Chương 12: Chương 2 Quyển 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thiên ngôn vạn ngữ gom thành một câu, những lời này ứng với Diệp Thứ Hành chính là: Lãnh Liệt ngươi tên khách làng chơi chết tiệt ngàn đao sát ta gặp đụng phải đồ ruồi thối nhà ngươi sớm muộn cũng có một ngày ngươi con mẹ nó đem ta hại chết!

Mà khi Diệp Thứ Hành trên đầu quấn băng gạc trên mặt dán băng gạc trên người bọc băng gạc trên tay treo băng gạc về đến nhà, mở cửa trong nháy mắt nhìn thấy Lãnh Liệt vẻ mặt khiếp sợ cùng biểu tình đau lòng thì, câu kia vốn đã sớm chuẩn bị nói ra liền cứ như vậy nghẹn nơi yết hầu, vài giây sau đổi thành―

“Lãnh Liệt, ngươi gần nhất một đoạn thời gian phải cấm dục―”

Chuyện Diệp Thứ Hành bị thương rất nhanh truyền khắp cả sở cảnh sát, thật ra thì không cần truyền tất cả mọi người chỉ cần có mắt cũng biết, lúc hắn cả người toàn băng gạc là băng gạc đến văn phòng sở trưởng nộp báo cáo thì toàn bộ cảnh viên trong sở đều nhìn không chuyển mắt theo dõi hắn. Tổ tệ nạn xã hội nói không dễ nghe một chút, giờ tựa như là đang “đưa tang”, nhìn thấy Diệp Thứ Hành bị đánh thành ra nông nỗi này, A Thanh trọng tình khóc đến hồng cả mắt, Giang Dương cũng khó có được nhíu chặt mi, kính mắt hạ xuống, hai mắt lần đầu tiên thấy rõ ràng. Lão Hồ phá lệ ngồi ở trên ghế không có xem báo, Đại Đảm lại quỷ khóc sói tru hận không thể thắt cổ tự tử để tạ tội!

“Đầu nhi! Ta thực xin lỗi ngươi! Ta không phải là người! Không bảo hộ được ngươi! Ô ô ngươi an tâm a! Ta nhất định sẽ vì ngươi báo thù! Ta nhất định đem tên vương bát đản kia ra trước vành móng ngựa, không cho ngươi hy sinh vô ích―” hắn dùng sức giật giật tóc mình, trong lòng âm thầm thề.

A Thanh quay đầu lại, che miệng không cho chính mình khóc ra tiếng. Giang Dương cúi đầu, thấy không rõ biểu tình trên mặt, lão Hồ không tiếng động hút thuốc, trong nhất thời giống như già đi mấy tuổi― cả tổ tệ nạn xã hội bao phủ trong một tầng không khí bi thương ―

“Uy! Còn không có chết a! Đừng làm cho người ta hiểu lầm được không?” Diệp Thứ Hành đẩy cửa tiến vào liền nhìn thấy một màn như vậy, “Còn thế nữa thì các tổ khác chắc cử người đi mua vòng hoa đến viếng ta mất a.”

“Đầu nhi” Đại Đảm phi đến trước mặt Diệp Thứ Hành, một trận nước mắt nước mũi tèm lem.

“Cách ta xa một chút, một thân toàn vết thương, hiện tại chịu không nổi cái đầu gỗ nhà ngươi!” Diệp Thứ Hành đẩy đầu Đại Đảm ra, hướng chỗ của mình đi đến. Cả đêm không ngủ, trên mặt khí sắc không tốt lắm. Ở bệnh viện ngây người cả nửa ngày, kỳ thật vết thương không nghiêm trọng lắm, chính là chút sát thương cùng trật khớp linh tinh, thực không có xuất huyết trong, nhưng vẫn phải lưu lại viện quan sát. Thêm nữa vết thương trên người làm hắn đau đến không ngủ được, mà hắn lại rất ghét thuốc giảm đau. Buổi sáng vừa ra viện liền đi thẳng đến sở, hoàn hảo tay phải lành lặn còn có thể viết báo cáo, gây sức ép đến bây giờ, đã có điểm duy trì không được.

“Ngươi không có việc gì ba?” mỗi người không có che dấu sự quan tâm của mình. Tuy bọn họ không nói ra mấy lời quan tâm buồn nôn, nhưng bọn hắn cùng Diệp Thứ Hành đã đạt đến trình độ chỉ cần dùng ánh mắt là hiểu được ý tứ của đối phương.

Diệp Thứ Hành lắc lắc đầu, nhếch môi cười, ai da vẫn có điểm đau a.

“Không có việc gì! Không phải là trúng vài quyền sao? Điểm tiểu thương ấy có cái gì mà không chịu nổi chứ!” nói là nói như vậy, nhưng này một thân quấn băng gạc cùng thương binh mới từ chiến trường trở về trong thời kì chiến tranh không có gì khác biệt lắm. (có cần phải miêu tả Hành ca nhà em trông như xác ướp sống dậy thế không Hân tỷ tỷ!? = =|||)

“Sếp muốn hay không trở lại bệnh viện kiểm tra một chút?” A Thanh hồng mắt nhìn Diệp Thứ Hành một thân toàn là vết thương, hơn nữa không có được nghỉ ngơi cả người có vẻ thập phần tiều tụy.

“Không cần! Ta chịu không nổi bệnh viện, ta chính là bị thương ngoài da, không cần lo lắng a!”

“Ai làm?” Giang Dương lạnh lùng hỏi. (anh thật có tướng lão đại hắc bang quá Dương Dương ơi >3<) “Không biết, tối quá nên nhìn không rõ. Đại khái là mấy kẻ trước kia bị chúng ta truy quét qua trả thù ba!” Diệp Thứ Hành nhún nhún vai một bộ không sao cả. “Mấy kẻ bị chúng ta truy quét qua ai có lá gan thế chứ?” lão Hồ cắn điếu thuốc hỏi. Diệp Thứ Hành kỳ thật cũng thực phiền, nếu hắn là ở tổ trọng án tổ hoặc là tổ chống ma túy thì không nói, chỗ ấy tiếp xúc không phải tội phạm biến thái giết người thì chính là tổ chức buôn bán ma túy, nhưng hắn là ở tổ tệ nạn xã hội a! Tiếp xúc không phải khách làng chơi chính là kĩ nữ, những kẻ này căn bản không phải là kẻ có đẳng cấp cao như thế! “sự việc ngày hôm qua như thế nào ngươi nói lại lần nữa, mọi người cùng nhau phân tích một chút, có lẽ sẽ có manh mối.” gặp chuyện thì Giang Dương luôn là kẻ cực kì bình tĩnh. Diệp Thứ Hành đem sự tình phát sinh tối hôm qua từ đầu tới đuôi nói lại một lần, tuy nhiên thực không có phát hiện ra manh mối gì. “Xác định không nhìn thấy đối tượng quen mắt trong đám người ấy?” “Không có! Duy nhất một kẻ quen thuộc chính là Triệu Tam Bàn.” Diệp Thứ Hành lắc lắc đầu. “Bên phía Triệu Tam Bàn kia tiểu tử ngươi có hỏi qua hắn không?” lão Hồ hỏi Đại Đảm. Đại Đảm gật đầu, “Buổi tối ngày hôm qua liền hỏi rồi, tiểu tử kia chính là vừa vặn đi qua đấy nghĩ tìm chỗ WC, nghe được có tiếng đánh nhau liền tùy tiện đi tới nhìn xem. Không nghĩ tới lão tiểu tử này thời khắc mấu chốt còn có điểm hữu dụng!” Diệp Thứ Hành thở dài, hắn rốt cuộc lại gia tăng thêm một thất bại thảm hại a! Thế nhưng lại bị Triệu Tam Bàn cứu! Hắn có thể tưởng tượng ra sau này đụng phải Triệu Tam Bàn thì tên kia sắc mặt đắc ý đến thế nào― ‘Oa ha ha ha! Diệp sir― không! Tiểu Diệp Tử! Thế nào? Hiện tại ta là ân nhân cứu mạng của ngươi! Không thể vong ân phụ nghĩa a! Oa ha ha ha―’ Diệp Thứ Hành một trận ác hàn! “Ta sẽ hảo hảo điều tra rõ chuyện này, yên tâm đi!” Giang Dương đẩy một chút kính mắt cam đoan, “Đầu nhi huynh đi về trước nghỉ ngơi đi ba!” Cả người toàn vết thương hiển nhiên là không có biện pháp công tác, sở trưởng hói quyết định cho hắn ở nhà dưỡng thương hai tuần, xem ra có thể hảo hảo nghỉ ngơi một chút. “Ta đây trước hết trở về, trong này giao cho các ngươi! Mọi người cố lên!” Diệp Thứ Hành hướng mọi người gật đầu, “Ta sẽ sớm trở lại công tác a.” “Sếp ta đưa ngươi về!” Đại Đảm giống như muốn bù lại lỗi lầm của mình vì đã vứt sếp ở một mình nên mới bị đánh ra nông nỗi này. Đột nhiên cả người run lên, Diệp Thứ Hành cương lại tại chỗ. Về nhà― đúng rồi! Hắn thế nhưng quên trong nhà còn có một người a! Chết! Từ tối ngày hôm qua đến giờ hắn hoàn toàn quên Lãnh Liệt còn ở nhà chờ hắn a! Trời ạh! Mình không phải là bị đánh thảm quá nên hóa ngu chứ? Nhưng vì cái gì tên kia cũng không gọi điện thoại cho mình ni? Tay lôi điện thoại ra mới thấy, màn hình di động đều vỡ nát cả, hoàn toàn không thể dùng! Khó trách― Diệp Thứ Hành nghĩ thấy cả người mồ hôi mồ kê bắt đầu chảy ròng ròng , tưởng tượng đến Lãnh Liệt trưng ra một nụ cười rạng rỡ cùng khuôn mặt xinh đẹp nhưng ẩn sau ấy là một bộ mặt ác ma ― “Uy!” hắn quay đầu hỏi: “Ta như vậy nhìn qua thảm hay không thảm?” Mọi người kinh ngạc! Sau đó cùng nhau gật đầu. “Thực sự?” xác định lại một lần nữa. “Thương binh trong chiến tranh thế giới lần 2 cũng chỉ tới trình độ này mà thôi!” Đại Đảm thực khẳng định. “Vậy được!” Diệp Thứ Hành nhẹ nhàng thở ra, thảm là được rồi! Thảm ta còn có lí một chút! “Ta trở về, không cần đưa! Kêu taxi là được rồi, các ngươi còn phải làm việc, có chuyện gì gọi điện thoại cho ta a!” hắn vỗ vỗ vai Đại Đảm một đường chạy chậm rì rì ra khỏi sở. Lúc đi ra khỏi cổng bảo vệ còn giơ ngón tay với hắn gọi hắn một tiếng “liệt sĩ”! Thao! Diệp Thứ Hành mắng một câu, chết rồi mới kêu là liệt sĩ nha! Hơn nữa hắn đời này có làm Hán gian cũng không đi làm liệt sĩ! (Hán gian: từ này xuất phát từ sự kiện một tướng nhà Minh mở cổng Vạn Lí Trường Thành cho quân Thanh xông vào khiến cho nhà Minh sụp đổ, người Hán mất nước và người Mãn Thanh lên nắm quyền) Trên đường về nhà Diệp Thứ Hành cũng không có khẩn trương, bởi vì hiện tại thời gian này Lãnh Liệt là đang đi làm. Hắn quyết định trở về trước hết hảo hảo ngủ một giấc, thư giãn một chút là hoàn hảo nhất, thả lỏng cơ thể đang choáng váng đến hoa mày chóng mặt của hắn. Ngồi ở trên xe nhìn bốn phía, xe chạy như bay đi qua ngã tư đường, hắn trong lòng lại không yên. Tuy làm cảnh sát bị thương chẳng qua là chuyện bình thường, nhưng hắn nghĩ thấy có chỗ nào đó không đúng. Nhớ tới nam nhân cầm đầu kia, rồi cái thủ thế muốn lấy mạng hắn, Diệp Thứ Hành lại một lần nữa theo bản năng nhíu chặt mày, là ai― có thể đối với hắn có cừu hận lướ như vậy? Chẳng lẽ― Là người hâm mộ phim AV trả thù hắn? (anh bị phang một cú vào đầu nên… nó thế hả anh trấm trấm nước mắt, ôi anh Hành của em) Này quá phi lý a? Diệp Thứ Hành đối với bản thân có thể nghĩ ra cái đáp án này mà xấu hổ. “Quý khách, đến nơi rồi!” “A! Nga!” nhìn thấy căn phòng quen thuộc Diệp Thứ Hành tạm thời dừng “suy luận” lấy túi tiền, “Bao nhiêu tiền?” Cầm lấy tiền lẻ thối lại mở cửa xe, đang chuẩn bị xuống xe Diệp Thứ Hành đột nhiên nghĩ tới cái gì đấy, quay đầu hỏi tài xế taxi, “Ngươi xem phim AV không ?” “A?” lái xe kinh ngạc. “Ngươi có xem AV hay không?” hỏi lại một lần nữa. Lái xe cào cào đầu, ngây ngô cười vài tiếng nói: “Xem a! Là nam nhân thì làm gì có chuyện không xem cái kia chứ?” Quả nhiên không ngoài dự đoán. Diệp Thứ Hành gật gật đầu xuống xe. “Tiên sinh cũng muốn xem? Ta biết có người bán loại đĩa này a, rất nhiều hàng mới nga! Muốn xem loại gì hắn đều có thể tìm cho ngươi a! Ta có thể giới thiệu cho ngươi―” Diệp Thứ Hành cho một cái liếc mắt xem thường xuống xe. Thèm vào! Lão tiểu tử kia so với ngươi còn rõ ràng hơn! Bên lên lầu bên nghĩ buổi tối nhìn thấy Lãnh Liệt phải nói cái gì, trước lớn tiếng áp đảo không tồi đi! Ân! Đúng thế! Chính mình từ khi gặp phải cái tên kia thì không ngày nào là không đấu khẩu, quả nhiên bọn họ hai cái trời sinh khắc khẩu a! Vậy trước hết phải lớn tiếng áp đảo! Trước mắng hắn cẩu huyết lâm đầu, chính mình không về nhà cũng không biết đường gọi điện thoại hỏi, di động gọi không được có thể gọi đến sở a― không đúng! Gọi đến sở thì không phải là lộ hết cả ư! Đến trước cửa nhà, tay trái bị bó muốn động cũng không động được, dùng tay phải lấy chìa khóa thì lại phát hiện ra chìa khóa ở túi quần bê trái, Diệp Thứ Hành bất đắc dĩ trợn trắng mắt, nghĩ mình có nên hay không đi xem sách bản mệnh xem bản mệnh hắn có phải tháng này là tháng gặp hạn hay không. Chìa khóa cắm vào ổ, đẩy cửa đi vào, lại bị cảnh cùng người trước mặt làm cho hoảng sợ! Lãnh Liệt đứng ở phòng khách động cũng không động, trong tay cầm một điếu thuốc, khắp cả phòng đều là mùi thuốc, nhìn thấy Diệp Thứ Hành trong nháy mắt, Lãnh Liệt trên mặt biểu tình là Diệp Thứ Hành cho tới bây giờ chưa hề gặp qua. Cái biểu tình khiếp sợ cùng đau lòng này― thậm chí còn có một chút yếu ớt, mặc kệ là quý công tử Lãnh Liệt ở trước mặt người khác hay là Lãnh Liệt Diệp Thứ Hành quen thuộc, đều cho tới bây giờ chưa từng lộ ra biểu tình như vậy. Mấy lời đã sớm chuẩn bị để mắng người rốt cuộc một chữ cũng không nhớ rõ, Diệp Thứ Hành giật giật môi, ma xui quỷ khiến thế nào lại nói một câu: “Gần nhất một đoạn thời gian ngươi có thể phải cấm dục―” nói xong cười hai tiếng, thế nào? Buồn cười chứ? Cho nên, Lãnh Liệt ngươi đừng có lộ ra biểu tình như vậy, sẽ làm ta cảm thấy khổ sở. Bị thương là ta không phải ngươi, ngươi như thế nào― giống như so với ta còn đau hơn― Lãnh Liệt đi nhanh tới trước mặt Diệp Thứ đem hắn ôm vào trong lòng ngực mình, khí lực rất lớn. Diệp Thứ Hành cảm thấy trên lưng một trận đau đớn, nhưng không có giãy dụa, vẫn không nhúc nhích tùy ý chính mình bị ôm một cách thô bạo, bởi vì hắn ngửi được hương vị quen thuộc của Lãnh Liệt, thực an tâm. “Ai làm?” Lãnh Liệt đầu đặt trên vai người nằm trong lòng ngực mình, hỏi: “Là ai làm?”. Diệp Thứ Hành đột nhiên cảm thấy có điểm cao hứng, nguyên nhân hắn không muốn nói. “Không có gì, tuần tra bị mấy tên côn đồ đánh thôi mà!” hắn một bộ không sao cả, “Tiểu thương, chính là phải cuốn băng nhiều chỗ.” Lãnh Liệt rốt cục ngẩng đầu đầu nhìn Diệp Thứ Hành, “Đúng không?” ánh mắt nhạy bén làm Diệp Thứ Hành nuốt nuốt nước miếng. “Đúng!” đích thật là đúng, bởi vì hắn hiện tại cũng chỉ biết đến như vậy. “Vì cái gì không gọi điện thoại cho ta?” “Ta―” ngoan ngoãn lấy di động ra giơ lên, “Hư, không dùng được.” Lý do được chấp nhận, Lãnh Liệt thở dài vươn tay vuốt ve khuôn mặt có chút xanh tím của Diệp Thứ Hành, nhìn thấy trên đầu quấn băng gạc thì khuôn mặt bỗng xấu xí đến dọa người. “Rất không cẩn thận, ta nhớ rõ thân thủ của ngươi không kém như vậy.” hắn nhíu mày nói, Tiểu Thứ có thể đem hắn đánh bay thì khí lực đảm bảo cũng không phải là kẻ bình thường có thể chịu được. Vừa nói đến Diệp Thứ Hành liền tức, “Dựa vào! Nếu không phải cái đám quy tôn tử nhiều người ta có thể bại bởi tay chúng chắc? Mẹ nó! Ba mươi mấy người đánh một mình ta, thật con mẹ nó không trượng nghĩa! Có giỏi thì một chọi một a! Ta không đánh cho hắn lòi ruột ra thì―” Nhìn thấy hắn vẫn rất có tinh thần, Lãnh Liệt tin tưởng hắn thật sự không bị thương nặng, nhẹ nhàng cười cười vươn ngón trỏ chọc chọc hai má của Diệp Thứ Hành nói: “Còn nói thô tục.” Diệp Thứ Hành lập tức câm miệng, nghĩ lại thấy không đúng! Diệp Thứ Hành ngươi việc gì phải sợ hắn như vậy a? Hiện tại ngươi là người bệnh hắn còn có thể cầm thú đến mức đè ngươi ra chắc? Nhưng lại nghĩ đến biểu tình vừa rồi của Lãnh Liệt, lại mắng không được. Cuối cùng cúi đầu, thì thầm một tiếng, “Ta mệt.” Lãnh Liệt nhướn mi, làm nũng? (oh yeah!) “Không ngủ hảo sao?” “Như thế nào ngủ được nha? Ở bệnh viện cả người đau căn bản ngủ không được, trời sáng một cái thì liền về sở viết báo cáo!” ngẫm lại thật là có điểm ủy khuất. Tiểu Thứ thực đáng thương, phải hảo hảo yêu thương a! Lãnh Liệt lại một lần nữa đem Diệp Thứ Hành kéo vào trong lòng ngực, đem đầu của hắn ấn sau, “miệng vết thương đauvào trong lòng, “vì cái gì không uống thuốc?” Diệp Thứ Hành chu miệng, “Không thích uống.” thật thích, tên gia hỏa này trên người độ ấm thật thoải mái― Lãnh Liệt cười khẽ một tiếng, thật sự là quật cường! Sau đó dùng sức đem Diệp Thứ Hành ôm lấy, đúng tiêu chuẩn tư thế ôm công chúa. Nếu bình thường Diệp Thứ Hành chắc chắn sẽ cho hắn một cước vào mặt, nhưng hôm nay có thể là do quá mệt, nên giống như chỉ bất mãn mắng vài câu, không có giãy dụa. (No no, em nó muốn làm nũng đấy ạh, mệt quỷ gì, thích người ta ôm thì nói đại ra, lại còn giả vờ :”>>)

“Ăn xong cơm ngủ tiếp?” Lãnh Liệt ôm hắn vào phòng ngủ vừa đi vừa hỏi.

Diệp Thứ Hành lắc đầu, như con mèo nhỏ giống nhau rúc rúc trong lòng ngực Lãnh Liệt, “Trước ngủ.” mệt mỏi quá― thoải mái a―

Bất tri bất giác, Diệp Thứ Hành vốn hung dữ như tiểu sư tử giống nhau, nay đã bị Lãnh đại thiếu gia chậm rãi dạy dỗ thành một con mèo nhỏ đáng yêu ngoan ngoãn. Đương nhiên, chỉ là tạm thời―và thi thoảng.

Diệp Thứ Hành ở nhà nghỉ ngơi đã ba ngày, thân phận giống như hoàn toàn cùng Lãnh Liệt thay đổi. Trước kia hắn là lao công bị “áp bách”, mà hiện tại lại là Lãnh đại thiếu gia! Cho tới bây giờ hắn mới biết làm thiếu gia thì ra là chuyện thích thú như vậy, quần áo bẩn có người mang đi giặt, muốn xem phim có người đi mua đĩa cho, cơm có người làm muốn ăn gì là có cái đấy, nửa đêm nghĩ muốn ăn điểm tâm đêm của nhà hàng mới mở ở phía tây thành phố (anh Hành ở phía đông thành phố) Lãnh Liệt cũng sẽ đi mua cho, còn có thể đích thân đút cho hắn. Tắm rửa cũng có người phục vụ mát xa lưng, tuy nếu là mỹ nữ thì tốt, nhưng kỳ thật Lãnh Liệt mặt so với mỹ nữ còn đáng xem hơn. Liền ngay cả vấn đề sinh lý, cũng có người phục vụ―

“Ân! Ngô― a ân― chậm một chút― không! Không được― xuất mất― a! Tới! A” một tiếng rên rỉ thật lớn, Diệp Thứ Hành cong người phóng thích dục vọng của mình, sau vài giây trải qua khoái cảm mới nằm lại xuống giường, hai mắt mê mang thở hổn hển nhìn pháo hoa nở. (anh ý sướng quá nên nhìn thấy pháo hoa a)

Trên người băng bó đã không còn nhiều nữa, làm loại chuyện này cũng càng phương tiện.

Truyện  Lam Điều Tam Bộ Khúc  Chương - 12

Lam Điều Tam Bộ KhúcTác giả : Phong Dạ HânChương 12 - CHƯƠNG 2 QUYỂN 2

Trước

 Đọc

 Sau

Tùy chỉnhToggle Dropdown

Mời tham gia Chia sẻ truyện cùng WebTruyenOnline.com
Xem chi tiết TẠI ĐÂY

CHƯƠNG 2 QUYỂN 2

Thiên ngôn vạn ngữ gom thành một câu, những lời này ứng với Diệp Thứ Hành chính là: Lãnh Liệt ngươi tên khách làng chơi chết tiệt ngàn đao sát ta gặp đụng phải đồ ruồi thối nhà ngươi sớm muộn cũng có một ngày ngươi con mẹ nó đem ta hại chết!

Mà khi Diệp Thứ Hành trên đầu quấn băng gạc trên mặt dán băng gạc trên người bọc băng gạc trên tay treo băng gạc về đến nhà, mở cửa trong nháy mắt nhìn thấy Lãnh Liệt vẻ mặt khiếp sợ cùng biểu tình đau lòng thì, câu kia vốn đã sớm chuẩn bị nói ra liền cứ như vậy nghẹn nơi yết hầu, vài giây sau đổi thành―

“Lãnh Liệt, ngươi gần nhất một đoạn thời gian phải cấm dục―”

Chuyện Diệp Thứ Hành bị thương rất nhanh truyền khắp cả sở cảnh sát, thật ra thì không cần truyền tất cả mọi người chỉ cần có mắt cũng biết, lúc hắn cả người toàn băng gạc là băng gạc đến văn phòng sở trưởng nộp báo cáo thì toàn bộ cảnh viên trong sở đều nhìn không chuyển mắt theo dõi hắn. Tổ tệ nạn xã hội nói không dễ nghe một chút, giờ tựa như là đang “đưa tang”, nhìn thấy Diệp Thứ Hành bị đánh thành ra nông nỗi này, A Thanh trọng tình khóc đến hồng cả mắt, Giang Dương cũng khó có được nhíu chặt mi, kính mắt hạ xuống, hai mắt lần đầu tiên thấy rõ ràng. Lão Hồ phá lệ ngồi ở trên ghế không có xem báo, Đại Đảm lại quỷ khóc sói tru hận không thể thắt cổ tự tử để tạ tội!

“Đầu nhi! Ta thực xin lỗi ngươi! Ta không phải là người! Không bảo hộ được ngươi! Ô ô ngươi an tâm a! Ta nhất định sẽ vì ngươi báo thù! Ta nhất định đem tên vương bát đản kia ra trước vành móng ngựa, không cho ngươi hy sinh vô ích―” hắn dùng sức giật giật tóc mình, trong lòng âm thầm thề.

A Thanh quay đầu lại, che miệng không cho chính mình khóc ra tiếng. Giang Dương cúi đầu, thấy không rõ biểu tình trên mặt, lão Hồ không tiếng động hút thuốc, trong nhất thời giống như già đi mấy tuổi― cả tổ tệ nạn xã hội bao phủ trong một tầng không khí bi thương ―

“Uy! Còn không có chết a! Đừng làm cho người ta hiểu lầm được không?” Diệp Thứ Hành đẩy cửa tiến vào liền nhìn thấy một màn như vậy, “Còn thế nữa thì các tổ khác chắc cử người đi mua vòng hoa đến viếng ta mất a.”

“Đầu nhi” Đại Đảm phi đến trước mặt Diệp Thứ Hành, một trận nước mắt nước mũi tèm lem.

“Cách ta xa một chút, một thân toàn vết thương, hiện tại chịu không nổi cái đầu gỗ nhà ngươi!” Diệp Thứ Hành đẩy đầu Đại Đảm ra, hướng chỗ của mình đi đến. Cả đêm không ngủ, trên mặt khí sắc không tốt lắm. Ở bệnh viện ngây người cả nửa ngày, kỳ thật vết thương không nghiêm trọng lắm, chính là chút sát thương cùng trật khớp linh tinh, thực không có xuất huyết trong, nhưng vẫn phải lưu lại viện quan sát. Thêm nữa vết thương trên người làm hắn đau đến không ngủ được, mà hắn lại rất ghét thuốc giảm đau. Buổi sáng vừa ra viện liền đi thẳng đến sở, hoàn hảo tay phải lành lặn còn có thể viết báo cáo, gây sức ép đến bây giờ, đã có điểm duy trì không được.

“Ngươi không có việc gì ba?” mỗi người không có che dấu sự quan tâm của mình. Tuy bọn họ không nói ra mấy lời quan tâm buồn nôn, nhưng bọn hắn cùng Diệp Thứ Hành đã đạt đến trình độ chỉ cần dùng ánh mắt là hiểu được ý tứ của đối phương.

Diệp Thứ Hành lắc lắc đầu, nhếch môi cười, ai da vẫn có điểm đau a.

“Không có việc gì! Không phải là trúng vài quyền sao? Điểm tiểu thương ấy có cái gì mà không chịu nổi chứ!” nói là nói như vậy, nhưng này một thân quấn băng gạc cùng thương binh mới từ chiến trường trở về trong thời kì chiến tranh không có gì khác biệt lắm. (có cần phải miêu tả Hành ca nhà em trông như xác ướp sống dậy thế không Hân tỷ tỷ!? = =|||)

“Sếp muốn hay không trở lại bệnh viện kiểm tra một chút?” A Thanh hồng mắt nhìn Diệp Thứ Hành một thân toàn là vết thương, hơn nữa không có được nghỉ ngơi cả người có vẻ thập phần tiều tụy.

“Không cần! Ta chịu không nổi bệnh viện, ta chính là bị thương ngoài da, không cần lo lắng a!”

“Ai làm?” Giang Dương lạnh lùng hỏi. (anh thật có tướng lão đại hắc bang quá Dương Dương ơi >3<) “Không biết, tối quá nên nhìn không rõ. Đại khái là mấy kẻ trước kia bị chúng ta truy quét qua trả thù ba!” Diệp Thứ Hành nhún nhún vai một bộ không sao cả. “Mấy kẻ bị chúng ta truy quét qua ai có lá gan thế chứ?” lão Hồ cắn điếu thuốc hỏi. Diệp Thứ Hành kỳ thật cũng thực phiền, nếu hắn là ở tổ trọng án tổ hoặc là tổ chống ma túy thì không nói, chỗ ấy tiếp xúc không phải tội phạm biến thái giết người thì chính là tổ chức buôn bán ma túy, nhưng hắn là ở tổ tệ nạn xã hội a! Tiếp xúc không phải khách làng chơi chính là kĩ nữ, những kẻ này căn bản không phải là kẻ có đẳng cấp cao như thế! “sự việc ngày hôm qua như thế nào ngươi nói lại lần nữa, mọi người cùng nhau phân tích một chút, có lẽ sẽ có manh mối.” gặp chuyện thì Giang Dương luôn là kẻ cực kì bình tĩnh. Diệp Thứ Hành đem sự tình phát sinh tối hôm qua từ đầu tới đuôi nói lại một lần, tuy nhiên thực không có phát hiện ra manh mối gì. “Xác định không nhìn thấy đối tượng quen mắt trong đám người ấy?” “Không có! Duy nhất một kẻ quen thuộc chính là Triệu Tam Bàn.” Diệp Thứ Hành lắc lắc đầu. “Bên phía Triệu Tam Bàn kia tiểu tử ngươi có hỏi qua hắn không?” lão Hồ hỏi Đại Đảm. Đại Đảm gật đầu, “Buổi tối ngày hôm qua liền hỏi rồi, tiểu tử kia chính là vừa vặn đi qua đấy nghĩ tìm chỗ WC, nghe được có tiếng đánh nhau liền tùy tiện đi tới nhìn xem. Không nghĩ tới lão tiểu tử này thời khắc mấu chốt còn có điểm hữu dụng!” Diệp Thứ Hành thở dài, hắn rốt cuộc lại gia tăng thêm một thất bại thảm hại a! Thế nhưng lại bị Triệu Tam Bàn cứu! Hắn có thể tưởng tượng ra sau này đụng phải Triệu Tam Bàn thì tên kia sắc mặt đắc ý đến thế nào― ‘Oa ha ha ha! Diệp sir― không! Tiểu Diệp Tử! Thế nào? Hiện tại ta là ân nhân cứu mạng của ngươi! Không thể vong ân phụ nghĩa a! Oa ha ha ha―’ Diệp Thứ Hành một trận ác hàn! “Ta sẽ hảo hảo điều tra rõ chuyện này, yên tâm đi!” Giang Dương đẩy một chút kính mắt cam đoan, “Đầu nhi huynh đi về trước nghỉ ngơi đi ba!” Cả người toàn vết thương hiển nhiên là không có biện pháp công tác, sở trưởng hói quyết định cho hắn ở nhà dưỡng thương hai tuần, xem ra có thể hảo hảo nghỉ ngơi một chút. “Ta đây trước hết trở về, trong này giao cho các ngươi! Mọi người cố lên!” Diệp Thứ Hành hướng mọi người gật đầu, “Ta sẽ sớm trở lại công tác a.” “Sếp ta đưa ngươi về!” Đại Đảm giống như muốn bù lại lỗi lầm của mình vì đã vứt sếp ở một mình nên mới bị đánh ra nông nỗi này. Đột nhiên cả người run lên, Diệp Thứ Hành cương lại tại chỗ. Về nhà― đúng rồi! Hắn thế nhưng quên trong nhà còn có một người a! Chết! Từ tối ngày hôm qua đến giờ hắn hoàn toàn quên Lãnh Liệt còn ở nhà chờ hắn a! Trời ạh! Mình không phải là bị đánh thảm quá nên hóa ngu chứ? Nhưng vì cái gì tên kia cũng không gọi điện thoại cho mình ni? Tay lôi điện thoại ra mới thấy, màn hình di động đều vỡ nát cả, hoàn toàn không thể dùng! Khó trách― Diệp Thứ Hành nghĩ thấy cả người mồ hôi mồ kê bắt đầu chảy ròng ròng , tưởng tượng đến Lãnh Liệt trưng ra một nụ cười rạng rỡ cùng khuôn mặt xinh đẹp nhưng ẩn sau ấy là một bộ mặt ác ma ― “Uy!” hắn quay đầu hỏi: “Ta như vậy nhìn qua thảm hay không thảm?” Mọi người kinh ngạc! Sau đó cùng nhau gật đầu. “Thực sự?” xác định lại một lần nữa. “Thương binh trong chiến tranh thế giới lần 2 cũng chỉ tới trình độ này mà thôi!” Đại Đảm thực khẳng định. “Vậy được!” Diệp Thứ Hành nhẹ nhàng thở ra, thảm là được rồi! Thảm ta còn có lí một chút! “Ta trở về, không cần đưa! Kêu taxi là được rồi, các ngươi còn phải làm việc, có chuyện gì gọi điện thoại cho ta a!” hắn vỗ vỗ vai Đại Đảm một đường chạy chậm rì rì ra khỏi sở. Lúc đi ra khỏi cổng bảo vệ còn giơ ngón tay với hắn gọi hắn một tiếng “liệt sĩ”! Thao! Diệp Thứ Hành mắng một câu, chết rồi mới kêu là liệt sĩ nha! Hơn nữa hắn đời này có làm Hán gian cũng không đi làm liệt sĩ! (Hán gian: từ này xuất phát từ sự kiện một tướng nhà Minh mở cổng Vạn Lí Trường Thành cho quân Thanh xông vào khiến cho nhà Minh sụp đổ, người Hán mất nước và người Mãn Thanh lên nắm quyền) Trên đường về nhà Diệp Thứ Hành cũng không có khẩn trương, bởi vì hiện tại thời gian này Lãnh Liệt là đang đi làm. Hắn quyết định trở về trước hết hảo hảo ngủ một giấc, thư giãn một chút là hoàn hảo nhất, thả lỏng cơ thể đang choáng váng đến hoa mày chóng mặt của hắn. Ngồi ở trên xe nhìn bốn phía, xe chạy như bay đi qua ngã tư đường, hắn trong lòng lại không yên. Tuy làm cảnh sát bị thương chẳng qua là chuyện bình thường, nhưng hắn nghĩ thấy có chỗ nào đó không đúng. Nhớ tới nam nhân cầm đầu kia, rồi cái thủ thế muốn lấy mạng hắn, Diệp Thứ Hành lại một lần nữa theo bản năng nhíu chặt mày, là ai― có thể đối với hắn có cừu hận lướ như vậy? Chẳng lẽ― Là người hâm mộ phim AV trả thù hắn? (anh bị phang một cú vào đầu nên… nó thế hả anh trấm trấm nước mắt, ôi anh Hành của em) Này quá phi lý a? Diệp Thứ Hành đối với bản thân có thể nghĩ ra cái đáp án này mà xấu hổ. “Quý khách, đến nơi rồi!” “A! Nga!” nhìn thấy căn phòng quen thuộc Diệp Thứ Hành tạm thời dừng “suy luận” lấy túi tiền, “Bao nhiêu tiền?” Cầm lấy tiền lẻ thối lại mở cửa xe, đang chuẩn bị xuống xe Diệp Thứ Hành đột nhiên nghĩ tới cái gì đấy, quay đầu hỏi tài xế taxi, “Ngươi xem phim AV không ?” “A?” lái xe kinh ngạc. “Ngươi có xem AV hay không?” hỏi lại một lần nữa. Lái xe cào cào đầu, ngây ngô cười vài tiếng nói: “Xem a! Là nam nhân thì làm gì có chuyện không xem cái kia chứ?” Quả nhiên không ngoài dự đoán. Diệp Thứ Hành gật gật đầu xuống xe. “Tiên sinh cũng muốn xem? Ta biết có người bán loại đĩa này a, rất nhiều hàng mới nga! Muốn xem loại gì hắn đều có thể tìm cho ngươi a! Ta có thể giới thiệu cho ngươi―” Diệp Thứ Hành cho một cái liếc mắt xem thường xuống xe. Thèm vào! Lão tiểu tử kia so với ngươi còn rõ ràng hơn! Bên lên lầu bên nghĩ buổi tối nhìn thấy Lãnh Liệt phải nói cái gì, trước lớn tiếng áp đảo không tồi đi! Ân! Đúng thế! Chính mình từ khi gặp phải cái tên kia thì không ngày nào là không đấu khẩu, quả nhiên bọn họ hai cái trời sinh khắc khẩu a! Vậy trước hết phải lớn tiếng áp đảo! Trước mắng hắn cẩu huyết lâm đầu, chính mình không về nhà cũng không biết đường gọi điện thoại hỏi, di động gọi không được có thể gọi đến sở a― không đúng! Gọi đến sở thì không phải là lộ hết cả ư! Đến trước cửa nhà, tay trái bị bó muốn động cũng không động được, dùng tay phải lấy chìa khóa thì lại phát hiện ra chìa khóa ở túi quần bê trái, Diệp Thứ Hành bất đắc dĩ trợn trắng mắt, nghĩ mình có nên hay không đi xem sách bản mệnh xem bản mệnh hắn có phải tháng này là tháng gặp hạn hay không. Chìa khóa cắm vào ổ, đẩy cửa đi vào, lại bị cảnh cùng người trước mặt làm cho hoảng sợ! Lãnh Liệt đứng ở phòng khách động cũng không động, trong tay cầm một điếu thuốc, khắp cả phòng đều là mùi thuốc, nhìn thấy Diệp Thứ Hành trong nháy mắt, Lãnh Liệt trên mặt biểu tình là Diệp Thứ Hành cho tới bây giờ chưa hề gặp qua. Cái biểu tình khiếp sợ cùng đau lòng này― thậm chí còn có một chút yếu ớt, mặc kệ là quý công tử Lãnh Liệt ở trước mặt người khác hay là Lãnh Liệt Diệp Thứ Hành quen thuộc, đều cho tới bây giờ chưa từng lộ ra biểu tình như vậy. Mấy lời đã sớm chuẩn bị để mắng người rốt cuộc một chữ cũng không nhớ rõ, Diệp Thứ Hành giật giật môi, ma xui quỷ khiến thế nào lại nói một câu: “Gần nhất một đoạn thời gian ngươi có thể phải cấm dục―” nói xong cười hai tiếng, thế nào? Buồn cười chứ? Cho nên, Lãnh Liệt ngươi đừng có lộ ra biểu tình như vậy, sẽ làm ta cảm thấy khổ sở. Bị thương là ta không phải ngươi, ngươi như thế nào― giống như so với ta còn đau hơn― Lãnh Liệt đi nhanh tới trước mặt Diệp Thứ đem hắn ôm vào trong lòng ngực mình, khí lực rất lớn. Diệp Thứ Hành cảm thấy trên lưng một trận đau đớn, nhưng không có giãy dụa, vẫn không nhúc nhích tùy ý chính mình bị ôm một cách thô bạo, bởi vì hắn ngửi được hương vị quen thuộc của Lãnh Liệt, thực an tâm. “Ai làm?” Lãnh Liệt đầu đặt trên vai người nằm trong lòng ngực mình, hỏi: “Là ai làm?”. Diệp Thứ Hành đột nhiên cảm thấy có điểm cao hứng, nguyên nhân hắn không muốn nói. “Không có gì, tuần tra bị mấy tên côn đồ đánh thôi mà!” hắn một bộ không sao cả, “Tiểu thương, chính là phải cuốn băng nhiều chỗ.” Lãnh Liệt rốt cục ngẩng đầu đầu nhìn Diệp Thứ Hành, “Đúng không?” ánh mắt nhạy bén làm Diệp Thứ Hành nuốt nuốt nước miếng. “Đúng!” đích thật là đúng, bởi vì hắn hiện tại cũng chỉ biết đến như vậy. “Vì cái gì không gọi điện thoại cho ta?” “Ta―” ngoan ngoãn lấy di động ra giơ lên, “Hư, không dùng được.” Lý do được chấp nhận, Lãnh Liệt thở dài vươn tay vuốt ve khuôn mặt có chút xanh tím của Diệp Thứ Hành, nhìn thấy trên đầu quấn băng gạc thì khuôn mặt bỗng xấu xí đến dọa người. “Rất không cẩn thận, ta nhớ rõ thân thủ của ngươi không kém như vậy.” hắn nhíu mày nói, Tiểu Thứ có thể đem hắn đánh bay thì khí lực đảm bảo cũng không phải là kẻ bình thường có thể chịu được. Vừa nói đến Diệp Thứ Hành liền tức, “Dựa vào! Nếu không phải cái đám quy tôn tử nhiều người ta có thể bại bởi tay chúng chắc? Mẹ nó! Ba mươi mấy người đánh một mình ta, thật con mẹ nó không trượng nghĩa! Có giỏi thì một chọi một a! Ta không đánh cho hắn lòi ruột ra thì―” Nhìn thấy hắn vẫn rất có tinh thần, Lãnh Liệt tin tưởng hắn thật sự không bị thương nặng, nhẹ nhàng cười cười vươn ngón trỏ chọc chọc hai má của Diệp Thứ Hành nói: “Còn nói thô tục.” Diệp Thứ Hành lập tức câm miệng, nghĩ lại thấy không đúng! Diệp Thứ Hành ngươi việc gì phải sợ hắn như vậy a? Hiện tại ngươi là người bệnh hắn còn có thể cầm thú đến mức đè ngươi ra chắc? Nhưng lại nghĩ đến biểu tình vừa rồi của Lãnh Liệt, lại mắng không được. Cuối cùng cúi đầu, thì thầm một tiếng, “Ta mệt.” Lãnh Liệt nhướn mi, làm nũng? (oh yeah!) “Không ngủ hảo sao?” “Như thế nào ngủ được nha? Ở bệnh viện cả người đau căn bản ngủ không được, trời sáng một cái thì liền về sở viết báo cáo!” ngẫm lại thật là có điểm ủy khuất. Tiểu Thứ thực đáng thương, phải hảo hảo yêu thương a! Lãnh Liệt lại một lần nữa đem Diệp Thứ Hành kéo vào trong lòng ngực, đem đầu của hắn ấn sau, “miệng vết thương đauvào trong lòng, “vì cái gì không uống thuốc?” Diệp Thứ Hành chu miệng, “Không thích uống.” thật thích, tên gia hỏa này trên người độ ấm thật thoải mái― Lãnh Liệt cười khẽ một tiếng, thật sự là quật cường! Sau đó dùng sức đem Diệp Thứ Hành ôm lấy, đúng tiêu chuẩn tư thế ôm công chúa. Nếu bình thường Diệp Thứ Hành chắc chắn sẽ cho hắn một cước vào mặt, nhưng hôm nay có thể là do quá mệt, nên giống như chỉ bất mãn mắng vài câu, không có giãy dụa. (No no, em nó muốn làm nũng đấy ạh, mệt quỷ gì, thích người ta ôm thì nói đại ra, lại còn giả vờ :”>>)

“Ăn xong cơm ngủ tiếp?” Lãnh Liệt ôm hắn vào phòng ngủ vừa đi vừa hỏi.

Diệp Thứ Hành lắc đầu, như con mèo nhỏ giống nhau rúc rúc trong lòng ngực Lãnh Liệt, “Trước ngủ.” mệt mỏi quá― thoải mái a―

Bất tri bất giác, Diệp Thứ Hành vốn hung dữ như tiểu sư tử giống nhau, nay đã bị Lãnh đại thiếu gia chậm rãi dạy dỗ thành một con mèo nhỏ đáng yêu ngoan ngoãn. Đương nhiên, chỉ là tạm thời―và thi thoảng.

Diệp Thứ Hành ở nhà nghỉ ngơi đã ba ngày, thân phận giống như hoàn toàn cùng Lãnh Liệt thay đổi. Trước kia hắn là lao công bị “áp bách”, mà hiện tại lại là Lãnh đại thiếu gia! Cho tới bây giờ hắn mới biết làm thiếu gia thì ra là chuyện thích thú như vậy, quần áo bẩn có người mang đi giặt, muốn xem phim có người đi mua đĩa cho, cơm có người làm muốn ăn gì là có cái đấy, nửa đêm nghĩ muốn ăn điểm tâm đêm của nhà hàng mới mở ở phía tây thành phố (anh Hành ở phía đông thành phố) Lãnh Liệt cũng sẽ đi mua cho, còn có thể đích thân đút cho hắn. Tắm rửa cũng có người phục vụ mát xa lưng, tuy nếu là mỹ nữ thì tốt, nhưng kỳ thật Lãnh Liệt mặt so với mỹ nữ còn đáng xem hơn. Liền ngay cả vấn đề sinh lý, cũng có người phục vụ―

“Ân! Ngô― a ân― chậm một chút― không! Không được― xuất mất― a! Tới! A” một tiếng rên rỉ thật lớn, Diệp Thứ Hành cong người phóng thích dục vọng của mình, sau vài giây trải qua khoái cảm mới nằm lại xuống giường, hai mắt mê mang thở hổn hển nhìn pháo hoa nở. (anh ý sướng quá nên nhìn thấy pháo hoa a)

Trên người băng bó đã không còn nhiều nữa, làm loại chuyện này cũng càng phương tiện.

Giường thực thoải mái, bởi vì Lãnh Liệt tự chủ trương đem cái giường đơn hắn ngủ hơn ba năm kia đổi thành một cái giường đôi mới tinh, tuy chiếm địa diện tích lớn một chút, nhưng khi hắn nằm trên đó một khắc kia Diệp Thứ Hành biết chính mình không li khai được nó! Hắn thân thể rốt cuộc đã bị Lãnh Liệt hoàn toàn dưỡng “hư”!

Lãnh Liệt nửa người trên ngồi dậy, áo sơmi màu trắng toàn bộ cúc đã bị cởi, lộ ra bộ ngực rắn chắc tinh tráng, hắn lau một chút dịch thể màu trắng nơi khóe miệng, tà khí hướng người phía trên cười, “Thoải mái chứ?”

Diệp Thứ Hành nuốt một ngụm nước miếng, không thể chống cự hình dáng gợi cảm này Lãnh Liệt, cái loại hình dáng mà ngày cả khóe mắt cũng mang theo mùi vị câu dẫn, trên môi còn dính chút thứ kia của hắn―

“Ta duy nhất bội phục ngươi chính là chuyện này!” rời đi lực chú ý, khóe miệng giương lên, Diệp Thứ Hành nghĩ vươn tay kéo chăn , trên người mặc áo phông nửa dưới lại trống trống trơn một mảnh, là lạ.

“Ta đây thật đúng là vinh hạnh.” Lãnh Liệt áp lên hắn, cũng ngăn cản hắn tiếp tục động tác kéo chă.

“Rất nặng.” bất mãn nhíu nhíu mày.

“Bảo bối, ngươi thoải mái còn ta làm sao bây giờ?” Lãnh Liệt cố ý giật giật thắt lưng, thứ đang rực rịch bên trong cái quần dài màu đen cả hai người đều thấy được.

“Ngô― thương thế trên người ta còn không có hảo a.” người nào đó bắt đầu bắt chước con rùa nhỏ, nghiêng người rúc thành một cục tròn tròn.

“Thật sự không được?” Lãnh Liệt nheo mắt, ngữ khí uể oải, nhưng Diệp Thứ Hành lại thấy khuôn mặt này tràn đầy sự uy hiếp quyến rũ mê người.

“Thực mà! Ngươi xem―” hắn kéo áo phông chỉ chỉ cái bụng nhỏ, “Chỗ này còn bị bầm ni!” trên đó xác thực xanh một khối.

Lãnh Liệt lực chú ý tất cả đều bị cái bụng nhỏ nhắn tuyết trắng cùng cái rốn nhỏ khả ái kia hấp dẫn. Hắn cúi đầu bắt đầu hôn lên cổ Diệp Thứ Hành, một ngụm lại một ngụm, tốc độ thực chậm, mang theo một chút hương vị tra tấn người nằm dưới thân.

“A―” tiếng rên rỉ dần dần bật ra, trước khi chịu không được sự tra tấn ngọt ngào này Diệp Thứ Hành cố gắng kiên định lý trí nói: “Ngươi là đồ cầm thú a―” oa tay không được xuống nữa! Xuống nữa là hắn sẽ buông súng đầu hàng, tiểu thí thí đêm nay sẽ phải làm việc trở lại! Ai làm nam nhân thì dục vọng đều là động vật a!

“A!” Lãnh Liệt cắn hắn một ngụm, Diệp Thứ Hành nhỏ giọng hét một tiếng, đau a!

Mà lúc này sức nặng trên người hắn biến mất, Lãnh Liệt từ hắn trên người xuống dưới, ngồi bên giường thật mạnh hít một hơi, “Thua ngươi rồi!” hắn vỗ vỗ cái trán, cúi đầu nhìn thoáng qua dục vọng hưng trí bừng bừng của mình, hắn không nghĩ miễn cưỡng Diệp Thứ Hành, mà Tiểu Thứ lại luôn luôn chán ghét dùng miệng, xem ra lại phải đi tắm nước lạnh hạ hỏa một phen vậy! (anh biến ôn nhu công mất rồi Liệt ka ơi tim hồng bay lả tả)

Diệp Thứ Hành thừa dịp ở phía sau kéo chăn đắp lên người mình, nhìn tấm lưng Lãnh Liệt, đột nhiên thấy hắn hình như là có điểm đáng thương nga! Nam nhân nếu cứ nhịn vậy đối với thân thể không tốt a.

“Uy!” hắn kéo kéo góc áo của Lãnh Liệt. (Aaaaa,dễ thương quá, ta muốn bắt cóc về nuôi >3<) “Ân?” Lãnh Liệt quay đầu, chẳng lẽ Tiểu Thứ nghĩ thông suốt không đành lòng xem hắn nhẫn nhịn khó chịu như vậy? “Ngươi nhịn thế rất khó chịu phải không? Ta ở mặt dưới có thể không được, chẳng qua―” Diệp Thứ Hành dùng ánh mắt sắc lang dò xét một chút Lãnh Liệt, ân! Mĩ nam! “Ta nếu ở mặt trên thì vẫn có thể nga!” đuôi hồ ly rốt cục cũng lộ ra, hắn vẫn muốn thượng Lãnh Liệt ni! (Xì, anh đừng thấy anh Liệt mới ôn nhu tí đã tính phản công a. Về bản chất anh ý vẫn là biến thái công XP, mà tiểu thụ có tiểu công biến thái thì đừng mơ có ngày lên nằm trên nhá, Liệt Liệt: xoa xoa đầu ngoan nga…cười mỉm chi beo nhìn Hành Hành……:”>>>)

Nghĩ muốn thượng hắn? Lãnh Liệt nhướn mi, nheo mắt nhìn Diệp Thứ Hành.

“Như thế nào?” Diệp Thứ Hành như mua bán giống nhau, hai tay xoa xoa từ trên giường ngồi xuống, “Ta kỹ thuật rất tốt a, khẳng định không chừng sẽ không làm cho ngươi đau!”

Lãnh Liệt vẻ mặt tươi cười theo dõi hắn, còn có xu thế không ngừng mở rộng. Diệp Thứ Hành rất rõ ràng, mỗi khi Lãnh Liệt lộ ra loại cười kiểu này chắc chắn là sẽ có người ăn đủ, mà người không hay ho cơ bản đều là hắn. Nếm qua hậu quả của loại cười này vô số lần hắn biết hiện tại tốt nhất là phải cùng Lãnh Liệt bảo trì khoảng cách năm trăm mét, bằng không―

“Không có việc gì! Ngươi đi tắm rửa đi! Không còn sớm ta ngủ trước!” nói xong cả người chui tọt vào trong chăn. Sau đó cảm giác được phía sau có một thân thể nóng rực thiếp lại gần, Diệp Thứ Hành theo bản năng động một chút.

“Hiện tại mới là năm giờ chiều.”

Kháo! Sớm biết vậy đã không vào buổi chiều làm cái chuyện này!

“Ta mệt nhọc muốn khi nào ngủ thì lúc ý ngủ!”

“Có phải là ta kỹ thuật không thể cho ngươi dục tiên dục tử cho nên ngươi mới cứ ôm khư khư ý niệm này trong đầu, ân?” Lãnh Liệt dọc theo hình dáng Diệp Thứ Hành bọc trong chăn chậm rãi hôn, cách một tầng chăn thế nhưng làm Diệp Thứ Hành thấy tim mình đang đập thình thịch.

“Ta― ta cũng là nam nhân đương nhiên cũng sẽ muốn ôm người na―” thanh âm buồn buồn từ trong chăn truyền ra.

Lãnh Liệt cười cười, hắn có thể tưởng tượng biểu tình Tiểu Thứ giờ phút này.

“Đi ra nói chuyện. Ngươi liền như vậy nghĩ muốn thượng ta?”


“Không ra! Nam nhân nào mà lại không muốn làm mặt trên a?” Diệp Thứ Hành thanh âm hơi chút lớn, đột nhiên trên mông truyền đến cảm giác khác thường, thiếu chút nữa làm hắn kêu ra tiếng!

Lãnh Liệt bàn tay đã lần vào trong chăn, hơn nữa― ngón tay lại không thành thật ở trên bộ phận “nguy hiểm” nào đó đảo quanh.

“Lấy― tay ra!”

“Ân?” trái lại không có lấy ra mà ngược lại còn đưa ngón tay vào trong bộ phận “nguy hiểm” ấy.

Diệp Thứ Hành đem tiếng rên rỉ cùng nước mắt nuốt xuống bụng, Diệp Thứ Hành ngươi đúng là không có tiền đồ! Thế nhưng bị nam nhân sờ mặt sau cũng có phản ứng, muốn phản ứng thì cũng phải là mặt trước phản ứng chứ! Lãnh Liệt đáng chết, rốt cuộc đối thân thể ta làm cái gì!

“Đem tay bỏ ra!” rốt cục nhịn không được, Diệp Thứ Hành lập tức tử trên giường ngồi dậy rống lên một tiếng.

Lãnh Liệt biểu tình ái muội nhìn hắn mặt đã có chút trướng hồng, Diệp Thứ Hành trừng mắt nhìn, mặt càng trở nên đỏ!

Hắn, hắn đem mông ngồi lên tay Lãnh Liệt a!

“Thao! Mau bỏ móng vuốt của ngươi ra!” Diệp Thứ Hành nâng mông lên.

Mà Lãnh Liệt lại động cũng không động, “Hắn ở trong này thấy thoải mái a.” (ối ối, Liệt ka biến thái đã trở lại)

“Ngươi đi chết đi!” thực có điểm muốn đánh cho hắn một trận! Vì cái gì? Vì cái gì chỉ có hắn mới phát hiện bộ mặt thực gian ác của Lãnh Liệt chứ!

Như tiểu hổ rời núi (trước mặt Lãnh Liệt hắn không được tính là mãnh hổ) bổ nhào vào Lãnh Liệt, hai người ở trên giường lăn qua lăn lại, chiếc giường đôi thi thoảng lại phát ra nhưng tiếng “chi chi” kẽo kẹt. Hai người, một kẻ rống giận một người cười to ở trên giường lăn a lăn lộn a lộn, thực may mắn đổi giường, bằng không hai kẻ kia không biết lấy chỗ nào để mà lăn!

Thì ra, giường lớn cũng là một loại tình thú!

Sau một lúc tiếng chửi bậy cùng tiếng cười càng ngày càng nhỏ, tiếng thở gấp cùng tiếng rên rỉ càng lúc càng lớn, đến khi Diệp Thứ Hành phát hiện không biết khi nào thì Lãnh Liệt đã cởi được áo sơmi của hắn mà hắn thì cũng đã lột phăng cái quần của Lãnh Liệt thì, hết thảy đều đã an bài đâu vào đấy, được rồi được rồi! Làm thì làm, còn rụt rè cái nỗi gì! Hắn thật sâu hít một ngụm không khí, nhìn thấy nam nhân phía trên đang tách hai chân của hắn ra―

“Bảo bối―” Lãnh Liệt khuôn mặt giờ gợi cảm đến cực điểm.

“Ta―”

“Dururururu dururururu dururu” tiếng chuông chết tiệt, có không biết bao nhiêu người hiện tại đang nguyền rủa nó! (có ta, đồ phá đám, ta đang xem H mà mi dám chặn họng hả, ta bóp chết mi điện thoại: đổ mồ hôi hột ko phải tại ta a)

Trên giường hai người đã chuẩn bị ân ân ái ái đồng thời quay đầu nhìn cái điện thoại đầu giường, Lãnh Liệt trước hết lựa chọn bỏ qua quay đầu chuẩn bị tiếp tục sự nghiệp dang dở. (em ủng hộ phương án này:”>>) Diệp Thứ Hành giãy dụa một chút, đẩy đầu hắn ra.

“Nhìn một chút là ai!” điện thoại báo có người gọi đến.

“Mặc kệ nó đi!” (đúng, mặc kệ nó đi, H tiếp đi các anh)

“Ngươi đi xem một chút!” Diệp Thứ Hành nâng chân đá cái tên đang thú tính đại phát kia ra!

“Hừ!” hung hăng nhíu mày, Lãnh Liệt quay đầu nhìn thoáng qua, thấy một dãy số.

“Là Đại Đảm! Có thể có chuyện gì đấy!” Diệp Thứ Hành từ trên giường cầm lấy điện thoại, ngăn cản Lãnh Liệt đang động tay động chân.

“Uy!”

“Đầu nhi!” điện thoại đầu bên kia là đại thạch đầu Đại Đảm.

“Đại Đảm, có việc sao?”

“Đầu nhi! Ngươi có khỏe không? Ai đừng cướp điện thoại của ta a! Lão Hồ buông ta ra!”

“Đầu nhi, thân thể có khỏe hơn chút nào không?” lần này tiếng trong điện thoại đổi thành Giang Dương.

Diệp Thứ Hành cười hai tiếng, chụp cái tay của kẻ nào đó đang ở trên người hắn sờ loạn, “Khá hơn nhiều rồi, các ngươi thì sao? Công tác không vấn đề gì chứ?” nghỉ ngơi ba ngày cơ bản mỗi ngày đội viên tổ tệ nạn xã hội đều gọi điện thoại an ủi hắn, hướng hắn báo cáo một ít chuyện công tác, đều không phải đại sự gì cả!

“Không vấn đề, hết thảy bình thường, chờ ngươi trở lại!”

“Thế là tốt nhất! Bằng không ta trở về thì nhìn thấy mấy thứ loạn thất bát tao ta liền diệt các ngươi mấy xú tiểu tử! Còn có không chuẩn bảo A Thanh giúp các ngươi làm báo cáo! Nghe không?” Diệp Thứ Hành bên này nói xong, quay đầu nghiến răng nghiến lợi kéo đầu Lãnh Liệt, dùng khẩu hình nói: Còn làm loạn lão tử ta thiến ngươi!

Đối phương cười xấu xa, kéo tay Diệp Thứ Hành phóng đến nửa người dưới của mình ―

Bạn đang đọc truyện tại WebTruyen Online.com

Oa! Sợ tới mức Diệp Thứ Hành bay nhanh rụt tay lại! Vừa lớn vừa nóng lại― ngạnh! Mặt đều đỏ!

“Sếp! Đầu nhi? Ngươi làm sao vậy?” Giang Dương thanh âm từ đầu điện thoại bên kia không ngừng truyền đến.

“Nga! Không có việc gì! Không có việc gì không có việc gì! Ngươi nói cái gì?” Diệp Thứ Hành một cước đạp lên mặt Lãnh Liệt, không phát hiện tiểu thí thí của mình đã bị xem nhất thanh nhị sở.

“Ta nói chúng ta hôm nay đến thăm ngươi!”

“A?” Diệp Thứ Hành ngu, cứng ngắc nâng đầu nhìn người bên cạnh vốn không nên có mặt ở nhà của hắn. Đối phương nhíu nhíu mi, vươn người tới cùng hắn nghe điện thoại.

“Hôm nay ở sở công tác đều làm xong rồi, cho nên chúng ta chuẩn bị cùng nhau đến thăm ngươi.”

“Nhưng, nhưng là không phải là còn phải điều người trực đêm sao?” lão thiên gia a!

“Sở trưởng đặc biệt phê chuẩn, nói là chúng ta đại biểu toàn thể cảnh sát Đông bộ đến thăm ngươi!”

Lão hói chết giẫm! Lúc này ngươi còn giả ân cần cái con cóc khô! Diệp Thứ Hành cắn răng.

“Các ngươi khó được hôm tan ca sớm, về nhà hảo hảo nghỉ ngơi ba! Ta không có việc gì, qua vài ngày có thể trở lại làm việc! Không cần đặc biệt quan tâm!”

“Không quan hệ! Tất cả mọi người đều nhớ ngươi, ngươi ở nhà chứ?”

“Ta― ở.” xem ra là tránh không khỏi, làm Lãnh Liệt trước trốn đi ba!

“Tốt lắm, chúng ta lập tức tới.”

“Cái gì?”

“Chúng ta đã ở phố cách vách nhà ngươi rồi, A Thanh đang mua hoa quả cho ngươi―”

Tiếp sau đó Giang Dương còn nói gì đấy nhưng Diệp Thứ Hành căn bản nghe không thấy, đầu óc chỉ có câu “Chúng ta đã ở phố cách vách nhà ngươi―” cái này― vấn đề nghiêm trọng!

Lãnh Liệt cũng nghe được nội dung cuộc điện thoại, biểu tình so với Diệp Thứ Hành khóe miệng đang run rẩy, khóe miệng của hắn lại là chậm rãi giương lên―

Gần 10 nghìn từ a. Sâu mỏi tay quá đi à!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro