Chương 178 Ngoại truyện - Dương gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 178 Ngoại truyện - Dương gia

Lại nửa năm trôi qua, sau nửa năm này chân của bà nội Tạ không linh hoạt nữa. Bác Tạ đã mua lại sân viện lúc trước, rồi mang bà nội Tạ qua nhà họ. Sân nhà bác Tạ là một tứ hợp viện xinh đẹp, bởi vì nó đã bị người dân chiếm đóng trong cuộc hỗn loạn trước đây. Bây giờ công cuộc cải cách mở cửa đã hoàn toàn được thực hiện, rất nhiều ngôi nhà đã được thu hồi, Tạ gia cũng lần lượt thu hồi được một số ngôi nhà.
Bởi vì bà nội Tạ về nhà cũ sẽ tức cảnh sinh tình nên bác Tạ mới gấp ráp mua ngôi nhà về, như vậy ông có thể đón bà lão qua đây, không cần phải để bà lão ở chung với cháu trai. Ngoài ra, nhiều hàng xóm cũ đã quay lại, bà Tạ ở đây sống cũng có thể có người để bầu bạn.
Tạ Nghiễn Thanh cảm thấy hơi không nỡ về chuyện này, nhưng nghĩ đến bà của cậu không chỉ có mình cậu là cháu, cậu cũng không thể cứ mãi bá chiếm bà nội. Dù sao thì bà nội không chỉ có mấy đứa cháu, còn có hai người con trai và một người con gái. Khoảng thời gian này cô cũng đã chuyển đến thủ đô rồi, đến lúc đó đúng thật là không thiếu lòng hiếu thảo của cậu.
Tháng 4 cùng năm, Dương Mộng Liên hạ sinh thành công một cô con gái. Dương Từ đã lâu không gặp Dương Mộng Liên nên nhân cơ hội này đến quân đội một chuyến, thuận tiện đưa Tạ Nghiễn Thanh đến sống ở đó một thời gian.
Trong thời gian Dương Mộng Liên mang thai và ở cữ, vì cha mẹ của Tần Giang đến chăm sóc nên cô không ở luôn trong khu đại viện mà sống ở sân viện mà Tần Giang mua ở huyện thành gần đó.
Tần Giang từ sớm đã mua cái sân viện này rồi, vốn là để cha mẹ anh ấy ở. Nhưng cha mẹ của Tần Giang thích sống ở quê nhà, vì vậy ngôi nhà ở đây vẫn luôn bị bỏ trống. Dương Mộng Liên không muốn sống trong khu đại viện quân nhân là vì khi cô ấy mang thai rất mê ngủ, trẻ con trong khu đại viện nhiều nên khi ầm ỉ lên có thể banh cả nóc nhà.
Tần Giang không muốn việc nghỉ ngơi của cô bị quấy rầy, liền nhờ người đi thu dọn cái sân viện kia. Hơn nữa cha mẹ Tần Giang cũng sắp tới chăm sóc cô, vừa vặn có thể cùng nhau ở đó, Tần Giang cũng không cần mỗi ngày chạy một mạch đến đó.
Mặc dù có cha mẹ ở bên để chăm sóc Dương Mộng Liên, Tần Giang thỉnh thoảng cũng sẽ trở về thăm cô, nhưng Tần Giang vẫn cảm thấy lo lắng, sau đó

còn mời một đồng đội cũ đến chăm sóc cô. Người đồng đội cũ này là bạn cũ của Tần Giang, một nữ bác sĩ vừa mới nghỉ hưu. Có một nữ bác sĩ sống ở nhà như một vị thần bảo trợ, Tần Giang cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Vì sức khỏe của Dương Mộng Liên tốt và vì cô thường xuyên tập thể dục chăm chỉ nên cô ấy có sức khỏe tốt hơn nhiều người. Cô sinh nở rất thuận lợi, chưa đầy 20 phút cô đã sinh xong một cách suôn sẻ. Tình huống như vậy rất, rất hiếm gặp, lúc đó các bác sĩ cũng có chút kinh ngạc.
Bây giờ kế hoạch hóa gia đình đã được thực hiện, Dương Mộng Liên đã có một đứa rồi nên không nhất thiết phải sinh thêm nữa. May mắn còn là đứa con gái mà cô ấy muốn, vì vậy ngay lập tức liền nhẹ nhàng đi. Khi Dương Từ và Tạ Nghiễn Thanh đến thăm cô, Dương Mộng Liên người đã bị giam mười ngày, đang lén tự mình gội đầu. Khi cô bất ngờ nhìn thấy Dương Từ và Tạ Nghiễn Thanh, Dương Mộng Liên còn nghĩ mình ở cữ tới ngu người rồi chứ
Lần này khi Dương Từ đến, anh đã mang rất nhiều đồ ăn ngon cho Dương Mộng Liên, cũng mang rất nhiều quà cho cháu gái nhỏ. Hai người sống với Dương Mộng Liên trong nửa tháng, đợi cho đến khi Dương Mộng Liên sắp ở cữ xong rồi mới rời đi.
Bởi vì Dương Mộng Liên là một người mẹ chỉ cần "dỡ hàng" rồi liền không quản nữa, Dương Từ và Tạ Nghiễn Thanh thân là cậu và "mợ" còn trải nghiệm một chút cảm giác chăm sóc trẻ em. Phải nói là chăm con thật sự vất vả lắm, chỉ ăn uống tiểu tiện thôi cũng đủ cho họ bận rộn rồi.
Hơn nữa hai người đều là đàn ông con trai, chăm sóc bé gái ít nhiều cũng có chút bất tiện nên mấy ngày nay đều bị đứa bé lăn lộn một hồi. Vốn dĩ Tạ Nghiễn Thanh khá thích trẻ con, bị bà nội Tạ nói mà suýt chút nữa đã nghĩ tới, nhưng hiện tại sau lần này, cậu hoàn toàn từ bỏ ý định này.
Sau khi cả hai cùng nhau từ chỗ Dương Mộng Liên trở về, họ phát hiện ra Dương Minh Huân, người đã bị Dương Quốc Hữu đuổi đi, không biết từ lúc nào đã trở lại thủ đô, hiện đang mặt dày sống trong nhà của Dương Đại Hồng.
Chuyện này thực sự không thể trách Dương Đại Hồng mềm lòng, khi người mẹ đối mặt với máu mủ ruột thịt của mình, chỉ cần họ không mang thù hận gì lớn, người mẹ bình thường đều không thể đối xử tàn nhẫn với con mình. Huống chi, trước đây Dương Minh Huân là được phán đưa cho cô ấy, hiện tại đứa nhỏ rõ ràng đã chịu rất nhiều cực khổ, nếu không đã không đáng thương đến tìm cô.
Dương Minh Huân quả thực đã phải chịu đựng rất nhiều khổ sở, năm đó khi anh ta bị Dương Quốc Hữu đuổi về Ngụy gia, ban đầu Ngụy gia đối xử với anh

ta rất tốt. Dù sao thì mọi người trong Ngụy gia đều trọng nam khinh nữ, hồi đó họ vẫn luôn yêu quý Dương Minh Huân, mới nuôi dạy Dương Minh Huân thành người có chút không biết tốt xấu.
Nhưng sự tốt đẹp này không kéo dài được bao lâu, vì Ngụy Triều Dương đã thay đổi dáng vẻ chỉ vì tái hôn. Vợ mới của Ngụy Triều Dương là một người cường thế, không chỉ có cá tính mạnh mẽ, hiếu chiến mà còn có gia thế hiển hách không kém.
Cường thế của đối phương khác với Dương gia, gia cảnh của đối phương và Ngụy gia cùng đường, người một nhà đều không nói chuyện đạo lý, không thuận mắt liền đòi đánh đòi giết. Ngụy gia hiển nhiên rất sợ người như vậy nên vẫn luôn vâng vâng dạ dạ với con dâu mới.
Thấy vậy, Dương Minh Huân rất không hài lòng, trước đây anh ta không biết về sự ủy khuất của Dương Đại Hồng. Bây giờ thấy cách Ngụy gia đối xử với con dâu mới rất khác với mẹ mình, anh ta chợt như hiểu ra điều gì, bắt đầu nghĩ cách gây khó dễ cho Ngụy Triều Dương.
Đáng tiếc anh ta dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, chuyện anh ta có thể làm chỉ là tăng thêm chướng ngại mà thôi. Mà một khi anh ta xúc phạm Ngụy Triều Dương bọn họ, anh ta cũng có thể bị họ bắt nạt. Anh ta từ nhỏ đã quen với việc cả nhà chiều theo ý mình, hoàn toàn không chịu nổi sự phân biệt đối xử như vậy, sau đó suýt chút nữa không kìm nén được mà mấy lần muốn tự tử.
Cũng may ở quê nhà cũng không phải không có người Dương gia, sau khi có người biết chuyện Dương Minh Huân sống không tốt đã nói với chú hai Dương. Chú hai Dương đã làm một số công việc kinh doanh nhỏ trong hai năm qua, không chỉ thỉnh thoảng trợ cấp cho Dương Minh Huân mà còn giúp trả học phí cho Dương Minh Huân.
Dương Minh Huân đột nhiên trở lại thủ đô là ngoài việc bị Ngụy gia bắt nạt trong một thời gian dài, lý do chính là mẹ kế của anh ta đã lấy cắp tiền của anh ta. Số tiền đó không phải do Ngụy gia đưa cho anh ta mà chú hai Dương thấy anh ta đáng thương nên lén đưa cho anh ta dùng.
Không ngờ anh ta lại bị mẹ kế phát hiện, đối phương khăng khăng cho rằng anh ta ăn trộm tiền của Ngụy gia, cho rằng họ của anh ta là Dương chứ không phải Ngụy, còn không biết xấu hổ mà ở lại Ngụy gia, trong cơn tức giận Dương Minh Huân liền rời đi.
Sau khi Dương Từ biết chuyện này, anh đã đặc biệt chạy đến xem Dương Minh Huân. Anh muốn xác nhận một số điều với đối phương, đảm bảo đối

phương đã chết tâm với Ngụy gia và sẽ không vì Ngụy Triều Dương mà đâm sau lưng Dương Đại Hồng, nếu không bọn họ chẳng khác nào nuôi tên vô ơn.
Bây giờ Dương Minh Huân đã trưởng thành hơn một chút, đã không còn ngu dốt như trước nữa nên sau khi nói chuyện đàng hoàng với Dương Từ, anh ta đã xin lỗi Dương Đại Hồng vì sự không hiểu chuyện trước đây của mình. Dương Đại Hồng chắc chắn sẽ không tính toán với anh ta, vì vậy sau khi nghe lời xin lỗi của Dương Minh Huân, Dương Đại Hồng ngoài cảm động còn cảm thấy được an ủi.
Sau khi Dương Từ xác nhận Dương Minh Huân đã thay đổi cũng không còn tự cao tùy hứng như trước, trong mùa hè của năm này đã mang anh ta trở về một chuyến. Người Dương gia chưa bao giờ chịu thiệt thòi, Ngụy gia lấy trộm tiền của đứa nhỏ nhà mình, Dương Từ nhất định sẽ quay lại tính sổ với họ.
Dương Minh Huân trước đây rất không hài lòng với Dương Từ, luôn cảm thấy người cậu Dương Từ này thiên vị. Bây giờ khi đã lớn hơn, anh ta mới nhận ra tại sao Dương Từ lại thiên vị, nguyên nhân chính là do bản thân anh ta. Dù sao thì trước đây trong lòng anh ta luôn hướng về Ngụy gia, Dương Từ nhất định sẽ cảm thấy không nuôi được anh ta. Bây giờ anh ta đã hoàn toàn chết tâm với Ngụy gia, cũng bày tỏ sẽ không bao giờ hướng về Ngụy gia nữa, Dương Từ mới bắt đầu đối xử thật tâm với anh ta.
Không thể không nói, có một người cậu lợi hại như vậy đúng thật là quá đã, cũng không trách Dương Gia Gia luôn ngưỡng mộ anh như vậy, nếu anh ta cũng có bản lĩnh như cậu nhỏ, anh ta sẽ không bị Ngụy gia và mẹ kế của anh ta bắt nạt thảm hại như vậy.
Sau khi Dương Từ đưa Dương Minh Huân trở lại, anh không chỉ lấy lại số tiền mà mẹ kế đã cướp mà còn chỉ vào mũi Ngụy Triều Dương và mắng hắn ta một trận. Ban đầu, Ngụy gia và mẹ kế còn không vui vẻ, có ý muốn dựa vào người đông thế mạnh mà giữ Dương Từ bọn họ lại.
Đáng tiếc bây giờ là xã hội pháp trị, lại là thời kỳ quan trọng của nghiêm phạt, không phải cứ bên nào nhiều người lớn tiếng người đó liền có quyền quyết định. Không đợi bọn họ hùng hùng hổ hổ mà dọa người, đã có mấy người ở cục cảnh sát trấn trên tới, hét lên liền đuổi sạch hết bọn họ.
Vốn dĩ Dương Từ chỉ muốn đòi lại công lý, nhưng Ngụy gia và mẹ kế kia không biết tốt xấu, vì 50 tệ của Dương Minh Huân mà không cần mặt mũi. Bây giờ người của cục cảnh sát đã đến, Dương Từ liền thuận theo đó kể về việc Ngụy gia lạm dụng trẻ vị thành niên và việc mẹ kế của Dương Minh Huân trộm 50 tệ. Nếu bản thân họ đã không biết xấu hổ thì Dương Từ không cần phải giữ

mặt mũi cho họ.
Mãi cho đến lúc này, Ngụy gia mới biết thế nào là cường thế chân chính. Trước giờ bọn họ luôn cảm thấy Dương gia tính tình ôn hòa, không cường thế bằng nhà vợ mới. Đến bây giờ mới nhận ra, không phải Dương gia không đủ mạnh, mà là Dương gia có tố chất vẫn luôn không thật sự động tay.
Điều đó khiến Ngụy gia vấp ngã một cú lớn, còn khiến cho mẹ kế của Dương Minh Huân vào trong đó ngồi nửa tháng, sau đó Dương Từ mới đưa Dương Minh Huân rời đi lần nữa. Trước đó khi Dương Minh Huân rời đi rất vội vàng nên không kịp lấy đi nhiều đồ đạc của mình, bây giờ anh ta và Dương Từ có nhiều thời gian hơn nên hai người đã lấy hết những thứ nên lấy đi.
Lần nữa trở về thủ đô, Dương Minh Huân bắt đầu quyết tâm mạnh mẽ hơn. Không chỉ đăng ký vào một trường luyện thi trong kỳ nghỉ hè mà còn lưu lại một năm sau khi bắt đầu khai giảng, dự định sẽ gom lại hết các kiến thức. Dương Từ thấy anh ta không gây rắc rối nữa, thành tích của anh ta bắt đầu tăng đều đặn, vì vậy anh không chú ý nhiều đến Dương Minh Huân nữa.
Cứ như vậy mãi cho đến năm mới, khi Dương Từ và Tạ Nghiễn Thanh trở lại ngôi nhà cũ Dương gia để đón năm mới. Vào sáng sớm ngày này, Dương Mãn Thương đi theo những người trong khu đại viện để quét tuyết, liền nhìn thấy Tô Ấu Đình và cháu trai lớn của mình một thân nhếch nhác. Lúc đó Dương Mãn Thương còn tưởng mình hoa mắt, nhưng đứa cháu lớn ngập ngừng gọi ông là "ông nội" lúc này mới bước tới với vẻ mặt không thể tin được.
"Các ngươi... các ngươi làm sao vậy? Đêm giao thừa... sao các ngươi lại tới đây?"
Tô Ấu Đình nghe vậy nhéo con trai một cái, đứa nhỏ mười hai tuổi lập tức òa khóc, người già không thể nhìn thấy nhất chính là trẻ con khóc. Cho dù đó là đứa cháu trai mà mình ghét nhất, ngay khi nhìn thấy thằng bé khóc lóc thảm thiết như thế này, Dương Mãn Thương cũng không khỏi xót xa.
Vì vậy, khi Dương Từ và Tạ Nghiễn Thanh đứng dậy, họ phát hiện ra Dương Mãn Thương đã đưa mẹ con họ trở về. Dương Từ không biết Tô Ấu Đình đang định làm gì, thấy vậy anh kéo Tạ Nghiễn Thanh ngồi xuống chiếc ghế sô pha bên cạnh mình, vừa ăn sáng vừa thờ ơ nhìn họ trò chuyện.
Hóa ra Tô Ấu Đình đã ly hôn với Dương Lăng Húc hai năm trước. Bởi vì ly hôn rất không đẹp đẽ gì, nên không nhiều người biết chuyện. Vốn dĩ Dương Lăng Húc muốn mang con trai đi nhưng vì vợ của Dương Lăng Húc không thích làm mẹ kế nên cuối cùng đứa trẻ được giao cho Tô Ấu Đình nuôi nấng.

Lúc đầu Tô Ấu Đình còn thề thốt son sắt, cô ta cảm thấy mình có trí nhớ và kinh nghiệm của hai đời, bây giờ là thời điểm tốt để ra kinh doanh, hơn nữa bản thân cô ta cũng có thể chăm sóc tốt cho con trai mình. Đáng tiếc, bất kể là kiếp trước hay kiếp này, cô ta đều không có chút kinh nghiệm kinh doanh chân chính nào. Kiếp trước cô ta được chiều chuộng lại có chút khờ khạo nên mới bắt tay vào kinh doanh đã bị lừa gạt.
Cuối cùng cũng có người nguyện ý giúp cô ta, cũng là vì xem trọng vẻ ngoài xinh đẹp, đối phương chỉ đồng ý cưới cô ta về nhà làm vợ, không chịu dạy cô ta chuyện kinh doanh chân chính. Gần đây, Tô Ấu Đình làm ăn đã phải chịu rất nhiều khổ cực, cô ta ngày càng cảm thấy con trai mình là một gánh nặng.
Mục đích chính của việc Tô Ấu Đình đến đây lần này là muốn ngồi không hưởng lợi. Cô ta muốn gửi con trai mình cho Dương gia nuôi dưỡng, đến khi con trai lớn lên rồi cô ta sẽ mang đi. Nếu không có đứa con trai kéo chân sau, có lẽ cô ta vẫn có thể tìm được một người đàn ông tốt, giống như kiếp trước cô ta đã gặp Dương Lăng Húc.
Tuy nhiên, ý tưởng của Tô Ấu Đình rất tốt, nhưng Dương gia không dễ bị lừa. Dương gia cũng không phải là lần đầu tiên giúp người ta nuôi dạy con cái, để tránh cho cháu trai cả giống như Dương Minh Huân, nếu Tô Ấu Đình muốn Dương gia giúp cô ta nuôi dạy con cái, cô ta phải cắt đứt hoàn toàn quan hệ với con trai cô ta.
Dương gia đương nhiên không thích cưỡng ép làm khó dễ người khác, Dương gia cũng không thiếu con cái. Dương Mãn Thương và Lưu Tiêm Mai cũng có một đứa con trai nhỏ phải nuôi, họ làm gì có nhiều tinh thần như vậy để lo lắng cho con của người khác? Nếu Tô Ấu Đình không muốn cắt đứt quan hệ với đứa trẻ, Dương gia chắc chắn sẽ không cướp đứa trẻ.
Tô Ấu Đình không muốn từ bỏ việc tìm kiếm hạnh phúc, nhưng cô ta không có cách nào để lừa dối Dương gia, vì vậy cuối cùng cô ta chỉ có thể đồng ý với đề nghị cắt đứt quan hệ của Dương gia. Con trai của Tô Ấu Đình đã mười mấy tuổi rồi, cũng không còn là đứa trẻ không biết gì nữa nên sau khi nghe tin Tô Ấu Đình không muốn mình nữa, thằng nhóc đã khóc lóc ầm ĩ trong Dương gia.
Dương Quốc Hữu không thích trẻ con nhất gây rắc rối, hai đứa trẻ trong nhà anh ấy rất hiểu chuyện. Cô con gái lớn bây giờ như một người lớn vậy, không chỉ có thể đón em trai từ nhà trẻ mà còn thỉnh thoảng giúp cha mẹ dạy em trai đạo lý.
Mặc dù em út còn nhỏ và ngày thường có vẻ hơi ngơ ngác nhưng thực ra

trong lòng cậu ấy biết hết mọi chuyện. Cậu ấy sẽ hợp tác với mọi hành động nhỏ của chị gái mình, cũng sẽ quan sát trước sau sẽ không làm bóng đèn ở trong nhà. Rõ ràng hai đứa trẻ còn rất nhỏ, nhưng nhất cử nhất động đều ra vẻ người lớn, dù sao ai nhìn thấy họ cũng sẽ thích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro