Chương 177 Ngoại truyện - Dương gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 177 Ngoại truyện - Dương gia

Khi hai người Dương Từ đang sến sẩm ở tầng trên, mọi người ở tầng dưới vẫn còn ở đó nói về chuyện của những đứa nhỏ. Cũng không biết họ nói chuyện như thế nào mà nói lệch đến hai người con gái của Dương Đại Hồng? Nghe nói hai cô con gái này đều rất hiểu chuyện và có tiền đồ, Dương Mãn Tú không kiềm được nhìn hai đứa con trai của mình.
Hai cô con gái của Dương Đại Hồng tình cờ cũng giống bà ta, một đứa là con ruột một đứa là con nuôi, xứng với hai cậu con trai của nhà họ. Nếu hai người bọn họ có thể cưới được người vợ như vậy, Dương Mãn Tú sẽ không phải lo lắng cho họ nữa.
Lại thêm chồng của Dương Mãn Tú đến đây lần này chính để kéo gần quan hệ với Dương gia. Nếu con trai của họ cưới con gái của Dương Đại Hồng, đối với nhà họ mà nói thì trăm lợi không có hại, vợ chồng Dương Mãn Tú rất hài lòng với điều này.
Tuy nhiên, dù trong lòng họ có hài lòng đến đâu thì chuyện như vậy cũng không phải là điều họ nói là được. Chưa kể hai cô con gái của Dương Đại Hồng còn nhỏ, cho dù bằng tuổi cũng chưa chắc hai cô sẽ xem trọng bọn họ.
Dù sao thì cô gái nhỏ nhà người ta đều là sinh viên của các trường đại học trọng điểm, tâm tư của họ cũng không đặt ở chuyện yêu đương. Đặc biệt là Gia Gia, người đã từng chứng kiến ​​cảnh cá chép vượt cổng rồng của Dương Từ, đối với cô ấy, tìm một người đàn ông dựa dẫm không bằng dựa vào chính mình.
Chỉ cần bản thân cô đủ mạnh mẽ, cho dù cô không bỏ công sức đi tìm đàn ông, thì đàn ông cũng sẽ tự mình dính tới. Nếu cô ấy mạnh mẽ như cậu nhỏ của mình, không chỉ đàn ông sẽ tranh nhau dính lấy cô ấy mà ngay cả quốc gia cũng sẽ lo lắng cho cuộc sống tương lai của cô ấy.
Khi dự định của Dương Mãn Tú đến tai Dương Đại Hồng, Dương Đại Hồng đã không nói một lời mà từ chối: "Không được, hai đứa nó còn quá nhỏ, con định giữ bọn nó thêm mấy năm nữa, đợi đến khi hai đứa lớn thêm nữa rồi lại nói."
Vì không ngờ Dương Đại Hồng lại từ chối dứt thoát như vậy, đối với chuyện này trong lòng Dương Mãn Tú nhất thời vẫn rất xấu hổ. May mà Dương Mãn Thương ngay lập tức đề cập đến Vân Tuệ Tuệ, nói vấn đề của hai chàng trai không quan trọng bằng cô gái, vì vậy sự chú ý của Dương Mãn Tú liền chuyển theo lời ông ấy.

Vân Tuệ Tuệ là con gái nuôi của Vân gia, theo lý mà nói gả cho Dương gia là tốt nhất. Đáng tiếc ngay từ đầu Vân Tuệ Tuệ đã mắt cao hơn đầu, hoàn toàn không xem trọng Dương Từ thì thôi đi, còn để cho em trai xảy ra mâu thuẫn với Dương Từ.
Bây giờ muốn ghép đôi cô ta với Dương Từ là điều không thể rồi, vốn dĩ còn muốn cô ta gả cho đứa nhỏ nhà chú hai Dương. Nhưng không nghĩ đến Dương Tụng Quốc nhà chú hai Dương, khi còn nhỏ sớm cũng được một cô gái ở thủ đô định rồi.
Lúc đầu dượng còn nghĩ bọn họ chỉ là nói miệng định xuống thôi, cũng chưa để cho cha mẹ hai bên gặp mặt chính thức. Dương Tụng Quốc lại ở trong quân đội nhiều năm như vậy, hai người yêu xa sớm muộn gì cũng sẽ không chịu nổi sự cô đơn, ông ta liền muốn thuyết phục Dương Tụng Quốc chia tay với cô gái đó.
Kết quả là đàn ông trong Dương gia đều có chút sợ vợ, cho dù vợ của Dương Tụng Quốc chưa gả vào nhà, cho dù hai người cách xa vạn dặm, Dương Tụng Quốc vẫn bị đối tượng của mình quản chặt.
Huống chi, năm đó khi anh ấy rời khỏi thủ đô, đã bị đối phương móc lấy cổ hôn một cái liền tính là đã đóng dấu rồi, đã đóng dấu rồi liền phải chịu trách nhiệm với con gái nhà người ta. Đội trưởng nói Quân Giải phóng Nhân dân bọn họ nói là phải giữ lời tuyệt không thất hứa, chuyện đã hứa với phụ nữ của mình nhất định phải làm được, ngay cả khi họ bị gãy chân trên chiến trường, họ cũng sẽ bò trở về.
Vì vậy, cho dù Vân Tuệ Tuệ có xinh đẹp đến đâu hay lời nói của dượng có hấp dẫn đến đâu, thì Dương Tụng Quốc cũng không hề bị cám dỗ. Dượng thấy bên phía Dương Tụng Quốc sẽ không thành công, vì vậy ông ta chỉ có thể đặt hy vọng vào Dương Quốc Hữu.
May mà lần này Dương Quốc Hữu vẫn còn đáng tin cậy, bộ phận của Dương Quốc Hữu sẽ tổ chức một buổi xem mắt trong mấy ngày tới, đúng lúc nữ đồng chí ở bên đó vẫn luôn khan hiếm, vì vậy anh ấy có thể để vợ mình đưa Vân Tuệ Tuệ đến đó.
Về phần hai con trai vẫn chưa tìm được đối tượng, đó không phải là điều mà Dương Quốc Hữu phải lo lắng. Những người đàn ông trong Dương gia họ đều là tự tìm vợ cho mình, ngay cả Dương Tụng Quốc vô dụng nhất cũng là tự mình tìm vợ, nên theo Dương Quốc Hữu thấy muốn tìm bạn đời không hề khó, bọn họ không tìm được đối tượng không phải không đủ xuất sắc thì chính là đã đề

cao bản thân rồi.
Dương Quốc Hữu không giúp hai anh em họ tìm bạn đời nên Dương Mãn Tú đành phải nhờ Lưu Tiêm Mai giúp đỡ. Lưu Tiêm Mai chỉ biết những người trong khu đại viện, vì vậy việc tìm kiếm đối tượng có phần hạn chế. Nhưng dù vậy, bà ấy cũng tìm được một cô gái tốt cho Vân Duệ Đình, cha của đối phương và Dương Từ là đồng nghiệp, sở dĩ người ta đồng ý hẹn hò với Vân Duệ Đình chủ yếu là vì Dương Từ và đối phương là anh em họ.
Cũng chính vì điều này mà Vân Duệ Đình khá không vui. Luôn cảm thấy đối phương không xem trọng hắn, mà là xem trọng cái người Dương Từ này. Vì vậy, sau khi hai người xác nhận quan hệ, Vân Duệ Đình không ít lần phàn nàn về vấn đề này.
Lúc đầu, cô gái được giáo dục tốt nên luôn phớt lờ những lời phàn nàn của hắn ta. Nhưng sau khi phàn nàn quá nhiều lần, cô gái cảm thấy trong lòng có một khối u. Thấy hai người sắp đính hôn, vào thời khắc mấu chốt cô gái đột nhiên liền không muốn nữa.
Sự việc này đã ầm ỉ rất khó coi, dù sao thì nhà của Dương Mãn Tú cũng sống trong Dương gia, Dương gia lại sống cùng khu đại viện với người ta, mọi người đều là cuối đầu không thấy ngẩng đầu gặp. Sau đó, cả nhà Dương Mãn Tú rời đi, nhưng Dương gia rất khó đối mặt với nhà người ta.
So với Vân Duệ Đình ầm ỉ ra rất nhiều chuyện, tình hình bên Vân Tuệ Tuệ suôn sẻ hơn nhiều. Đại khái cô ta biết được hiện tại không thể ỏng ẹo nữa, tuổi này nếu không tìm người thì sao này chỉ có thể tìm được người đã ly hôn thôi. Nếu bản thân cô ta có năng lực thì thôi không tìm được cũng không có vấn đề gì, đằng này cô ta không có năng lực còn là con gái nuôi của Vân gia, cho nên về phương diện kết hôn cô ta càng phải ra sức hơn người khác mới được.
Khi Vân Tuệ Tuệ đi xem mắt với Điền Kiều Kiều, cô đã nhìn trúng một sĩ quan quân đội trẻ tuổi cao lớn, giở chút thủ đoạn đã câu dẫn được người ta. Mặc dù quá trình trông không hào quang lắm, nhưng may mà kết quả cô ta cảm thấy vẫn khá tốt. Bởi vì lo lắng sau khi cô ta rời đi, đối phương sẽ bị những nữ nhân khác nhắm tới. Cho nên trước khi rời khỏi Dương gia, bọn họ đã định xuống hôn lễ.
Sau khi cuộc hôn nhân của Vân Tuệ Tuệ được giải quyết ổn thỏa, ngay cả con trai út của Dương Mãn Tú cũng ngoan ngoãn tìm bạn đời, cả nhà Vân gia liền dự định rời đi. Dù sao bọn họ cũng đã sống ở đây một thời gian, cho dù Dương gia có hiếu khách thì cũng không có lý do gì phải ở lại đây mãi.

Nhìn thấy cả nhà chuẩn bị rời đi, Vân Duệ Đình bắt đầu hối hận về những gì đã xảy ra trước đây. Thực ra hắn ta rất thích cô gái đó, hơn nữa cô ấy rõ ràng có hứng thú với hắn ta, nếu không đã không đồng ý làm người yêu với hắn ta ngay tại chỗ. Nhưng vì trong lòng ghen tị với Dương Từ, người ta ở bên cạnh hắn quả thực là cũng do Dương Từ, hắn đã quá tức giận mà làm hỏng chuyện.
Bây giờ hắn ta sắp rời đi, Vân Duệ Đình lại không khỏi hối hận, muốn tìm tới cô gái để nói chuyện đàng hoàng. Đáng tiếc, không đợi hắn ta chủ động tìm tới người ta, nghe nói người ta lại đi xem mắt được người tốt hơn.
Cha của đối phương là một nhà nghiên cứu khoa học như Dương Từ, trong một gia đình có điều kiện như vậy căn bản không thiếu đối tượng, cho dù không có hắn ta vẫn có thể tìm được người đàn ông khác càng tốt hơn hắn, điều này khiến Vân Duệ Đình rất không vui. Đáng tiếc, hắn cho dù có không vui cỡ nào cũng không dám trả thù một nhà như vậy, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi.
Một thời gian sau đó, Dương Từ và Tạ Nghiễn Thanh vẫn rất bận rộn. Bận rộn tới gần cuối thu đầu đông năm nay, mới có thời gian nghỉ ngơi. Tuy nhiên, không đợi hai người nghỉ ngơi mấy ngày nữa, vào nửa đêm ngày này một cuộc điện thoại đã làm hai người tỉnh giấc.
Ông nội của Tạ Nghiễn Thanh bị bệnh nặng, ông lão khi còn trẻ từng chịu nhiều vết thương, khi về già cũng phải chịu nhiều cực khổ ở nông thôn nên cơ thể không được khỏe mạnh cho lắm. Thực ra vài năm trước, Tạ Nghiễn Thanh đã có một linh cảm mơ hồ, vì vậy câu đã bắt đầu chuẩn bị tinh thần từ sớm. Hiện tại đột nhiên nghe được tin tức, Tạ Nghiễn Thanh phản ứng tương đối bình tĩnh.
Dương Từ cùng Tạ Nghiễn Thanh trở về Tạ gia, ở bên cạnh ông lão hai ngày hai đêm, sau đó lại cùng cậu làm tang lễ. Trong suốt quá trình Tạ Nghiễn Thanh nhìn như không buồn lắm, cho đến khi mọi chuyện kết thúc cậu mới khóc một trận.
Hoàn cảnh của Tạ Nghiễn Thanh khác với Dương Từ, sau khi Dương Từ không còn ông và bà, anh vẫn có những thành viên khác của Dương gia quan tâm đến anh. Ngoài anh cả ra, Tạ Nghiễn Thanh chỉ có hai người ông bà nội. Bây giờ ông nội đã rời bỏ cậu, để tránh sau này Tạ Nghiễn Thanh cảm thấy buồn bã, Dương Từ đã đón bà Tạ qua.
Mặc dù hai người vẫn rất bận rộn, nhưng chuyển qua ở cùng nhau thì tốt hơn lúc trước chỉ gặp mặt nhiều. Ngoài ra, bà nội đã lớn tuổi rồi, giữ ở nhà cũ bên đây sẽ tức cảnh sinh tình, còn dễ bị mấy người trong Tạ gia làm cho tức giận, không bằng chỗ của Tạ Nghiễn Thanh và Dương Từ bên này càng trong sạch

hơn.
Ban đầu, vì bà nội chuyển đến đây, Tạ Nghiễn Thanh vì để không kích thích đến bà nội còn muốn tách ra ở riêng với Dương Từ một thời gian. Kết quả không nghĩ tới là bà nội từ rất sớm đã phát hiện ra manh mối giữa hai người họ. Sở dĩ không mở miệng vạch trần hai người bọn họ là vì lo ông Tạ nếu biết chuyện sẽ không tiếp nhận được.
Bây giờ ông Tạ đã rời đi, bà lão không còn lo lắng nữa. Sau khi bà vạch trần tình huống của hai người họ, bà bắt đầu lo lắng cho tương lai của họ. Suy nghĩ của người già khác với những người trẻ tuổi, chop dù bà ấy tiếp nhận Tạ Nghiễn Thanh và Dương Từ đang yêu đương, bà ấy vẫn muốn có một đứa con ở bên cạnh họ. Vì vậy sau đó đã liên hệ với rất nhiều đồng chí cũ có quan hệ tốt, dự định để hai đứa nhóc này nhận nuôi một đứa trẻ trở về.
Về điều này, Dương Từ và Tạ Nghiễn Thanh đã rất bất lực. Họ bận rộn đến mức ngày nào cũng không ở nhà, cho dù là con nuôi cũng không chăm sóc được, chưa kể họ cũng không cần con cái chăm sóc về già. Cuối cùng hai người cũng không thật sự đi nhận nuôi, không phải hai người không thích trẻ con, mà là cảm thấy con cái là một trách nhiệm, không phải là đơn giản dùng thức ăn mà nuôi nấng chúng. Bản chất công việc bận rộn của họ, đã định họ không phải là cha mẹ hợp cách, đối với đứa con mà nói thì là quá vô trách nhiệm rồi.
Bà nội Tạ cũng không quá do dự, bà chưa bao giờ là người ép buộc con cháu, đặc biệt là đứa cháu trai mạng khổ này, bà luôn thiên vị Tạ Nghiễn Thanh. Để không làm khó Tạ Nghiễn Thanh, bà liền từ bỏ chuyện ép họ đi nhận nuôi con, bắt đầu cuộc sống về già trồng cây cỏ.
Bởi vì bà nội Tạ biết chuyện của Tạ Nghiễn Thanh, có bà nội Tạ làm át chủ bài giúp che đậy, cho dù sau này mẹ Tạ muốn giới thiệu đối tượng cho Tạ Nghiễn Thanh, cũng bị bà lão giúp đỡ từ chối từng người một.
Không thể không nói người đọc nhiều sách là người lợi hại, bà lão khi còn trẻ đã ra nước ngoài du học vài năm, có thể coi là một lão nhân từng trải qua sóng to gió lớn, ngược lại năng lực tiếp thu của bà tốt hơn một số người trẻ.
Ngoài ra, Dương Từ còn đẹp trai, có năng lực, hiểu biết và đối xử rất tốt với cháu trai. Đối với một người già hết lòng yêu thương cháu trai mình, Tạ Nghiễn Thanh sống hạnh phúc là đủ. Dù sao đời người cũng chỉ có mấy chục năm, ngày tháng vui vẻ thoải mái cũng không nhiều, bà cần gì phải trở thành người giày vò cuộc đời cháu trai mình chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro