Chương 7: Họ hàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Thiên Tập
Edit: NganDa1121

----------------------------------

     Chu Sóc đi đến trước cửa phòng Hạ Lương, nghiêng tai nghe ngóng, không có động tĩnh gì.

     Cậu dựa vào tường ngẩn người một hồi, một lát sau liền nghe thấy âm thanh đi lại rất nhỏ truyền đến từ sau cánh cửa, có vẻ là Hạ Lương đi ra sau khi tắm rửa xong.

     Chu Sóc hít một hơi thật sâu, gõ cửa phòng một cái, nói: "Đại thiếu gia, anh tắm xong chưa?"

     "Ừm, chuyện gì?" - Hạ Lương mở cửa ra một khe hở, hai tay còn đang thắt dây lưng áo choàng tắm.

     "Vừa rồi..." - Chu sóc mở miệng nói hai chữ, tầm mắt dừng trên người Hạ Lương, phát hiện vạt áo của đối phương khiến phần cổ khoét thành một chữ V sâu, da thịt trơn bóng mang theo hơi nước lộ ra. Mùi hương thơm ngọt nồng đậm từ trong khe cửa bay ra, theo hô hấp của cậu mà nháy mắt chui vào lục phủ ngũ tạng, tứ chi bách hài*.

(*Lục phủ ngũ tạng, tứ chi bách hài: thành ngữ, chỉ các cơ quan, bộ phận trong cơ thể)

     Cậu bỗng nhiên lui về sau một bước, có chút chật vật che mũi lại.

     Hạ Lương kéo khe cửa ra, nửa người đứng ra ngoài nhìn cậu, không rõ nguyên nhân nói: "Làm sao vậy?"

     "Cứng... Vừa rồi Tống Diên gọi điện thoại tới, hình như có việc quan trọng, nói anh lát nữa gọi lại..." Chu Sóc mạnh mẽ kéo lại lý trí sắp thoát khỏi dây cương của mình, che mũi ồm ồm nói hết câu, lập tức như không kịp chờ đợi mà chạy đến phòng vệ sinh công cộng ở một bên, sầm một tiếng đóng cửa lại.

      Cậu lúc này tim đập như tiếng sấm tiếng trống, hoa mắt chóng mặt, lòng bàn tay che mũi có chút nóng lên.

     Cậu vươn một bên tay khác mò mẫm ấn xuống đèn tường, lần thứ hai ngẩng đầu, nhìn thấy trong gương ánh mắt mình mê loạn, giữa các ngón tay dường như có thể thấy được vết máu. Cậu chậm rãi buông tay, dùng nước lạnh rửa máu mũi, có chút tuyệt vọng mà nhắm mắt lại.

     Hạ Lương sửng sốt một lát mới đi tới gõ cửa: "Chu Sóc, cậu không sao chứ?"

     "...Không sao đâu." - Trong phòng vệ sinh vang lên tiếng nước ào ào, mơ hồ xen lẫn âm thanh trầm thấp của Chu Sóc.

     "Cậu bị bệnh à?" - Hạ Lương hỏi: "Hôm nay cậu rất kỳ lạ, nếu có chỗ nào không thoải mái, không nên cố gắng chống đỡ, tôi đưa cậu đến bệnh viện."
    
     "Không cần, không cần..." - Tiếng nước ào ào dần che đậy thanh âm của Chu Sóc.

     Từ nhỏ đến lớn, rất ít khi Hạ Lương thấy Chu Sóc sinh bệnh. Dù thỉnh thoảng bị sốt bị cảm lạnh, theo bác sĩ nói, cũng chỉ cơ bản là loại thải độc theo sinh lý bình thường mỗi năm một lần, qua một hai ngày là khỏi.

     Mà lần này, Chu Sóc nhìn qua cũng không giống bị cảm mạo phát sốt, ngược lại giống như là... ăn trúng cái gì làm đau dạ dày?

     Hạ Lương đợi một hồi, cho đến khi tiếng nước trong phòng vệ sinh ngừng lại, Chu Sóc thì tỏ vẻ mình không sao, anh mới trở về phòng gọi điện thoại cho Tống Diên.

     Rất nhanh Tống Diên đã nghe điện thoại, cười hì hì nói: "Anh Lương, anh ở bên đấy là buổi tối rồi nhỉ? Xin lỗi vì trễ như vậy rồi mà còn làm phiền anh."

     "Có chuyện gì nói thẳng."

     "Là thế này, mẹ tôi nói ngày mai có người em trai họ hàng xa của tôi đến thành phố B, để tôi chăm sóc một chút. Nhưng giờ tôi đang ở nước ngoài, thành phố B lại không có bạn bè thân thích khác, nghĩ đi nghĩ lại, đành tạm thời nhờ anh Lương thay tôi chăm sóc chút."

     Hạ Lương hỏi: "Em trai họ cậu tới thành phố B làm gì?"

     "À, là một diễn viên, tôi cũng không rõ lắm. Nghe mẹ tôi nói nó đã vào nghề này được mấy năm nhưng trước mắt vẫn là trạng thái nửa nổi tiếng nửa không. Nghe nói gần đây có bộ phim muốn công khai thử vai ở thành phố B, trước sau có thể kéo dài đến hơn nửa tháng, nó ở thành phố B nhất thời không tìm được chỗ ở lại, cho nên..."

     "Tôi biết rồi." - Hạ Lương sảng khoái đáp lại: "Lát nữa cậu gửi tên và thông tin liên lạc của em cậu cho tôi, tôi giúp cậu ấy sắp xếp một chút."

     Hạ Lương vừa cúp điện thoại chưa được bao lâu, liền nhận được thông tin về em trai họ mà Tống Diên gửi tới.

     Em họ của Tống Diên tên là Quý Tần, Hạ Lương lên mạng tìm kiếm một chút, phát hiện người thanh niên này ngoại hình tuấn lãng đẹp trai, mấy tấm chân dung thoạt nhìn có chút nét đẹp ngang tàn, đóng vai chính trong mấy bộ phim thần tượng sản xuất với chi phí nhỏ, rating không cao nhưng cũng không đến mức thảm, mấy năm qua cũng coi như tích lũy được một lượng fans nhất định. Nhìn bộ dáng của cậu ta trên weibo cùng fans hi hi ha ha thả lỏng bản thân, hẳn là một thanh niên tính cách sảng khoái cởi mở.

     Hạ Lương nhìn sơ qua giới thiệu vắn tắt của người này, suy nghĩ một lát liền chủ động gọi điện thoại cho đối phương.

      "Xin chào, ai vậy?" - Đối phương trả lời với thái độ khá lịch sự.

     "Xin chào, tôi là... bạn bè của Tống Diên, Hạ Lương." - Hạ Lương ẩn đi quan hệ thông gia giữa anh và Tống Diên, nói: "Hẳn là Tống Diên đã nói với cậu rồi. Ngày mai cậu đến thành phố B thì có thể đến công ty tìm tôi trước. Địa chỉ công ty lát nữa tôi sẽ gửi cho cậu."

     Đối phương sửng sốt hai giây mới phải ứng lại, có chút được sủng ái mà kinh sợ, liên tục nói cảm ơn: "Thật sự đã làm phiền anh rồi!"

     "Không phiền." - Hạ Lương cười cười nói: "Ngày mai... có lẽ tôi còn việc bận."

     Đối phương lại ngẩn ra, đang định nói, liền nghe Hạ Lương nói: "Vì vậy, ngày mai liên hệ qua điện thoại, cậu có thể trực tiếp gọi cho tôi."

      Sau khi cúp điện thoại, Hạ Lương mở cửa phòng, thấy Chu Sóc vẫn chưa đi ra từ phòng vệ sinh, sợ cậu thật sự sẽ xảy ra chuyện gì liền gõ cửa: "Chu Sóc, cậu sao rồi?"

      "Không..." - Dưới ánh đèn mờ ảo, động tác tay của Chu Sóc dừng lại, cực lực đè nén hơi thở của mình.

     "Cậu đã ở trong đó gần nửa giờ rồi." - Hạ Lương nói: "Có phải ăn lung tung đau bụng rồi không?"

      Chu Sóc nghe thấy tiếng của Hạ Lương, nhắm mắt lại nhớ tới bộ dáng khi anh mặc áo choàng tắm, bỗng nhiên cả người run rẩy, phóng thích ra một tay nóng bỏng.

      Sau khi thở dốc một hồi, cậu mới miễn cưỡng ổn định lại tâm thần, thấp giọng nói: "Đại thiếu gia, tôi thực sự không sao, anh cứ kệ tôi, ngủ trước đi."

     Hạ Lương đứng ở ngoài cửa nghe xong, thực sự không thấy động tĩnh gì nữa, nghĩ thầm nếu Chu Sóc ăn lung tung đau bụng mà mình còn ở ngoài hỏi liên tục, hẳn là sẽ khiến cậu ấy càng thêm xấu hổ nhỉ?

      Nghĩ đến đây, Hạ Lương không tiện hỏi thêm liền dặn dò: "Trên tủ đựng đồ có thuốc đau dạ dày, một lát nữa cậu nhớ uống."

      "...Được." - Chu Sóc im lặng thở dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro