Thích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Engfa đi chuyến bay sáng, trời tờ mờ sáng liền xuất phát đến sân bay, trêи xe bắt đầu tranh thủ thời gian ngủ bù, sau đó qua cửa kiểm tra an ninh, vào phòng chờ, lên máy bay, ngủ từ lúc lên máy bay đến lúc hạ cánh, tận lực nâng cao tinh thần cho buổi quay phim chiều.

Vừa sáng Charlotte liền hỏi cô ấy thời gian máy bay hạ cánh, Engfa hỏi cô: [Em lại tới đón à?]

[Em chỉ hỏi thôi, không đi đón, phải quay phim nữa]

[Tôi về thẳng phim trường]

Charlotte cầm điện thoại ở phim trường thiếu chút nữa nhảy lên, trước mặt người qua người lại, bàn chân cô lại đặt xuống, miễn cưỡng kiềm chế kϊƈɦ động bay lên.

Charlotte quá mức hưng phấn, không biểu hiện được biểu cảm bi thương cần có, bị Hàn Ngọc Bình mắng nhiếc một trận, thật thà đè xuống tâm tình kϊƈɦ động, ảo tưởng cảnh tượng Engfa sắp vứt bỏ cô một phen, mới diễn đạt cảnh này.

Mười một rưỡi Engfa tới phim trường, cảnh quay buổi sáng đã quay xong, đoàn làm phim đang phát cơm hộp, khắp nơi đều là hương thơm cơm canh. Engfa đi từ đầu bên kia tới, không mang theo vệ sĩ, bên cạnh chỉ có một mình Quan Hạm, vô cùng khiêm tốn, nhưng phim trường vẫn im lặng vài phút, sau đó không khí mới chuyển động lại.

-Cô Engfa.

Ánh mắt cô say mê quấn lấy khuôn mặt của Engfa.

Engfa tự nhiên sánh vai cùng cô đi về phía Hàn Ngọc Bình, gần đây hai người thường xuyên mượn Hàn Ngọc Bình để che giấu nhằm tạo cơ hội ở chung, cô ấy không thân không sơ đáp lời.

-Buổi sáng quay phim thế nào?

-Cũng tạm ạ.

-Bị mắng rồi sao?

-Một chút chút.

Engfa tiếp tục đi về phía trước, trong giọng nói mang theo ý cười:

-Trước giờ Hàn Ngọc Bình mắng người cũng không chỉ mắng một chút chút.

-Chẳng phải vì em biết cô sắp về, nên vui quá sao, trạng thái không tốt, cho nên mới bị mắng.

-Phải tận tâm với nghề.

Engfa nói, vô thưởng vô phạt châm chọc cô một chút.

-Biết rồi, sau này em sẽ chú ý.

Hàn Ngọc Bình nhìn thấy bóng dáng Engfa từ xa đi tới, nhanh chóng hít vội một hơi, nửa điếu thuốc trong ngón tay nhanh chóng chỉ còn lại đầu thuốc, ông vội vàng phẩy phẩy làn khói trước mặt, nhấc chân dập tắt tàn lửa, ra sức nghiền nghiền, đá xuống dưới gầm bàn, triệt để phi tang bằng chứng.

-Đạo diễn Hàn, cháu về rồi.

-Về rồi à.

Mặt Hàn Ngọc Bình không gợn sóng, lật một trang trong cuốn phân cảnh trong tay.

-Chú hút mấy điếu rồi?

-Một điếu.

-Thật sao?

-Thật.

-Đạo diễn Hàn hút mấy điếu rồi?

Engfa quay sang hỏi Charlotte.

-Ba điếu, vừa nãy là điếu thứ tư, trước khi cô đi tới đã kịp thời phi tang.

Hàn Ngọc Bình nghiến răng, lườm cô, nếp nhăn pháp lệnh hai bên cánh mũi co chặt, trũng xuống mấy hố sâu, khuôn mặt vốn dĩ không giận tự uy nhất thời lộ ra vẻ hung ác.

Charlotte quen đường quen lối trốn ra sau lưng Engfa.

Tay Engfa đưa ra sau vỗ vỗ lấy tay cô, biểu thị cô đừng sợ.

Thần tiên đánh nhau, Charlotte ở một bên hít hà chút náo nhiệt, kết quả chấm dứt bằng lời đảm bảo một ngày không hút quá hai điếu, nếu không Engfa sẽ tố cáo với vợ ông.

-Tiệc sinh nhật tối qua náo nhiệt không ạ?

-Cũng tạm.

Charlotte có chút không hài lòng nhìn Engfa , Engfa khựng lại, thốt ra nhiều hơn mấy chữ:

-Là tiệc rượu với tính chất thương mại.

-Chị uống rượu sao?

-Cũng tạm.

Engfa lại đáp một câu theo thói quen, không đợi Charlotte nhìn sang, cô ấy mím môi, tự bổ sung.

-Một chút chút, lúc rời đi còn rất tỉnh táo.

Charlotte hoàn hồn, vui vẻ điên cuồng, vội vàng bắt lấy tay của người phụ nữ ấy, Engfa nhanh tay lẹ mắt rụt lại, nhỏ tiếng nhắc nhở:

-Đang ở phim trường.

-Phòng nghỉ được không ạ?

Engfa cương quyết từ chối:

-Không được.

Không những không cho đến phòng nghỉ, Engfa ăn cơm xong liền tự quay về, không ở lâu, trước khi đi còn để lại một câu:

-Điều chỉnh trạng thái cho tốt, nếu buổi chiều phát huy không tốt, tôi và đạo diễn Hàn sẽ cùng mắng em.

-Cô sẽ không nỡ đâu.

-Em xem tôi có nỡ hay không.

Mặt mày rõ ràng dịu dàng quá đáng.

...

Cảnh phim "Bản Sắc" quay buổi chiều, Thẩm Mộ Thanh đang cảm thấy vô cùng áp lực trong lời khuyên can của trưởng bối, những lời ong tiếng ve của bà con lối xóm cũng như ở trường học, Hứa Thế Minh lại ngày đêm thật lòng hối hận nhận lỗi với cô, thậm chí sẵn sàng sai khiến con trai Hứa Địch, bảo Hứa Địch tới khuyên mẹ đừng li hôn.

Con trai còn nhỏ tuổi đưa cánh tay nhỏ nắm lấy vạt áo của mẹ, lắc lư, ngửa mặt non nớt nói: "Mẹ đừng li hôn được không ạ?"

Vành mắt Thẩm Mộ Thanh đột nhiên đỏ ửng.

Sau đó cô ấy và Hàn Tử Phi gặp mặt, trong ánh mắt kiên định trước nay của đối phương, lần đầu tiên cô ấy do dự.

"Bản Sắc, phân đoạn 43, cảnh 1, lần 1, diễn!"

Những lời ong tiếng ve gần đây truyền đi khiến Hàn Tử Phi hoảng loạn, tối qua cô còn cãi nhau một trận với bố mẹ, là vì chuyện Thẩm Mộ Thanh muốn li hôn. Cô vốn cho rằng cha mẹ sáng suốt nhưng lại không khác gì những kẻ đang đàm tiếu ngoài kia, "Cuộc sống nhà ai chẳng trải qua như thế, chỉ có mỗi cô ấy là muốn li hôn", "Con cái lớn thế rồi còn muốn li hôn", "Cưới người phụ nữ như thế đúng là gia môn bất hạnh", tức đến nỗi cô đóng sập cửa ra khỏi nhà.

Tối qua cô muốn tới an ủi Thẩm Mộ Thanh, nhưng gần đây Hứa Thế Minh phòng bị cô rất cẩn thận, cũng có khả năng là sợ Thẩm Mộ Thanh trực tiếp chạy mất, suốt ngày đóng cổng, cô cũng không vào được. Hôm nay cố tình trốn tiết chạy tới trường gặp cô ấy.

Hàn Tử Phi vẫn luôn chín chắn trước mặt Thẩm Mộ Thanh, cô ôm người phụ nữ ấy vào trong lòng, khẽ vỗ lưng an ủi, nói: "Đừng sợ."

Cái ôm của người phụ nữ trẻ tuổi vừa ấm áp vừa khiến người ta an tâm, Thẩm Mộ Thanh nắm chặt lấy góc áo trêи vai của cô, giống như muốn lấy ra sự dũng cảm từ đó, nhưng lời của Hứa Địch lại vang vọng bên tai cô ấy mọi lúc mọi nơi.

... Mẹ đừng li hôn được không ạ?

Ở góc độ Hàn Tử Phi không nhìn thấy, ánh mắt của cô ấy tràn ngập vẻ giãy giụa cùng đau khổ.

Hàn Tử Phi phát hiện người phụ nữ trong lòng khẽ run lên, vội vàng buông lỏng cô ấy ra, ân cần hỏi:

-Chị sao thế? Khó chịu sao?

Thẩm Mộ Thanh nhấc khóe môi lên, miễn cưỡng nặn ra nụ cười, nói:

-Không, chỉ là vừa nãy... nổi gió rồi.

-Em lấy áo khoác cho chị.

-Ừ.

Thẩm Mộ Thanh khẽ nói.

Hàn Tử Phi vô cùng quen thuộc với căn phòng của cô ấy, cô mở tủ quần áo, ép buộc bản thân bỏ qua trang phục của người đàn ông kia, một tay lấy chiếc áo khoác, khẽ cười quay đầu:

-Chị thích chiếc áo màu xanh? Hay thích chiếc áo màu đỏ?

Âm thanh còn chưa kết thúc, gò má cô liền nóng lên.

Thẩm Mộ Thanh đi tới gần, hôn khẽ lên mặt cô.

Lồng ngực Hàn Tử Phi phập phồng, ánh mắt sâu thẳm, treo chiếc áo màu đỏ lại, cánh tay giữ lấy eo Thẩm Mộ Thanh, cúi đầu hôn lên môi người phụ nữ ấy.

Thẩm Mộ Thanh nhắm mắt, đầu ngón tay co chặt, lông mi dài run lên, đuôi mắt chầm chậm nhuộm lên một tầng ẩm ướt.

Xin lỗi Tử Phi, có lẽ tôi... không kiên trì được nữa rồi.

...

Hàn Ngọc Bình: "Cắt!"

Ông tỉ mỉ xem phát lại một lần, nói: "Đạt rồi."

Cảnh quay buổi chiều quay bốn lần, lúc kết thúc công việc đã gần chiều tối, Engfa tẩy trang thay quần áo xong, ngồi lên xe chuyên dụng của mình, nhưng chiếc xe không đi về hướng khách sạn.

Charlotte chậm hơn cô ấy một bước, ngồi trêи xe của đoàn làm phim thì nhận được tin nhắn của cô ấy, là một địa chỉ, nhìn giống như khu biệt thư cao cấp nào đó.

Engfa: [Sau khi về khách sạn, thì đến địa điểm này, tôi đợi em]

Charlotte lập tức tưởng tượng những chuyện không chút đứng đắn, nhanh chóng gõ chữ: [Vâng! Em đến nhanh thôi!]

[Đi đường cẩn thận, đừng để bị phát hiện]

Charlotte đi xe tới cổng khu nhà, bảo an rất nghiêm, người lạ không thể vào, cô gửi tin nhắn cho Engfa, Quan Hạm ra đón cô. Charlotte vừa đi vừa đánh giá độ xanh hóa của khu nhà này, trong lòng nghĩ: Lẽ nào đây là nhà riêng của Engfa?

Chị ấy gọi riêng mình tới đây là có ý gì? Có phải chị ấy không nhịn được nữa rồi? Hay là muốn tỏ tình với mình? Sau đó thuận nước đẩy thuyền thế này thế kia? Mình nên đưa đẩy ngại ngùng hay là to gan chủ động tích cực chiều theo?

Quan Hạm nhìn ra nhưng không vạch trần, trêи đường duy trì khuôn mặt lạnh lẽo không cảm xúc, đưa cô đến cửa, mở mật mã, làm tư thế "mời vào", rồi lặng lẽ lùi đi.

Phòng khách không bật đèn, ánh sáng tối tăm, người phụ nữ chân dài đan nhau ngồi trêи sô-pha, không nhìn rõ biểu cảm của cô ấy, bàn trà phía trước là chiếc máy tính xách tay vẫn đang sáng màn hình.

Charlotte nổi lên một tia bất an lạ lùng.

Engfa quay đầu lại, âm thanh dịu dàng, không chút khác biệt so với lúc trước:

-Đến rồi à.

-Em có thể bật đèn không?

-Có thể.

Ánh sáng đột nhiên lan tỏa chói mắt khiến Engfa híp mắt lại, cô ấy giơ tay chắn trước mắt, không đợi cô ấy buông xuống, một bàn tay khác tiến tới thay thế, che đi đôi mắt cô ấy.

Hơi thở ấm áp phả lên môi, sau đó hôn xuống.

Không cần lo lắng đến những ánh mắt thăm dò mọi lúc mọi nơi, không cần để ý thời gian sắp quay cảnh phim tiếp theo, một tay Charlotte ôm lấy má Engfa, hôn rất sâu, thi thoảng khẽ cắn lấy bờ môi cô ấy.

Da đầu Engfa run rẩy, lí trí nhấc lên một đường, khi Charlotte muốn tiến thêm một bước liền đẩy cô ra, trong đôi mắt hoa đào phủ lên một tầng hơi nước ướt át, hơi thở không ổn định nói:

-Tôi có chuyện muốn nói với em.

Charlotte ngồi bên cạnh cô ấy, ánh mắt tùy tiện lướt lên màn hình máy tính trêи bàn trà, có chút quen mắt, giống như giao diện diễn đàn, cô không nhìn lâu, quay mặt nhìn vào mắt Engfa:

-Gì ạ?

-Tối qua lúc tham dự tiệc sinh nhật của Ảnh đế Kiều có gặp được hiệu trưởng Tôn, ông ấy nhắc tới chuyện năm ngoái em bị Hoắc Ngữ Kha cướp mất danh hiệu đại diện sinh viên tốt nghiệp ưu tú.

Ngừng giây lát, ánh mắt cô ấy chân thành nói:

-Là lỗi của tôi, tôi không chú ý đến những chuyện xảy ra với em, cho nên hại em phải dùng cách thức đó để phản kϊƈɦ, mới có thể giành lại thứ em nên có.

Cách thức đó?

Charlotte tỉ mỉ nhớ lại, đột nhiên biến sắc.

-Tôi đã xem bài đăng của em, còn có những bài đăng phía sau của những sinh viên khác, lúc mới đầu là thảo luận sôi nổi về danh hiệu, nhưng sau đó đã hoàn toàn vượt khỏi chủ đề, biến thành những lời vu khống mà nhục mạ cô gái đó. Tôi nghe nói ở ngoài có đám người quá khích, có người từng cố ý thả rắn trêи đường cô ta đi qua, tuy là không có độc. Cô ta làm sai, nhưng hậu quả lại vượt xa những gì cô ta đáng nhận. Xuất phát điểm của em có lẽ là chính nghĩa, nhưng những người sau đó thì sao? Có phải bọn họ có thù chung, hoặc là thù riêng, hoặc là xuất phát từ sự đố kị và ghen ghét đơn thuần, để trừng phạt diện rộng không? Sức mạnh của ngôn ngữ không thể dự đoán, nếu cô ta vì thế mà xảy ra chuyện, em...

Engfa tạm thời rời khỏi chiếc vỏ của mình, muốn nói những lời đại loại như "Em chính là đầu sỏ tội ác", lại cảm thấy quá nặng, thế là sửa thành:

-Lương tâm em có thấy bất an không?

Mọi người đều như vậy, hôm nay tôi không bôi nhọ cô, ngày mai cô sẽ bôi nhọ tôi, lan truyền tin đồn bịa đặt, sớm đã thành quen.

Cô ấy rũ mắt nhìn vào lòng bàn tay trong giây lát, khẽ làm động tác hít thở sâu, nói:

-Nếu lần sau gặp chuyện gì không giải quyết được, em nói với tôi, bàn bạc với tôi một chút, đừng tự mình ra tay, cũng đừng dùng cách này, được không?

Charlotte cúi đầu, không tiếp lời.

Engfa thở dài trong lòng: Quả nhiên thất bại rồi. Không sao, mình giảng giải cho em ấy mấy lần, sớm muộn gì em ấy cũng sẽ hiểu.

-Chúng ta lấy ví dụ...

Đột nhiên Charlotte khẽ ngắt lời cô ấy:

-Còn chị thì sao?

-Gì cơ?

Chị bị đám người kia lăng mạ vu khống, bị tất cả mọi người làm nhục giày xéo, bị đám phóng viên ép quỳ xuống xin lỗi, bị bố ruột đâm sau lưng, tất cả mọi người đều không hề áy náy, có ai suy nghĩ tới cảm nhận của chị chưa?

Thái độ của cô lúc này hoàn toàn khác thường, Engfa dường như lập tức phản ứng lại, buột miệng nói:

-Em điều tra tôi?

-Vâng.

-Dựa vào cái gì người khác bắt nạt chị hạ thấp chị, khinh thường chị làm nhục chị, tùy tiện bịa đặt những chuyện chị vốn dĩ chưa từng làm, khiến khắp người chị là tiếng xấu, chưa từng rửa sạch, tại sao chị còn nghĩ cho bọn họ?

-Đây là hai chuyện.

-Chỉ là một chuyện thôi! Chị không thể ích kỉ một chút sao? Người ta bắt nạt chị thì chị bắt nạt lại, trước đây chị không có nền móng, bây giờ trong giới có mấy người là đối thủ của chị? Hách Mỹ Hoa kia, lần trước cô ta nhét phụ nữ lên giường chị, em không tin đời tư của cô ta trong sạch. Chị vạch trần cô ta đi, mặc kệ cô ta có làm hay không làm, toàn bộ đổ lên đầu cô ta, để cô ta cũng bị người khác mắng chửi, để cô ta cũng nếm thử mùi vị bị mọi người chỉ trích! Nếu có thể, em muốn khiến cô ta bị tùng xẻo...

-Charlotte.

Engfa cắt đứt âm thanh càng ngày càng to của cô, biểu cảm thâm trầm trước giờ chưa từng có.

Cô ấy biết những lời của Charlotte chưa chắc đã là lời thật lòng, nhưng cho dù chỉ là những lời trong lúc kϊƈɦ động, cũng quá kϊƈɦ thích rồi.

Charlotte không hề báo trước nhào vào lòng cô ấy, nghẹn ngào khóc lên.

-Em không cam tâm...

Nước mắt của Charlotte rơi xuống như mưa, nỉ non nói:

-Tại sao...

Tại sao những người đã từng tổn thương chị không hề bị báo ứng, trêи đời này thật sự còn có công bằng nữa không?

Engfa hoang mang lo sợ vì nước mắt của cô, khẽ vỗ lưng cô dỗ dành:

-Đều đã qua rồi, em đừng buồn bã như thế.

-Thật sự đã qua rồi sao?

Engfa im lặng.

-Chưa qua, đúng không? Nếu không sẽ không bị những cơn ác mộng quấn lấy từ mười năm trước, tới bây giờ vẫn không ngủ ngon.

Chuyện bị ép quỳ xuống quả thật là mở đầu cho cơn ác mộng của Engfa, nhưng nó chỉ là một phần trong cơn ác mộng ấy, những chuyện khác tạm thời Engfa không muốn nói.

Engfa xoa xoa đầu cô, nói:

-Tôi kể cho em một câu chuyện nhé. Có khả năng là một câu chuyện cũ rích, nếu em từng nghe rồi, thì nghiêm túc nghe thêm một lần nữa.

Engfa kể câu chuyện dũng sĩ diệt rồng, quả thật phần lớn mọi người đã từng nghe.

Trước đây, ở gần một thôn làng xuất hiện một con ác long, ác long yêu cầu thôn làng đó mỗi năm phải hiến tế một thiếu nữ. Thế là người trong thôn liền cử dũng sĩ khỏe mạnh nhất đi giao đấu với ác long, nhưng không có ai sống sót trở về. Sau đó có một dũng sĩ xuất phát tới hang ổ của ác long, có người lặng lẽ theo dõi. Người đó nhìn thấy dũng sĩ dùng kiếm đâm chết ác long, sau đó nằm ngửa trong đống châu báu của cải trong ổ rồng, dần dần mọc ra vảy, đuôi, và cánh, cuối cùng biến thành ác long.

Âm thanh của cô ấy rất dịu dàng, mang theo sức mạnh trấn tĩnh lòng người, vô cùng sống động.

Charlotte nghe hiểu.

Sau khoảng dài im lặng, cô nói:

-Sau này em sẽ không làm thế nữa.

Engfa cúi đầu hôn lên tóc cô, dịu dàng nói:

-Ngoan.

Còn có một câu cô ấy không nói, nếu bắt buộc phải có một người biến thành ác long, người đó chỉ có thể là cô ấy. Không phải vì bảo vệ châu báu, mà là vì bảo vệ công chúa của cô ấy.

-Nhưng em vẫn tức giận.

-Vậy tôi nói chút chuyện cho em vui nhé?

-Gì ạ?

-Ừm. Công ty quản lí khi tôi ra mắt, đối xử với tôi rất... không tốt.

-Nào có không tốt, chính xác là xấu xa chết mất!

-Cái này em cũng điều tra rồi sao?

-Vâng. Chị giận sao ạ?

-Giận.

Engfa cười nói.

-Giận sao chị còn cười?

-Nhìn thấy khuôn mặt em liền không giận nữa.

-Đáng ghét, không phải chị nói chuyện để em vui sao? Sao còn chưa nói?

-Vậy tôi tiếp tục nói, công ty đó đóng cửa rồi, em biết tại sao không?

-Em biết, là rửa tiền.

-Vậy em biết chứng cứ do ai thu thập đệ trình không?

-Không biết. Lẽ nào là...

Engfa lúng túng xoa xoa mũi.

-Là tôi và An Linh.

Charlotte không nhịn được cười tươi như hoa.

-Vui chưa?

-Vui.

Càng vui hơn là, cô phát hiện người cô yêu không lương thiện tới mức không chút sắc sảo, chỉ là kiên trì giữ giới hạn và nguyên tắc của bản thân, trong cái giới này, dường như không có ai còn bảo vệ những thứ quý giá khó khăn lắm mới làm được.

-Cho dù người khác có thế nào, em và tôi phải làm được những việc ngửa đầu không thẹn với trời, cúi đầu không thẹn với người, hỏi lòng...

Cô ấy chỉ vào lồng ngực mình.

-Không thẹn với mình.

Quang minh lỗi lạc, một đời trong sạch.

Hai người làm tổ trêи sô-pha mềm mại yên lặng hôn nhau, không mang theo bất kì ham muốn ȶìиɦ ɖu͙ƈ nào, cảm nhận sự dựa dẫm thân mật từ linh hồn của đối phương.

Đôi môi tách ra, Charlotte hôn lên trán của người phụ nữ ấy, giữ lấy vai của Engfa, ôm lấy cô ấy vào trong lòng mình, thở ra thật dài thật dài, cân nhắc câu từ, hỏi cô ấy.

-Chị có thích em không?

Engfa im lặng.

Charlotte đã dự đoán được Engfa sẽ không lên tiếng, cho nên vẻ mặt không lộ ra điểm nào khác thường.

Engfa thường không hay trả lời vấn đề của cô, đặc biệt là liên quan tới phương diện tình cảm, không chỉ là vì những lo lắng trong lòng của cô ấy, mà còn là vì tính cách quá nội liễm, không giỏi biểu đạt, cho dù trong lòng có long trời lở đất đến đâu, biểu hiện ra ngoài cũng chỉ lặng thinh không nói.

-Thích em thì gật đầu, không thích thì lắc đầu.

Việc này đơn giản hơn lên tiếng rất nhiều.

Nhưng Engfa vẫn rất lâu không có động tĩnh.

Charlotte không từ bỏ, nắm lấy bàn tay đang thõng bên người của cô ấy.

Từng hơi ấm phủ lên mu bàn tay lạnh lẽo của cô ấy, cuối cùng Engfa cúi đầu, biên độ gật đầu rất nhỏ, sau đó còn cúi mặt xuống giống như xấu hổ, không dám nhìn cô.

Cho dù Charlotte nói với bản thân ngàn vạn lần trong lòng rằng Engfa thích cô, cũng không thể bì được một sự khẳng định đơn giản của Engfa tối nay. Dường như cô vui đến nỗi rơi lệ, ôm chặt lấy Engfa.

-Cảm ơn.

Cô gác cằm lên đỉnh đầu của người phụ nữ ấy, hai mắt ngấn nước, không ngừng thút thít nói.

-Cảm ơn chị thích em.

Vành mắt Engfa cũng chua xót, cô ấy hé miệng ra, nhưng không cách nào nói thành lời, chỉ có thể ra sức ôm lại cô, nói với cô tấm lòng của mình.

Nói cảm ơn phải là cô ấy mới đúng.

Cảm ơn em đã không sợ hãi những mũi gai nhọn trêи người chị, vẫn kiên trì đi về phía chị như thế.

-Chị có đồng ý làm bạn gái em không?

Ánh mắt của Engfa lộ ra một tia chấn động rất dễ phát hiện.

-Đồng ý thì gật đầu, không đồng ý thì lắc đầu.

Cô không được câu trả lời.

-Chị vẫn chưa nghĩ kĩ? Đúng thì gật đầu, không đúng thì lắc đầu.

Gật đầu.

Thật ra vấn đề này Engfa có thể lên tiếng trả lời, nhưng so với lên tiếng, cô ấy tình nguyện giao tiếp như vậy, khiến cô ấy cảm thấy rất thoải mái.

-Chị suy nghĩ rất nhiều?

"Gật đầu."

-Có liên quan tới gia đình chị?

Engfa gật đầu, một lúc sau, lại lắc đầu.

Cái này có ý gì?

Nhưng trò chơi gật đầu là có lắc đầu là không, quá khó để hỏi ra đáp án chính xác, cô chỉ có thể suy đoán hỏi một câu:

-Có liên quan tới bản thân chị?

Engfa gật đầu.

....

Hàn Ngọc Bình vỗ miệng, nhíu mày nói.

-Hai người đều phải kiềm chế. Lát nữa Charlotte nắm lấy cổ tay của Engfa, cứ nắm lấy, đợi cô ấy nói tới câu thứ hai thì thả tay cô ấy ra, vẻ mặt nín nhịn, bi thương nhưng phải miễn cưỡng vui vẻ, tốt nhất là có thể nặn ra ít nước mắt lấp lánh, không có cũng được, xem phản ứng lúc đó của cháu, nếu không chảy nước mắt được cũng không cần miễn cưỡng.

-Cảm xúc của Engfa giấu càng sâu hơn Hàn Tử Phi, đợi sau khi Hàn Tử Phi đi, cháu biểu hiện ra một góc lạnh lùng, nghe thấy tiếng gọi của con và chồng, cháu cũng không có thời gian buồn bã, liền quay lại vào nhà.

Hàn Ngọc Bình hỏi:

-Được không?

-Được.

-Không vấn đề ạ.

Khi chính thức quay phim liền xảy ra vấn đề.

"Bản Sắc, phân đoạn 44, cảnh 1, lần 1, diễn!"

Hàn Tử Phi mẫn cảm lại thông minh, số lần Thẩm Mộ Thanh gặp mặt cô càng ngày càng ít, khó khăn lắm cô mới tránh được Hứa Thế Minh đi gặp cô ấy, nhưng bên cạnh cô ấy còn có Hứa Địch, không cho cô có cơ hội ở riêng với cô ấy, cô liền cảm thấy chuyện này không đúng.

Những lời đàm tiếu ở ngõ Dương Tây dần dần dừng lại, mọi người đều nói "Vốn dĩ chỉ là náo loạn thôi, người phụ nào thật sự ly hôn chắc chắn cả đời nhà mẹ đẻ không ngẩng đầu lên được", "Ly hôn rồi cô ta còn có chỗ nào để đi?" Sau khi những lời chua nghiệt điêu ngoa qua đi, có bà cô bà thím nào đó gặp Thẩm Mộ Thanh liền khuyên một câu "Sau này sống cho tốt, cuộc sống sẽ ngày một tốt dần lên", ba người nhà họ Hứa cùng đi cùng về, cha hiền con hiếu, Thẩm Mộ Thanh dịu dàng xinh đẹp, lại trở thành gia đình hạnh phúc người người ngưỡng mộ.

Ngay cả bố mẹ của Hàn Tử Phi cũng thấy ngưỡng mộ khi nhắc tới nhà họ Hứa.

Tâm trạng Hàn Tử Phi bất an, tình cảm khiến cô tiếp tục tin tưởng Thẩm Mộ Thanh, tin tưởng cô ấy sẽ ly hôn với Hứa Thế Minh, sẽ đầu bạc răng long trọn đời trọn kiếp cùng cô, nhưng lí trí lại ép cô đối mặt với hiện thực.

Gần đây mẹ Hàn về nhà ngoại, mang theo ít đặc sản, giao cho Hàn Tử Phi đang ở nhà mang một ít đi tặng hàng xóm, hàng xóm đương nhiên bao gồm cả nhà Thẩm Mộ Thanh. Hàn Tử Phi cố tình mang cho nhà Thẩm Mộ Thanh cuối cùng.

Nhà họ Hứa cách một bức tường đang ăn cơm tối, trong sân treo đầy ớt khô, bàn đá xanh có đồ chơi của trẻ con, ánh chiều tà chiếu xuống, trong sân nhuộm lên sắc vàng, đẹp như một bức tranh sơn dầu rực rỡ màu sắc. Nghe thấy tiếng gọi ngoài cửa, Thẩm Mộ Thanh đi theo ánh sáng bước từ trong nhà ra.

Cô ấy đi từng bước tới gần, giọng điệu giống như hàng xóm láng giềng gọi cô:

-Tiểu Phi.

Vành mắt Hàn Tử Phi đột nhiên chua xót.

Rất lâu rồi, cô không được nhìn kĩ cô ấy như thế.

-Cô Thẩm.

-Có chuyện gì không?

Thẩm Mộ Thanh hỏi.

Hàn Tử Phi giơ chiếc túi trêи tay lên, nặn ra một nụ cười như thường ngày, tươi cười cong khóe mắt lên:

-Mẹ em bảo em mang cho nhà cô chút đặc sản của quê ngoại mẹ.

-Có lòng quá.

Thẩm Mộ Thanh dịu dàng cười cười, đưa tay nhận lấy.

Hàn Tử Phi đột nhiên nắm lấy cổ tay cô ấy, dùng rất nhiều sức.

Cô lấy hết dũng khí, nhìn thẳng vào mắt cô ấy.

Đôi môi Thẩm Mộ Thanh ngậm chặt, không hề lên tiếng.

Bên trong truyền tới âm thanh hỏi han của Hứa Thế Minh:

-Mộ Thanh, em vẫn ở ngoài à?

Thẩm Mộ Thanh nhìn vào mắt Hàn Tử Phi, tự nhiên như không đáp lại:

-Vâng, em vào ngay đây.

-Cơm canh nguội cả rồi.

-Anh ăn trước đi.

Đáy mắt Hàn Tử Phi lướt qua một tia đau đớn, năm ngón tay đang nắm cổ tay của cô ấy khẽ run lên.

-Về nhà đi.

Thẩm Mộ Thanh cuối cùng cũng lên tiếng, ánh mắt vẫn dịu dàng.

Khóe môi Hàn Tử Phi thử cong lên, cười nói:

-Không phải em đã ở đây rồi sao?

Thẩm Mộ Thanh thiếu chút nữa không kìm nén được, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.

-Về đi.

Cô ấy lại nói.

Cô ấy nhìn cô, nhìn cô rất lâu, mãi đến khi nụ cười của người phụ nữ trẻ tuổi dần vỡ vụn trước mắt cô ấy, nhìn thấy vành mắt ửng đỏ của cô, nhanh chóng nổi lên một tầng hơi nước ươn ướt.

Hàn Tử Phi buông cổ tay cô ấy ra, đặt túi đặc sản lên tay cô ấy.

-Cô... nhớ ăn đấy, em về đây.

Cô vẫn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, còn khó nhìn hơn khóc.

Thẩm Mộ Thanh chăm chú nhìn bóng lưng rời đi của cô, ánh mắt tối lại.

Sau đó thân thể cô ấy chao đảo không vững, bờ vai vốn thẳng tắp dần dần cúi xuống, giống như chịu đựng cơn đau đớn khủng khϊế͙p͙, đè nặng lên lưng cô ấy. Những giọt mồ hôi lăn dài từ trán xuống, hô hấp khó khăn.

-Mộ Thanh?

Hứa Thế Minh ra ngoài, trong sân chỉ còn lại một mình Thẩm Mộ Thanh, cô ấy đứng thẳng lưng, giống như ban nãy chỉ là ảo giác, thái độ tự nhiên nói: "Vào thôi."

...

Hàn Ngọc Bình: "Cắt."

Ngón trỏ của ông gõ nhẹ lên mặt bàn, phát đoạn phim xem lại.

Charlotte và Engfa ở cạnh ông, Hàn Ngọc Bình lề mề không lên tiếng, Charlotte thấp thỏm nhìn Engfa, Engfa cho cô một ánh mắt "đừng lo lắng."

Hàn Ngọc Bình: "Ờ, tôi cảm thấy cảm xúc chỗ này có chút hơi quá."

-Đoạn lúc rời đi, Hàn Tử Phi khóc như mưa, vậy đoạn cãi nhau phía sau hai đứa định diễn thế nào?

Với tính cách của Hàn Tử Phi, cô sẽ không dễ dàng từ bỏ, cũng không dễ khóc lóc thảm thiết như thế. Cho nên sau cảnh phim này, còn có một cảnh hai người cãi nhau, cũng là cảnh Thẩm Mộ Thanh chính thức nói ra lời chia tay, trêи đường về nhà Hàn Tử Phi khóc đến tắt thở, từ đó hai người mới coi như thật sự đường chia hai ngả.

Bây giờ dáng vẻ của cô như cắt từng khúc ruột, vừa lặp lại vừa tách rời với cảnh sau.

-Là vấn đề của cháu.

-Đừng vội nhận lỗi, chúng ta thảo luận một chút.

Cuộc thảo luận này diễn ra nửa tiếng đồng hồ, Charlotte thử quay lại cảnh kia, lần này còn không bằng ban nãy. Chỉ còn lại mấy cảnh quay cuối cùng, đều là cảnh quan trọng, ngày đóng máy vẫn còn dư dả, Hàn Ngọc Bình cùng hai diễn viên chính nghiên cứu cảnh quay, cũng không nóng vội, kiên nhẫn từ từ bàn bạc.

Mấy lần quay đều không vừa ý, Hàn Ngọc Bình để mọi người nghỉ ngơi, bản thân nhìn những trang cuối cuốn phân cảnh, bắt đầu vò đầu bứt tai.

Engfa an ủi cô:

-Đừng hoảng.

-Em không hoảng.

-Thật sao?

-Giả đấy.

Charlotte không tìm được trạng thái hài lòng nhất của bản thân, hai tay xoa má mình, thở dài.

-Có tiện nói nguyên nhân với tôi không?

-Không tiện?

-Không phải không tiện. Sợ chị nói em đạo đức giả, còn nói em không tận tâm với nghề.

-Nói thử xem?

-Chị phải hứa không mắng em.

-Tôi không phải Hàn Ngọc Bình.

-Mặc kệ, chị hứa đi.

-Được, tôi không mắng em.

-Em vừa nghe thấy giọng nói của chị nói những lời kia với em, đôi mắt chị nhìn em vô tình như thế, em không có cách nào khống chế được bản thân, em cảm thấy không phải Hàn Tử Phi chia tay, mà là em chia tay, tuy rằng còn chưa bên nhau.

Vô cùng kì quái, trước đây Engfa cự tuyệt cô như thế, cô cũng có thể tiếp tục chiến đấu, muôn phần kiên định, bây giờ vừa đạt được một câu thích, không muốn nghe dù chỉ một câu nặng lời của cô ấy, một ánh mắt lạnh lùng cũng không chịu được, chỉ mong cô ấy ở bên mình mọi lúc mọi nơi, dính lấy mình, yêu chiều mình, bản thân cũng yêu chiều cô ấy.

-Chẳng lẽ là lỗi của tôi?

-Em không nói như thế, là lỗi của em, em...

Ngón tay của Engfa co lại búng lên đầu cô, cười cười khẽ trách:

-Không tận tâm với nghề.

-Chị đã nói không mắng em mà.

-Không tận tâm với nghề là mắng người sao?

-Không tính.

Engfa trầm ngâm nói:

-Tôi có cách này.

-Gì ạ?

-Không phải em không biệt được tôi và Thẩm Mộ Thanh sao? Vậy trước lúc quay phim tôi sẽ cho em ấn tượng sâu sắc một chút, có phải em sẽ không thoát vai đúng không?

-Sâu sắc một chút là gì?

Engfa dừng lại hai giây ngắn ngủi, nói:

-Đến phòng nghỉ đi.

Trong phòng nghỉ, Engfa nắm lấy cổ áo lơi lỏng của Charlotte, nói:

-Kế tạm thời, em không thể luôn dựa vào cách này, bản thân còn phải học cách phân biệt phim ảnh và hiện thực.

Trái tim của Charlotte còn chưa hoàn hồn khỏi hành động kịch liệt, gò má nóng bỏng, hai môi rực rỡ khác thường, mơ mơ màng màng gật đầu.

Engfa tiện miệng hỏi:

-Trước đây em diễn phim khác cũng thế này sao?

-Thế nào ạ?

-Người kịch không phân biệt được.

-Em...

Nên nói với Engfa thế nào đây, cô diễn một bộ phim tình yêu, quả thật sẽ thật sự yêu một người, ngoài đời cũng sẽ nảy sinh tình cảm đặc biệt với diễn viên ngoài đời. Nếu không phải Engfa sớm đã chiếm trọn trái tim cô, cô còn có hợp đồng trêи người, không thể yêu đương với người khác, cho nên mạnh mẽ kiềm chế ngoài đời, bây giờ có lẽ cũng có mấy mảnh tình vắt vai rồi cũng nên.

Có một cuộc tình khiến cô ấn tượng sâu sắc nhất, là bộ phim tình yêu cô quay ba năm trước, trong phim yêu đến chết đi sống lại, ngoài đời cô nhìn thấy nam diễn viên chính đều hoảng hốt tinh thần, cố ý tránh người ta. Nam diễn viên chính còn cho rằng bản thân có chỗ nào đắc tội với cô, lo lắng bất an một phen, nghe ngóng chỗ này chỗ kia, sau khi biết nguyên nhân liền dở khóc dở cười, hai người liền ăn ý duy trì khoảng cách trong cuộc sống bình thường. Trong bộ phim đó có một cảnh rất quan trọng, là cảnh triệt để tạm biệt nam chính, sau khi kết thúc Charlotte từ trước ống kính máy quay xông tới, nhào vào lòng nam chính khóc lóc thảm thiết, hai người ôm nhau rơi lệ, bây giờ trêи mạng vẫn còn lưu truyền đoạn video đó. Cũng vì thế, fan CP của Charlotte và diễn viên đó đều coi đoạn video đó như bảo bối trấn trụ thuyền bè.

Quan Hạm gõ cửa, Engfa kịp thời dừng chủ đề lại, nói:

-Ra ngay đây.

Có "chỉ bảo" của Engfa, Charlotte quay lại cảnh phim này hai lần, quả nhiên không tiếp tục xuất hiện vấn đề ảnh hưởng quá mức từ cảm xúc cá nhân, Hàn Ngọc Bình hất tay, hô: "Đạt rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro