Chung giường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Vậy em thì sao?

Charlotte nói xong câu này, hành lang đột nhiên im lặng như tờ.

Engfa vẫn giữ thái độ thản nhiên, lúc này đầu lông mày đã nhăn lại nhưng không thể phát giác.

Cuối xuân nhiều mưa, buổi tối đi ngủ cũng cảm thấy lạnh lẽo, không đắp chăn kĩ rất dễ bị cảm lạnh.

Hai người mặt đối mặt im lặng một lúc lâu, Charlotte lặng lẽ nghĩ: Chị ấy đang khó xử.

Charlotte nói câu này không phải muốn lợi dụng cô ấy, chỉ là nhất thời nhanh mồm, cộng thêm sợ trạng thái một mình của cô ấy không quá ổn, buổi tối lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, cô đã tính toán, nếu Engfa không cho cô vào phòng chung, cô sẽ ngồi ở hành lang đến khi trời sáng, rồi rời đi trước khi cô ấy tỉnh giấc.

Nhưng trước lúc đó, Charlotte lừa cô ấy nói:

-Em xuống tầng chen chúc với Tân Tinh.

Engfa khẽ nhíu mày lại.

Cô ấy không nói được, cũng không nói không được, quay người mở cửa phòng mình, một mình đi vào trong. Charlotte nhìn theo bóng lưng khuất sau cánh cửa phòng của cô ấy, quay người đi xuống tầng, diễn kịch phải diễn đến cuối cùng.

Đột nhiên cô ý thức được điều gì đó, mạnh mẽ quay đầu nhìn một cái.

Engfa... không đóng cửa.

Cánh cửa kia mở lấp ló, giống như đang đợi ai đấy.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Charlotte hiểu rồi, trái tim trào lên vui vẻ điên cuồng, chỉ khi cách mấy bước đến được cửa mới miễn cưỡng kiềm chế lại, hít thở nhẹ nhàng, đi vào phòng Engfa.

Chiếc giường lớn mềm mại trồi lên một mảng, Engfa nằm nghiêng, quay lưng về cửa, không hề động đậy.

Cô ấy chỉ chiếm một góc giường, chăn cũng chỉ đắp một nửa. Charlotte vòng đến một bên giường, vén góc chăn lên, nhẹ chân nhẹ tay nằm lên.

Vị trí giường bên cạnh lún xuống, lông mi Engfa run lên.

-Tắt đèn không ạ?

Charlotte hỏi, yên phận nằm ngửa ở địa bàn thuộc về bản thân, không hề vượt quá giới hạn một phân.

-Không cần.

Engfa nhắm mắt trả lời cô, âm thanh thoang thoảng.

-Vâng, ngủ ngon.

-Ừm, ngủ ngon.

Người bình thường rất khó ngủ trong ánh sáng mạnh, Charlotte nhắm mắt một lúc, cuối cùng kéo cao chăn lên, che mắt đi, chặn ánh sáng lại, mới mơ mơ màng màng có cơn buồn ngủ.

Trước khi ngủ cô còn cầu nguyện tối nay bản thân đừng động đậy lung tung, đừng đá chăn, đặc biệt là đừng quay ngang quay dọc trêи giường.

Suy nghĩ này quá sâu sắc, đến mức buổi tối cô cảm giác tư thế ngủ của bản thân thay đổi liền lập tức giật mình tỉnh dậy, đầu óc trào lên mong muốn sống sót, nghĩ ra một chuỗi câu tạ tội với Engfa.

Engfa cuộn tròn lại ngủ, chân dài tay dài cuộn thành một vòng tròn. Người phụ nữ ấy bắt lấy vạt áo cô, đầu khẽ gác lên vai cô, hô hấp nhàn nhạt, giống như tư thế ngủ của đứa trẻ con trong lòng mẹ.

Charlotte đột nhiên cảm thấy chua xót, cô quên bản thân từng nghe câu này từ đâu, người có tư thế này đều là người vô cùng khuyết thiếu cảm giác an toàn.

Liên tưởng tới ban nãy cô xông vào, phát hiện cô ấy trốn trong tủ quần áo, Engfa giống như suy nhược thần kinh, căng thẳng ngập tràn tính công kϊƈɦ, trong đầu cô nhớ lại cảnh tượng ban nãy, cảm xúc buồn bã chậm nửa nhịp trào lên như nước, bị cô dìm xuống.

Nước mắt tràn ra khóe mắt lặng lẽ lăn xuống, nở thành từng đóa từng đóa hoa trêи gối trắng tuyết.

Bờ vai nặng đi, giống như Engfa cử động, phát ra những tiếng nói mơ mơ màng màng.

Charlotte vội vàng lấy tay loạn xạ lau mắt, nhắm mắt giả vờ ngủ.

Sau một hồi lâu yên ắng, Charlotte mở mắt ra, Engfa tiến lại gần cô hơn một chút so với ban nãy, nhưng chỉ là một chút mà thôi, không giống như trong tiểu thuyết, vì lạnh mà vô thức dựa gần nguồn ấm, lăn vào trong lòng cô.

Trong mơ cũng không chịu buông lỏng phòng bị.

Charlotte không nhớ cô ngủ từ lúc nào, khi mí mắt cảm nhận được độ sáng, Charlotte chầm chậm mở mắt ra. Cô vẫn nhớ kí ức tối qua, cho nên không động đậy, mà nhìn người phụ nữ bên cạnh.

Trước khi cô ngủ thế nào, sau khi tỉnh dậy Engfa vẫn giữ dáng vẻ ấy, Charlotte đột nhiên ngẩng mắt nhìn trần nhà, nhưng bóng điện vốn sáng choang đã được tắt đi.

Không nghi ngờ gì nữa, Engfa giữa chừng đã tỉnh lại.

Nhưng lúc này cô ấy còn đang ngủ. Cho dù Engfa không dùng bao nhiêu sức lực, nhưng một bên vai của Charlotte bị cô ấy gác lên suốt cả một đêm, máu không lưu thông, bây giờ có chút tê dại, muốn hoạt động thì phải giãy khỏi trán Engfa, Charlotte cân nhắc một lúc, thôi miên bản thân không đau chút nào, lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Quan Hạm chuẩn bị mở cửa, trước tiên nhìn thấy chiếc chăn hỗn loạn ở ngoài hành lang, cô liền cuộn chăn lên, làm như không có chuyện gì vòng qua, giơ tay gõ cửa.

Cốc cốc cốc.

Đồng hồ báo thức của Engfa và tiếng gõ cửa của Quan Hạm đồng thời vang lên, hai người đang ngủ trêи giường đồng thời giật mình tỉnh giấc, Engfa đột nhiên mở mắt, lùi về sau, Charlotte còn chưa kịp mở mắt, phản xạ có điều kiện lật tay giữ lấy, muốn ôm cô ấy.

Hai người chỉ mặc quần áo ngủ, bên trong không có gì, ôm chặt không một khe hở như thế, cảm giác tiếp xúc vô cùng mẫn cảm, Engfa mất tự nhiên động đậy người, nói:

-Ngoài cửa là Quan Hạm.

Charlotte nhận rõ tình hình trước mắt, không biết là tay mình quá nhanh, vội vàng buông cơ thể mềm mại thơm ngát trong lòng ra, ấp úng nói:

-Xin... xin lỗi.

Gần đây Engfa quen nhìn da mặt dày của cô, bất ngờ ngây thơ một phen, khóe miệng không khống chế được cong lên.

-Em ngủ ở trong phòng cô, Quan Hạm sẽ không hiểu lầm chứ ạ?

Ánh mắt trêu đùa của Engfa nhìn cô một cái.

Charlotte biết câu hỏi này của bản thân ngu ngốc đến mức nào, quan hệ trước đây của hai người Quan Hạm đều rõ ràng, bây giờ sợ hiểu lầm cái gì?

Engfa giống như còn chê không đủ nói móc cô, cười nói:

-Cô ấy sẽ không nói ra.

Chỉ sau một đêm, cô ấy giống như được nạp đầy máu sống lại, hồi phục dáng vẻ uể oải cười nói thường ngày.

-Vào đi.

Quan Hạm liền trực tiếp lấy chìa khóa mở cửa, nhìn thấy hai người trêи giường, quả thật cũng không lộ ra điểm bất thường nào, phối sẵn quần áo hôm nay cho Engfa đặt lên đầu giường như thường ngày.

Cũng có chỗ không giống, ví dụ như Quan Hạm nhiều chuyện hỏi một câu:

-Chăn ngoài cửa bẩn rồi, có cần giặt không ạ?

Charlotte nào có không biết xấu hổ làm phiền người ta, vội nói:

-Giao cho Tân Tinh đi, bảo cô ấy đem chăn bỏ vào máy giặt.

Quan Hạm nhìn Engfa.

-Giặt đi.

-Vâng.

Quan Hạm lui đi.

Engfa chống người ngồi dậy, quay đầu nói:

-Tôi phải đánh răng rửa mặt, em...

Cũng về phòng bên đánh răng rửa mặt đi.

Charlotte ngồi dậy theo, bốn mắt nhìn nhau với cô ấy.

Lời nói của Engfa đột ngột dừng lại tại đây.

Charlotte đang nghi hoặc tại sao cô ấy không nói nữa, Engfa đột nhiên nhích lại gần, khoảng cách gần đến mức có thể đếm được lông mi của đối phương. Trái tim Charlotte mãnh liệt lạc đi một nhịp, phản xạ có điều kiện nhắm mắt lại, môi đỏ khẽ hé ra.

Nụ hôn trong dự đoán cuối cùng cũng không rơi xuống, gò má lạnh lẽo, nghe được âm thanh với cảm xúc không ổn định của Engfa truyền tới tai:

-Đây là gì?

Ngón tay Engfa khẽ run lên, thoáng vuốt ve những vết đỏ sưng tấy trêи mặt Charlotte, qua một đêm, đã trở thành xanh tím, đặc biệt rõ ràng tới đáng sợ trêи khuôn mặt trắng bóc của cô, nhìn mà hãi hùng.

-Cái đó... tối qua em không tập trung nên đụng phải cửa. Cô Engfa, em về phòng đánh răng rửa mặt đây.

Một tay cô chống lấy mép giường, thuận thế cúi đầu nhìn thấy vết đỏ càng không lạc quan trêи tay.

Cô lặng lẽ chuyển góc độ, giấu tay trước người, tính trộm chuồn đi.

-Đứng lại.

Engfa chỉ là khác thường, không phải mất trí nhớ, tối qua cô ấy ra khỏi tủ quần áo giống như đã dùng móc quần áo kim loại đập vào thứ gì đó, hôm nay xem ra là Charlotte. Buổi tối ánh sáng không tốt, mà vị trí vết thương kia lại nằm gần tai, nhất thời cô ấy không chú ý đến.

-Còn tay em là cái gì?

-Không có gì ạ?

Engfa đi lên hai bước, trực tiếp ngăn cô lại. Ngón tay vừa vặn nắm lấy vị trí vết thương, Charlotte không nhịn được khẽ xuýt xoa một tiếng.

Engfa buông tay, đổi thành nâng tay cô lên nhìn, đáy mắt tràn ra đau lòng.

-Làm sao lại có cái này?

Âm thanh của cô ấy tràn ngập tự trách cùng cẩn thận.

-Tôi sao?

Cô ấy không biết chuyện ở ngoài cửa tối qua.

-Không phải.

Có lẽ Engfa cũng không tin.

Charlotte lập tức tố cáo Quan Hạm, kể lại nguyên trạng sự việc, không thêm mắm dặm muối biểu thị Quan Hạm hết mực bảo vệ chủ, bảo cô ấy đừng trách mắng.

Quả thật Charlotte cũng không trách Quan Hạm, bên cạnh Engfa có người một lòng một dạ với cô ấy như thế, cô có thể yên tâm thêm một phần.

Engfa ừ một tiếng không rõ vui buồn, buông tay cô ra, nói:

-Em về đánh răng rửa mặt đi, đợi lát nữa tôi xử lí cho em, lúc rửa mặt cẩn thận một chút.

-Vậy em đi đây.

Sau khi cô rời đi, sắc mặt Engfa đột nhiên thâm trầm, cô ấy rửa mặt mũi chân tay thay quần áo, ngồi lặng yên ở đầu giường rất lâu, gọi điện thoại bảo Quan Hạm vào phòng.

Quan Hạm gõ ba tiếng, đẩy cửa đi vào.

-Chị Engfa.

Vẻ trầm ngâm trêи mặt Engfa đã biến mất, hất cằm lên, tỏ ý bảo cô ngồi xuống.

Ban nãy Quan Hạm chạm mặt Charlotte trêи hành lang, đương nhiên cũng nhìn thấy vết thương trêи mặt và tay Charlotte, trong lòng liền đoán được ba phần mục đích Engfa gọi cô đến làm gì.

Tám phần là dẫn quân trách tội.

-Cổ tay Tiểu Char...Là em làm sao?

Quan Hạm bình tĩnh nói:

-Vâng.

-Em nói lại một lượt diễn biến sự việc cho tôi.

Quan Hạm bày ra tác phong nghe lệnh làm việc của bản thân, kể lại phiên bản tường tận hơn so với Charlotte, Engfa so sánh một chút, hai bên không có khác biệt quá lớn. Cô ấy trầm ngâm một lúc, trước tiên khẳng định cách làm của Quan Hạm.

-Em làm đúng lắm.

Quan Hạm cảm giác cô ấy sẽ nói tiếp.

-Nhưng lần sau ra tay nên nhẹ một chút.

Quan Hạm cần tiêu chuẩn cụ thể, khẽ nhăn mày, hỏi:

-Nhẹ một chút... là nhẹ mức độ nào ạ?

-Cố gắng hết sức đừng động tay.

-Nếu lại gặp tình huống như thế, động tay hay không động tay ạ?

-Em gọi điện cho tôi.

-Nếu chị không bắt máy thì sao?

Quan Hạm gạn hỏi. Ví dụ như tình huống trốn trong tủ như tối qua.

-Tùy cơ hành động, nếu không ngăn được em ấy chỉ có cách động tay, thì em hẵng động tay, cố gắng nhẹ chút, đừng để em ấy bị thương.

-Vâng.

Quan Hạm nhớ ra gì đó, nói:

-Lúc trước chị nằm mơ thấy ác mộng cũng không xảy ra tình trạng nghiêm trọng thế này, có cần em gọi bác sĩ tâm lí tới đây không ạ?

-Không cần.

Loại chuyện nhỏ này tự cô ấy điều chỉnh là được, nếu không phải tối qua bọn họ đột nhiên xông vào, một mình Engfa trốn trong tủ đến trời sáng là có thể hồi phục bình thường, bây giờ lại trở nên phức tạp thế này.

-Lần sau nếu không có tiếng hô hoán, đừng tùy tiện mở cửa phòng tôi.

Sắc mặt Engfa không vui nói.

Quan Hạm run lên, cúi đầu nói:

-Biết rồi ạ.

Engfa vừa nghĩ đến việc Charlotte nhìn thấy dáng vẻ kia của bản thân liền vô cùng đau đầu, giơ tay chọc lên ấn đường, ngón tay của bàn tay còn lại động khẽ, nói:

-Gọi điện thoại cho Hàn Ngọc Bình.

Quan Hạm nhập số cho cô ấy, gọi điện rồi đưa máy tới.

-Đạo diễn Hàn.

-Vô sự hiến ân cần. Nói nhanh.

Engfa tiếp tục cười ngọt ngào, dịu dàng nói:

-Là thế này ạ, cháu muốn xin nghỉ một ngày cho Charlotte.

Sau đó cô ấy lập tức đưa điện thoại ra xa.

-Cháu đang nói cái gì...

Âm lượng của Hàn Ngọc Bình đột nhiên tăng cao, ngay đến Quan Hạm đứng cách mấy bước cũng nghe rõ ràng.

-Chuyện này trách cháu, cháu không biết nặng nhẹ.

Engfa không phát hiện đôi mắt đột nhiên phát sáng của Quan Hạm, tiếp tục làm vẻ nghiêm túc nói lung tung với Hàn Ngọc Bình:

-Vâng, lưu lại nốt, màu sắc có hơi đậm, trang điểm cũng không che được.

-Biết sai rồi, biết sai rồi, cháu không dám nữa.

-Tùy ý trách mắng, tuyệt đối, chú phạt cháu thế nào cũng được... Ôi! Thật không liên quan tới em ấy, chú còn không hiểu em ấy sao? Tính cách vô cùng mềm mỏng, là cháu bắt nạt em ấy, em ấy không dám phản kháng.

-Vâng, cháu không phải người, cháu là cầm thú, cháu không bằng cầm thú.

Quan Hạm nhịn cười.

Suốt cuộc gọi Engfa giả vờ làm cháu, vô cùng khiêm nhường, chỉ thiếu chút nữa là vùi mặt xuống đất.

Quan Hạm nhìn có chút không nhẫn tâm.

Engfa ngắt điện thoại, thở dài một hơi, cười khổ nói:

-Ngày mai đến đoàn phim lại phải để ông chú mắng một trận.

Một lúc sau, cô ấy phấn chấn lên, nói.

-May mà Charlotte không bị mắng, cũng xin nghỉ được rồi.

-Trêи mặt với tay Charlotte đều có vết thương, em lấy hộp y tế để ở phòng khách tầng dưới đi, lát nữa tôi sẽ bôi thuốc cho em ấy.

-Vâng ạ, bây giờ em đi ngay.

Bước chân của Quan Hạm nhanh hơn.

Engfa nhìn bóng lưng nhanh nhẹn kì quái của cô, nhíu mày, ép xuống khác thường đột nhiên trào lên trong tim, phủi quần áo, đứng dậy xuống nhà.

Cô ấy đi trước, lướt qua trước mặt Charlotte, tràn ra một hương thơm lành lạnh lặng lẽ.

Charlotte hít sâu một cái, nhấc chân đi theo.

-Tôi xin đạo diễn Hàn cho em nghỉ rồi.

Engfa bảo Charlotte đến ngồi lên sô-pha, thành thục mở hộp y tế ra, lấy bông gạc, khử trùng trước cho cô.

-Phiền cô Engfa rồi. Hôm nay cô cũng nghỉ sao ạ?

-Tôi diễn chung với em, em không quay, một mình tôi diễn với không khí à?

-Thể chất em tốt lắm, vết thương nhỏ này nửa ngày là tan, thật ra không cần nghỉ cả...

Engfa xì một tiếng, tay dùng chút lực.

"A!" Charlotte đau đến há miệng, lập tức nghĩ đến phải giữ hình tượng trước mặt Engfa, mạnh mẽ ngậm miệng lại.

Engfa nhấc tăm bông lên, khẽ thổi lên mặt cô, nhàn nhạt nói:

-Còn phí lời à?

- Không dám nữa ạ.

Engfa ừm một tiếng, tiếp tục khử trùng, nhưng nhất thời mất hồn khi đối diện với khuyết điểm trêи khuôn mặt trắng nõn ấy, khuyết điểm không thể che đậy. Tình trạng da dẻ của Charlotte thật sự rất tốt, không phải do cô dùng tiền bảo dưỡng, mà thật sự là trạng thái căng tràn nhất thuộc về người trẻ tuổi, khuôn mặt đàn hồi, trắng lại mịn màng, giống như quả trứng gà bị lột vỏ, thổi một cái là bị nứt.

Da dẻ trêи người càng... Engfa vội vàng chặn lại.

Đầu ngón tay lành lạnh vô tình chạm vào gò má, trái tim Charlotte căng lại.

Hết lần này đến lần khác "vô tình" chạm vào, Charlotte liền có suy nghĩ, Engfa đang lợi dụng cô.

Chỉ sờ mặt thì có bản lĩnh gì?

Engfa chưa tận hứng lợi dụng xong, không phải, bôi thuốc lên mặt cô xong, liền chuyển trận chiến đến cổ tay, vết tay trêи cổ tay nhìn rất nghiêm trọng, nhưng nhẹ hơn nhiều so với mặt, cũng không mềm như da mặt, Charlotte lặng lẽ đếm số lần Engfa "vô tình" chạm vào cô trong lòng.

-Cô Engfa.

Charlotte nhân lúc Engfa đặt thuốc mỡ vào hộp, đưa tay ra giữ lấy cổ tay cô ấy.

Engfa nhướng mày.

Ngón tay của Charlotte thấp thoáng vuốt ve cổ tay ngọc ngà của cô ấy, ngẩng mặt hỏi:

-Bữa sáng em ăn gì ạ?

Charlotte không làm dáng, trong trạng thái quay phim một ngày ba bữa đều ăn với đoàn phim, lúc không quay phim liền bảo Tân Tinh mua đồ ăn ngoài cho cô. Hôm nay theo sự sắp xếp bình thường của đoàn làm phim, cô sẽ ngồi xe đến phim trường giải quyết bữa ăn sáng, nhưng hôm nay xảy ra tình huống bất ngờ, bữa sáng đương nhiên phải đẩy đến trước mặt tên đầu sỏ này rồi.

Engfa đè xuống run rẩy đang trào lên, trấn tĩnh, quả nhiên cũng cho rằng là lỗi lầm của bản thân, tốt tính nói:

-Em muốn ăn gì?

Charlotte nghĩ nghĩ, hỏi:

-Kĩ năng nấu nướng của cô Engfa thế nào ạ?

Ánh mắt Quan Hạm đột nhiên sáng lên.

-Hơn mức bình thường một chút, nhưng ở đây cũng không có nguyên liệu nấu nướng.

Phụ nữ có năng lực tài giỏi tới đâu cũng không bột đố gột lên hồ, cô ấy có thể từ chối.

-Vậy em bảo Tân Tinh đi mua?

-Mất công, chẳng thà trực tiếp mua đồ ăn sáng về.

Quan Hạm đột nhiên lên tiếng:

-Chị Engfa.

Engfa nhìn sang Quan Hạm.

Vẻ mặt Quan Hạm bình tĩnh nói:

-Em mua nguyên liệu nấu ăn rồi. Gà vịt cá thịt, củ quả rau xanh, có hết.

Engfa nghẹn lời.

-Cô Engfa vào bếp ạ? Em giúp cô một tay.

Engfa nhìn khuôn mặt vừa mới bôi thuốc của cô, im lặng rất lâu, thở dài một tiếng, thỏa hiệp nói:

-Được, muốn ăn gì? Nói đi.

-Cái gì cũng biết làm ạ?

-Em có quyền chọn món, tôi có quyền từ chối.

Engfa im lặng giây lát, đáp lời cô.

....

Engfa miết ấn đường theo thói quen, nhưng phát hiện tối qua bản thân ngủ rất ngon, ngay đến cả tình trạng đau đầu mỗi sáng thức dậy cũng giảm bớt.

Bây giờ cảm xúc của cô ấy với Charlotte phức tạp khó mà hình dung được.

Vốn cho rằng bản thân thành công thiết kế, không ngờ Charlotte lại tương kế tựu kế, thắng cô ấy một trận, khiến cô ấy thương binh tổn mã.

Engfa nghĩ: Em ấy sẽ không thấy đau lòng buồn bã sao? Tại sao lại dũng cảm thẳng bước tiến lên như thế? Dù trăm ngàn người phản đối tôi vẫn quyết tiến về phía trước, bản thân mình là người như thế, rốt cuộc có chỗ nào đáng để em ấy làm như thế?

Điều kiện của Engfa vượt trội, trong giới có không ít người ái mộ, cũng có người không chê phiền phức, nghiêm túc theo đuổi cô ấy, tìm trăm phương ngàn kế làm cô ấy vui vẻ, thổi phồng cô ấy lên tận mây xanh, Engfa nghe xong thì thôi, trước giờ đều không để trong lòng. Nhưng Charlotte chưa từng khen cô ấy lấy một điểm tốt, sự cố chấp của cô khiến cô ấy sinh ra một loại hoài nghi "Có phải mình thật sự cũng không tệ".

-Quan Hạm.

Engfa lặng lẽ gọi trợ lí bên cạnh.

-Có.

Engfa vẫy tay với cô, Quan Hạm nhích lên phía trước, cô ấy mới dùng âm thanh nhỏ như không nghe được hỏi cô:

-Em thích tôi sao?

Quan Hạm sửng sốt

-Loại thích kiểu thích bà chủ, nói thật.

"Ồ ồ." Quan Hạm nói, "Thích."

-Cụ thể thích chỗ nào?

-Thích chị hào phóng, phát lương rất vui vẻ, lương thưởng lì xì đều đều. Tốt tính, không mắng người, không kiêu căng, không làm màu, công bằng chính trực, phân biệt thị phi.

Quan Hạm liệt kê rõ ràng từng mục.

-Vậy lúc yêu đương sẽ tìm người như tôi sao? Có rất nhiều khuyết điểm rõ ràng, nhưng em vẫn không biết.

Quan Hạm nín thở:

-Chị là bà chủ của em.

-Bỏ đi.

Engfa lấy một tay đỡ trán, đúng là bị bệnh tìm loạn thầy thuốc.

Con ngươi Quan Hạm chuyển động, nhỏ tiếng nói:

-Chị Engfa, có phải chị muốn biết cô Charlotte rốt cuộc thích chị ở điểm nào không? Em có thể giúp chị nghe ngóng.

-Nghe ngóng thế nào?

Quan Hạm nghĩ:

-Trợ lí của cô ấy, em đi thăm dò thử xem.

-Nếu không thăm dò được gì thì bỏ đi, không cần để em ấy biết là tôi hỏi.

-Em làm việc, chị yên tâm.

Đang nói chuyện, tiếng bước chân từ cầu thang truyền tới. Hai người cùng ngẩng mặt lên nhìn, Charlotte mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, cả người lạnh lùng, thái độ nghiêm túc, vừa đi vừa đeo đồng hồ, khí thế áp đảo Engfa dưới nhà một cái đầu.

Charlotte khẽ gật đầu với cô ấy, xa cách nhưng vẫn lịch sự nói:

-Xe của đoàn làm phim tới rồi, em đi trước đây, hẹn gặp ở phim trường.

-Gặp ở phim trường.

...

Phim trường.

Hàn Ngọc Bình mặc định Charlotte sẽ xuất hiện cùng Engfa, cho nên thấy một mình Charlotte đến trước, lại nhìn thấy cổ áo đóng đến cúc thứ hai của cô, bực tức theo đó nổi lên.

-Hôm qua là cháu xin nghỉ, hôm nay là Engfa xin nghỉ à? Cháu còn đến làm gì? Tôi thấy đoàn làm phim này sớm muộn gì cũng giải tán thôi! Nhanh chóng kết toán cho tôi, tôi không chịu được cảnh này nữa rồi!

-Cháu ngồi xe của đoàn làm phim tới, cô Engfa đi phía sau ạ. Không xin nghỉ, đạo diễn yên tâm.

Hàn Ngọc Bình:

-Hả hả hả? Tại sao cháu lại ngồi xe của đoàn làm phim? Hai đứa cãi nhau à?

-Cháu vẫn luôn...

Hàn Ngọc Bình ngắt lời cô, dựng ngón trỏ lên, chỉ chỉ:

-Ồ, tôi biết rồi, cãi nhau rồi đúng không? Có phải Engfa, tên lõi đời kia lại chọc cháu?

Charlotte ồ một tiếng, không phủ nhận.

Quả thật cô có chút tức giận.

Buổi sáng trong lúc đánh răng rửa mặt, cô đã xử lí xong chuyện tối qua, nhưng sau đó lại vô thức tức giận. Engfa có thể nghĩ cách làm tổn thương cô khiến cô buồn, cô không thể tức giận sao?

Tim người cũng là thịt, cô có kiên cường đến đâu, cũng cần thời gian để tiêu hóa.

Buổi sáng cũng không phải cô làm cao, hay nghĩ ra chiêu mới đối phó với Engfa, chỉ là cô tức giận, cho nên thái độ mới lạnh nhạt, chỉ thế mà thôi.

-Đạo diễn Hàn đang muốn khuyên cháu sao ạ?

Cô vẫn nhớ lần trước Hàn Ngọc Bình nói cái gì mà phải rộng lượng, đừng tính toan chi li, mới có thể lâu dài.

Hàn Ngọc Bình lắc đầu, cùng chung mối thù nói:

-Tôi hận cháu không thể giận dỗi thêm hai ngày!

Hôm qua nhà sản xuất vì lí do mê luyến sắc đẹp đêm xuân mà đình công một ngày, Hàn Ngọc Bình đã nổi ba tấc lửa hận, nào có thể dễ dàng buông tha cho Engfa. Ông ước gì có thể mọc ra trăm ngàn cái miệng, để cùng lúc mắng mỏ Engfa.

Charlotte và Hàn Ngọc Bình đứng chung một chiến tuyến, nói:

-Vậy chúng ta cùng giận cô ấy là được rồi.

Hàn Ngọc Bình:

-Đập tay ăn thề, không cho phép phản bội giữa chừng.

Engfa bảo đám trợ lí của mình tạm thời ở lại trêи xe, dưới sự bảo vệ của Quan Hạm lén lút đi vào phim trường, nhìn đông ngó tây, không thấy bóng dáng Hàn Ngọc Bình, tạm thời thở phào một tiếng, đi thẳng tới phòng nghỉ.

Trận mắng của Hàn Ngọc Bình là không thể tránh, nhưng cô ấy thà bị mắng ở trong phòng nghỉ, cũng không muốn bị mắng giữa nơi công cộng.

Cô ấy không cần mặt mũi nữa chắc? Đặc biệt là mặt mũi trước mặt Charlotte.

Charlotte gửi tin nhắn cho Hàn Ngọc Bình: [Đạo diễn Hàn, chị ấy đến rồi]

Hàn Ngọc Bình: [Nhận được, tụ họp ở cửa phòng nghỉ]

Hai bóng người từ hai hướng trêи phim trường tiến lại gần phòng nghỉ.

Engfa vừa cởi áo khoác, còn chưa nhớ tới nên uống một ngụm trà, cửa phòng nghỉ liền vang lên tiếng gõ cửa.

Quan Hạm treo áo khoác trêи tay xong, đi mở cửa.

-Đạo diễn Hàn.

Ừm, nằm trong dự đoán.

-Cô Charlotte.

Ngừng một giây, Quan Hạm lại nói.

Engfa kinh ngạc nhìn ra phía cửa.

Tại sao Charlotte lại đến cùng Hàn Ngọc Bình? Không phải Hàn Ngọc Bình không quen nhìn thấy hai người ở cạnh nhau sao? Đây là đang tính quăng lưới bắt một mẻ sao?

Quá đáng quá rồi? Hôm qua một mình cô ấy gánh họa bị ông ấy mắng lâu như thế, bảo ông ấy buông tha Charlotte, hôm nay lại tính sổ sao? Ông chú này nói một đằng làm một nẻo, nói lời không giữ lời!

-Đạo diễn Hàn, chuyện hôm qua không phải hai chúng ta đã nói rõ rồi sao? Sao còn kéo theo người vô tội nữa?

Nói xong cô ấy liền nhìn Charlotte sau lưng Hàn Ngọc Bình một cái, bảo cô nhanh chóng rời đi, Charlotte lại vờ như không thấy.

Engfa mắng trong lòng: Đầu óc gì thế, lúc cần linh hoạt thì không linh hoạt, lúc không cần linh hoạt lại linh hoạt quá mức.

Hàn Ngọc Bình nghiêm mặt: "Khụ."

-Quan Hạm, lấy trà cho đạo diễn Hàn.

Quan Hạm nhấc ấm trà lên, trước tiên rót cho Hàn Ngọc Bình, sau đó rót cho Charlotte, sắc mặt Charlotte lạnh nhạt, không có chút cảm giác về nguy cơ sắp bị mắng.

Quan Hạm sinh nghi hoặc trong lòng.

Hàn Ngọc Bình uống ngụm trà, làm cao:

-Ồ, hôm nay cổ họng tôi đau, không muốn nói nhiều, hôm qua khi cháu gọi cho tôi xin nghỉ đã ăn năn sám hối những gì, cháu nói lại một lần xem nào.

-Cái này... không thích hợp?

Những lời cô ấy nói hôm qua đều là những lời thối nát!

Hàn Ngọc Bình trầm giọng nói:

-Có gì mà không thích hợp, tôi thấy rất thích hợp, nếu cháu không nhớ tôi có thể nhắc cháu, "Chuyện này trách cháu, là cháu không biết nặng nhẹ", "Lưu lại dấu, màu sắc hơi đậm, trang điểm cũng không che được"..."

Charlotte khẽ nhướng mày, trong lúc quan trọng lộ ra một tia nghi hoặc.

-Nói cái gì chứ, đương sự còn đang ở hiện trường, đừng cho là ai cũng mặt dày da dày giống chú, bạn nhỏ da mặt mỏng lắm.

-Da mặt mỏng, Tiểu Char, con bé đang nói cháu sao?

Engfa nắm bắt cơ hội lại cho một ánh mắt, còn không chạy thì không kịp nữa rồi!

Trong lòng Quan Hạm sớm đã có dự cảm không lành.

Quả nhiên, Charlotte nhàn nhạt nói:

-Không ạ, vừa hay cháu cũng muốn nghe xem cô Engfa ăn năn sám hối thế nào ạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro