Chương 103

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 103

Dương Từ lúc này muốn từ trong ruộng đứng thẳng người lên, hai tay vừa rũ bỏ bùn đất vừa nhấc chân bước về phía dưới gốc cây bên lề. Thấy vậy, Tề Tú Ni lập tức đi theo sau Dương Từ, đợi cho đến khi cả hai đi dưới bóng cây, Dương Từ thản nhiên nói: "Tại sao cô giáo Tề lại nghĩ như vậy, ta chỉ là tò mò nên mới hỏi bọn nhóc đó vài câu thôi."

Tề Tú Ni nghe vậy đôi mắt hơi tối sầm lại, trước đây cô ta cảm thấy Dương Từ này không đơn giản, nhưng không ngờ rằng bây giờ đối phương vẫn đang giả ngu với cô ta. Vốn dĩ cô ta không nên đến đây vào lúc này, sẽ lộ rõ ra giống như là cô ta làm chuyện xấu nên chột dạ vậy. Nhưng nếu cô ta mãi vẫn không đến đây, nếu cứ tiếp tục hỏi chắc chắn Dương Từ sẽ phát hiện ra điều gì đó, đến lúc đó cô ta muốn đến đây thì đã quá muộn rồi.

Tề Tú Ni đưa tay cởi chiếc mũ trên đầu, để lộ khuôn mặt được trang điểm chỉnh tề. Với những người đàn ông chưa trưởng thành như Dương Từ, Tề Tú Ni vẫn có cách đối phó của riêng mình. Đặc biệt là nghe nói trước đây Dương Từ từng là một tên côn đồ háo sắc, mặc dù Dương Từ đã thay đổi rất nhiều trong hai năm qua, nhưng theo Tề Tú Ni thấy giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, một người đàn ông làm sao có thể thực sự không yêu thích một người phụ nữ đẹp? Chỉ cần đối phương không phải là loại bất nam bất nữ thích nam nhân, Tề Tú Ni liền có tự tin có thể trị được anh.

Tề Tú Ni: "Nếu ngươi có thắc mắc gì không bằng trực tiếp hỏi ta đi, ta biết nhiều hơn những đứa trẻ đó."

Dương Từ nghe vậy khẽ day khóe môi: "Được thôi, đúng lúc ta cũng khá tò mò, cô giáo Tề là người của đại đội bên cạnh, sao lại nguyện ý đến đại đội của bọn ta vậy? Tuy rằng hai đại đội cách nhau không xa, nhưng thỉnh thoảng chạy tới chạy lui cũng không tiện, ngươi lại là một đồng chí nữ xinh đẹp như hoa, còn phải chuyển đến sống ở Tri Thanh Điểm của bọn ta, dù sao thì cũng không thuận tiện như ở trong đại đội của ngươi đi."

Câu hỏi như này không chỉ có mình Dương Từ hỏi cô ta, khi Tề Tú Ni lần đầu tiên đến đây cô ta cũng bị những thanh niên trí thức ở đây hỏi qua một lần. Theo mấy thanh niên trí thức ở đây thấy thì là Tề Tú Ni đến để tranh giành vị trí với họ, cho nên Tề Tú Ni có phần không được hoan nghênh.

Tề Tú Ni sớm đã có lí do thoái thác, khi nghe câu hỏi đột ngột của Dương Từ, cô ta bình tĩnh trả lời: "Ta cũng muốn vào trường tiểu học của đại đội bọn ta, nhưng thật đáng tiếc trước đó khi đại đội tuyển dụng giáo viên, bởi vì biểu hiện lúc đó của ta không được tốt nên không được công xã chọn. Sau đó nghe nói đại đội các ngươi xây trường tiểu học, nên ôm theo thái độ muốn thử chút để báo danh, kết quả không nghĩ đến vận may lại tốt như vậy liền được chọn rồi. Nói đến... ta và đại đội của các ngươi cũng tính là có chút duyên phận đó, nếu không nhiều người như vậy cũng sẽ không chọn trúng ta đâu."

Đây là những gì Tề Tú Ni đã nói với bên ngoài, về phần tại sao cô ta cứ nhất quyết muốn đến đây, cô ta thực sự có một số kế hoạch của riêng cô ta. Ban đầu, Tề Tú Ni đến đây chủ yếu là vì Dương Lăng Húc. Dù sao thì trong tiểu thuyết cô ta cũng thích Dương Lăng Húc, ngay cả khi thế giới thực thay đổi rất nhiều, Dương Lăng Húc vẫn có sức hút sâu sắc với cô ta.

Tuy nhiên, do chuyện Dương Lăng Húc tính kế với Dương Từ, dẫn đến gần đây Dương Lăng Húc không dám về quê, Tề Tú Ni không thể cứ đợi Dương Lăng Húc mãi được nên cô ta buộc phải thay đổi mục tiêu. Mà mục tiêu mới của Tề Tú Ni là Dương Từ đang đứng trước mặt cô ta.

Nói đến thì Tề Tú Ni cũng thật xui xẻo, mục tiêu đầu tiên của cô ta là Dương Lăng Húc đã không quay lại, cô ta không ngờ rằng mục tiêu thứ hai của mình, Dương Từ cũng không quay lại. Tề Tú Ni bây giờ tuổi cũng không còn nhỏ nữa rồi, cô ta không thể tiếp tục lãng phí tuổi trẻ của mình, cho nên cô ta phải tìm một chiếc lốp dự phòng sau khi chờ đợi Dương Từ trong vô vọng.

Chiếc lốp dự phòng này không ai khác chính là Từ Hoa Xuân trước đó. Mặc dù Từ Hoa Xuân không giỏi bằng Dương Lăng Húc, cũng không giỏi bằng Dương Từ hiện tại. Tuy nhiên, để tránh dã tràng xe cát biển đông, Tề Tú Ni gần đây vẫn luôn mập mờ với Từ Hoa Xuân.

Nhưng vì trong lòng cô ta không thích Từ Hoa Xuân nên khi hai người mập mờ với nhau, cô ta còn thích một chàng trai đồng môn với Dương gia. Mặc dù chàng trai này không phải là họ hàng gần của Dương gia, nhưng ít nhiều cũng có quan hệ với Dương gia. Cho dù sau này cuộc sống của gia đình họ không tốt đẹp thì với năng lực hiện tại của Dương Quốc Hữu và Dương Từ, họ cũng không thể nhìn đồng môn uống gió tây bắc được.

Về phần tại sao cô ta lại đối phó với Tiêm Tiêm, nguyên nhân chính là Tiêm Tiêm quá xui xẻo, không chỉ nhìn thấy cô ta mập mờ với Từ Hoa Xuân, mà còn nhìn thấy cô ta cặp kè với chàng trai Dương gia. Cho dù Tiêm Tiêm vẫn còn là một đứa trẻ, nhiều đứa trẻ có lẽ cũng không nhìn ra được gì hai người lớn đang ôm nhau là đang làm gì. Nhưng trong lòng Tề Tú Ni có quỷ rất chột dạ, mỗi lần cô ta nhìn thấy Tiêm Tiêm, cô ta đều cảm thấy rất khó chịu, vì sợ đối phương sẽ ngây thơ nói điều gì đó.

Vì vậy, dưới sự sợ hãi như vậy, Tề Tú Ni cuối cùng không thể không bạo phát lên. Cô ta nghĩ rằng chỉ cần mọi người đều cho rằng Tiêm Tiêm là một cô bé nghịch ngợm hư hỏng, cho dù sau này Tiêm Tiêm có nói điều gì, mọi người nhất định sẽ không tin cô bé nữa, sẽ cho rằng Tiêm Tiêm đang cố tình hãm hại cô ta.

Cuối cùng, không ngờ sau khi giải quyết Tiêm Tiêm xong, vì chuyện của Tiêm Tiêm mà lại gặp được Dương Từ. Thành thật mà nói, khoảnh khắc nhìn thấy Dương Từ, trong lòng Tề Tú Ni không khỏi hối hận. Nếu trước đây cô ta nhẫn nhịn chút là được rồi, có lẽ bây giờ cô ta vẫn có thể quyến rũ được Dương Từ. Dù sao thì nếu mà so với Dương Từ, một người trẻ tuổi, đẹp trai, đầy triển vọng và có một người anh hai tốt, Từ Hoa Xuân một thanh niên trí thức nghèo nàn rõ ràng là tệ hơn nhiều.

Bởi vì vào thời đại này cuộc sống của mọi người đều rất cực khổ, nam lấy vợ để vợ con làm nóng giường lò, còn phụ nữ thì chú trọng gả chồng dựa vào ăn uống mặc đồ. Căn bản không giống với người đời sau lấy nhau là để ý đến tình cảm gì đó, đa số vợ chồng lấy nhau về đều là để chung sống với nhau. Cho nên nhiều người hết hôn đều xem hoàn cảnh gia đình, ngược lại đối tượng để kết hôn là người thế nào liền không quan trọng rồi.

Sở dĩ gần đây Dương Từ có nhiều đào hoa thối như vậy, không chỉ bởi vì bản thân anh có triển vọng lại đẹp trai, mà còn bởi vì anh có một người anh hai lợi hại. Nhiều người đều là vì anh hai mà tìm mọi cách để gả cho anh để làm con dâu Dương gia.

Trong mắt người ngoài, Dương Từ là dính được chút ánh sáng của anh hai, nhưng trên thực tế chỉ có Dương Từ biết, anh có thể dính được ánh sáng của anh hai cũng là dựa vào thực lực của anh. Nếu như không phải Dương Từ xuyên vào nguyên chủ lại liều mạng đi theo anh hai, Dương gia hiện tại còn không biết sẽ như thế nào đâu.

Dương Từ: "Vậy thì vận may của ngươi thực sự rất tốt, trong đại đội của bọn ta có rất nhiều thanh niên trí thức giỏi giang, không nghĩ đến cuối cùng lại lựa chọn ngươi."

Lời này của Dương Từ không dễ nghe chút nào, nụ cười trên khóe miệng của Tề Tú Ni có chút cứng ngắc. Cũng may cô ta là người biết co biết giãn, cho nên cũng không có bởi vì câu nói này mà trở mặt, ngược lại cười nói: "Đúng đúng đúng, nếu chỉ dựa vào thực lực, ta có lẽ không bằng bọn họ, dù sao thì bọn họ đều là những thanh niên trí thức bị điều xuống nông thôn, không giống như ta chỉ là một người mới tốt nghiệp cấp hai."

Dương Từ: "Hóa ra ngươi chỉ mới tốt nghiệp cấp hai thôi à, xem ra ngươi quả thực là không giỏi bằng họ."

Tề Tú Ni nghe vậy tức giận đến suýt chút nữa phun ra máu, nhưng nghĩ đến mục đích tới đây lần này của mình, chỉ có thể kìm lại lửa giận: "Đúng vậy, ta mới tốt nghiệp cấp hai thôi không thể so được với bọn họ, cũng không giống như ngươi không chỉ là môt học sinh cấp ba, còn có thể tự mình làm ra máy radio..."

Không đợi hai người tiếp tục nói chuyện, Từ Hoa Xuân người đã coi Tề Tú Ni thành người yêu của mình, cũng không biết hắn ta lấy được tin tức từ đâu mà đã chạy đến đây. Ngay khi nhìn thấy Dương Từ và Tề Tú Ni đứng cùng nhau, phản ứng đầu tiên của hắn ta là Dương Từ đang quấy rầy Tề Tú Ni, lập tức chạy đến với vẻ mặt tức giận.

Từ Hoa Xuân tức giận nói: "Dương Từ, ngươi đang làm gì đấy, ngươi không được phép gần gũi với cô giáo Tề như vậy!"

Dương Từ nghe thấy những lời này cảm thấy kỳ lạ, theo bản năng muốn mở miệng giải thích. Kết quả là khi nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Từ Hoa Xuân, cũng không biết trong đầu đột nhiên nghĩ đến điều gì, vừa chuyển mắt đã phách lối nói: "Đồng chí Từ Hoa Xuân, ta và cô giáo Tề chỉ đang nói chuyện công việc thôi, ngươi làm gì mà căng thẳng quá vậy? Nếu không tin có thể hỏi cô giáo Tề xem?"

Khi Dương Từ nói điều này, anh cố tình di chuyển đến bên cạnh Tề Tú Ni. Trước đây, khi Dương Từ tiếp xúc với những đồng chí nữ, trong tiềm thức anh đều sẽ giữ một khoảng cách an toàn, điều này không chỉ khiến những đồng chí nữ cảm thấy thoải mái mà còn không khiến anh có vẻ khó hòa hợp.

Nhưng vì phản ứng thái quá của Từ Hoa Xuân, Dương Từ người đã phát hiện ra manh mối, không thể không kích thích hắn ta. Từ lần trước tiếp xúc với Từ Hoa Xuân, Dương Từ đã phát hiện ra rằng đối phương là người có đầu óc đơn giản. Có lẽ Dương Từ kích thích đối phương như vậy, có thể từ trong miệng đối phương biết được cái gì đấy.

Vì vậy, Dương Từ cố tình dựa sát vào Tề Tú Ni, Tề Tú Ni không có phản ứng kịp, còn cho rằng là mùi hương của chính mình, đã thu hút Dương Từ háo sắc, không khỏi lộ ra vẻ ngại ngùng trên khuôn mặt.

Từ Hoa Xuân vốn đang đầy tức giận, bây giờ khi nhìn thấy Dương Từ ở quá gần Tề Tú Ni, Tề Tú Ni lại có dáng vẻ như cô gái trẻ đang mơ mộng chuyện tình yêu, Từ Hoa Xuân lập tức giơ nắm đấm muốn đấm người. Đáng tiếc là không đợi nắm đấm của hắn ta chạm vào Dương Từ, nắm đấm của hắn ta đã bị Dương Từ dễ dàng chặn lại.

Từ Hoa Xuân là một người đọc sách như Dương Từ, nhưng vì Dương Từ quanh năm tập luyện nên giữa hai người vẫn có một khoảng cách lớn. Đặc biệt là Dương Từ cao hơn nửa cái đầu so với đối phương, chỉ xét về khí thế thì Từ Hoa Xuân thấp hơn nhiều.

Đều nói không so sánh thì không có đau thương, Tề Tú Ni nhìn hai nam nhân tương phản mãnh liệt, trong lòng càng hối hận bản thân không tiếp tục đợi. Nếu năm đó cô ta có thể kiên nhẫn chờ đợi, có lẽ bây giờ cô ta đã là vị hôn thê của Dương Từ rồi.

Từ Hoa Xuân: "Dương Từ! Buông tay ra cho ta, đừng tưởng cha ngươi là đại đội trưởng rồi muốn làm gì thì làm. Nếu ngươi còn quấy rầy đồng chí nữ, ta sẽ lên công xã tố cáo ngươi, nói rằng cha ngươi vì lợi ích cá nhân mà dùng quyền lực, nói ngươi là lưu manh quấy rối đồng chí nữ."

Lần này không đợi Dương Từ mở miệng nói chuyện, Tề Tú Ni nghe vậy không khỏi gấp ráp. Cô ta đến đây là để thăm dò gốc gác của Dương Từ, đồng thời là để xem thái độ của Dương Từ đối với cô ta, cô ta không muốn trở mặt với Dương Từ. Hơn nữa cái dựa gần vừa rồi của Dương Từ đã khiến cô ta lầm tưởng rằng mình vẫn còn cơ hội, lúc này Từ Hoa Xuân đột ngột xuất hiện là đang gây rối cho cô.

Tề Tú Ni tức giận nói: "Đồng chí Từ Hoa Xuân, đừng ăn nói bậy bạ. Đồng chí Dương Từ và ta đang nói chuyện công việc, là ta chủ động đến tìm đồng chí Dương Từ, muốn nói với anh ta về chuyện của Nhị Phan và Tiêm Tiêm, nếu ngươi tiếp tục nói bậy bạ ta sẽ tức giận đấy."

Gần đây, quan hệ của Từ Hoa Xuân và Tề Tú Ni đang lúc mặn nồng, Từ Hoa Xuân đã nâng cô ta ở trong đầu quả tim, cho nên sau khi nghe những lời của Tề Tú Ni nói, Từ Hoa Xuân lập tức sợ hãi nói: "Cô Tề, em đừng tức giận, chủ yếu do danh tiếng của Dương Từ quá xấu, ta còn cho rằng... cho rằng..."

Dương Từ nhướng mày, nói tiếp lời mà hắn ta muốn nói: "Ngươi cho rằng ta thích cô ta cho nên mới ở đây quấy rối cô ta sao?"

Khi Từ Hoa Xuân và Tề Tú Ni nghe thấy lời này, một bên thì đầy tức giận, còn một bên khác thì xấu hổ. Thấy vậy, Dương Từ trong lòng cười nhạo, sau đó kéo người đến bên đường như một con gà, tiếp tục thêm dầu thêm muối kích thích Từ Hoa Xuân.

Dương Từ: "Ngay cả khi ta thực sự có quan hệ với cô ta, thì liên quan gì đến ngươi chứ Từ Hoa Xuân? Ta và cô Tề là gái chưa chồng trai chưa vợ, cho dù là bọn ta hấp dẫn lẫn nhau và đến với nhau, ngươi là một người ngoài xúm lại xem náo nhiệt gì chứ?"

Từ Hoa Xuân vốn đang tức giận đầy bụng, hắn ta căn bản không thích Dương Từ chút nào, cảm thấy rằng Dương Từ là đang dựa vào người nhà của mình để diễu võ dương oai trong thôn. Nếu không phải cha của Dương Từ là đại đội trưởng, còn có một người anh hai lợi hại làm trung đoàn trưởng, một người như Dương Từ căn bản là sẽ không thể cưới được vợ.

Bây giờ bị Dương Từ hết lần này đến lần khác kích thích, nếu không phải trước đó đã hứa với Tề Tú Ni sẽ không bao giờ tiết lộ chuyện giữa bọn họ, Hứa Hoa Ngọc đã sớm nói ra rồi. Thấy Dương Từ vẫn muốn khiêu khích Từ Hoa Xuân, Tề Tú Ni cuối cùng cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, vội vàng bước tới tóm lấy Dương Từ.

Tề Tú Ni không phải là một kẻ ngốc, vẻ mặt xấu hổ mà cô ta thể hiện vừa rồi chỉ là giả vờ dựa theo hành vi của Dương Từ. Trước đó Dương Từ còn không để ý gì tới cô ta, nhưng sau đó khi Từ Hoa Xuân đến, anh lại thay đổi thái độ, Tề Tú Ni ban đầu vẫn chưa phản ứng kịp, nhưng bây giờ cô ta đã mơ hồ đoán được điều gì đó.

"Dương Từ, ngươi đừng tranh luận với anh ấy, anh ấy không có ý gì đâu. Ta nhớ đến còn một số việc phải làm ở trường, hôm nay chúng ta chỉ nói đến đây thôi, lần sau... lần sau ta sẽ lại đến gặp ngươi."

Tề Tú Ni nói cũng không đợi Dương Từ trả lời, kéo Từ Hoa Xuân còn đang không phục đi. Mặc dù Từ Hoa Xuân không nói gì, nhưng những gì mà Dương Từ muốn biết anh đều biết cả rồi. Sau khi lạnh lùng nhìn bóng dáng hai người rời đi, anh liền nói với người ghi điểm công sẽ về sớm.

Anh vẫn cảm thấy mình phải đi gặp Tiêm Tiêm, bởi vì chỉ khi gặp Tiêm Tiêm, anh mới có thể biết nhiều hơn. Đối với một đứa trẻ ở độ tuổi của Tiêm Tiêm, ngoài việc thích ăn tất cả các loại kẹo, còn thích một số đồ trang sức nhiều màu sắc. Tình cờ là Dương Từ có rất nhiều đồ trang sức đẹp trong tay, vì vậy anh đã tìm một chiếc kẹp tóc có hoa màu hồng trên nền đỏ, anh đi thẳng về hướng nhà Tiêm Tiêm.

Khi Dương Từ tìm thấy cô bé Tiêm Tiêm, cô bé đang làm bài tập về nhà trong sân. Trong sân nhà cô bé trồng một cây đào thật to, cô bé đang nằm trên chiếc ghế đẩu nhỏ dưới bóng cây, phồng má nghiêm túc làm bài.

So với mấy đứa trẻ Nhị Phán kia đang chạy loạn khắp nơi, Tiêm Tiêm lúc này đang ngoan ngoãn làm bài tập càng giống một đứa bé ngoan hơn. Nhưng một đứa bé ngoan ngoãn như vậy vì một số lý do lại bị gán cho cái mác là một đứa trẻ hư.

Dương Từ đứng trước cửa và gõ cửa, mãi đến khi Tiêm Tiêm nhìn thấy anh, anh mới điềm tĩnh bước vào. Trước đây Tiêm Tiêm rất sợ Dương Từ, bởi vì mọi người đều nói rằng Dương Từ là một tên côn đồ, mà những tên côn đồ thích nhất chính là bắt nạt những đứa trẻ như chúng.

Nhưng sau đó... Tiêm Tiêm phát hiện ra rằng một giáo viên tốt có vẻ ngoài sáng sủa tốt bụng lại không phải là một giáo viên tốt, một tên côn đồ trong lời đồn đại cũng không phải là một tên côn đồ xấu xa. Bởi vì giáo viên tốt nói cô bé là một đứa trẻ hư, còn vu oan cho cô bé đã làm hư cái váy xinh đẹp của đối phương. Khi một đám trẻ tự cho mình là mà đúng bắt nạt cô, chính tên côn đồ có tiếng này đã đến giải cứu cô bé.

Đối với Tiêm Tiêm vẫn còn là một đứa trẻ, cô bé nghĩ thế giới này quá kỳ lạ. Tốt là xấu, xấu thì lại là tốt, tốt xấu có thật có giả, vốn không phải ở tuổi này cô bé liền có thể hiểu được, có vài người lớn thật sự là làm cho trẻ con quá mức đau đầu.

Bởi vì Dương Từ đã cứu Tiêm Tiêm, cho nên cô bé không ghét anh. Nếu vào ngày thường trong nhà có người đến thăm, phản ứng đầu tiên của cô bé chắc chắn là đi tìm cha mẹ mình. Nhưng lần này là Dương Từ đến, Tiêm Tiêm biết rằng Dương Từ là đến tìm kiếm mình.

Như một người lớn, Tiêm Tiêm di chuyển một chiếc ghế đẩu nhỏ cho Dương Từ, rồi vào phòng rót nước cho Dương Từ. Thấy vậy, Dương Từ cảm thấy rất thú vị, không những không ngăn cản mà còn rất hưởng thụ, như thể anh thực sự coi cô bé như người lớn vậy.

Sau khi Tiêm Tiêm tiếp đãi cho Dương Từ xong, cô bé cất bài tập về nhà và hỏi: "Anh Dương tiểu tứ, anh đến đây để chơi với em phải không?"

Dương Từ người đang uống nước liền ho một tiếng. Thành thật mà nói, anh không thích cái tên gọi Dương tiểu tứ này lắm, nhưng vì mọi người trong thôn đều gọi anh như vậy nên Dương tiểu tứ dường như đã thay thế tên của Dương Từ.

Dương Từ: "Hôm nay anh không tới đây để chơi, hôm khác chúng ta ra ngoài chơi đi. Hôm nay anh trai tới đây là muốn hỏi em chút chuyện."

Tiêm Tiêm nghe vậy có chút thất vọng, từ chuyện trước đó xảy ra, không còn ai thích chơi với cô bé nữa. Tiêm Tiêm đã lâu không ra ngoài rồi, đối với một đứa trẻ ở độ tuổi của cô bé, nhiều ngày liên tiếp không ra ngoài chơi thật sự là rất khó chịu.

Dương Từ thấy tâm trạng của Tiêm Tiêm không được tốt nên đã lấy cái kẹp tóc mà anh đã chuẩn bị sẵn ra. Đúng như Dương Từ đã đoán trước đó, nhìn thấy cái kẹp tóc xinh đẹp Tiêm Tiêm liền rất thích. Sau đó, Dương Từ chơi với Tiêm Tiêm một lúc, lại giúp Tiêm Tiêm buộc một sợi tóc nhỏ màu vàng, sau đó mới vô tình nhắc đến chuyện trước đó.

Vừa chải đầu cho Tiêm Tiêm, Dương Từ vừa kiên nhẫn dịu dàng hỏi: "Váy của cô giáo Tề không phải là do Tiêm Tiêm làm hỏng phải không?"

Tiêm Tiêm nghe thấy lời này có chút ngạc nhiên, như thể cô bé không ngờ Dương Từ lại hỏi như vậy một câu hỏi? Bởi vì nhiều người tin vào cô giáo Tề, ngay cả cha và anh trai cô bé cũng tin điều đó, chỉ có mẹ là không tin rằng cô bé là một đứa trẻ hư.

Dương Từ là người thứ hai, người thứ hai tin tưởng cô bé. Có lẽ vì Dương Từ đã cứu cô bé lại tin tưởng cô bé như mẹ mình nên Tiêm Tiêm mới không kìm được nói chuyện phiếm, trong chốc lát đã nói rất nhiều.

"Không phải Tiêm Tiêm làm hỏng nó, Tiêm Tiêm cũng thích váy hoa, Tiêm Tiêm là một đứa trẻ ngoan không làm điều xấu. Chiếc váy là do thầy Từ làm hư, Tiêm Tiêm đã tận mắt nhìn thấy. Ngày hôm đó Tiêm Tiêm đến gặp cô giáo Tề, nhìn thấy thầy Từ đang đè lên người cô Tề, lúc đó... Tiêm Tiêm còn nghĩ rằng cô Tề đang bị bắt nạt."

Dương Từ nghe vậy thiếu chút nữa chửi tục, anh nhìn ra được Từ Hoa Xuân và Tề Tú Ni đang mập mờ, nhưng anh không ngờ họ lại lớn gan như vậy, dám làm chuyện như vậy trong trường học. Chuyện nam hoan nữ ái là thiên kinh nghĩa địa, bọn họ lúc riêng tư muốn làm gì thì làm, Dương Từ sẽ không bao giờ nói nhiều hay quan tâm đến điều gì.

Nhưng bọn họ thân là giáo viên vậy mà không xem xét trường hợp, họ làm chuyện bậy bạ ở trường bị chính học sinh của mình bắt gặp, vậy mà để ngăn cản Tiêm Tiêm đem sự việc nói ra ngoài, lật mặt lại liền gán cho Tiêm Tiêm cái mác đứa trẻ hư. Từ Hoa Xuân đó rõ ràng biết Tiêm Tiêm bị hãm hại, ngày đó hắn ta còn lên tiếng tranh luận với Dương Từ, hai người này thực sự là nồi nào úp vung đó mà.

Có lẽ là bởi vì gần đây cô bé phải chịu quá nhiều oan ức, hơn nữa Dương Từ đối xử với cô bé rất dịu dàng, Dương Từ hỏi gì Tiêm Tiêm liền trả lời cái đó, chẳng mấy chốc Dương Từ đã biết hết mọi chuyện. Hóa ra Tề Tú Ni không chỉ có một đối tượng mập mờ, mà còn có quan hệ với một chàng trai trẻ của nhà Lão Dương. Tiêm Tiêm ngày thường không có cảm giác tồn tại, là kiểu trẻ con dễ bị người khác không để ý đến, không ồn ào rất dễ va phải chuyện kỳ lạ.

Ngoài ra, hầu hết thời gian Tiêm Tiêm đều ở trong trường, cho nên cô bé gặp phải nhiều nhất là chuyện của giáo viên. Bao gồm Tề Tú Ni quan hệ nam nữ với Từ Hoa Xuân, Tề Tú Ni lúc riêng tư bí mật nhận chiếc khăn quàng cổ từ chàng trai Dương gia, và cả Tề Tú Ni nhặt được tiền của học sinh và tự mình biển thủ.

Ngoài việc tìm hiểu về chuyện của Tề Tú Ni, Tiêm Tiêm còn phát hiện ra rất nhiều chuyện của các giáo viên khác. Ví dụ, giáo viên Từ Hoa Xuân thích quan sát các nữ sinh, sẽ kéo các nữ sinh nhỏ tuổi đến văn phòng, lại luôn ghét bỏ những nam sinh chạy lung tung. Ví dụ, một giáo viên nam khác thích đọc những cuốn sách khác (ngoài môn học) khi anh ta lên lớp giảng bài, loại sách kỳ lạ với nhiều nhân vật tiểu nhân v.v.

Dương Từ sau khi nghe xong trên mặt sắp rạn nứt luôn rồi, công xã đã tuyển mấy cái "thứ" gì vậy. Anh phải nói với cha mình về vấn đề này, tuyệt đối không thể để loại giáo viên này dẫn con người ta đi sang con đường lệch lạc được. Để tránh việc những giáo viên này sau khi bị đuổi khỏi trường, phát hiện ra rằng họ bị đuổi là do Tiêm Tiêm đã nhìn thấy thứ mà cô bé không nên nhìn thấy, Dương Từ trước khi rời đi còn đặc biệt căn dặn Tiêm Tiêm một lần: "Tiêm Tiêm ngoan, những việc này em đừng có nói với người ngoài, đến cả cha và anh trai cũng không thể nói. Anh sẽ giúp em tìm lại công bằng, sau này sẽ không có ai nói em là đứa trẻ hư nữa đâu."

Dương Từ vội vã ra khỏi nhà của Tiêm Tiêm, đi đường vòng quanh thôn để ngăn người khác nhìn thấy anh. Không ngờ oan gia ngỏ hẹp, đi nửa đường lại gặp Từ Hoa Xuân. Hiển nhiên Từ Hoa Xuân từ xa đã nhìn thấy anh, bởi vì trước đó có Tề Tú Ni ở trước mặt, hắn cũng không dám lộn xộn, nhưng lúc này không có Tề Tú Ni, Từ Hoa Xuân lập tức chạy tới.

Chuyện vừa xảy ra khiến Dương Từ vô cùng tức giận, nghĩ đến việc hắn ta nhìn trộm nữ sinh vị thành niên, còn có thể là đã lén lút sàm sỡ những đứa trẻ đó, Dương Từ muốn dạy cho hắn ta một bài học. Cho nên khi thấy đối phương lao tới, Dương Từ đã lợi dụng tình hình và kéo đối phương vào sau một đống rơm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro