Phần 1-12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không như tôi lo ngại, đám bùa không hề ngăn bước tôi. Tôi vẫn có thể từ từ trôi xuống, cho đến khi đứng trên khoảng đất trống và nhìn lại ngôi nhà mình, sợi tơ lóng lánh vẫn nắm chặt trong tay. Khi tôi thả lỏng tay, nó chờn vờn trong gió như một sợi tơ nhện rồi kéo dài ra đến hút tầm mắt. Nếu không có nó, chắc tôi đã nao núng mà quay trở vào, vì cả đời tôi chưa từng rời nhà một mình.

Tôi bắt đầu cất bước, đi qua những ngôi nhà quen thuộc trong khu phố. Chẳng có ai qua lại, trời quá nóng để sang nhà nhau chơi, và vì đang là giữa trưa nên cũng không thấy bóng dáng những gánh hàng rong bán gà sống hay đậu phụ tươi đựng trong xô nước. Bây giờ, khi đã có thể tự do đi lại, tôi cực kỳ tò mò muốn khám phá nhà cửa người khác, xem họ sống thế nào, nhưng sợi tơ trong tay nhắc tôi rằng còn có việc phải làm. Tôi chẳng biết nó dẫn mình đến đâu, chỉ biết phải dựa vào nó để tiếp tục hành trình.

Sau một quãng đường dài, tôi đến một khu mua bán sầm uất. Ở đó có hàng loạt cửa hàng với bảng hiệu sáng choang nằm san sát nhau, mặt tiền tầng hai đều được xây nhô ra ngoài tạo thành mái che mưa nắng cho khách bộ hành, phủ bóng lối đi bộ rộng tầm mét rưỡi. Vài người khách đang mặc cả, mấy cụ già gà gật trên ghế mây, và những chú chó hoang nằm dài, phơi lưng dưới ánh nắng chói chang. Đầy rẫy những cửa hiệu lặt vặt: một hàng xén, một kopi tiam (quán cà phê của người Mã Lai), một tiệm cho vay của ông chủ người Ấn đội khăn puggree màu trắng cùng ba vạch lượn sóng vẽ trên trán để phân định đẳng cấp. Hồi bé, vào mỗi dịp Trung thu, tôi lại được vú dẫn đến khu này chọn mua đèn lồng thủ công hình bươm bướm hoặc cá vàng. Sau đấy, tôi sẽ đứng chờ trong lúc vú mê mẩn ngắm nghía những bộ kim thêu hay những đôi guốc gỗ.

Đứng đây, giữa nhộn nhịp kẻ mua người bán, tôi gần như có thể giả vờ rằng mình chỉ là một khách bộ hành, rằng mình vẫn bình yên vô sự trong thân xác quen thuộc. Nước mắt chực trào ra, lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy vô cùng đơn độc khi xa rời ngôi nhà và những người thân yêu.

Đang đứng thút thít thì tôi nhận ra một người ăn mày đang tiến về phía mình. Ăn mày không phải điều hiếm gặp, nhưng người này có gì đó rất lạ lùng. Lão ta lê bước, xương sườn nhô cao qua lớp da như bị thuộc trông vô cùng thê thảm. Và tôi nhìn thấy một người đàn ông đi xuyên qua lão ta như xuyên qua một cái bóng. Tôi kinh hoàng giật lui, nhưng người ăn mày đã tiến gần tới mức tôi không biết phải tránh vào đâu nữa. Lão ngước lên nhìn tôi từ dưới vành mũ tả tơi, và tôi trông thấy làn da khô đét cùng hốc mắt sâu hoắm đựng nhãn cầu héo quắt như một thứ trái cây khô.

"Cô là ai?" Giọng lão mỏng và yếu như thể lồng ngực bẹp rúm kia không chứa đủ hơi.

Trông lão yếu ớt đến độ tôi có thêm can đảm. "Ông nhìn thấy cháu ạ?"

Lão vươn cái cổ tiều tụy, "Tùy góc mới thấy được." Mắt lão đảo tròn. "Cô không có mùi người chết. Cô từ thiên giới xuống à?"

"Ông nhầm rồi." Tôi đáp. "Cháu không phải thần tiên đâu ạ."

"Dù gì cũng cho tôi xin chút thức ăn với." Mồm lão nhệch ra như một lỗ huyệt. "Tôi đói quá!"

"Ông là ai vậy?" Tôi thầm thì, nhưng nghĩ mình đã có câu trả lời.

Lão trườn tới, cố túm lấy vạt áo tôi một cách bất lực. "Tôi không nhớ. Chẳng ai chôn tôi cả. Chẳng ai biết tên tôi. Cho tôi chút gì đi!" Lão già đáng thương rên rỉ. "Xin cho tôi mấy đồng mua đồ ăn với."

Vừa thương hại lại vừa hoảng sợ, tôi lần mò trong túi lấy ra một xâu tiền đồng cổ. Chắc hẳn đây là một phần trong số vàng mã tôi tự đốt cho mình, nhưng tôi chẳng có thời gian để nghĩ đến chuyện đó nữa, vì lão già đã lao ngay đến đoạt xâu tiền trên tay tôi với một tốc độ đáng kinh ngạc. Nắm chặt xâu tiền bằng bàn tay xương xẩu, lão thất thểu bước xa dần. Tôi đang tròn mắt nhìn theo thì thấy vài hình bóng lờ mờ bắt đầu tụ tập quanh lão với vẻ hiếu kì. Rồi hai con ma đói nữa xuất hiện sau lưng tôi. Một trong hai trông còn tơi tả và rữa nát hơn cả người ăn mày lúc nãy, nó đi giật cục chậm chạp. Hồn còn lại thì dường như mới chết, hăng hái lao tới.

"Ở đây có một cô gái đang phát tiền này!"

Tôi lùi bước trước ánh mắt hau háu và trống rỗng của gã. Khi còn sống, hẳn gã là một người đẫy đà, vì gã mới chỉ bắt đầu bộc lộ một ít biểu hiện của việc bị bỏ đói. Tôi vừa dợm bước, gã đã hét lên. "Cô ta ở đây!"

Tôi chạy trốn vào những con hẻm quanh co bất tận, vượt qua từng hàng dài cửa tiệm. Ma đói xuất hiện từ mọi hướng, chúng tự tách mình khỏi những bức tường, phất phơ bay ra từ ngõ nhỏ. Quá muộn rồi, tôi nhận ra mình không nên chạy. Nếu các âm hồn chỉ có thể nhìn thấy tôi tùy góc, thì tốt nhất tôi nên đứng yên một chỗ. Đúng lúc ấy, tôi nhận ra mình đang dừng chân ở chính nơi xuất phát. Mặt trời rạng rỡ trên cao và một sự thật kinh hoàng ập đến, sợi tơ mảnh đã tuột mất trong khi tôi cố trốn chạy.

Lần thứ hai trong ngày, tôi đứng giữa đường, mắt nhòa lệ. Lần này, tôi chẳng dám tạo ra dù chỉ một âm thanh vì sợ sẽ khiến ma quỷ chú ý. Nước mắt mặn đắng chảy dài trên má, và mí mắt sưng húp. Tôi kiệt sức ngồi xuống một tảng đá, lấy ống tay áo lau mặt. Bàn chân tôi rát bỏng, tôi phải xem thử nó có rộp lên không. Thật vô cùng bất công khi linh hồn vẫn phải chịu đựng nỗi đau thể xác dù chẳng có chút da thịt nào. Nhưng có thể đây chính là đặc trưng của thế giới bên kia.

Khóc cũng chẳng ích gì. Một lúc sau, tôi nhìn quanh và nhận ra con đường này khá quen thuộc. Tôi đã từng đi qua đây, bằng xe kéo, mặc bộ đồ tươm tất để đến nhà họ Lim. Và tôi biết đường về. Tôi mất một lúc lâu để vật lộn với cám dỗ được về nhà. Quay lại và lẻn vào nhà thì thật dễ dàng, nhưng vẫn còn một lựa chọn khác, dù đã mất sợi tơ dẫn đường. Nếu Lim Tian Ching có thể không mời mà đến nhà tôi, thì tôi cũng có thể đáp lễ tương tự. Biết đâu tôi sẽ khám phá ra điều gì đó có lợi cho mình, bất cứ điều gì cũng hữu ích hơn là ngồi đó chờ y đến bắt.

Mặc dù đã mệt nhoài, nhưng bước chân tôi nhẹ bỗng. Tôi nhận ra mình đi lại nhanh nhẹn hơn so với lúc mang hình thể con người. Ở dạng linh hồn cũng mang lại một vài ích lợi, nhưng tôi đau đớn nghĩ đến cái giá phải trả. Liệu tôi có phải chịu đói chịu khát như những hồn ma vất vưởng ngoài kia? Tôi chẳng dám nghĩ thêm nữa.

Cổng lớn nhà họ Lim đóng chặt, tôi thử lách mình vào và nhận ra nếu cố gắng, mình sẽ vào được.

Một người gác cổng gà gật trong nắng trưa và một bụi dâm bụt gần đó khẽ rung rinh khi tôi bước tới, như thể tôi chỉ là một làn gió nhẹ. Càng đến gần ngôi nhà, tôi càng trầm trồ trước không gian cổ kính của nó. Người giàu bây giờ có xu hướng xây phủ đệ theo phong cách thuộc địa Anh, với hàng hiên lớn và phòng khiêu vũ mở rộng như những tòa nhà lớn ở Ấn Độ hay Sri Lanka. Nhưng dinh thự nhà họ Lim thì đặc sệt phong cách Trung Hoa với một loạt phòng ốc và sân vườn nối tiếp nhau. Tôi tự hỏi liệu cô dâu mới của Tian Bai có đòi sửa sang lại kiến trúc nơi này không, nhưng lập tức gạt ngay ý nghĩ ấy ra khỏi đầu.

Cánh cửa trước bằng gỗ lim nặng trịch vẫn đang hé mở, hẳn là để đón gió. Tôi đi vào, thấy run rẩy vì giờ mình không còn là một vị khách mà là kẻ đột nhập, tệ hơn, còn là một linh hồn. Rời mắt khỏi bệ thờ gia tiên chất đầy đồ lễ nghi ngút khói hương nơi tiền sảnh, tôi vội vã đi về phía sân trong. Tại đây, giữa không gian lát đá hoa cương mát lạnh và những bồn cây với lá bóng loáng, tôi gặp hai người hầu. Một trong hai chính là người phụ nữ từng đưa tôi đi rửa tay ngày nọ. Cô và một em gái nhỏ tầm 10, 11 tuổi đang bận bịu tưới cây và lau bụi trên những chiếc lá. Tôi định đi qua họ, nhưng khi đến gần, cô bé giật mình và đánh rơi bình nước.

"Xem em làm gì này!" Người phụ nữ mắng mỏ. Cô bé cắn môi vẻ hối lỗi. Theo bản năng, tôi cúi xuống nhặt những mảnh vỡ, quên mất rằng mình không có cơ thể.

"Em cảm thấy thứ gì đó." Cô bé nói, "Như có ai đi xuyên qua mình vậy!"

Người phụ nữ kia quắc mắt nhìn. "Lim phu nhân không thích nói về ma quỷ, em biết mà."

Cô bé cúi xuống nhặt mảnh vỡ. "Nhưng chẳng phải phu nhân đốt vàng mã suốt ngày sao? Có thể linh hồn con trai bà trở về."

"Chậc! Ai muốn cậu ta trở lại chứ?" Tôi thấy tò mò, bèn nán lại nghe. "Em mới ở đây ba tháng, còn chưa gặp thiếu gia đâu."

"Cậu ấy có tốt không ạ? Như Tian Bai thiếu gia ấy?"

Người phụ nữ không thể cưỡng lại ham muốn được buôn chuyện. "Không đâu, có những khi bọn chị làm gì chăng nữa cậu chủ cũng không thấy vừa ý. Nhưng phu nhân yêu chiều cậu ta lắm. Bà không thể chấp nhận sự thật là cậu ấy đã chết."

"Cái chết có đột ngột không ạ?" Cô bé ngừng lại, hào hứng vì được ngơi tay.

"Cậu ta bị sốt, điều này là chắc chắn, nhưng vẫn hạch sách như mọi khi. Đến sáng hôm sau thì cậu ta đã chết. Đến thầy lang cũng không tin nổi. Ông ấy còn đòi kiểm tra các món cậu ta ăn đêm trước, nhưng chẳng tìm ra được gì khả nghi. Cậu chủ ăn những món trên bàn y như mọi người, thật là may mắn quá."

"Ai may mắn cơ ạ?"

"Tất cả chúng ta, đứa ngốc này. Chúng ta đã có thể bị đổ tội đầu độc cậu chủ. Phu nhân vô cùng đau khổ. Bà muốn biết liệu có ai phục vụ trà nước cho cậu chủ trước giờ đi ngủ không, là vì cái tách của cậu ta biến mất. Cậu chủ có một chiếc tách men ngọc, là đồ gia truyền, nhưng chẳng ai tìm thấy. Mà cũng chẳng ai đưa trà nước. Phu nhân có rất nhiều giả thuyết kỳ quái cho cái chết của cậu ta."

"Kỳ lạ thật." Rõ ràng cô bé bị cuốn hút bởi câu chuyện ly kỳ.

"Lạ gì cơ?"

Hai người hầu đều giật mình khi nghe tiếng Yan Hong. Chị cau mày với người lớn tuổi hơn. "Em trai tôi chết vì bị sốt. Tôi không muốn nghe ai nhắc thêm một lời nào nữa về chuyện này." Tôi chưa bao giờ thấy Yan Hong giận dữ đến thế, khác xa với vẻ xởi lởi, tươi cười mà tôi còn nhớ. Khi chị quay gót, tôi vội vã bám theo.

Cả ngày, tôi theo sát Yan Hong, từ phòng khách rộng lớn sang nhà bếp thênh thang. Dù chỉ là con gái của bà hai, nhưng chị rất được kính trọng, thường quyết định những việc mà lẽ ra thuộc phạm vi quyền lực của Lim phu nhân. Chị từng nói ít khi lui về nhà, nhưng trông lại thân thuộc với ngôi nhà đến độ tôi chẳng thể tưởng tượng nó sẽ ra sao nếu vắng chị. Tôi chỉ thoáng gặp Lim phu nhân. Trông bà gầy ốm hơn lần trước, giọng nói nhẹ bẫng đến gần như không thể nghe được, và bà đã trở nên thờ ơ khác hẳn chỉ sau vài tuần ngắn ngủi.

Tôi không dám đến quá gần bà, sợ Lim Tian Ching bằng cách nào đó sẽ phát giác được sự hiện diện của tôi. Sự thật là tôi sợ y sẽ xuất hiện. Dù lần trước tôi cứng rắn là thế, nhưng giờ lại chẳng còn chút dũng khí nào để đối mặt với y. Những căn phòng với sàn lát gạch và đồ gỗ cẩm lai, những dải hành lang dài tăm tối và những người hầu hối hả làm việc nhắc tôi rằng mình là một kẻ đột nhập. Nhưng dù vậy tôi vẫn chưa thể rời đi, vì tôi nhận ra ở đây dường như trái ngược với nhà mình, sự hiện diện của tôi ở đây sản sinh ra một chút tác động. Nhớ lại cảm giác bí bức trong những lần viếng thăm trước, tôi tự hỏi liệu có phải nhà họ Lim từng bị ám bởi hồn ma Lim Tian Ching, vì họ khá nhạy cảm, hơn một người đã giật bắn mình khi tôi đứng quá gần họ, và những cuộc trò chuyện cứ xoay quanh chủ đề linh hồn. Nhận thức điều ấy chẳng khến tôi vui thú gì, nhưng chắc chắn cũng đem lại những thông tin khá hữu ích.

Tôi đi theo Yan Hong không vì lí do gì khác ngoài việc ở đây chị là người tôi quen thuộc nhất, và từng đối xử rất tử tế với tôi. Xem chừng chị đảm đương vai trò trưởng nữ một cách đầy trách nhiệm mặc dù đã lấy chồng. Chị nghiêm khắc với người hầu, thân thiện và chăm lo cho các bà mẹ. Tôi vẫn nhớ câu chuyện vú kể, rằng bà hai đã quyên sinh để đảm bảo cuộc hôn nhân cho con gái, và tôi thấy thật bất ngờ khi Yan Hong vẫn có thể gắn bó với Lim phu nhân. Không thấy bóng dáng Tian Bai đâu. Tôi phải thừa nhận rằng mình vẫn hơi muốn được gặp anh thêm lần nữa. Dù không biết bao nhiêu lần tự nhủ rằng anh chẳng quan tâm gì tới mình và còn có thể là một tên sát nhân, tôi vẫn không thể ngừng nghĩ về anh. Tôi đau đớn khi trông thấy ao sen nơi chúng tôi gặp gỡ lần đầu. Tim tôi hẫng nhịp khi tiếng chuông từ chiếc đồng hồ nào đó đột ngột ngân lên.

Càng quan sát Yan Hong, tôi càng nhận thấy chị đang phải chịu sức ép. Chị cẩn thận giữ thái độ bình thản trước mọi người, nhưng khi chỉ có một mình, chị cắn môi, gương mặt đầy căng thẳng. Chị khó lòng ngồi yên một chỗ, mà cứ làm hết việc này đến việc nọ. Tôi tự hỏi liệu Yan Hong vốn đã như thế, hay gần đây chị mới như vậy.

Buổi chiều trôi đi, rồi bóng tối trải dài trên các dãy hành lang, lẻn vào từng căn phòng, làm nhòa nhạt những họa tiết màu xám của lớp gạch Hà Lan lát sàn. Linh hồn tôi cũng đang yếu dần theo ánh dương lịm tắt. Khi tôi đang cân nhắc mình nên làm gì tối nay thì người gác cửa đi vào và thầm thì gì đó với Yan Hong.

"Có một người đàn ông ở ngoài cửa à?" Chị hỏi. "Anh ta muốn gì?"

Người gác cổng nghiêng đầu. "Anh ta không đến gần hẳn, nhưng lại cứ đứng đó hồi lâu."

"Sao ông không hỏi?"

"Tôi nghĩ mình mà đến gần thì anh ta sẽ đi ngay. Cô chẳng bảo có gì bất thường thì phải báo cho cô còn gì ạ."

Yan Hong chau mày, "Để tôi ra xem." Rồi chị đi về phía khúc quanh, tà áo kebaya màu phấn phất phơ trước mặt tôi như bóng ngài trong ánh sáng nhàn nhạt.

"Anh ta đi mất rồi." Người gác cổng thốt lên khi họ ra đến cửa chính. Yan Hong nhìn ra ngoài và nhún vai bực bội. Nhưng với thị lực tinh tường lúc này, tôi thoáng thấy một bóng người đứng khuất sau tàng cây. Tôi có thể nhìn ra chiếc mũ nan và những sợi chỉ bạc thêu trên tà áo. Đột nhiên tôi nhớ ra đó là người đã hỏi chuyện bà đồng trong lúc tôi và vú đợi tới lượt. Tôi còn mải nghĩ ngợi thì anh ta đã đi mất.

Tôi quay trở vào trong, trái tim chùng xuống. Tôi không muốn chạm mặt Lim Tian Ching ở đây, vì bản thân đang vô cùng yếu ớt và không có khả năng chống cự. Tôi còn đang lưỡng lự thì Yan Hong đã vào nhà. Trong nhà đã sáng đèn, Lim phu nhân đang đứng ở tiền sảnh.

"Con đi đâu vậy?" Bà buồn rầu hỏi.

Yan Hong vỗ nhẹ tay bà, "Không có gì đâu ạ." Chị đáp. "Chút nữa ăn tối con sẽ gặp mẹ."

Lim phu nhân lơ đễnh gật đầu. Bà vừa quay lưng đi, Yan Hong liền ném theo ánh mắt bừng bừng căm hận. Tôi ngạc nhiên hết sức, nên dù đang rất nóng lòng rời đi, tôi vẫn theo chị lên lầu, vào một phòng ngủ. Yan Hong chốt cửa lại, mở nắp một chiếc rương gỗ rồi lôi quần áo bên trong ra, vứt vung vãi xuống sàn. Gần sát đáy rương là một gói nhỏ bằng vải. Yan Hong thoáng run rẩy, cẩn trọng cởi nút thắt như muốn kiểm tra thứ gì đó. Chị vén góc vải lên, thở phào nhẹ nhõm rồi nhanh chóng gói nó lại, nhưng tôi đã kịp nhìn thấy thứ bên trong. Đường viền lấp lánh của một chiếc tách lam ngọc. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#reup