Chương 13: Chương 3 Quyển 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mời tham gia Chia sẻ truyện cùng WebTruyenOnline.com
Xem chi tiết TẠI ĐÂY

CHƯƠNG 3 QUYỂN 2

“Mau! Mau trốn đi!” vứt điện thoại qua một bên, Diệp Thứ Hành lôi lôi cánh tay Lãnh Liệt đem hắn từ trên giường tha xuống, “A làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Tổng cộng có mỗi một phòng khách một phòng ngủ trốn thế quái nào đây! A! Tủ quần áo! Không được, bên trong quần áo nhiều lắm! Ngươi mang lắm quần áo như thế đến làm cái quái gì chứ? Tủ đựng bát! Không được, chui không vừa―” Diệp Thứ Hành vò đầu bứt tai, cào loạn mái tóc tổ quạ chung quanh tìm kiếm chỗ có thể cho Lãnh Liệt ẩn thân, hoàn toàn quên chính mình còn đang trần như nhộng.

Lãnh Liệt nhìn thấy cặp mông nho nhỏ trắng nõn lại mềm mềm ở trước mắt mình lúc ẩn lúc hiện, thú tính đại phát liền đứng dậy ôm lấy Diệp Thứ Hành, lại bắt đầu không thành thật. (đến em còn thú tính đại phát nói chi đến Liệt ka sung mãn ngời ngời thế kia :”>>)

“Bằng không cũng đừng để ý bọn họ, không đi mở cửa thì sau một lúc bọn họ sẽ tự đi.”

“Hừ! Ngươi quá xem thường mấy tên ý!” Diệp Thứ Hành quay đầu bắt lấy mặt Lãnh Liệt, “Đám xú tiểu tử kia nếu thấy cửa không mở khẳng định sẽ đạp cửa xông vào!”

Lãnh Liệt nhún nhún vai, nghĩ thấy cũng rất cỏ khả năng sẽ thế a.

“Quần áo! Đáng chết, đầu tiên đem quần áo mặc vào!” rốt cục cũng phát hiện ra hai người đang trong trạng thái tối nguyên thủy, Diệp Thứ Hành kêu to đem quần áo ném cho Lãnh Liệt.

“Đúng rồi! Trước đem phòng khôi phục nguyên trạng! Bằng không mấy tên kia khẳng định nghi ngờ!” đang mặc quần áo thì nghĩ tới chuyện trọng yếu, Diệp Thứ Hành mở tủ quần áo đem quần áo của mình ôm hết ra khỏi tủ, đi đến phòng khách đi một bước lại quăng một phát, (mọi khi anh ở bẩn thế sao anh = =”…)

“Ngươi mau tìm một chỗ trốn a!” thất thần gì chứ? Muốn ăn đánh a! Hắn lấy ra mấy cuốn tạp chí lá cải ném lên sô pha, nghĩ nghĩ lại bèn lấy miếng pizza ăn dở ngày hôm qua quăng lên trên bàn, chưa đến một phút thì căn phòng đã mang lại vóc dáng ổ chuột nó vốn có, ai― thật hoài niệm a!

Lãnh Liệt ở một bên nhìn hắn nhíu nhíu mày, đem phòng làm thành loạn cào cào thì chỉ cần một phút, nhưng muốn đem cái mớ hổ lốn này dọn sạch sẽ thì không thể trong một phút là có thể giải quyết.

“Ngươi như thế nào còn đứng đực ra thế hả? Tính làm người mẫu chắc!” Diệp Thứ Hành vừa quay đầu lại nhìn thấy hắn dựa người vào tường trước cửa phòng ngủ thì thiếu chút nữa tức chết, đến lúc nào rồi mà còn định pose a!

“Kia ngươi tính cho ta trốn ở đâu?” Lãnh Liệt nhíu nhíu mày.

“Tủ quần áo không được tủ để bát không được dưới gầm bàn không được― a! Lãnh Liệt ngươi thử co người lại xem có thể chui vừa tủ lạnh hay không !” rốt cục cũng nghĩ ra một chỗ an toàn.

Lãnh Liệt âm thầm cắn chặt răng, nheo mắt hỏi: “Ngươi muốn trốn ở ngăn lạnh hay là ngăn đá đây?” ai đó vẫn chưa được dạy dỗ triệt để a!

Diệp Thứ Hành kinh ngạc, sau đó cao hứng nói: “Ngươi muốn trốn ở ngăn đá? Thế thì thật tốt quá! Ngăn lạnh thì vạn nhất mấy tên kia muốn lấy bia uống thì sẽ bị phát hiện, ngăn đá tối an toàn, ngươi chờ ta đi lấy cho ngươi áo lông! A”

Vừa mới quay người, đã bị Lãnh Liệt ở đằng sau một phát kéo trở về, bắt hắn quay đầu lại Lãnh Liệt nâng cằm Diệp Thứ Hành lên âm trầm hỏi: “Ngươi liền như vậy không muốn bị người khác biết được quan hệ của chúng ta sao?” rất không thích! Chẳng lẽ Lãnh Liệt hắn liền tự mình đa tình như thế sao?

“Không phải! Cũng không thể nói là không muốn―” Diệp Thứ Hành nhíu mi, “Chính là hiện tại thời cơ chưa đến a!”

“Thời cơ gì?”

“Ta với ngươi không hợp nhau là chuyện cả hai bên Đông bộ Tây bộ đều biết rõ, trước kia chúng ta hễ gặp nhau thì không cãi nhau cũng là đánh nhau, ai cũng biết chúng ta xem không vừa mắt nhau, hiện tại ngươi đột nhiên cho bọn họ biết chúng ta hẹn hò còn sống cùng thì không đem bọn họ dọa chết mới là lạ! Ngươi tốt xấu gì cũng nên cho bọn họ một chút thời gian chậm rãi thích ứng a! Ta vẫn còn đang ở trước mặt bọn họ mắng ngươi là khách làng chơi chết tiệt tao nhân ngàn đao sát sắc lang sớm muộn cũng mắc AIDS chết bất đắc kì tử!”

Ân? Lãnh Liệt lông mi nhướn lên, “Mắng ta mắc AIDS chết bất đắc kì tử?”

“A? Ta nói ra?” Diệp Thứ Hành kinh ngạc, câu cuối kia hắn rõ ràng là nghĩ thầm trong lòng a!

“Đúng vậy, ở trong hai dấu ngoặc kép, ngươi nói ra!” Lãnh Liệt khuôn mặt âm trầm cười, dưới tay dùng sức nhéo cằm Diệp Thứ Hành, “Ta hiện tại chỉ lên giường với một mình ngươi, nếu ta mắc AIDS như ngươi nói―”

“Kia, đó là trước kia a! Ngươi cũng biết chúng ta trước kia ta mắng chửi ngươi không ít a!” biết hiện tại Lãnh đại thiếu gia đang sinh khí, Diệp Thứ Hành chạy nhanh giải thích.

“Nga? Chỉ sợ ngươi hiện tại trong lòng cũng đang mắng ta không ít a?” hắn chỉ cần vừa nhìn thấy mặt Diệp Thứ Hành là đã biết y hiện tại đang ở trong lòng mắng chửi hắn cái gì.

Tên khách làng chơi chết tiệt này tinh thật! Diệp Thứ Hành mặt bất động thanh sắc nói: “Hiện tại không phải lúc nói mấy cái này, tóm lại hôm nay không thể làm cho bọn họ nhìn thấy ngươi, sau hôm nay ta sẽ chậm rãi làm cho bọn họ tiếp thu―”

“Như thế nào tiếp thu?”

“Ta sẽ ở trước mặt bọn họ thỉnh thoảng nhắc tới Lãnh cảnh quan ngươi, khen ngươi là cảnh sát tốt hảo nam nhân! Vừa chính trực lại hiệp nghĩa, là người đáng được nhân dân tin tưởng khen ngợi, nếu ai cưới được ngươi thì đúng là đã tích đức được tám kiếp, phúc khí đầy mình!” mẹ nó! Hắn đang nói ai vậy a?

Nghe thấy tựa hồ rất xuôi tai, Lãnh Liệt trừng mắt nhìn, cười mị mị nói: “Còn phải thêm một câu công phu trên giường cũng tốt!” (á á á, Liệt ka đã lên chính thức lên được tầng thứ 8 của “Biến thái thần công” :”>>>)

Phi! “Ngươi hôm nào làm cho bọn họ tự mình lĩnh giáo một chút ba! Nhanh lên một chút, trốn đi a!” không còn thời gian, Diệp Thứ Hành vừa đẩy vừa lôi Lãnh Liệt kéo đến phòng ngủ, “Ngươi ở trong này không được đi ra, nếu nghe được có người mở cửa liền trốn phía sau tủ quần áo, ta tận lực không cho mấy tên kia đi vào, nghe được không! Không được phát ra âm thanh bằng không đánh ngươi!” ác hung hăng uy hiếp đổi đến một nụ cười không đứng đắn.

“Hôn một chút sẽ nghe ngươi!” Lãnh Liệt chỉ chỉ mặt mình, “đáng yêu” cười.

Ta― muốn chửi cái gì cũng không có thời gian để suy nghĩ, Diệp Thứ Hành cắn chặt răng, nghĩ thầm hiện tại không phải lúc cùng hắn so đo, qua được cửa này thì thế nào cũng được. Hôn ngươi chứ gì? Được! Ta hảo hảo hôn nhẹ ngươi! Diệp Thứ Hành như ác hổ vồ dê tự đắc bổ nhào vào người Lãnh Liệt ôm đầu hắn như thể định làm một cú gặm mãnh liệt!

“Chụt!” dùng hết toàn lực ở trên mặt Lãnh Liệt hôn một cái, phát ra một tiếng chụt vang dội.

Chờ Diệp Thứ Hành đóng rầm cửa ra khỏi phòng, Lãnh Liệt cười lau một chút nước miếng trên mặt mình.

Thật sự là một cái nhiệt tình vật nhỏ a! (chú ý: “vật nhỏ” dùng để chỉ người yêu, giống honey ý và “Tiểu Thứ” là hai từ đồng âm khác nghĩa. Không biết lúc trước bạn chú thích chưa nên giờ bạn chú thích nhá. Anh Liệt thiệt biết dùng từ quá a:”>>) Ách― không có hôn ngân sao? Hắn là không để ý, cũng không có nghe nói qua có ai có hôn ngân ở trên mặt a!

Diệp Thứ Hành trở lại phòng khách xem qua mọi nơi một chút, nghĩ thấy tuy loạn là loạn, nhưng giống như vẫn có điểm sạch sẽ! Không có biện pháp, Lãnh Liệt quy định trong nhà không thể có một chút bụi. Vì để mau chóng khôi phục thành căn hộ độc thân bẩn thỉu vốn có của mình, hắn cầm gạt tàn đem tàn thuốc đảo vẩy mỗi nơi một ít, sau đó đem chậu cây chả biết là giống gì của Lãnh Liệt lấy đất đào ra cho một ít rải lên mặt bàn.

Khi đó hắn hỏi Lãnh Liệt cái cây hoa không ra hoa cỏ không ra cỏ ý tên là gì, Lãnh Liệt cười ái muội nói: “Hoa này khi nở thì mùi hương còn có tác dụng kích dục đó nga!” (anh “thú tính: ngời ngời thế rồi mà còn tính chơi thêm xuân dược thì mông anh Hành nở hoa mất Liệt ka ơi sụt sịt, ta muốn xem H all: chả liên quan.. bắp: kệ tôi)

Hắn giờ đã hiểu vì cái gì Lãnh Liệt có thể cầm thú như vậy!

Chẳng qua hiện tại đại gia ta không quản ngươi kích dục hay không kích dục, vật tẫn kì dùng (đồ vật là dùng để sử dụng) mới là đúng lí!

Hết thảy “bố trí” thỏa đáng xong, Diệp Thứ Hành đầu cũng toát một tầng mồ hôi, vừa mới đưa tay lau một chút thì chuông cửa vang lên, mành chỉ treo chuông a! Hắn trước khi mở cửa còn đặc biệt đá cửa phòng ngủ một cái, nhắc nhở Lãnh Liệt người đã đến.

“Đến đây đến đây.” Thanh thanh giọng, mở cửa.

“Đầu nhi!” Đại Đảm kêu lớn nhất, trên tay cầm một quả dưa hấu đại bự.

A Thanh, Giang Dương, lão Hồ đều đứng ở cửa, mỗi người trên mặt đều lộ vẻ mỉm cười.

Diệp Thứ Hành đột nhiên trong lòng nóng lên, mắng câu “Tử quỷ! Đứng làm gì? Mau vào!”

“Đầu nhi huynh thực có tinh thần a! Thế này mọi người cũng yên tâm!”

“Ta đã nói ta da dày, chịu được mà!” Nghĩ hắn là ai chứ!

Một đoàn người tiến vào, nhất thời đối với cảnh trí bên trong cảm thán không thôi.

“Đầu nhi! Đây là chỗ cho người ở sao?” Đại Đảm đệ nhất cái phát biểu cảm tưởng.

“Phi! Chỗ ngươi ở còn không bằng của ta! Đừng có nói mát!” Diệp Thứ Hành đấm hắn một chút, mở tủ lạnh lấy đồ uống.

“Đúng là phong cách nam nhân độc thân a.” Lão Hồ gật gật đầu, kỳ thật nhà hắn cũng không hơn thế này là mấy.

Đại Đảm cười , “Ngươi hay là mau tìm một nữ nhân đến giúp ngươi đọn dẹp quản lý một chút ba! Bằng không sớm muộn cũng bị chôn trong đống rác này mất!”

Một bên A Thanh sửng sốt, mà Diệp Thứ Hành lại theo bản năng nhìn thoáng qua cửa phòng ngủ.

“Cái gì nha! Mau ngồi ba!” Hắn nhặt lên vài món quần áo tìm chỗ cho mọi người ngồi.

Tất cả mọi người tìm chỗ ngồi xuống.

“Đầu nhi, mua sô pha mới được quá a! Đắt lắm hả?” Đại Đảm sờ sờ sô pha bằng da màu đen.

Diệp Thứ Hành ngây ngô cười, đó là Lãnh Liệt lấy đến, không biết là chuyển từ nước phát triển nào đến.

Giang Dương trái nhìn phải liếc, đẩy kính mắt hỏi: “Như thế nào lại có mùi nước hoa?” tất cả mọi người biết Diệp Thứ Hành cho tới bây giờ không cần nước hoa. Chẳng lẽ―

A? Diệp Thứ Hành sửng sốt, cười nói: “Đại khái là chắc là do người đưa đồ ăn mang vào, gần nhất một ngày ba cơm đều mua bên ngoài!” sớm biết thế phun chút xịt phòng thanh tẩy không khí rồi (nó ghi là bình xịt không khí tươi mát nhưng bắp seach ra thì toàn thấy hình bình xịt phòng, nên bắp đoán thế).

Tựa hồ là một lí do chính đang, nhưng Giang Dương lại hít một hơi hỏi: “Người đưa đồ ăn dùng nước hoa BLV (1) ?”

Sự thật thì mấy kẻ ở đây ngoại trừ Giang Dương không ai biết BLV là hãng gì, Diệp Thứ Hành cào đầu, tiếp tục ngây ngô cười.

“Đại khái a! A! A ha ha!” Lãnh Liệt dùng nước hoa gì hắn cũng không biết a! Chính mình cùng lắm mùa hè chỉ dùng chút khử mùi.

Lúc này ngồi ở sô pha A Thanh giật giật thân thể, nghĩ thấy giống như ngồi lên cái gì, theo bản năng lấy thứ khiến mình khó chịu ra đưa đến trước mặt― một cái quần lót màu đen chữ “T”, vải ít đến đáng thương.

Diệp Thứ Hành trợn tròn mắt, đó là của Lãnh Liệt―

“Nha” A Thanh khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, vội vàng dời tầm mắt, thứ trên tay ném không được mà không ném cũng không được.

Những người khác đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là một trận cười dữ dội. Diệp Thứ Hành xấu hổ vội vàng đoạt lấy cái quần lót chữ T nhét vào túi mình. Hắn vừa rồi lúc lấy quần áo quảng không cẩn thận đem đồ Lãnh Liệt cùng nhau lấy ra.

Lãnh Liệt ngươi thật sự là cái tao bao! (tao= lẳng lơ, bao= u, bướu. Bạn không định nghĩa được nó là gì nên để nguyên thế)

“Oa ha ha ha đầu nhi, ngươi còn có loại sở thích này a!” Đại Đảm cười đến kinh thiên động địa.

Giang Dương cũng là hai bả vai run run, lão Hồ nhìn nhìn cái thứ màu đen ấy nghĩ không ra vải ít như vậy có thể che được thứ đó của nam nhân sao! (không che hết mới hay ho chớ, ngún nguẩy nửa kín nửa hở nó cũng là một loại tình thú đó nha. Cái ý được gọi là xuân dược bằng mắt :”>>>)

Chú thích:

(1): chân dung em nước hoa ý đây (đây là loại dành cho nam có poster bạn tìm được), cơ mà chủ yếu bạn lấy hình anh người mẫu chứ nước hoa nó có hay không bạn chả quan tâm:”>>.

Trong khi ham hú tìm hình các anh sẹc xy trưng lên thì bạn thấy cái hình lày, nó chả liên quan gì đến truyện cơ mà bạn thích hú hú, nghệ thuật quá.

Lúc này có muốn nói không phải của mình cũng không được, Diệp Thứ Hành chỉ có thể phẫn nộ nói: “Như thế nào? Không được a! Lão tử ta thích thì ngươi làm gì a?”

Mọi người lắc đầu, A Thanh mặt đến bây giờ vẫn còn hồng, nàng― nàng thế nhưng cầm xem cái kia của đầu nhi! (ậy, đừng nghĩ những câu gây hiểu lầm thế chứ tỷ, Liệt ka mà biết là ảnh đè Hành Hành cả đêm đấy XD)

Giang Dương khoát tay áo ngừng cười nói: “Không có gì, cái kia hiệu có vẻ đắt tiền, không nghĩ tới ngươi càng ngày càng muốn hưởng thụ! Ha hả!”

Sắt đa bất dương trái đa bất sầu (rận nhiều không ngứa nợ nhiều không lo), đều đến nước này, Diệp Thứ Hành cũng thèm đếm xỉa mặt mũi.

“Đúng a! Người thôi― còn sống― thì phải hưởng thụ a!” Hắn là vừa khóc vừa hưởng thụ thì có.

Tiếp khác được hơn nửa tiếng mọi người cũng tán gẫu mấy chuyện công vụ, nhưng bởi vì không có manh mối nê không ai đề cập việc Diệp Thứ Hành bị đánh. Rốt cục có người ngồi không yên, Đại Đảm đứng lên bắt đầu chung quanh “thám hiểm”!


“Đầu nhi, ta lâu không đến nhà ngươi có thêm thiệt nhiều đồ a!” Đại Đảm nhìn bộ ấm chén uống trà Anh Quốc thượng hạng trên tủ, nhìn hình dáng có vẻ nhiều tiền lắm da.

Hãy vào webtruyenonline.com để đọc truyện nhanh hơn!

“Đó là bằng hữu tạm thời gửi ở nhà ta, không phải của ta!”

Sau đó Đại Đảm lại hỏi mấy câu, đều cùng đồ của Lãnh Liệt có quan hệ, Diệp Thứ Hành quả muốn đánh cái miệng mỏ quả của hắn. Mà khi hắn nhìn thấy Đại Đảm chuẩn bị mở cửa phòng ngủ ba hồn bảy ví của hắn thiếu chút nữa theo cổ họng nhảy ra!

“Uy! Đừng mở của phòng ngủ! Chỗ ấy―”

“A?” Đại Đảm quay đầu nhìn Diệp Thứ Hành, những người khác cũng đều đem tầm mắt chuyển qua trên người hắn.

“Chỗ ấy― bừa bộn!” Cuối cùng nói ra một cái cớ như vậy.

Đại Đảm nhìn nhìn cửa phòng ngủ, “Bừa bộn thì có quan hệ gì ở đây?”

Tổ tông a! Ngươi cũng đừng có như trẻ còn tò mò cái gì cũng sờ cái gì cũng hỏi được không?

“A Thanh ở đây, đừng để cô ấy nhìn thấy xú nam nhân phòng ngủ, sẽ bị ám ảnh a!”

“Úc!” Đại Đảm gật gật đầu, tay buông ra khỏi tay nắm cửa, Diệp Thứ Hành ba hồn bảy vía mới hạ xuống.

“Đầu nhi, ngươi bên trong sẽ không cất giấu nữ nhân sợ bị chúng ta nhìn thấy chứ?” Giang Dương lời này vừa nói ra, Diệp Thứ Hành lập tức như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.

“Không phải chứ? Đầu nhi, thực hay giả nha?”

Ngay cả A Thanh đều một bộ biểu tình không dám tin tưởng nhìn hắn.

“Như thế nào có thể!” Tuyệt đối không phải nữ nhân! “Giang Dương ngươi tiểu tử đừng nói bừa không ta kiện ngươi tội phỉ báng a! Lão Đại ta như thế nào lại có thể mang nữ nhân về a!”

“Không quan hệ không quan hệ! Không xem chúng ta không xem!” Đại Đảm hắc hắc cười, “Đầu nhi huynh là ai chúng ta còn không biết sao chứ? Là tình trường sát thủ đó nha!”

Mọi người một trận cười vang. Diệp Thứ Hành ngoài cười nhưng trong không cười, bất động thanh sắc lau mồ hôi hột. Nghĩ thầm các ngươi khi nào mới đi a?

“A!” Chưa đầy một phút sau, Đại Đảm lại một tiếng thét lên, Diệp Thứ Hành ngẩng đầu nhìn, xong rồi! Tên tiểu tử thối phát hiện ra máy tính của Lãnh Liệt!

“Đầu nhi huynh đổi máy tính khi nào a! Hãng này cũng không phải hàng rẻ tiền a! Hơn nữa loại sản xuất số lượng ít thì không phải cứ có tiền là có thể mua được ni! Ngươi như thế nào mua được a?” Đại Đảm tượng y như nhìn thấy bảo bối vuốt cái máy tình màu đen bạc trên bàn, “Yêu! Máy vẫn còn mở a!”

Diệp Thứ Hành giả thành một bộ không sao cả nói: “Bằng hữu giúp ta mua, đắt lắm đấy, ngươi cẩn thận chút a!” làm hỏng không biết Lãnh Liệt sẽ bắt mình “bồi thường” như thế nào a! (còn gì ngoài việc “thao đến chết” đây, để ảnh nghẹn lâu thế là không có được nha Hành Hành, Hành Hành: phùng mang trợn má, đốt ngón tay kêu răng rắc, Bắp: Nha! người ta..người ta chỉ lo Liệt ka nghẹn quá hóa rồ đè anh ra thì mông anh tha hồ nở hoa thôi mà, làm chi dữ thế ủy khuất, trấm trấm nước mắt, Hành Hành: = =”…..)

Giang Dương nhìn thoáng chiếc máy, đẩy kính mắt một chút, quay đầu nhìn chằm chằm Diệp Thứ Hành không chớp mắt. Làm ai kia cả người không thoải mái.

“Gì chứ― nhìn chằm chằm ta làm cái gì a?”

Giang Dương lắc lắc đầu, “Không có gì, nhìn ngươi khôi phục thật không sai.”

Diệp Thứ Hành còn chưa nói cái gì, Đại Đảm kêu một tiếng, “Đầu nhi ta mở nhạc a! Lần trước ngươi cho ta nghe mấy bài hát đạo nhạc kia thực con mẹ nó dễ nghe!”

Nói xong tiện mở TTPlayer ra ( một soft nghe nhạc phổ biến ở TQ, khá là tương tự WMP. Giống kiểu dân việt hay dùng YM còn dân trung thích dùng QQ) , kết quả vài giây sau, một giọng opera nữ vang lên trong loa, lại còn là Soprano (giọng nữ cao) !

Trong lúc nhất thời trong phòng trừ tiếng ngân nga của nữ ca sĩ trong loa phát ra thì không còn một âm thanh nào khác. Mỗi kẻ ngồi đây đều dùng ánh mắt bất khả tư nghị nhìn Diệp Thứ Hành, kẻ thích nghe loại nhạc thị trường quỷ khóc sói tru như Diệp Thứ Hành lại nghe opera, tựa như Triệu Tam Bàn bán băng đĩa phẩm đồi trụy lại xem “Triết học chủ nghĩa Mác- Lênin” giống nhau làm cho người ta khó có thể tiếp thu.

Diệp Thứ Hành sau vài giây ngây người nhún vai, nhếch môi cười cười nói: “Gần nhất cũng ngoạn ngoạn cao nhã nghệ thuật.”

Lãnh Liệt cái đồ mặt người dạ thú như ngươi (àh chỉ với anh Liệt ka mới thành sắc lang thôi, đừng đổ oan cho ảnh ý chứ :”>) , nghe opera cái quỷ gì? Trang con mẹ nó cái gì thân sĩ a! (thân sĩ: người có học)

Ngồi cũng đến gần một tiếng, rốt cục có người cũng kêu một tiếng đã đói bụng. Cho nên mọi người đề nghị cùng đi ăn cơm, Diệp Thứ Hành chỉ cầu bọn họ nhanh nhanh đi về, lập tức đứng lên vỗ ngực nói hắn mời khách, sau đó y như lùa gà con đem mọi người lùa ra khỏi nhà!

“Đi a đi a! Tới trước được nhiều, kẻ nào đến cuối tự mình bỏ tiền a!” Diệp Thứ Hành phụ giúp mấy nam nhân đi ra ngoài, A Thanh một người lẳng lặng đi ở phía sau. Lúc ra khỏi cửa nàng đột nhiên kêu một tiếng nói mình để quên túi ở sô pha.

Diệp Thứ Hành không để ý bảo nàng nhanh đi lấy, lúc đi ra thì tiện đóng hộ cửa.

A Thanh đi vào phòng đến chỗ sô pha lấy túi xách, sau đó ánh mắt dừng lại trên cánh cửa phòng ngủ. Nàng, là cố ý để quên túi.

Trực giác của phụ nữ, có đôi khi chuẩn đến mức làm cho người ta tự mình chán ghét nó. Theo Nhìn cánh của vài giây, sau đó nàng chậm chạp đi qua, đứng ở cửa cắn cắn môi, do dự trong chốc lát, cuối cùng một dùng sức đem cửa đẩy ra―

Buổi tối đến gần mười giờ Diệp Thứ Hành mới từ khách sạn đi ra. Hai mắt rưng rưng rút ra cái ví tóp teo phẳng lì mà tay run run, dốc a dốc nhưng ngay cả một xu lẻ cũng không thấy rơi ra, quả nhiên là vừa khóc vừa hưởng thụ a!

Đi vào nhà, Lãnh Liệt chính là ngồi ở trên sô pha xem báo, nhìn thấy hắn trở về khóe miệng giương lên cười cười, đưa tay vỗ vỗ chính mình chỗ ngồi bên cạnh mình.

“Về rồi a.”

Diệp Thứ Hành chậm chậm lung lay lảo đảo đi qua, ngã lên trên sô pha.

“Làm sao vậy? Vẻ mặt như mướp đắng thế kia.”

“Bị một quỷ chết đói ăn thành quỷ nghèo, ta muốn đi bán thân―” Diệp Thứ Hành nhắm mắt đáng thương tội nghiệp nói.

Lãnh Liệt cười ra tiếng, vuốt mái tóc của hắn nói: “Kia bán cho ta đi ba! Ta ta trả giá gấp đôi.”

Diệp Thứ Hành hí mở mắt nhìn Lãnh Liệt, “Ta thực muốn bán sợ ngươi mua không nổi! Cút!” mẹ nó! Hắn không hiếm lạ xú tiễn của tử khách làng chơi!

Biếttính tình của hắn, Lãnh Liệt cũng không nói thêm cái gì mát xa đầu cho Diệp Thứ Hành, đối phương thoải mái thở dài một tiếng.

“Hôm nay, nữ cảnh sát ở tổ ngươi cũng đến đây?” Lãnh Liệt đột nhiên hỏi một câu.

“Ân! A Thanh, làm sao vậy?”

Lãnh Liệt trừng mắt nhìn, “Không có gì. Nàng thực quan tâm ngươi a!”

“mọi người ai cũng thực quan tâm ta a! Không thì đã không cùng nhau đến xem ta.”

“Nữ hài tử làm cảnh sát không dễ dàng, phải chiếu cố người ta a!”

Diệp Thứ Hành rốt cục mở mắt kỳ quái nhìn Lãnh Liệt, “Ngươi làm sao vậy? Uống nhầm thuốc? Tự dưng thiện tâm cái gì a! Quan tâm A Thanh như vậy làm gì?”

Lãnh Liệt cười mà không nói, cúi đầu hôn trụ Diệp Thứ Hành.

“Uy! Ngô―” như thế nào lại đột nhiên đến a!

Nghĩ đến nữ nhân hôm nay đột nhiên xông vào hôm nay cái kia đột nhiên xông tới đích nữ nhâ, Lãnh Liệt từ một nơi bí mật gần đó rõ ràng thấy được mặt nàng khi phát hiện trong phòng không có ai thì thở dài nhẹ nhõm một hơi, nữ cảnh sát thầm mến thủ trưởng a. Lãnh Liệt trong lòng cười lạnh một tiếng, đáng tiếc thủ trưởng của cô ta đã là người của Lãnh Liệt hắn. Người của hắn, hắn sẽ hảo hảo bảo quản.

“Dọn đến chỗ ta ở vài ngày ba!” nụ hôn vừa chấm dứt, Lãnh Liệt nói ra mục đích chính của mình.

“A?” Diệp Thứ Hành nâng đầu nhìn hắn hỏi: “Vì cái gì? Ngươi phải về?”

“Là chúng ta! Ngươi còn có vài ngày phép, đến chỗ ta ba! Cũng sẽ không có người đến quấy rầy chúng ta.”

Diệp Thứ Hành cũng không phải sợ có người đến quấy rầy, tổ tệ nạn xã hội năng đến xem hắn hắn thật cao hứng. Chính là hiện tại có Lãnh Liệt, mỗi lần người khác tới nhà mình đều y như người sợ bị tróc gian tại giường.

“Ân―” Hắn nhíu mày cân nhắc.

“Đi ba! Ân?” Lãnh Liệt tại Diệp Thứ Hành bên tai thấp giọng nói, nhiệt khí phun ra đều phả vào lỗ tai hắn, nhột a nhột. Trong lòng cũng nhột đi theo.

“Biết biết! Cách ta xa một chút! Phát cái gì điên chứ!” Diệp Thứ Hành bên kêu bên đẩy Lãnh Liệt ra, “tắm rửa đi!”

Đi vào phòng vệ sinh, trước khi đóng cửa hắn lại quay đầu nghiêm mặt ác hung hăng đối Lãnh Liệt nói: “không cho đi vào!”

Lãnh Liệt nhún nhún vai. Sự thật là hắn cũng vừa định đứng lên theo vào ni!

Sách! Chậm một bước!

Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Thứ Hành dọn qua ở nhà Lãnh đại thiếu gia, thành Diệp đại thiếu gia.

“Uy― đã lâu không thấy. Ha hả! Ta không nghĩ nhìn thấy ngươi a?― nói qua nói lại a, mỗi lần đều là ta hỏi ngươi đáp― là là! Nửa đêm gọi điện thoại ngươi vẫn là chưa ngủ đấy thôi― ta nếu không có việc gì là sẽ không gọi điện thoại cho ngươi, ai? Tuy là có việc, nhưng lần này chính là việc nhỏ― ta tin tưởng ngươi, ngươi tuy mỗi ngày đều tiếp xúc với bệnh nhân thần kinh― hảo hảo! Không phải bệnh nhân thần kinh, ta chính là tùy tiện tìm từ thay thế một chút mà thôi― ta biết năng lực của ngươi, giúp bằng hữu cái đi― cũng không phải là vì ta nha― ha ha! Là vì― vật sở hữu đáng yêu của ta a―”

“Ân―” người trên giường trở mình, phát ra một tiếng rên nhẹ theo bản năng.

“Ngươi cùng ai nói chuyện đấy― hơn nửa đêm rồi―” Diệp Thứ Hành dụi a dụi lầm bầm hỏi, trong bóng đêm nhìn thấy Lãnh Liệt cầm di động ngồi ở bên giường, ánh trăng sáng ngoài cửa sổ chiếu lên gương mặt Lãnh Liệt phản quang một màu xanh lam, có điểm dọa người.

Lãnh Liệt quay đầu nhẹ nhàng cười, bởi vì có cảnh nền phụ trợ nên có vẻ tà mị vô cùng. Diệp Thứ Hành vội vàng nhắm mắt chui vào trong chăn tự nói với mình: Đang nằm mơ― ta đang nằm mơ― ác linh biến đi!

Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Thứ Hành lúc mở mắt ra đã không thấy Lãnh Liệt trên giường, sờ sờ chiếc giường trống trơn, vẫn mang theo hơi ấm. Ân! Xem ra “tội phạm” rời khỏi hiện trường cũng chưa được lâu. Tội phạm ở đây chính là tên đã làm hắn hông toan chân tê mông đau!

Đánh răng rửa mặt xong, Diệp Thứ Hành thực thích mùi kem đánh răng mà Lãnh Liệt mua, man mát lạnh lạnh cũng không phải là bạc hà, muốn hỏi Lãnh Liệt mua ở đâu nhưng lại không dám nói, làm thế thì chả khác nào hắn là thổ bao tử (kẻ nhà quê, quê mùa) cái gì cũng phải hỏi. Nhưng mà trên tuýp kem toàn là tiếng nhật hắn xem cả nửa ngày cũng không hiểu nổi một chữ.

Mặc áo ngủ cực kì không văn nhã vừa ngáp vừa đi xuống lầu, ở tại nhà Lãnh Liệt hắn mới phát hiện không cần tập thể dục, cả ngày lên lầu xuống lầu cũng đủ rồi, chưa kể đến ngay cả ăn cơm cũng phải đi mấy chục mét mới đến.

“Uy! Người đâu? Tử khách làng chơi!” Diệp Thứ Hành đến phòng khách tìm bóng dáng Lãnh Liệt. Bóng dáng là tìm được rồi, từ sau lưng nhìn đích xác có điểm giống Lãnh Liệt, nhưng Lãnh Liệt khi nào thì đem tóc nhuộm thành màu cà phê?

“Ngươi―” Diệp Thứ Hành nhẹ nhàng kêu một tiếng, người nọ xoay người. Hai người mắt đối mắt năm giây, Diệp Thứ Hành con mắt trừng lớn đến mức thiếu chút nữa thì rơi xuống đất!

Biến thân a! Ngủ một đêm lại biến thân ! Hơn nữa biến thành ai không biến thế nhưng lại biến thành nam nhân tiếp cận hắn hôm hắn đi quán bar! Đúng! Người trước mặt hắn chính là tình một đêm mà hôm hắn vì tức Lãnh Liệt nên đến quán bar tìm được, chính là nam nhân ở quán bar đã “khuyên nhủ” hắn ― bằng hữu của Lãnh Liệt kiêm đồng phạm! Tên là gì vẫn đang trong quá trình điều tra. (lâu lâu mới thấy anh ra dáng cảnh sát một tí nha)

Nam nhân nhìn thấy Diệp Thứ Hành trong mắt cũng hiện lên một tia giật mình, nhưng sau đó lại lộ ra một biểu tình đặc biệt, làm cho người ta khó mà hiểu được. Nam nhân trên người mặc tây trang, túi cắm một cây bút, màu quần áo cùng cravat đều rất giống phong cách của Lãnh Liệt. Hai người ngươi xem ta ta xem ngươi, ai cũng không có ý định nói trước.

Có sẵn việc lần trước gặp nhau trong tình huống vô cùng xấu hổ, nghe Lãnh Liệt nói hắn còn ói đầy người anh ta, nên Diệp Thứ Hành giờ phút này vô cùng kì vọng Lãnh Liệt xuất hiện. Nhưng thời khắc mấu chốt vĩnh viễn không cần đi trông cậy vào cái tên chết tiệt ấy! Chỉ có thể tự cứu!

“Sớm! Ách― ăn gì chứ?” dùng câu nói phổ biến nhất của người Trung Quốc khi gặp nhau buổi sáng, hi vọng hữu dụng. Không biết hắn ta còn nhớ rõ mình hay không, không nhớ là tốt nhất, nhưng tựa hồ khó có khả năng ấy đi.

Đối phương lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, gật đầu, “sớm! Đã lâu không thấy.”

Diệp Thứ Hành trong đầu liền nghĩ đến kế hoạch giả mất trí nhớ….

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro