Thành viên nhà Kudo...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Anh về rồi..."

Anh uể oải kéo lỏng chiếc cravat trên cổ của mình, ngồi xuống thềm nhà cởi đôi giày của mình ra, miệng cứ ngáp mãi. Một giờ sáng rồi....

" Hôm nay anh về trễ quá ..."

Cô mang đến một chiếc khăn mát lạnh đưa cho anh...

" Shiho.... lau cho anh đi ... anh mệt rồi, không lau nổi ." - Anh níu tay cô nũng nịu - " Khuya rồi em còn đợi anh à ?"

" Anh biết rõ mà còn hỏi, nếu không anh đâu chào hỏi làm gì?" - Cô xếp gọn chiếc khăn lại lau mặt cho anh - " Thiệt biết cách làm nũng...."

" Anh yêu em mà..." - Anh cười như một đứa trẻ, chồm dậy ôm lấy cô...

" Gì đây Shinichi? ... Anh mơ ngủ à ?" - Cô vỗ nhẹ vào lưng anh đẩy anh ra một chút...

" Ôm tí đi mà...." - Anh siết chặt tay hơn, vùi mặt vào tóc, vào cổ của cô...

" Đi ngủ đi ông ! Một giờ sáng rồi. Anh không ngủ em cũng phải ngủ chứ."

" ..... Ừ...." - Anh buông tay ra, đỡ cô đứng dậy.

Cô lườm yêu anh một cái rồi bỏ đi. Anh lẽo đẽo theo sau, nắm tay cô .

" Con mình ngày mai có bài kiểm tra. Em giúp nó ôn bài chưa ?" - Anh hé cửa phòng của con, nhìn xem con mình đã ngủ chưa.

" ....Rồi, anh an tâm....Anh đó! Anh đi làm cả ngày đến nỗi con anh cũng thấy anh xa lạ." - Cô giúp anh lấy một chiếc áo thun, quần đùi trong tủ và đưa cho anh - " Anh không thấy nó rất hiếm khi nói chuyện với anh à ?"

" ... Công việc mà em. Như hôm nay gặp phải một thằng già ranh mãnh quá, hắn có cả súng trường, muốn bắt vô cùng khó khăn..." - Anh lấy thêm một chiếc khăn đi thẳng vào phòng tắm...

" Anh à... Tình cảm của cha mẹ đối với con nhỏ là vô cùng quan trọng. Anh và em đều rõ mà."

" ..... Ừ.... được rồi. Mai anh sẽ sắp xếp thời gian . "

Cô ngồi xuống bàn trang điểm, lấy một lá thư ra. Cô do dự một hồi rất lâu. Anh tắm xong, lau tóc và bước lại gần nắm vai cô, cúi đầu hỏi ...

" Suy nghĩ gì đó ? Lá thư kia làm vợ anh suy nghĩ nhiều vậy à ? "

" ..... Anh à...."

" Hửm? Em nói đi..."

" .... Em... muốn sang Anh...."

" .... sao vậy?.... Anh mượn lá thư tí được không ?"

Cô gật đầu, anh lấy lá thư từ tay cô. Sau một lúc khi đã đọc xong, anh gãi đầu...

" Em muốn tham gia à ?"

" Ừm... "

" Em biết công trình nghiên cứu tốn rất nhiều thời gian mà... ít nhất khoảng 3 tháng... là một quý đó em. Hết một mùa luôn rồi..."

Anh thấy cô có vẻ hơi buồn, anh lại hỏi.

" Em rất thích công việc này phải không ?"

" .... ừm..."

Anh suy nghĩ một hồi rồi lại nói tiếp...

" .... Shiho nè....đó là sở thích của em, là niềm vui của em nên anh luôn ủng hộ em. Nhưng mà, anh và con sẽ rất nhớ em.... "

" Vậy ... em không đi nữa..."

" Không. Em đi đi, anh muốn em thật vui vẻ với công việc của mình, em sẽ góp một phần giúp nhân loại. Nhưng hãy nhớ luôn gọi điện về nhà mỗi khi rảnh, anh luôn chờ điện thoại của em..." - Anh nắm tay cô và nói...- " Anh và con luôn ủng hộ em..."

" .... Shinichi.... chăm con giúp em nhé... anh không có nhiều kinh nghiệm nên em rất lo..."

" Đừng lo ! Đã có anh !"

" Nghe câu này của anh làm em... càng lo thêm "

" Ể ?! Không tin anh sao ? "

" Tin . Em tin ." - Cô cười nửa miệng có chút mỉa mai

" Lại móc anh ! Em được lắm ! " - Anh bế xốc người cô lên, bước đến giường ngủ của hai vợ chồng...

" Em không an tâm thật mà..."

" Anh lo được..."

" Anh còn không biết nấu ăn..."

" Không biết thì học. Đảm bảo với em, sau khi em về, anh sẽ cho em thấy tài năng của vua bếp Shinichi !"

" Ôi trời... tự tin thế ?"

" Được thừa hưởng từ mama nhà anh " - Anh cười đùa, tay anh kéo chăn lên đắp cho cô, sẵn đó anh ôm cô thật chặt...

" .... Shinichi... Em yêu anh..."

" Hửm ? Nói gì đó ? Anh không rõ ?"- Anh ghẹo cô, anh nghe thấy hết nhưng lại rất muốn nghe cô nói lại...

" Không nói lại ..." - Cô đỏ mặt kéo chăn che mặt lại...

" Còn mắc cỡ nữa... hôn một cái cho hết mắc cỡ ..." - Anh vén chăn lên hôn vào trán cô một cái rõ kêu.

" Trẻ con..." - Cô rúc vào lòng anh như một con mèo nhỏ...

" Nói anh nghe lần nữa đi..."

" Trẻ con..."

" Không phải... em hiểu ý anh mà giả bộ hoài..."

" ..... Em yêu anh..."

Anh phì cười...

" Anh thì ... rất yêu em..."

" Gớm.... ngủ đi! Hai giờ sáng rồi. Chỉ còn khoảng 4 giờ nữa để ngủ thôi. " - Cô ngại ngùng kéo chăn lên che mặt lần nữa...

Đèn phòng ngủ vụt tắt ....

-------------

7h30'

" Anh à !!! Ăn sáng này ! Trễ giờ làm mất !!! "  - Cô dọn thức ăn ra bàn - " Ai-chan... mặt con dính thức ăn kìa ..."

Cô rút một tờ khăn giấy ra lau cho con bé...

Anh ngồi xuống, xoa mái tóc nâu của con bé...

" Học bài chưa con gái ?"

Nó im lặng một hồi rồi nhướng đôi ngọc bích to tròn nhìn anh ....

" ... Rồi ạ..."

" .... Papa đưa con đi học nhé..."

" .... umk....."

" Con hạn chế lời quá đó Ai-chan... y chang mẹ con ..."

" Anh nói gì !?" - Cô lườm anh ...

" Thôi nào.... "- anh uống ngụm nước -" ....Em hoàn tất giấy tờ chưa ?"

" Vẫn đang làm...."

Anh cầm chiếc Hamburger của mình lên và đồng thời đứng dậy ...

" Đi đâu đó ? Sao không ngồi ăn ?"

" Đi lấy tài liệu.... hôm nay anh còn nộp bản báo cáo cho Thanh tra ... đồng thời hoãn tăng ca..."

" Ừ..."

" Khi nào em đi, anh đặt vé máy bay cho ..."

" Hai ngày nữa. Mà họ bảo lãnh anh à, không cần đặt đâu, họ còn cho xe đến tận nhà rước ấy..." - Cô dùng nĩa và dao cắt một miếng bánh mì cho vào miệng ( ăn kiểu hoàng gia, sợ dơ tay 😊 )

" Quào.... ghê vậy..."

" Vợ anh mà ! Shiho Miyano mà! Anh nghĩ em tầm thường vậy à ?" - Cô nở một nụ cười nửa miệng quen thuộc.

" Anh biết, anh tự hào. Mà.... lần này em đi bao lâu ?"

" Em không biết nữa...."

" Mama...."

" Gì con ?"

" Mama đi đâu cho con theo với ...."

" Con phải đi học mà..."

" Không được ạ ?" - con bé tỏ ra buồn bã...

" Ừ."

" Mẹ .... mùa đông lạnh lắm, nhớ giữ ấm..." - con bé cũng dùng nĩa và dao cắt bánh mì cho vào miệng ăn kiểu sang chảnh... ( y chang mẹ nó 😊)

" Ây da... con gái tui nó biết lo cho mẹ nó kìa... Lại đây mẹ hun cái nào ..." - Cô ôm con bé, hôn một cái thật kêu khiến anh nghe cũng ghen tị vì kể từ lúc con bé đầy một tuổi đến nay anh chẳng bao giờ được hôn nó. Anh bĩu môi tự đánh lạc hướng mình, anh nhìn sang cô vợ mình...

" Sao những lúc như thế này thấy em hiền quá không biết...."

" Giề ? Ý anh là sao !? Anh nói tôi vậy là sao ? "

" Ơ không.... không phải... không gì hết ...." - Mỗi lần nghe thấy từ anh-tôi từ cô là anh biết có chuyện không lành nếu anh cứ tiếp tục.... thế nên anh bước vào bếp trở lại, giúp vợ mình dọn bát dĩa rồi quay sang con gái...

" Đi thôi Ai-chan, muộn học mất ...."

.
.
.

Giờ sinh hoạt chung :

Hiệu trưởng : " Sau kết quả cuối năm, tôi xin tổng kết lại ba em có số điểm trung bình cao nhất sẽ xếp hạng nhất, nhì, ba lần lượt từng khối sẽ bước lên từ khối 1 đến khối 5 :

khối 1 : Mizuki 1B, Konomi 1C , Izunashi 1A .

Khối 2 : Ai Kudo 2A, Ai Micel 2A và Mitsuki 2D . Chúc mừng lớp 2A có hai học sinh xuất sắc.

Khối 3.....
....v...v

Và đặc biệt, tối muốn nhắc đến em Ai Kudo lớp 2A . Ngoài thành tích cao, em còn vượt trội về môn hoá học, một bộ môn mà cấp tiểu học như các em chưa được biết đến. Em đã tham gia một phần thi giành cho học sinh cấp Trung học cơ sở và đứng đầu cuộc thi với số điểm rất cao 211/210, vượt 1 điểm so với học sinh lớp 8-2 Fujihiko - một học sinh suýt đạt kì tích trong cuộc thi hiện lùi về hạng hai. Mời em ."

Con bé bước lên, tay vẫn hơi run vì chưa quen đối diện với đám đông. Đám đông hò reo tên em cuồng nhiệt quá....

" .... Umk.... em..."

" Em có thể cho thầy biết tại sao em có thể đạt thành tích như vậy không ?"

" Em..... etou..... em chỉ muốn giống như mẹ của em...."

" Mẹ em là ai ?"

" Mẹ em là Shiho Miyano, nhà hoá học thiên tài !" - như đã bật đúng công tắc, em nói một hơi niềm tự hào trong em -" Em muốn một ngày nào đó sẽ giống mẹ . Em muốn trở thành một người ưu tú như mẹ !"

" Oh.... Là nhà hoá học thiên tài Miyano à ? Cô ấy khá nổi tiếng đấy, mà còn là mẹ em nữa. Cô ấy có giúp em học hoá không ? "

" không ạ.... mẹ em nói em chưa đến tuổi để học, thế nhưng mẹ vẫn cho em xem sách Hoá, làm thí nghiệm hoá cho em xem... "

" Ồ vậy là tự học, tự rút kinh nghiệm à ?"

" Vâng...." - con bé ngại ngùng lí nhí đáp.... rồi khẽ lắc đầu như để bớt ngại, con bé chạy đi.... - " Em xin phép !..."

" Kawaiiiii............." - Đám đông hò lên, nhất là các bạn nữ....

Buổi sinh hoạt chấm dứt....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro