Chương 80

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 80

Sau khi Dương Gia Hữu đưa ra quyết định trong lòng, đêm đến anh ấy liền đi tìm Dương Từ muốn lấy cuốn sách đó. Dương Từ để cho anh ấy xem trước khi anh ấy rảnh, đợi sau khi anh tiễn Điền Kiều Kiều quay trở lại, sẽ bắt đầu dạy cho Dương Gia Hữu một số điều cơ bản.

Dương Gia Hữu không phải là người thông minh, trên phương diện đọc sách cũng không có năng lực gì đặc biệt, thậm chí vì tuổi không còn nhỏ nên anh ấy gần như đã quên những gì đã học trước đây. Cho nên khi Dương Từ khuyên Dương Mộng Liên đi học, anh không nghĩ đến việc rủ Dương Gia Hữu đi học cùng.

Mặc dù nói đi học là một việc vô cùng quan trọng nhưng không có nghĩa là tất cả mọi người đều phù hợp với con đường này. Có một số người trời sinh đã thích đọc sách, trong việc đọc sách họ có ưu thế hơn những người bình thường, họ không cần phải cố gắng quá nhiều cũng có thể thi được thành tích tốt.

Cũng có một số người, dù có cố gắng học tập đến đâu, về phương diện này cũng vĩnh viễn không thể so được với phần lớn người bình thường, thậm chí đọc sách cũng khiến họ cảm thấy vô cùng đau khổ. Dưới tình huống như vậy, chỉ cần đối phương không phải là người vô cùng mù chữ, hoàn toàn có thể lựa chọn biện pháp khác.

Ví dụ, Dương Từ đã giúp anh ba chọn con đường này, cho dù sau này anh ba trở thành thợ sửa xe hay là lái xe tải trong đội vận tải, mặc dù nhìn có vẻ cực khổ hơn so với việc học, nhưng vẫn tốt hơn là anh ấy cứ ở trong đồng ruộng đào bới lương thực.

Tất nhiên, cũng không có nghĩa là làm nông nghiệp là không tốt. Một số người giỏi làm ruộng, chẳng hạn như nuôi dưỡng hoa cỏ, chẳng hạn như trồng cây ăn quả, chẳng hạn như trồng rau, v.v., khi có thể đạt đến đỉnh cao trong một nghề, có thể làm tốt hơn hầu hết mọi người, thực ra như vậy cũng được coi là một loại thành công.

Dương Từ không lựa chọn làm ruộng, cũng không để cho anh ba tiếp tục làm ruộng, nguyên nhân chính không phải là anh coi thường việc làm ruộng, mà là kỹ năng và học thuật đều có phương hướng riêng mà anh thì không biết làm ruộng. Nếu anh muốn dựa vào nghề nông để phát triển, anh sẽ phải bắt đầu lại từ đầu và tích lũy kinh nghiệm từng chút một, điều này sẽ rất lãng phí thời gian đối với Dương Từ. Dù sao thì anh rõ ràng có một lĩnh vực càng tốt hơn, có thể trong thời gian ngắn hơn làm ra cống hiến, vậy tại sao lại lãng phí nhiều thời gian hơn để làm những việc khác.

Sau khi anh ba lấy sách đi, Dương Từ cũng từ trong hệ thống mua rất nhiều sách liên quan, tất cả đều là sách sửa chữa xe cơ bản cho người mới bắt đầu. Một số cuốn sách dạy sửa xe còn có kèm theo video, nhưng vì chưa có máy tính và điện thoại di động nên sau khi Dương Từ mua về cũng chỉ có thể xem trong hệ thống. Trong trường hợp này, Dương Từ không còn cách nào khác ngoài việc tự mua nó và tự học, đợi đến khi anh học được rồi sẽ dạy lại cho anh ba.

Cũng may bản thân anh thích nghiên cứu phương diện này, thậm chí anh còn làm ra mô hình cho những thứ này, hơn nữa anh có không gian học bá có thể tiết kiệm thời gian, học thêm nhiều thứ cũng không thành vấn đề, dù sao thì cũng có câu nói một người có bản lĩnh thì khả năng tồn tại trong xã hội sẽ mạnh mà.

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng nữa, Dương Từ đã dậy từ sáng sớm. Vì buổi chiều phải đi tàu hỏa nên anh và chị dâu hai đã thu dọn xong đồ đạc, đang đợi tới buổi trưa anh cả của chị dâu hai đến đón.

Dương Từ người không có việc gì để làm, liền nghĩ đến tên Ngụy Qúy Ngạn kia đã để mắt đến anh. Dương Từ lo lắng rằng sau khi anh rời khỏi thôn, đối phương sẽ lại gây rắc rối trong thôn, anh cũng lo lắng rằng đối phương sẽ gây bất lợi cho Dương gia. Cho nên anh đã đặc biệt nhắc nhở người Dương gia trong ngày thường tránh xa người đó ra.

Dương Mãn Thương quan tâm đến vấn đề này hơn anh, sau sự cố rơi xuống nước ngày hôm đó, Dương Mãn Thương đã chào hỏi đại đội dân quân, còn căn dặn những người thôn dân phụ trách tuần tra trong thôn. Một khi đối phương có bất kỳ hành vi kỳ lạ nào, sẽ lập tức có người báo cáo cho đại đội dân quân.

Cộng với việc sự việc ngày hôm đó làm ầm ỉ quá lớn, rất nhiều người trong thôn đều có ấn tượng không tốt với Ngụy Qúy Ngạn. Một số người già trẻ em không đi làm đã coi Ngụy Qúy Ngạn thành kẻ xấu, tất cả họ như một đội duy trì trật tự vậy nhìn chằm chằm đối phương. Nhiều người cùng nhau nhìn chằm chằm như vậy, cho dù đối phương có ý xấu gì cũng không dám động bậy.

Sau khi nhắc nhở mọi người trong Dương gia, Dương Từ lại cố tình đến nhắc nhở Tạ Nghiễn Thanh. Dù sao thì ai có mắt tinh tường đều có thể thấy mối quan hệ giữa Dương gia và Tạ gia rất thân thiết. Dương Từ lo lắng rằng Ngụy Qúy Ngạn sẽ không đối phó được với mình nên nhịn không được đánh chủ ý lên người Tạ gia.

Nhưng hiển nhiên Dương Từ đã lo lắng quá nhiều, Tạ gia bây giờ không còn là Tạ gia trước kia. Sau khi đưa bà Tạ đến, người cảnh vệ kia cũng không có rời đi nữa. Đối phương so với dân quân bình thường vẫn có khác biệt, cho dù là trí tuệ hay là năng lực cá nhân, đều vượt xa dân quân bình thường. Có một người như vậy canh gác Tạ gia, lại thêm người Tạ gia bọn họ cũng không phải đều là kẻ ngốc, cho dù Ngụy Qúy Ngạn này có bản lĩnh lớn gì, nếu thật sự gặp phải ông ấy còn không biết ai sẽ chịu thiệt đâu.

Sau khi nghe Dương Từ nhắc nhở, đôi mắt hồ ly của Tạ Nghiễn Thanh khẽ lóe lên, ngay lập tức ghi nhớ tên Ngụy Qúy Ngạn này. Trước kia khi cậu nghe thấy chuyện này, còn cho rằng đây chỉ là một mâu thuẫn đơn giản giữa hai người họ. Bây giờ sau khi nghe lời nhắc nhở của Dương Từ, Tạ Nghiễn Thanh nhận ra rằng sự việc này không hề đơn giản.

Trước đây đều là Dương Từ bảo vệ cậu, cậu đã đồng ý với Dương Từ qua điện thoại, đã hứa với anh sau này sẽ đổi thành cậu bảo vệ Dương Từ, nhưng cậu mãi không tìm được cơ hội. Cậu không quan tâm cái tên Ngụy Qúy Ngạn này là ai, cậu vẫn phải điều tra vì sự an toàn của Dương Từ.

Trong khoảng thời gian này, Tạ Nghiễn Thanh mỗi ngày đều rất bận rộn, ngoại trừ bận rộn đọc những cuốn sách vô cùng quý giá của mình, cậu còn tràn đầy hứng thú với mấy thí nghiệm nhỏ của Dương Từ. Lúc này, Tạ Nghiễn Thanh đang hí hoáy với mô hình ô tô của Dương Từ, mô hình ô tô của Dương Từ rất thú vị, không chỉ có thể di chuyển như ô tô đồ chơi mà nhiều bộ phận trên thân xe cũng giống như Transformers vậy, cậu còn có thể tự mình cải tạo lại hình dáng mới bên ngoài của mô hình.

Điều đáng tiếc duy nhất hiện nay là do tài nguyên trong phòng thí nghiệm của Dương Từ có hạn nên nguồn điện của chiếc xe vẫn là những cục pin thông thường. Nếu Dương Từ có thể tìm thấy nhiều vật liệu năng lượng hơn, anh rất tự tin rằng mình có thể làm cho mô hình càng tốt hơn.

Dương Từ nói xong chuyện của Ngụy Qúy Ngạn rồi, sau đó lại cùng Tạ Nghiễn Thanh đọc sách một lúc, cứ như vậy một buổi sáng sắp trôi qua rồi. Khi Dương Từ từ Tạ gia trở về, anh cả của Điền Kiều Kiều vừa mới đến Dương gia cách đây không lâu, lúc này anh ấy mang vẻ mặt nghiêm túc đang ôm đứa con của em gái mình.

Thấy Dương Từ cuối cùng cũng quay lại, Điền Kiều Kiều vội vàng chào Dương Từ và chuẩn bị đi. Dương Từ vốn còn nghĩ rằng sẽ ăn trưa xong rồi mới rời đi, thấy vậy anh liền vội vàng mang những hành lý đã được đóng sẵn ra.

Người Dương gia tiễn bọn họ đến xe của công xã, người già lớn tuổi rồi sợ nhất chính là tiễn biệt, cho nên lần này không có để cho ông bà nội đi theo cùng, do Dương Mãn Thương đợi người rồi tiễn hai lớn một nhỏ lên xe.

Hai người Dương Từ dùng bữa với Điền gia, ​​sau đó được anh cả Điền gia đưa lên tàu. Đôi vợ chồng Điền gia rơm rớm nước mắt đứng ngoài nhìn, khiến Điền Kiều Kiều vốn đã rất buồn đã bật khóc không ngừng. May mà nỗi buồn này không kéo dài lâu, bởi vì cô ấy phải chăm sóc con gái mình nên phải dừng lại, nếu không Dương Từ còn không biết làm thế nào để an ủi cô ấy.

Dương Từ và Điền Kiều Kiều không mang theo nhiều đồ, hầu hết đồ đạc đều bị Dương Từ gửi đi rồi, hiện tại tất cả những gì họ mang theo đều là những thứ em bé cần. Sau khi tàu bắt đầu chạy, Dương Từ kiểm tra một số thứ họ mang theo, rồi sau đó đi lấy hai ấm nước sôi.

Điền Kiều Kiều không có nhiều sữa, Muội Muội của cô ấy phần lớn đều là uống sữa bột. Cho nên cũng không lo lắng về tình huống xấu hổ khi Muội Muội đói và cho em bé bú. Không phải nói cho con uống sữa nơi công cộng là không dễ nhìn, mà không chắc chắn được tố chất của mỗi người đều là tốt. Đặc biệt là một ít những người đàn ông cá biệt tố chất kém chỉ thích nhìn phụ nữ cho con uống sữa, những người như vậy trong đầu cũng chỉ có mấy chuyện đó.

Dưới sự chỉ huy của Điền Kiều Kiều, Dương Từ đã khéo léo làm sữa bột cho Muội Muội. Kỹ thuật pha sữa bột cũng là gần đây mới luyện tập, không có cách nào ai biểu kỳ nghỉ hè này anh không có việc gì làm chứ, hơn nữa còn được chị dâu hai nhiều lần sai bảo, anh càng dần dần thành thạo hơn.

Dương Từ bọn họ ngồi tàu là ngồi giường cứng, tình cờ là giường trên giường dưới ở cùng một phía. Để thuận tiện cho việc di chuyển của Điền Kiều Kiều, Dương Từ đã nhường giường dưới cho hai mẹ con họ, anh một đàn ông cao to bò tới bò lui không có vấn đề gì. Dù sao thì anh cũng đã tham gia huấn luyện một năm ở đại đội dân quân, nên chuyện nhỏ này đối với anh chẳng là gì cả.

Tuy nhiên, giường tầng dưới có ưu điểm cũng có nhược điểm, đó là giường tầng dưới không có chút riêng tư gì cả. Ngoài ra, đối diện họ còn có hai người đồng chí nam, bởi vì Điền Kiều Kiều rất xinh đẹp, ngay cả Muội Muội trong tả lót cũng dễ thương nên hai người họ thỉnh thoảng cũng nhìn chằm chằm vào họ.

Chưa kể đến Điền Kiều Kiều, một đồng chí nữ, không thoải mái, ngay cả Dương Từ, một người đàn ông, cũng cảm thấy khó chịu. Nhưng trong tình huống này, cũng khó mà nói họ cái gì, dù sao thì theo người ngoài thấy, họ chỉ nhìn thoáng qua mà thôi, nếu vì chuyện này mà cãi nhau với họ, nhất định người bị chỉ trỏ sẽ là Dương Từ bọn họ.

Để trải qua hai ngày rưỡi trong xe một cách an toàn, Dương Từ đã nghĩ ra một cách cho Điền Kiều Kiều. Anh dựng một bức màn giống như ký túc xá đại học, chỉ đơn giản bao quanh lại bằng quần áo của anh và chăn bông của Muội Muội. Phương pháp này mặc dù không thể hoàn toàn chặn người lại, hơn nữa còn vì chuyện này mà khiến hai đồng chí nam kia đen mặt, nhưng đối với Điền Kiều Kiều mà nói, so với việc lúc nào cũng bị nhìn chằm chằm còn thoải mái hơn.

Nhất là bây giờ còn là mùa hè, cho dù là nam hay nữ đều mặc quần áo mỏng, đồng chí nữ chắc chắn sẽ thiệt thòi khi ở trong phòng đơn nhỏ như thế này. Mà đợi chút nữa khi Điền Kiều Kiều chìm vào giấc ngủ, ai biết liệu họ có nổi cơn háo sắc hay không?

Hai đồng chí nam đối diện thấy vậy, một người trong đó khẽ bĩu môi, sau đó lấy ra một quyển sách lật xem. Còn một người khác thấy vậy cũng không biểu hiện gì nhiều, chỉ là tiếc nuối thở dài, sau đó liền nằm xuống giường nghỉ ngơi.

Dương Từ không leo lên giường tầng trên để nghỉ ngơi mà ngồi ở cuối giường của Điền Kiều Kiều, bảo vệ hai mẹ con bên trong. Anh hai đặc biệt gọi tên để cho Dương Từ đi tiễn ngươi, chính là vì anh hai rất tin tưởng Dương Từ, vì vậy Dương Từ không muốn để anh hai thất vọng.

Không phải chỉ là vất vả một chút trong hai ngày sao? Đối với Dương Từ trẻ tuổi và tràn đầy năng lượng mà nói, nó giống như chơi game thâu đêm ở trường đại học vậy, căn bản không phải là một nhiệm vụ đặc biệt khó khăn.

Có lẽ là bởi vì không có ánh mắt đáng ghét nhìn, lại thêm việc Dương Từ đang ngồi ở cuối giường, Điền Kiều Kiều cả ngày mệt mỏi cuối cùng cũng ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

Tiếc là chưa ngủ được bao lâu nữa, liền bởi vì trong xe quá ngột ngạt oi bức, hai mẹ con cùng nhau thức giấc vì nóng. Thấy vậy, Dương Từ rút một chiếc quạt và từ từ quạt cho hai mẹ con nằm bên trong.

Chẳng mấy chốc, đứa bé lại ngủ thiếp đi, Điền Kiều Kiều thấy vậy đã hỏi xin chiếc quạt, vừa quạt cho đứa bé, cô ấy vừa nói với anh: "Bây giờ em đi ngủ chút đi, buổi tối em còn phải vất vả chăm sóc cho bọn ta nữa."

Nghe vậy, Dương Từ cũng lo lắng ban đêm sẽ xảy ra chuyện gì đó, vì vậy anh ngoan ngoãn trèo lên giường ngủ một lúc, như vậy nếu vào ban đêm cần đến anh thì cũng có năng lượng. Trong khi Dương Từ đang cố nhắm mắt nghỉ ngơi thì cùng lúc đó, Tạ Nghiễn Thanh từ Tạ gia gọi cảnh vệ và nhờ anh ấy đi tiếp xúc với Ngụy Qúy Ngạn kia.

Không có nhiều người biết đến thân phận của người cảnh vệ, chỉ có một số đàn ông của Dương gia là biết rõ trong lòng. Về phần những người khác trong thôn, ai cũng cho rằng đối phương là người thân của Tạ gia, đến để phụ trách chăm sóc cho mấy người già yếu, bệnh tật của Tạ gia.

Sau khi nhận nhiệm vụ, tiểu Lý rời khỏi Tạ gia, đầu tiên anh ấy giúp đỡ những người già trong thôn làm việc như thường lệ, sau đó anh ấy giúp những đứa trẻ trong thôn bắt cá chạch, ngay sau đó anh ấy liền hỏi được rất nhiều về tình huống của Ngụy Qúy Ngạn. Không đợi anh ấy chạy đến Tri Thanh Điểm để tìm Ngụy Qúy Ngạn, Ngụy Qúy Ngạn đã tự mình đưa đến cửa rồi.

Lúc này, Ngụy Qúy Ngạn đang bực bội vì Hàn Niên Phương nên nhân lúc đối phương không để ý một mình lẻn ra ngoài, sau đó hắn ta gặp tiểu Lý bên bờ sông. Thực sự mà nói, Ngụy Qúy Ngạn ít nhiều vẫn biết một chút về Tạ gia sống trong thôn kia.

Dù sao hắn ta cũng khác với những người bình thường khác, hắn có con đường đặc biệt để biết rất nhiều chuyện, hơn nữa Tạ gia là một đại gia tộc có tiếng ở thủ đô, có rất nhiều chuyện cho dù hắn không muốn biết cũng khó nữa.

Cho nên trong mắt người khác, tiểu Lý là người thân của Tạ gia, nhưng trong mắt Ngụy Qúy Ngạn thì khác, hắn ta không tin rằng đối phương là một người bình thường. Vì vậy, khi bất ngờ gặp tiểu Lý, phản ứng đầu tiên của Ngụy Qúy Ngạn là quay người và tránh xa tiểu Lý.

Thấy vậy, tiểu Lý không cố ý đuổi theo hắn ta, mà là trầm ngâm nhìn đối phương rời đi, sau đó nói với Tạ Nghiễn Thanh về phản ứng của đối phương: "Người này nhất định có vấn đề, nhất định hắn đã nhận ra thân phận của ta, ta cần phải nghiêm túc điều tra một chút."

Tạ Nghiễn Thanh nghe vậy gật đầu, sau đó tựa hồ nghĩ tới điều gì: "Nếu như ngươi đã để ngươi tự mình ra trận như vậy, ta còn có chuyện muốn phiền toái ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro