Chương 6: Hạ trạch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Thiên Tập
Edit: NganDa1121

----------------------------------

Hai giờ sau, Chu Sóc trở lại phòng riêng, phát hiện nét mặt Hạ Lương vẫn tự nhiên còn Lý Mặc đã có chút say rượu, đỏ mặt nằm sấp trên bàn ngây ngốc.

Hạ Lương thấy Chu Sóc bước vào, nhận ra thời gian không còn sớm vì thế đẩy Lý Mặc, thấp giọng hỏi: "Nhà cậu ở đâu, tôi đưa cậu về?"

Lý Mặc nâng hai mắt hơi phiếm hồng lên, vô tội nhìn Hạ Lương, dường như không nghe hiểu anh đang nói gì.

Hạ Lương lặp lại câu nói vừa rồi lần nữa, Lý Mặc suy nghĩ một lát mới mơ hồ nói: "Nhà tôi ở đây. Trung Quốc... Tôi là người Trung Quốc... Tôi đến từ Trung Quốc..."

Hạ Lương: "..." Người này vẫn đang tưởng mình còn ở nước ngoài?

Mặc dù lúc nãy nghe Lý Mặc nói có thuê phòng ở đường Thanh Viễn, nhưng không hỏi địa chỉ cụ thể. Lúc này Lý Mặc say không nhẹ, anh cũng không tiện hỏi lại, vì thế phân phó Chu Sóc cùng đỡ Lý Mặc lên xe, sau đó trực tiếp lái xe về biệt thự của mình.

Biệt thự của Hạ Lương tuy rằng phần lớn thời gian đều không có ai, nhưng vẫn thuê người thường xuyên quét dọn, tùy lúc đều có thể ở lại.

Sau khi anh sắp xếp cho Lý Mặc xong thì để lại một tờ giấy ở đầu giường rồi cùng Chu Sóc trở về nhà họ Hạ.

Nhưng mà lúc này biệt thự nhà họ Hạ lại không một bóng người.

"Mọi người đi đâu rồi?" - Hạ Lương nhìn quanh căn nhà đen tối trống không, quay đầu hỏi Chu Sóc.

Chu Sóc kỳ quái nhìn hắn: "Anh không nhớ rõ sao, bọn họ theo anh Lâm đi Hà Lan hai ngày trước rồi."

Hạ Lương ngẩn ra, lập tức xoa xoa huyệt thái dương, bật cười nói: "Nhìn xem, đến tôi cũng có chút say rồi, thế mà ngay cả việc này cũng quên mất."

Lúc trước Hạ Lâm comeout với người trong nhà, lại thêm Tống gia trực tiếp đến cửa cầu hôn, giày vò đến mức nhà họ Hạ  gà bay chó sủa một phen.

Hạ Lương vì thuyết phục cha Hạ và bà nội Hạ mà tốn một phen miệng lưỡi, cuối cùng cũng khiến cho lão nhân gia gật đầu đồng ý nhận mối hôn sự này.

Sau đó người lớn hai bên đều mở mặt mày, thoải mái tổ chức một bữa tiệc cưới vô cùng hoành tráng cho Tống Diên và Hạ Lâm, ngược lại chặn miệng một đám người ngoài khiến họ không còn hứng thú nói lời mỉa mai.

Sau đó yên tĩnh không được bao lâu, Tống Diên đột nhiên nhớ tới còn nợ Hạ Lâm một tấm giấy chứng nhận kết hôn, vì thế liền kéo Hạ Lâm đến Hà Lan lãnh chứng.

Bà nội Hạ ở nhà buồn bực đến hoảng hốt, vừa nghe cháu trai cháu rể đi Hà Lan liền muốn đi theo làm chứng hôn cho cháu trai. Bà nội Hạ đi, cha Hạ và chú Đằng tự nhiên cũng phải đi theo, vì thế biệt thự nhà họ Hạ lớn như vậy trong nháy mắt chỉ còn lại hai người Hạ Lương và Chu Sóc.

Hạ Lương vốn tưởng rẳng sau khi bà nội Hạ xuất ngoại thì cuối cùng mình cũng có thể yên tĩnh chút, không nghĩ tới bà nội Hạ thân ở nước ngoài vẫn không quên giới thiệu đối tượng cho cháu trai lớn, còn đặc biệt nhiều lần gọi điện thoại về dặn dò Hạ Lương đi gặp mặt thiên kim nhà họ Tôn kia.

Hạ Lương không dễ trực tiếp tỏ ra ngỗ nghịch với người lớn trong nhà, âm thầm sai trợ lý của mình đi ứng phó, vì thế mới có việc buổi chiều Chu Sóc đi gặp Tôn tiểu thư.

Anh vốn còn nghĩ là ban ngày chỉ có lệ như vậy, buổi tối trở về sẽ phải suy nghĩ lý do ứng để ứng phó với bà nội Hạ một phen, không ngờ rằng khi trở về nhà đến một bóng người cũng không thấy, mới nhớ tới người lớn đều không ở nhà. Lúc này anh mới không khỏi thở phào nhẹ nhõm, tâm tình cũng sáng sủa hơn không ít.

"Thời gian không còn sớm nữa"- Hạ Lương nói với Chu Sóc - "Tôi đi tắm trước, cậu cũng trở về phòng nghỉ ngơi sớm đi."

"Vâng." - Chu Sóc thấp giọng trả lời, nhưng lại đứng cách anh ba bước chậm chạp không nhúc nhích.

Hạ Lương đi hai bước, phát hiện có chút không thích hợp, quay người lại nhìn Chu Sóc: "Tôi nói này, hôm nay có chuyện gì xảy ra với cậu à?"

"Sao...sao cơ?" - Thân thể đang thả lỏng của Chu Sóc trong nháy mắt liền trở nên căng thẳng.

"Cậu hôm nay..." - Hạ Lương tiến lên hai bước, Chu Sóc lập tức phản xạ có điều kiện lui về sau hai bước, luôn cùng anh bảo trì một khoảng cách nhất định. Hạ Lương dừng bước, nheo mắt nhìn Chu Sóc: "Trên người tôi có ôn dịch à, sao cậu tránh tôi như vậy?"

"Không...không phải." - Chu Sóc hơi ngửa mặt lên, nhíu mày bày ra vẻ khó nói.

"Thế có lý do gì?"

Chu Sóc bịt mũi, lấy hết dũng khí, nói: "Đại thiếu gia, anh vẫn nên đi tắm rửa đi, mùi nước hoa này của anh thực sự là..."

Đây là lần thứ hai Hạ Lương nghe thấy cậu nhắc đến mùi nước hoa, anh nâng ống tay áo lên cẩn thận ngửi thử, trên người trừ một chút mùi rượu còn sót lại, anh cũng không ngửi được bất cứ mùi nào giống như nước hoa.

Nhưng giờ phút này anh thực sự có chút mệt mỏi, lại vô tình cùng Chu Sóc tranh luận chút chuyện nhỏ này, vì thế không muốn tiếp tục mà khoát tay áo, tự mình trở về phòng trước.

Đợi đến khi Hạ Lương đóng cửa lại, Chu Sóc mới chậm rãi thở ra một hơi.

Cậu vừa trở về phòng mình, liền nghe thấy chuông điện thoại vang lên, người gọi hiển thị là Tống Diên.

"Này, anh Lương có ở đó không?"

"Anh ấy... chắc là đang tắm."

"Khó trách, gọi điện cho anh ấy mà không có người nghe." - Tống Diên lảm bẩm một câu: "Lát nữa chờ anh ấy tắm rửa xong, cậu nói anh ấy gọi lại cho tôi, có việc gấp tìm anh ấy."

"Ồ." - Chu Sóc không yên lòng cúp điện thoại, mở cửa phòng nhìn sang hướng phòng ngủ của Hạ Lương, có chút do dự.

Cậu biết mình hôm nay có chút không đúng, khi ở trước mặt Hạ Lương cũng nhiều lần thất thố. Cậu không biết Hạ Lương có đối với cậu sinh nghi hay không, tóm lại trước mắt cậu không dám tiếp tục xuất hiện trước mặt anh lần nữa.

Nhưng Tống Diên vội vã tìm Hạ Lương như vậy, sợ là không phải việc nhỏ có cũng được không có cũng không sao. Bây giờ Hạ, Tống hai nhà công việc có qua lại, trên cơ bản đều là Hạ Lương cùng Tống Diên bàn bạc, nếu không kịp thời báo với Hạ Lương, e là sẽ chậm chễ chính sự.

Chu Sóc sau khi do dự một lúc, tự an ủi mình: chờ Hạ Lương tắm xong, trên người chắc sẽ không còn mùi hương nước hoa kỳ lạ kia đâu? Đến lúc đó mình đứng ở cửa phòng truyền lại lời của Tống Diên rồi đi, hẳn là sẽ không đến mức xuất hiện bất ngờ gì đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro