Mùng 7 tháng 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeong Jihoon: Chúc mừng sinh nhật, Sanghyeok (đã từng) của em!

Trào phúng làm sao hôm nay tôi lại ngồi ở phòng riêng của Haidilao với chiếc bánh chúc mừng sinh nhật mèo mun hay xù lông của tôi. À, quá khứ thôi, tôi làm sao xứng với anh ấy. Tiếng nồi lẩu reo sùng sục, khói bốc nghi ngút khắp gian phòng. Tôi ngó qua lớp chất lỏng nhiều màu đó, một vị mala, một vị trường thọ, hai nước trắng. Đây là công thức ăn lẩu quen thuộc của Sanghyeok. Anh luôn thích ăn cay nhưng vì bụng dạ yếu kém mà luôn phải gọi một phần không cay để bù trừ. Mấy lần tôi kiếm cớ vặn vẹo anh, tôi hỏi nếu phải chọn giữa việc rời xa tôi hoặc nhà hàng lẩu yêu thích của anh phá sản, anh sẽ xử lý sao. Anh thế mà chẳng suy nghĩ quá 3 giây, kiên quyết chọn đánh đổi tình cảm của chúng tôi để giữ lấy nhà hàng lẩu yêu thích của mình. Khi tôi tỏ rõ sự giận dỗi thì anh lại cười cười dỗ dành, rằng nếu chuyện mình tan vỡ thì anh sẽ cúi xuống nhặt nhạnh từng mảnh một, gom góp lại và cố gắng gắn ghép chúng lại như ban đầu. Đúng là miệng lưỡi của thạc sĩ chuyên ngành tâm thần học, biết cách đánh trúng tâm lý của người khác thật. Nhưng mà thực tế thì anh không hề làm được chuyện đó. Ấy là do tôi, đã đem giấu sạch hết cả những mảnh vỡ đó đi rồi. Bỏ mặc anh (và cả mình) lại với một chốn trống trơn vô định.

Kể từ hôm đó, tôi dốc hết lòng hết sức đóng vai người xấu. Tôi chặn mọi phương thức liên lạc từ anh, tôi bốc hơi khỏi cuộc đời anh đầy gọn gàng. Mà đúng hơn là tôi chạy trốn khỏi tội lỗi của mình. Hộp đêm trở thành chốn quen của tôi, đến mức tôi nhanh chóng lên hạng khách VVIP chỉ trong vòng một tuần. Rượu mạnh, thuốc lá, ừ và cả tình dục. Tôi vẫy vùng đủ trong những thứ đó. Bản thân tôi có sở thích tình dục mạnh bạo. Trước khi gặp Sanghyeok, một buổi làm tình thỏa mãn của tôi phải kết thúc bằng những vết tích thâm tím đậm nhạt có đủ rải rác khắp người mình lẫn đối phương. Vậy mà với mèo mun nhỏ kia, tôi chẳng nỡ để lại một chút vết tích gì trên mảnh da trắng nõn phát sáng đó. Tôi cố gắng moi móc mọi trân quý và tôn sùng dành cho đối phương. Ở bên anh, sẽ luôn là những ôm ấp dịu dàng nhất, sẽ luôn là những môi hôn khẽ khàng nhất, sẽ luôn là những đan cài nhịp nhàng nhất. Tách rời anh, con quỷ trong tôi chiếm lấy quyền kiểm soát. Tôi điên cuồng phóng thích lên mọi đối tượng mình chọn. Mà trớ trêu thay, những người ấy, sẽ luôn có một đặc điểm gì đó thật giống anh. Để rồi tôi lại khựng lại nhịp đưa đẩy khi thấy một đôi vai gầy nào đó, lại gọi tên của Sanghyeok khi nắm lấy bàn tay gầy mảnh nổi đầy gân nào đó, lại ngây người khi thấy khóe môi mèo nào đó đang cong cong với mình. Diễn biến của chúng đều có thể khác nhau nhưng kết thúc chỉ có một. Đó là tôi loạng quạng bỏ chạy như kẻ điên. Tôi rất sợ, sợ phải đối mặt với dáng hình dấu yêu mà tự tay tôi làm tổn thương.

Thoát mình khỏi dòng kí ức, tôi quay lại với bàn tiệc trước mặt. Lặng lẽ lấy trong túi áo ra một chiếc bật lửa. Hôm nay tôi sẽ không châm thuốc như mọi ngày nữa mà đốt nến. Đầu bấc của cây nến nhỏ bắt lửa tỏa ra ánh sáng vàng nhạt leo lắt. Tôi cầm chiếc bánh kem bơ hạnh nhân lên và khẽ hát.

Happy birthday to you, happy birthday to you. Wish you a happy birthday, Sanghyeokie. Sanghyeok à, Sanghyeok mến yêu của em...

Tiếng hát dần đổi sang tiếng nức nở từ lúc nào. Chiếc bánh kem rung rinh còn ánh nến thì vụt tắt. Bắt đầu với tiếng sụt sùi nhỏ nơi cuống họng, tích tụ gần thành tiếng nức nở rồi kết tủa thành những tiếng kêu gào xé tâm can. Tôi khóc, lần đầu sau hơn hai tháng xa anh. Jeong Jihoon chạm tới giới hạn rồi.

Tôi thật sự nhớ Sanghyeok lắm. Ước gì anh ở đây, ôm tôi vào lòng. Tôi ước gì mình có thể xin lỗi anh, cầu xin anh tha thứ cho sự dại dột của mình.

Anh ơi, em xin lỗi anh. Em xin lỗi vì mình không đủ tốt... Em xin lỗi vì đã chà đạp lên tình cảm đôi mình. Em xin lỗi vì mình đã cư xử như một thằng khốn... Hức.... Em sai lắm anh ơi. Jihoon không thể thiếu anh được..... Em nhớ mùi hoa hồng từ anh, hức... em nhớ bàn tay anh hay xoa má an ủi em, em nhớ cách anh dịu dàng xoa vai em vào cuối ngày, hức..... hức..... Em nhớ anh lắm, thật sự rất nhớ........ Sanghyeok ơi......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro