Phần 1-10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm đó tôi gặp ác mộng, mặc dù vẫn uống thuốc của bà đồng. Mắt tôi sưng lên vì khóc, chưa bao giờ cảm thấy tồi tệ đến thế. Sự hoảng loạn của vú phần nào đã ảnh hưởng đến tôi. Thần chết đã một lần cướp đi người thân của bà, và bà lo sợ rằng điều khủng khiếp ấy sẽ xảy ra lần nữa, dù vì thần đậu mùa hay vì một ác linh đeo bám. Không muốn nghĩ nhiều đến chuyện đó, tôi lên giường từ sớm. Và giấc mộng kéo đến ngay lập tức như thể dồn ứ lại suốt nhiều ngày qua. Trong cơn mê, những hình bóng tối đen ẩn hiện chập chờn, tì gương mặt và bàn tay mờ ảo lên một tấm rào chắn vô hình. Mọi thứ nhòe nhoẹt, lững lờ trôi. Đôi lúc gương mặt Lim Tian Ching nhoáng hiện rồi lại biến mất. Khóe miệng mấp máy và đôi mắt đảo tròn một cách đáng sợ. Tôi không muốn nghe những gì y nói, nhưng cuối cùng y vẫn trôi đến trước mặt tôi.

"Li Lan, em yêu." Y nói. Gương mặt vặn vẹo làm khóe miệng y nhếch lên một góc dị dạng. "Gần đây em chẳng thân thiện với ta gì cả. Hẳn không nên đối xử với vị hôn phu của mình như thế chứ?"

"Cút đi!" Tôi gào lên, mặc dù khó khăn lắm âm thanh mới thoát ra được. "Tôi không hứa hôn với anh. Tôi chẳng có quan hệ gì với anh hết!"

"Ta đến để nhắc nhở em một điều," y nói, "Vợ ngang bướng một chút còn được, nhưng phản kháng ra mặt thì... Li Lan này, với tư cách là chồng tương lai của em, ta thấy có trách nhiệm phải chỉnh đốn em một chút, em có nghĩ thế không?"

"Có phải anh là kẻ đã vẩy máu lên cửa nhà chúng tôi không?"

Y cười hềnh hệch. "Ấn tượng đấy chứ? Đến ta cũng thấy bất ngờ."

"Tự anh làm điều đó sao?"

"Ồ không, ta không định nói cho em biết tất cả bí mật của mình đâu. Nhưng tiết lộ một chút là ta có vài kẻ để sai khiến. Ta là người có uy quyền, chẳng mấy chốc em phải nể phục ta thôi."

"Làm sao anh lại sai phái được những linh hồn khác?"

Y cười phá lên. "Cũng chẳng khó gì. Ta chỉ bảo chúng dọa cho em sợ một chút thôi, ai dè chúng lại dùng máu chứ, nhưng ta phải thừa nhận là trông rất thú vị. Cô hầu của em gào thét không ngừng. Nói thật, đã lâu lắm rồi ta mới vui đến thế, mãi từ khi... từ khi..." Y chau mày rồi im bặt.

Giờ tôi đã biết, tốt hơn hết là đừng công kích Lim Tian Ching bằng chủ đề cái chết của y. "Thế ai làm điều đó cho anh? Chúng là thứ gì?"

"Bọn công sai âm giới. À, chúng phải nghe lời ta chứ. Chúng được lệnh phải tuân theo mọi chỉ thị của ta."

"Lệnh của ai?"

"Của một trong chín phán quan âm phủ, tất nhiên rồi." Y cười gập cả bụng, làm cục mỡ u nơi gáy rung rinh. Thật tệ là cái chết cũng chả cải thiện được hình thể của y.

"Ai cũng có âm binh để sai khiến à?" Tôi hỏi.

"Lấy đâu ra. Ta là trường hợp đặc biệt nên được hỗ trợ để hoàn thành nhiệm vụ. Làm gì có chuyện họ để tất cả tự tung tự tác. Phải đúng phương pháp, và phải gặp đúng người." Y xoa cằm, vân vê bộ râu dê. "Nhưng nói thế đủ rồi. Ta đến để xem liệu em đã đổi ý hay chưa. Gần đây em làm ta không vui vẻ mỗi lần đến thăm. Em dám đi gặp mụ phù thủy già ấy nữa."

"Hóa ra loại bột đó công hiệu thật."

Đã quá trễ, tôi chợt nhận ra mình đã nói một điều ngu ngốc. Khuôn mặt y bừng bừng phẫn nộ, mắt nheo lại đầy hăm dọa. Đó là điều đáng sợ nhất về Lim Tian Ching. Sống trong ngôi nhà yên tĩnh và ảm đạm này, tôi chưa bao giờ phải hứng chịu cơn thịnh nộ như thế.

"Chẳng có loại bột nào ngăn được ta hết!" Y hét lớn. "Chỉ hơi bất tiện thôi. Nhưng tối nay ta đến để nhận câu trả lời của em."

"Tại sao anh lại muốn lấy tôi?"

"Li Lan, Li Lan, em hỏi nhiều quá. Hẳn là em không muốn làm cho vị hôn phu của mình kiệt sức đấy chứ." Y vẫn cười như thể trò đùa này làm y vui thú lắm. "Còn nhiều thời gian để đôi ta thêm thắm thiết mà."

"Tình đôi ta? Anh còn chẳng biết gì về tôi."

"Ồ, ta biết rõ em chứ, Li Lan." Tôi giật lùi từng bước khi y tiến lại gần. "Và mọi chuyện đã được quyết định rồi, em sẽ là một trong những phần thưởng của ta."

"Phần trang cho cái gì?"

"Chắc ta sẽ kể cho em nghe sau khi mình kết hôn. Một nhân vật tai to mặt lớn đã bồi thường cho ta vì tội ác ta đã phải chịu. Ta chỉ cần hoàn thành vài việc lặt vặt cho họ nữa thôi. Và đổi lại, kẻ thủ ác sẽ thuộc toàn quyền ta xử lí."

"Tội ác nào?" Tôi hỏi tiếp, dù toàn thân đã run lên vì ghê tởm.

"Chắc em không nghĩ một thanh niên trẻ khỏe như ta lại lăn ra chết vì một cơn sốt chứ?" Y đáp. "Ta bị giết."

Tôi căng thẳng chớp mắt, "Và anh đang cố tìm ra kẻ giết mình?"

"Ta đã biết từ lâu rồi. Kẻ đó chính là anh họ thân yêu của ta, Tian Bai."

Vú đánh thức tôi dậy khi tôi đang rên rỉ khóc lóc trong mơ. Bà ôm chặt lấy tôi, vừa nghe tôi nức nở kể về Lim Tian Ching vừa gạt những sợi tóc ướt đẫm của tôi khỏi trán. Cuối cùng tôi lại mê man chìm vào giấc ngủ. Khi tỉnh giấc đã gần trưa, vú đang gõ cửa phòng tôi.

"Gì vậy ạ?" Tôi hỏi, đầu vẫn luẩn quẩn những điều Lim Tian Ching nói. Tóc tôi rối bù, mí mắt sưng húp, trông nhếch nhác như một kẻ điên.

"Cha cô muốn gặp cô." Vú trông nhỏ bé hơn bao giờ hết, như một thứ đồ chơi bằng cót rệu rã. "Dưới lầu, trong thư phòng ấy."

Tôi nhìn vú nhưng bà chỉ nhún vai. "Ai mà biết ông ấy muốn gì? Nhưng cô! Cô ốm quá, không thể rời giường được! Tôi sẽ bảo ông ấy để lúc khác nói chuyện."

"Con sẽ xuống ạ."

Không hiểu sao tôi thấy lần này cha gọi tôi xuống là có chuyện, và dường như vú cũng cảm nhận được điều đó, ngay cả khi bà cố càu nhàu quát mắng để ngăn cản tôi. Rửa mặt và tết tóc xong, tôi xuống lầu. Lần đầu tiên sau nhiều ngày, cửa thư phòng hé mở. Tôi gõ nhẹ, dù thật ra không có thói quen này.

"Vào đi." Cha đáp.

Cha đang đứng sau chiếc bàn, trên tay là một cuộn tranh. Gương mặt ông gầy guộc, xương gò má nhô cao. Đột nhiên tôi có cảm giác hồn ma của Lim Tian Ching đang ăn tươi nuốt sống cả gia đình mình. Tôi tự hỏi ông đã chịu những áp lực gì từ nhà họ Lim, và lần đầu tiên, tôi thấy thương thay cho cha mẹ y.

"Bức tranh thật đẹp, đúng không con? Một trong những bức yêu thích của cha." Đó là một bức tranh đen trắng họa một ngọn núi với những nét cọ mạnh mẽ như thể họa sĩ quá sốt sắng để đưa bức tranh đến với đời. "Cha luôn cố gắng giữ nó khỏi ánh sáng và nhiệt độ cao." Cha nói tiếp. "Bức tranh này do một họa sĩ nổi tiếng vẽ, con có đoán được là ai không?"

Chắc hẳn cha không định gọi tôi xuống để tiếp tục mở mang con đường học vấn còn đang dang dở của tôi. Hay ông mất trí rồi? Ông cắn môi vẻ đau buồn, "Sẽ được giá đấy. Vẫn còn nhiều thứ khác. Những món đồ cổ cha sưu tầm, rốt cuộc cũng có đôi chút tác dụng."

"Được bao nhiêu ạ?" Tôi hỏi.

"Không đủ. Nhưng ta định tuyên bố phá sản. Những thứ này để dành cho con. Chúng ta sẽ quy đổi chúng ra tiền vàng để con có chút chi tiêu."

"Còn cha? Cha thì sao?" Đột nhiên tôi thấy hốt hoảng. Viễn cảnh cha bị chủ nợ cầm tù hay nằm vật vờ bên vệ đường, người đầy thương tích lóe lên trong óc tôi.

"Đừng lo cho cha." Nhìn tôi lo âu, ông nói tiếp, "Li Lan, kỳ thực cha muốn báo cho con một tin. Cha nghĩ con nên nghe thẳng từ cha sẽ tốt hơn là nghe từ đám hạ nhân."

Tim tôi chùng xuống, "Tin gì vậy cha?"

"Tian Bai sắp kết hôn. Việc đính ước quyết định rồi, giấy tờ đã ký xong xuôi, cậu ta sẽ sớm cưới con gái nhà họ Quah."

Tôi đứng đó ngây ngốc, những lời cha nói vẳng lại tai tôi như sóng vỗ xa tít ngoài khơi. "Nhà họ Quah ạ?" Tôi nói mà môi cứng đờ.

"Có khi con đã gặp cô ấy trong đêm hội Ngưu Lang Chức Nữ vừa rồi. Cô ấy đứng ngay cạnh con trong cuộc thi xâu kim."

Tất nhiên tôi còn nhớ. Đó là cô gái cao ráo có khuôn mặt ngựa đã tỏ thái độ rất khó chịu với tôi. Tôi đang chìm dần, chìm dần vào vũng nước đen. Tôi chẳng nghe thấy cha nói gì nữa. Hoàn toàn tê liệt, tôi thấy cha nắm chặt đôi bàn tay lạnh buốt của mình.

"Li Lan!" Ông nói. "Cha xin lỗi. Ngày cậu ta đến nhà nói chuyện, cha đã sợ rằng cậu ta khơi lên hy vọng trong con."

Tôi quay lưng chạy đi, loáng thoáng nghe cha gọi tên mình, thấy vú níu lấy vạt áo mình, nhưng tất cả đều mờ ảo như ở dưới nước. Một tiếng kêu cuồng nộ lùng bùng trong tai tôi, hai mắt tôi nhòa lệ. Tian Bai! Mải loay hoay chống đối Lim Tian Ching, tôi cứ mặc định rằng anh, ở thế giới riêng của mình, cũng đang đấu tranh với người chú để chúng tôi có thể ở bên nhau. Và giờ thì anh làm tôi thất vọng, thậm chí còn làm tôi thất vọng từ trước đó nữa, vì hôn ước đã được kí kết từ lâu. Tôi mới ngây thơ, ngốc nghếch làm sao! Một nụ cười cuốn hút và một chiếc đồng hồ bỏ túi cũ kỹ là đủ để khiến tôi say đắm. Tôi cứ nằm mơ giữa ban ngày, trong khi cô gái nhà họ Quah ấy khâu váy cưới. Có khi cô ta cũng được Yan Hong gửi tặng một thước vải. Tôi cảm thấy mỏi mệt vô cùng.

Tôi nằm trên giường, mắt trân trân nhìn vào vô định. Tôi kiệt sức, nhưng tâm trí lại không ngừng suy nghĩ. Lời tố cáo của Lim Tian Ching. Hôn ước của Tian Bai. Chúng xoắn vào nhau, tạo thành một bãi lầy kinh tởm. Nếu Tian Bai là kẻ sát nhân, thì tôi sẽ quên anh ngay lập tức. Nhưng tôi lại không tin những điều Lim Tian Ching nói, dù chỉ một lời. Những suy nghĩ ấy làm tôi phát điên. Tôi không biết mình nằm đó bao lâu, nhưng mặt trời đã đi từ cửa sổ bên này sang cửa sổ bên kia. Vú bước vào phòng và thắp đèn. Bà mang canh vào, dù tôi quay mặt đi. Bà khóc nức lên và chửi rủa Tian Bai, bà nói những lời mà tôi ước mình có thể tự nói. Khi ánh sáng ban ngày tắt dần, đám giấy vàng dán nơi cửa sổ phấp phới bay dù trời lặng gió. Tôi hiểu điều đó có ý nghĩa gì. Người cầu hôn mà tôi căm ghét đêm nay lại đến.

Khi vú ra ngoài, tôi ngồi dậy, lật đật tìm khói bột của bà đồng. Tôi run rẩy đổ một lượng lớn vào cốc rồi rót thêm ít nước. Bà đồng nói có thể tăng liều cho đủ tác dụng, vì như đêm qua thì nó vô hiệu. Tôi tự nhủ rằng điều mình cần là lãng quên, ngủ đi và quên hết tất cả. Tôi tự dặn lòng trong khi cố nuốt trôi thứ thuốc đắng ngắt xuống họng. Giờ nghĩ lại, tôi tự hỏi tại sao mình lại làm thế? Tại sao tôi không chờ vú trở lại, để bà cẩn thận pha thuốc cho tôi như mọi lần? Tôi tức giận, tuyệt vọng và bất cần. Nhưng thật lòng, tôi không muốn chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#reup