Cưỡng hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phim trường hôm nay vô cùng lạnh lẽo.

Chỉ vì thiếu đi bóng người kề cận của Charlotte mỗi khi quay phim xong, Engfa liền cảm thấy chỗ nào cũng khó chịu, trong lòng trống rỗng, ánh mắt cũng vô thức nhìn về phía Charlotte.

Hàn Ngọc Bình: "Cắt."

Charlotte nhanh như chớp buông lỏng bàn tay đang nắm tay Engfa ra, muốn đi sang một bên, Engfa đưa tay ra, nhanh tay nắm lấy cổ tay cô.

Charlotte không nhìn cô ấy, rũ mí mắt xuống, nhìn ngón tay trắng bóc trêи cổ tay, nhàn nhạt nói:

-Cô Engfa có chuyện gì sao ạ?

-Không, em thì sao?

Rõ ràng là chị kéo tay em, nhưng lại hỏi em có chuyện gì hay không?

Engfa bối rối buông tay ra, nhỏ tiếng nói:

-Xin lỗi.

Charlotte khẽ gật đầu, rời đi.

Hàn Ngọc Bình cách hai người không xa, nhìn thấy cảnh tượng Engfa thua trận, vui không biết giống thứ gì, đây gọi là gì? Nhân quả tuần hoàn, tất có báo ứng! Cũng coi như có người có thể trị cô ấy rồi!

Buổi sáng quay phim thuận lợi, trước giờ nghỉ trưa, Hàn Ngọc Bình gọi Charlotte tới.

-Đạo diễn Hàn.

Hàn Ngọc Bình hỏi cô:

-Cháu có phát hiện một chuyện?

-Gì ạ?

Trong lòng Charlotte bỗng dưng căng thẳng.

-Đừng căng thẳng, trạng thái cảm xúc hôm nay của cháu rất tốt. Nhưng cháu đang cãi nhau với Engfa trong đời thực.

-Cho nên ạ?

Hàn Ngọc Bình hiếm thấy nở một nụ cười, nói:

-Cháu không phát hiện bản thân trong phim ngoài đời khống chế cảm xúc rất thành thục, lực khống chế tốt hơn trước rất nhiều sao? Nếu là trước đây, cháu nhất định sẽ bị hiện thực ảnh hưởng, trạng thái quay phim sẽ tệ đi.

-Cảm ơn đạo diễn Hàn.

Hàn Ngọc Bình cười nói:

-Cảm ơn tôi làm gì? Tôi dạy cháu còn không nhiều bằng Engfa dạy cháu.

Charlotte mím môi.

-Nghe đến tên con bé nên không vui sao? Vợ chồng không có mối thù qua đêm, có vấn đề gì thì kịp thời bàn bạc giải quyết, nếu không như quả cầu tuyết càng lăn càng to.

Hàn Ngọc Bình tức xong rồi, vẫn suy nghĩ cho hai cô gái nhỏ. Engfa cũng coi như con gái của ông, ông hi vọng cô ấy sẽ vui vẻ. Bao nhiêu năm mới hết độc thân, Charlotte nhìn qua cũng thấy đáng tin, bỏ lỡ mối này cũng không dễ tìm mối khác.

Chính là... hai người đều là con gái mềm yếu, còn là người trong giới, không phải Hàn Ngọc Bình mang chủ nghĩa nam quyền, chỉ là ông thật sự không thể không lo lắng, tương lai hai người có chịu được phong ba bão táp còn chưa biết tên.

Charlotte khẽ vâng một tiếng, nhưng trong lòng đã chủ trương hôm nay không để ý đến Engfa, trừ phi cô ấy dỗ cô.

Dỗ cô?

Charlotte cười khổ, loại tình huống này căn bản sẽ không xảy ra?

Thời gian nghỉ trưa, Charlotte dứt khoát không về phòng nghỉ của mình, mà ngồi ở ghế xếp trêи phim trường với Hàn Ngọc Bình, ở góc không người mặt đối mặt nhỏ tiếng nói chuyện.

Đã vào cuối xuân, thời tiết không nóng không lạnh, hai người ngồi gần bên hồ, đón những cơn gió mát lạnh thổi qua, thổi lên gò má, vô cùng sảng kɧօáϊ.

-Đạo diễn Hàn quen biết Engfa từ khi nào ạ?

Hàn Ngọc Bình híp mắt nhớ lại, nói:

-Sắp mười năm rồi.

-Lúc quay "Mung Lung" ạ?

-Ừ. Thật ra rất lâu trước đó có duyên gặp mặt một lần, nhưng tôi không có ấn tượng gì sâu sắc.

-Lúc đó chị ấy thế nào ạ? Có khác nhiều so với hiện tại không ạ?

Hàn Ngọc Bình xuỳ một tiếng:

-Không chỉ khác nhiều, chính là một trời một vực.

-Trời, vực?

-Trước đây là trời, bây giờ là vực. Tôi sớm biết con bé trưởng thành thành dáng vẻ hiện tại, tôi tuyệt đối sẽ không chơi chung với nó.

Hàn Ngọc Bình rút điếu thuốc trong bao ra, thành thục kẹp giữa hai ngón tay, giơ về phía Charlotte:

-Không để ý chứ?

Ông nghiện thuốc, đã nhịn không hút suốt cả sáng.

Charlotte lắc đầu.

Hàn Ngọc Bình bật lửa châm thuốc, hít sâu một hơi, nhả ra ngụm khói trắng, nói:

-Nhưng không thể không nói, nó bây giờ càng thành thục, cũng thích ứng cái giới này hơn nhiều.

-Vâng.

Hàn Ngọc Bình chầm chậm híp mắt lại, lộ ra vẻ mặt hồi tưởng, mở miệng nói:

-Con bé là người kiên cường nhất trong cuộc đời này mà tôi từng gặp qua, giống như cây cỏ dại yếu ớt bên bờ vực, một trận gió một cơn mưa lúc nào cũng có thể khiến con bé bật gốc, nhưng con bé lại ngoan cố lớn lên trêи bờ vực ấy, mưa to gió lớn thế nào cũng không chịu thua. Tôi để con bé quay phim điện ảnh của tôi, một phần nguyên nhân là vì con bé thật sự có thiên phú, một phần nguyên nhân khác, là vì tôi hiếu kì, rốt cuộc con bé có thể kiên trì đến khi nào.

Hàn Ngọc Bình dẫn dắt qua loa, đều là những chuyện Charlotte không biết, trong lòng cô đột nhiên đau đớn, tạm thời đè hiếu kì xuống, không ngắt lời, kiên nhẫn nghe Hàn Ngọc Bình kể tiếp.

-Cháu biết con bé đến tìm tôi thử vai như thế nào không? Có một lần tôi đi dự tiệc tối, trêи đường về, là nửa đêm rồi, một bóng người đột nhiên lao ra đường chặn lấy xe tôi, tài xế vội vàng đánh lái, bánh xe quẹt qua chân con bé, chỉ thiếu một chút chút nữa, con bé sẽ bay đi. Tôi từng thấy nghệ sĩ phát điên vì một cơ hội thử vai, nhưng chưa từng thấy người không cần mạng sống như thế.

-Vậy tại sao chị ấy lại... lại không cần mạng sống như thế ạ?

Hàn Ngọc Bình đặt ngón trỏ lên đầu gối gõ nhịp, nhíu mày:

-Con bé không kể chuyện trước đây cho cháu sao?

Hàn Ngọc Bình đột nhiên ý thức được điều gì đó, ánh mắt lộ ra một tia ảo não. Cũng đúng, nào có cô gái nào, sẽ kể chuyện khó nói thành lời này cho người mình yêu. Chính Hàn Ngọc Bình, cũng chỉ khi ông quyết định giúp Engfa, mới tự mình đi điều tra. Sau đó hai người có khăng khít cũng không hề nhắc lại.

Hàn Ngọc Bình hít một hơi, thở dài nói:

-Đại khái là vì con bé cảm thấy là cơ hội duy nhất có thể nắm bắt lúc đó. Nếu thất bại, hậu quả cũng chẳng hơn cái chết là bao.

May mà, cô ấy cược thắng.

Hàn Ngọc Bình nói:

-Tôi xuống xe nhìn tình hình thương tích của con bé, tính đưa nó đi bệnh viện, lúc đó tôi vẫn chưa quen thuộc với con bé, chỉ nghĩ là không cẩn thận đâm phải người đi đường. Kết quả tự nó bò dậy, tập tà tập tễnh, đỡ lấy cột đèn tự giới thiệu, cháu là XXX, bảo tôi cho con bé một cơ hội thử vai, nếu tôi không có thời gian, nó có thể đến phim trường diễn cho tôi xem, mười phút, không, năm phút, một phút cũng được.

-Đạo diễn có thấy choáng váng không ạ?

-Tôi chắc chắn choáng váng rồi. Tôi tự hỏi người này có phải có bệnh không?

Khóe môi Charlotte khẽ cong, trong lòng lại rất nghẹn ngào.

Cô không có cách nào tưởng tượng, năm đó Engfa ôm theo tâm trạng xem cái chết nhẹ tự lông hồng ấy như thế nào, không tiếc dùng mạng sống đánh cược một cơ hội sống mù mịt. Cô ấy đối mặt với Hàn Ngọc Bình bước từ trêи xe xuống, làm sao để có thể chống đỡ lấy bình tĩnh, nói ra những lời ấy.

-Đạo diễn đồng ý cho chị ấy diễn sao ạ?

-Tôi cũng không phải kẻ lõi đời như con bé, tôi nói là Engfa hiện tại. Đương nhiên tôi không đồng ý, muốn đưa con bé đi bệnh viện xử lí vết thương trước, nhưng nó sống chết không chịu, muốn tôi phải cho nó một câu trả lời. Cháu biết tôi là người ngoài lạnh trong nóng mà...

-Thật ra lúc đó "Mung Lung" chọn vai rất lâu nhưng không khiến tôi hài lòng, nữ viên viên lớn nhỏ tôi đều đã xem qua một lượt, trong giới có rất nhiều người biết tôi sầu khổ vì chuyện này, con bé lại tìm đến cửa, tôi nghĩ hay là thử xem, cũng không chậm trễ mấy phút đồng hồ.

-Cho nên cuối cùng đạo diễn để chị ấy thử vai trêи phố sao ạ?

Hàn Ngọc Bình ho một tiếng:

-Lúc đó tôi vội về nhà, vợ tôi còn đang đợi tôi nữa. Hơn nữa đó là con bé tự yêu cầu, con bé sợ tôi trăm công nghìn việc rồi vứt nó ra sau đầu, không thể chờ đợi muốn diễn, không muốn bỏ phí cơ hội.

-Lúc đó có lẽ chị ấy rất nổi tiếng, đạo diễn lại để chị ấy diễn trêи phố sao? Còn tập tà tập tễnh? Ngộ ngỡ lên báo thì sao ạ?

Hàn Ngọc Bình chột dạ nói:

-Tôi cũng không quen con bé. Mấy bộ phim truyền hình ba xu con bé diễn trước đây, cũng có thể gọi là tác phẩm chắc? Một hạt giống tốt như thế, nếu ngay từ đầu ở trong tay tôi thì tốt biết bao, thế mà lại bị công ty quản lí bóc lột những ba năm.

Hàn Ngọc Bình bầm gan tím ruột:

-Những ba năm, năm nay con bé mới ra mắt được mười hai năm, chiếm không một phần tư rồi!

-Công ty quản lí ban đầu của chị ấy tên là gì ạ?

Hàn Ngọc Bình không quan tâm xua tay:

-Quên rồi, ai nhớ nổi? Là công ty nhỏ thôi, năm đó còn náo loạn chấm dứt hợp đồng với Engfa, cũng có chút tên tuổi, sau đó mai danh ẩn tích, có khả năng đóng cửa rồi. Công ty đó tiếng dữ đồn xa, ăn thịt không nhả xương, có thể kí với nghệ sĩ mới mới là lạ.

-Tiếng dữ đồn xa?

-Đều là chuyện thối nát, nói ra bẩn tai cháu.

Hàn Ngọc Bình híp mắt, nhả ra ngụm khói.

Hàn Ngọc Bình lười nhắc tới, nhưng Charlotte lại muốn biết, cô cảm thấy có liên quan rất lớn tới Engfa, thế là ở bên thăm dò nói:

-Engfa và công ty quản lí ban đầu chấm dứt hợp đồng vì nguyên nhân gì ạ?

-Bất đồng kế hoạch với con đường tương lai. Công ty của con bé coi nó như máy kiếm tiền, sắp xếp lịch trình xuyên ngày xuyên đêm, quay phim, nhận quảng cáo, tham gia hoạt động, việc gì có tiền thì làm việc đó. Con bé không xuất thân chính quy, dốt đặc cán mai với diễn xuất, tầm nhìn công ty lại ngắn hạn, không thèm mời cả giáo viên chuyên ngành về cho con bé, sợ chậm trễ thời gian để nó kiếm tiền, tự nó tìm, kết quả bận đến mức không có thời gian đi học. Với thiên phú diễn xuất của nó, nếu không phải như thế, làm gì đến mức ba năm không có chút tiến bộ nào, vẫn vẫy vùng trong mấy bộ phim ba xu. Bản thân con bé có chủ kiến, không muốn tiếp tục như thế, bắt đầu nảy sinh mâu thuẫn với công ty, sau này mâu thuẫn ngày càng dữ dội, cuối cùng không có cách nào điều hòa, con bé liền... đơn phương đề ra việc chấm dứt hợp đồng.

Hàn Ngọc Bình thở dài một tiếng, khóe mắt ươn ướt, nghiêng đầu nhìn mặt hồ gợn sóng.

Đột nhiên cô hiểu được tại sao Engfa lại hận rèn sắt không thành thép với thái độ cúi đầu nhẫn nhục của cô với Nguyễn Cầm như thế. Cô có Engfa che chở, vẫn bị Nguyễn Cầm ức hϊế͙p͙, Engfa lúc trước chỉ có thể dựa vào bản thân, từng bước từng bước chống chọi.

Ba năm đó chị ấy đã trải qua thế nào? Chuyện sơn trắng hình như cũng xảy ra trong thời gian đó. Vành mắt Charlotte đột nhiên chua xót.

Đợi đã. Mặt mày Charlotte đột nhiên khựng lại.

Tuy Hàn Ngọc Bình lướt qua rất nhiều chuyện, hoặc căn bản không nói. Nhưng căn cứ theo trình tự thời gian, Engfa ra mắt ba năm mới đến tìm Hàn Ngọc Bình, nếu chỉ là bất đồng trong định hướng tương lai, tại sao lại phải mang mạng sống ra để cược lấy một cơ hội? Tại sao cô ấy lại bị kéo đến bước đường cùng như thế?

Giữa chừng nhất định xảy ra vấn đề gì đó!

-Đạo diễn Hàn!

Hàn Ngọc Bình quay đầu, ánh mắt trầm ngâm nhìn cô.

-Nếu con bé không nói cho cháu, chứng tỏ còn chưa đến lúc. Tôi có thể nói như vậy thôi, cháu hỏi nữa, tôi cũng không biết.

Ông có chút hối hận vì đã nói ra những lời này, không biết Engfa có tức giận hay không. Nhưng nếu hai đứa là người yêu, Charlotte không biết bất kì chuyện gì, vậy còn yêu đương cái gì?

-Hai đứa ở bên nhau từ lúc nào?

Hàn Ngọc Bình nổi lên tò mò.

-Rất lâu rồi ạ.

-Một hai năm?

-Cũng gần như thế.

-Ồ, vậy là rất lâu rồi.

Hàn Ngọc Bình tìm đáp án cho câu hỏi của chính mình.

-Có phải bình thường rất ít khi gặp mặt?

Cho nên mới thiếu đi cơ hội để hiểu nhau, người trẻ tuổi đang trong thời kì mặn nồng, nào có rảnh nói những chuyện phá hỏng tâm trạng.

-"Ba tháng gặp một lần ạ.

-Không dễ gì.

Hàn Ngọc Bình cảm khái nói.

-Vẫn ổn ạ.

-Lúc đầu cháu cũng thiếu chút nữa bị những tin tức kia lừa gạt, cho rằng cô Engfa thật sự giống như truyền thông đồn đại, phong lưu đa tình, cháu cũng chỉ là một trong những hồng nhan tri kỉ của cô ấy.

-Ấy, những tin đó không thể tin, giả hết đấy. Tôi nói cho cháu một bí mật.

Charlotte rửa tai lắng nghe, nghe thấy Hàn Ngọc Bình nhỏ tiếng nói bên tai cô:

-Trước đây con bé chưa yêu đương gì đâu, có lẽ cháu là tình đầu của nó đấy.

Khóe môi của Charlotte không khống chế được mà cong lên.

Hàn Ngọc Bình ngồi về chỗ, nhướng mày với cô.

-Cảm ơn đạo diễn Hàn.

Hàn Ngọc Bình nói:

-Cho nên con bé có làm gì không đúng, cháu rộng lượng một chút. Nếu thật sự không ổn thì cháu nói với tôi, tôi dạy nó thay cháu.

Đây mới là mục đích thật sự của ông, nói chuyện giúp Engfa.

Thương thay tấm lòng cha mẹ.

-Đạo diễn Hàn thật giống như bố của cô Engfa, có những ông bố đẻ cũng không làm được như đạo diễn Hàn."

Hàn Ngọc Bình xua tay:

-Đừng bẫy tôi, cháu cũng đừng nhắc tới từ bố trước mặt con bé.

-Tại sao ạ?

Hàn Ngọc Bình phì một tiếng:

-Bố con bé chẳng ra cái thể thống gì.

Charlotte nghĩ trong lòng: Quả nhiên.

Trước khi vào phòng nghỉ, Engfa nhìn thấy Hàn Ngọc Bình và Charlotte ngồi bên hồ nói chuyện, chợp mắt một giấc tỉnh lại vẫn thấy hai người đang nói chuyện, vừa nói vừa cười. Hôm nay cô ấy bị hai người bắt tay chống đối suốt cả buổi sáng, một người ngoài diễn phim không để ý đến cô ấy, một người ngoài chỉ đạo diễn phim không thèm quan tâm đến cô ấy.

Engfa nhìn về phía xa một lúc, không nhịn được đi về phía trước.

-Cô Engfa đến rồi!

Hàn Ngọc Bình vội vàng dừng chủ đề, nhìn về bãi lau phất phơ trong gió phía xa.

-Hai người đang nói chuyện gì thế?

Hai người lặng thinh như không nghe thấy.

Ngón tay Hàn Ngọc Bình chỉ lên trời, chỉ về một hướng xa xôi:

-Tiểu Char, đám mây kia có giống con chó không?

Charlotte nhịn cười, hắng giọng, tiếp lời:

-Cháu cảm thấy giống con kì lân hơn.

-Có sừng sao?

Hàn Ngọc Bình kì quái nói.

-Có ạ, đó không phải là sừng sao ạ? Đạo diễn xem...

Trước mặt phủ lên một bóng đen, tầm mắt bị ngăn lại. Engfa đứng trước mặt Charlotte từ trêи cao nhìn xuống, lạnh giọng hỏi:

-Mây kia đẹp thế sao?

-Cũng được ạ.

-Không cho phép nhìn mây, nhìn tôi.

Charlotte lại không có phản ứng ngại ngùng như dự tính của cô ấy, Charlotte nhìn cô ấy với ánh mắt "thật sự bệnh đến hồ đồ", sau đó vỗ vỗ tay đứng lên, kéo ghế xếp rời đi.

Hàn Ngọc Bình ở một bên biểu diễn màn cắn hạt dưa nói mỉa không chút trực quan: "Ngấy quá! Kế sách của tổng tài bá đạo sớm đã hết thời rồi, người trẻ tuổi không học được cách theo kịp thời đại, sớm muộn gì cũng bị thời đại đào thải."

Engfa quay mặt, hung hăng lườm ông ấy một cái.

Hàn Ngọc Bình không sợ cô ấy, lườm lại.

-Cháu muốn so xem ai mắt to hơn với tôi sao? Vợ tôi còn đang ở nhà đợi tôi, cháu còn không đuổi theo thì vợ cháu chạy mất đấy.

Engfa lặng lẽ đuổi theo bóng dáng Charlotte.

Cô thật sự tin Hàn Ngọc Bình nói Engfa chưa từng yêu ai rồi.

Buổi chiều hai người mỗi người ở một góc phim trường, không ai quan tâm tới ai.

Hàn Ngọc Bình cảm thấy cảnh tượng trước mặt rất quen mắt, đây không phải đang tái hiện lần quay cảnh hôn ngày trước sao? Nhưng lúc đó trong kịch bản quan hệ của hai người không rõ ràng, phù hợp với tâm trạng nhân vật, bây giờ đang trong thời kì nồng nhiệt, lại giống như chiến tranh lạnh.

Lẽ nào lần trước không phải nhập vai, cũng là đang giận dỗi sao?

Hai tên không chuyên tâm này cách quá xa, Hàn Ngọc Bình lười đi đến mắng một trận, cầm loa phóng thanh:

-Giảng phim, diễn viên chính đến đây cho tôi.

Hai người đồng thời đứng đậy, đi đến trước mặt Hàn Ngọc Bình, đứng sánh vai, khoảng cách ở giữa còn có đủ cho hai Hàn Ngọc Bình đứng vừa. Hàn Ngọc Bình nhìn Engfa, lại nhìn Charlotte, không nói một lời.

Hai người nhích một bước sang bên, khoảng cách thu hẹp được một nửa.

Hàn Ngọc Bình miễn cưỡng hài lòng, bắt đầu giảng phim, mấy phút sau bắt đầu quay.

Phía sau màn hình Hàn Ngọc Bình nhíu mày thành nếp: "Cắt."

Hàn Ngọc Bình hít sâu một cái, giọng điệu không hài lòng với Charlotte:

-Buổi sáng vừa mới khen cháu không bị cảm xúc ngoài đời ảnh hưởng, buổi chiều lại vả mặt tôi bôm bốp thế hả, cháu xem bản thân cháu diễn ra cái gì đây?

-Tình yêu sục sôi trong mắt đâu? Tôi muốn sục sôi mãnh liệt, cháu làm mặt thiếu tiền đấy cho ai xem hả?

Engfa nghe cô bị mắng, mặt không cảm xúc.

Hàn Ngọc Bình vứt loa đi, đập cộp một tiếng thật vang xuống bàn, thâm trầm nói:

-Điều chỉnh đi, ba phút.

Ba phút sau, không bất ngờ, Charlotte chưa điều chỉnh được.

Hàn Ngọc Bình nói:

-Hai phút, quay lại.

Sắc mặt Charlotte trắng bệch.

Engfa mím môi, nhìn về phía Charlotte.

Lần thứ ba.

Lần này không đợi quay xong, Hàn Ngọc Bình lạnh lùng hô một câu "Cắt", ông đứng dậy từ sau màn hình máy quay, tức tối: "Cháu..."

Engfa lên tiếng ngắt lời ông:

-Đạo diễn Hàn.

Hàn Ngọc Bình sớm đã quen, bực bội xua tay:

-Mau dẫn đi.

Engfa nhìn tứ phía, dẫn Charlotte về phòng nghỉ của cô ấy, Charlotte không muốn, nhưng biết Engfa muốn dạy cô, vẫn thật thà đi theo cô ấy.

Còn về tại sao nhất định phải đến phòng nghỉ, cô không nghĩ ra, cũng lười nghĩ.

Trong phòng nghỉ không một bóng người, Engfa đi phía trước, vào trong trước, Charlotte theo vào ngay sau, tiện tay đóng cửa lại.

Cô quay người, bốn mắt nhìn nhau với Engfa.

Ánh mắt Engfa sâu thẳm, nhìn cô không nói gì, đột nhiên lên trước một bước, Charlotte vô thức lùi sau.

Người phụ nữ ấy cách cô càng ngày càng gần, từng bước từng bước ép đến, cuối cùng dường như đè cô lên cửa. Cả người Charlotte mất tự nhiên, hương thơm lành lạnh bay qua mũi khiến cô say sưa, cô đè cảm giác ngứa ngáy ở cổ họng xuống, không nhịn được mở miệng:

-Eng...

Cô đột nhiên mở to mắt, âm thanh biến mất trong cổ họng.

Engfa cúi đầu hôn cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro