Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hà : truyện này không có nghi tên của chương : chỉ nghi "Nhất, Nhị, Tam...Một , Hai , Ba..."

Nguồn: www. hatiencu3.tk

Ta sẽ post ở nhà ta trước - sau 2 ngày mới post lên đây(wattpad)

Chương 1

    Nam chiếu có Thanh sơn, vạt áo nước, nước từ trên núi chảy xuống như bức tranh, phong cảnh rất hợp lòng người(1). Núi xanh này nổi danh không phải vì phong cảnh, mà là người ở thanh sơn này, người  trong chốn võ lâm thậm chí trong  cả triều đình cũng để ý tới hắn.

(1) hợp lòng người : hợp ý , thích thú , dễ chịu , hấp dẫn .

Người này có một tên hiệu là Miêu lão đầu. Thiếu niên tóc bạc, oai phong võ lâm hơn ba mươi năm. Lúc năm mươi tuổi  ẩn cư  trong Bách Hoa cốc ở Thanh sơn, không hỏi việc đời. Nhắc tới bản lĩnh của Miêu lão đầu, có thể oai phong hơn ba mươi...... nhiều năm, vậy nói đến nam chiếu nơi sinh hắn.

Tây nam chỗ Nam chiếu, người Miêu chiếm đa số, Người Miêu dùng cổ(2), người đời đều nói cổ là một loại tà thuật. Nhưng loại tà thuật này cũng không có ai có thể thông thạo, tiện tay cầm được. Mà nhất định Miêu lão đầu là một vị cổ sư xuất sắc. Hắn không chỉ kế thừa quang huy của người xưa còn sáng tạo đào tạo thêm tính độc cho cổ, giết người trong vô hình, khống chế người khác như con rối. Người trong võ lâm, đã nói đến Miêu lão đầu, ai dám tranh phong?

(2)cổ: con sâu độc, Một vật độc làm hại người.

Trên người Miêu lão đầu có ba bảo bối, giang hồ người mơ người ước, vừa ngần ngại. Bảo bối thứ nhất trên người của Miêu lão đầu là thủy tiên ngọc lộ hoàn. Tương truyền thủy tiên ngọc lộ hoàn này có thể dùng để cải tử hoàn sinh, người chết từ quỷ môn quan có thể cứu sống lại, đấy là thiên cơ thần y Kiều Đoạn Lương mất đem tặng, thế gian chỉ có ba viên đều đang ở chỗ Miêu lão đầu. Bảo bối  thứ hai là cuốn sách ghi lại các nghiên cứu cả đời  về cổ thuật của Miêu lão đầu và sách thuốc có một không hai của thiên cơ thần y Kiều Đoạn Lương.

Những  bảo bối  này, người giang hồ không thèm, người người muốn chính là báu vật thứ ba, bởi vì báu vật này, là tất cả của Miêu lão đầu , đây là kỳ bảo bối có một không hai a.....

Bảo bối thứ ba là con gái một của Miêu lão đầu-------Miêu Bảo Bối. Nói đến Miêu Bảo Bối, người giang hồ ai cũng một phen nước mũi một phen lệ(nước mắt), hai mắt đẫm lệ mà kêu gào. Miêu Bảo Bối còn chưa có sinh ra, Miêu lão đầu đã bắt đầu thu xếp người xứng đôi với Miêu Bảo Bối rồi. Hắn nói tướng công của Miêu bảo bối, nhất định phải là thiên hạ đệ nhất, hình dạng tài hoa tuyệt thế vô song, phong hoa tuyệt đại(3), một lòng trung thành đối với Miêu Bảo bối, cho dù Miêu bảo bối chà đạp.

(3) phong hoa tuyệt đại: tao nhã; phong nhã tài hoa; phong thái tài hoa; hào hoa phong nhã.

Nương tử của Miêu lão đầu hỏi:"Tướng công, sao ngươi biết nhất định ta sẽ sinh nữ nhi(4)? Nếu là nam nhi(5) thì sao?"

(3) nữ nhi: con gái

(4) nam nhi :con trai

Miêu lão đầu vuốt ve tóc đen của nương tử, bình tĩnh mà nói:"Ai nói nam tử không thể có tướng công? cứ gả không có lầm ."

Đêm đó nương tử của Miêu  lão đầu sợ đến mức sinh một nữ nhi mập mạp. Miêu lão đầu vừa thấy là một nữ nhi, cười đến mức đem người chuẩn bị đều cười rớt, cả một tháng đều không nói chuyện. Giang hồ biết được nương tử của Miêu lão đầu sinh được một nữ nhi,tất cả gào khóc, nhất là nhà của danh môn thế gia (5) có  nam oa nhi.

(5) thế gia: nhà làm quan.

Từ lúc Miêu lão đầu biết nương tử có thai, Miêu lão đầu bắt đầu tính toán bản thân chuẩn bị hôn sự cho con gái rồi. Hắn nghiên cứu ra một loại cổ, tên là độc tình cổ, cổ thích hợp cho một nam một nữ, từ nay về sau nhất định chỉ có thể có đối phương. Nếu như một phương phát sinh quan hệ da thịt với người khác phái,thì sẽ chết bất đắc kỳ tử tại chỗ.

Miêu lão đầu suy nghĩ xong, hắn thích nữ nhi, hắn luôn mong muốn. Cái thai này hắn đã đoán trước là một nữ nhi, bản thân nên vì nữ nhi bảo bối của hắn tìm một người có điều kiện tốt nhất lại là một tướng công tốt.

Đây cũng là nguyên nhân các đại danh môn thế gia khóc rống ra nước mắt. Miêu lão đầu đang thần không biết quỷ không hay, đã sớm hạ cổ người có danh tiếng hơn nữa thấy thuận mắt rồi, hắn hạ một loại cổ cho bọn hắn, thuật ngữ chuyên ngành gọi là "Danh tiết cổ". Cổ này khó lường, người đang chịu cổ chưa đến tuổi trưởng thành bản thân  không được thân mật quá mức  với nữ tử trên năm tuổi, ví dụ như cầm cầm bàn tay , ôm ôm ấp ấp , đều không được. Người làm trái, sẽ luôn bị bệnh hiểm nghèo . Này còn tà môn hơn so với tà môn ma đạo nữa, danh môn thế gia tức giận ốm ê a, nhưng chỉ có thể kìm nén mà ngậm bồ hòn(6). Việc này khổ a, chỉ có thể tìm một cây mà nói chuyện để giải tỏa .

(6) ngậm bồ hòn : không nói nên lời; ngậm mà nghe; ngậm đắng nuốt cay.

Ai dám không theo Miêu lão đầu? Chết như thế nào cũng không biết.

Vừa kỳ quái,một đêm hôm đó, Miêu lão đầu liền mai danh ẩn tích trong chốn võ lâm, mọi người ai cũng không biết Miêu lão đầu này đã đi đâu rồi, theo năm tháng như thoi đưa , dấu vết cổ độc có trên người các nam oa nhi của danh môn thế gia cũng đã biến mất.

Mười lăm năm sau, cổ độc chỉ còn lại  duy nhất trên một người Nhan gia ở giang thành Tam công tử Nhan Ngọc Bạch.Nói đến Nhan Ngọc Bạch, phàm là người gặp qua đều không thể dùng ngôn ngữ để hình dung hắn, từ ngữ trau chuốt có chút của văn nhân(7), cũng chỉ có thể gọi là "Tuyệt đại hữu giai nhân, di thế nhi độc lập. Nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc(8)" chuyện đã tạm cho qua. Hắn chỉ nhăn mày cười, chỉ bảo mọi người chú ý rồi đi qua, hai gò má bầu bĩnh, bản thân bất lực.

(7) văn nhân: trí thức, người có học

(8) "Tuyệt đại hữu giai nhân, di thế nhi độc lập. Nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc": nghĩa là :giai nhân đẹp vô song,mà chỉ lẻ loi một mình . ngoảnh đầu lại một lần thì nghiêng thành, ngoảnh đầu lại nhìn lần hai thì  khuynh quốc.

Hà  : Đọc đến đây thì các nàng cũng thấy được tốc độ BT của Miêu lão đầu rồi *hắc hắc*, mà nam9 và nữ9 còn chưa xuất hiện ( Miêu Bảo Bối - Nhan Ngọc Bạch ) . Nững chương típ theo sẽ càng hay hơn nữa .

Một tiểu mỹ nhân như vậy, cho dù ai cũng đều muốn tranh giành. Nhưng mà trong người  lại có " Danh tiết cổ" , thật là đáng tiếc. Có người nói, Nhan Ngọc Bạch bị bệnh, nghe nói là bị huých hạ thuỷ tiên cung của Mai Anh Tư. Thành chủ  Giang thành Nhan Bá Nhân, chảy nước mắt đem ái tử đến Thanh sơn.

***

Trong Thanh sơn, Bách Hoa cốc. Sở dĩ gọi là Bách Hoa(9) cốc là vì Bách Hoa cốc, tự nhiên là trong một canh giờ, một năm bách hoa  bốn mùa cùng lúc nở rộ.Đây như là một địa phương thần kỳ, một canh giờ, một năm có bốn mùa. Đáy cốc bốn mùa như xuân,  trên sườn đang cản gió thu hiu quạnh, đỉnh núi  là hàn băng thấu xương.

(9) Bách Hoa : Các loại hoa .

Đây là nơi nuôi nghìn loại cổ trùng được chọn của Miêu lão lão đầu.

" Đinh linh." một hồi tiểu chuông từ  hồ sâu ở đáy cốc vang lên. Một vùng  đỏ rực giữa bụi cây , một tay  trong tay gắt gao đè lại cái chuông bên hông theo gió mà  vang lên, một tay nắm bắt cái bông tai.

Ánh mắt nàng chuyên chú, nhìn chằm chằm vào con sâu thò đầu ra bên trong khe của tảng đá. Mắt thấy con sâu kia lộ  nửa cái đầu ra, khóe môi nhếch lên nước bọt của nàng bắt đầu tràn lan. Nàng vừa mới chuẩn bị ra tay, phía sau có người có người đi tới, nhẹ nhàng mà êm dịu nói:" Bảo Bối, con kia già, đừng bắt."

Người này vừa nói  ra, thân thể chỉ lộ ra một nửa của con sâu" Sách(10)" đã ẩn náu vào trong khe của tảng đá rồi .

(10) Sách : Run lẩy bẩy; run rẩy .

Đột nhiên Miêu bảo bối đứng lên, trợn mắt trừng trừng với người đằng sau.

                         <><><><><><><><><><><><><><>

Người nọ thân cao hơn tám thước, thân hình gầy gò,trên người mặc hắc y rộng thùng thình tay áo dài, hình dạng cực kỳ xinh đẹp. Hắn đứng một mình phía sau Miêu Bảo Bối, trên tay có một bình tiểu trúc,giơ cao bình lên," Ta bắt đền cho một con trưởng thành khác."

Lúc này sắc mặt của Miêu Bảo Bối mới ôn hoà xuống, cướp bình tiểu trúc trên cao, khi Bảo Bối đã cài cái bình bên hông xong nói," Kiều mỹ nam, ngươi không đi hái thuốc, đến vườn trùng này làm cái gì?"

Nam tử trước mắt họ Kiều, tên Hoài, Bởi vì dung mạo hơn người, nên Miêu Bảo Bối gọi hắn là Kiều mỹ nam.

Kiều Hoài là con trai độc nhất của thần y Kiều Đoạn Lương. Mười năm trước Kiều thị chịu khổ thủy tiên cung diệt môn, được Miêu lão đầu cứu, Kiều thị thành cô nhi. Hắn kế thừa nghiệp cha, Kiều mỹ nam được Kiều gia đưa sách y, mấy năm sau, y thuật rất cao.

" Lão cha ngươi bảo gọi ngươi đi về."

Miêu Bảo Bối gật đầu, lấy tay thổi một tiếng, tiểu mao đang uống nước bờ sông tí tách phi chạy tới, đi đến trước mặt Miêu Bảo Bối, hung hăng mà hí một phen , chân đá rất ưu mỹ.

Miêu Bảo Bối ngồi lên trên con lừa,  quay đầu lại hướng Kiều Hoài nói :" Kiều mỹ nam, ta qua cập kê nhiều ngày rồi, ngươi đem xuân cung đồ lúc trước mua đưa cho ta?"

" Chờ ngươi có tướng công, sẽ trả lại cho ngươi."

Mũi Miêu bảo bối lập tức to ra, con mắt còn không kịp trừng lớn, Kiều Hoài đã vỗ cái mông con lừa, con lừa bật người kêu thảm thiết một tiếng, mang theo Miêu Bảo Bối gào thét đi, tiếng rên rĩ của Miêu Bảo Bối đang trong sơn cốc nhộn nhạo kêu," Không cho sẽ không cho, dù sao ta đều đã."

Kiều Hoài thở dài mà nhéo nhéo thái dương, có nữ tử như vậy, cha khổ quá.

Kỳ thực, Miêu Bảo Bối từ nhỏ đến lớn, từ trong đống hoàng thư  leo trèo đi ra. Khi còn bé, Miêu lão đầu dậy Miêu Bảo Bối," Bắt tướng công từ nhỏ chăm sóc, trên được giường , dưới được giường , làm một người ' Bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa' là một nương tử tốt . Bảo Bối, cha  tuyển trượng phu cho ngươi, nhất định chịu đựng được sự giày vò của ngươi."

Miêu Bảo Bối ra sức mà gật đầu," Lão cha, khi nào ta có tướng công?"

Miêu lão đầu liền đem bức họa nam tử mà  bản thân vừa ý cho Miêu Bảo Bối xem," Vừa ý người nào rồi?"

Thời gian này Miêu Bảo Bối mới bảy tuổi, xem nam tử cũng là một dạng người,không phân biệt rõ ràng người nào tốt, chỉ nói một câu," Ta muốn người đẹp nhất." Miêu lão đầu liền nhìn nam tử cao lớn này , sau đó nhất nhất chọn lựa.

Nam tử cuối cùng không giải cổ độc, đó là con rể của Miêu rồi.

Miêu lão đầu bấm đốt ngón tay tính thời gian, trong đầu rất là thoải mái. Hỏi thăm bên ngoài, người ta đều nói tương lai con rể sẽ là một kỳ tài võ lâm, đại hội võ lâm từ năm ngoái thấy Kinh Hồng Nhất, khiến người trong thiên hạ đều bị danh hiệu thần kì. Không khí yên tĩnh khiến mọi người chấn động đến tột đỉnh.

Miêu Bảo Bối về đến nhà, thấy Miêu lão đầu ngây ngô mà cười, khó hiểu hỏi:" Lão cha, miệng ngươi lại bị co giật rồi sao?Để , nữ nhi xoa bóp xoa bóp cho ngươi." Dứt lời, liền nâng khuôn mặt của Miêu lão đầu,vừa xoa vừa bóp.

Đôi mắt của Miêu lão đầu lóe sáng," Bảo Bối, lão cha tuyển một con rể cho ngươi."

Cuối cùng tay của Miêu Bảo Bối dừng lại, thản nhiên mà nói:" Ừm, cũng tốt, khi nào thành thân?"

" Chờ hắn tới,lúc nào thành thân cũng được." Miêu lão đầu cúi đầu suy nghĩ một chút ," Bảo Bối, sao ngươi đồng ý lấy tướng công vậy?”

" Lão cha, tướng công không phải sử dụng làm công cụ để sinh hài tử sao? Không có công cụ là có thể sao?"

"......" Bỗng nhiên Miêu lão đầu rơi lệ đầy mặt. Lúc Bảo Bối hắn đang trong bụng mẹ, mỗi ngày hắn thu xếp hôn sự sau này cho Bảo Bối, Bảo Bối thấy lão cha không nói gì, cuối cùng Bảo Bối hỏi nương ," Sao lão cha vội vàng thế?"

Nương nén lại oán giận Miêu lão đầu khôNg nói gì, tuỳ ý nói một câu có lệ" Lão cha tìm đồ chơi  cho ngươi , sau đó chơi cùng ngươi."

Sau này, Miêu Bảo Bối mới biết đồ chơi là kêu  tướng công, vì thế nàng lại hỏi nương ," đồ chơi tướng công chơi có thích không?"

" Một thứ như, công cụ để sinh hài tử, đừng hỏi nhiều nữa."

" Vậy nương cũng gọi lão cha là tướng công, hoá ra lão cha là công cụ."

"......." Lão nương nàng nghẹn không nói gì, Cái này gọi là tự lấy đá đập chân mình.

Từ thủa vỡ lòng rất quan trọng, từ nay về sau Miêu Bảo Bối nghĩ tướng công nhất định là công cụ sinh hài tử,không nghĩ nữa.

Miêu lão đầu không nói.

Lúc này, có người gõ gõ cửa. Miêu Bảo Bối nhìn cánh cửa, thấy ăn mặc khác so với nàng, kiểu tóc  của người này và nàng cũng khác , đều là kẻ cơ bắp, vì sao như thế. Miêu Bảo Bối hỏi:" Các ngươi là ai?" Đem ánh mắt nhìn phía sau bọn họ, có Cỗ xe ngựa đứng ở cửa  .

" Tại hạ  là quản gia Nhan gia ở Giang thành,đến đây thăm hỏi Miêu lão tiền bối."

"?" Miêu Bảo Bối sửng sốt, Miêu lão đầu ở phía sau đã đi tới, trong miệng ngậm chiếc đũa, ngoái đầu mà nhìn xe ngựa ở ngoài cửa," Người tới? đi vào đi."

"Vâng." Quản gia đi đến lưng  xe ngựa kế tiếp bạch y nam tử.

" Thanh thúc, đây là nơi nào?" Bạch y nam tử rất suy yếu mà nói.

" Thiếu chủ...."

Miêu lão đầu đi lên trước, nâng hàm dưới của bạch y nam tử lên, tả hữu đoan trang, thật là vừa lòng, hưng phấn mà nói với Miêu Bảo Bối phía sau:" Bảo Bối, tướng công này vừa lòng không?"

Miêu Bảo Bối đã sớm đứng ở tại chỗ, xa xa nhìn thấy gương mặt tuyệt sắc của nam tử bị bệnh kia , bạch y phiêu phiêu(1), phong hoa tuyệt đại(2). Tướng công này, càng đẹp hơn so với Kiều mỹ nam. Miêu Bảo Bối rất vừa lòng mà nói:" Được, xác định người này rồi, ngày mai thành thân đi."

" Được a." Miêu lão đầu rất là vui vẻ a. Rốt cục nữ nhi phải lập gia đình rồi.

P/s : thế nào * mong ngóng* , các nàng đọc xong chương một đã cảm thấy truyện này hấp dẫn và hay chưa? nếu chưa thì típ tục chờ đợi chương 2 - rồi các nàng sẽ thích ngay thôi  \(o>_^)/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro