Chị thích em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàn Ngọc Bình giảng giải xong cảnh phim với hai diễn viên chính, vẻ mặt còn nghiêm túc hơn hôm qua:

-Có vấn đề gì không?

-Cháu không.

Charlotte khẽ hít thở một cái, nói:

-Cháu sẽ gắng hết sức.

Gần tới ngày đóng máy, áp lực của cô càng lớn, đặc biệt là sau cảnh phim ngày hôm qua.

Tay lưng lạnh toát, cô rũ mắt, nhìn thấy tay của Engfa đưa tới nắm lấy tay cô, mở lòng bàn tay của cô ra, lấy khăn giấy dịu dàng lau mồ hôi trong lòng bàn tay cô, ánh mắt cổ vũ dịu dàng:

-Đừng sợ, tất cả có tôi rồi.

Cô lật tay nắm lấy đầu ngón tay của Engfa, nhìn vào mắt cô ấy:

-Vâng.

Nhân viên đập bảng: "Bản Sắc, phân đoạn 48, cảnh 1, lần 1, diễn!"

Hàn Tử Phi hẹn Thẩm Mộ Thanh đến bên bờ sông. Cô không còn cách nào khác, Thẩm Mộ Thanh không cho cô cơ hội nói chuyện riêng, ở nhà nếu không phải có Hứa Thế Minh thì lại có Hứa Địch, hoặc là cả hai người đó. Cô đến trường của Thẩm Mộ Thanh, ở cổng trường chờ cô ấy, nhét cho cô ấy một tờ giấy, không quay đầu liền chạy đi.

Thẩm Mộ Thanh mở ngay ngắn lại tờ giấy bị vo viên trong lòng bàn tay, nét bút có lực tự nhiên của thiếu nữ hiện lên trêи trang giấy.

... Năm giờ chiều mai, gặp ở chỗ cũ.

Người gửi chỉ có một chữ: Phi.

Thẩm Mộ Thanh nhìn bóng người biến mất ở ngã rẽ, chầm chậm chớp lông mi, giọt nước mắt lấp lánh trào ra lông mi dài, cô ấy ngửa đầu lên, ép nước mắt lại, nhấc bước trêи con đường về nhà.

Ngày hôm sau, Hàn Tử Phi đặc biệt chọn chiếc váy dài màu xanh nhạt, buộc một nửa mái tóc dài mềm mại lên, một nửa để xõa tự nhiên sau lưng, Thẩm Mộ Thanh thích cô ăn mặc như thế, nói rất có hơi thở của học sinh, cô ấy thích tuổi trẻ của cô, thích sức sống của cô, thích sự nhiệt tình sục sôi của cô.

Cô ấy từng chính miệng nói thích cô.

Hàn Tử Phi nhìn chiếc gương trêи tủ quần áo trong phòng ngủ, vành mắt đột nhiên đỏ lên, cô vội vàng lấy tay quạt quạt, nhấc lên khóe môi với nữ sinh trong gương, giơ nắm đấm, tiếp sức cho bản thân: "Cố lên."

Nhất định phải dẫn chị ấy về.

Thẩm Mộ Thanh đột nhiên nhận được thông báo phải mở cuộc họp thảo luận phương pháp giảng dạy, khi kết thúc đã là năm rưỡi. Cô ấy đẩy cửa phòng họp bước ra, trêи đường có một bóng người chạy nhanh như bay, cô ấy gian nan chạy tới bên bờ sông.

"Nhường đường chút, xin lỗi." Người phụ nữ đoan trang thư thái không có vẻ lạnh lùng bình thường, trong lòng cô ấy thấp thoáng cảm nhận, đây sẽ là lần gặp mặt cuối cùng của hai người.

Chốn cũ của bọn họ, chính là bên bờ sông không có người qua lại, Hàn Tử Phi đứng đối diện với dòng sông, mái tóc dài đen láy khẽ bay theo gió, ánh chiều buông xuống, chiếc bóng dưới mặt đất dần dần bị kéo dài.

Hàn Tử Phi nhìn về phía ngày tàn nơi đường chân trời, hoàng hôn vàng rực, trong ánh mắt cô hiện lên những kí ức trước kia, bên tai dần dần nghe thấy tiếng cười sảng kɧօáϊ của hai người.

Cô từng kéo lấy tay Thẩm Mộ Thanh, điên cuồng chạy về phía mặt trời lặn ở nơi đây.

Cô nhắm mắt lại, ngờ ngợ nghe thấy tiếng thở dốc của người phụ nữ ấy, vô thức cong khóe môi lên, nhưng trong nụ cười toàn là sự chua xót.

-Tiểu Phi.

Hàn Tử Phi đột nhiên mở mắt, Thẩm Mộ Thanh đứng ở trước mặt cách cô mấy bước, chống lấy đầu gối mệt mỏi thở hổn hển, đứng ngược sáng không nhìn rõ biểu cảm của cô ấy, chỉ thấy âm thanh dịu dàng như xưa:

-Xin lỗi, tôi tới muộn.

Hàn Tử Phi xông tới ôm lấy cô ấy, tất cả sự sợ hãi lo lắng khi chờ lâu chưa thấy người tới đều lộ ra, âm thanh của cô run rẩy:

-Không sao, chị đến thì tốt rồi.

Thẩm Mộ Thanh không đáp lại cái ôm của cô, chỉ đứng nguyên tại chỗ, hai tay thõng xuống bên người.

Trái tim lạnh lẽo của thiếu nữ nóng lên, rồi lại lạnh xuống, bên sông có gió, thổi tới nỗi cái ôm của cô cũng lạnh đi. Hàn Tử Phi tìm kiếm bàn tay của cô ấy nắm lấy, xoa xoa những ngón tay lạnh lẽo của cô ấy, dường như ở nơi sâu thẳm có một dự cảm, những lời cô đã chuẩn bị trong đầu từ trước hỗn loạn tới mơ hồ, dường như nói năng lộn xộn:

-Chị có lạnh không? Là... là em suy nghĩ không chu đáo, không nên hẹn ở chỗ này, hay là lần sau chúng ta nói sau nhé.

Cô hoang mang nhìn tứ phía, tay cũng bắt đầu run rẩy, nói:

-Về... về nhà đã.

Thẩm Mộ Thanh: "Tiểu Phi."

Hàn Tử Phi không phát giác, kéo lấy tay cô ấy quay về, cố chấp nói:

-Chúng ta về nhà.

Âm thanh của Thẩm Mộ Thanh cao lên: "Tiểu Phi." Đồng thời rút tay ra.

Hàn Tử Phi quay lại, trong ánh mắt ngập tràn vẻ đau đớn, nói:

-Có phải chị...

Cô còn chưa nói xong, một hàng nước mắt đã lặng lẽ rơi xuống, thút thít nói:

-Không muốn ly hôn nữa?

Lồng ngực Thẩm Mộ Thanh khó chịu nhói lên, nói:

-Đúng thế.

Khóe môi Hàn Tử Phi nhấc lên một nụ cười khổ:

-Vậy những gì chị đáp ứng em lúc trước thì sao?

-Xin lỗi.

-Em cần câu xin lỗi của chị sao?

-Xin lỗi.

Thẩm Mộ Thanh cúi đầu, cắn chặt lấy môi.

-Chị có khó khăn gì, nói ra, em với chị cùng nhau đối mặt không được sao? Chị tin em đi, em có thể làm mọi thứ cho chị.

Thẩm Mộ Thanh im lặng.

-Thẩm Mộ Thanh, chị nhìn em đi.

Thẩm Mộ Thanh ngẩng đầu.

Hàn Tử Phi lau nước mắt đi, ngón tay vuốt ve khuôn mặt cô ấy, nghiêm túc nhìn chăm chú vào mắt cô ấy, nói:

-Chúng ta đã nói sẽ mãi mãi ở bên nhau, chị quên rồi sao?

Cơn đau từ lồng ngực truyền tới ngày càng kịch liệt, Thẩm Mộ Thanh nhìn thẳng vào ánh mắt kiên định của cô gái ấy, thiếu chút nữa đã dao động.

Trách nhiệm trêи người cô ấy quá nhiều, nếu không thể trọn đời trọn kiếp, sẽ không muốn tiếp tục liên lụy tới cô. Cô còn cả một tương lai xán lạn, không thể mài mòn vô ích bên cô ấy, không đáng.

Thẩm Mộ Thanh tập trung tinh thần, nói ra miệng những lời bản thân đã luyện đi luyện lại trăm nghìn lần trong lòng, môi mỏng động đậy:

-Tôi không nhớ nữa.

Hàn Tử Phi hoảng hốt, không dám tin vào những gì tai mình nghe được.

-Chị nói... chị nói gì cơ?

Lồng ngực cô phập phồng kịch liệt, vành mắt đột nhiên đỏ ửng.

-Tôi không nhớ nữa.

-Vậy lời thề non hẹn biển của chúng ta...

-Tôi tùy tiện nói thôi, nói cho vui miệng. Em coi là thật à?

-Em không tin!

-Tin hay không là tùy em. Đã hơn sáu giờ, tôi phải về nhà nấu cơm tối rồi.

Đột nhiên Hàn Tử Phi đưa tay ra giữ lấy cổ tay của cô ấy, dùng chứng cứ cụ thể chất vấn:

-Nếu là nói cho vui miệng, vậy tại sao chị còn đeo đồng hồ em...

Lời nói của cô đột nhiên bị nghẹn trong yết hầu, đồng hồ trêи tay Thẩm Mộ Thanh đã không còn là chiếc đồng hồ mà cô tặng nữa.

Cô rụt tay về giống như bị lửa làm bị thương, lùi về phía sau một bước, lắc đầu tự lẩm bẩm nói:

-Em không tin.

Thẩm Mộ Thanh nói:

-Quả thật tôi từng si mê em, phụ nữ đều rất dễ cảm động với những người tốt với mình, tôi cũng không ngoại lệ. Khoảng thời gian Thế Minh rời đi, tôi rất cô đơn, đúng lúc có em tới, hơn nữa ở bên em có một lợi ích, sẽ không mang thai, càng không bị người ta nghi ngờ.

Những lời này như con dao đâm vào lồng ngực Hàn Tử Phi, trong khoảnh khắc ấy nước mắt cô rơi đầy trêи mặt, giơ tay ra sức lau đi, dường như nghiến răng nghiến lợi nói:

-Em nói rồi, em không tin.

-Vậy em muốn nghe cái gì?

Thẩm Mộ Thanh đột nhiên chuyển chủ đề.

Hàn Tử Phi hé miệng ra.

Thẩm Mộ Thanh cướp lời nói:

-Nói tôi thích em, nói tôi sẽ li hôn, nói tôi sẽ ở bên em trọn đời trọn kiếp, em tin không?

-Em tin.

Hàn Tử Phi không chút do dự, nói.

Cô đã cố chấp tới mức bảo thủ với tình cảm này, chỉ cần một câu nói của Thẩm Mộ Thanh, cô có thể lên núi đao xuống biển lửa, cho dù lập tức bảo cô nhảy xuống vực thẳm, cô cũng không từ nan.

Thẩm Mộ Thanh cong môi nhấc lên một nụ cười trào phúng nơi khóe miệng, vẻ mặt bình tĩnh cuối cùng xuất hiện một vết rạn.

Hàn Tử Phi lại nắm lấy tay của cô ấy:

-Ở lại đi, ở lại bên em.

Cô đi một bước lại gần cô ấy, ôm chặt lấy cô ấy, dính ở bên tai cô ấy, đôi môi run rẩy:

-Cầu xin chị.

Đáy mắt Thẩm Mộ Thanh dâng trào đau đớn cùng cực, cô ấy ngửa mặt lên nhìn bầu trời đang tối dần, khẽ nói:

-Tôi có thai rồi.

Gió dừng rồi.

Yên lặng như cái chết.

Hơi lạnh lan tỏa vào từng đốt xương của Hàn Tử Phi.

Cô cười thành tiếng, trào phúng, nghiệt ngã, chua xót vô tận.

Cô lùi về phía sau, tay chỉ vào cô ấy, khi chớp mắt, nước mắt rơi xuống như mưa, nhưng không thốt ra được một chữ.

-Chị...

Hàn Tử Phi cười, rồi lại khóc, lặp đi lặp lại cũng chỉ có một chữ ấy. Rất lâu sau, cô hỏi người phụ nữ ấy, âm thanh nhè nhẹ, giống như đang nói với chính mình.

-Chị có trái tim không vậy?

Vành mắt Thẩm Mộ Thanh thoáng đỏ:

-Xin lỗi.

Nước mắt Hàn Tử Phi chảy xuống, khẽ hỏi:

-Chị có từng yêu em không?

Thẩm Mộ Thanh im lặng.

Hàn Tử Phi đột nhiên bùng nổ:

-Chị nói đi chứ!

Thẩm Một Thanh ngậm chặt hàm răng.

-Rốt cuộc chị... có từng yêu em không? Cho dù từng yêu em chỉ một chút thôi?

Hàn Tử Phi gần mép vực sụp đổ, khóc không thành tiếng.

Vành mắt Thẩm Mộ Thanh đỏ ửng, cắn lấy môi dưới tới bật máu.

Hàn Tử Phi đột nhiên cười lên trong làn nước mắt, đồng tử màu hổ phách bị nước mắt rửa trôi tới trong suốt, giống như giọt sương ban mai, vẫn hệt như ngày nào.

-Đừng cắn nữa, đau lắm.

Thẩm Mộ Thanh cắn càng chặt.

Hàn Tử Phi khàn khàn nói:

-Trái tim em đau lắm.

Hàm răng thả lỏng, hơi nước bao phủ đôi mắt Thẩm Mộ Thanh, trước mắt mơ hồ, không nhìn rõ biểu cảm của cô gái ấy.

Hàn Tử Phi nhìn sâu vào trong mắt cô ấy, giống như muốn khắc lại hình ảnh người phụ nữ trước mặt vào đáy lòng. Đầu ngón tay trắng bệch của Hàn Tử Phi vén một lọn tóc trước trán của Thẩm Mộ Thanh lên, vén ra sau tai giúp cô ấy.

Không nói lời tạm biệt, quay người rời đi.

Cô ấy đã tính toán mọi chuyện về tương lai, nhưng người đã hẹn ước, người ấy lại hối hận không đến nữa.

Hàn Tử Phi không nhịn được mà gào khóc.

Hàn Tử Phi khóc đến nỗi không thở được, cô chầm chậm quỳ xuống, tiếng khóc càng ngày càng tan vỡ tuyệt vọng.

Tất cả mọi người ở hiện trường nghe xong đều đau xót trong lòng, không ít nhân viên trộm đỏ vành mắt theo, lấy khăn giấy lau nước mắt.

Ngoài bước chân loạng choạng ban đầu, đôi chân của Thẩm Mộ Thanh như trời trồng, nhìn bóng lưng rời đi của Hàn Tử Phi, không hề động đậy. Lần này chia làm hai ống kính, một ống kính quay bóng lưng của cô, bờ vai cô thẳng tắp, giống như dây đàn được kéo căng hết mức, không biết thời khắc nào đột nhiên đứt đoạn. Phải quan sát vô cùng tỉ mỉ, mới có thể phát hiện sự run rẩy đau khổ nín nhịn lúc này của cô ấy.

Chuyển tới chính diện, nước mắt trong đôi mắt cô ấy càng ngày càng nhiều, hàng mi dài mang theo những giọt lệ trong suốt, muốn trào khỏi vành mắt, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không rơi xuống, giữ nguyên trạng thái lơ lửng như thế.

Kéo căng, lại kéo căng.

Trời đất mù mịt tối đen, hai người một xa một gần.

Hàn Ngọc Bình nhìn màn hình thở một hơi thật dài, cất cao giọng nói: "Cắt!"

Toàn thân Engfa thoát lực, cơ thể lảo đảo, nước mắt ào ào rơi xuống.

-Chị Engfa.

Quan Hạm thức thời đưa khăn giấy cho cô ấy.

Engfa xua tay, một tay che lại mắt mình, lặng lẽ rơi lệ, mới sụt sịt chiếc mũi đỏ ửng, cầm lấy lau cho mình. Cô ấy nhấc môi, âm thanh khàn khàn nói:

-Đi xem cô Charlotte thế nào rồi.

-Trợ lí của cô ấy đã qua đó rồi.

Engfa nhìn về hướng ấy, không yên tâm, không có thời gian tránh hiểu lầm, nói:

-Tôi với em cùng đi.

Charlotte khóc lóc rơi lệ, nước mắt còn chưa dừng lại, vì câu "Cắt" của Hàn Ngọc Bình ở quá xa, cô căn bản không nghe được. Có nhân viên đi tới nhắc nhở, cô chỉ hoang mang ngẩng đầu nhìn đối phương một giây, mất hai giây phản ứng, khàn khàn thút thít nói:

-Tôi biết rồi.

Sau đó tiếp tục ôm cánh tay khóc lên, tiếng khóc kiềm chế nín nhịn.

Nhân viên thấy cô khóc thảm thiết như thế, tay chân nhất thời không biết làm sao, Tân Tinh chạy nhanh tới, đã quen thuộc khi nhìn thấy dáng vẻ này của Charlotte, nói với nhân viên đoàn phim:

-Chị làm việc đi, ở đây có em là được rồi.

Engfa nhìn thấy Charlotte co tròn trêи mặt đất, trong lòng đau xót, sau đó dường như là chạy tới. Tân Tinh nhìn thấy bóng dáng cô ấy, vội vàng đứng dậy, cung kính nói:

-Cô Engfa.

Engfa hất hất tay với cô nàng, Tân Tinh biết ý lui đi.

Engfa đi tới, sánh vai ngồi xuống cạnh Charlotte, bàn tay nắm lấy cổ tay cô, khẽ gọi một tiếng:

-Charlotte?

Charlotte cắn lấy cánh tay mình, tiếng khóc nhỏ dần đi, quay đầu nhìn cô ấy, ánh mắt ngây ra như tượng gỗ.

Engfa bỗng dưng hoảng hốt, giống như có sợi dây thừng buộc trái tim mình lại, quấn thật chặt, ngạt thở đau đớn, rất lâu sau, cô ấy dịu dàng sửa thành:

-Tiểu Char.

Biểu cảm tê liệt của Charlotte xuất hiện một tia hoang mang, ánh mắt lạnh lẽo cũng dần sinh ra đôi phần ấm áp, sau đó là giãy giụa.

Engfa biết cô đang phân biệt cho rõ người trước mặt rốt cuộc là ai, đưa tay ra muốn ôm lấy cô, đột nhiên Charlotte phản ứng kịch liệt đẩy vai cô ấy ra, nước mắt lại ào ạt rơi xuống.

Charlotte vô thức đưa tay ra, muốn đỡ cô ấy, nhưng lại cứng ngắc dừng giữa không trung.

-Xin lỗi, em...

-Không sao. Tôi tránh đi một lúc đã.

-Xin lỗi.

Charlotte vừa khóc vừa nói.

-Không sao.

Engfa thử xoa đầu cô, nhưng lại bị tránh đi, ngón tay cô ấy co lại, đáy mắt không giấu nổi thất vọng, ngay sau đó, cô ấy phấn chấn tinh thần, dịu giọng nói.

-Đợi em dịu lại rồi nhắn tin cho tôi nhé.

Charlotte gật đầu, cô ngẩng đôi mắt đỏ au của mình lên nhìn Engfa, trêи người Engfa còn mặc đồ của Thẩm Mộ Thanh. Sau đả kϊƈɦ khủng khϊế͙p͙ ban nãy, cô không nhịn được phản kháng với nhân vật Thẩm Mộ Thanh, nghiêng đầu kịch liệt nôn khan.

Ngón tay của Engfa đâm sâu vào lòng bàn tay, sắc mặt trắng bệch đi, đôi môi cô ấy run lên, ánh mắt trốn tránh:

-Tôi... tôi đi trước đây.

Charlotte không phân biệt hiện thực và phim ảnh, cô ấy không như vậy. Hành động ban nãy của Charlotte, kϊƈɦ hoạt thần kinh mẫn cảm của cô ấy, Engfa quay người đi, liên tục làm động tác hít thở sâu, cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại.

Charlotte ghét bỏ Thẩm Mộ Thanh, không phải ghét bỏ cô ấy.

Liên tục nhắc nhở bản thân, Engfa nhắm mắt lại, đâm lên ngón tay run rẩy của mình, chia hơi thở thành mấy lần từ từ thở ra, nói với Quan Hạm:

-Chúng ta đi thôi.

Đi được mấy bước, cô ấy dừng lại, dặn dò:

-Bảo A Tiêu mua chút đồ ngọt, đưa đến phòng nghỉ của cô Charlotte.

Nghe nói đồ ăn ngọt có thể khiến tâm trạng của con người tốt hơn.

-Vâng.

-Mua cả canh hầm nữa, bổ sung dinh dưỡng.

-Vâng.

Môi mỏng của Engfa động đậy, dường như còn muốn nói gì đó, quay đầu nhìn chăm chú một cái, thở dài:

-Đi tìm đạo diễn Hàn.

Hàn Ngọc Bình ngồi trước màn hình máy quay chuyên dụng xem phát lại, Engfa chậm trễ rất lâu mới đi tới, ông tua đi tua lại xem mấy lần, ngẩng đầu nhìn một mình Engfa đơn độc đi tới, hỏi:

-Charlotte đâu?

-Đang khóc.

-Chưa dịu lại à?

Hàn Ngọc Bình nhíu mày, cúi đầu nhìn đồng hồ.

-Cảnh này quay xong mười mấy hai mươi phút rồi đấy?

-Vâng.

Trong lòng Engfa cũng chua xót theo đó, cô ấy ổn định lại, miễn cưỡng đè xuống, nhấc khóe môi lên.

-Bạn nhỏ nhập vai quá sâu.

-Tôi biết.

Hàn Ngọc Bình trầm giọng, nói.

-Cháu an ủi con bé chưa?

Engfa chuyển ghế tới ngồi cạnh ông, im lặng một lúc, mới nói:

-Em ấy không muốn nhìn thấy cháu.

Sắc mắt Hàn Ngọc Bình lạnh lẽo.

Diễn như kẻ điên.

Engfa đột nhiên hiện lên cụm từ này.

Ánh mắt cô ấy trầm xuống, bản thân không nên lơ đãng như thế. Nếu cô ấy để tâm sớm hơn một chút, nhất định sẽ nghĩ cách để cô cải thiện phương pháp biểu diễn ngay từ khi bắt đầu quay phim, mà không phải để sự việc tự do tiến triển thành hiện tại, thậm chí dùng chính mình để cô nhập vai, vô hình trung châm dầu vào lửa.

Engfa ngồi bên Hàn Ngọc Bình, nghiêm túc hỏi:

-Em ấy đã vậy từ trước rồi sao ạ?

Hàn Ngọc Bình lắc đầu, cẩn thận nói:

-Tôi chỉ nghe đạo diễn khác nói, không biết phương pháp biểu diễn dùng cả mạng sống của con bé hình thành từ lúc nào, cụ thể thì cháu đi hỏi con bé đi. Tôi cảm thấy là từ rất lâu rồi, con bé biểu diễn theo cách này đã trở nên thành thục rồi.

Ban nãy cảnh quay kia đến Hàn Ngọc Bình cũng không thể bới lông tìm vết. Hơn nữa ông phát hiện, càng là cảnh quay có cảm xúc trập trùng lớn, khả năng bùng nổ của Charlotte càng mạnh, không nói đến việc bằng vai phải lứa với Engfa trong cảnh diễn chung, khi đến cảnh đặc tả, khí chất mạnh mẽ thậm chí còn vượt qua Engfa một cái đầu, nhưng cảnh quay này theo dự định, vốn dĩ Hàn Tử Phi là phía chủ động, lực kéo của cảnh quay càng lớn, xuất hiện kết quả như thế cũng không bất ngờ.

Nỗi đau xé gan xé phổi cảm nhận được trước ống kính, đều là cảm xúc vô cùng chân thật của Charlotte, cô còn có thể đau hơn gấp mười lần, trăm lần, thậm chí là nghìn lần so với những thứ biểu hiện ra. Đổi cách nói khác, cô đang đốt cháy cảm xúc của bản thân, cho nên mới không cách nào đối mặt với Engfa.

Sắc mặt Engfa trở nên vô cùng tồi tệ.

-Từ từ thôi, thời gian còn dài.

Hàn Ngọc Bình vỗ vỗ vai cô ấy.

-Cực khổ cho cháu rồi.

Engfa vâng một tiếng, đứng dậy, gọi Quan Hạm tới một bên, nhỏ tiếng dặn dò:

-Em đi tập hợp tất cả video phỏng vấn của Charlotte trong mấy năm qua từ lúc ra mắt, nội dung phỏng vấn, đặc biệt có liên quan tới phương diện biểu diễn, còn có tất cả video bên lề khi quay phim có thể tìm được trêи mạng, nhanh chóng gửi cho tôi.

Quan Hạm cúi mặt, trầm giọng đáp:

-Vâng.

-Gọi nhóm A Tiêu tới, em đến phòng nghỉ đi.

Quan Hạm ngẩn ra.

Đầu óc của trợ lí Quan bảy lỗ tim đột nhiên kẹt lại tạm thời, ngây người tại chỗ, không biết bản thân nên làm gì, hay là ban nãy cô nghe nhầm rồi? Engfa có lúc nào bảo cô rời khỏi bên cạnh cô ấy chưa?

-Ở phòng nghỉ có máy tính, bây giờ em đi điều tra đi, ở đây rất an toàn, tôi sẽ không có chuyện gì, có nhóm A Tiêu là được rồi.

Ánh mắt Quan Hạm chấn động, thì ra cô ấy thật sự có ý này!

Trong lòng Quan Hạm long trời lở đất, trêи mặt vẫn không gợn sóng:

-Vâng.

-Phiền em rồi, cố gắng nhanh một chút.

Cô vội vàng nhấc chân rời đi.

...

Mặt mũi của Charlotte đều khóc tới đỏ ửng, mí mắt sưng đỏ, nắm lấy bàn tay Tân Tinh, mới miễn cưỡng đứng dậy khỏi mặt đất, được Tân Tinh dìu dắt, chầm chậm nhấc chân tìm ghế ngồi xuống.

Hai tay cô che lấy mắt, đột nhiên thút thít thành tiếng, tiếp tục rơi lệ.

Tần Tinh ở bên cạnh lặng lẽ đổi khăn mặt cho cô, khẽ thở dài một hơi.

Không biết từ lúc nào, Hàn Ngọc Bình đi đến trước mặt Charlotte, Tân Tinh vừa muốn lên tiếng gọi Charlotte, Hàn Ngọc Bình xua xua tay, tỏ ý bảo cô nàng không cần nói.

-Vẫn ổn chứ?

Âm thanh Hàn Ngọc Bình ấm áp thân thiết hiếm thấy.

-Đạo diễn Hàn. Cháu vẫn ổn.

Ánh mắt Hàn Ngọc Bình yên lòng, khen ngợi:

-Diễn hay lắm.

-Cảm ơn đạo diễn Hàn.

-Nghỉ ngơi đi, nhìn cháu khóc mệt lắm đấy.

-Xin lỗi ạ.

Hàn Ngọc Bình cười nói:

-Cái này có gì phải xin lỗi, chứng minh cháu chạm tới cảm xúc chân thật. Cảnh tiếp theo sắp bắt đầu rồi, có thể quay tiếp không?

-Được ạ, cháu đi rửa mặt.

Cảnh quay tiếp sau vẫn là cảnh khóc, Hàn Tử Phi dọc theo bờ sông về nhà, suốt dọc đường cô đều khóc, từ gào khóc, chuyển thành khóc lóc nghẹn ngào, rồi lại lặng lẽ rơi nước mắt, tiến hành dần dần theo trình tự ba lớp.

Hai cảnh quay trước đã quay xong, cảnh tiếp theo phải đổi bối cảnh, ở ngõ Dương Tây.

"Bản Sắc, phân đoạn 48, cảnh 2. Lần 1, diễn!"

Hàn Tử Phi hồn bay phách lạc, kéo theo bước chân nặng nề, bước đi như xác sống, về đến con ngõ Dương Tây quen thuộc. Cây phượng trong sân nhà Thẩm Mộ Thanh vẫn đang nở, đỏ rực một mảng, chỉ là người bên trong, sau này... không còn dây mơ rễ má gì với cô nữa.

Không cần bất kì tấm lót cùng giảm xóc, từ tinh thần tê liệt, tới đôi mắt tràn nước mắt, không chịu bất kì sự khống chế nào lăn xuống gò má, chỉ cần chưa tới một giây thời gian. Trong không phẩy mấy giây, cảm xúc của cô đã trải qua ít nhất ba lần biến chuyển, biểu đạt phong phú lại tỉ mỉ.

...

"Cắt!" Hàn Ngọc Bình dường như nhảy lên từ sau màn hình máy quay chuyên dụng, vỗ bàn kêu lên, "Hoàn mỹ!"

Diễn cảnh quay như vậy đồng nghĩa với việc đào rỗng trái tim Charlotte, Charlotte lại khóc không còn là chính mình.

Hàn Ngọc Bình nhìn ánh mắt xoi mói nhìn sang của Engfa, rụt cổ lại, lặng lẽ kìm nén biểu cảm của bản thân, lúng túng nói: "Vì nghệ thuật." Ông chuyển chủ đề nói, "Cháu không đi xem con bé à?"

Engfa lạnh lùng nói:

-Đang định đi.

Cô ấy quay đầu, ngón trỏ chỉ vào Hàn Ngọc Bình, ánh mắt lạnh lùng:

-Cảnh quay này em ấy đạt chưa ạ?

Hàn Ngọc Bình cầm kịch bản chặn trước người, nói:

-Đạt rồi.

Cảnh phim này tạm thời dừng lại, Charlotte quay liên tiếp hai cảnh khóc, toàn thân vô lực, dựa vào ghế khóc đứt hơi. Tân Tinh lấy khăn mặt lau mặt cho cô, sau đó đỡ lấy cánh tay đối phương, muốn dìu cô về phòng nghỉ, nhìn thấy Engfa cách đó vài bước, liền rụt tay lại.

Cô nàng đứng nguyên tại chỗ, không biết nên làm thế nào mới đúng.

Engfa dừng chân quan sát một lúc, đi tới, ngồi xuống cạnh Charlotte.

Cô ấy gắng hết sức có thể dùng âm thanh dịu dàng nhất khẽ gọi.

Đầu ngón tay của Charlotte nắm chặt lấy mép ghế, gân xanh trêи mu bàn tay nổi lên, cô nhắm mắt, dùng lí trí ép cảm giác kháng cự trong cảm xúc xuống, nhưng cho dù thế nào cũng không thể lập tức gần gũi như lúc trước, cô lạnh lùng thốt lên:

-Cô Engfa.

-Ổn hơn chút nào chưa?

Engfa đưa tay ra, còn chưa chạm vào vai cô, lại nhớ tới chuyện ban nãy, đầu ngón tay khựng lại giữa không trung, ánh mắt cô ấy dịu dàng, cẩn thận từng chút trưng cầu ý kiến của cô:

-Tôi... có thể ôm em không?

Charlotte hé miệng, chữ "có thể" kẹt trong yết hầu, lặp lại hai lần cũng không thể nói ra.

Engfa im lặng rất lâu, thu tay về, môi mỏng khẽ mím, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nói:

-Lúc nào có thể thì nói với tôi, bất cứ lúc nào.

-Xin lỗi.

-Không sao. Có muốn về phòng nghỉ không? Uống chút nước ấm, bổ sung nước.

-Vâng.

Charlotte ngây ngẩn một mình trong phòng nghỉ nửa tiếng, mới chầm chậm thoát khỏi trạng thái của Hàn Tử Phi, nhưng cô không xác định cô gặp được Engfa liệu tinh thần có tiếp tục hoang mang hay không, thế là co mình trêи sô-pha, gõ chữ gửi tin nhắn cho đối phương: [Cô Engfa đang làm gì thế?]

[Đợi ôm em]

Charlotte cười lên, nước mắt lại đồng thời rơi xuống, rơi trêи đệm lót sô-pha, nói: [Em buồn quá, đau lòng quá]

[Tôi biết, ngoan]

[Có phải hôm nay em khóc xấu lắm không]

[Không, vô cùng xinh đẹp]

[Đừng dỗ em mà, cũng không phải em chưa từng quay cảnh khóc, đạo diễn hay nói em khóc không có chút gánh nặng nào, nói khóc là khóc, còn là kiểu khóc bù lu bù loa nữa]

[Ở trong lòng tôi luôn xinh đẹp nhất]

[Tôi bảo A Tiêu mang cho em chút đồ ăn, cô ấy tới rồi, mở cửa]

Charlotte gọi Tân Tinh đi mở cửa, Tân Tinh chạy bước nhỏ đi, vừa mở cửa ra, lập tức ngây người.

Một tay Engfa cầm điện thoại, một tay khác vội vàng làm động tác "suỵt", Tân Tinh im lặng, nhận lấy bánh kem từ trong tay A Tiêu, còn có một hộp đồ ăn nhiều tầng tinh tế, hộp đồ ăn rất nặng, tay cô nàng cũng trũng xuống theo đó mới cầm chắc.

Engfa nhỏ tiếng hỏi:

-Cô Charlotte thế nào rồi?

Tân Tinh thở dài, nói:

-Ngồi ở kia bất động, đột nhiên lại bắt đầu rơi nước mắt, vừa mới bình thường một chút. Không sao đâu ạ, đợi thời gian này qua đi là ổn, trước đây chị ấy cũng như thế.

Suy nghĩ của Engfa nhanh chóng chuyển biến, hỏi:

-Em làm trợ lí của em ấy bao lâu rồi?

-Chị ấy vừa ra mắt thì em đã ở cạnh chị ấy rồi ạ.

-Em ấy đóng phim vẫn luôn tổn thương bản thân thế sao? Ờ, ý tôi muốn nói, đem bản thân hóa thành nhân vật trong phim, rất lâu mới có thể thoát vai, giống như hôm nay ấy.

Tân Tinh lí giải mấy giây, gật đầu nói:

-Vâng.

-Tôi biết rồi, em vào đi.

Tân Tinh nghiêng đầu, nghi hoặc:

-Cô không vào ạ?

-Không.

Engfa nhìn qua khe cửa một cái, chỉ có thể nhìn thấy vạt áo của Charlotte, chỉ sợ Charlotte vẫn không muốn gặp cô ấy. Với tính cách của cô, nếu muốn sẽ trực tiếp đi tìm cô ấy.

Charlotte lấy xiên xiên một miếng đồ ngọt, rất ngọt, khóe mắt cong lên, một tay gõ chữ nói: [Em vẫn hơi buồn, chị dỗ em đi?]

[Dỗ thế nào?]

[Gửi cho em một tin nhắn thoại, nói, Tiểu Char]

Một phút sau, Engfa gửi tới một tin nhắn thoại dài hai giây.

-Tiểu Char.

Âm thanh trầm thấp, cô ấy rất ít khi dùng âm thanh trầm thế này để nói chuyện, cho nên hơi khàn khàn, thấp thoáng vẻ gợi cảm khác biệt. Tỉ mỉ lắng nghe, trong đó còn ẩn chứa một tia thẹn thùng cùng non nớt không dễ phát giác.

Dòng điện vô hình lan tràn tới toàn thân, Charlotte khẽ run lên một cái, cô hòa hoãn lại một lúc, hít sâu một hơi, lắc lư cái đuôi vô hình sau lưng, được voi đòi tiên, nói: [Nói thêm một câu nữa]

Ừ? Muốn nghe cái gì?]

Nhưng Charlotte lại ấn nút ghi âm tin nhắn thoại, mặt mày cong lên:

-Nói, chị thích em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro