêm một ly, quay đầu lại thấy phía sau có ba bốn người ở đó đứng xếp hàng, vì vậy trước tiên đi đến nhà WC.

Lúc trở lại, ly nước thế nhưng đã lại đầy, Lâm Nhiễm theo bản năng nhìn về phía góc cuối tổ thứ tư, cái vị trí trống không, không biết người kia đã đi đâu. Cô cầm lên ly nước, lòng bàn tay ấm áp, giơ tay lên cầm nắp ly, lúc này không còn chặt như vậy, dùng chút lực đã có thể mở ra. Lâm Nhiễm uống một hớp, đem ly nước đậy kín, đưa xuống áp vào bụng. Đau bụng chốc lát đã đỡ hơn, cô vừa mới chuẩn bị nhắm mắt một chút, điện thoại trong ngăn bàn rung lên hiển thị thông báo, đưa tay xuống lấy lên, có tin nhắn mới.

Triệu lão sư: "Thầy đã trở lại, thứ bảy này mời em ăn cơm."

Lâm Nhiễm trong lòng vui mừng, đem ly nước để trên bàn, hai tay cầm điện thoại di động ở trên màn hình đánh chữ: " Được."

Triệu lão sư: "Muốn ăn cái gì? Thầy sẽ tìm địa điểm."

Lâm Nhiễm trả lời: "Chỉ cần là thầy mời, em cái gì cũng muốn ăn."

Triệu trầm hỏi cô: "Học tập như thế nào, có theo kịp không?"

Lâm Nhiễm: "Những môn khác khá tốt, chính là số học, rất nhức đầu."

Triệu lão sư: "Không cần vội, từ từ đi, em có thể làm được. Có vấn đề gì,bất cứ lúc nào cũng có thể hỏi . Thầy biết gì sẽ nói đấy, không nửa lời giấu giếm."

Lâm Nhiễm đang nhìn chăm chú cái tin nhắn ngắn này cười, một trận tiếng bước chân dồn dập truyền tới, kèm theo đó là thanh âm quen thuộc: "Lâm Nhiễm, hóa ra câu ở trong phòng học , tớ tìm cậu khắp nơi."

Lâm Nhiễm ngẩng đầu lên, Từ Tinh Tinh thở hồng hộc chạy tới. Đặt mông ngồi lên bàn bên cạnh cô, trên ngực phập phồng, thở hổn hển, "Cậu vừa mới đi đâu đó?"

"Tớ đi đến nhà vệ sinh" Lâm Nhiễm cất điện thoại di động, hỏi, "Sao vậy?"

Từ Tinh Tinh đem túi xách theo đưa cho Lâm Nhiễm, "Nè, cho cậu"

Một ly trà sữa trân châu vị dâu tây vẫn còn ấm.

"Không cần cảm ơn, là Thẩm Dục mua, tớ chỉ phụ trách mang tới thôi." Từ Tinh Tinh đem một cái túi khác mở ra, từ bên trong cầm ra một hộp socola, "Đúng rồi, còn có cái này."

Từ Tinh Tinh hướng cô nháy mắt mấy cái, "Cũng là cậu ta mua nha."

Lâm Nhiễm sửng sốt một chút.

Hộp socola này cô đã từng thấy qua quảng cáo ở trên tivi, nhìn qua túi đựng cũng biết giá cả thực sự không rẻ, cũng không biết là cố ý hay là ngẫu nhiên, hộp socola kia là hình trái tim, phía trên còn in mấy đóa hoa hồng kiều diễm. Từ Tinh Tinh vừa nhìn liền đã động tâm, cầm lấy điện thoại ra chụp, vừa gửi đi cho người nào đó vừa bĩu môi nói:" Không nhìn ra nha, khoản này Thẩm Dục còn rất am hiểu. . . "

Gửi xong, thấy Lâm Nhiễm còn nhìn chằm chằm hộp socola đến ngẩn người, không khỏi hỏi:" Làm sao, không nở ăn à?"

Lâm Nhiễm thoáng hoàn hồn trở lại, "Qúa, quá kỳ quái".

" Ai nha, có cái gì mà kỳ quái, cậu ta lúc trước bắt nạt cậu, bây giờ lấy một hộp socola ra dỗ người là điều tất nhiên." Từ Tinh Tinh mở hộp ra, cầm lấy một viên bóc vỏ ra cho cô.

Lâm Nhiễm do dự nhận lấy, cúi đầu đơn giản khẽ cắn một miếng nhỏ, đúng là đồ nhập khẩu, ngọt đến thấu tim. Cô liếm khóe miệng một cái, hương vị ngọt ngào đậm ra tràn ra, không khỏi nâng môi lên cười, mi mắt cong cong.

Trong ngăn kéo điện thoại di động lại rung lên, Lâm Nhiễm nhẹ nhàng lấy ra.

Thẩm Dục:" Đừng quá tham ăn, một ít thôi là được."

Cô theo bản năng ngẩng đầu hướng về phía sau nhìn, thiếu niên lười biếng đang tựa vào ghế ngồi, một cái chân tùy ý chống đỡ, một tay cầm điện thoại, mi mắt rủ xuống, đang nhập chữ.

Lâm Nhiễm thu hồi ánh mắt, điện thoại di động rung lên, cô mở ra.

Thẩm Dục: "Cuối tuần này nhà tổ chức đi du lịch, cậu muốn đi chỗ nào chơi?"

Tác giả có lời muốn nói: Ta cảm thấy chương này đặc biệt ngọt, ngọt phải ta muốn nói yêu thương a!

Ta đi phát chương trước bao tiền lì xì rồi, kẻ hèn mọn này yêu cửa bình luận tiếp tục nga, một trăm tên mười lăm chữ bao tiền lì xì, phát phát phát! ! !

Lời editor: nếu có chỗ nào edit không mượt, lủng củng thì nói cho mình nha, mình sẽ rút kinh nghiệm. Bình thường văn mình hay lặp từ nên mình rất cố gắng để câu văn trau chuốt hơn! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro