Phần 1-11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ai đó đang than khóc, nghe thổn thức như tiếng kêu gào của một con thú bị thương. Tôi mở mắt ra và thấy mình đang ở trong một căn buồng ngủ với cửa sổ khép hờ, che bớt đi ánh nắng chói chang. Căn buồng khi xưa có lẽ khang trang, nhưng giờ thì xập xệ tồi tàn, dù sàn nhà được lau sáng bóng và chăn chiếu gấp gọn ghẽ. Mọi thứ đều sắc nét như nhìn qua mắt chim ưng, tôi chưa bao giờ nhìn rõ đến vậy. Từng vân gỗ trên xà nhà như nổi hẳn lên. Từng hạt bụi trong không gian lơ lửng như những vì sao.

Một bà lão già nua gục xuống cạnh giường, nhưng thật khó để tập trung nhìn vào bà. Tâm trí tôi lãng đãng như thể bị kéo sang nơi khác. Chiếc giường bằng gỗ, có ba thành giường, bên trên trải một tấm đệm cũ đã sờn. Tôi mất một lúc lâu chăm chú xem xét những đường khâu nối các mảnh của đệm. Trong lúc ấy, bà lão vẫn cứ khóc tức tưởi, làm tôi hơi bực bội quay sang nhìn. Bà co rúm trên sàn nhà, gương mặt vùi vào một bên đệm. Trong lúc bà vật vã giãy giụa, đôi lót giày bằng vải lộ ra.

Quan sát bà, tôi mới nhận ra còn một cô gái đang nằm trên giường, Cô nằm yên lạ thường, mí mắt nhắm chặt như nụ hoa phong nhụy. Nét mặt xanh tái làm nổi bật chân mày rậm và hàng mi dày, như thể được vẽ bằng bút lông to sẫm màu. Tôi tự hỏi trông cô thế nào nếu mở mắt. Mà thật ra, chắc gì cô đã mở được mắt, vì trông từ xa đã biết tình trạng cô không ổn.

Cánh cửa mở ra, một người hầu gái bước vào và lập tức la hét khi nhìn thấy cô gái trên giường. Tiếng la hét đánh động thêm một người đàn ông trung niên với gương mặt rỗ. Qua tấm áo dài ông mặc, tôi đoán ông là chủ nhân ngôi nhà, nhưng trông lếch thếch đến đáng thương. Ông nắm chặt bàn tay cô gái và gọi tên cô. Tôi vô thức quay bước về hướng cửa sổ, nhưng đột ngột dừng chân khi nghe đến cái tên ấy, ngơ ngác nhìn mọi ngườ đang cố lay tỉnh cô. Tất cả đang gào thét "Li Lan! Li Lan!", như thể điều đó sẽ mang cô trở lại.

Lát sau, một ông thầy lang xuất hiện, xua người hầu gái đang hoảng loạn đi rồi bắt mạch cho người nằm trên giường, mở miệng cô ra và xem xét đầu lưỡi. Ông sờ nắn lòng bàn tay và gan bàn chân cô, lại vạch mí mắt kiểm tra đồng tử.

Cuối cùng ông nói, "Cô bé chưa chết." Bà lão vẫn bám cạnh giường từ nãy đến giờ bật khóc nức nở.

"Cô bé đã uống thứ gì vậy?" Thầy lang hỏi.

Bà lão đau đớn đứng dậy, mang đến một gói bột cùng chiếc cốc bằng đất nung còn lắng chút cặn dưới đáy cho thầy lang. Ông ngửi, chạm ngón tay vào và liếm thử. "Thuốc phiện." Ông tuyên bố. "Cùng nhiều vị khác mà tôi không biết. Ai đưa cho cô bé thứ này?"

Bà lão bắt đầu giải thích lộn xộn về bà đồng và nhiều sự việc khác nhưng tôi chẳng để tâm. Thay vào đó, thấy kì lạ vì cô gái vẫn còn sống, tôi sán lại gần. Nếu tôi dừng lại ngẫm nghĩ, thì hẳn đã nhận ra rằng không ai chú ý đến sự có mặt của tôi, nhưng lúc đó tôi hoàn toàn không hay biết.

Thầy lang kê đơn, "Mọi người nhớ giữ ấm cho cô bé và bón canh gà là tốt nhất. Cô bé có thể tỉnh lại, nhưng gia đình cũng phải chuẩn bị tinh thần cho trường hợp xấu nhất."

"Ý ông là con bé có thể sẽ chết?" Chủ nhà hỏi.

Thầy lang không trả lời, ông chỉ đưa tay vuốt dọc sống áo một cách khó chịu, rồi dùng ngón trỏ và ngón giữa cảu bàn tay phải ấn mạnh vào phần giữa môi trên và chóp mũi của người bệnh. Đột nhiên, mí mắt cô khẽ giật. Chính trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm nhận từng thớ thịt trên cơ thể mình giật mạnh. Nếu tôi là một cánh diều đang phiêu du trong gió, thì cảm giác ấy như thể đột nhiên bị một sợi dây thít chặt lấy, kéo lại.

"Ông thấy không?" Thầy lang nói. "Đây là huyệt nhân trung dùng trong trường hợp cứu chữa người bị ngất hoặc chảy máu mũi. Cô bé uống thuốc quá liều làm tổn thương nguyên khí nghiêm trọng, nhưng vẫn còn chút sinh lực trong người."

"Liệu con bé có tỉnh lại không?"

"Cô bé còn trẻ, cơ chế kháng độc còn mạnh, nên cứ giữ ấm và xoa bóp hàng ngày là ổn. Nếu có thể, cố cho uống một chút canh gà."

"Xin thầy nói thật cho tôi biết, liệu con bé còn bao nhiêu hy vọng?" Chủ nhà bơ phờ hỏi, đôi mắt ông mở trừng trừng, đẫm lệ. Tôi thấy đồng tử ông nở to như thể chính ông mới là người đang dùng chất kích thích. Thầy lang có vẻ cũng nhận ra điều này, vì ông khựng lại nhìn người đàn ông với nét ưu tư thoáng qua gương mặt.

"Cứ để bệnh nhân nghỉ ngơi, ngày mai tôi sẽ trở lại châm cứu xem sao. Tôi không muốn xáo trộn khí huyết trong người cô bé cho đến khi tình hình ổn định hơn. Nhưng có lẽ, cô bé sẽ ở trong trạng thái này một thời gian dài." Khi chuẩn bị ra về, thầy lang kéo riêng bà lão sang một bên, thì thầm. "Ông ta hút nhiều thuốc phiện quá."

Bà lão gật đầu, dù tôi biết bà chẳng để tâm. Ánh mắt bà cứ đăm đắm nhìn cô gái trên giường và sau khi thầy lang rời đi, bà lập tức xoa bóp tay chân cho cô gái. Thoạt đầu, cô vẫn nằm bất động như một hình nộm xinh đẹp, nhưng được khoảng hai mươi phút, tôi nhận thấy ánh hồng ửng trên mặt cô. Hồng nhạt đến nỗi tôi tự hỏi liệu bà lão có nhận ra không, thì thấy vẻ an lòng thoáng hiện giữa những đường nét nhăn nheo. Bà dịu dàng vuốt tóc cô.

"Vú sẽ nấu cho cô ít canh, cô chủ nhỏ ạ." Bà sụt sịt. "Đừng sợ, vú sẽ quay lại ngay."

Đợi cánh cửa đóng lại sau lưng bà, tôi lại gần cô gái. Tôi hết sức tò mò. Trong lúc ngắm nghía gương mặt cô, tôi thấy bứt rứt như thể mình vừa quên mất điều gì quan trọng. Ở bên cô, tôi cảm nhận được nhịp đập mơ hồ, máu chảy chậm chạp và lồng ngực phập phồng yếu ớt của cô. Bị thôi thúc bởi một nỗi tò mò không sao giải thích nổi, tôi đặt tay lên ngực cô. Một tia sét xuyên qua người tôi, mang theo một chuỗi ký ức, hình ảnh và cảm giác. Trong khoảnh khắc, tôi nhớ ra mình là ai, và cô gái kia là ai. Đó chính là thân xác tôi đang nằm trên giường.

Tôi đứng lặng, đông cứng trong nỗi sợ hãi và hoài nghi. Giờ tôi là một linh hồn ư? Tôi hoảng loạn đi vòng quanh cơ thể. Cơ thể của chính tôi, tôi tự nhắc mình như thế. Người ta nói rằng khi linh hồn rời thể xác, sẽ có cách để khiến nó trở lại. Tôi đi và săm soi mọi chỗ, tự hỏi liệu có thể tái nhập qua lỗ mũi hay lỗ tai không, nhưng xem ra tôi không có khả năng ấy. Cuối cùng cũng nhụt chí, tôi nằm lên cơ thể mình, hình dáng linh hồn chìm dần cho đến khi lọt thỏm vào thân xác bất động. Tuy nằm vừa kít, nhưng vẫn tồn tại một sự phân cách không thể xóa bỏ. Tôi hoảng loạn, song ít ra không còn mơ hồ như lúc trước. Linh hồn tôi vẫn nhớ thân xác này, vẫn nhớ âm thanh của máu chảy trong huyết quản, nên giờ yên ả trở lại như chú ngựa bồn chồn được trở về cái chuồng thân quen.

Khi tôi mở mắt, gương mặt quen thuộc của vú hiện ra với vẻ lo âu khắc khoải. Thoạt tiên tôi tưởng mình trở về là đứa trẻ đang nằm ốm liệt trên giường, nhưng chỉ thoáng chốc đã nhớ ra tất thảy. Vú đặt bàn tay lên trán tôi, nhưng tôi chẳng cảm thấy gì. Sao lại thế được? Tôi thấy thất vọng đến tan nát. Tôi gọi vú, nhưng bà vẫn u sầu nhìn tôi.

"Li Lan!" Bà gọi. "Cô có nghe thấy vú nói không? Vú mang canh cho cô này."

"Con ở đây!" Tôi gào lên, nhưng trước mắt bà, Li Lan chẳng có gì thay đổi.

Khi bà đỡ tôi dậy, linh hồn tôi cũng ngồi dậy theo thân xác của mình. Vú đưa một thìa canh lên miệng tôi. "Một ít thôi." Bà khẽ khàng. Hương vị thật thơm ngon cuốn hút, nhưng cơ thể tôi chỉ trượt xuống, nước canh trào ra khỏi miệng. Mắt vú ngấn lệ nhưng vẫn không bỏ cuộc. Tuyệt vọng, tôi ngồi vào thân xác mình và cố nuốt xuống mỗi khi bà bón canh. Lúc đầu chẳng có gì thay đổi, nhưng cuối cùng cơ thể cũng có phản ứng nuốt yếu ớt. Vú ngồi bên mừng rỡ, và tôi cũng vậy. Bà lau mặt cho tôi bằng một chiếc khăn ấm, thay quần áo mới và đắp chăn cho tôi. Tôi đứng sau vai bà chứng kiến tất cả, mặc dù bà chẳng hề nghe thấy lời cầu khẩn của tôi.

Khi vú rời phòng, tôi theo ra. Trái ngược với những gì tôi tưởng tượng về thế giới linh hồn, hóa ra việc di chuyển không khó khăn chút nào. Thay đổi duy nhất là có vẻ tôi còn rất ít tính thực thể. Tôi dễ dàng xuyên qua những thứ mỏng nhẹ như rèm cửa, còn mấy vật rắn chắc thì cần nhiều nỗ lực hơn. Tôi thậm chí chẳng dám xuyên thử qua những bức tường, vì sợ mắc kẹt ở đó. Và tôi không thể nhập vào người khác. Khi Ah Chun chạy qua, chuyển động của vai cô đẩy dội tôi vào tường. Xem ra chỉ thân thể tôi mới dễ dàng tiếp nhận linh hồn mình.

Người ta tin rằng ma quỷ gặp khó khăn trong việc ngoặt rẽ và hay bị vây khốn ở các góc hẹp hoặc những chiếc gương, nhưng lại dễ dàng chui qua khe nứt, nhờ thu nhỏ mình như đốm lửa. Chẳng lời đồn đoán nào là đúng với tôi, tôi tự hỏi liệu có phải vì mình chưa chết hẳn nên mới như thế. Hay tệ hơn, có lẽ chẳng mấy chốc tôi sẽ mất khả năng di chuyển theo ý mình, tôi sẽ lang thang trôi dạt, không khác gì hồn ma bóng quế lơ lửng trong không khí.

Từ trên đỉnh cầu thang, tôi nhảy vọt xuống, trượt nhẹ như cọng lông xuống mặt sàn tầng dưới. Quá thích thú với khám phá này, tôi định chạy lên để thử thêm lần nữa thì nghe văng vẳng tiếng nói trong sân. Không khí dịu mát dần và mùi than củi cháy thoang thoảng báo hiệu bếp lò nổi lửa cho bữa tối. Tôi gần như nếm được vị thức ăn đang xào nấu, như cách đã nếm món canh vú bón từng thìa ban nãy. Dù suy nghĩ này làm tôi thêm phấn chấn, nhưng rốt cuộc những mùi hương ấy chỉ như trêu ngươi, làm tôi thêm sầu muộn.

Tôi chậm rãi đi ra sân nhà, nơi lão Wong đang nói chuyện với Ah Chun. Nhìn cái mũi đỏ ửng và đôi mắt sưng húp của cô là biết, hoặc cô vừa nín, hoặc chuẩn bị khóc thêm lần nữa.

"Tiểu thư chết rồi." Cô than, "Cô ấy còn quá trẻ, ngôi nhà này chắc chắn bị ma ám!"

Lão Wong tỏ vẻ khó chịu, "Cô ấy không chết. Cô không nghe thầy lang nói gì à?"

"Sáng mai cháu sẽ nói với lão gia." Ah Chun nói tiếp, "Cháu không làm ở đây nữa."

"Cô cứ đi mà nói." Lão Wong đáp. "Cứ thử xem cô có kiếm được việc khác ngay không. Ít ra ở đây cô còn có nơi ăn chốn ở."

"Thế bác thì sao?" Cô hỏi thêm, "Cuối tháng bác có rời đi không?"

"Chưa biết." Lão đáp. "Họ vẫn cần tôi giúp."

"Cháu nghe nói lão gia phá sản rồi." Ah Chun xì mũi.

"Chẳng phải vẫn trả lương cho chúng ta đấy ư?"

Nghe họ nói, tôi bỗng thấy lo lắng, nhà này sẽ ra sao nếu lão Wong và Ah Chun đi mất. Đúng lúc đó, lão Wong quay đầu lại và nhìn thẳng vào tôi. Một tia ngạc nhiên thoáng hiện trên gương mặt lão, nhanh như thể một con kỳ đà chạy vụt khỏi phiến đá nóng. Tôi kinh ngạc. Chưa có ai khác nhận ra sự có mặt của tôi. Tôi cất tiếng gọi, nhưng lão quay đi mất.

"Cô thôi ngay đi!" Lão Wong nói, "Về chỗ của cô đi."

Ah Chun ngoan ngoãn cầm rổ nhặt rau đi vào nhà. Tôi đứng tần ngần, nghĩ về câu lão Wong vừa nói. Dường như câu ấy là dành cho tôi, nhưng lão lại chẳng có vẻ gì là nhận ra, dù tôi đứng ngay trước mắt, kêu tên lão không ngừng. Lão bình thản trở vào bếp, bỏ mặc tôi với bao hoài nghi.

Vài ngày tiếp theo, tôi luẩn quẩn quanh thân xác mình, đa phần nằm im trong đấy với hy vọng bắt được mối liên kết nào đó. Tình trạng cơ thể giờ đã khá hơn so với lần đầu tôi nhìn thấy. Không còn xanh xám như tượng sáp, cũng đã nuốt được thức ăn, dù chỉ là vô thức. Khi được vú luồn cho cái bô, cơ thể cũng biết bài tiết đúng lúc. Tôi đã rất vất vả với việc này, vì không muốn vú phải chăm bẵm mình như đứa trẻ sơ sinh. Ban đầu, tôi sung sướng vô cùng với thành công nhỏ bé đó, nhưng mãi mà chẳng thấy tiến triển gì khả quan hơn, tôi lại tuyệt vọng.

Thầy lang vẫn đến thăm bệnh mỗi ngày. Tôi rùng mình nghĩ đến số tiền phải trả, may thay vẫn còn sót lại chút ít từ số tiền tôi bán nữ trang. Tôi hy vọng vú biết đem bán thêm nếu chúng tôi lâm vào cảnh thiếu thốn. Thầy lang châm cứu và bày tỏ thái độ ngạc nhiên trước những dấu hiệu phục hồi mà ông cho rằng đó là nhờ vào y thuật của mình.

"Hiếm khi tôi gặp những chuyển biến ấn tượng như vậy." Ông tuyên bố với cha.

"Nhưng tâm trí con bé thì sao? Chưa thấy nó mảy may phản ứng."

"Đây là một trường hợp hiếm lạ nên tôi không dám chắc điều gì. Thường thì linh hồn phải trở về trước, sau đó thân xác mới phục hồi được."

"Ông nghĩ phải làm sao?" Cha tôi ngắt lời. Đã vài ngày ông không thay quần áo, chiếc áo dài xanh lam dính thêm nhiều vết lấm lem.

"Ông phải gọi hồn cô bé quay lại đã. Ai biết bây giờ linh hồn đang lang thang ở đâu?"

Đang đứng ngay cạnh ông, tôi thấy lời nhận xét này thực nực cười khôn tả. Quả thật tôi đang lang thang đây!

"Nếu linh hồn con bé tự tìm về được thì sao?"

"Thì linh hồn đó sẽ tự nhập vào cơ thể. Luôn có một mối liên hệ mạnh mẽ kết nối phần hồn và phần xác."

Cuộc trò chuyện ấy làm tôi càng thêm vững tin mình phải làm gì đó, bất kể việc gì. Nội việc hồn lìa khỏi xác đã phủ bóng đen lên tất thảy, nhưng bây giờ tôi lại có thêm mối lo khác. Ở trạng thái này, tôi càng dễ rơi vào bàn tay xấu xa của Lim Tian Ching và đồng bọn. Còn lời kết tội của y? Tôi thấy khó mà tin nổi Tian Bai lại là kẻ sát nhân, nhưng tôi cố gạt đi suy nghĩ về anh. Dù anh vô tội, nhưng anh vẫn sẽ kết hôn với một người con gái khác. Tôi đã có quá đủ vấn đề của riêng mình rồi.

Tôi chưa dám vượt qua ranh giới tạo nên từ những lá bùa vàng mà tôi và vú dán lên cửa sổ cửa chính. Mỗi khi tôi lướt đến gần, đám bùa lại bay phấp phới dù không có lấy một ngọn gió. Tôi sợ chúng sẽ bao vây mình, vì tác dụng của bùa là chặn đứng linh hồn. Tôi còn nhận ra rằng, linh hồn tôi luôn mặc cùng một bộ quần áo với thể xác đang nằm đó, và những thức ăn vú bón cho thể xác cũng làm linh hồn tôi mạnh lên. Có vẻ đây là dấu hiệu khả quan, dù rất mơ hồ, nhưng cho thấy linh hồn và thể xác của tôi vẫn gắn kết với nhau theo một cách nào đó. Nhưng tôi không chắc chuyện gì sẽ xảy ra với mối gắn kết này nếu tôi rời ngôi nhà.

Đang ngắm nghĩa cơ thể và ước gì mình đã trân trọng nó nhiều hơn, tôi bỗng nhận thấy một sợi tơ mảnh là là giữa không trung. Thoạt tiên tôi nghĩ đây chỉ đơn thuần là một sợi tơ nhện, nhưng nó sáng lóng lánh dưới ánh mặt trời và trong suốt, trái ngược với hình ảnh sống động của các vật thể hữu hình xung quanh. Tôi vươn ngón tay ra chạm vào, một tiếng "tinh" vang lên, như thể một sợi dây đàn vừa ngân.

Giật mình, tôi rụt tay lại. Sợi tơ vươn ra từ góc phòng. Quỳ gối xuống sàn, tôi nhìn thấy ánh sáng lấp lánh của chiếc đồng hồ Tian Bai gửi tặng. Nó vẫn nằm sau tủ, tôi đã không có cách nào lấy ra được sau cái hôm ném nó vào bóng ma của Lim Tian Ching, hình như cũng lâu lắm rồi. Sợi tơ óng ánh xuất phát từ chiếc đồng hồ, giăng qua căn phòng rồi tan biến trong không gian ngập nắng bên ngoài. Tôi không hiểu nổi tại sao lúc trước mình không nhận thấy sợi tơ này, và khiếp hãi khi nghĩ rằng mình đã gần hơn với thế giới vong linh.

Dù gì, sợi tơ cũng ẩn chứa sức hút kinh người đến độ tôi không thể ngăn mình với tay lướt theo nó. Trong phút chốc, tôi leo lên bệ cửa. Sợi tơ ngân lên như một chú ong cố thoát khỏi lòng bàn tay tôi. Tôi ngoảnh nhìn cô gái nằm trên giường, đôi mắt nhắm nghiền và hơi thở đều đặn. Tôi biết vú sẽ chăm sóc thân xác ấy thật tốt. Sau đó, tôi nhảy xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#reup