Chương 104

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 104

Đồng thời, ở phía bên kia, mấy món đồ mà Dương Từ đã gửi cho Tạ Nghiễn Thanh trước đó, sau một hành trình dài và qua nhiều lần kiểm tra, cuối cùng vào một buổi sáng nó đã được chuyển đến ngôi nhà cũ của Tạ gia.

Ở cổng nhà cũ của Tạ Nghiễn Thanh, có một phòng thư* chuyên dùng để chứa đồ. Khi người cảnh vệ tiểu Liễu đến giúp Tạ Nghiễn Sâm lấy đồ, anh ấy tình cờ nhìn thấy gói hàng mà Dương Từ gửi cho Tạ Nghiễn Thanh nên đã thuận tay mang theo đồ của Tạ Nghiễn Thanh tới luôn. Ngay khi tiểu Liễu mang theo một đống lớn hàng hóa, định đưa đồ của Tạ Nghiễn Thanh đến thư phòng trước, đi nửa đường thì đúng lúc bị Tạ Điềm Bảo đụng trúng.

(*Phòng thư: Phòng thư hay phòng gửi thư là một phòng trong đó thư đến và thư đi được xử lý và sắp xếp.)

Tạ Điềm Bảo là đứa con nhỏ nhất và được cưng chiều nhất của Tạ gia, cho nên ngày thường ít nhiều gì cũng có chút tùy hứng. Giống như khi cô ta nhìn thấy đồ vật mà tiểu Liễu đang cầm, cô ta cũng không quan tâm có phải là của mình hay không, nhất quyết giữ lấy tất cả, muốn tự mình mở ra.

Tiểu Liễu không giống với những cảnh vệ trước đó, anh ấy là một người thẳng thắn và tận tụy với trách nhiệm của mình. Trong đống đồ này không có đồ nào của Tạ Thiên Bảo, cho nên anh ấy không muốn đưa cho Tạ Điềm Bảo, sợ đối phương biết chuyện không nên biết chuyện. Dù sao thì hoàn cảnh gia đình của Tạ gia không giống với những gia đình khác, ngay cả thư từ và bưu phẩm đến đi rất bình thường, ít nhiều cũng có sự can thiệp của một số nhân viên đặc biệt.

Tiểu Liễu không muốn đưa đồ cho Tạ Điềm Bảo, Tạ Điềm Bảo liền ngăn lại không cho anh ấy rời đi. Hai người giằng co rất lâu, thấy Tạ Điềm Bảo sắp khóc ầm ỉ lên, cuối cùng vẫn là mẹ Tạ nghe được động tĩnh liền đến giải cứu tiểu Liễu.

Mẹ Tạ: "Điềm Bảo ngoan, những thứ này đều là của bác với anh họ của con, nếu con làm hư đồ của họ, cho dù cha con có quay trở lại cũng không bảo vệ được con."

Tạ Điềm Bảo không dám chọc tới hai sát tinh đó, nghe vậy liền quét mắt tới một gói hàng trong đó nói: "Vậy thì con không lấy của bác cả với anh họ cả, lấy của anh con là được đi."

Tạ Điềm Bảo nói rồi muốn giật lấy nó, nhưng đã bị tiểu Liễu, người đang giữ gói hàng, né tránh. Thấy vậy, Tạ Điềm Bảo lập tức bật khóc ầm ỉ lên, mẹ Tạ thấy vậy đã nhanh chóng cầm lấy đồ của Tạ Nghiễn Thanh đến cho cô ta, Tạ Điềm Bảo được như ước nguyện của mình lập tức ôm lấy đồ chạy đi.

Tiểu Liễu thấy vậy muốn đuổi theo, lại bị mẹ Tạ ngăn lại: "Không sao đâu, không sao đâu. Con bé chỉ là thích mở gói hàng thôi, nếu bên trong có thứ gì quan trọng, con bé tuyệt đối không dám tùy tiện làm hỏng đâu. Với lại đó là đồ của Yến Thanh, hai anh em nó luôn có quan hệ tốt."

Tiểu Liễu nghe vậy khẽ nhíu mày, luôn cảm thấy tình cảm giữa anh em gái dù có tốt đến đâu cũng không thể tùy tiện mở gói hàng của anh mình được, hành vi như vậy thật sự là không có gia giáo. Nhưng mẹ Tạ là mẹ của Tạ Nghiễn Thanh, Tạ Điềm Bảo lại là em gái ruột của Tạ Nghiễn Thanh, anh ấy là một người ngoài khó mà tính toán được.

Mẹ Tạ tiễn tiểu Liễu đi, lúc này bà ta mới thở dài bước nhanh về phía phòng của Tạ Điềm Bảo. Thành thật mà nói, với gia cảnh như Tạ gia, Tạ Điềm Bảo từ khi còn nhỏ chưa bao giờ thiếu bất cứ thứ gì. Nhưng không biết tại sao, Tạ Điềm Bảo đặc biệt thích cướp đồ của anh mình, cứ như đồ của anh tốt hơn vậy.

Mẹ Tạ cũng đã nói với cô ta nhiều lần, nhưng Tạ Điềm Bảo lần nào cũng ngoan ngoãn đồng ý, sau khi đồng ý xong rồi, cô ta vẫn tiếp tục cướp đồ. Đôi khi bà ta cũng có chút nghi hoặc, có phải là trong lòng Tạ Điềm Bảo có vấn đề gì hay không, nếu không tại sao cô ta lại đối xử với anh trai mình như vậy?

Khi mẹ Tạ bước vào phòng của Tạ Điềm Bảo, Tạ Điềm Bảo đã mở gói hàng và đang thích thú ăn mấy món ăn ở trong đó, trong tay còn cầm bức ảnh của một cậu bé. Thấy vậy, mẹ Tạ không khỏi bước nhanh về phía trước, muốn giật lấy đồ ăn trên tay cô ta.

Mẹ Tạ: "Sao cái gì con cũng dám ăn vậy, con quên là cơ thể con không được tốt sao?"

Tạ Điềm Bảo nghe được lời này cũng không ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm bức ảnh trong tay, lẩm bẩm nói: "Hắn ta có thể ăn sao con lại không được ăn, hắn ta có thể ăn thì con cũng có thể ăn."

Mẹ Tạ nghe thấy điều này có chút tức giận, vừa định mở miệng nói gì đó, bà ta đã bị Tạ Điềm Bảo không kiên nhẫn đuổi ra ngoài. Khi chỉ còn lại mình cô ta trong phòng, Tạ Điềm Bảo mới lật ra thông tin người gửi trên gói hàng, cô ta vừa cắn chiếc bánh quy giòn tan trong miệng, vừa đọc từng chữ một: "Vậy ra hắn ta tên ta Dương Từ?"

Từ Hoa Xuân đã ở trong đại đội được vài năm, luôn biết rằng Dương Từ là người rất giỏi đánh nhau. Lý do tại sao hắn ta dám khiêu khích Dương Từ hết lần này đến lần khác không chỉ vì hắn ta biết chút kỹ năng đánh đấm mà còn vì hắn ta có vũ khí trên người.

Nói đến vũ khí mang theo bên mình, hắn ta còn phải cảm ơn người bạn Trần Túc Thần đã nhắc nhở hắn. Kể từ sau khi Trần Túc Thần bị Dương Từ tính kế, cuộc sống của Trần Túc Thần ngày nào cũng nơm nớp lo sợ. Đặc biệt là sau khi người Tạ gia được sửa lại án sai, loại nơm nớp lo sợ này đã lên đến đỉnh điểm.

Trần Túc Thần vốn còn cho rằng Tạ Nghiễn Thanh sẽ trả đũa hắn ta ngay lập tức, cho nên trên người hắn ta luôn mang theo vũ khí tự vệ, ngay cả người bạn Từ Hoa Xuân cũng mang theo. Kết quả là hai người thấp thỏm không yên hồi lâu, Tạ Nghiễn Thanh bên kia vẫn luôn không có phản ứng gì.

Đợi đến sau khi tất cả người Tạ gia đều rời đi, Từ Hoa Xuân đã quen mang theo vũ khí tự vệ, thỉnh thoảng không đeo một lần còn cảm thấy không thoải mái, cho nên sau này Trần Túc Thần không mang theo nữa, nhưng hắn ta vẫn mang theo bên mình, luôn cảm thấy mang theo bên người liền có thể có thêm một đường an toàn.

Có lẽ vì biết có vũ khí tự vệ trên người nên khi Từ Hoa Xuân xung đột hai lần với Dương Từ, hắn ta đều có sự tự tin vô cùng, luôn cảm thấy bản thân có vũ khí sẽ không thua Dương Từ.

Vì vậy, khi Từ Hoa Xuân bị Dương Từ kéo vào đống rơm, lúc đầu Từ Hoa Xuân có chút sợ hãi. Kết quả là vì đây là lần đầu tiên hắn ta sử dụng dao găm, hơn nữa do chưa được hướng dẫn chuyên nghiệp nên trong lúc hoảng sợ hắn ta không cẩn thận làm bị thương Dương Từ. Khi nhìn thấy máu chảy ra từ cánh tay Dương Từ, Từ Hoa Xuân người lần đầu tiên đâm người, đã vô cùng sững sờ.

Mà vào lúc hắn ta đang sững sờ, Dương Từ đã giật lấy con dao găm của hắn ta. Dương Từ người đã lâu không bị thương, nhìn máu của mình rơi trên cỏ dại, khuôn mặt luôn tươi cười của anh dường như bị đóng băng.

Vết thương này chẳng là gì đối với Dương Từ điều khiến Dương Từ tức giận là Từ Hoa Xuân thân là một giáo viên, vậy mà lại luôn mang theo vũ khí bên mình. Bây giờ sử dụng vũ khí với Dương Từ, một người lớn thì không sao, nhưng nếu một ngày nào đó đối phương nổi điên lên dùng nó với một đứa trẻ, Dương Từ chỉ cần nghĩ đến điều đó liền cảm thấy tức giận.

Thấy con dao găm của mình bị lấy đi, Từ Hoa Xuân lập tức quay người muốn bỏ chạy. Thấy vậy, Dương Từ làm gì mà để cho hắn ta được như ý muốn chứ, sau khi đuổi theo hắn ta vài bước, anh đẩy Từ Hoa Xuân xuống đất.

Bởi vì Từ Hoa Xuân đã động tay làm Dương Từ bị thương trước, nên không có gì kỳ lạ khi Dương Từ lại ra tay đánh hắn. Vì vậy đợi đến khi đội tuần tra phát hiện ra, Từ Hoa Xuân đã bị Dương Từ đánh cho mặt mũi bầm dập. Khi mọi người nghe tin thầy giáo Từ bị Dương Từ đánh, phản ứng đầu tiên đều cảm thấy Dương Từ không nên đánh người, thậm chí có người còn nói Dương Từ quả nhiên vẫn là tên côn đồ Dương Từ kia, tật xấu không nói lời nào liền đánh người cũng không có thay đổi. Nhưng sau khi họ biết được Từ Hoa Xuân mang theo một con dao bên người, còn trong lúc kích động dùng nó làm bị thương Dương Từ, phản ứng của mọi người ngay lập tức nghiêng về một phía.

"Thầy Từ này làm sao vậy? Cho dù biết là họ có mâu thuẫn, cũng không nên dùng dao đâm bị thương người chứ?"

"Đúng đấy đúng đấy, người nông thôn chúng ta đánh nhau là chuyện thường tình, nhưng cho dù đánh nhau lớn đến mức nào cũng sẽ không dùng đến dao, bởi vì một khi dùng dao, cục diện sẽ khác."

Trước khi dùng tới dao, đánh nhau ẩu đả là chuyện nhỏ, nhưng khi đã dùng tới dao thì cục cảnh sát không thể làm ngơ. Đặc biệt là khi người bị thương còn là trẻ vị thành niên, Dương Từ nhỏ hơn Từ Hoa Xuân không chỉ 3 4 tuổi. Ngoài ra, thân phận của Từ Hoa Xuân lại là giáo viên tiểu học của đại đội, khi nghĩ đến người như vậy làm giáo viên cho con mình, mọi người trong đại đội đều cho rằng người giáo viên này rất không đáng tin cậy.

Trên đường từ công xã về, Dương Mãn Thương gặp một thôn dân đưa Dương Từ đến phòng khám công xã, nhìn thấy cánh tay bê bết máu của cậu con trai út, Dương Mãn Thương người chưa bao giờ sợ bất cứ điều gì, lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi. Ngay cả khi Dương Từ và mọi người đều nói Dương Từ vẫn ổn, thì Dương Mãn Thương thân là một người cha, vẫn cảm thấy như bị dao đâm vào tim.

Đừng thấy trước đây khi Dương Quốc Hữu huấn luyện Dương Từ, Dương Mãn Thương đã nói gì mà để cho Dương Từ đánh đấm té ngã vài lần. Trên thực tế, nếu Dương Từ thực sự bị thương, ông ấy sẽ càng đau lòng cho Dương Từ hơn bất kỳ ai khác trong Dương gia. Tục ngữ có câu con cháu là bảo bối đầu lòng của người lớn trong nhà, là con trai út của Dương Mãn Thương, Dương Từ còn không phải là bảo bối như con ngươi của Dương Mãn Thương sao?

Cho nên khi Dương Từ bị thương, người cha Dương Mãn Thương đã có phản ứng đặc biệt mạnh mẽ, ông nhìn Từ Hoa Xuân với đôi mắt âm tối, nếu không phải có một đám người liên tục ngăn cản, ông ấy đã muốn xông lên đá bay cái đầu của Từ Hoa Xuân.

Dương Từ vốn thực sự không cảm thấy có gì cả, vết thương trên cánh tay của anh chỉ dài bằng một ngón tay, với sự giúp đỡ của bác sĩ Thôn máu đã ngừng chảy. Tuy nhiên, vì nước da quá trắng, lại không chú ý đến vết thương cho nên vết máu tươi loang lổ khắp người. Khi thôn dân nhìn thấy dáng vẻ của anh, còn nghĩ rằng trên người anh có nhiều vết thương nữa.

Nhưng con người đều là thế này, khi cha không thương mẹ không yêu, Dương Từ xảy ra chuyện phải đến bệnh viện cũng không thấy buồn, bây giờ không chỉ có tình yêu thương của cha mẹ mà còn được ông bà anh chị cưng chiều, Dương Từ liền có chút được chiều mà sinh hư kỳ lạ.

Đặc biệt là sau khi gặp Dương Mãn Thương, Dương Mãn Thương đã ôm chặt lấy anh với đôi mắt đỏ hoe, Dương Từ người chưa bao giờ coi mình là một đứa trẻ, lần đầu tiên được dựa vào cha mình có một chút lưu luyến. Thậm chí sau đó khi bác sĩ khâu vết thương cho anh, anh còn giả vờ rơi hai hạt "đậu vàng".

Hai hạt "đậu vàng" này nhất định phải rơi xuống, bởi vì sau đó khi Lưu Tiêm Mai bọn họ vội vã chạy đến. Dương Từ sợ Lưu Tiêm Mai sẽ tức giận càm ràm anh, nên khi nhìn thấy mẹ mình, anh bắt đầu rớt nước mắt. Lưu Tiêm Mai vốn là vừa lo lắng, vừa sợ hãi lại vừa tức giận, vừa nhìn thấy dáng vẻ của Dương Từ như vậy liền không nói nên lời, vội vàng đẩy Dương Mãn Thương ra để dỗ dành anh.

Dương Từ bây giờ là một nhân vật nổi tiếng trong công xã họ. Cho nên khi Dương Từ bị thương và đến phòng khám, chị gái Dương Đại Hồng này cũng rất nhanh liền biết chuyện. Cả Dương gia vây quanh Dương Từ, Dương Từ cuối cùng cũng tìm được cơ hội để nói với Dương Mãn Thương những gì Tiêm Tiêm đã nói với anh.

Dương Mãn Thương vốn đã cảm thấy người giáo viên tiểu học này có vấn đề, sau khi nghe những lời của Dương Từ, ông càng không hài lòng. Trước không nói đến hai nam giáo viên khác như thế nào, chỉ những việc mà Từ Hoa Xuân và Tề Tú Ni đã làm đủ để họ bị sa thải cả chục lần. Đặc biệt là vấn đề trên người Từ Hoa Xuân, nếu đối phương thực sự phạm tội ấu dâm, vậy không chỉ đơn giản là bị đuổi việc, nói không chừng lần này còn phải ngồi tù nữa.

Dương Mãn Thương liếc nhìn Dương Từ, sau đó đưa tay chạm vào đầu Dương Từ: "Cha biết con là người tốt bụng nhất, có việc gì cũng luôn chạy tới giúp đỡ. Những chuyện còn lại con đừng xen vào, cha sẽ cùng công xã bọn họ xử lý, con cứ ở nhà nghỉ ngơi đi, cha sẽ cho mấy đứa trẻ và cho con một lời giải thích."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro