Chương 12 (Phần 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12 : Bánh nướng mai kiền

Edit & beta : Hà Tiên Cư (pehalovely)

Nguồn : http://hatiencu3.wordpress.com

Công kích của người này, tay chân nhìn rất linh hoạt, như là muốn tố chiến tốc thắng, lúc thì chỉ phòng thủ, lúc lại chuyển từ phòng thủ sang tấn công. Nhan Ngọc Bạch cũng rất nhanh, trong vòng mười chiêu, hắc y nhân kia liền rơi vào nhược thế( thế yếu).

Miêu Bảo Bối ngẫm nghĩ, rốt cuộc tướng công nàng đang làm gì?

Hắc y nhân Kia thừa dịp Nhan Ngọc Bạch một chiêu sơ sẩy, đột nhiên tản bột phấn ra yểm hộ( vật che chắn), từ cửa sổ chạy thoát ra ngoài. Nhan Ngọc Bạch xua tay tản bột phấn trước mắt, sắc mặt yên lặng như băng.

Miêu Bảo Bối đi đến, lôi kéo khuỷu tay của Nhan Ngọc Bạch, thân thiết hỏi :" Tướng công, ngươi vẫn khỏe chứ?"

Lúc này Nhan Ngọc Bạch mới đem lực chú ý nhìn về phía Miêu Bảo Bối, hắn nói :" Hắc y nhân Kia đã làm gì nàng chưa? Lúc hắn đi vào, nàng đã mặc quần áo chưa?"

Bỗng nhiên mắt Miêu Bảo Bối hiện lên một chút một chút  lệ quang(nước mắt), vẻ mặt bi thương mà ngóng nhìn Nhan Ngọc Bạch. Nhan Ngọc Bạch hít một hơi,  nghiến răng, trong miệng không khỏi giận chửi :" Chết tiệt."

" Tướng công, để Bảo Bối xem cho ngươi có bị làm sao không?" Miêu Bảo Bối  nhìn trên dưới trái phải , trên mặt vốn là thái độ dày đặc sự quan tâm, thấy bên ngoài tướng công nhà mình không có bị thương, vẻ mặt an ủi một ít, nàng nhào tới trong lòng Nhan Ngọc Bạch, ủy khuất mà nói :" Tướng công, thân thể chàng vẫn thuần khiết chứ?"

Nhan Nhan Ngọc Bạch sửng sốt, lập tức cười nói :" Ta chỉ có thể cùng nàng, nàng nghĩ gì?"

" Lão cha ta đã từng nói qua, việc này chỉ giới hạn trong nữ tử, có thể cùng nam tử, vậy.....theo ta mới quan sát, người kia dường như là nam tử."

Thái dương Nhan Ngọc Bạch chợt nổi lên nhiều hắc tuyến, có chút vô lực mà nói :" Đương nhiên, nếu như Bảo Bảo không tin, Bảo Bảo có thể kiểm tra thân thể ta a."

Lúc này giọng nói Miêu Bảo Bối mới cười đùa :" Ta tin tướng công, chúng ta ngủ đi." Lôi kéo Nhan Ngọc Bạch lên giường ngủ. Nhan Ngọc Bạch có một tia không yên, nếu như hắn đến chậm một bước , hắc y nhân kia sẽ làm cái gì với Miêu Bảo Bối rồi? Nàng lại không có vũ công, chắc chắn không thể chống đỡ lại được.

Miêu Bảo Bối rất nhanh liền ngủ, Nhan Ngọc Bạch thấy, không khỏi mỉm cười, nàng là người lanh lợi sống thật tâm, đó là điều hay nhất ở con người nàng.

Miêu Bảo Bối từ nhỏ đã có một tập quán, ngủ sớm dậy sớm. Chỉ cần buổi sáng khi gà gáy, nàng liền đứng lên, bắt đầu một ngày mới. Miêu Bảo Bối đưa tay che miệng ngáp, liền đứng dậy, liền nhìn thấy trên bàn đã dọn xong bữa sáng  rồi.

Tướng công Của nàng lúc nào cũng dậy sớm hơn nàng.

Nàng đi rửa mặt, ngoan ngoãn ăn bữa sáng, đợi tướng công của nàng. Nàng trông mong một hồi lâu, bữa sáng cũng bất tri bất giác ăn xong rồi , mà vẫn chưa thấy tướng công trở về. Miêu Bảo Bối liền đi ra cửa tìm. Nàng mới vừa ra cửa  liền nghe được nghe được các thực khách đang thảo luận về vụ án mất trộm đêm qua.

"Bị trộm vật gì?"

"Nghe nói là đại hội võ lâm chuẩn bị Kim hồ bình( trai bầu vàng). Nghe nói Kim hồ bình kia một tác dụng thần kỳ, đó là trong vòng ba ngày có thể làm ra loại rượu tuyệt hảo, nó từng là vật sở hữu của minh chủ, sau cũng không biết vì sao bị rơi vào tay của người Ba Tư. Lưu viên ngoại kia cho tay đi tìm, mua về được từ một thương nhân Ba Tư, vốn định nịnh nọt đưa cho minh chủ võ lâm, nhưng hôm qua lại bị trộm mất."

" Ai kêu Lưu viên ngoại mập mạp kia khoe khoang như vậy, làm cho mọi người ai cũng biết hắn có bảo bối cũ của minh chủ võ lâm. Nhưng mà trộm được Kim hồ bình cũng không dùng được a, nếu như nó ở trong tay ai, đó chẳng phải là là tự nhận mình là ăn trộm sao?"

"Này ngươi không biết rồi. Nghe nói Bảo Bối này vốn là của phái Vu Sơn , sau lại theo minh chủ, trong có dâu bí tịch võ công, minh chủ học được nội công tâm pháp tổ truyền của phái Vu Sơn , công phu này có thể so với Cửu dương thần công, hình như là tên là cúc hoa bảo điển."

" Lợi hại như vậy ."

"Chắc không phải đâu, chỉ sợ đó là tin đồn thôi."

Miêu Bảo Bối nghiêng đầu nghe, liền nhíu mày, dường như trong hồi ức, cúc hoa bảo điển này, nàng đã từng nghe qua rồi? Nhưng mà nghĩ không ra. Thanh thúc ngoài cửa trở về, nhìn thấy Miêu Bảo Bối, lập tức chào ," Thiếu phu nhân, ngươi đã dậy."

"Tướng công đâu?"

"A, thiếu chủ đi vào thôn trang mua lá trà rồi, trà của Phượng Tiên trấn này nổi tiếng bên ngoài, khó có cơ hội đến một chuyến, đương nhiên phải mua chút để nếm thử rồi."

"Vậy sao ngươi lại trở về?"

" Thiếu chủ lo lắng cho thiếu pu nhân, sợ ngươi tỉnh lại không thấy hắn lại lo lắng." Thanh thúc mang Miêu Bảo Bối lên xe ngựa, dàn xếp nàng xong, nói với nàng :" Thiếu phu nhân chờ một lúc, ta đi vào phòng thu dọn một chút, nhân tiện lấy sổ sách."

"Đi đi." Miêu Bảo Bối khoát khoát tay, liền vào trong xe ngựa ngồi, xe ngựa mới rất rộng còn có chuẩn bị lương khô, Miêu Bảo Bối mở túi ra nhìn một chút, thật là hài lòng. Miêu Bảo Bối thích ăn bánh nướng mai kiền( bánh nướng khô hoa mai) do người Miêu Cương làm. Nghe nói là từ đó được đưa vào Trung Nguyên, nhưng Trung Nguyên lại không có người biết làm, trái lại bên Miêu Cương Nam Chiếu vẫn lưu truyền cách làm. Lúc đầu Nhan Ngọc Bạch chưa dùng bánh nướng mai kiền làm lương khô, Miêu Bảo Bối không thích ăn bánh bao, dọc theo đường đi không ăn một chút gì, Nhan Ngọc Bạch đành phải nghỉ nghơi ở Phượng Tiên trấn, vì Miêu Bảo Bối chuẩn bị bánh nướng mai kiền.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro