Chương 81

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 81

Sau khi gặp tiểu Lý, Ngụy Qúy Ngạn vẫn luôn tinh thần bất an. Cũng không biết có phải do suy nghĩ nhiều hay không, hắn luôn cảm thấy bởi vì chuyện lần trước, có lẽ không chỉ có bị đại đội dân quân nhắm tới, nói không chừng còn bị người khác nhắm tới nữa.

Không thể không nói rằng linh cảm của hắn ta khá chính xác, bởi vì hắn ta quả thực là bị rất nhiều người nhắm tới. Bao gồm cả đại đội dân quân lúc trước bắt hắn đi điều tra, đừng nhìn thấy những người của đại đội dân quân sau đó đã thả hắn ra. Nhưng bởi vì Dương Từ đã giúp Dương Quốc Hữu xử lý vụ án trước đó, Dương Từ giống như Dương Quốc Hữu đều rất dễ bị người ta báo thù. Cho nên khi Dương Quốc Hữu bàn giao cho đội trưởng mới, anh ấy đã đặc biệt nhờ đối phương giúp anh ấy chăm sóc Dương Từ.

Nhìn thấy Ngụy Qúy Ngạn từ bên ngoài trở lại, Hàn Niên Phương lập tức chạy tới trước mặt hắn vẻ mặt trìu mến, như thể họ thực sự hẹn hò với nhau vậy. Lúc này Ngụy Qúy Ngạn vốn đã rất khó chịu trong lòng, vừa nhìn thấy mặt của cô ta, tâm trạng của hắn lại càng tệ hơn. Nếu không phải Dương Từ tiễn chị dâu hai đi, hắn cũng không cần đẩy lùi kế hoạch ban đầu ra sau, sớm đã để cho Hàn Niên Phương thay Tống Tinh Tuyết đi chết rồi.

Lại nói, Tống Tinh Tuyết cũng là người thông minh, sau ngày cô ta phát hiện hắn có chỗ không ổn, cô ta liền bỏ tiền đến ở nhờ nhà Miên Hoa, như vậy cô ta cũng không cần phải đối mặt với Ngụy Qúy Ngạn. Về phần những người khác ở Tri Thanh Điểm, không phải Tống Tinh Tuyết không muốn quan tâm đến sống chết của người khác, mà là sau sự cố nhảy sông, cho dù Tống Tinh Tuyết có nhắc đi nhắc lại nhiều lần, cho dù Ngụy Qúy Ngạn thừa nhận tại cuộc họp, vẫn còn một số thanh niên trí thức tin tưởng hắn ta, cảm thấy rằng Ngụy Qúy Ngạn đã bị người ở đây bức hại.

Nói đến Tống Tinh Tuyết cũng tính là tận tình tận nghĩa rồi, dù sao thì những người ở Tri Thanh Điểm vẫn luôn đối xử tệ bạc với cô ta. Bây giờ ở trong tình thế nguy hiểm, cô ta vẫn nguyện ý nhắc nhở bọn họ là tốt rồi, đến việc bọn hắn có tin hay không, đối với cô ta cũng không quan trọng.

Nhìn khuôn mặt của Hàn Niên Phương, trong lòng Ngụy Qúy Ngạn không khỏi nghĩ đến chỉ cần lại đợi cho đến khi Dương Từ từ bên ngoài trở về, hắn ta tuyệt đối sẽ không lãng phí tình yêu của cô ta.

"Vừa rồi anh đi đâu vậy? Em tìm anh một lúc rồi." Hàn Niên Phương vừa nói vừa vươn tay nắm lấy cổ tay hắn, hoàn toàn không để ý đến ác ý trong mắt đối phương.

Kể từ sau khi hai người bắt đầu giả vờ hẹn hò, Hàn Niên Phương đặc biệt thích kè kè bên cạnh hắn, thậm chí mỗi lần đều thân thiết trước mặt người ngoài. Ở thời đại ngày nay, hành vi của cô ta không chỉ táo bạo mà thậm chí có thể bị coi là khiếm nhã trong mắt người khác.

Tuy nhiên bởi vì hai người họ có quan hệ tình cảm, chứ không phải chơi trò quan hệ nam nữ lung tung trong đại đội. Mà Hàn Niên Phương luôn nói rằng sau này hai người họ sẽ kết hôn, cho nên trong đại đội không có ai muốn đi quản bọn họ.

Sau sự việc nhảy sông ngày đó, mọi người đều biết rằng hai người thì một người rất ác độc một người thì rất xấu xa. Kỳ thật hai người bọn họ kết thành một đôi cũng không tệ, ít nhất không cần phải hãm hại trai tốt gái ngoan trong thôn.

Nghe thấy lời này trên mặt Ngụy Qúy Ngạn hiện lên một tia không hài lòng, theo bản năng muốn rút tay lại, nhưng Hàn Niên Phương lại nhéo một cái thật mạnh, cô ta nói bằng giọng mà chỉ bọn họ mới có thể nghe thấy: "Anh tốt nhất là đừng có mà quá đáng đấy, đã nói là làm bạn trai của em, anh nhìn anh xem có giống làm bạn trai hay không?"

Ngụy Qúy Ngạn không khỏi cười lạnh trong lòng, hắn ta thật sự không nghĩ tới việc muốn làm bạn trai của cô ta, hắn ta chỉ muốn biến cô ta thành xác chết, rồi trở thành bằng chứng khiến Dương Từ phải vào tù. Về phần cô ta nói làm người yêu làm chồng gì đó, từ đầu đến cuối đều là đơn phương một hướng của một mình cô ta, dù sao cũng là cô ta đã lấy điểm yếu của hắn để mà uy hiếp.

Ngụy Qúy Ngạn: "Được rồi, ta biểt rồi. Ta chỉ là da mặt mỏng, không thích như thế này trước mặt mọi người, không muốn bị người khác cười nhạo."

Hàn Niên Phương nghe vậy khẽ khịt mũi, cô ta liếc mắt nhìn những người trong sân ở Tri Thanh Điểm, nhìn thấy thực sự là có người đang nhìn bọn họ chằm chằm, không khỏi kiêu ngạo hét lên: "Nhìn cái gì mà nhìn chứ? Chưa từng nhìn thấy người ta yêu đương sao?"

Một tiếng nữ thanh niên trí thức bị cô ta mắng không khỏi âm thầm mắng một tiếng, vừa vội vàng đóng cửa lại, vừa thấp giọng lẩm bẩm nói: "Thật sự là không biết xấu hổ!"

...

Bây giờ vẫn đang trong kỳ nghỉ hè, cho nên thời tiết lúc này vẫn rất nóng, Dương Từ không mang theo đồ ăn dọc đường, chỉ mang theo một ít trái cây và hai bình nước quân dụng.

Dương Từ ngủ đến năm sáu giờ, mới dậy mua một phần ăn trên tàu, tiện đường mang theo hai bình nước quay lại. Thức ăn trên tàu không ngon lắm, Dương Từ dùng hộp cơm chia thức ăn thành hai phần, một lớn một nhỏ, phần lớn là của anh và phần nhỏ là của Điền Kiều Kiều.

Vốn dĩ mùa hè Điền Kiều Kiều đã ăn ít rồi, đồ ăn trên tàu lại không ngon, cô ấy có thể ngoan ngoãn ăn mấy miếng là tốt lắm rồi. May mà họ còn mang theo một ít trái cây, sau khi Dương Từ đưa cho cô ấy một phần thức ăn nhỏ, anh đi ra ngoài rửa hai quả táo cho cô.

Mà ngay khi Dương Từ đi rửa táo, người nam đồng chí đang đọc sách trước đó nhìn Điền Kiều Kiều, nhịn không được ngồi dậy khỏi giường và hỏi: "Người đàn ông của cô ngày thường đều đối xử với cô như vậy sao?"

Điền Kiều Kiều biết đối phương hiểu lầm, nhưng vì cô ấy vốn không muốn nói chuyện với hắn ta, cho nên dù biết hắn ta hiểu lầm, cô ấy cũng không thèm giải thích. Bởi vì đối phương rõ ràng là không có chuyện gì mà tìm chuyện để nối, nếu như cô nói Dương Từ là em rể của cô ấy, chậc chậc, chỉ dựa vào ánh mắt hèn hạ lúc trước của đối phương, trước không nói đến lúc đó nhất định sẽ lại phải tốn một mớ lời giải thích, nói không chừng là đối phương vẫn sẽ ở trong lòng đặt điều về bọn họ nữa.

Thấy Điền Kiều Kiều không phủ nhận, nam đồng chí vừa xuống giường vừa nhìn chằm chằm cô nói: "Em lớn lên xinh đẹp như vậy, hắn ta nên đối xử tốt với em, nếu ta có một người vợ xinh đẹp như vậy, ta nhất định cũng sẽ nâng niu cô ấy trong lòng bàn tay."

Điền Kiều Kiều nghe thấy vậy gần như cảm thấy buồn nôn, cô ấy không biết sự tự tin của đối phương từ đâu ra, cũng không có khóc lóc trêu ghẹo tới mặt hắn ta, chỉ hắn ta... cho dù là cô gái nào kết hôn với hắn ta, Điền Kiều Kiều đều cảm thấy như là hoa lài cắm bãi phân trâu vậy.

Bởi vì đối phương chẳng những xấu xí, trên mặt còn nổi mấy mụn nhọt không biết là cái gì, còn có tính tình cực kỳ hèn hạ. Thứ như vậy cũng dám thèm muốn sắc đẹp của cô, cũng không sợ sau khi để đồng chí Dương Quốc Hữu phát hiện ra, đến lúc đó lại đánh hắn ta một trận tơi bời.

Điền Kiều Kiều đã kết hôn với Dương Quốc Hữu được vài năm rồi, nhưng cô ấy chưa bao giờ dựa vào Dương Quốc Hữu mà tác oai tác oái, không chỉ bởi vì cô ấy không thích khoe khoang, mà còn bởi vì cô ấy sợ gây rắc rối cho anh ấy, cô càng không muốn trở thành vật cản đường của Dương Quốc Hữu.

Nhưng sau khi nghe những gì người đàn ông này nói, Điền Kiều Kiều nhất thời muốn bỏ mặc tất cả, trực tiếp chỉ vào mũi hắn ta chửi: Ngươi cái thằng chó này, ngươi có biết ta là ai không? Biết chồng của ta là ai không? Tên ta là Điền Kiều Kiều, là vợ của đội trưởng Dương Quốc Hữu. Chồng của ta đã làm lụng vất vả vì nước vì dân, ngươi cái đồ chó chết không có bản lĩnh gì, còn dám tơ tưởng đến vợ của đội trưởng hả?

Đôi khi Điền Kiều Kiều cảm thấy thật bất công khi một người đàn ông vừa tốt vừa có trách nhiệm như Dương Quốc Hữu lại phải bảo vệ những thứ rác rưởi bẩn thỉu này. Khi một nhóm quân nhân dũng cảm đang bảo vệ đất nước của họ, chính mấy thứ như này lại đang bắt nạt vợ con của họ.

Thực sự không phải là Điền Kiều Kiều suy nghĩ quá nhiều, mấy năm trước khi chiến tranh xảy ra thường xuyên, rất nhiều quân nhân ở tiền tuyến đã hy sinh vì đất nước. Sau đó vợ con họ không có ai dựa vào, thường xuyên xảy ra mấy chuyện mấy tên lưu manh ức hiếp người nhà liệt sĩ.

Để bảo vệ những gia đình liệt sĩ này, nhà nước đã cấp tiền bồi thường cho những gia đình đó, đồng thời còn cắm biển nhà liệt sĩ trước cửa nhà để chứng minh những gia đình này được nhà nước bảo vệ, nhằm cảnh cáo một số kẻ xấu nhớ thương đến họ. Phương pháp này có thể ngăn chặn hầu hết những kẻ xấu, nhưng vẫn có một bộ phận nhỏ cả gan làm bậy.

Giống như người đàn ông trước mặt Điền Kiều Kiều, nếu trong nước xảy ra chiến tranh, cần đối phương đi bảo vệ đất nước, đối phương chắc chắn sẽ không bảo vệ đồng bào của mình, thậm chí có thể làm phản, đâm chết đồng bào của mình.

Thấy Điền Kiều Kiều không thèm để ý đến mình, người đàn ông đánh liều muốn tiến đến trước mặt cô ấy, mỹ nhân như vậy nhìn nhiều chút cũng đáng mà, không biết lần sau tới khi nào mới có thể gặp lại nữa. Nhưng không đợi hắn ta đến gần bên Điền Kiều Kiều, Dương Từ đã từ bên ngoài cầm theo trái cây quay lại. Người đàn ông liếc nhìn thấy thân hình gầy gò của Dương Từ, trong lòng không khỏi hèn hạ mà nghĩ, một thằng nhóc như vậy liệu có thể thỏa mãn cô không?

Ánh mắt tục tĩu của đối phương quá rõ ràng, Dương Từ nhìn thấy vậy lập tức mặt tối sầm đi về phía hắn, vừa đi ngang qua đối phương liền hung hăng giẫm lên ngón chân của đối phương. Đừng nhìn cơ thể của Dương Từ bây giờ vẫn đang phát triển, trên thực tế, sức lực của anh thực sự rất lớn, đặc biệt là cái giẫm này anh đã cố tình dùng rất nhiều sức, một cái giẫm này khiến đối phương phải la hét lên.

Hai mẹ con Điền Kiều Kiều bị tiếng hét thảm của đối phương dọa sợ, Điền Kiều Kiều nhanh chóng bịt đôi tai nhỏ của con gái mình lại, cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Dương Từ đã trở lại. Điền Kiều Kiều biết Dương Từ là một người trong lòng đen như mực, Dương Quốc Hữu dám giao hai mẹ con họ cho đối phương, điều đó có nghĩa là Dương Từ thực sự có bản lĩnh, nếu không Dương Quốc Hữu sẽ an tâm hai mẹ con họ.

Điền Kiều Kiều bịt tai con gái lại, vừa cười liếc nhìn Dương Từ vừa lấy mặt cọ khuôn mặt đầy đặn của con gái. Đứa bé vốn là có chút sợ hãi, lập tức tưởng là mẹ chơi đùa với mình, lập tức đá chân nhỏ bé cười ha hả.

Khác với sự tương tác ấm áp giữa hai mẹ con ở bên này, Dương Từ và người đàn ông đó đã gây chiến với nhau. Người đàn ông vừa trừng mắt nhìn Dương Từ vừa kêu ai da ai da, hắn ta chắc chắn rằng Dương Từ đã cố tình giẫm hắn. Nhưng vì sau khi Dương Từ giẫm một chân lập tức liền quay người lại xin lỗi, nếu hắn ta hung hăng làm ầm ĩ lên, người không biết chỉ cho rằng hắn ta là chuyện bé xé ra to.

Vì vậy, người đàn ông nhìn Dương Từ một cách hằn học, rồi cố tình dùng vai va vào Dương Từ. Kết quả là, vì Dương Từ cao hơn hắn ta, anh lại là người thường xuyên đi tập luyện, hắn ta không những không đâm ngã được Dương Từ như ý muốn mà còn khiến hắn ta lùi lại một bước.

Người nam đồng chí khác ở giường trên của người đàn ông này đã không thể nhịn cười khi nhìn thấy cảnh này. Nếu không phải đối phương cùng công xã với mình, nam đồng chí kia đại khái là nhịn không được cười ra tiếng, may mà hắn còn nhớ phải biết cảm thông.

Sau sự cố này, Dương Từ vốn nghĩ rằng đối phương sẽ thành thật chút. Kết quả là nửa đêm đầu đối phương khá thành thật, đợi đến nửa đêm sau khi hắn ta thức dậy, hắn ta tưởng Dương Từ đã ngủ nên đến vén rèm của Điền Kiều Kiều lên.

Lại nói, đối phương thật đúng là to gan lớn mật, Dương Từ và Điền Kiều Kiều rõ ràng là đang đề phòng bọn họ, để đề phòng bọn họ Dương Từ có giường cũng không ngủ, mà khoanh tay ngồi ở cuối giường Điền Kiều Kiều, không ngờ đối phương lại dám đi qua.

Ở thời đại này, tội lưu manh rất nặng, nói thật cho dù có dám đi qua, hắn cũng không có gan làm gì, cùng lắm là vén màn nhìn trộm mà thôi. Nhưng ngay cả như vậy, đối với Dương Từ nhìn trộm cũng không được. Chị dâu hai của anh, chỉ có anh hai của anh mới có thể nhìn. Nếu những người đàn ông khác dám nhớ thương tới, đừng trách người em trai là anh đây không khách khí.

Dương Từ nhìn người đàn ông đang chu mông nâng màn lên, lặng lẽ đến gần hắn ta và hỏi: "Nhìn có đẹp không?"

Hiện tại, người đàn ông đang ở trong bóng tối, người đàn ông còn chưa kịp vén bức màn lên, hắn ta làm sao biết bên trong có đẹp hay không. Khi đột nhiên nghe thấy giọng nói này, người đàn ông gần như hét lên vì sợ hãi. Mà ngay lúc hắn ta định mở miệng, Dương Từ đã lấy tay đánh hắn ta bất tỉnh.

Dương Từ cẩn thận đỡ lấy cơ thể của đối phương, thấy đối phương vậy mà quá sợ hãi đến nỗi tè ra quần, anh trực tiếp ném người đàn ông vào lối đi như rác, cả quả trình không gây ra bất kỳ động tĩnh nào.

Khi Dương Từ trở lại, anh mở cửa kính xe một chút để xua tan mùi khó chịu và ngột ngạt trong xe, anh đứng ở cửa sổ một lúc lâu mới ngẩng đầu lên và liếc nhìn nơi người đàn ông đang ở giường tầng trên. Người nam đồng chí kia tình cờ chứng kiến ​​​​Dương Từ đánh ngất người, lộ ra vẻ mặt sợ hãi làm động tác ngậm miệng với Dương Từ, lúc này Dương Từ mới hài lòng thu hồi ánh mắt.

Khi người đàn ông tỉnh dậy vào ngày hôm sau, sau khi hắn ta từ bên ngoài xám xịt trở về, hắn ta không dám nhìn chằm chằm vào Điền Kiều Kiều nữa. Trước đây hắn ta nhìn thấy ba người Dương Từ, ngoại trừ Dương Từ thì có một phụ nữ và một đứa trẻ, Dương Từ lại trông giống như một cậu bé mới lớn nên hắn ta nghĩ ba người họ sẽ dễ bắt nạt.

Nhưng sau những gì đã xảy ra đêm qua, trong lòng người đàn ông biết rõ nếu Dương Từ không hạ thủ lưu tình. Ngay cả khi hắn ta bị ném khỏi tàu, đoán chừng vào lúc nửa đêm cũng sẽ không có ai biết. Bản lĩnh của Dương Từ hoàn toàn không phải người thường, dù là giải phóng quân hay dân quân, dù sao cũng không phải người như hắn ta có thể đắc tội được.

Vì vậy, trong thời gian sau đó, người đàn ông và những người bạn đồng hành của hắn ta rất thành thật. Ngay cả khi Điền Kiều Kiều ra ngoài đi dạo vài lần, họ cũng không còn nhìn chằm chằm vào cô nữa mà cứ nhìn chằm chằm vào Dương Từ một cách lo lắng. Tuy nhiên, bản thân Dương Từ lại hành động như không có chuyện gì xảy ra. Anh vẫn bận rộn như ngày hôm qua, trong lúc đó anh còn bắt được một tên trộm trên tàu.

Đợi đến khi họ không dễ gì mới xuống được tàu, cuối cùng cũng thoát khỏi hai người mà Điền Kiều Kiều ghét, Điền Kiều Kiều không khỏi khoải mái hít một hơi thật sâu: "A, tốt quá đi, cuối cùng ta cũng không phải đối mặt với bọn họ rồi. Hai người đó thật sự quá kỳ quái, trước đó bọn họ nhìn chằm chằm ta, sau đó lại có dáng vẻ sợ hãi nhìn ta, ta sắp bị họ làm cho phát điên rồi."

Dương Từ đi phía trước với túi lớn và túi nhỏ trên lưng, vừa đề phòng kẻ trộm giữa dòng người qua lại, vừa thản nhiên trả lời: "Em đoán là họ biết thân phận của chị đi, dù sao chị cũng là vợ của đội trưởng Dương, ai dám đánh chủ ý lên người nhà chồng chị chứ?"

Điền Kiều Kiều nghe vậy cảm thấy rất có lý, dù sao thì cô ấy và Dương Từ nói chuyện cũng không kiêng kỵ cái gì, đoán chừng là bọn họ nghe thấy cô ấy nói đến quân khu rồi. Điền Kiều Kiều không có nhiều thời gian để suy nghĩ về điều đó, vì vậy sau khi nghe Dương Từ nói cô ấy đã để nó sang một bên.

Mà khi cả hai chuẩn bị lần lượt rời khỏi nhà ga, một đứa trẻ mới lớn bất ngờ chạy ra từ bên cạnh, giật lấy bọc đồ của một bác gái trước mặt Dương Từ bọn họ rồi bỏ chạy. Người bác gái nóng lòng muốn lấy lại bọc đồ, nhưng khi chạy lên phía trước bà ta lại không cẩn thận bị ngã.

Thấy vậy, phản ứng đầu tiên của Dương Từ là đuổi theo tên trộm, Điền Kiều Kiều cũng vội vàng đỡ bác gái dậy. Người bác gái căn bản không muốn đứng dậy khỏi mặt đất, liên tục thúc giục những người xung quanh giúp bà ta giật lại bọc đồ.

"Không cần, không cần, mau... mau giúp ta lấy lại đồ, đồ đạc của ta đều ở trong đó, nếu mất... đời ta coi như xong!"

Có người thấy bác gái khóc rất thảm, lập tức chạy đi đuổi theo đứa trẻ đó. Thấy có người đuổi theo rồi, Dương Từ nghĩ đến Điền Kiều Kiều và đứa trẻ nên không đuổi theo. Nhưng người bác gái thấy vậy thì vô cùng lo lắng, bà ta đưa tay đẩy chân Dương Từ để anh đuổi theo. "Ngươi mau đuổi theo đi, mau đuổi theo, tiền của ta, ván quan tài của ta..."

Nếu như là trước đó Dương Từ nhất định sẽ đuổi theo, nhưng tình hình hôm nay thì khác, nhà ga là nơi nguy hiểm nhất nhiều người nhất, anh không yên tâm để Điền Kiều Kiều ở đây một mình. Còn đối phương thì không ngừng giục anh đuổi theo tên trộm, không biết có phải là Dương Từ suy nghĩ nhiều hay không, anh luôn cảm thấy... Đối phương không quan tâm nhiều đến bọc đồ của bà ta, mà quan tâm nhiều hơn đến việc anh có đuổi theo tên trộm hay không.

Thấy vậy, suy nghĩ của Dương Từ xoay nhanh, sau đó anh nhìn Điền Kiều Kiều, rồi bất ngờ chạy về phía tên trộm. Điền Kiều Kiều đã ở bên Dương Từ trong một thời gian dài và cô ấy sớm đã biết rằng Dương Từ là người có nội tâm phức tạp. Nghĩ đến ánh mắt mà Dương Từ dành cho cô khi anh rời đi, cô ấy biết rằng người bác gái này chắc là có vấn đề rồi.

Đầu óc cô ấy còn chưa kịp nghĩ ra thì người bác gái trước đó kéo sao cũng kéo không lên được, khi nhìn bóng lưng đang khuất dần của Dương Từ, đột nhiên làm ầm ĩ lên muốn cướp đứa trẻ vào lòng của cô. Được rồi, hiện tại cô ấy rốt cuộc hiểu là làm sao rồi, lập tức ôm chặt lấy đứa nhỏ, một cước đạp đối phương.

Người bác gái đó có thể là giở trò muốn cướp trẻ con, hơn nữa ở nơi người đến người đi như vậy, chứng tỏ bác gái này không chỉ có sức khỏe tốt mà còn có đồng bọn, quả nhiên sau đó đã có mấy người xuất hiện. Điền Kiều Kiều đã rất sợ hãi khi nhìn thấy điều này, cô ấy hét lên: "Dương Từ!!"

Dương Từ người được cho là đang đuổi theo tên trộm, đã xuất hiện từ hư không và đá bay hai người đàn ông lực lưỡng gần nhất. Bởi vì sau khi xác định bọn họ là bọn buôn người, khi động tay Dương Từ đã không chút do dự, suýt nữa thì một đá gãy xương sườn một đấm gãy sống mũi.

Những người xung quanh vốn là không biết có chuyện gì, đợi đến sau khi biết họ là kẻ buôn người cướp trẻ em, họ đều phẫn nộ mà chạy đến giúp đỡ, chỉ trong chốc lát tất cả đều bị bắt.

Trong khi chờ cục cảnh sát địa phương đến bắt người, Dương Từ nghĩ rằng Điền Kiều Kiều sẽ rất tức giận. Dù sao thì phương pháp vừa rồi của anh quá mạo hiểm, cho dù anh rất chắc chắn cũng rất mạo hiểm, nhưng điều mà Dương Từ không ngờ tới là Điền Kiều Kiều không hề tức giận.

Điền Kiều Kiều: "Người đàn ông chị kết hôn là một anh hùng, nếu như chị sợ nguy hiểm sợ hãi tội phạm, lúc đầu chị đã không đuổi theo anh ấy rồi. Từ ngày kết hôn với anh ấy, chị đã sẵn sàng một ngày nào đó sẽ chết vì anh ấy. Mặc dù con gái chị gọi là Muội Muội, nhưng dù sao nó cũng là con gái của Dương Quốc Hữu, sau này... nó được định không phải là một cô gái bình thường. Mà em làm như vậy là đúng rồi, nếu không em sẽ không thể bắt được tất cả bọn chúng, còn không biết có bao nhiêu gia đình sẽ bị phá hủy nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro